Thấy Kỳ Văn đứng trước mặt, Yến Dĩ Tuần đành phải hơi nghiêng nghiêng đầu nhìn về phía y, ánh mắt hắn lấp lóe: “Có gì kỳ quái.”
Cái nghiêng đầu này càng nhìn càng thấy không được bình thường, từ sau khi tắm rửa xong đi ra ngoài, Yến Dĩ Tuần giống như đang cố tình tránh né y.
Chẳng lẽ mới có một lát mà tình huynh đệ tan vỡ rồi?
Kỳ Văn từ trước đến này không bao giờ giữ lời nói trong lòng, y ngay thẳng hỏi: “Ngươi một mực không muốn nhìn ta?”
Yến Dĩ Tuần chỉ nói: “Tiểu thế tử lo lắng nhiều rồi.”
Kỳ Văn không nói nhảm với hắn: “Được, vậy bây giờ ngươi nhìn ta đi.”
Yến Dĩ Tuần như cũ bất động, phần lưng căng cứng, đứng thẳng lên.
Kỳ Văn trực tiếp dùng tay, cưỡng chế Yến Dĩ Tuần nhìn thẳng vào mình: “Ngươi đúng là không dám nhìn ta.”
Ánh trăng chiếu vào một bên mặt của Kỳ Văn làm màu da càng thêm trắng mịn. Nhưng gương mặt trắng nõn lại có hai má ửng đỏ dị thường, lòng bàn tay nóng ấm cùng hơi thở phả lên người hắn nóng rực. Yến Dĩ Tuần ngay lập tức phát hiện Kỳ Văn có gì đó không ổn: “Tiểu thế tử sao mặt lại đỏ như vậy?”
Kỳ Văn thả tay xuống: “Hôm qua rơi xuống nước bị nhiễm lạnh, chưa kịp thay ngoại bào thì bị Đại hoàng tử kéo đến Bạch Nhạc Phường. Từ sáng sớm hôm nay đã hơi phát sốt, chóng mặt, đến bây giờ thì nóng như lửa đốt vậy.”
Yến Dĩ Tuần cau mày: “Ngươi nên nói ta biết sớm.”
Kỳ Văn nửa đùa nửa thật nói: “Nhưng hôm qua ngươi hung dữ với ta, hôm nay vốn không muốn nói chuyện với ngươi.”
“...Là lỗi của ta.” – Yến Dĩ Tuần cúi đầu: “Ta đi nói Ngưỡng Thu đun một bát canh gừng, uống ủ ấm cơ thể.”
Kỳ Văn cười cười: “Ngươi mau mau đi tắm đi.”
Yến Dĩ Tuần đồng ý.
Sau khi bước ra khỏi gian phòng, hắn gọi Ngưỡng Thu đang đứng chờ ngoài cửa: “Ngươi đi nấu cho tiểu thế tử một bát canh gừng...Còn nữa, đi lấy thêm mấy thùng nước, ta muốn tắm rửa.”
Ngưỡng Thu nghĩ Yến Dĩ Tuần không biết nên nói: “Điện hạ, nô tỳ đã chuẩn bị sẵn nước nóng rồi.”
Yến Dĩ Tuần hơi im lặng rồi nói: “Chuẩn bị thêm lần nữa, ta muốn...nước lạnh.”
Ngưỡng Thu:...?
Rõ ràng đang là tháng ba, trời còn chưa ấm, tại sao điện hạ lại đột nhiên muốn tắm nước lạnh. Dù sao đây cũng là ý của chủ tử, từ trước đến nay không nên tùy tiện suy đoán, Ngưỡng Thu không nghĩ nhiều, liền đè xuống nghi vấn trong lòng.
“Vâng.”
Ngưỡng Thu đã ở Bạch Nhạc Phường vài năm, gặp gỡ không ít quan viên chính khách nên khá giỏi nhìn mặt nói chuyện. Yến Dĩ Tuần thấy rất hài lòng, xoay người đi vào phòng tắm.
Nước lạnh rót đầy bồn tắm, nhiệt độ quanh thân chợt hạ thấp khiến Yến Dĩ Tuần dần dần tỉnh táo trở lại. Cảm giác khô nóng rút đi, Yến Dĩ Tuần ổn định lại tâm trạng, suy nghĩ về những chuyện vừa xảy ra.
Chỉ là sau khi an tĩnh, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh Kỳ Văn đang làm cái chuyện kia, hai má y ửng đỏ vì nóng, hô hấp đứt quãng, môi hơi hé mở...
Còn có làn sương mù từ nước bốc lên cùng mùi hương tắm rửa.
Chỉ hơi nhớ đến hình ảnh kia một chút, vật đang ngâm trong nước lạnh lập tức nóng trở lại!
Thật sự quá mất mặt. Có phản ứng với một người còn đang bệnh, sốt râm ran, mình quả thực là cầm thú! Yến Dĩ Tuần thầm mắng trong lòng.
Hắn nhanh chóng chôn mình sâu trong làn nước, mượn cái lạnh kích thích lý trí. Không dễ dàng gì mới giảm được nhiệt, Yến Dĩ Tuần lại bắt đầu thả suy nghĩ.
Tại sao hôm nay Kỳ Văn lại, làm nó?
Chẳng lẽ ở trong cung thật sự trống trải quá mức, vậy y với Ngưỡng Thu...Không biết vì sao, Yến Dĩ Tuần đột nhiên thấy hơi hối hận khi quyết định giữ Ngưỡng Thu ở bên cạnh.
Nghĩ tới nghĩ lui, suy nghĩ của hắn lại trôi qua nơi khác.
Kỳ Văn hôm nay đột nhiên ôm lấy ta, còn quan tâm ta vì sao lại khát, còn muốn ta nhìn thẳng vào y...Vì sao y lại làm vậy?
Yến Dĩ Tuần quay đầu nhìn vào gương đồng bên cạnh, trong gương đồng phản chiếu hình ảnh của một thiếu niên tuấn lãng, thanh tú, đường nét góc cạnh rõ ràng.
Đột nhiên hắn có một ý nghĩ lớn mật.
Chẳng lẽ Kỳ Văn yêu thích đoạn tụ*, sớm đã thích ta rồi, cho nên mới đối với ta như thế!
*Đoạn tụ: Đồng tính luyến ái
Nếu Kỳ Văn có ý nghĩ thích mình, vậy đủ loại hành động mà y thể hiện đều có thể lý giải. Yến Dĩ Tuần càng nghĩ càng thấy chắc chắn, Kỳ Văn chính là đoạn tụ.
Không trách được, không trách được.
Y gọi ta là phu quân, phối hợp diễn kịch với ta, cố ý ở trước mặt Trì Linh và Kỳ Hầu gia giả vờ ân ái, thậm chí khi bị gả làm nam thê cũng không để tâm!
Y nhất định là thích ta! Yến Dĩ Tuần đưa ra kết luận.
Nhưng vì sao lại thích ta?
Nghĩ đến đây, Yến Dĩ Tuầnlại nhìn vào gương đồng.
Hừm, hẳn là vậy. Yến Dĩ Tuần nghĩ thầm.
Nước lạnh giội xuống, hắn làm đi làm lại nhiều lần để lý trí thông suốt, tỉnh táo, xong xuôi Yến Dĩ Tuần mới khẽ cắn môi, trùm ngoại bào lên trở về phòng ngủ.
Vừa nghĩ thông chuyện Kỳ Văn thích mình, Yến Dĩ Tuần nhất thời không biết nên đối mặt với tâm ý của Kỳ Văn như thế nào, càng không nói đến chuyện ngủ chung giường với y một cách bình thường.
Nếu đối tốt với y, có khi nào y sẽ cảm thấy ta cũng có ý tứ đó? Yến Dĩ Tuần nghĩ thầm.
Kỳ Văn đã lên giường nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng bước chân tới gần, y chậm rãi mở mắt.
Có lẽ là vừa ngủ được một giấc, giọng nói của Kỳ Văn có chút khàn khàn: “Điện hạ, ngươi trở lại rồi.”
Yến Dĩ Tuần không nghĩ tới mình sẽ đánh thức Kỳ Văn, cứng nhắc đáp: “...Ta trở lại rồi.” Sau đó liếc nhìn bát canh gừng đặt ở trên bàn còn bốc khói nghi ngút.
“Sao không uống canh gừng rồi hẵng ngủ tiếp?”
Kỳ Văn nghiêng đầu dụi dụi mắt, ngái ngủ: “Vừa rồi buồn ngủ quá, vừa nằm xuống giường liền ngủ mất.”
Yến Dĩ Tuần bưng bát canh gừng lên thổi: “Uống một chút đi.”
Kỳ Văn nghe theo, chống đỡ thân thể muốn ngồi dậy, nhưng vật vờ được một nửa thì thấy cơ thể thật sự rất mệt mỏi, vô lực. Cuối cùng y lười biếng, dứt khoát nằm xuống lại.
Y giương cằm lên: “Có thể phiền điện hạ đút ta uống được không, ta dậy không nổi.”
“...Cái gì?”
Kỳ Văn biết Yến Dĩ Tuần trong nóng ngoài lạnh, kỳ thật rất dễ nói chuyện, thế là cố ý ho hai tiếng: “Nghe nói người bệnh được người khác đút ăn mới nhanh khỏe lại.”
Yến Dĩ Tuần:...
Yến Dĩ Tuần không nói nên lời, nghèn nghẹn nói: “Tiểu thế tử, ta đã gần nhược quán*, đầu óc cũng bình thường.”
*Nhược quán: khoảng dưới 20 tuổi
Nói bóng nói gió, hắn không phải đứa trẻ lên ba, sao dễ bị lừa bởi mấy trò vô nghĩa này.
“A.” – Kỳ Văn thấy Yến Dĩ Tuần không bị dụ, cũng không xấu hổ, thấp giọng nói: “Điện hạ không muốn giúp ta sao?”
Sắc mặt của Yến Dĩ Tuần phức tạp, chút mưu mô này của Kỳ Văn khiến hắn càng chắc chắn Kỳ Văn có tâm tư đối với mình.
Đúng là tiểu gia hỏa bụng đầy quỷ kế!
Đã nói đến mức này, Yến Dĩ Tuần làm sao có thể cự tuyệt, trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, Yến Dĩ Tuần run rẩy nắm chặt cán thìa.
Cuối cùng hắn thấy Kỳ Văn thực sự có chút khó chịu, Yến Dĩ Tuần mới khẽ thở dài một cái, chầm chậm múc một muỗng canh gừng đưa đến bên miệng Kỳ Văn.
Có điều...Tay cầm thìa không hiểu sao lại run dữ dội hơn.
Kỳ Văn nhìn canh gừng sắp văng tung tóe, vội vàng nâng đỡ thân thể ngồi dậy, ngậm lấy cái thìa. Canh gừng nóng hổi cay cay, Kỳ Văn nhíu mày.
Sau khi miễn cưỡng nuốt xuống, Kỳ Văn hắng giọng than thở: “Điện hạ, ngươi còn trẻ mà sao tay lại run như vậy?”
Kỳ Văn nói tiếp: “Tay run là bệnh, cần phải chữa.”
Yến Dĩ Tuần tự thấy bản thân hơi bất cẩn, vội vàng buông bát xuống, lấy khăn tay lau nước canh gừng tràn ra khóe miệng của Kỳ Văn.
Đột nhiên Kỳ Văn từ trong chăn bông vươn tay bắt lấy cổ tay của Yến Dĩ Tuần.
Yến Dĩ Tuần giật mình, động tác lau bất ngờ dừng lại. Sau đó hắn chỉ thấy Kỳ Văn nắm bàn tay kia đặt lên mặt của y, rồi dẫn bàn tay đó vuốt ve khuôn mặt.
Yến Dĩ Tuần:!!Y đang làm gì!
Chẳng lẽ muốn làm tới??
Nhiệt độ nóng bỏng từ lòng bàn tay truyền đến, Yến Dĩ Tuần giật nảy mình, hơi dùng sức muốn giật tay mình ra, không để cho Kỳ Văn kéo tay hắn.
“Ngươi đang muốn làm gì!”
Lôi kéo được nửa chừng thì dừng lại.
Kỳ Văn chớp chớp mắt, vô tội nói: “Ta cảm thấy mình cả ngày nay mới bớt sốt một chút, muốn để điện hạ sờ một cái xem trán ta còn nóng hay không.”
Yến Dĩ Tuần khẽ giật mình, hóa ra là do mình hiểu lầm ý của Kỳ Văn.
Tay của hắn dừng lại trên má Kỳ Văn, lúc này Kỳ Văn lại thân mật nắm lấy cổ tay hắn, từ xa nhìn lại giống như đang vuốt ve người yêu.
Kỳ Văn nghi hoặc hỏi: “Sao điện hạ lại phản ứng mạnh như vậy?”
Càng lúc càng lúng túng.
Yến Dĩ Tuần không trả lời được, lập tức vuốt nhẹ trán Kỳ Văn rồi vội vàng rút tay. Hắn sờ sờ mũi, quẫn bách nói: “Tại ta muốn lùi lại một chút.”
Rút kinh nghiệm lúc nãy, Kỳ Văn không yêu cầu Yến Dĩ Tuần đút mình uống nữa. Y chống khuỷu tay vào ván giường, ngồi dậy rồi nhận lấy bát canh trong tay Yến Dĩ Tuần. Sau khi uống một hơi cạn sạch, Kỳ Văn buông bát xuống, cảm thấy mệt mỏi như bao trùm: “Điện hạ, ta ngủ trước đây.”
Không bao lâu sau, Kỳ Văn vừa nằm xuống đã nặng nề ngủ thiếp đi, chìm vào mộng đẹp.
Nhanh như vậy đã ngủ mất, Yến Dĩ Tuần cầm bát canh trống rỗng mà đứng sững sờ, thấy Kỳ Văn chìm sâu vào giấc ngủ mới thở phào nhẹ nhõm. Người trước mặt hít thở bình ổn, không nặng không nhẹ nhưng vẫn đập vào thính giác Yến Dĩ Tuần vô cùng rõ ràng. Ngày thường Kỳ Văn không làm nũng thì trêu ghẹo, hiếm khi được nhìn thấy y an tĩnh như vậy.
Yến Dĩ Tuần nhìn y.
Lông mi thanh mảnh rủ xuống, môi mỏng không điểm son mà đỏ hồng. Làn da mềm mịn tinh tế như mỹ ngọc, vài sợi tóc tán loạn trên trán mang theo chút cảm giác ủy khuất. Dù thần sắc nhợt nhạt do bệnh và dưới ánh nến lờ mờ, nhưng dung mạo không hề giảm sút chút nào.
Không thể không thừa nhận, Kỳ Văn sinh ra đúng là rất đẹp.
Người này thế mà lại thích mình...
Yến Dĩ Tuần nhắm hai mắt.
Chung sống với Kỳ Văn, đã được một khoảng thời gian rồi.
- --
Đã tới canh năm, ánh ban mai ló dạng.
Phía đông nổi lên màu trắng bạc.
Trời chưa sáng hai người đã rời khỏi giường, còn phải đến học viện để lên lớp, sáng sớm liền đánh xe ngựa trở về hoàng cung.
Cũng may Kỳ Văn khi còn nhỏ đã có khả năng tự khỏi bệnh rất tốt, sốt một đêm nặng nề ngủ một giấc, khi tỉnh lại đã khỏi hoàn toàn.
Hôm nay có lớp của thiếu sư An Phong Trúc.
Trừ bỏ lớp hôm qua của tướng quân Trì Linh, đây là lớp đầu tiên mà Kỳ Văn được học An Phong Trúc. Hôm trước Đại hoàng tử Yến Thanh Việt trốn học, hắn ta vậy mà chọn ngay tiết của An Phong Trúc để trốn, y nghĩ người này hẳn là không quá nghiêm khắc.
Tiếng ồn ào náo nhiệt tan biến ngay khi An Phong Trúc bước vào lớp, mọi người nhanh chóng ngồi ngay ngắn.
Kỳ Văn nhướng mi, lặng lẽ nhìn.
An Phong Trúc, tên giống như người, như trúc như hạc.
Hôm nay người này mang một thân trường bào màu lam trắng, phát quan* cũng là màu trắng lam điều, tóc mai tản mác xõa ở đầu vai. Thân hình gầy gò thẳng tắp, ôn tồn lễ độ, là một người đẹp mắt, dễ nhìn.
*Phát quan: một dạng cài tóc, đội đầu cho nam
Nếu nói Kỳ Văn đẹp chính là theo kiểu mang lại cảm giác thiếu niên tươi sáng, dáng vẻ của An Phong Trúc cũng không thua kém gì y, nhưng là loại mang đến cảm giác tự phụ, lạnh lùng.
Kỳ Văn lần đầu tiên nhìn thấy An Phong Trúc, ánh mắt không tự chủ dính chặt trên người hắn. Trong nháy mắt y hiểu rõ tại sao An Phong Trúc từ trước đến nay mặc kệ học viên trong học viện, thậm chí chưa từng điểm danh bọn họ.
Thiếu sư ưa nhìn như vậy, mọi người tự nhiên sẽ tranh nhau đến lớp của hắn!
Chưa nói đến nữ tử, ngay cả mình nhìn cũng muốn động tâm a!