Tác giả: Hữu Mặc
Edit: Bilun
Triệu Kiều An nhìn chằm chằm quái vật khổng lồ trong lồng sắt, trong lòng vẫn đầy ngạc nhiên.
Hắn bước nhẹ bước chân, thật cẩn thận đi tới.
Nhưng hai mắt vốn đang ngủ say của băng nhận hùng đột nhiên giật giật, sau đó lại hơi khó khăn trở mình, tiếp tục ngủ say.
Triệu Kiều An hoảng sợ, không dám tới gần con băng nhận hùng này nữa.
Sợ con gấu này thình lình tỉnh dậy cắn mình một phát.
Xế chiều.
Triệu Kiều An đặt một ít thịt sống trên mâm, sau đó cho người máy gia dụng đưa thịt vào.
Băng nhận hùng ngửi mùi rất nhanh liền mở mắt.
Nó nhìn chằm chằm thịt tươi, lại cẩn thận không động tới.
Tận đến khi nó nhịn không được ngẩng đầu, liếc mắt nhìn nhân loại vô cùng nhỏ yếu so với nó, giống như muốn nhìn ra điều gì đó từ trong ánh mắt Triệu Kiều An.
Băng nhận hùng cảm thấy nhân loại này rất kỳ quái.
Hắn không làm mình bị thương.
Thậm chí còn cứu mình.
Nó cũng không ngốc, cho dù nghe không hiểu tiếng người, nhưng nó vẫn có thể phán đoán phân tích ra tình huống trước mắt.
Nhân loại này trước mắt sẽ không thương tổn mình.
Băng nhận hùng tự hỏi vài giây, cầm lấy thịt tươi bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Nó đã chưa từng được ăn no trong liên tục vài tháng.
Thật lâu phía trước.
Những nhân loại này sẽ cho mình ăn rất nhiều thịt.
Nhưng mỗi lần nó ăn xong lại cảm thấy cả người bắt đầu cuồng táo, hận không thể xé nát tất cả mọi thứ.
Sau đó bọn họ sẽ đưa mình và một con thú biến dị khác tới một nơi rất rộng.
Rất nhiều nhân loại sẽ hưng phấn thét chói tai.
Nó biết, mình chỉ có đánh bại con thú biến dị kia, mới có thể đủ sống sót.
Mà thua, thì sẽ bị mang đi, biến mất không thấy.
Băng nhận hùng cảm thấy, những con thú biến dị đó có lẽ là đã chết.
Nó không chỉ một lần muốn thoát khỏi nơi này.
Nhưng những nhân loại này tựa hồ phát hiện điểm này, luôn sẽ vô duyên bắt đầu tra tấn nó.
Tận đến khi nó lại lần nữa dưỡng tốt vết thương lên sân khấu, bắt đầu chiến đấu với một con thú biến dị khác.
Nó vốn có thể thắng.
Nhưng ánh mắt hoảng sợ và tuyệt vọng của con hổ biến dị kia khiến nó xúc động.
Băng nhận hùng cố ý thua.
Sau đó bị nhân loại mang đi, nhốt ở trong phòng u tối không có ánh sáng.
Nơi này nơi nơi đều là thú biến dị bị thương, chúng nó nằm ở nơi đó giống như có thể sẽ bị chết bất cứ lúc nào.
Không có nhân loại tới đưa cơm cho chúng nó.
Để sống sót.
Thú biến dị còn sống không thể không bắt đầu ăn thi thể thú biến dị bị chết.
Băng nhận hùng cũng ăn.
Ăn con hổ kia.
Nó vừa ăn vừa bắt đầu nức nở.
Nước mắt ngăn không được chảy ra.
Cho dù bị nhân loại ngược đãi, cho dù sắp bị chết, nó cũng chưa từng khóc.
Nhưng giờ phút này.
Nó đột nhiên sinh ra tuyệt vọng.
Trào ra hận ý vô hạn với nhân loại.
Nó không muốn ăn lão hổ,
Trào ra vô hạn hận ý đối với nhân loại.
Nó không muốn ăn lão hổ, nhưng nó cần phải sống sót.
Giết chết những nhân loại này.
*******
Sau khi ăn xong thịt tươi, băng nhận hùng nhịn không được bò dậy hoạt động thân thể.
Nhưng không gian trong lồng sắt nhỏ, chỉ đủ nó khó khăn xoay người.
Băng nhận hùng nhìn nhân loại kia, bắt đầu tò mò nhân loại kia rốt cục muốn làm gì.
Lúc này Triệu Kiều An cũng không còn khẩn trương.
Hắn tới gần băng nhận hùng, cẩn thận quan sát miệng vết thương của nó, xác nhận có chuyển biến tốt đẹp hay không.
Băng nhận hùng vẫn không nhúc nhích, nhưng phần lưng lại lặng lẽ căng chặt.
Nhìn nhân loại kia không ngừng lẩm bẩm lầm bầm điều gì.
Rất giống thằng ngốc.
********
Từ khi vị bác sĩ kia bị Triệu Kiều An sa thải, gã rốt cục cũng nhận ra thiếu gia Triệu gia cho dù là phế vật, nhưng cũng không phải là người gã có thể tùy ý khinh bỉ bắt nạt.
Hắn thu hồi khinh thường lúc trước với Triệu Kiều An, nghĩ mọi cách lấy lại cảm tình từ Triệu Kiều An.
Nhưng liên tục vài ngày, quang não của Triệu Kiều An vẫn luôn trong trạng thái không ai bắt máy, thậm chí ở những nơi ăn chơi cũng không thấy tung tích Triệu đại thiếu gia.
Giống như bỗng nhiên mất tích.
Trên thực tế.
Mấy ngày nay Triệu Kiều An rất bận.
Thời gian của hắn cơ hồ bị đầu băng nhận hùng này lấp đầy.
Hắn muốn tự hỏi nên làm thế nào để chữa trị tốt hơn cho băng nhận hùng.
Càng muốn nghiên cứu cách làm cơm dinh dưỡng thích hợp cho thú biến dị, để vết thương của nó bình phục càng nhanh.
Cơ hồ cả ngày, hắn đều không ngừng điều chế thuốc, chai lọ vại bình bày đầy trên bàn, mùi vị luôn khiến băng nhận hùng có khứu giác cực kỳ nhạy bén liên tục hắt xì, mặt đầy ghét bỏ.
Triệu Kiều An vẫn luôn không phúc hậu cười ha ha.
Băng nhận hùng buồn bực không thôi, đột nhiên chụp vào lồng sắt.
Triệu Kiều An lập tức ngậm miệng lại, sợ đầu băng nhận hùng này vận động quá kịch liệt khiến miệng vết thương bị nứt ra.
Mỗi ngày Triệu Kiều An cho băng nhận hùng ăn đều là thịt sống, nhưng lại sợ nó ăn ngấy, vì thế luôn sẽ thay đổi đa dạng, cơ hồ đều là thịt vừa ngon vừa đắt.
Khiến đám người hầu trong biệt thự âm thầm mắng Triệu đại thiếu gia đầu óc có vấn đề.
Cư nhiên cho thú biến dị ăn thịt đắt như vậy.
Cũng có người muốn gian lận, kiếm chút tiền từ đám thịt kia, nhưng mỗi lần khi cho ăn, Triệu Kiều An đều sẽ tự mình giám sát, còn kiểm tra chất lượng thịt.
Khiến người hầu càng thêm khó chịu với Triệu Kiều An.
Một tên phế vật nếu không phải ỷ vào bản thân sinh ra ở gia đình giàu có, chỉ sợ hiện tại cũng giống như bọn họ, chỉ có thể đi làm người hầu cho nhà người khác, làm công việc hầu hạ người.
Rõ ràng mọi người đều là người thường.
Nhưng địa vị lại cách nhau lớn như thế.
Triệu Kiều An hoàn toàn không biết gì về điều này.
Đầu óc hắn chỉ toàn nghĩ về con thú biến dị này.
Thậm chí bắt đầu tự mình xuống bếp, chuẩn bị chế tác cơm dinh dưỡng cho băng nhận hùng.
Thịt và rau củ được phối hợp tỉ mỉ với nhau, chẳng những dinh dưỡng còn ăn ngon.
Triệu Kiều An đối với loại không ngừng lặp lại thực nghiệm này cảm thấy chán ghét.
Nhưng hắn có thói quen hoặc là không làm, hoặc là phải làm được tốt nhất.
Trong phòng liên tục truyền ra các loại mùi hương.
Có đôi khi rất khó ngửi, có đôi khi sẽ rất ngon.
Băng nhận hùng chưa bao giờ ngửi qua mùi hương kỳ lạ như này.
Nó lay lồng sắt, dùng sức đem thò đầu qua, nhìn chằm chằm vào thân ảnh bận rộn của Triệu Kiều An, cái mũi không ngừng hít hít.
Trải qua thời gian này ở chung, thái độ của băng nhận hùng với Triệu Kiều An bắt đầu từ căm thù đến coi thường.
Nó lấy trí thông minh của mình lập tức phán đoán ra, nhân loại nhỏ bé nhát gan này, hoàn toàn không đáng để cảnh giác.
Nó quơ quơ lồng sắt, âm thầm tự hỏi phải làm thế nào để thoát ra.
Còn Triệu Kiều An, cũng không hề sợ hãi đầu băng nhận hùng này.
Từ ban đầu cần người máy hỗ trợ đưa cơm cho băng nhận hùng, về sau hắn có thể kéo can đảm đem chậu thịt đưa qua.
Bởi vì hắn biết, con gấu kia sẽ không tấn công mình.
Chỉ biết lạnh lùng nhìn hắn.
Triệu Kiều An kỳ thực cảm thấy rất vui mừng.
Ít nhất sẽ không rống lên với mình nữa.
Hôm nay, Triệu Kiều An làm cơm, mùi hương bay trong không khí con thơm hơn mùi thơm lúc trước.
Khiến băng nhận hùng lập tức tỉnh dậy từ trong mơ, nhìn chằm chằm Triệu Kiều An chảy nước miếng.
Thơm quá.
Muốn ăn.
Tiếp tục chảy nước miếng......
Triệu Kiều An đặt cơm dinh dưỡng lên bàn, lúc này mới vội vàng chạy tới, đem thịt tươi đóng băng ném vào trong chậu, đẩy đẩy về phía trước, nói với băng nhận hùng: “Ăn đi ăn đi.”
Băng nhận hùng nhìn chằm chằm thịt tươi trong chậu, lại nhịn không được ngửi ngửi mùi hương trong không khí, tiếng bụng sôi ùng ục càng vang hơn.
Triệu Kiều An lại chạy về, bưng mâm ngồi cạnh băng nhận hùng, từng miếng từng miếng ăn cơm dinh dưỡng.
Băng nhận hùng: “......”
Triệu Kiều An không rõ nguyên do, ăn đầy miệng mỡ mơ hồ không rõ nói: “Sao còn chưa ăn? Ta đều nghe thấy bụng ngươi sôi ùng ục rồi.”
Băng nhận hùng lập tức đen mặt.
Nó cảm thấy mình đã coi thường nhân loại này.
Rõ ràng nhỏ yếu không chịu nổi một kích.
Tuy sẽ không tra tấn mình, sẽ không đánh mình.
Nhưng hắn lại quá đáng hơn bất cứ kẻ nào.
Đồ vật thơm như vậy, vì sao không cho mình ăn?
Triệu Kiều An vẫn không rõ nguyên do, còn đang từng miếng từng miếng ăn cơm dinh dưỡng, khoe khoang nói: “Thật không tin nổi thì ra ta nấu ăn cũng ngon như vậy, nếu bán đi, nói không chừng có thể làm giàu.”
Nói rồi lại nhịn không được đắc ý bật cười, tiếng cười hắc hắc quanh quẩn ở trong biệt thự.
“Grào rống --” cuối cùng băng nhận hùng cũng nổi giận.
Nó vỗ lồng sắt, đôi mắt tức đến đỏ au.
Người.....người này thật quá đáng.
Không cho mình ăn thì cũng thôi.
Còn chê cười mình!
Triệu Kiều An bị dọa sặc cả cơm, nhịn không được ho khan, lẩm bẩm nói: “Này này này, ngươi muốn dọa chết ta à?”
Băng nhận hùng nhe răng trợn mắt, biểu đạt sự khó chịu trong lòng.
Triệu Kiều An trợn trắng mắt, cũng căm giận nói: “Nếu không phải nhìn ngươi là một bệnh nhân, bổn thiếu gia đã sớm đánh ngươi.”
Băng nhận hùng mới không sợ nhân loại này, nó hút nước miếng, không thể nhịn được dụ hoặc đối với cơm dinh dưỡng, lập tức vươn tay gấu ra khỏi khe hở lồng sắt, nỗ lực lung lay.
Triệu Kiều An sợ tới mức xê dịch về phía sau, thiếu chút nữa cho rằng con gấu biến dị này muốn tấn công mình.
Nhưng con gấu kia chỉ nhìn chằm chằm vào --cơm dinh dưỡng trong tay hắn, không ngừng hút nước miếng.
Triệu Kiều An tựa hồ nhận ra điều gì.
Hắn thử dịch cơm dinh dưỡng sang bên cạnh, ánh mắt băng nhận hùng tiếp tục nhìn chăm chú rời theo, mặt đầy khát vọng.
Triệu Kiều An lộ ra vẻ mặt ý vị thâm trường.
Hắn thử tới gần băng nhận hùng, giọng nói cực kỳ mềm nhẹ, rất giống đang dỗ dành trẻ nhỏ: “Tiểu hùng ngoan, đừng tấn công ta biết không, nếu không về sau ngươi sẽ không được ăn đồ ăn ngon như vậy.”
Đi về phía trước từng bước một, cuối cùng dần dần tới gần lồng sắt.
Khoảng cách này chỉ cần băng nhận hùng muốn, liền có thể tùy thời dùng tay gấu làm Triệu Kiều An bị thương.
Nhưng băng nhận hùng giống như nhận ra nhân loại này muốn làm gì, nó thu tay gấu lại, vội vàng kêu lên vài tiếng với Triệu Kiều An.
Điều này khiến cho Triệu Kiều An bỗng nhiên thêm tự tin.
Hắn hít sâu tiếp tục đi về phía trước, dùng thìa múc một phần cơm dinh dưỡng, run rẩy đưa qua: “Ăn.....ăn đi, chúng ta đã nói trước rồi, đừng có cắn ta đấy.”
Triệu Kiều An biết rõ băng nhận hùng không nghe hiểu tiếng mình, lại vẫn nhịn không được lải nhải nói mãi: “Đừng có cắn ta đấy.”
Băng nhận hùng run run lỗ tai, cảm thấy nhân loại này vô cùng dài dòng, tiếng lải nhà lải nhải cực kỳ giống ruồi bọ vo ve, khiến nó cảm thấy phiền muốn cho một cái tát.
Nhưng nhìn nhân loại nhỏ yếu lại nơm nớp lo sợ này.
Băng nhận hùng ngẩn người, trong giây lát nhớ tới con hổ chết đi kia.
Khi đó ánh mắt nó chính là như thế.
Nhỏ yếu lại nơm nớp lo sợ.
Cho dù mình cố ý thua trận, nhưng sau nó vẫn phải chết.
Mà mình cũng thiếu chút nữa phải chết.
Băng nhận hùng cúi đầu nhìn vết thương sắp khỏi của mình.
Thôi.
Vẫn không nên vỗ chết nhân loại này.
Triệu Kiều An giơ thìa đợi một lát, cuối cùng nhịn không được dùng mu bàn tay chạm vào băng nhận hùng: “Này này này, nghĩ gì vậy?”
Hắn quơ quơ cái thìa, ý bảo băng nhận hùng mau ăn đi.
Băng nhận hùng chần chừ vài giây, cuối cùng nỗ lực há to miệng.
Triệu Kiều An: “......”
Miệng mở lớn như vậy làm gì?
Luôn có một loại cảm giác đầu mình sẽ bị cắn đứt.
Băng nhận hùng ngao một tiếng gọi, thúc giục Triệu Kiều An mau đút cho nó.
Dông dông dài dài thật đáng ghét.
Triệu Kiều An bĩu môi, nhưng vẫn làm theo.
Băng nhận hùng chóp chép vài cái, hai mắt lập tức nhìn chằm chằm vào cơm dinh dưỡng, dồn dập vỗ lồng sắt, tỏ vẻ còn muốn.
Từ trước tới nay Triệu Kiều An chưa từng hầu hạ người bao giờ, động tác đút cơm có vẻ vô cùng không tự nhiên, nhưng vài lần đút, hắn dần dần quen tay.
Băng nhận hùng rất là vừa lòng ăn, dẫn tới ánh mắt nhìn Triệu Kiều An cũng trở nên ôn hòa rất nhiều.
Không biết hắn lúc này có thể sờ sờ băng nhận hùng hay không.
Triệu Kiều An lặng lẽ nuốt nuốt nước miếng, thử vươn tay.
Băng nhận hùng bỗng nhiên nhìn chằm chằm tay Triệu Kiều An, mặt đầy cảnh giác.
Triệu Kiều An lập tức cứng đờ, co rúm thu trở về.
Hắn vẫn không có can đảm sờ.
Nhưng không thể không nói trải qua sự kiện cơm dinh dưỡng vô cùng ngon miệng này, thái độ của băng nhận hùng đối với Triệu Kiều An trở nên hòa ái rất nhiều.
Ít nhất sẽ không lạnh lùng đối đãi.
Có đôi khi Triệu Kiều An chào hỏi băng nhận hùng, nó còn sẽ trả lại bằng tiếng gào đầy mạnh mẽ.
Cứ như vậy ở chung mấy ngày.
Triệu Kiều An đều sẽ thừa dịp cho ăn thử vươn tay, nhưng chưa kịp sờ tới, đầu băng nhận hùng kia sẽ lập tức phát hiện, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Khiến Triệu Kiều An sợ tới mức lại nhát gan rụt về.
Tận đến một lần, Triệu Kiều An lại lần nữa vươn tay, đầu băng nhận hùng kia không hề phát hiện, tiếp tục ngon lành ăn cơm.
Hắn nuốt nuốt nước miếng, cuối cùng được như ý nguyện sờ tới lông của băng nhận hùng.
Bộ lông trắng nhìn như xõa tung mềm mại, kỳ thực cảm giác hơi thô ráp, sợi lông cứng rắn, nhưng vẫn khiến trái tim Triệu Kiều An đập bình bịch, đại não cơ hồ trống rỗng.
Cuối cùng cũng sờ được.
Sờ được.
Khà khà.
Băng nhận hùng giống như không hề bất ngờ, nó cúi đầu bình tĩnh nhìn bàn tay đặt trên lông của mình, lại lần nữa ngao một tiếng, thúc giục Triệu Kiều An lập tức đút cơm.
Nó cảm thấy thực vô ngữ.
Nhân loại này thật sự quá nhát gan.
Làm hại nó chỉ có thể làm bộ không nhìn thấy, nhân loại này mới dám sờ lông của mình.
Chậc.
Triệu Kiều An vội vàng rụt về tay, chột dạ bắt đầu đút cơm.
Nhưng từ sau lần này.
Triệu Kiều An bắt đầu từ ban đầu cẩn thận thử, đến về sau thậm chí không còn kiêng nể gì.
Cuối cùng của cuối cùng, hắn đã có thể chống lại ánh mắt lạnh như băng của băng nhận hùng, cũng to gan sờ lông, thậm chí còn xoa xoa lông, khen ngợi: “Hôm nay Tiểu Bạch vẫn đáng yêu như vậy.”
Băng nhận hùng đen mặt, thấp giọng gầm gừ: “Ngao!”
Cho dù ở chung với băng nhận hùng rất vui vẻ.
Nhưng Triệu Kiều An vẫn không dám mở lồng sắt.
Hắn lo băng nhận hùng sẽ chạy đi.
Bởi vì hắn chỉ là người thường, căn bản không có năng lực bắt giữ băng nhận hùng.
Thẳng tới một ngày, không trung giống như bị xé rách ra một cái miệng rộng, trùng động đen nhánh không thấy đáy xuất hiện đôi mắt khổng lồ, âm trầm mà quỷ quyệt.
Nó nhìn xuống mặt đất, nhìn tất cả nhân loại đang hoảng sợ gào thét, cuối cùng phát ra một tiếng rống đầy hưng phấn.
Nó chậm rãi từ bên trong bò ra, thân thể khổng lồ khiến cho mọi người không thể ném đi cảm giác sợ hãi.
Sau khi nó nhảy ra, trùng triệu rậm rạp sôi nổi trào ra, tản ra bốn phương tám hướng, nhìn thấy nhân loại liền giết chết ăn thịt luôn.
Những vật kiến trúc bị nhìn thấy lập tức bị hủy diệt, cho dù là cỏ dại cây côi, cũng ăn hết không còn một mảnh.
Triệu Kiều An sợ ngây người.
Người hầu làm việc trong biệt thự thét chói tai, cũng không sợ người thường như Triệu Kiều An, lập tức cướp đi rất nhiều đồ vật đáng giá rồi chạy trốn.
Không có ai để ý tới Triệu Kiều An.
Kể cả dị năng giả mà Triệu Kiều An thuê.
Triệu Kiều An mờ mịt vài giây, rồi sau đó sợ hãi tràn ngập trong lòng.
Hắn nhịn không được răng va lập cập, đứng ở nơi đó không biết làm sao.
Tận đến khi tiếng đồng do lồng sắt phía sau đong đưa vang lên.
Triệu Kiều An mới hồi phục lại tinh thần.
Băng nhận hùng trong lồng sắt bởi vì mấy ngày này được chăm sóc tỉ mỉ, thương thế đã khôi phục được bảy tám phần, màu lông mượt mà sáng bóng.
Nó đong đưa lồng sắt, phát ra tiếng kêu dồn dập.
Triệu Kiều An ngơ ngẩn nhìn nó.
Nhận ra con thú biến dị này muốn chạy trốn.
Hắn nhớ từng chút một về mấy ngày ở chung với con thú biến dị này.
Cuối cùng vẫn đi qua, tay run rẩy vươn ra mở lồng sắt.
Lúc này hắn có lẽ sẽ chết ở chỗ này.
Sẽ không còn nhìn thấy nó.
Băng nhận hùng từ bên trong bước ra, nó hơi hơi ngẩng đầu nhìn nhân loại này, nghiêm túc chăm chú nhìn hắn hồi lâu.
Triệu Kiều An chậm rãi ngồi xổm xuống, cuối cùng không nhịn được ôm lấy đầu con gấu này, sau một hồi mới nói: “Đi đi, đi được càng xa càng tốt.”
Hắn đột nhiên buông ra, dùng sức đẩy băng nhận hùng.
Thân hình đồ sộ của băng nhận hùng bất động, nó ngơ ngẩn nhìn nước mắt trên khóe mắt của nhân loại này, hiện lên một tia mờ mịt.
Nó nhớ tới khi mình ăn thịt con hổ kia.
Cũng từng chảy ra nước mắt như vậy.
Nó không biết nhân loại này đang nghĩ gì.
Nó chỉ biết, mình được tự do.
Băng nhận hùng quay đầu, nhảy ra ngoài cửa sổ hoàn toàn biến mất.
Triệu Kiều An ngơ ngác ngồi trên sàn nhà lạnh như băng, trái tim cũng lạnh lẽo giống như thân thể.
Hắn co rúm ở trong góc, bắt đầu chờ đợi cái chết tiến đến.
Biết rõ trong ngăn tủ có súng laser có thể dùng để tự vệ.
Lại vẫn đánh mất động lực để sống sót.
Đại khái do người thân ghét bỏ hắn, hiện tại ngay cả đầu băng nhận hùng kia, cũng rời đi......
Có lẽ hắn trời sinh không được yêu thương.
Chi bằng chết đi cho rồi.
Cuối cùng, ngoài cửa truyền đến tiếng gầm gừ của sâu biến dị.
Chúng nó phá cửa, công khai tiến vào.
Răng nanh dữ tợn đáng sợ lây dính rất nhiều thịt nát máu tươi, càng khiến chúng nó thêm đáng sợ.
Triệu Kiều An nhịn không được co rúm lại thân thể.
Nhưng vẫn không nhúc nhích.
Sâu biến dị hưng phấn run rẩy râu, không ngừng phát ra tín hiệu.
Nơi này có nhân loại......
Có nhân loại......
Mấy con sâu biến dị lập tức vây tới, dùng kìm sâu chuẩn bị kẹp chết nhân loại này ăn thịt.
Triệu Kiều An nhằm chặt hai mắt.
Đau đớn không ập tới, ngược lại bên tai truyền đến âm thanh thật lớn, giống như có thứ gì đó bị đấm bay va vào tường.
Tiếng kêu thảm thiết của sâu biến dị vang lên.
Triệu Kiều An trợn mắt, lại ngây ngốc ngay tại chỗ.
Một con băng nhận hùng thân hình khổng lồ đứng thẳng ở nơi đó, mặt nó dữ tợn mở ra cái miệng rộng gào rống, tay gấu hung tợn chụp bay sâu biến dị, dùng tay kéo đứt đầu sâu biến dị, đạp dưới chân, máu tươi lập tức tràn ra.
Thân thể sâu biến dị run run vài cái, hoàn toàn bất động.
Băng nhận hùng cũng dùng cách tương tự giải quyết nốt mấy con sâu biến dị còn dư lại.
Nó mới chậm rãi xoay người, bễ nghễ trước mặt nhân loại nhỏ bé đáng thương, đáy mắt bạo ngược hung tàn dần dần rút đi.
Triệu Kiều An vẫn như cũ ngốc lăng nhìn nó.
Lập tức lệ rơi đầy mặt.
Hắn bò dậy, bất chấp hai chân tê mỏi, bổ nhào vào lòng băng nhận hùng phát ra tiếng khóc nức nở như thú con.
Băng nhận hùng chậm rãi gục đầu xuống, dùng tay gấu nhẹ nhàng ôm lấy nhân loại yếu ớt.
Nhịn không được phun phun hơi thở.
Chậc.
Nhân loại này luôn yếu ớt như vậy.
Nhưng động tác của băng nhận hùng lại cẩn thận hơn bất cứ lúc nào.
Triệu Kiều An gào khóc, giống như muốn khóc ra tất cả ủy khuất trong cuộc đời này.
Hắn cho rằng, đời này sẽ không bao giờ có người yêu thương mình.
Càng chưa bao giờ từng nghĩ băng nhận hùng sẽ tới cứu mình.
Hắn cho rằng bản thân sẽ chết ở nơi này.
Nhưng hiện tại.
Nó trở về cứu mình.
Thì ra hắn cũng không phải không được điểm gì.
Chua xót trong lòng giờ phút này cuối cùng cũng bùng nổ.
Hai tay Triệu Kiều An gắt gao ôm lấy con gấu, khóc đến nước mũi bôi luôn trên người băng nhận hùng.
Băng nhận hùng: “......”
Đừng tưởng rằng nó không biết thứ này là cái gì.
Bên ngoài biệt tự dần dần truyền tới tiếng động rất nhỏ.
Băng nhận hùng bỗng nhiên khẩn trương, nó lập tức đẩy Triệu Kiều đang dính trên người mình ra.
Triệu Kiều An vẫn mặt đầy nước mắt, vẫn đang muốn gào khóc.
Lông tơ của băng nhận hùng dựng đứng cả lên, trực tiếp ấn Triệu Kiều An ở trên bụng mình, dùng bộ lông thật dày của mình lấp kín thanh âm của hắn.
Mau câm miệng đi.
Đáy mắt băng nhận hùng tràn ngập bất đắc dĩ.
Triệu Kiều An vô lực giãy giụa, bắt đầu hít thở không thông.
Lúc này băng nhận hùng mới buông Triệu Kiều An ra, vẻ mặt cảnh giác nhìn bên ngoài biệt thự.
Triệu Kiều An thấy thế, sao còn không biết là chuyện gì.
Hắn mau chóng lau đi nước mắt, lặng lẽ kéo ngăn tủ, lấy súng laser bên trong đặt ở trước ngực, như lâm đại địch nhìn bên ngoài biệt thự.
Cho dù hắn không nhìn thấy gì cả.
Băng nhận hùng dùng tay gấu lay lay Triệu Kiều An, đẩy hắn ra sau lưng mình.
Triệu Kiều An ngẩn người, lập tức không nhịn được bật cười ngây ngô.
Nó thật sự đang bảo vệ mình.
Rõ ràng ngoài biệt thự nguy cơ bốn phía, nhưng giờ phút này, tất cả sợ hãi lập tức biến mất, chỉ còn lại tràn đầy ngọt ngào trong lòng.
Băng nhận hùng đen mặt.
Cứ cảm thấy nhân loại này chẳng những yếu ớt, đầu óc còn giống như có chút vấn đề nhỏ.
Luôn thích cười ngây ngô.
Rất nhanh, động tĩnh bên ngoài biệt thự dần dần biến mất.
Lúc này băng nhận hùng mới đi ra, một tay đặt Triệu Kiều An lên lưng, chở hắn rời khỏi biệt thự, đi tìm địa phương an toàn hơn.
Thân thể Triệu Kiều An cứng đờ, cứ cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Nhưng rất nhanh, lại nhịn không được hắc hắc cười ngây ngô.
Hắc hắc.
Thật tuyệt.