Tác giả: Hữu Mặc
Edit: Bilun
Cục cưng nhỏ nhà mình chỗ nào cũng tốt, chỉ là có chút quá thích thể hiện.
Tuy Otis thầm nghĩ muốn cục cưng nhỏ sửa lại cái tật xấu này, nhưng lại không đành lòng nhìn thấy nó vì vậy mà buồn bực không vui.
Nhưng hiện tại không phải thời điểm rối rắm chuyện này, tuy Otis đã sớm đoán được cục cưng nhỏ có cách mang mọi người ra khỏi khu không người, nhưng cho tới giờ, hắn vẫn không đoán ra được cục cưng nhỏ làm bằng cách nào.
Một màn này thật sự quá mức quỷ dị và thần kỳ.
Tuy trình độ khoa học kỹ thuật hiện nay đã rất phát triển, nhưng cũng vẫn không thể chế tạo ra lực lượng thần kỳ như vậy.
Những người khác thầm nghĩ muốn hỏi Quý Vô Tu làm bằng cách nào, nhưng lại ngại Otis còn ở đây, sợ đối phương sẽ để ý đám người bọn họ lộ ra năng lực của con thú biến dị này, nên chỉ có thể cứng rắn kìm lòng.
Kỳ thực Quý Vô Tu cũng không ngại bại lộ cái dị năng này, khi thực lực mạnh tới một trình độ nhất định, thì sẽ không cần quan tâm tới ánh mắt của người khác, kể cả âm mưu quỷ kế.
Cho nên Quý Vô Tu thực thản nhiên giới thiệu về dị năng của mình: “Ta có thể đi tới một nơi nhất định dù ở bất cứ đâu, chẳng qua dị năng này khiến ta tiêu hao rất nhiều, không thể tùy ý sử dụng được.”
Ban đầu, khi các binh lính nghe thấy dị năng đáng sợ này, không khỏi hít hà một hơi.
Không ai là kẻ ngốc, đều trải qua chém giết trên chiến trường, tự nhiên biết cái dị năng này nghịch thiên tới mức nào, thậm chí có thể lập tức thay đổi chiến trường, mang tới tác dụng lớn cỡ nào.
Nếu mỗi người đều có dị năng như vậy, chẳng phải là......
Nhưng những lời mà con thú biến dị nói về sau, lại như gáo nước lạnh dội trên đầu mọi người, ý tưởng gì cũng đều bị dập tắt, ngược lại sinh ra một loại suy nghĩ chẳng trách lại như vậy.
Dị năng nghịch thiên như vậy, nếu không có bất cứ hạn chế nào, thì có vẻ không hợp lý.
Sau đó đoàn người dưới sự dẫn dắt của Otis và lão nguyên soái rời khỏi nơi này, xuất phát đến quân khu, viết một bản báo báo theo quy định, cuối cùng dưới sự phê duyệt của Otis đồng ý cho đám người lão nguyên soái rút khỏi khu không người.
Dù sao trên đời này, không còn khu không người nữa.
Những cấp dưới đi theo lão nguyên soái lâu như vậy, hơn nữa vì thể diện của lão nguyên soái và những cống hiến mà những người này làm ra, Otis phê chuẩn cho bọn họ xuất ngũ, và có đãi ngộ thích hợp.
Mà đây cũng là kết quả mà những binh lính này mong muốn nhất.
Dù sao binh lính tiến vào khu không người, phần lớn đều sớm đã qua thời kỳ tráng niên, nguyện vọng lớn nhất là trở về cuộc sống bình yên, tìm một công việc ổn định thành gia lập nghiệp, tốt hơn nữa là sinh đứa nhỏ gì đó.
Lão nguyên soái đi theo nguyên soái Otis trở về phủ nguyên soái, tuy ông chưa từng tới nơi này bao giờ, nhưng kỳ thực rất hiểu biết nơi này, thông qua chương trình phát sóng trực tiếp của con thú biến dị kia, ông mới có thể nhìn thấy đứa con trai đã lâu chưa gặp của mình.
Nghĩ tới con trai, lão nguyên soái lại không nhịn được nhìn vào khuôn mặt ít khi nói cười của Otis, trong lòng lập tức cười khổ không thôi.
Trước khi mình rời đi, hình như con trai mới chỉ là một đứa bé mềm mại đáng yêu.
Nhưng trong nháy mắt, liền trưởng thành như bây giờ.
Bản thân vắng mặt trong quá trình trưởng thành của con trai, mới khiến hắn biến thành như vậy, lão nguyên soái nghĩ đến đây, áy náy trong lòng càng thêm nồng đậm.
Otis để lão nguyên soái nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì ngày mai lại nói.
Ban đêm, Otis vẫn đang làm việc, chuẩn bị cho việc bàn giao công việc, bảo đảm sau khi mình rời đi, vị hoàng đế kia sẽ không âm thầm quấy rối, nhưng khả năng này cũng thấp, dù sao thực lực của lão nguyên soái tuy không bằng trước, nhưng về mặt xử thế và làm việc mạnh hơn Otis nhiều.
Quý Vô Tu vốn muốn ngủ, nhưng nhìn Otis bận rộn như vậy cũng hơi ngại ngùng đi ngủ.
Dường như Otis phát hiện điều này, ngẩng đầu nhìn con gấu trúc mắt treo quầng thâm, đầu thỉnh thoảng gật gù, không nhịn được nhíu mày: “Mệt thì ngủ trước đi.”
Quý Vô Tu đột nhiên lấy lại tinh thần, cố kìm nén cảm giác muốn ngáp: “Không, ta không buồn ngủ, không hề.”
Nhưng vừa dứt lời, một cái ngáp không nhịn được xông ra.
Quý Vô Tu không khỏi đỏ mặt, cảm thấy hết sức vả mặt, còn rất mất mặt.
Nhưng Otis không những không trêu trọc, mà còn đứng lên nhấc cục cưng nhỏ nhét vào trong chăn: “Ngủ đi, đừng cố, lát nữa ta cũng ngủ.”
Quý Vô Tu mạnh miệng, còn muốn nói không ngủ, cũng không biết vì sao, khi thân thể dính vào lớp chăn mềm mại, lập tức không ngồi dậy nổi, hai mắt cũng càng lúc càng nặng, tận đến khi không mở ra nổi, hoàn toàn rơi vào ngủ say.
Y ngủ, không nhịn được giãn ra thân thể, lẩm bẩm thì thầm: “Ta không hề......buồn ngủ một chút nào.”
Otis dở khóc dở cười, khuôn mặt lạnh lùng nhiều thêm một chút mềm mại, hắn chăm chú nhìn cục cưng nhỏ, trong mắt hiện lên một chút cảm xúc phức tạp.
Đêm càng lúc càng tối.
Nói một lát nữa liền đi ngủ, nhưng Otis vẫn còn bận rộn, hắn còn rất nhiều việc chưa bàn giao xong, cố gắng làm tốt nhất mọi việc, thực sự không muốn rời đi một cách vội vội vàng vàng.
Còn ở một căn phòng khác, khi lão nguyên soái tắm rửa xong, khoác áo ngủ ra ngoài, cảm khái một câu: “Lâu lắm rồi chưa được tắm thoải mái như vậy.”
Hoàn cảnh ở khu không người cực kỳ ác liệt, nguồn nước còn quý báu hơn cả thức ăn.
Cho nên trừ khi là tất yếu, ông và các chiến sĩ cũng không muốn phí phạm nước cho việc tắm rửa, sợ chẳng may xảy ra điều gì bất ngờ, khiến mọi người bị chết khát.
Còn còn rùa tên là Tiểu Lục kia, thì được Otis bố trí thích đáng ở trong vườn thú, ở nơi đó có nhiều thú biến dị đáng yêu như vậy chơi với nó.
Tuy không thể trò chuyện, nhưng nhìn thấy nhiều thú biến dị ở chung hài hòa như vậy, thực sự khiến Tiểu Lục mới tới không còn khẩn trương nữa.
Sáng sớm hôm sau.
Vì không để Tiểu Lục cảm thấy khẩn trương, Quý Vô Tu cố ý đi tới vườn thú nói chuyện với Tiểu Lục, sau đó mới vội vàng trở lại bên cạnh Otis.
Lúc này.
Otis đang nói chuyện với lão nguyên soái.
“Cái gì? Con muốn vào trùng động?!”
Giọng nói của lão nguyên soái trung khí mười phần, giống như sấm dậy đất bằng, cùng với động tác đứng lên của lão nguyên soái, càng khiến không khí vốn đã khẩn trương càng thêm căng thẳng hơn.
Ngày hôm qua, lão nguyên soái còn đắc ý nghĩ về sau có thể an hưởng tuổi già, liên lạc tình cảm với con trai hồi lâu không thấy.
Nhưng ai ngờ, con trai nhà mình quay đầu liền nói với mình phải rời khỏi nơi này, còn luẩn quẩn trong lòng muốn đi vào trùng động.
Trùng động dễ đi vào như vậy sao!
Chẳng may không ra được thì phải làm sao?
“Không được, ta không đồng ý!” Trong đầu lão nguyên soái trăm ngàn ý nghĩ đều là không đồng ý.
Vẻ mặt Otis bình tĩnh, hai tay đặt trên đầu gối, giọng nói chân thực đáng tin: “Đây chỉ là thông báo, không phải bàn bạc.”
Lão nguyên soái tức đến vểnh râu trừng mắt: “Ông đây là cha ngươi!”
Otis lộ ra vẻ mặt cười nhạo, nhìn lão nguyên soái từ trên xuống dưới, tận đến khi khiến lão nguyên soái nhìn mà chột dạ không thôi, mới nói: “Con nói, đây chỉ là thông báo, mỗi một quyết định con đưa ra đều có lý do của mình.”
Huống chi, lão nguyên soái đã thoái vị.
Lão nguyên soái bỗng nhiên im lặng.
Tuy ông là cha của Otis, nhưng nhiều năm như vậy lại chưa từng làm được việc mà người cha nên làm.
Ống vốn phải là một tòa núi lớn, bảo vệ con trai mình ở phía sau, không cho cuộc đời ảnh hưởng tới hắn.
Nhưng thực tế thì sao?
Là ông giao con trai cho cấp dưới của mình, không mang con trai gào khóc tiến vào khu không người, hoàn toàn ngăn cách với thế giới.
Nhiều năm như vậy, ông hối hận.
Nhưng thời gian lại không thể đảo ngược, ông cũng không có quyền thay đổi suy nghĩ của Otis, chỉ là làm một người cha, ông có thể nhìn Otis đi lên chiến trường giết địch, nam nhi chết trên chiến trường không xấu hổ.
Nhưng trùng động thì khác.
Hai người giằng co, không ai muốn nhường ai.
Quý Vô Tu vốn định làm một con đà điểu, nhưng nhìn vẻ mặt có vẻ bình tĩnh của Otis, không biết tại sao, y đột nhiên nhớ tới vẻ mặt của Otis khi nói muốn đi cùng mình vào trùng động.
Sự lạnh lùng lâu nay được xóa bỏ, lộ ra một chút chờ mong.
Kỳ thực Otis rất muốn đi cùng mình.
Huống chi mình còn có bàn tay vàng, Otis căn bản sẽ không gặp nhiều nguy hiểm, như vậy vì sao không giúp Otis một phen chứ?
Sau khi suy nghĩ đủ điều, Quý Vô Tu cố gom đủ dũng khí, nhưng giọng nói vẫn mang theo một chút nhát gan: “Chuyện này....lão nguyên soái, ngài còn nhớ dị năng của ta chứ?”
Không khi giằng co lập tức bị đánh vỡ, rốt cục lão nguyên soái cũng đặt ánh mắt lên trên người cục cưng nhỏ, ông sớm đã nghĩ tới, con thú cưng này sao lại có bề ngoài độc đáo như vậy.
Lại nhớ tới con thú biến dị này đã từng cứu con trai mình, đã cứu toàn nhân loại, ông chậm rãi nói, cho Quý Vô Tu đủ mặt mũi: “Ta biết.”
Quý Vô Tu âm thầm cho Otis một ánh mắt.
Nhìn mặt mũi ta xem, thật có lợi.
Otis nhếch miệng, càng thêm bất đắc dĩ.
Giống như chỉ cần có cục cưng nhỏ ở đây, cho dù hoàn cảnh có nguy hiểm tới đâu, xấu hổ tới mức nào, cũng sẽ được hóa giải toàn bộ.
Trước kia như vậy, hiện tại cũng vậy.
Quý Vô Tu nghiêm túc nói với lão nguyên soái: “Ta còn chưa tự giới thiệu.”
Y muốn kể sự tích của mình cho lão nguyên soái nghe để ông nhận ra thực lực của mình trâu bò như thế nào.
Nhưng lão nguyên soái lại xua tay: “Ta biết từ lâu rồi, tuy ở khu không người, nhưng ta thường xuyên chú ý tới chuyện của ngươi.”
Quý Vô Tu không dám tin mặt mũi của mình lại lớn tới như vậy, có thể khiến lão nguyên soái chú ý mình như thế.
Sợ là muốn thông qua mình để hiểu biết về người nào đó.
Quý Vô Tu lập tức lộ ra vẻ mặt thấu hiểu: “Ta hiểu, ta biết rồi.”
Lão nguyên soái “......”
Sao lại cảm thấy sởn cả tóc gáy nhỉ.
Nhưng nếu lão nguyên soái đã biết về mình, như vậy sự tình càng dễ giải quyết.
Quý Vô Tu chỉ vào mình, cực kỳ vô liêm sỉ nói: “Vậy lão nguyên soái cảm thấy thực lực của ta thế nào?”
Lão nguyên soái vô cùng thành khẩn tỏ vẻ: “Trên đời này chỉ sợ ngươi là tồn tại mạnh nhất.”
Lời này không phải giả.
Đừng thấy Quý Vô Tu không đánh chết được sâu biến dị cấp 7, nhưng điều này không chứng tỏ y vĩnh viễn không đánh chết được con sâu biến dị nhìn có vẻ yếu ớt kia, cho dù sâu biến dị cấp 8 tới, y đều có tự tin có thể đánh ngang tay với đối phương.
Có thể nói, ở thế giới này, y đã bất khả chiến bại.
Lão nguyên soái cau mày: “Ngươi muốn nói điều gì?”