Kỳ Văn mỉm cười.
Quần áo và giày ướt sũng khiến chúng nặng hơn trước gấp đôi, giống như rót chì khiến y di chuyển bất tiện. Kỳ Văn mím môi dưới, đi về phía trước.
Yến Thanh Việt cố ý đi bên cạnh Kỳ Văn, hai tay để sau lưng, hắn dựa sát vào phía sau, giọng điệu thân mật: “Kỳ tiểu thể tử dáng vẻ ưa nhìn như vậy, lại là hài tử trực hệ duy nhất của Kỳ hầu phủ, con đường làm quan sau này nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió.”
Giọng điệu hắn đột nhiên thân mật khiến Kỳ Văn có chút khó chịu, y đoán không ra rốt cuộc Yến Thanh Việt muốn làm gì, chỉ bất động thanh sắc kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Kỳ Văn vẫn duy trì vẻ ngoài hời hợt, khóe mắt cong lên: “Điện hạ quá coi trọng thần rồi.”
“Đáng tiếc.” – Yến Thanh Việt thở dài: “Gả cho Nhị đệ đúng là ủy khuất ngươi.”
Yến Thanh Việt dường như rất muốn thân cận với Kỳ Văn, vừa nói vừa tiến đến gần y: “Triều đình mới là nơi để ngươi dụng võ, cung điện nhỏ kia không tránh khỏi kìm kẹp ngươi.”
Thì ra là muốn châm ngòi ly gián, Kỳ Văn coi như đã hiểu.
Nhìn như đang quan tâm, nhưng thực chất mỗi câu nói đều là một nhát dao mềm.
Đáng tiếc, chọn sai người rồi.
Kỳ Văn cười nhạt: “Trợ giúp Nhị điện hạ cũng rất có lợi.”
Yến Thanh Việt nghe xong ngược lại là cười phá lên: “Thú vị, thú vị, thế tử so với lời đồn còn thú vị hơn nhiều.”
Cười cười cười, cười cái rắm.
Kỳ Văn đột nhiên nhớ tới gương mặt ngày nào cũng chết chóc của Yến Dĩ Tuần, tại sao ngoại trừ Yến Dĩ Tuần, những hoàng tử khác lại thích cười đến vậy.
Sau khi hành lễ, Kỳ Văn lặp theo lời của Yến Thanh Việt: “Điện hạ cũng rất thú vị.”
“Ha ha ha, đi thôi.”
Nói xong Yến Thanh Việt ngừng quấy rối Kỳ Văn và bước nhanh về phía trước.
Kỳ Văn thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi lặng lẽ đi theo sau Yến Thanh Việt.
Một đường ngồi kiệu, cả đoàn người ra khỏi cung mà không bị cản trở, trên đường trò chuyện câu được câu không mãi cho đến khi xe ngựa dừng lại.
Kỳ Văn đưa tay vén rèm xe, đối diện điểm dừng của xe ngựa là một tấm bảng hiệu có viết ba chữ “Bạch Nhạc Phường” thật lớn.
Bạch Nhạc Phường, nơi ăn chơi có tiếng nhất Cảnh Thành.
Kỳ Văn không biết lý do vì sao Yến Thanh Việt lại dẫn y đến nơi này. Không đợi Kỳ Văn suy nghĩ nhiều, Yến Thanh Việt xòe quạt ra và giục Kỳ Văn xuống xe: “Thế tử, mời vào.”
Tề Văn đành phải gật gật đầu phối hợp xuống xe.
Yến Thanh Việt xuống xe ngựa rồi đứng tại chỗ: “Tiểu thế tử từng đến Bạch Nhạc Phường bao giờ chưa?”
Kỳ Văn lắc đầu: “Chưa từng.”
“Vậy hôm nay có cơ hội rồi.”
Thật sự muốn vào đây à, Kỳ Văn im lặng.
Mang đệ tức* tới nơi phong nguyệt như này, người làm đại ca như hắn rốt cuộc có loại sở thích gì?
*Đệ tức: em dâu, vợ em trai
Đang nói chuyện phiếm với khách nhân ở cửa, tú bà nhìn thấy Yến Thanh Việt liền lắc lắc eo thon, đỏng đảnh đi tới, nàng khoác vào cánh tay của Yến Thanh Việt: “Ai da, Vinh Vương điện hạ, lâu rồi chưa ghé Bạch Nhạc Phường của nô gia nha.”
Phấn trang điểm xộc lên trước mặt, như có như không quanh quẩn ở chóp mũi. Tú bà bảo dưỡng tốt nên làn da trắng nõn, đôi tay mềm mại vuốt ve ngực của Yến Thanh Việt.
Yến Thanh Việt chắp tay sau lưng, cười cười nhìn Kỳ Văn: “Hôm nay mang vị tiểu công tử này tới để trải nghiệm một chút.”
Tú bà vừa đi tới đã chú ý Kỳ Văn đứng cạnh bên: “Tiểu công tử này cũng đẹp quá.”
Tú bà nói xong liền muốn động chạm Kỳ Văn nhưng bị Yến Thanh Việt dùng khép quạt lại ấn xuống bàn tay không an phận của nàng: “Người bổn vương mang đến thì chớ đụng vào.”
“Mau đi sắp xếp phòng cho bọn ta.”
Hành động che chở Kỳ Văn của Yến Thanh Việt lọt vào mắt tú bà, ánh mắt ái muội nhìn giữa hai người Kỳ Văn và Yến Thanh Việt. Nàng léo nhéo thanh âm, ủy khuất nói: “Ai da, điện hạ che chở tiểu công tử như vậy làm nô gia cực kỳ hâm mộ. Điện hạ yên tâm, nô gia chắc chắn cho người sắp xếp ổn thỏa.”
Nói xong còn nở nụ cười: “Mời đi theo ta.”
Yến Thanh Việt gật đầu, nhẹ nhàng nói với Kỳ Văn: “Đi thôi.”
Kỳ Văn trầm mặc, dọc suốt đường đi đều không nói một lời.
Mọi người đi theo tú bà lên sương phòng lầu hai.
Bên trong sương phòng là một tấm rèm lớn màu đỏ thẫm, cùng bức bình phong thêu hoa văn điểm hoa lá. Huân hương trong phòng ái muội, mông lung, làn khói trắng lững lờ bay bổng, quấn lấy không trung.
So với lầu dưới, mùi hương ở đây càng nồng hơn.