Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp

Chương 130: Chương 130: Bại lộ nói chuyện




Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilun

Màn hình phát sóng trực tiếp vẫn luôn đong đưa không ngừng.

Nhưng người tiến vào xem vẫn thấy rõ sinh vật khổng lồ kia là cái gì.

Bộ lông màu đen trắng.

Thân thể tròn vo.

Còn có quầng mắt thâm treo trên mặt.

Những đặc điểm độc đáo này.

Toàn tinh tế chỉ có con thú biến dị kia mới có.

Nhưng, mọi người lại vì vậy mà cảm thấy tò mò.

Đang êm đẹp con thú biến dị này chạy ra làm gì?

Con thú biến dị này chẳng những thích gần gũi con người, còn mạo hiểm cứu người.

Lần khủng hoàng trùng động trước, cũng dựa vào nó giúp đỡ mới có thể thuận lợi giải quyết.

Nếu ngay cả con thú biến dị như vậy còn có thể đả thương người.

Vậy dưới bầu trời này, chỉ sợ không có thứ gì đáng để tin tưởng.

Có người phát hiện điểm đáng ngờ qua màn hình đong đưa, lập tức đăng bình luận nói: [Các ngươi chú ý chỗ nó đứng.]Truyện chỉ được up duy nhất trên Wattpad.com

[Là hiệp hội bắt thú!]

Có đại thần bình luận: [Hơn nữa còn là hiệp hội bắt thú gần với trang viên của nguyên soái nhất!]

[Oa, đại thần sao ngươi thấy được vậy?]

[Thật lợi hại, ta đều không nhìn ra đây là chỗ nào.]

Đối mặt với những lời khen của người xem, vị đại thần kia thực vô ngữ bình luận: [Bởi vì nhà ta ở gần chỗ này.]

Một đám người xem: [.....]

******

Càng ngày càng nhiều người bắt đầu suy đoán mục đích nó đi tới hiệp hội bắt thú làm gì.

Có người bình luận: [Các ngươi nói xem, có phải nó tới đây để trả thù không?]

[Không thể nào, tính tình nó tốt như vậy, còn gần gũi con người như vậy nữa.]

[Đúng vậy, ta thà rằng tin thế giới hủy diệt cũng không tin nó sẽ tới trả thù.]

Tận đến có người nói ra vấn đề: [Việc xảy ra gần đây, chẳng lẽ các ngươi quên hết rồi?]

[Các ngươi là ngốc thật hay là giả ngốc vậy? Nó cực cực khổ khổ cứu nhân loại, chỉ hi vọng các ngươi có thể đối xử tử tế với thú biến dị, kết quả vô số người bắt đầu bắt giữ thú biến dị, nó hiện tại có thể là có tâm tình gì? Không hủy diệt thế giới đã là không tệ rồi, hiện tại đi qua tìm hiệp hội bắt thú trả thù thì có vấn đề gì?]

Lời này khiến vô số người không khỏi trầm mặc.

Bởi vì chuyện này.

Đúng là bọn họ sai.

Nhưng cũng có người tỏ vẻ: [Nhưng hiệp hội cũng không bắt nó, nó dựa vào cái gì quản nhiều như vậy? Còn có để người khác làm ăn buôn bán nuôi gia đình sống tạm không?]

[Chỉ bằng nó cứu loài người, còn chưa đủ tư cách sao? Nó ở phía trước mạo hiểm nguy hiểm cứu loài người, các ngươi liền ở sau lưng nó chọc cho nó một dao?]

Mọi người lại lần nữa trầm mặc.

Đúng vậy.

Nếu không có con thú biến dị này liều chết cứu loài người.

Chỉ sợ thế giới này đã sớm bị hủy diệt.

Dù sao không ai có thể đánh bại được sâu biến dị cấp 6.

Còn không phải là nói liều mạng giết địch?

[Nó cứu loài người, làm sao không có tư cách quản chuyện này chứ?]

[Không sai, chuyện này, vốn dĩ chính là loài người không đạo nghĩa, còn không cho phép nó phản kích?]

Truyện chỉ được up duy nhất trên Wattpad.com

[Những thứ khác ta mặc kệ, ta chỉ biết nó mạo hiểm tính mạng chặn sâu biến dị cấp 6 tấn công, cứu vớt hàng nghìn hàng vạn máy bay chiến đấu, mà ta vừa vặn là một người phi công trong đó, phần ân tình này, khiến ta vĩnh viễn sẽ không thương tổn thú biến dị.]

Triệu Lợi Binh nhìn những bình luận phát sóng trực tiếp này, thực bất ngờ vì có nhiều người lại bênh vực cho thú biến dị như vậy.

Anh vốn tưởng rằng những người này sau khi nhìn thấy nó xuất hiện.

Sẽ sợ hãi, sẽ lo lắng.

Thậm chí sinh ra tâm lý sợ hãi con thú biến dị kia.

Nhưng......

Trên đời này chung quy vẫn là người tốt nhiều hơn một chút.

Anh không nhịn được ngẩng đầu, nhìn con thú biến dị đang đứng yên trước cửa công hội, không khỏi tự lẩm bẩm: “Trên thực tế, vẫn có rất nhiều người đứng ở phía sau ngươi, tất cả những việc ngươi làm, cũng không uổng phí.”

Càng ngày càng nhiều người bắt đầu dũng mãnh vào phòng phát sóng trực tiếp, không ngừng đổi mới bình luận bàn luận mục đích của con thú biến dị này.

Giờ phút này Quý Vô Tu đang nói chuyện với hệ thống: “Có đạo cụ nào có thể phát hiện sự tồn tại của thú biến dị không?”

Hệ thống lập tức hiểu ý của Quý Vô Tu: [Có.]

Nói xong, hệ thống lập tức mở ra màn hình.

Kỹ năng: [Mắt thấu thị]

Thuyết minh: Sử dụng kỹ năng này có thể nhìn xuyên qua không gian bên trong, là đạo cụ chuẩn bị cho việc đi lại trộm cắp, nhưng cấm nhìn cơ thể nữ giới, là đạo cụ dùng một lần, thời gian hạn chế là 5 phút.

Tích phân: 83.743

Cấp bậc: 0 [Thứ này quá đáng khinh, sẽ không có cấp bậc!]

Quý Vô Tu: “......”

Lại là đạo cụ người chơi bậc Gold mới có thể sử dụng.

Chẳng những đắt, còn là đạo cụ dùng một lần.

Muốn bao nhiêu xỏ lá liền có bấy nhiêu xỏ lá.

Hệ thống nói: [Bởi vì phần lớn đạo cụ theo nhu cầu của ngài đều là dùng một lần, tự nhiên sẽ đắt một chút.]

Quý Vô Tu bất đắc dĩ nói: “Đắt thì đắt, trước giúp ta mua cái đạo cụ này đi.”

[Tinh! Đã mua xong, có sử dụng luôn không?]

Quý Vô Tu nói: “Có. “

Tiếng nói vừa dứt, y liền rõ ràng cảm giác được thế giới trước mắt tựa hồ đã thay đổi khác hẳn.

Ánh mắt y rơi xuống nơi nào, liền sẽ xuất hiện một vết đánh dấu màu vàng nhạt.

Bên trên ghi một hàng chữ: [Có tiến hành thấu thị không?]

Quý Vô Tu ở trong lòng tấm tắc thấy lạ, nhanh chóng đem ánh mắt đặt lên tòa nhà công hội bắt thú, hơn nữa dùng suy nghĩ chọn nút [Có]

Truyện chỉ được up duy nhất trên Wattpad.com

Tòa nhà ban đầu lập tức biến thành bộ dáng bán trong suốt, có thể nhìn thấy rành mạch tình huống bên trong.

Ví dụ như vẻ mặt đầy bất an của người săn thú bên trong.

Hoặc là của thú biến dị bị nhốt lại.

Tất cả mọi thứ đều rõ ràng rành mạch hiện ra trước mặt y.

Quý Vô Tu nhìn chằm chằm vào nơi giam giữ thú biến dị, trong lòng âm thầm đếm.

Một con.

Hai con ba con.

Tổng cộng bảy con thú biến dị.

Toàn bộ đều bị nhốt trong lồng sắt.

Quý Vô Tu có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt sợ hãi của bọn chúng, cùng với sợ hãi về thế giới không biết.

Những con thú biến dị này, chắc chắn là bắt trong rừng về.

Vì ngoài rừng rậm ra, thế giới nhân loại đã không có thú biến dị cần cứu trị.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao hiệp hội bắt thú muốn bắt thú biến dị.

Nhưng càng như vậy.

Quý Vô Tu lại càng tức giận.

Hiện giờ nguy cơ bốn phía, lấy thực lực bản thân của nhân loại, đúng là khó có thể chống lại sâu biến dị tấn công, cho nên vô số người mới điên cuồng muốn có được thú biến dị, hi vọng có thể dựa vào điều này tăng cường tỉ lệ sống sót.

Mà thú biến dị, đúng là không thể chỉ lo cho thân mình.

Nếu thật sự có một ngày nhân loại bị sâu biến dị giết sạch.

Như vậy hành tinh này, cũng trở thành nơi không bị cản trở.

Vô số sâu biến dị tất nhiên sẽ đoạt lấy tài nguyên ở nơi này, khiến hành tinh vốn dồi dào trở thành bình địa.

Từ đó non xanh nước biếc hóa thành cát vàng hoang vu.

Mà thú biến dị, cũng sẽ bởi vậy mà diệt sạch.

Cho nên, nếu muốn sống sót ở hành tinh này.

Thú biến dị hợp tác với nhân loại, đã trở thành kết quả tất nhiên.

Nhưng tiền đề là.....

Nhân loại không nên dùng biện pháp này bức ép thú biến dị.

Mà việc Quý Vô Tu sau đây, chính là muốn cho nhân loại nhận rõ, thú biến dị là đồng bạn, chứ không phải nô lệ.

Thú biến dị không cần thương hại giả dối của nhân loại, dựa và điều đó để đổi lấy cái gọi là ấm nó.

Thời gian năm phút trôi qua.

Người xung quanh càng ngày càng nhiều, rậm rạp đứng sát bên nhau, Quý Vô Tu từ chỗ cao nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy vô số cái đầu đen đang nhích tới nhích lui.

Nếu người có hội chứng sợ mật độ dày nhìn thấy cảnh như vậy, tất nhiên sẽ nổi hết da gà.

Giờ phút này.

Quý Vô Tu thông qua mắt thấu thị quan sát bên trong hiệp hội bắt thú, y nhận ra người bên trong bắt đầu bận rộn làm việc. Thoạt nhìn như là muốn dời thú biến dị đi chỗ khác.

Không thể không nói những người này đúng là rất thông minh.

Nhưng bọn họ lại không đoán được mình có mắt thấu thị, sớm đã nhìn thấy rõ ràng tình huống bên trong.

Mắt thấy người xung quanh càng ngày càng nhiều.

Ngay cả trên không trung cũng xuất hiện Flycam, đang không ngừng điều chỉnh góc độ để quay chụp toàn bộ hoàn cảnh nơi này vào.

Quý Vô Tu trong lòng hiểu rõ.

Giờ phút này chính là thời điểm tốt nhất.

Y bắt đầu hít sâu, thậm chí còn sinh ra một cảm giác khẩn trương đã lâu không có.

Nói thật ra.

Một màn ngày hôm nay.

Y đã ảo tưởng rất lâu rồi.

Trên mặt đất, vô số người nghển cổ nhìn xung quanh, cho dù mặt trời chói chang, vẫn không ngăn được lòng hiếu kỳ của bọn họ.

Con thú biến dị này rốt cục muốn làm gì vậy?

Nghi vấn này tràn ngập trong lòng mọi người thật lâu không thể tan đi.

Nhưng vào lúc này.

Bọn họ nghe được giọng nói non nớt vang lên.

Cố tình giọng nói này lại giống như sấm sét, thanh âm lớn tới mức khiến người xung quanh đều nghe thấy rõ ràng.

Giọng nói kia vang lên: “Trong vòng năm phút, lập tức đem bảy con thú biến dị bên trong giao ra đây.”

Mọi người: “???”

Giọng nói ở đâu ra.

Cũng không biết làm sao, ánh mắt mọi người, lại không tự chủ mà đồng loạt rơi lên người con thú biến dị.

Sau đó bọn họ lại không nhịn được phủ định suy đoán.

Điều này hoàn toàn không thể.

Một con thú biến dị, sao nó có thể nói được chứ?

Hiện trường đang ồn ào lập tức đình trệ.

Nhưng giọng nói vừa rồi, đúng là phát ra từ chỗ con thú biến dị kia mà.

Giờ phút này, phát sóng trực tiếp trên mạng tinh tế cũng bùng nổ.

Mỗi phòng phát sóng trực tiếp chen lấn vô số người, bọn họ điên cuồng kích động bình luận, để phát tiết chấn động và khó tin trong lòng.

[Trời ơi!!!! Các ngươi có nghe thấy không!!!]

[Nó cư nhiên nói chuyện!!!!]

[Mọi người đều bình tĩnh, không chừng là ảo giác thôi, thú biến dị căn bản không thể nói! Đây nhất định là hiểu lầm!]

[Sao có thể là hiểu lầm? Con người có thể phát ra giọng nói lớn như vậy sao? Ngươi không thấy người ở hiện trường đều có biểu tình như nào sao? Tất cả bọn họ đều đang nhìn con thú biến dị kia!]

[A a a a a mộng tưởng của ta cư nhiên thành sự thật, nếu thú biến dị thật sự có thể nói, nói không chừng mèo nhà ta cũng có thể nói!!!!]

[Lầu trên đừng làm ta sợ chứ!!! Nếu thật như vậy, vậy chẳng phải con thú biến dị kia vẫn luôn đang giả ngốc sao? Ta thật sự không thể tin con thú biến dị ngốc nghếch nhà ta có thể —— có thể nói!!!! ]

[Ta cũng không dám tin!!!]

[Nếu chúng nó thật sự có thể nói, cũng sẽ không đợi tới bây giờ còn chưa bị chúng ta phát hiện, bên trong nhất định có bí mật gì đó không muốn người biết.]

[Lầu trên thật bình tĩnh!]

[Ừ, không bình tĩnh không được, bởi vì con mèo nhà ta đang nhìn chằm chằm màn hình của ta.]

[Nén bi thương.]

Mặc kệ sự tình xảy ra trong phòng phát sóng trực tiếp trên mạng tinh tế.

Truyện chỉ được up duy nhất trên Wattpad.com

Chỉ nói tới người ở hiện trường giờ phút này, vẫn đầy mặt không thể tin nổi nhìn con thú biến dị kia, dù thế nào cũng không dám tin giọng nói vừa nghe được lại xuất ra từ miệng con thú biến dị này.

Nó!!!!

Sao có thể nói được!!!

Điều này tuyệt đối không có khả năng!

Nhưng kế tiếp, con thú biến dị kia lại mặt đầy phẫn nộ, cứng rắn cào ra một vài vết nứt trên vách tường của tòa nhà hiệp hội, lại lần nữa uy hiếp: “Ta chỉ cho các ngươi hai lần cơ hội, nếu không đem bảy con thú biến dị kia giao ra đây, ta sẽ cho các ngươi biết, cái gì là sự phẫn nộ của thú biến dị.”

Giọng nói này tuy non nớt.

Nhưng hiển nhiên đúng là từ miệng con thú biến dị kia nói ra.

Không thể nghi ngờ!

Mọi người đồng loạt hít vào một hơi.

Tròng mắt đều phải rơi xuống!

Mẹ ơi!!!

Con thú biến dị kia cư nhiên thật sự có thể nói.

Cư nhiên có thể nói!

Có thể nói!

Nói!

Không có bất cứ thứ gì có thể miêu tả chấn động tâm lý của bọn họ giờ phút này.

Điều này giống như thú cưng ngày thường ngươi nuôi, đột nhiên có một ngày cao cao tại thượng bễ nghễ nhìn ngươi, lạnh lùng nói: “Ngu ngốc.”

Nhưng rất nhanh, trong đám người lập tức truyền đến đủ loại tiếng ồn ào.

“Các ngươi nghe thấy không, nó thật sự nói chuyện?”

“Có ai nói cho ta đây là ảo giác không, ta chắc chắn nghe nhầm!”

“Ông trời của ta, các ngươi nghe đi, nó cư nhiên có thể nói!”

Lời nói tương tự hết đợt này đến đợt khác.

Không trách bọn họ phản ứng lớn như vậy.

Thật sự là bởi vì chuyện này thật sự quá mức chấn động.

Từ lâu, tuy mọi người biết thú biến dị rất thông minh, nhưng bọn họ không hề biết lại thông minh tới mức này. Truyện chỉ được up duy nhất trên Wattpad.com

Nhưng ngay sau đó, việc càng đáng sợ hơn đã xảy ra.

Con thú biến dị kia lại nói chuyện.

“Đây đã là lần thứ ba.”

Dứt lời, nó ngay tại chỗ đập một cái, trên mặt đất nhanh chóng toát ra vài ụ đất.

Các chồi nhỏ không ngừng xuyên qua u đất phát triển.

Không ngừng to lên.

Lại to lên.

Sau đó chúng nó thông qua cửa sổ dũng mãnh xông vào bên trong tòa nhà, không ngừng tiến vào trong đó.

Người bên trong bị một màn này hoàn toàn chấn trụ, theo bản năng chạy ra bên ngoài.

Chi hội trưởng tức giận đỏ mắt, gã gào rống với đám thợ săn thú cấp dưới: “Còn không mau xử lý đám dây leo đó đi! Mau lên!”

Thợ săn thú lúc này mới bỗng nhiên bừng tỉnh.

Nhanh chóng ngưng tụ dị năng, bắt đầu tấn công đám dây leo thoạt nhìn không dễ chọc cho lắm kia.

Nhưng sau mấy hồi tấn công, đám dây leo đó vẫn không hề hấn gì, vẫn lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai chui vào bên trong, giống như có mục đích.

Tất cả thợ săn thú giống như nhận ra bản thân căn bản không tiêu diệt được đám dây leo này, cũng không quan tâm thứ gì nữa, quay đầu chạy về phía cửa.

Mặc cho chi hội trưởng rít gào thế nào, cũng không có ai nghe lời ở lại.

Đùa à.

Con thú biến dị này hiển nhiên thế tới rào rạt.

Còn không chạy, nói không chừng mạng nhỏ cũng phải ở lại.

Khủng hoảng có thể lây lan mọi người.

Chi hội trưởng vốn còn đang đừng gào thét cũng không khỏi sợ hãi, hơn nữa thuộc hạ trung thành và tận tâm bên cạnh cũng không ngừng thúc giục: “Hội trưởng, chúng ta mau chạy đi thôi, còn không đi nữa chúng ta đều phải chết ở nơi này!”

Chi hội trưởng khẽ cắn môi, cuối cùng chịu quay đầu: “Đi!”

Rất nhanh, càng ngày càng nhiều thợ săn thú ở bên trong tòa nhà chạy ra, mỗi người mặt đầy khủng hoảng.

Giờ phút này Quý Vô Tu căn bản không quan tâm những người đó.

Y tiếp tục điều khiển dây leo, đi tới nơi giam giữ thú biến dị.

Vô số dây leo bắt đầu không ngừng tổ hợp thành lưới võng vững chắc.

Bảo hộ chặt chẽ những con thú biến dị đó ở bên trong.

Sau khi bảo đảo những con thú biến dị này sẽ không có vấn đề gì, lúc này Quý Vô Tu mới lớn mật bắt đầu cuồng phá tòa nhà, móng vuốt khổng lồ hung hăng vỗ một cái, liền sẽ có tảng lớn vật liệu xây dựng rơi xuống.

Tòa nhà lập tức bị phá thành mảnh nhỏ.

Mọi người đồng loạt hít vào một hơi.

Không thể tin nổi con thú biến dị này đang phá hủy tòa nhà.

Nhưng từ đầu tới đuôi, đều không có ai dám tiến lên ngăn cản nó.

Quý Vô Tu tiếp tục tận tình phá hoại, tận đến khi y có thể nhìn thấy đám thú biến dị dược dây leo bảo vệ kín mít, cuối cùng mới dừng lại công kích, sau đó cẩn thận thả chúng nó từ bên trong ra, nhẹ nhàng đặt trên mặt đất. Truyện chỉ được up duy nhất trên Wattpad.com

Đám thú biến dị giờ phút này bị sợ hãi.

Càng đừng nói tới trước mặt có một con thú biến dị vừa khổng lồ vừa xấu xí như này, càng khiến chúng nó sợ tới mức liên tục kêu rên thảm thiết không thôi.

Quý Vô Tu đen mặt nói với đám thú biến dị này: “A ô!”

—— Đều câm miệng thành thật đợi.

Một đám thú biến dị lập tức im lặng, yên lặng rúc cạnh nhau run bần bật.

Nếu đã giải cứu được bảy con thú biến dị này ra ngoài rồi, lúc này Quý Vô Tu mới không kiêng nể gì bắt đầu phá hủy tòa nhà, tận đến khi hoàn toàn sụp xuống trở thành phế tích mới thôi.

Mọi người: “......”

Đám người công hội bắt thú: “......”

Mỗi người đều yên tĩnh không tiếng động.

Giống như bị một màn này làm cho chấn động.

Kể cả hội trưởng cũng như vậy, hoàn toàn mất đi khí thế kiêu ngạo lúc trước.

Không ai biết con thú biến dị này kế tiếp muốn làm gì.

Mà trên mạng lại một mảnh trầm trồ khen ngợi.

[Khó trách nó lại tức giận như vậy, hiệp hội săn thú này lại trộm săn thú biến dị!]

[Thấy một màn như vậy, ta đều phải tức chết rồi.]

[Con thú biến dị kia nhất định rất khổ sở đúng không? Mình thì liều mạng bảo vệ loài người, thế mà lại tổn thương đồng loại của mình như vậy, ta cũng không biết nó nên có bao nhiêu thương tâm.]

[Đừng mà, đây là thế giới, ngoài người xấu ra còn có rất nhiều người tốt mà.]

Quý Vô Tu xoay người, nhìn chằm chằm đám người công hội săn thú.

Trong khoảng thời gian ngắn.

Không khí càng thêm khẩn trương.

Người hiệp hội bắt thú lập tức ôm lấy nhau, mặt đầy hoảng sợ.

Cuối cùng.

Con thú biến dị kia lên tiếng.

Nó thoạt nhìn rất thương tâm: “Vì sao muốn bắt chúng nó?”

Người của hiệp hội bắt thú trừng lớn mắt, không biết phải làm gì mới được.

Ngược lại càng thêm sợ hãi.

Một con thú biến dị có thể nói.

Đối với những thợ săn thú cả ngày bắt thú biến dị mà nói, mức độ kích thích tuyệt đối nghiêm trọng hơn vô số người.

Con thú biến dị kia vẫn tiếp tục nói: “Nói đi?”

Người của hiệp hội bắt thú vẫn sợ hãi, không ngừng lui về sau, ý đồ muốn rời đi.

Nhưng những người vây xem lại không tự chủ được ngăn bọn họ lại, mặt đầy bất thiện.

Bọn họ nhìn thấy rõ ràng.

Đám người hiệp hội bắt thú này, bắt bảy con thú biến dị đấy!

Con thú biến dị kia nhìn chăm chú vào một màn này, im lặng vài giây rồi nói: “Khi ta liều mạng cố gắng bảo vệ các ngươi, các ngươi lại như vậy thương tổn ta sao?”

Mọi người lập tức trở nên trầm mặc.

Chi hội trưởng theo bản năng phản bác: “Ngươi bảo vệ chúng ta, nhưng chúng ta không có tổn thương ngươi.”

Quý Vô Tu đã sớm đoán được người này sẽ nói như vậy, nhưng vẫn nói: “Ta bảo vệ nhân loại, là hi vọng các ngươi có thể đối xử tử tế với thú biến dị, đối xử tử tế với đồng loại của ta, nhưng các ngươi thật sự rất quá đáng.”

Lời này vừa ra.

Sắc mặt mọi người biến đổi.

Trong một giây này.

Tất cả thợ săn thú đột nhiên bắt đầu lắc lư, sắc mặt thống khổ ngã xuống đất thậm chí bắt đầu nôn mửa.

Một màn quỷ dị như vậy khiến mọi người sợ tới mức im như ve sầu mùa đông.

Tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn bên tai mọi người.

Mà con thú biến dị kia lại xoay người, không chút do dự rời đi.

Đương nhiên, nó cũng mang những con thú biến dị kia đi.

Giờ phút này.

Bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp càng thêm nhanh chóng.

Vô số người căm phẫn, vô số người đồng cảm giống như bản thân mình cũng bị.

[Ta nghe con thú biến dị kia nói, mà đau lòng tới phát khóc.]

[Nó liều mạng bảo vệ chúng ta như vậy, kết quả chúng ta đã làm cái gì?]

[Ta cảm thấy, công hội bắt thú có thể thật sự biến mất, cái nghề thợ săn thú này cũng có thể biến mất!!! Chúng ta không thể thương tổn nó nữa.]

[Nó chỉ hi vọng chúng ta đối xử tử tế với thú biến dị, vì sao loài người phải ích kỷ như vậy chứ?]

Đương nhiên cũng có người tỏ vẻ: [Nếu không có thú biến dị giúp chúng ta, loài người thật sự sẽ chết!]

[Vậy được, các ngươi tiếp tục bắt thú biến dị đi, tận đến khi nó hoàn toàn thương tâm, không bao giờ giúp chúng ta giết sâu biến dị cấp 6 nữa, ta xem khi đó còn có ai có thể giết chết sâu biến dị cấp 6, mọi người sớm hay muộn cũng tiêu!]

Lời này vừa ra.

Mọi người lập tức á khẩu không trả lời được.

Đúng vậy.

Bắt giữ thú biến dị đúng là có thể giải quyết nguy cơ trước mắt.

Nhưng nếu thật sự chọc cho con thú biến dị kia nóng nảy, còn có ai có thể nhẹ nhàng giết chết sâu biến dị cấp 6 chứ?

Hoặc là sâu biến dị cao cấp hơn.

[Đây chỉ có thể là tuần hoàn ác tính mà thôi!]

Mọi người lập tức mờ mịt, có chút không biết phải làm thế nào mới được.

Trước kia, bọn họ dám không kiêng nể gì tổn thương thú biến dị, là vì biết đám thú biến dị này có thể trợ giúp con người giải quyết nguy cơ.

Chưa kể.

Thú biến dị từ trước tới nay đều không thể uy hiếp đến loài người.

Nhưng hiện tại thì khác.

Hành động của bọn họ, đã hoàn toàn chọc giận con thú biến dị kia.

Sự tình đã thực sự lớn dần.

Nhưng sự tình còn chưa kết thúc.

Quý Vô Tu thả đám thú biến dị này về rừng, sau đó thu nhỏ đi tìm Triệu Lợi Binh: “Mang ta đi tới công hội bắt thú tiếp theo.” Truyện chỉ được up duy nhất trên Wattpad.com

Triệu Lợi Binh vốn định làm gì đó, mà khi anh nhớ tới con thú biến dị này tức giận phá hoại tòa nhà, không biết tại sao, trong lòng liền nhịn không được tràn ra một tia đau lòng.

Có thể khiến một con thú biến dị dịu ngoan trở nên cuồng bạo như vậy.

Nó phải có bao nhiêu tức giận đây.

Có nhiêu khổ sở đây.

Triệu Lợi Binh gật gật đầu: “Được, ta mang ngài đi.”

Quý Vô Tu giờ phút này không có tâm tình cùng nói chuyện với Triệu Lợi Binh, bởi vì y thực sự tức giận.

Rất nhanh.

Triệu Lợi Binh mang theo Quý Vô Tu đã thu nhỏ lại lần nữa tiến thẳng đến hiệp hội bắt thú tiếp theo.

Tương tự.

Quý Vô Tu lại biến lớn, nói ra lời nói tương tự một lần nữa.

“Giao thú biến dị ra, ta chỉ cho các ngươi hai lần cơ hội.”

Chi hội bắt thú lập tức hoảng loạn.

“Làm sao bây giờ? Không phải nó lại muốn đập nát nhà chúng ta chứ?”

“Khó mà nói, chúng ta mau giao thú biến dị ra đi thôi.”

Không ai muốn chết.

Rất nhanh, mấy con thú biến dị lập tức bị đưa ra.

Chi hội trưởng hiệp hội sắc mặt trắng bệch, run như cầy sấy: “Ta.....ta đã giao ra đây.”

Quý Vô Tu lại lần nữa mua mắt thấu thị, cẩn thận quan sát không gian bên trong, vẻ mặt vốn bình tĩnh lập tức phẫn nộ: “Ngươi lừa ta! Bên trong còn có ba con!”

Chi hội trưởng hiệp hội lập tức trừng lớn mắt.

Sao nói lại biết.....

Nhưng mà ý nghĩ này vừa hiện lên, thế giới trước mắt lập tức quay cuồng điên đảo, choáng váng cực hạn khiến gã không nhịn được kêu lên thảm thiết, cuối cũng không chịu được ngã xuống đất lăn lộn.

Quý Vô Tu tức giận đến nổ tung.

Đồ ngu ngày cư nhiên còn cất giấu ba con thú biến dị!

Sau đó, Quý Vô Tu lại làm theo cách cũ.

Đem vô số dây leo tiến vào tòa nhà, mang ba con thú biến dị kia ra ngoài.

Truyện chỉ được up duy nhất trên Wattpad.com

Ngay sau đó.

Tòa nhà này lại lần nữa trở thành phế tích.

Mọi người vĩnh viễn đều không thể quên con thú biến dị đã từng dịu ngày này, cũng sẽ có lúc cuồng bạo như vậy.

Nhưng......

Bộ dáng xù lông.

Kỳ thật còn rất đáng yêu.

Sau khi phá hủy xong, Quý Vô Tu lập tức cảm thấy hả giận rất nhiều.

Đương nhiên.

Không phải y không muốn cho đám người này chịu trừng phạt.

Chỉ là tuy đám thú biến dị này bị bắt tới đây nhưng đúng là không chịu bất cứ ủy khuất gì.

Cho nên y chỉ có thể dùng [Sóng âm quá mạnh, không lắc lư sẽ bị ngã] để trừng phạt.

Nhưng như vậy cũng chưa xong.

Sau đó.

Quý Vô Tu lại lần nữa thả đám thú biến dị này về rừng rậm, tiếp tục cùng Triệu Lợi Binh chạy tới địa điểm tiếp theo.

Phòng phát sóng trực tiếp trên mạng tinh tế.

[Oa, vì sao cảm giác nó đẹp trai quá!]

[Dáng vẻ liều mạng vì đồng loại như vậy, thật sự quá cảm động, ta không hề cảm thấy sợ hãi chút nào, chỉ cảm thấy đau lòng.]

[Có thể khiến con thú ngoan ngoãn như nó biến thành bộ dáng điên cuồng như vậy, có thể thấy thấy nó thật sự rất thương tâm.]

[Ta vừa nhìn thấy nó liều mạng tới đây cứu thú biến dị, liền đau lòng muốn khóc, trong lúc nó tức giận như vậy, cũng chưa từng thương tổn bất cứ một người nào, kể cả những người thợ săn thú đó.....]

[Đúng vậy, chắc chắn nó hận nhất đám người thợ săn thú đó.]

Trên thực tế.

Đây cũng là hiệu quả mà Quý Vô Tu muốn đạt tới.

Mục đích là vì có thể tiếp tục thực thi kế hoạch tiếp theo.

Y không ngốc.

Chỉ là không muốn dùng mưu kế để giải quyết vấn đề.

Nhưng hiện tại.

Những nhân loại này, thật sự đã chọc giận y.

Kế tiếp.

Quý Vô Tu bắt đầu đi tới công hội thứ ba.

May mà những người này thông minh hơn đám người trước nhiều.

Đương nhiên, cũng không bài trừ những người này có phải đã xem phát sóng trực tiếp, cho nên mới ngoan ngoãn giao hết thú biến dị ra như vậy hay không.

Nhưng.

Tòa nhà công hội bắt thú, vẫn là cần hủy diệt.

Quý Vô Tu lại lần nữa điên cuồng biến tòa nhà này thành phế tích.

Người của công hội bắt thú: “.....”

Đã nói giao ra liền không phá hủy cơ mà?

Nhưng không ai dám chất vấn lên đầu con thú biến dị rõ ràng đang tức giận này.

Rất nhanh, công hội thứ tư cũng bị hạ độc thủ.

Phòng phát sóng trực tiếp cũng bắt đầu trở nên hưng phấn.

[Ta biết rồi, nó đây là muốn một lưới bắt hết tất cả công hội!!!!!]

[Nhưng ta có chút lo lắng nó làm như vậy có thể sẽ dẫn tới quân đội và hoàng thất công kích.]

[Nghĩ nhiều rồi, việc nó phá hủy hiệp hội, đã sớm truyền khắp nơi trên mạng tinh tế, Otis và hoàng thất tới giờ này còn có thể không biết việc này sao? Nhưng các ngươi xem, hiện tại chưa thấy chuyện gì xảy ra.]

[Có lý.]

[Otis không ra còn có thể hiểu, nhưng hoàng thất tại sao cũng không có động tĩnh?]

Trên thực tế, giờ phút này Otis đang đen mặt xem phát sóng trực tiếp, nghiến răng nghiến lợi phân phó người phụ trách của các khu: “Không ai được phép xuất quân tấn công nó.”

Quan quân nhận được mệnh lệnh này không nhịn được nói: “Nguyên soái, cho dù ngài bắt ta xuất binh, ta cũng sẽ không xuất binh.”

Một quan quân khác cũng nói: “Đúng vậy, ta cũng sẽ không xuất binh.”

“Chúng ta cứ yên tĩnh xem trò đi, có lẽ nó tức giận lắm.”

“Có lý.”

Có ai không biết con thú biến dị này đã cứu tất cả binh lính trong quân đội.

Những binh lính đó đều coi con thú biến dị này trở thành thần tượng.

Giờ phút này hoàng thất đang hoảng loạn hết cả lên.

Đặc biệt là hoàng đế, lập tức liên hệ Otis, lấy thái độ cứng rắn yêu cầu hắn lập tức ngăn cản con thú biến dị kia lại.

Nhưng Otis lại cười như không cười nói: “Xin lỗi, ta không đánh thắng được nó.”

Ý tứ kia chính là, ngươi giỏi thì ngươi lên đi.

Hoàng đế: “......”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.