Tác giả: Hữu Mặc
Edit: Bilun
Các khu đều thích ứng ở chung với thú biến dị, thích ứng từ nay về sau, mình và thú biến dị sễ nương tựa vào nhau, trở thành một thể không thể phân cách.
Đặc biệt là từ sau khi mình ký khế ước với thú biến dị, liền lập tức tâm hữu linh tê, không còn giống như trước ông nói gà bà nói vịt nữa.
Không biết vui vẻ biết bao nhiêu.
Nhưng trong đó, không bao gồm Otis.
Hắn đen mặt, túm cục cưng nhỏ mặt đầy vô tội tới bên người, gần như nghiến răng nghiến lợi: “Vì sao ta không cảm giác được cảm xúc dao động của ngươi.”
Quý Vô Tu cũng rất buồn bực.
Y không cảm nhận được cảm xúc dao động của Otis.
“Hệ thống, đây là có chuyện gì?”
Bất đắc dĩ, Quý Vô Tu chỉ có thể xin hệ thống giúp đỡ.
[Bởi vì thân thể của ngài do bổn hệ thống chế tạo ra, căn bản không phải thú biến dị chân chính, khế ước đối với ngài mà nói, tự nhiên không có tác dụng.]
Quý Vô Tu trầm mặc.
Cũng không biết mình nên cười, hay nên khóc.
Nhưng lý do này lại không thể nói rõ với Otis, chỉ có thể tìm cái lý do khác: “Có thể là khế ước này là do ta sáng tạo, cho nên không có tác dụng gì đối với ta.”
Lý do này rất tốt rất đầy đủ.
Otis tin.
Quý Vô Tu thật cẩn thận hỏi: “Ngươi có tức giận không?” Nói xong lại nghĩ nghĩ rồi bổ sung: “Ta thật sự không biết sao lại như vậy, nếu không nhất định sẽ ngăn cản ngươi.”
Otis chỉ trầm mặc, hỏi ra vấn đề cực kỳ quan tâm.
“Như vậy khế ước của chúng ta còn có hiệu lực không?”
Quý Vô Tu sửng sốt, mau chóng vứt vấn đề này cho hệ thống.
[Đương nhiên là có hiệu lực, khi tâm tình của ngài vui vẻ, sẽ đưa lại năng lượng cho khế ước giả, do đó bình ổn dị năng bạo động của hắn, ngoài việc các ngươi không thể cảm ứng ra, những thứ khác cũng không có gì khác biệt.]
Quý Vô Tu nhẹ nhàng thở ra, lập tức thuật lại lời hệ thống.
Otis gật gật đầu, dường như không có việc gì nói: “Được rồi, đi ra ngoài chơi đi.”
Quý Vô Tu càng thêm thấp thỏm.
Khi không có cảm ứng tâm linh, liền không thể thông qua vẻ mặt vô biểu tình của đối phương nhìn trộm ra bất cứ cảm xúc dao động nao.
Otis lại có thể nhìn hiểu bất an trên mặt cục cưng nhỏ, hắn xoa xoa cục cưng nhỏ, nói: “Yên tâm, ta không tức giận.”
Quý Vô Tu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, mặt đầy ngoan ngoãn.
Sợ đối phương không vui.
********
Người trong trang viên cũng càng ngày càng ăn ý với thú biến dị của mình.
Lâm Húc Đông như thường lệ lấy ra thịt nướng, lắc lư trước mặt một con trăn nói: “Dạ, tới ăn nào.”
Con trăn có tên là Dạ khôn giống như những con thú biến dị khác trong trang viên.
Nó không được yêu thích.
Đặc biệt là ngoại hình của nó, luôn sẽ khiến cho nhân loại sợ hãi.
Mặc dù tất cả mọi người đều biết con trăn này cực kỳ lương thiện.
Nhưng vẫn theo bản năng mà sợ hãi không dám tới gần.
Nhưng Dạ cũng không quan tâm.
Bởi vì có người cảm thấy nó là con trăn đáng yêu nhất trên thế giới.
Nghĩ tới đây.
Con trăn có tâm tư mẫn cảm, khuôn mặt lãnh khốc, yên lặng quay cuồng một vòng trên bãi cỏ.
Nó dùng chóp đuôi xoa mặt, không nhịn được muốn hắc hắc hai tiếng.
Lâm Húc Đông có thể cảm nhận được rõ ràng đằng sau dáng vẻ lạnh nhưng băng của Dạ là sự hưng phấn, không khỏi cũng nở nụ cười.
Dạ ngốc.
May mà ký khế ước rồi.
Nếu không Dạ vẫn luôn thu mình trong vỏ không muốn ra ngoài.
Bây giờ thì tốt rồi, Dạ có vẻ thoải mái hơn trước rất nhiều.
Dạ, Dạ.
Vảy màu đen.
Khi nó ẩn mình trong bóng đêm, cho dù là thú biến dị lợi hại nhất cũng không thể phát hiện nó ẩn nấp ở chỗ nào.
Hành tung yên lặng không một tiếng động.
Rồi lại lập tức giết chết kẻ địch.
Máu lạnh.
Ánh mắt cũng lạnh.
Nhưng, hắn biết, trái tim của con trăn này, lại nóng bừng.
Ấm áp.
Hắn không nhịn được hai mắt đỏ hoe, thật hi vọng....thế giới có thể phát minh ra loại thuốc khiến con trăn này có thể nhìn thấy thế giới.
Nhưng mà, sẽ có một ngày như vậy sao?
Lâm Húc Đông không biết.
Cho nên hắn chỉ có thể cố gắng hết sức đối xử tốt với Dạ, liều mạng bảo vệ nó.
Dạ nhìn như lạnh lùng lại ghi tạc hết mọi thứ trong lòng, tính cách càng ngày càng thoải mái hơn.
Nó cảm thấy.
Cho dù không nhìn thấy, cũng không nghe thấy.
Ít nhất nó có thể cảm nhận được trái tim của nhân loại này, nóng cháy ấm áp, sẽ vì mình mà đập mạnh.
Như vậy là đủ rồi.
Nó rất ít khi biểu đạt cảm xúc và tâm trạng của mình, cảm thấy rất ngại ngùng.
Nhưng hiện tại lại không cần quan tâm những điều này nữa, bởi vì khi mình vui vẻ, đối phương có thể lập tức cảm giác được.
Rõ ràng.
Càng ngày càng nhiều người, bắt đầu thử phối hợp với thú biến dị của mình.
Để ứng đối với nguy cơ trùng động không biết sẽ tới vào lúc nào.
Tận đến nửa tháng sau, Quý Vô Tu đột nhiên như cảm giác được gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời, lộ ra một chút ngưng trọng.
Otis đang chải lông cho cục cưng nhỏ, lúc này hơi dừng tay lại, nhíu mày hỏi: “Xuất hiện?”
Quý Vô Tu gật gật đầu: “Chỉ sợ cũng giống như lần trước.”
Otis nhíu chặt lông mày.
Câu nói không đầu không đuôi, một người một thú ăn ý tới mức biết rõ ràng trong lòng nhau, hiểu được ý tứ của đối phương là gì.
Otis nhanh chóng liên hệ Ngô Hữu Vi, phân phó đối phương giám sát chặt chẽ con gà kia, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Ngô Hữu Vi lập tức đáp ứng, mau chóng mang con gà mỗi ngày chỉ biết tưới nước trồng hoa, dường như trải qua cuộc sống chậm của người về hưu, cẩn thận dặn dò: “Trong khoảng thời gian này phải ngoan ngoãn, không được chạy loạn biết chưa?”
Hoa Hoa lập tức lộ ra vẻ mặt không còn gì để nói.
Nó mỗi ngày chỉ biết tưới nước trồng hoa, nào có chạy linh tinh gì đâu.
Nhưng Ngô Hữu Vi cũng không mắc lừa.
Đừng nhìn thấy con gà trống này chỉ tưới nước, có vẻ rất giống một con gà về hưu.
Nhưng bản chất, nó vẫn là con gà thích nghịch ngợm gây sự.
Chẳng qua thời gian này trầm mê với việc trồng hoa mà thôi.
Ngô Hữu Vi lo lắng sốt ruột.
Cũng không phải lo lắng Hoa Hoa.
Mà là lo lắng nguy cơ trùng động sắp xuất hiện.
Chỉ dựa vào câu nói của Otis, hắn cũng đã đoán được chân tướng đáng sợ che giấu bên trong.
Tin rằng qua một thời gian nữa, toàn tinh tế đều sẽ biết được tin tức này.
Cũng không biết đến lúc đó, sẽ lại có bao nhiêu người phải chết.
Sau đó.
Otis lập tức hạ lệnh, mệnh lệnh khu B lập tức đề phòng, yêu cầu mọi người lập tức di chuyển tới khu an toàn.
Lập tức tiến vào trạng thái đề phòng.
Nghênh chiến nguy cơ trùng triều sắp tới.
Ngay sau đó, Otis lại tỏ vẻ lần này cũng giống như lần trước, vô cùng có khả năng xuất hiện sâu biến dị cấp 7.
Điều này lập tức khiến vô số người trầm mặc vài giây.
Sôi nổi nhắn tin ở bên dưới blog của Ngô Hữu Vi.
[Hoa Hoa đâu? Đừng để nó mỗi ngày đều trồng hoa, mau huấn luyện nó bắt sâu!!!]
[Vận mệnh của cả thế giới, đều giao cho con gà này!]
[Thật sự không được thì để nó đói vài ngày, đói đến mắt lờ đờ, như vậy nhìn thấy sâu biến dị cấp 7, là có thể đi lên ăn ngay lập tức!]
[Sâu vừa ngon vừa thơm, Hoa Hoa nhất định phải ăn sạch nhé, đừng kén ăn, ngươi mà kén ăn, cả thế giới đều rơi trứng.]
[Vừa cười vừa khóc, vận mệnh của loài người, đều buộc trên người con gà kia sao?]
[Đừng cười nữa! Tình hình nghiêm túc như vậy, vẫn nắm chặt thời cơ dỗ dành con gà kia mới là chính sự!]
Nhìn ngôn luận trên mạng, tâm tình Ngô Hữu Vi tuy rất nặng nề, nhưng lại dở khóc dở cười.
Hắn trả lời: [Yên tâm ta sẽ giám sát chặt Hoa Hoa.]
Phút cuối cùng còn tỏ vẻ mọi người thật thú vị, lúc này còn không quên trêu chọc Hoa Hoa để hòa hoãn không khí, tránh khẩn trương sợ hãi.
Không thể không nói, phương pháp này thật có hiệu quả!
Có người trả lời: [Nhưng ta không nói đùa, ta thật sự hi vọng con gà kia đừng trồng hoa nữa, nắm chặt thời gian luyện tập cảm giác bắt sâu, đừng đến lúc đó bỡ ngỡ, để con sâu biến dị cấp 7 kia trốn thoát.]
[ Ta tài trợ 100 con sâu cho Hoa Hoa luyện tập, chúc cho kỹ thuật ăn sâu của nó càng ngày càng tốt, càng ngày càng giỏi.]
[100 con có là gì, chỉ cần có thể khiến Hoa Hoa trở nên lợi hại, ta tài trợ 10.000 con sâu!!!]
[Đại ca, ăn nhiều sâu như vậy, nói không chừng Hoa Hoa ăn đến phát ngán, lúc đó chẳng may nhìn thấy sâu biến dị cấp 7 liền buồn nôn thì phải làm sao?]
Người nọ trầm mặc, trả lời: [Có lý, ta vẫn nên tài trợ 100 con đi!]
Ngô Hữu Vi: “......”
Tuy có chút vô ngữ, nhưng nghĩ kỹ lại, kỳ thực rất có lý.
Ngô Hữu Vi lập tức mang Hoa Hoa tới một cái cây có đầy sâu róm bên trên thân cây, thả Hoa Hoa xuống, cổ vũ: “Đi bắt chúng nó.”
Tuyệt đối không được tha cho con nào hết!
Hoa Hoa hiểu được ý của Ngô Hữu Vi, nhưng vẫn lười biếng, không hề có tí hứng thú nào cả.
Đặc biệt là mào gà, uể oải không phấn chấn.
Thoạt nhìn uể oải ỉu xìu.
Ngô Hữu Vi lập tức nôn nóng.
Hoa Hoa gánh vác hi vọng của vô số người, cũng không thể trong thời điểm mấu chốt tuột dây xích được.
Nhưng giây tiếp theo.
Ngô Hữu Vi lại lần nữa lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười.
Thì ra.
Hoa Hoa cũng không bị ốm.
Mà nó chỉ....đơn giản là chướng mắt đám sâu kia.
Trước kia.
Khi nó nhìn thấy nhiều sâu như vậy, tất nhiên sẽ kích động rướn cổ kêu to, sau đó đập cánh bay tới mổ sâu giống như máy đóng cọc.
Nhưng hiện tại, nó đã ăn qua con sâu biến dị to nhất, béo nhất, hương vị ngon nhất thế giới.
Liền chướng mắt đám sâu bé tí ti này.
Khó ăn muốn chết.
Ngô Hữu Vi bất đắc dĩ, chỉ có thể dỗ dành nó luyện tập bắt sâu, đừng để đến lúc đó tuột dây xích.
Nhưng mặc kệ có khuyên thế nào, cũng không thể khiến Hoa Hoa có hứng thú, tận đến khi nó bị nhắc mãi thành phiền, chỉ có thể mổ mấy con sâu cho có lệ, ý đồ báo cáo kết quả công tác.
Hành vi lừa gạt như vậy, Ngô Hữu Vi tức giận cũng không thể làm gì.
Dù sao miệng mọc ở trên người Hoa Hoa.
Nếu mình có bản lĩnh, tuyệt đối sẽ cả ngày đều luyện tập làm thế nào để tăng kỹ thuật mổ sâu thêm nhanh chóng.
Tuyệt đối không để lãng phí một giây một phút đồng hồ nào cả.
Chương 171: Con sâu đáng thương nhất trong lịch sử
Tác giả: Hữu Mặc
Edit: Bilun
Nói thật, khi nghe thấy nguy cơ trùng triều lại chuẩn bị ập tới, hầu hết mọi người người thậm chí cũng không cảm thấy sợ hãi cho lắm, cũng không giống như trước kia, sợ tới mức thiếu chút nữa không đứng vững, còn nguyên nhân, đương nhiên là vì có con thú biến dị kia rồi.
Đương nhiên, cả con gà kia nữa.
Con thú biến dị kia, mạnh mẽ tới mức ngay cả sâu biến dị cấp 7 cũng có thể ấn trên mặt đất không ngừng chà đạp, toàn bộ quá trình đều lộ ra vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, không nhìn ra chút khó khăn nào.
Tuy con sâu kia rõ ràng nhìn rất mềm mại mịn màng, nhưng tính đàn hồi lại cực kỳ mạnh, mặc kệ có ấn trên mặt đất chà đạp cỡ nào, cũng không thể khiến nó bị thương dù chỉ một chút, quả thực không thể tin nổi.
Nhưng cũng may, con gà kia có thể dễ dàng phá vỡ khả năng phòng ngự của con sâu này, sau đó ăn sạch sẽ, có thể nói, sâu biến dị cấp 7 là con sâu bị chết một cách nghẹn khuất nhất.
Không ai dám nghĩ, sâu biến dị cấp 7 lợi hại như vậy, nhược điểm lại là một con gà ai cũng có thể đánh bại, Hoa Hoa bị kỳ vọng ký thác cao, tựa hồ đã nhận ra không ổn.
Nó không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng nó cũng bắt đầu lo lắng, Ngô Hữu Vi nhanh chóng dỗ dành nó, để nó giữ tâm trạng thoải mái, đừng bởi vì khẩn trương mà phát huy thất thường, đến lúc đó tổn thất thảm trọng thì phải làm sao?
Ngô Hữu Vi lo lắng sốt ruột, cảm thấy từ khi mình nuôi con gà này, áp lực trong lòng càng ngày càng lớn.
Nhưng có thể làm gì bây giờ?
Còn phải chỉ có thể nhịn hay sao!
Lúc này Quý Vô Tu nhìn thân ảnh bận rộn của Otis, suy nghĩ dần bay xa, trên thực tế, y cũng chả suy nghĩ cái gì, chỉ đang ngẩn người mà thôi.
Otis bận rộn xong, gọi cục cưng nhỏ tới, nhưng cục cưng nhỏ vẫn hai mắt phóng không, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì, không làm gì được, hắn chỉ có thể đi qua giơ tay ôm cục cưng nhỏ vào ngực, dùng sức xoa nắn một hồi, cảm khái lại béo lên không ít.
Quý Vô Tu hoảng sợ, phục hồi lại tinh thần lên tiếng oán trách: “Ngươi làm gì?”
Sau khi nói xong, Quý Vô Tu không khỏi trầm mặc, giọng điệu này nghe cứ như đang tán tỉnh, y không nhịn được rùng mình một cái, ra lệnh cho bản thân phải nhanh quên chuyện này đi.
Từng ngày trôi qua, bầu trời khu B dần dần xuất hiện điểm đen, mỗi giây mỗi phút đều dần dần mở rộng, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng rít gào của sâu biến dị dường như đang hận không thể chui ra ngoài ở bên trong.
Cho dù đã nghe thấy vô số lần, nhưng vẫn có người sắc mặt tái nhợt, nhận ra sợ hãi đối với sâu biến dị thật sự rất khó tiêu tán.
Nhưng nghĩ tới quân đội đã sớm chuẩn bị sẵn sàng nghênh chiến, trái tim đang kinh hoàng của mọi người cũng dần dần trở nên bình ổn lại, hi vọng lần này có thể giống lần trước, dễ dàng vượt qua.
Khi trùng động dần dần mở rộng tới mức có thể nhìn thấy bên trong, Otis lập tức ra lệnh tất cả máy bay chiến đấu bắt đầu tấn công sinh vật bên trong trùng động, hi vọng có thể mượn cơ hội này giết chết được thật nhiều trùng triều, không cho chúng nó rơi xuống mặt đất tân công nhân loại.
Vô số máy bay chiến đấu dày đặc, cơ hồ che kín bầu trời, khiến người không nhìn rõ được màu sắc của bầu trời, một màn đen kịt thoạt nhìn cực kỳ áp lực, vô số người đứng ở nơi đó, nhìn lên bầu trời, vẻ mặt thoạt nhìn cực kỳ chấn động sợ hãi.
Tiếng ầm ầm dần dần vang vọng không trung, trong trùng động cũng dần dần truyền tới tiếng gào rống đau đớn của sâu biến dị, càng ngày càng lớn hơn, mùi máu tươi nồng đậm tỏa ra từ bên trong, khiến người phát nôn.
Nhưng hiệu quả lại rất khả quan.
Mới chưa tới nửa tiếng, cũng đã có không ít sâu biến dị chết trong trùng động, thi thể dày đặc cơ hồ che kín lối đi, máu me dính nhớp, trộn lẫn rất nhiều thịt nát và xác sâu cứng rắn khó có thể tiêu hóa.
Thời gian dần dần trôi đi, trùng động cũng dần mở rộng, mơ hồ có thể thấy được vô số sâu biến dị cấp 6 đang liều mạng chui ra ngoài, tựa hồ không hề sợ chết, bởi vì đi trước đám sâu biến dị cấp 6 này còn có vô số sâu biến dị cấp thấp làm pháo hôi, tiêu hao công kích của nhân loại.
Lại nửa tiếng trôi qua.
Cuối cùng trùng động cũng mở rộng tới mức sâu biến dị cấp 6 có thể đi qua, vô số sâu biến dị bắt đầu nhảy ra, răng nanh dữ tợn tấn công mặt đất.
Nhưng khi chúng nó còn chưa hoàn toàn chạm mặt đất, đã bị vô số phương tiện chiến đấu trên bộ mai phục sẵn điên cuồng tấn công thành một bãi thịt nãt, có nội tạng thậm chí còn nổ tung, hiện trường cực kỳ đẫm máu, nhưng không ai bởi vậy mà nôn ra, bởi vì chiến tranh khiến bọn họ quên đi tất cả sợ hãi, và bao gồm cả phản ứng sinh lý vốn nên có.
Đương nhiên, cũng có người bị sâu biến dị hạ gục cắn xé, nhưng họ lại không cảm thấy đau đớn một chút nào, chỉ hận bản thân không thể giết thêm vài con sâu biến dị nữa.
Chiến tranh khiến con người trở nên tàn khốc.
Cũng khiến con người trở nên cực kỳ vĩ đại, dũng mãnh không sợ chết.
Tất cả chỉ vì một mục tiêu, đó chính là cố gắng sống sót, cũng không phải vì bọn họ sợ chết, mà chỉ đơn giản là muốn sống lâu một lúc, thì có thể giết được càng nhiều sâu biến dị, tuyệt đối không cho bọn chúng bước vào trong khu vực cảnh giới, tuyệt đối không cho sâu biến dị xâm nhập vào gia viên, thương tổn người thân và đồng loại.
Dưới sự chung sức của con người, đương nhiên còn có sự trợ giúp của thú biến dị, sâu biến dị đã không còn giống như trước không gì không làm được, thậm chí chỉ cần nhẹ nhàng có thể hủy diệt được gia viên mà nhân loại vất vả gây dựng nên.
Hiện tại, chúng nó giống như một bầy cừu xâm nhập vào nhà của bầy sói, chỉ có thể tới đây chịu chết mà thôi, tình hình chiến đấu tuy thảm thiết nhưng bên chịu thương vong nhiều nhất vẫn là sâu biến dị.
Trước đây, trùng triều sẽ là vấn đề mà nhân loại lo lắng sợ hãi nhất, nhưng hiện tại, ánh mắt mọi người chỉ đơn giản là khinh thường đối với những trận chiến trùng triều sớm đã chú định kết quả, rõ ràng, nhân loại chắc chắn sẽ chiến thắng.
[Nhắc mới nhớ, có ai nhìn thấy tung tích của sâu biến dị cấp 7 chưa?]
[Không thấy, không biết vì sao, hiện tại ta cư nhiên không hề thấy sợ hãi một chút nào, chỉ có chút khẩn trương, hi vọng đến lúc đó Hoa Hoa đừng tuột dây xích, sống chết của nhân loại, tất cả đều đặt trên người nó.]
[Một con gà, gách vác vận mệnh của toàn nhân loại, nếu là trước kia, ta cũng không dám tin một con gà mà ta có thể tùy tay là giết, lại có thể nghiền chết sâu biến dị cấp 7, loại cảm giác bi thôi này, ta tin mọi người đều có thể hiểu nhỉ?]
[+1, giờ phút này, tâm trạng của ta rất phức tạp, đừng hỏi ta vì sao phức tạp, ta tin mọi người có thể hiểu.]
Otis cau mày, ra lệnh cho tất cả đội ngũ điều tra lập tức tìm kiếm tung tích sâu biến dị cấp 7, bên ngoài xanh biếc, thân thể đầy lông mềm như bông, còn khuôn mặt thì cực kỳ giống một chữ của địa cầu cổ, đó là chữ 囧.
Nói đến cũng thật thú vị, tất cả sâu biến dị đều có dáng vẻ cực kỳ dữ tợn, thoạt nhìn muốn khủng bố bao nhiêu liền có khủng bố bấy nhiêu, có vẻ từ khi sinh ra đã khiến nhân loại có cảm giác sợ hãi mãnh liệt.
Đặc biệt là sâu biến dị cao cấp, bề ngoài lại càng muốn ghê tởm bao nhiêu liền có ghê tởm bấy nhiêu, có con có phần lưng mọc lên một đống mụn nước, cũng có con phun ra vô số sợi tơ mỏng.
Nhưng con sâu biến dị cấp 7 kia, nói một cách nghiêm túc, kỳ thực cũng khá đáng yêu, không hề khiến người cảm thấy ghê sợ chút nào, ngược lại có một loại cảm giác ngứa chân, hận không thể nhanh chóng dẫm bẹp một cái, nghe được một tiếng phụt, máu thịt bên trong sẽ lập tức bắn tung tóe, nghĩ thôi cũng đã thấy sướng.
Nhưng tất cả mọi người đều biết, con sâu biến dị cấp 7 kia nhìn thì có vẻ dễ bắt nạt, nhưng trên thực tế, nó lại mạnh mẽ tới mức con thú biến dị lợi hại nhất kia cũng không làm gì được nó, mặc kệ có dùng lực đánh đấm con sâu kia như thế nào, cũng vẫn không ảnh hưởng tới một sợi lông của sâu biến dị.
Cho nên, tầm quan trọng của con gà kia không cần nói cũng biết.
Mọi người đã vạch sẵn kế hoạch trong đầu, đó chính là để nhân loại tìm kiếm thăm dò nơi con sâu lông biến dị ẩn nấp, sau khi tìm được, để con thú biến dị lợi hại nhất kia bắt lấy, cuối cùng lại đưa tới trước mặt con gà kia, để nó ăn luôn con sâu kia.
Kế hoạch hoàn mỹ cỡ nào!
Nghĩ thì đẹp đấy, nhưng thực tế thì lại phũ phàng.
Bởi vì đã trôi qua một ngày, mọi người vẫn không tìm thấy con sâu biến dị kia ẩn thân ở nơi nào, từ khi trùng triều xảy ra tới giờ, không có bất cứ người nào bị sâu biến dị cấp 7 tấn công.
Mọi người dở khóc dở cười, âm thầm suy đoán không biết con sâu biến dị cấp 7 kia rốt cục trốn ở đâu, chẳng lẽ bị mắc kẹt ở chỗ nào đó không thoát ra được sao?
Hoặc là nguyên nhân khác.....?
Đủ loại suy đoán ùn ùn không dứt, nhưng vẫn không thấy tung tích của con sâu biến dị cấp 7 kia đâu, cuối cùng rơi vào đường cùng, cũng chỉ có thể tạm thời thả người ra khỏi khu an toàn.
Bởi vì nguy cơ trùng triều đã hoàn toàn giải quyết, không còn bất cứ sâu biến dị nào sót lại, mọi người cũng không cần ẩn nấp trong khu an toàn nữa, nên làm gì thì làm đi.
Còn sâu biến dị cấp 7, trừ khi nó chủ động tấn công nhân loại, nếu không không có ai có thể tìm được rốt cục nó trốn ở đâu.
Nhưng sự tồn tại của nó vẫn là một mối họa ngầm.
Mỗi ngày Quý Vô Tu đều sử dụng đạo cụ mua ở hệ thống, tìm kiếm tung tích con sâu biến dị kia, hi vọng có thể tìm được nó.
Còn Hoa Hoa, cũng được ban cho trọng trách, cũng đến hỗ trợ tìm kiếm tung tích của sâu biến dị cấp 7.
Không còn cách nào, ngoài Quý Vô Tu và Hoa Hoa ra, những người khác căn bản không nhìn thấy hoặc không phát hiện được sâu biến dị cấp 7.
Rốt cục con sâu biến dị cấp 7 kia muốn làm gì?
Vì sao đã qua vài ngày, thậm chí trùng triều cũng bị tiêu diệt, cũng chưa thấy nó xuất hiện, cách làm này của nó, có che giấu kế hoạch đáng sợ không muốn ai biết gì đó không?
Mọi người càng nghĩ càng thấy sợ, càng nghĩ càng lo lắng, sợ con sâu biến dị kia muốn gây ra động tĩnh lớn gì đó, có người âm thầm cầu nguyện, hi vọng có thể nhanh chóng giải quyết nguy cơ.
Cũng không biết có phải cầu nguyện có tác dụng hay không, hoặc là Quý Vô Tu mỗi ngày tìm kiếm có tác dụng, tận đến buổi chiều ba ngày sau, cuối cùng Quý Vô Tu cũng thấy được tung tích của sâu biến dị cấp 7.
Quá phấn khích, Quý Vô Tu mau chóng tìm Otis mang theo Hoa Hoa tới đây, cuối cùng đoàn người lập tức đi đến chỗ sâu biến dị ẩn thân, cuối cùng cũng nhìn thấy sâu biến dị cấp 7 biến mất trong thời gian qua, rốt cục đang làm cái gì.
Quý Vô Tu trầm mặc.
Otis cũng trầm mặc.
Càng đừng nói là đám người đi theo tới, cũng trầm mặc.
Có người vẻ mặt thậm chí còn mang theo khiếp sợ và kinh tủng.
Thứ mọi người sợ, cũng không phải là sâu biến dị cấp 7, dù sao có Quý Vô Tu và Hoa Hoa ở đây, có thể nói sâu biến dị cấp 7 dù có huênh hoang cỡ nào thì cuối cùng vận mệnh của nó vẫn là bị ăn thịt luôn.
Thứ khiến bọn họ suy sụp là thân thể con sâu biến dị cấp 7 kia, lại bị mắc kẹt ở vách tường, cũng không biết nó rốt cục vì sao lại chui vào đấy, sau đó không chui ra được.
Chỉ lộ ra khuôn mặt 囧 đầy ủy khuất dán vào tường, sau khi nhìn thấy mọi người, dường như còn thở dài, tựa hồ vì vận mệnh bị mắc kẹt của mình mà cảm thấy hổ thẹn không thôi.
“Ha ha!!! Lần đầu tiên nhìn thấy sâu biến dị nghẹn khuất như vậy, ha ha ha ha làm ta cười muốn chết.” Có người không nhịn được bật cười.
Quý Vô Tu cũng lẩm bẩm nói: “Đây chỉ sợ là con sâu biến dị đáng thương nhất trong lịch sử.”
Chương 172: Một thế giới khác
Tác giả: Hữu Mặc
Edit: Bilun
Đường đường là sâu biến dị cấp 7, cơ hồ có thể đi ngang trên toàn tinh tế, muốn đánh ai thì đánh, hiện tại lại lưu lạc tới cảnh giới bi thảm như vậy, nói tiếp cũng thật khiến người———— không nhịn được muốn vỗ tay hoan hô!!!
Có người phân tích, phát hiện con sâu biến dị cấp 7 này bị mắc kẹt trong vách tường là do ngoài ý muốn và tính toán sai lầm, còn nguyên nhân, tự nhiên là thông qua cặn thức ăn ở bên trong vách tường để phán đoán.
“Bé cưng của ta, con sâu biến dị này cũng quá tham ăn rồi nhỉ?” Mọi người đi vào, nhìn cặn đồ ăn đầy đất, không khỏi phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc.
Khó có thể tin nổi sâu biến dị to chưa đến nửa mét, lại có thể ăn được lượng thức ăn chất cao như núi, bởi vậy cũng biết lúc ấy nó đã ăn bao nhiêu đồ ăn, chỉ sợ nhiều tới mức không thể tưởng tượng nổi.
Hiển nhiên, con sâu kia vì quá đói, liền theo mùi hương đi tới kho hàng này, bắt đầu ăn điên cuồng, thậm chí còn có khả năng đã ở đây ngây người vài ngày, nếu không căn bản không thể trong mấy giờ ngắn ngủn ăn ra nhiều cặn như vậy.
Đương nhiên, cũng chính vì vậy, mà con sâu nhỏ gầy gò đáng thương này ở bên trong trải qua cuộc sống vui sướng hạnh phúc mấy ngày, dần dần béo lên, béo tới mức đánh giá thấp thân thể, chui ra cái khe hở lúc chui vào để nghe ngóng, cuối cùng bị kẹt ở vách tường.
Đây cũng là lý do vì sao mấy ngày liền đều không thấy con sâu này xuất hiện.
“Chẳng lẽ hành tinh mà đám sâu này sống thiếu thốn thành như vậy, cư nhiên ngay cả ăn no cũng khó như vậy sao?” Có người động não suy đoán.
“Có khả năng, nếu không vì sao đám sâu này luôn tới tấn công chúng ta? Chắc chắn là muốn tới cướp đoạt tài nguyên.”
Mọi người lập tức cảm thán không thôi, cứ cảm thấy hoàn cảnh của con sâu này quá bi thảm, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, dù sao đám sâu này có thảm tới mức nào cũng không thể tùy ý cướp bóc và tấn công gia viên mà con người sinh sống được.”
“Được rồi được rồi, đừng túm tụm ở đây nữa, mau đào vách tường ra một chút, để thú biến dị mang nó ra.”
Một đám người vây quanh sâu biến dị đáng thương ríu rít quả thực không giống cái dạng gì, quá không để con sâu biến dị cấp 7 này vào trong mắt, chẳng may nó bùng phát đả thương người thì phải làm sao?
Nhưng mọi người lại tỏ vẻ không có vấn đề gì, có con thú biến dị kia ở đây mà, sợ cái rắm gì chứ?
Nếu sâu biến dị thật sự bùng phát đả thương người, con thú biến dị kia tuyệt đối sẽ đánh cho nó đến mức không muốn làm sâu nữa, tuy không giết chết được nó, nhưng tuyệt đối có thể khiến nó trải qua cuộc sống sống không bằng chết.
Quý Vô Tu chủ động hỗ trợ, đào sâu biến dị cấp 7 ra, sau đó trong tiếng hoan hô của mọi người đưa tới dưới chân Hoa Hoa, bởi vì khoảng thời gian này ăn uống thả cửa, sâu biến dị cấp 7 cực kỳ to béo, tươi ngon mọng nước, thoạt nhìn rất ngon miệng, trực tiếp khiến Hoa Hoa chảy nước miếng ròng ròng, lập tức dùng móng gà đè nó lại, dưới vẻ mặt choáng váng của sâu biến dị mà ăn không còn một mảnh.
Quá trình đầy máu me tàn bạo, khiến người vỗ tay trầm trồ tán thưởng.
Mọi người hoan hô nhảy nhót, sôi nổi chúc mừng đại họa sâu biến dị rốt cục chết thẳng cẳng, lại một lần nguy cơ trùng triều được giải quyết, nhưng ngay sau đó, lại là tương lai đầy mờ mịt vô thố.
Tuy lần này nguy cơ đã được giải quyết, nhưng còn lần sau, lần sau nữa thì sao?
Mọi người không thể cứ dựa mãi vào Quý Vô Tu và Hoa Hoa được, không nói con gà kia có thể sống được bao lâu, quan trọng nhất là, trên thế giới này chỉ có một Hoa Hoa, không thể tạo ra được con thứ hai.
Một khi Hoa Hoa xảy ra chuyện, như vậy con người phải làm sao đây?
Đây cũng không phải là buồn lo vô cớ, mà là bản năng của con người khi đối mặt với nguy hiểm sinh ra, cũng chính vì vậy, loài người mới có thể liên tiếp vượt qua được nguy hiểm, kéo dài văn minh tới tận ngày hôm nay.
Nhưng phần lo lắng này chỉ kéo dài vài ngày, mọi người liền không còn tinh lực quan tâm tới điều này nữa, bởi vì đợt trùng triều tiếp theo lại tới, mọi người mơ hồ nhận ra, khoảng cách trùng triều xuất hiện, hình như càng ngày càng ngắn.
Đây tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Nhưng vì có kinh nghiệm đối phó với rất nhiều lần trùng triều trước đây, hơn nữa có thú biến dị hỗ trợ, nhân loại đoàn kết một lòng cùng nhau vượt qua nguy hiểm, cuối cùng bằng tổn thất nhỏ nhất, hoàn mỹ giải quyết lần nguy cơ trùng triều này.
Đương nhiên, sâu biến dị cấp 7 lần này, ít nhiều cũng do Hoa Hoa hỗ trợ mới có thể giải quyết dứt điểm lần nguy cơ này.
Còn Quý Vô Tu, tuy không có tác dụng quá lớn, nhưng vẫn đạt được không ít điểm bán manh, đối với điều này, mặc dù nổi bật đều bị con gà kia chiếm mất, y cũng không ghề oán trách.
Dù sao so với đỏ nhất thời, điểm bán manh mới là bàn tay vàng bất biến của y.
Ngày tháng trôi qua, mọi người và thú biến dị phối hợp với nhau càng thêm ăn ý khăng khít, đặc biệt là sau khi có khế ước, tuy tính hạn chế quá nhiều, nhưng càng ngày càng nhiều người nhận ra muốn sinh tồn ở trong thế giới đầy rẫy nguy hiểm này, khế ước là việc không thể tránh khỏi.
Dù có nhiều người không muốn khế ước, cuối cùng vẫn phải khuất phục trước sinh tồn, lựa chọn kết quả có lợi nhất cho mình, đương nhiên, tuy trong lòng có chút mâu thuẫn đối với khế ước, nhưng cũng không đại biểu không thích thú biến dị của mình.
Trên thực tế.
Đại đa số mọi người đều đối xử tốt với thú biến dị của mình, người ngược đãi tra tấn thú biến dị đã càng ngày càng ít. Theo xu thế của hoàn cảnh xung quanh, mọi người phải học được cách thay đổi tầm nhìn, không thể giống như xưa, bị ánh mắt thiển cận hạn chế, cuối cùng ngay cả mạng sống cũng không còn.
Thú biến dị bây giờ chính là trâu bò, chính là lợi hại, thì làm sao?
Nếu ai không phục, thì đừng khế ước với thú biến dị!
Đương nhiên, vẫn có một vài người cho rằng con người là nguyên khí của vạn vật, với suy nghĩ áp đảo chúng sinh, sống chết không chịu tiếp nhận thú biến dị, cuối cùng trong nhiều lần nguy cơ trùng triều hoàn toàn toi mạng.
Mọi người trên mạng sôi nổi cười nhạo những kẻ phản đối thú biến dị đều ngỏm củ tỏi, những thành phần cổ hủ không muốn nói điều gì sao?
Còn đám người hoàng thất, cũng sôi nổi lựa chọn khế ước, không ai muốn chết, càng đừng nói là tầng lớp quý tộc từ trước tới này luôn coi mạng sống của mình là quan trọng nhất, tự nhiên sẽ không tử thủ tuân theo những quy tắc nực cười, sau khi khế ước vui vẻ sống một cuộc sống mới với thú biến dị của mình, quang vinh trở thành gia tộc xẻng hót k.ứ.c.
Đối với chuyện này hoàng đế vô cùng đau đớn, thậm chí còn có chút bi thương, cứ cảm thấy thiên hạ này nhìn thì có vẻ thuộc về mình, nhưng kỳ thực đã sớm trở thành thiên hạ của Otis và con thú biến dị kia, thuộc về mình chỉ là bề ngoài mà thôi.
Bản thân gã cũng không phải kẻ ngốc, tự nhiên cũng biết tầm quan trọng của thú biến dị, cuối cùng cũng chỉ có thể lựa chọn bóp mũi chấp nhận, nếu không một khi loài người diệt vong, như vậy cái gọi là quyền thế và tiền tài, cũng trở thành hoa trong gương, trăng dưới nước, không có nửa điểm giá trị tồn tại.
Ngày tháng trôi qua, thời gian đối phó nguy cơ trùng triều mỗi lúc một nhanh hơn, con người càng ngày càng bình tĩnh, có đôi khi ngẩng đầu nhìn thấy trùng động dần dần mở rộng, vẫn còn tâm trạng nghiêm túc đánh giá: “Tốc độ mở rộng của trùng động lần này nhanh hơn trước rất nhiều.”
Bên cạnh có người tiếp lời nói: “Không sai, ta cũng nghĩ như vậy.”
“Đi thôi, có lẽ lát nữa trời sẽ mưa, mau về nhà thôi.”
Một đám người cứ như vậy bình tĩnh tản ra, như không nhìn thấy trùng động đang treo trên đỉnh đầu, trên thực tế, cũng không phải vì những người này to gan, có thể bình tĩnh đối với nguy cơ trùng triều, mà là bởi vì mấy ngày trước, thật vất vả mới giải quyết xong trùng triều, kết quả chưa kịp thở một hơi, lại một đợt trùng triều nữa xuất hiện, đổi thành ai cũng sẽ học được cách bình tĩnh trong hoàn cảnh đầy biến thái kích thích như này.
Suy cho cùng, con người luôn phải suy nghĩ theo chiều hướng tốt đẹp, nếu không, họ sẽ sống thế nào?
Hơn nữa trùng động thường xuyên xuất hiện, cũng coi như một cơ hội cho mọi người luyện tập, khiến bọn họ dần dần học được làm thế nào chiến đấu với sâu biến dị, làm thế nào có thể sống sót tốt hơn.
Chỉ hi vọng mỗi lần trùng triều xuất hiện, đừng vượt qua cấp 7, bằng không với thực lực của nhân loại, vẫn không thể đối phó, cuối cùng vẫn cần Quý Vô Thu ra tay hỗ trợ mới được.
Quan trọng hơn là, y có thể giúp nhân loại vượt qua hết lần này đến lần khác, ngoài việc trợ giúp nhân loại ra, y còn có thể nhận được rất nhiều điểm bán manh, đúng là một công đôi việc, nhưng y cũng không thể giúp đỡ cả đời đúng không?
Vài chục năm thì còn được, nhưng mấy trăm năm thì sao?
Về điểm này, Otis và Quý Vô Tu đều có quan điểm giống nhau, đều cho rằng nhân loại cần phải mau chóng tìm được biện pháp tự cứu, không thể chỉ dựa vào Quý Vô Tu vượt qua những nguy hiểm khó lường trong tương lai.
Nhưng, phải làm thế nào đây?
Quý Vô Tu trầm tư suy nghĩ, mặt mày nhăn nhó.
Ánh mắt Otis hơi hạ xuống, đường như đang nghĩ tới điều gì, có thâm ý nói: “Biết làm cách nào hoàn toàn tiêu diệt đàn kiến xuất hiện cuồn cuộn không ngừng không?”
Nếu đặt một cái bánh ngọt ở một chỗ nào đó, như vậy không bao lâu, sẽ có rất nhiều con kiến bị dụ tới, sau đó phân công khuân vác bánh ngọt về động kiến, tiêu diệt đám kiến trước mắt hiển nhiên không hiện thực, bởi vì sẽ còn có vô số con kiến khác cuồn cuộn không ngừng xuất hiện, vĩnh viễn không bao giờ kết thúc.
Trừ khi......
Tiêu diệt dứt điểm ngọn nguồn.
Ánh mắt Quý Vô Tu sáng lên, mau chóng đáp: “Giống như.......còn mèo kia.”
Otis cười như không cười, lộ ra ánh mắt tán thưởng, hiển nhiên lời Quý Vô Tu nói, cũng là suy nghĩ của Otis.
Đương nhiên, còn mèo mà y nói tới chính là còn mèo có cái tên cao quý Louis Edgehallu, ngoài ra còn có một nick name, mặc dù nó vẫn luôn không thừa nhận.
Sau đó, Quý Vô Tu đi tìm con mèo đen kia, giải thích một cách đơn giản sự tình cho nó nghe.
Vốn dĩ, mèo đen vẫn còn có chút không quan tâm run rẩy ria mép rồi ngáp ngáp, trên mặt viết hai chữ 'chán ngắt', đột nhiên thay đổi sắc mặt, nó nhạy bén nhìn từ trên xuống dưới con thú biến dị vừa xấu vừa ngốc, hoàn toàn không ưu tú bằng mình trước mặt một cách ngưng trọng, cuối cùng hu tồn hàng quý nhảy xuống, cực kỳ kích động kêu meo meo meo.
Quý Vô Tu lập tức đáp lại bằng một tiếng kêu đầy phong phú và tình cảm.
Mọi người ở xung quanh mặt đầy ngơ ngác, không rõ hai con thú biến dị này rốt cục đang nói chuyện gì, sao lại kích động như vậy.
Năm phút sau.
Quý Vô Tu vỗ vỗ lưng mèo đen, hơi mang theo chút an ủi.
Mèo đen hiếm khi không lộ ra dáng vẻ cao cao tại thượng, nhẹ nhàng meo một tiếng, giống như cảm ơn, mà làm xẻng hót k.ứ.c của mèo đen, Lý Chu Hiến vừa khẩn trương vừa bất an, bàn tay siết chặt không biết phải làm gì mới phải.
Quý Vô Tu ngẩng đầu, đối diện với sắc mặt bình tĩnh không biết đang suy nghĩ gì của Otis nói: “Ta đã nói với nó rồi, nó nói sẽ tận lực giúp chúng ta, cũng cho rằng kế hoạch của chúng ta khả thi.”
Otis gật đầu, nói với Sói Đói: “Trùng động nghiên cứu đến đâu rồi?”
Sói Đói đáp: “Bên trong quả thực có một thế giới giống với môi trường sống của chúng ta, hơn nữa ta cũng nhắm vào đám sâu biến dị đó để thí nghiệm, chứng thực hoàn cảnh sinh tồn của chúng nó, cũng cần dưỡng khí.”
Nói rồi, hắn lộ ra chút khẩn trương, tựa hồ ngạc nhiên về suy đoán của bản thân: “Nói cách khác.....nhân loại hoàn toàn có thể tiến vào bên trong trùng động, đến một thế giới khác.”
Sắc mặt mọi người chấn động, tựa hồ có chút khó có thể tiêu hóa lời Sói Đói nói.