Ta Dựa Nói Ngọt Tung Hoành Hậu Cung

Chương 33: Chương 33: Mạo phạm




Kỳ Văn an ủi: “Ngũ điện hạ không cần đau lòng, ai cũng có ưu điểm riêng.”

Yến Chiêu hứng thú hỏi: “Vậy Thế tử cảm thấy ta có sở trường gì?”

Kỳ Văn nghiêm túc nói: “Ta thì đẹp, còn ngươi thì buồn cười.”

Yến Chiêu:...

Đa tạ đã an ủi mà như không.

“Đúng rồi.” - Kỳ Văn chợt nhớ ra chuyện gì đó, từ trong tay áo lấy ra một túi thơm nhỏ đưa cho Yến Chiêu. Túi thơm lớn bằng lòng bàn tay, được thêu hoa văn tinh xảo bằng sợi tơ nhiều màu, độ tinh tế có thể so với những bức thêu hàng đầu của tú nương* trong cung.”

*Tú nương: người thêu thùa, may vá

Hai mắt Yến Chiêu sáng rỡ, nhìn thật kỹ túi thơm đang cầm trong tay, nhịn không được mà khen nức nở: “Tú nương này thật sự có đường kim mũi chỉ nhẹ nhàng, tinh thâm, giống như câu nói vũ công múa kim, ra mây ngũ sắc vậy.” (*)

(*) 舞手走针飞彩云: Có thể hiểu như đường may mũi chỉ khéo léo như rồng bay phượng múa.

Kỳ Văn cười cười: “Ta xin nhận lời khen của điện hạ.”

Yến Chiêu trợn to mắt: “Đây là ngươi thêu?!”

Kỳ Văn kiêu ngạo giương cằm: “Mấy ngày trước là sinh nhật điện hạ, đáng lẽ ra nên là một ngày vui vẻ, không ngờ lại xảy ra chuyện kia. Những ngày này ta dưỡng thương cũng khá rảnh rỗi nên tự mình thêu cho điện hạ một cái túi thơm.”

Sau đó lời nói của Kỳ Văn hơi xoay chuyển: “Nhưng chắc là quà sinh nhật của điện hạ đều sẽ tốt hơn món đồ này, mong điện hạ đừng chê là được.”

Đôi mi thanh mảnh đen như mực, thiếu niên trước mặt cười rạng rỡ, đôi mắt trong veo như đang lóe sáng. Yến Chiêu nắm chặt túi thơm, mím chặt môi dưới.

Kỳ Văn còn tưởng hắn không thích, không ngờ một giây sau Yến Chiêu đột nhiên đứng dậy ôm chặt y vào lồng ngực!

Bị một vòng tay rắn chắc bao lấy, Kỳ Văn sững người.

Đang muốn mở miệng hỏi thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của Yến Chiêu: “Xin lỗi, mạo phạm rồi.”

Ngữ điệu của Yến Chiêu có chút run rẩy, hô hấp có phần nặng nề: “Thế tử, để ta ôm ngươi một chút thôi.”

Bàn tay định đẩy ra của Kỳ Văn chợt dừng lại, cuối cùng là buông xuống.

Yến Chiêu chôn sâu mặt mình vào hõm cổ của Kỳ Văn, trong lòng không ngừng cảnh cáo chính mình đừng nghĩ đến chuyện không nên nghĩ.

Người như hắn, sao dám vọng tưởng.

Tờ xăm trên chùa Tây Thiện lần nữa hiện ra trong đầu. Yến Chiêu nhắm mắt, âm thầm hưởng thụ hành vi quá phận ngắn ngủi này.

Hắn không ngừng nhắc nhở bản thân, chỉ một chút thôi là được.

Một lúc lâu sau, Yến Chiêu khẽ nói: “Không có ai tặng quà sinh nhật cho ta cả, chỉ có mình ngươi nhớ.”

“...Tại sao?” - Kỳ Văn hồi tưởng lại, quả thật ngày hôm đó hoàng cung khá quạnh quẽ: “Không có yến tiệc sinh nhật, cũng không có quà sao?”

“Ngày giỗ của ngạch nương chính là ngày sinh của ta.”

Kỳ Văn im lặng. Chẳng trách mỗi khi đến sinh nhật hoàng tử, hoàng cung trước sau đều sẽ tổ chức yến tiệc, thế nhưng hôm đó lại vắng vẻ lạ thường.

Sinh nhật của Yến Chiêu, đến một người chúc mừng cũng không có.

Nghe đồn mẫu phi của Yến Chiêu, Lương phi, là nữ nhân mà Hoàng thượng mang từ ngoài cung về, xinh đẹp không gì sánh bằng. Đáng tiếc, hồng nhan bạc mệnh, sau khi sinh hạ Yến Chiêu thì sớm tàn lụi, ngọc nát hương tan.

Sinh nhật mình là ngày giỗ của mẹ, Yến Chiêu phải chăng rất đau khổ?

Kỳ Văn không dám tưởng tượng.

Yến Chiêu dán chặt mặt mình vào cổ Kỳ Văn nên y không rõ sắc mặt của hắn ngay lúc này trông như thế nào.

Ngày thường Yến Chiêu tùy tiện nhìn như không có chút phiền não, thật ra hắn cũng là hài tử, cũng rất nhớ mẫu thân mà thôi. Nghĩ như vậy, Kỳ Văn đưa tay xoa lưng Yến Chiêu, giống như đang dỗ dành một đứa bé mà nhẹ nhàng vỗ về.

Lặng lẽ an ủi.

Yến Chiêu không ồn ào giống như mọi ngày, chỉ ôm Kỳ Văn không nói một lời.

Không biết hai người đã ôm nhau bao lâu, từ cửa sân truyền đến giọng nói kinh ngạc của nữ tử: “Thế tử, Ngũ điện hạ?! Hai người các ngươi sao lại đứng đó ôm nhau?”

Đột nhiên có tiếng động dọa cho Kỳ Văn nhảy dựng một cái, y nhìn về phía âm thanh phát ra, phát hiện ở cửa không chỉ có một người.

Trì Linh, Yến Dĩ Tuần, ngay cả An Phong Trúc cũng tới, đang ngay ngắn đứng thành một hàng.

Mà y với Yến Chiêu thì ôm chặt lấy nhau, là hai đại nam nhân đang dính lấy nhau đó. Kỳ Văn xấu hổ, lập tức muốn đẩy Yến Chiêu ra.

Hai nam nhân ôm nhau thì biết nói gì bây giờ!

Yến Chiêu không có phản ứng mạnh như Kỳ Văn mà chỉ cất túi thơm vào trước. Sau đó hắn lười biếng đứng thẳng lên, tay ôm Kỳ Văn cũng buông lỏng, điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Hắn đứng dậy đến gần đám người, trở lại dáng vẻ cà lơ phất phơ như trước: “Thượng Thanh công chúa cũng tới à, mấy ngày không gặp, công chúa càng ngày càng đẹp ra đó.”

“Thực không dám giấu, từ ngày từ biệt, ta lúc nào cũng nhớ công chúa nha.” - Yến Chiêu như cao da chó dính bên người công chúa: “Ta cả gan đoán, hôm nay công chúa đến là đặc biệt muốn tìm ta sao?”

Thượng Thanh bị chọc cười: “Ngươi đúng là to gan thật.”

Trì Linh sớm đã quen bộ dạng này của Yến Chiêu nên lười nói chuyện với hắn. Nàng trực tiếp nhìn về phía Kỳ Văn, lo lắng hỏi: “Thân thể của Thế tử hồi phục thế nào rồi?”

Kỳ Văn đang muốn trả lời, không ngờ Yến Dĩ Tuần đột nhiên bước lên trước một bước, lạnh như băng đáp: “Hồi phục rất tốt, có thể ôm được người khác rồi.”

Đang ôm bị người ta bắt gặp, Kỳ Văn thấy hơi chột dạ.

Yến Chiêu hẳn sẽ không muốn để mọi người biết mình đau buồn nên Kỳ Văn không biết phải giải thích thế nào, y không nhìn Yến Dĩ Tuần mà đáp: “Đã có thể di chuyển bình thường.”

Thấy Kỳ Văn không nhìn mình, Yến Dĩ Tuần càng tức giận, không buông tha cho y mà nói tiếp: “Xem chừng không chỉ di chuyển bình thường.”

Lời nói của Yến Dĩ Tuần không hiểu sao có chút âm dương quái khí, Kỳ Văn ngượng ngùng cười một tiếng, lùi ra sau lưng Yến Chiêu: “Không sao cả rồi, đến Diêm Vương còn khen ta thân thể tốt.”

Nghe thấy vậy Yến Dĩ Tuần chợt cười lạnh một tiếng: “Cũng đúng, đến lúc cần ta nhất định sẽ mua cho Thế tử một hũ đựng tro cốt loại tốt nhất.”

Kỳ Văn:...?

Sao ta luôn có cảm giác hôm nay huynh đệ tốt của ta một mực muốn cãi nhau với ta?

Kỳ Văn lúng túng nói sang chuyện khác: “Hôm nay nhiều người tới quá.”

An Phong Trúc vẫn giữ nguyên bộ dáng thanh lãnh: “Thế tử bị thương lỡ mất nhiều buổi bài tập, nên ta đến để giúp Thế tử bù lại.”

“Về phần Trì tướng quân và Thượng Thanh công chúa...”

An Phong Trúc hơi liếc qua hai người. Người trước thì lãnh đạm đứng khoanh tay, người sau thì hoạt bát hiếu động.

Nghe thấy nhắc đến tên mình, Thượng Thanh lập tức khoác vào cánh tay của Yến Dĩ Tuần, muốn thân mật dựa vào vai hắn. Yến Dĩ Tuần khẽ nhíu mày, nhanh chóng lùi lại một bước cách xa nàng, khiến cho Thượng Thanh bắt trúng không khí.

Thượng Thanh cũng không giận, cười hì hì nói: “Ta tất nhiên là theo Tuần ca ca đến đây rồi!”

Kỳ Văn trợn tròn mắt.

Mấy ngày nay không biết Yến Dĩ Tuần đi đâu mà bây giờ Thượng Thanh còn gọi một tiếng Tuần ca ca luôn rồi.

Thượng Thanh đi theo Yến Dĩ Tuần đến, cái này còn hiểu được, nhưng Trì Linh là người ngày nào cũng bận rộn, sau khi xuống lớp còn phải đi huấn luyện tân binh. Hôm nay vậy mà tạm dừng hết mọi việc trong quân để chạy đến đây thăm Kỳ Văn, thật không thể nói rõ được.

Trì Linh nghiêng mặt, giải thích: “Hôm nay An thiếu sư đến giảng, ta cũng muốn dự thính một phen.”

Dự thính...Nghe có vẻ gượng ép.

Kỳ Văn không nghĩ nhiều nữa, An thiếu sư đặc biệt mở một lớp nhỏ cho y, phần tâm ý này nên nhận cho tốt. Y lập tức bảo Lục Diên mang ra sáu bộ bàn ghế, để mọi người có chỗ ngồi xuống.

“Bớt đi một bàn.” - Thượng Thanh nghe thấy Kỳ Văn muốn lấy ra sáu bộ bàn ghế thì chặn lại nói: “Năm bộ là đủ rồi.”

Nghe Thượng Thanh nói như vậy, Kỳ Văn còn tưởng mình tính sai, đếm lại một lần nữa số người ở đây, đúng là có sáu người mà.

Kỳ Văn không rõ ý tứ của Thượng Thanh: “Nếu lấy năm bộ, vậy An thiếu sư phải đứng giảng rồi.”

“An thiếu sư cứ ngồi đi.” - Thượng Thanh giương cằm, đi vòng đến bên cạnh Yến Dĩ Tuần: “Ta ngồi chung bàn với Tuần ca ca, nên chỉ cần năm bộ thôi.”

Yến Dĩ Tuần nghe vậy nhíu mày, mở miệng nói: “Ta muốn ngồi chung với Thế tử.”

Yến Chiêu nghe thấy liền muốn góp náo nhiệt: “Vậy ta cũng muốn ngồi cùng Thế tử nữa!”

Thượng Thanh thấy Yến Dĩ Tuần khăng khăng muốn ngồi cùng Kỳ Văn liền chủ động sắp xếp: “Ngồi chung với Thế tử cũng không sao, chỉ cần ta có thể ngồi bên cạnh Tuần ca ca là được. Tuần ca ca với Ngũ điện hạ ngồi hai bên trái phải của Thế tử, còn ta ngồi bên còn lại của Tuần ca ca.”

Sắp xếp như vậy cũng khá thỏa đáng.

Bốn người ngồi một bàn, trừ An Phong Trúc giảng bài, vẫn còn dư ra Trì Linh.

Một người một bàn còn tốt, tự nhiên mấy người này đều muốn chen vô một bàn, Trì Linh tất nhiên cũng không muốn bị lạc loài, nên thản nhiên nói: “Vậy ta cũng ngồi cùng mọi người.”

Kỳ Văn:...???

Mấy người các ngươi là trẻ con sao? Kỳ Văn lại trợn tròn mắt.

Cuối cùng vẫn lựa chọn thỏa hiệp, y để Yến Chiêu ngồi cạnh mình, mấy người còn lại cũng lần lượt ngồi xuống xung quanh bàn.

Vừa tiến vào trạng thái lên lớp, Kỳ Văn bắt đầu buông thả chính mình. Suy nghĩ bất tri bất giác bay xa, Kỳ Văn mơ hồ nhớ tới lúc người khác nói về thân thế của An Phong Trúc.

An thiếu sư học hành gian khổ thi đậu Thám Hoa, Hoàng Thượng rất thích hắn nên để hắn tới Giang Lam học viện làm thiếu sư cho hoàng tử.

Một khi tên được đề lên bảng vàng, vài năm học hành gian khổ coi như có kết quả, cũng xem như thay đổi cuộc đời của chính mình.

Xuân phong đắc ý móng ngựa tật, một ngày nhìn hết Trường An hoa. (*)

(*) Nằm trong bài thơ 登科後_Đăng khoa hậu (Sau khi thi đỗ) của thi sĩ Mạnh Giao, chỉ con đường thăng quan tiến chức thuận lợi sau bao đắng cay, gian khổ.

Hán việt: Xuân phong đắc ý mã đề tật,

Nhất nhật khán tận Trường An hoa.

Kỳ Văn kính nể An Phong Trúc từ tận đáy lòng. Nhìn dung mạo của An Phong Trúc, Kỳ Văn đột nhiên có cảm giác quen thuộc.

...Kỳ Văn không nhớ nỗi rốt cuộc mình đã từng gặp qua ở đâu.

Bài giảng kéo dài khoảng một canh giờ, ngoại trừ Yến Dĩ Tuần và Trì Linh vẫn còn tỉnh táo, những người còn lại đều gật gù muốn ngủ gục, ngay cả Lục Diên ở bên cạnh cũng như vậy.

Sau khi lên lớp xong, Kỳ Văn hết sức tự nhiên giữ mọi người ở lại uống trà.

Thượng Thanh bắt chuyện trước, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Ngày mai Tuần ca ca phải đi Hoài Bắc rồi, chuyến này không biết bao lâu mới trở về.”

Kỳ Văn đang ăn bánh ngọt trên bàn, mới nhét được một miếng vào trong miệng thì bị nghẹn khi đột nhiên nghe thấy tin này.

“Khụ khụ khụ.” - Kỳ Văn vỗ ngực, nuốt xuống miếng bánh kẹt bị trong cổ họng, hít thở thông thuận mới hỏi Yến Dĩ Tuần: “Sao ngươi đột nhiên lại muốn đi Hoài Bắc?”

Yến Chiêu nghe thấy Yến Dĩ Tuần phải đi Hoài Bắc, lập tức có suy đoán: “Mới nãy phụ hoàng đặc biệt triệu kiến huynh là vì muốn phái huynh đi Hoài Bắc trông coi lũ lụt sao?”

“Phải.” - Sắc mặt của Yến Dĩ Tuần ngưng trọng: “Không chỉ lũ lụt, tình hình lần này ở Hoài Bắc chỉ sợ còn nghiêm trọng hơn những gì chúng ta dự đoán.”

Nghiêm trọng...hơn?

Yến Dĩ Tuần ừ một tiếng: “Huyện Dương Phong nửa tháng trước xuất hiện ôn dịch lây nhiễm, sau đó nhanh chóng lây lan ra các vùng xung quanh. Tri phủ Hoài Bắc không dám báo cáo lên triều đình, giấu diếm tình hình của huyện Dương Phong.”

Hắn đặt chén trà xuống: “Đã lỡ mất thời điểm khống chế dịch tốt nhất, hiện tại toàn bộ Hoài Bắc đều đang trong tình trạng nguy cấp.”

Ôn dịch?!

Ôn dịch và lũ lụt cùng lúc hoành hành, khó khăn trong việc quản lý sẽ càng tăng lên.

“Hoài Bắc liên tục mưa to, hoa màu bị cuốn trôi sạchsẽ, lúc này lại có thêm ôn dịch. Bệnh dịch và nạn đói hoành hành khiến cho nạn dân không ngừng kêu khổ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.