“Cha!”
Vừa sáng tinh mơ đã có một giọng nam trong vắt vọng xuống, Kỳ Hầu phủ mấy ngày gần đây đều có trò khôi hài mở màn mỗi ngày.
Thiếu niên có làn da trắng trẻo trèo lên tấm ván ghế gỗ. Từ trên đỉnh xà nhà rũ xuống vài thước khăn trắng, thiếu niên nắm chặt dải lụa trắng trong tay rồi bày ra dáng vẻ như thiếu phụ sống chết bảo vệ trinh tiết của mình.
Vị thiếu niên đang nắm chặt lụa trắng này là Kỳ Văn, công tử tiêu sái có tiếng ở Cảnh Thành, nghe đồn vị tiểu thế tử này của Kỳ Hầu phủ có khuôn mặt ôn nhuận như ngọc.
Có thể nói là “Lập như chi ngọc lan thụ, tiếu như lãng nguyệt nhập hoài.” (*)
(*) Gốc là 立如芝兰玉树,笑如朗月入怀_Lập như chi ngọc lan thụ, tiếu như lãng nguyệt nhập hoài. Câu nói này có nghĩa là khi đứng yên thì trong trẻo như cỏ ngọc lan chi, khi cười lại rạng rỡ như hái vầng trăng sáng ôm vào lòng.
Chỉ là hiện tại...
Kỳ tiểu thế tử đặt cằm lên dải lụa trắng, đòi sống đòi chết: “Nếu người gả ta cho tên Nhị hoàng tử kia thì ta thà chết ngay tại đây!”
Tính cách này thật khác xa so với lời đồn đại.
Người hầu trên dưới Kỳ Hầu phủ vây quanh bên cạnh, một bên hoảng loạn, nôn nóng muốn ngăn cản tiểu thế tử nhà mình lại, một bên thì bảo đảm tấm ván ghế gỗ ọp ẹp không nghiêng ngả.
Người hầu thì sốt ruột, vậy mà ở bên kia, phụ thân của Kỳ Văn, Kỳ hầu gia lại ngồi ngay ngắn cắn hạt dưa, tận hưởng ngày tháng “êm đềm” của mình.
“Uầy, Văn Nhi, ngươi xích qua bên phải một chút, đứng như vậy lát nữa thắt cổ sẽ hằn vết không đều, dáng vẻ không đẹp.”
Phụ thân, thật là.
Dứt lời người liền quay đầu sang nói với nha hoàn bên cạnh: “Hạt dưa này ăn ngon đấy, ngày mai mua về nhiều một chút.”
Kỳ Văn nghe thấy có lý, chết thì chết nhưng không thể ảnh hưởng đến hình tượng được. Y nghe lời nhích sang bên phải một chút, hỏi thử: “Như vậy?”
“Đúng đúng.” Kỳ hầu gia tự mình rót thêm trà, nhân tiện nhìn thoáng qua nhi tử: “Được rồi, ngươi bắt đầu đi.”
Kỳ Văn đặt cằm xuống: “Ta không sống nữa!”
“A!!!”
Gào khan cổ nửa ngày cũng không thấy cha phản ứng, chỉ có một mình mình diễn khiến Kỳ tiểu thế tử rất không vui, vì thế y tận tâm nghĩ cách giúp cha tìm chút hào hứng để tham gia. Y nhẹ nhàng nói: “Cha, nếu người còn ngồi đó, ta sẽ đi nói với nương là người giấu tiền riêng.”
Nghe đến đó Kỳ hầu gia không cắn nổi hạt dưa nữa, lập tức đứng lên ôm chân Kỳ Văn, bắt đầu khóc rống: “Văn Nhi ngươi mau bước xuống đi! Thánh chỉ đã đưa đến hầu phủ, đâu thể nào kháng chỉ không tuân theo!”
Mấy ngày trước, một đạo thánh chỉ được ban đến Kỳ Hầu phủ.
Là thánh chỉ tứ hôn. Thánh chỉ tứ hôn thì không có gì kỳ lạ, điểm kỳ lạ là hai nhân vật chính được tứ hôn, chính là Kỳ tiểu thế tử và đương kim Nhị hoàng tử Yến Dĩ Tuần.
Là hai gã nam tử đó.
Kỳ Văn vốn tưởng rằng người được tứ hôn là tỷ tỷ nhà mình, không ngờ đến vai chính lại chính là mình, y sợ tới mức không nói nên lời.
Tiểu thái giám truyền chỉ còn nhấn mạnh Nhị hoàng tử là người yêu cầu.
Bị Đương kim Thánh Thượng thúc giục việc thành hôn, Nhị hoàng tử tuy không được sủng ái nhưng đến tuổi vẫn phải kết hôn theo lẽ tự nhiên. Hắn là hoàng tử tôn quý, nhìn qua nhiều danh môn thiên kim như vậy lại không chọn ai, nhất quyết phải cưới Kỳ tiểu thế tử của Kỳ Hầu phủ. Vì không lay chuyển được Nhị hoàng tử, Thánh Thượng chỉ đành phải thỏa hiệp.
Khi còn bé, Kỳ Văn và Yến Dĩ Tuần đã từng gặp qua, nhưng hai người cùng lắm chỉ là từ xa bắt gặp. Khi đó vị a tỷ được phong làm quý phi sinh bệnh, Kỳ Văn tiến cung thăm, trùng hợp gặp được Nhị hoàng tử Yến Dĩ Tuần đang ngoan ngoãn nắm tay mẫu phi của hắn nên cũng xem như có gặp mặt quen biết.
Từ đó về sau không còn gặp lại.
Vậy thì, Nhị hoàng tử vì sao lại khăng khăng muốn cưới mình?
Chẳng lẽ trong lúc vô tình từng cứu mạng Nhị hoàng tử, nên hắn muốn lấy thân báo đáp. Kỳ Văn nghĩ tới nghĩ lui cũng không nhớ ra mình từng cứu một người như vậy.
Tuy triều đại này từng có tiền lệ cưới nam thê, nhưng kể đến thì vẫn rất ít, không ngờ lại có một ngày chuyện hiếm có như vậy lại ập xuống đầu mình.
Vậy nên mới xảy ra chuyện gà bay chó sủa như hôm nay.
Kỳ hầu gia cảm thấy Kỳ Văn rất “phấn khích”, nên mới liên tục thắt cổ ba ngày để chúc mừng.
Lúc này bị Kỳ Văn nắm thót nhược điểm, Kỳ hầu gia đành phải phối hợp với y, ôn tồn dỗ dành mà nói: “Con bước xuống trước đã, hôm nay ta đặc biệt cho phép con ăn một bàn lớn toàn bánh gạo nếp.”
Kỳ Văn đảo mắt nhìn xuống phía bậc thang, sau đó vừa đau buồn vừa bi thương mà gạt nước mắt, y sụt sịt mũi, ngậm ngùi leo xuống tấm ván ghế gỗ: “Vậy hôm nay ta không náo loạn nữa.”
Ý là ngày mai lại nháo tiếp.
Hai cha con cầm tay nhau ngừng kéo qua kéo lại, nhìn từ xa nghiễm nhiên trở thành hình ảnh phụ từ tử hiếu. Nhưng cảnh cha con hiếu thuận này chỉ duy trì trong chốc lát liền bị Kỳ phu nhân đi đến phá ngang.
“Văn Nhi!”
Kỳ phu nhân bước qua ngưỡng cửa, nhanh chóng liếc nhìn gian phòng trải đầy lụa trắng nằm ngổn ngang trên đất, nhìn vừa quen mà cũng không quen, nói: “Phu quân của con đã đem sính lễ đưa đến gian chính, con mau qua đó nhìn một chút đi. Chính sự quan trọng hơn, việc này ngày mai lại tiếp tục.”
Nhị hoàng tử trên thánh chỉ mang danh nghĩa là phu quân của Kỳ Văn, mặc cho Kỳ Văn không muốn thừa nhận chút nào.
“Nhị hoàng tử?” Kỳ Văn hất tay Kỳ hầu gia.
Y trong tiềm thức đem Nhị hoàng tử cùng hai tiếng phu quân đứng cùng một chỗ: “Ta không thèm sính lễ của hắn.”
“Hôm nay dù có treo cổ chết ta cũng không cần sính lễ của hắn!”
Lời nói đanh thép, lý lẽ hùng hồn
“Phi phi phi, chết với không chết cái gì, toàn lời đen đủi.”
Kỳ phu nhân thấy vậy trực tiếp kéo Kỳ Văn ra ngoài: “Cao công công đang chờ ở bên ngoài, con cũng không thể không biết quy củ như vậy.”
Kỳ Văn hừ nhẹ một tiếng, nhưng vẫn sửa sang lại dáng vẻ rồi đi theo.
Nói là đưa sính lễ, nhưng gian chính thật sự chỉ có đống sính lễ lạnh ngắt cùng với Cao công công đang đứng, không thấy bóng dáng của Nhị hoàng tử Yến Dĩ Tuần đâu.
Nhưng mà...
Bên cạnh Cao công công có mấy cái rương gỗ được xếp ngay ngắn, có thể đoán trong rương gỗ tất nhiên chứa đầy hoàng kim, châu báu, tơ lụa.
“Kỳ tiểu thế tử.” Cao công công cười, trên mặt hằn đầy nếp nhăn.
Kỳ Văn hơi hơi gật đầu.
“Đây là sính lễ Hoàng Thượng phái người đưa tới Kỳ Hầu phủ.”
Kỳ Văn đương nhiên nhìn thấy, mắt y suýt chút thì trợn lên khi nhìn thấy đống rương gỗ này nhưng vẫn phải duy trì dáng vẻ giả vờ dè dặt, một động tác dư thừa cũng không có.
Hắn ho khụ hai tiếng liền thẳng lưng nói: “Làm phiền Cao công công lo lắng.”
Cao công công thoáng chắp tay thi lễ, ánh mắt đảo qua đống rương gỗ, cố ý kèo dài âm thanh: “Vậy chỗ sính lễ này......”
Kỳ Văn im lặng.
Cao công công thấp giọng nói thêm: “Tiểu thế tử, kháng chỉ bất tuân sẽ liên lụy người nhà.”
Lời nói mang ý nghĩa rất rõ ràng.
Cao công công với Kỳ hầu gia là người quen cũ, tất nhiên sẽ biết chuyện Kỳ Văn có thái độ phản kháng với thánh chỉ tứ hôn. Kỳ hầu gia và Kỳ phu nhân lo lắng nhìn nhi tử của mình, sợ y nói ra điều gì đại nghịch bất đạo.
Cũng may Kỳ Văn thay đổi thái độ, gạt vạt áo quỳ xuống đất: “Tạ Hoàng Thượng ban ân.”
Nếu đã tiếp nhận sính lễ, đồng nghĩa với việc chấp nhận hôn ước.
Cao công công nhất thời mặt mày hớn hở: “Kỳ tiểu thế tử cùng Nhị hoàng tử điện hạ ngày sau chắc chắn sẽ tốt đẹp.”
“Có thể gả cho Nhị hoàng tử là phúc phận của ta.”
Kỳ Văn cười như tắm mình trong gió xuân, bộ dáng văn nhã lễ độ giống như trong lời đồn, trời quang trăng sáng công tử ôn nhu, cứ như người vừa rồi gào thét không gả không phải y mà là người khác.
Đương nhiên, Kỳ hầu gia cùng Kỳ phu nhân tự biết tính tình của nhi tử nhà mình.
Sau khi tiễn Cao công công, hai vợ chồng nhanh tay bắt lấy Kỳ Văn đang muốn chuồn êm để thẩm vấn: “Con hôm nay không đúng lắm.”
Kỳ Văn xua xua tay: “Gì mà không đúng, chẳng lẽ nương còn hy vọng ta kháng chỉ không theo sao.”
Kỳ phu nhân phủ nhận: “Không, phản ứng của con không đúng lắm.”
Kỳ hầu gia phụ họa nói: “Không phải con nên khóc nháo muốn đâm đầu vào cột sao?”
“Ta cũng đâu có muốn gả......” Kỳ Văn trầm tư chốc lát.
Y xoay người đi vòng đến chỗ rương gỗ phía sau, tay đặt trên cái rương nhẹ nhàng vuốt ve, yêu thích không rời: “Là vì người ta đưa quá nhiều, ta thật sự không biết phải làm sao để từ chối!”