Ta Dựa Nói Ngọt Tung Hoành Hậu Cung

Chương 37: Chương 37: Ôm chặt người vào lòng




Giữa chân mày truyền đến xúc cảm, Kỳ Văn được nuông chiều từ bé nên bàn tay không có vết chai.

Kỳ Văn đi vòng qua bàn, cầm bát canh gừng lên múc rồi chu môi thổi thổi: “Ta biết ngươi lo lắng cho bách tính, nhưng ta nghĩ bách tích cũng sẽ lo lắng cho thân thể của ngươi.”

Y đưa thìa đến bên miệng Yến Dĩ Tuần, nửa như đang dỗ dành hắn: “Cho nên điện hạ à, uống canh gừng trước đi?”

Kỳ Văn khẽ mỉm cười: “Có được không?”

Yến Dĩ Tuần ngước lên nhìn Kỳ Văn đang ngồi bên cạnh, ngoan ngoãn ngậm lấy thìa uống một ngụm canh. Kỳ Văn lúc nào cũng thích hỏi 'có được không' khiến cho Yến Dĩ Tuần không cách nào từ chối được. Từng ngụm canh gừng ấm áp nuốt xuống cổ họng làm dịu đi cơn mệt mỏi mấy ngày gần đây, cơn buồn ngủ cũng dần kéo tới.

Sau khi uống hết canh gừng, Kỳ Văn lặng lẽ ngồi bên cạnh Yến Dĩ Tuần. Y vén tay áo lên mài mực, yên tĩnh ngồi cùng Yến Dĩ Tuần viết sổ gấp. Kỳ Văn biết, trong lòng Yến Dĩ Tuần cũng không an tâm, lúc này áp lực rất lớn.

Đây là vấn đề cướp người từ tay Tử thần.

Nếu xử lý tốt, rất nhiều sinh mạng có thể được cứu sống. Ngược lại, nếu làm không tốt, Yến Dĩ Tuần thực sự sẽ trở thành tội đồ.

Sau khi viết xong sổ gấp, Yến Dĩ Tuần lập tức gọi thuộc hạ đến, ra lệnh cho hắn xuất phát ngay lập tức, phải mau chóng thúc ngựa đưa cuốn sổ về Cảnh Thành, không được trì hoãn dù chỉ một khắc.

*

Dưới sự quản lý của Yến Dĩ Tuần cùng với sự mạnh mẽ và quyết đoán của hắn, tình hình ở Hoài Bắc không còn qua loa như những ngày đầu mà dần đi vào nề nếp, kỷ luật. Những căn lều mới được cấp tốc dựng bên cạnh những căn lều cũ, bệnh nhân cũng nhanh chóng được di chuyển sang đó. Lều mới thông thoáng, sáng sủa, bệnh nhân không còn phải chen chúc nhau nữa.

Mấy ngày này tên Tri phủ phế vật kia cũng không gây ra náo loạn gì, luôn chấp hành theo sự phân phó của Yến Dĩ Tuần, cũng xem như có quy củ.

Các thái y bận rộn không ngừng nghỉ. Việc ra vào cửa khẩu cũng được kiểm soát chặt chẽ hơn. Thi thể thì được hỏa táng tập trung, tránh để cho xác chết trôi theo dòng nước. Số ca lây nhiễm đã giảm đi đáng kể, tạm thời khống chế được sự phát triển của dịch. Mọi thứ đều đang đi theo chiều hướng tốt đẹp.

Bước ngoặt xuất hiện vào một ngày trời nhiều mây.

Kỳ Văn và Yến Dĩ Tuần đang trên đường trở về thì vô tình ngửi thấy mùi khét. Kỳ Văn thấy lạ, lúc này mà vẫn còn người đốt đồ đạc sao, y muốn đến khuyên hắn đừng tùy tiện ra ngoài. Kỳ Văn dựa theo mùi để đi tìm, phát hiện ngọn nguồn của mùi khét ở một bãi đất trống.

Y nhìn thấy gia đình đổi con mà trước đó mình vô tình bắt gặp. Kỳ Văn có thể nhớ kỹ bọn họ không phải vì trí nhớ của y tốt, mà bởi vì dáng dấp của đôi vợ chồng kia rất dễ nhận ra. Hai người đều vô cùng gầy gò, hai má hóp lại, giống như những kẻ lang thang bị bỏ đói lâu ngày.

Lúc này, bên cạnh hai vợ chồng có đặt một viên gạch, bên trong viên gạch là lửa cháy âm ỉ. Bọn hạ đặt một cái nồi lên trên, nước trong nồi đang sôi sùng sục. Có lẽ là nhét không vừa nên cái nồi không được đậy nắp. Mà bên trong nồi, rõ ràng là đứa bé mà bọn họ trao đổi hôm đó!

Đôi mắt của đứa bé trắng dã, nằm yên trong nồi không động đậy. Người chồng đang giữ nồi khuấy khuấy bên trong, còn người vợ thì liên tục nhóm thêm củi lửa ở dưới đáy.

Kỳ Văn không dám tin, đầu óc bỗng chốc ong ong.

Bọn họ đang nấu một đứa trẻ còn sống sờ sờ! Nấu sống một đứa bé...Sao lại có thể đối xử với nó như vậy?!

Yến Dĩ Tuần không để ý đến chuyện khác, lập tức xông tới nhấc người đàn ông lên rồi đạp hắn ta xuống đất. Người đàn ông đột nhiên bị đá nên không kịp phòng vệ.

Yến Dĩ Tuần trực tiếp dùng tay xốc nồi nước nóng đổ hết đi, ôm đứa trẻ vào trong lòng.

Bề mặt da của nó nhiệt độ rất cao, có thể tưởng tượng đáy nồi rốt cuộc nóng đến mức nào! Người đàn ông kia còn cố nhấn nó xuống dưới đáy, đứa bé ngay cả kêu cũng không kêu được! Nhìn lại lần nữa, vết bỏng rộng khắp trên cánh tay và đùi của nó!

Cảm giác buồn nôn ngay lập tức dâng lên cổ họng của Kỳ Văn, dịch chua của dạ dày cũng trào ra theo.

Hai vợ chồng này còn là con người sao?!

Tình trạng của đứa bé nguy cấp, không rõ còn sống hay đã chết. Yến Dĩ Tuần tranh thủ thời gian, cẩn thận giao đứa bé cho Lục Diên để hắn đưa nó tới chỗ thái y. Lục Diên nhận mệnh, vội vã chạy về.

Sau khi Lục Diên đi, hai người mới nhìn đến cặp vợ chồng kia.

Kỳ Văn che miệng, giọng nói run rẩy: “Các ngươi có biết mình đang làm gì không hả?”

Hai vợ chồng hoàn toàn không để ý đến Kỳ Văn, nhìn thấy Lục Diên ôm hài tử chạy đi bọn họ liền đứng dậy muốn đuổi theo, kết quả bị Yến Dĩ Tuần đá ngã một cái. Hai người nằm trên đất lổm ngổm bò dậy nhưng lại bị Yến Dĩ Tuần và Trì Linh đạp xuống.

“Các ngươi là ai?!” – Yến Dĩ Tuần quá khỏe, người đàn ông giãy giụa mãi vẫn không động đậy được nên giận tím mặt: “Sao thích lo chuyện bao đồng vậy hả?!”

“Kể hết tất cả cho ta nghe.” – Yến Dĩ Tuần cầm kiếm kề vào cổ người đàn ông. Hắn hơi xẹt qua một đường, phần cổ của người đàn ông liền bị cắt một vết chảy ra máu. “Nếu không, ta nhất định sẽ giết chết ngươi, ném ngươi vào trong nồi nấu lên, để ngươi thử cảm giác sống không bằng chết.”

Phần cổ đau nhói, máu đỏ chảy dọc xuống, người đàn ông thoáng chốc đã sợ tè ra quần, nửa thân dưới ướt nhẹp. Gã bật khóc, van xin: “Van xin ngài, đừng giết tôi...”

“Đừng giết tôi, tôi không muốn chết...Van xin ngài, tôi không muốn chết...”

Người này không ngừng nói 'van xin ngài, tôi không muốn chết'. Mọi người liếc nhìn nhau, Yến Dĩ Tuần đành thu hồi lại kiếm. Thấy người này bị dọa đến nỗi hai chân run rẩy, Yến Dĩ Tuần giễu cợt nói: “Thì ra ngươi còn biết sợ chết.”

Kỳ Văn tức giận: “Hôm trước ta thấy các ngươi đổi con với một gia đình khác, hôm nay liền muốn ăn nó! Các ngươi còn là con người sao!?”

“Bọn ta chờ đứa bé chết đói rồi mới nấu!” – Người đàn ông hai mắt trống rỗng, nước mắt không ngăn được mà chảy xuống: “Vì muốn nấu nên mới phải đổi con.”

Kỳ Văn nhíu mày: “Có ý gì?! Ngươi nói đứa bé bị nấu đã chết đói?!”

“Trước khi bị nấu nó đã chết đói rồi.” – Ánh mắt người đàn ông chết lặng: “Bọn ta không đành lòng ăn con của mình nên mới nghĩ ra cách đổi con để ăn. Mọi người đều làm như vậy, chỉ có cách này bọn ta mới sống được...”

“Lũ lụt đã quét sạch tất cả hoa màu, chờ mãi tình hình mới tốt lên thì ôn dịch lại xuất hiện. Ra không được vào cũng không xong, trong nhà không còn thức ăn, thật sự không còn nữa....” Nếu còn kéo dài, dù không chết vì ôn dịch cũng sẽ chết vì đói!

“Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết.” – Người đàn ông không ngừng lẩm bẩm: “Trong nhà nhiều con như vậy, ăn một hai đứa thì có sao?! Huống chi bọn nó sớm muộn cũng sẽ chết đói! Một đứa, có thể kiên trì thì cứ kiên trì thôi...”

Người phụ nữ bên cạnh đột nhiên nói tiếp: “Nghe nói triều đình bỏ rơi bọn ta, bọn ta tự cứu chính mình thì sai sao? Bọn ta chỉ muốn sống thêm vài ngày!”

Mọi người nghe xong đều hít vào một hơi.

Coi con là thức ăn...Không chỉ có một gia đình làm như vậy! Đứa bé kia đã sớm chết đói rồi...Là bởi vì không nỡ ăn con mình nên mới đổi con với gia đình khác...

Ánh mắt Yến Dĩ Tuần lạnh lùng, lập tức gọi thuộc hạ: “Bắt giam bọn họ lại, chờ ôn dịch đi qua thì giao cho Huyện lệnh xử lý.”

Thuộc hạ nhận mệnh lệnh mang cặp vợ chồng đi, hai vợ chồng giãy giụa muốn thoát ra thì bị thuộc hạ trực tiếp trói lại, cưỡng ép mang đi.

Những người còn lại ở bãi đất trống vẫn còn sững sờ.

Bây giờ Hoài Bắc không còn bao nhiêu lương thực, nạn đói cộng thêm ôn dịch, cho dù có trọng binh trấn giữ, e là nạn dân vẫn sẽ bạo động. Hiện tại quân đội có thể áp chế tạm thời. nhưng nếu lâu hơn nữa thì phải làm sao?

Phải áp chế như thế nào? Áp chế làm sao?

Bây giờ đã có tin đồn triều đình bỏ rơi bọn họ, kế tiếp sẽ là gì?

Đói kém, hoảng sợ, chết chóc.

Dưới sự đè nén lâu dài, tinh thần của mọi người ít nhiều đều sẽ xuất hiện vấn đề tâm lý.

Lúc này sổ gấp chưa được đưa đến Cảnh Thành, trong thời gian cả đi cả về không biết sẽ có bao nhiêu người chết đói.

Trên đường trở về không ai nói một lời.

Vừa về đến nơi ở, việc đầu tiên Yến Dĩ tuần làm chính là triệu kiến Tri phủ Hoài Bắc. Tri phủ Hoài Bắc nghĩ mình lại phạm phải lỗi gì nên khi vừa nhìn thấy Yến Dĩ Tuần liền quỳ xuống, cũng không dám ngẩng đầu lên.

Yến Dĩ Tuần ngồi ở trên, nhìn xuống Tri phủ đang quỳ ở dưới, hỏi: “Hoài Bắc trước mắt còn lại bao nhiêu lương thực?”

“Bẩm điện hạ, không còn nhiều lắm.”

“Những huyện lân cận thì sao?”

Tri phủ đáp: “Bọn họ cũng bị ảnh hưởng bởi nạn đói, đến con ốc còn không ra nổi hình ốc ạ.”

Trong lúc nói chuyện, hạ nhân đã lấy ra sổ sách kho lúa đưa cho Yến Dĩ Tuần.

Yến Dĩ Tuần cầm lấy sổ sách rồi lệnh Tri phủ lui ra. Mở ra các khoản mục ghi trong cuốn sổ, Yến Dĩ Tuần cảm thấy rất áp lực.

Kỳ Văn thấy sắc mặt của Yến Dĩ Tuần nghiêm trọng liền biết lương thực trong kho ít hơi so với dự kiến. Kỳ Văn thấp giọng hỏi: “Điện hạ nghĩ thế nào?”

“Ôn dịch nạn đói hoành hành, với tình hình dịch bệnh trước mắt, không thể để mọi người tiếp xúc gần. Chúng ta không thể dựng lều phát cháo, tránh việc lây nhiễm lẫn nhau.” - Yến Dĩ Tuần một tay đỡ lấy trán, tay còn lại lật lật từng trang: “Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày đều sẽ bố trí người đi phân phát lương thực cho từng nhà.”

Kỳ Văn cụp mắt xuống, nhẹ nhàng vén tóc mai của Yến Dĩ Tuần ra sau tai: “Chỗ lương thực này có đủ cầm cự đến khi quốc khố phát lương thực không?”

Yến Dĩ Tuần sầu não: “Không đủ, còn thiếu rất nhiều.”

Một là chết đói, hai là chết bệnh, không thì cũng tự sát mà chết vì không thể chấp nhận nổi hoàn cảnh này, mỗi ngày đều có không ít người chết.

Vào lúc này, cái chết là điều không thể tránh khỏi.

Chuyện Yến Dĩ Tuần đang suy nghĩ chính là phải làm thế nào để thương vong giảm xuống thấp nhất.

Một lúc sau Kỳ Văn mới chậm rãi mở miệng, khó khăn nói: “Lúc này...e là chỉ có thể bỏ qua người lớn tuổi.”

Ý nghĩ của Kỳ Văn không cần nói cũng biết, Yến Dĩ Tuần đỡ đầu không nói lời nào. Hắn đã từng nghĩ tới, nhưng hắn không muốn thực hiện. Việc nhường thức ăn của người già cho người trẻ sẽ trực tiếp quyết định sống chết của bọn họ.

Kỳ Văn cũng biết Yến Dĩ Tuần bận tâm, loại tình huống này không phải ai cũng bằng lòng nhìn thấy. Nhưng hiện tại là vấn đề tồn vong, vô cùng nguy cấp. Kỳ Văn thở dài: “Hay là viết một lá đơn đề nghị, ngày mai khi đi phân phát lương thực thì để mọi người xem qua, ai đồng ý thì ấn dấu vân tay vào. Nếu có nhiều người đồng thuận thì mới thi hành, thế nào?”

Bây giờ cũng không còn cách nào khác, Yến Dĩ Tuần nhắm mắt: “Cứ như vậy đi.”

Nói xong hai người rơi vào im lặng.

“Kỳ Văn” - Yến Dĩ Tuần đột nhiên khẽ gọi.

Kỳ Văn đáp: “Ta đây.”

Nghe thấy lời đáp lại, Yến Dĩ Tuần chợt đứng lên, ôm chặt Kỳ Văn vào lòng.

Kỳ Văn có thể cảm nhận được toàn thân của Yến Dĩ Tuần đang run lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.