Tác giả: Hữu Mặc
Edit: Bilun
Đương nhiên, những con thú biến dị đó cũng bắt đầu nhận ra sự thay đổi của các binh lính, chúng nó tìm Quý Vô Tu, ngao ngao kêu lên một trận.
Chúng nó cho rằng nhân loại có thể bị con lừa biến dị đá cho nên đầu óc choáng váng, vì chúng nó phát hiện chỉ cần chịu cho nhân loại sờ sờ đầu, những người đó sẽ lập tức lấy ra đồ ăn ngon cho chúng nó.
Quả thực quá ngốc.
Quý Vô Tu giật giật khóe miệng, lập tức thương hại những binh lính đó, hóa ra thành quả nỗ lực của bọn họ trong thời gian này, trong mắt thú biến dị tựa như một tên thiểu năng trí tuệ, ngốc không thuốc chữa.
Nhưng mặc kệ thế nào, mọi việc đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Như vậy là đủ rồi.
Quý Vô Tu trấn an đám thú biến dị, nói cho chúng nó nếu có thể, thì cố gắng đừng tùy ý công kích nhân loại, trừ khi bọn họ chủ động trêu chọc tất cả thú biến dị.
Chúng nó cũng không ngốc, đương nhiên sẽ không tùy tiện công kích nhân loại, nếu không sẽ không có đồ ăn ngon để ăn.
“.........” Quý Vô Tu lập tức cảm thấy mình thật sự đã coi thường chỉ số thông minh của đám thú biến dị này.
Nhưng chỉ cần chúng nó vui vẻ là được.
Lại nói, trong khoảng thời gian này Quý Vô Tu được bọn lính cho đồ ăn vặt, bắt đầu lấy tốc độ mắt thường nhìn thấy mà béo lên, càng giống quả bóng hơn.
Nhưng không thể không nói lúc này giá trị sắc đẹp của y lại bay lên một đẳng cấp khác.
Cho dù không cố tình bán manh, cũng sẽ khiến tâm gan của người ta run rẩy, cho nên trong khoảng thời gian này điểm bán manh y thu được nhiều hơn lúc trước không ít.
Nhưng loại trạng thái này kéo dài một thời gian liền sẽ biến mất.
Dù sao đồ vật có đẹp, nhìn thời gian dài cũng sẽ sinh ra sức đề kháng.
Cho nên càng là như thế, Quý Vô Tu lại càng thêm chú ý tới vấn đề da lông của mình, mỗi tuần kiên trì tắm một lần, để lông mình được sạch sẽ, thoạt nhìn càng thêm đáng yêu.
Ngoài điều này ra, Quý Vô Tu bắt đầu nghĩ cách rời khỏi vườn thú, mở rộng phạm vi hoạt động đến tòa trang viên này.
Tuy sau khi y rời khỏi đây có lẽ sẽ khiến đám người hầu cực độ hoảng sợ.
Nhưng muốn làm nhân loại dần dần nhận ra thú biến dị cũng không đáng sợ như trong truyền thuyết, như vậy một bước này nhất định phải đi.
Nhưng Quý Vô Tu rất rõ ràng, Otis tuyệt đối sẽ không đồng ý cho y rời khỏi vườn thú.
Nghĩ đến điểm này, Quý Vô Tu liền nhịn không được mà đau đầu nhức óc.
Mà lúc này, trên mạng tinh tế bắt đầu lan truyền lời đồn Otis bắt đầu nuôi dưỡng thú biến dị.
Không có ai khiển trách Otis, vì tất cả mọi người không biết trong trang viên đã xảy ra chuyện gì, bọn họ chỉ cảm khái vị sát thần kia thế mà đã bắt đầu nuôi thú biến dị.
Có rất nhiều người bàn tán sôi nổi về việc này.
[Nói không chừng đám thú biến dị đó sẽ bị tra tấn thực thảm.]
[Ta rất ghét thú biến dị, nhưng cũng không hiểu sao lại bắt đầu thương hại chúng nó, rơi vào tay vị nguyên soái ngay cả sâu biến dị cũng không sợ kia, vậy chẳng phải càng đáng sợ hơn cả sống không bằng chết hơn sao.]
Đa số ngôn luận cơ hồ đều giả mô giả dạng thương hại thú biến dị, dù sao hình tượng tàn bạo máu lạnh của nguyên soái thâm nhập sâu vào nhân tâm, không có ai dám khoa tay múa chân với nguyên soái.
Đối với trận phong ba này, Otis đã biết được, mặt âm trầm phân phó tương quân lập tức áp lời đồn nghe đã hoàn toàn không thật này xuống.
Tuy hắn không ngại bản thân vô duyên vô cớ bị an bài hình tượng máu lạnh tàn bạo.
Nhưng hắn quyết không thể cho phép việc vườn thú bị bại lộ ra.
Khiến cục cưng nhỏ của mình rơi vào mắt người có tâm.
Dù sao nó đáng yêu như vậy.
Nhất định sẽ có người muốn đoạt với hắn.
Đại tướng làm việc cực kỳ nhanh chóng, không tới một ngày, loại lời đồn này lập tức biến mất vô tung, ngay cả bình luận trên mạng cũng im như ve sầu mùa đông, sợ mình bị Otis chú ý đến.
...............
Ở trên không trung tinh cầu, có lồng phòng hộ trong suốt ngăn cản vi khuẩn đáng sợ ngoài không gian, mấy thứ này không có không khí, không có nguồn nước vẫn có thể sinh sống được.
Nhưng cho dù như vậy, các nhà khoa học vẫn không nghiên cứu phát minh ra được biện pháp hoàn toàn ngăn cách trùng động.
Thời gian và địa điểm trùng động xuất hiện, hoàn toàn không có bất cứ quy luật nào.
Nhưng các nhà khoa học vẫn phải nghiên cứu về vấn đề này, nỗ lực tìm kiếm khả năng quy luật tạm thời còn chưa bị phát hiện.
Bởi vì sự nguy hại của trùng động, thật sự rất lớn.
Đương nhiên, càng quan trọng hơn, với thủ đoạn của con người hiện giờ, ngay cả biện pháp đoán trước trùng động cũng không có.
Trên thực tế trùng động cũng không phải đột nhiên xuất hiện.
Ngược lại, nó ban đầu chỉ nhỏ bằng hạt đậu nành, cũng chính là trùng nguyên thạch, dần dần, nó sẽ mở rộng, biến thành hắc động dài và rộng khoảng 200 mét, trước khi trùng động hoàn toàn hình thành, nó hoàn toàn trong trạng thái ẩn nấp.
Nhìn không thấy sờ không được.
Giờ phút này, Quý Vô Tu đang lười biếng phơi nắng, mơ màng sắp ngủ.
Nhưng đột nhiên, y cảm giác có một hơi thở khó có thể bỏ qua xuất hiện, mang theo cảm giác lạnh sống lưng, tất cả buồn ngủ của y lập tức biến mất, như lâm đại địch nhìn chằm chằm vào không trung, giống như nơi đó có thứ gì đó cực kỳ khủng bố.
Nhưng mà.......
Nơi đó lại không có bất cứ thứ gì.
Không trung chỉ có mấy đám mây, chậm rãi trôi nổi, thường thường có mấy con chim bay qua, hồ nước bên cạnh có con chuồn chuồn lúc đậu xuống lúc bay lên, đậu vào đài hoa sen.
Cá chép đang nhàn nhã bơi lội, nơi xa sói bạc cũng mơ màng sắp ngủ, quân y ở cách đó không xa dỗ dành tiểu li miêu, nhỏ giọng thì thầm gì đó, cho dù tiểu li miêu nghe không hiểu, nhưng vẫn meo meo phụ họa.
Mọi thứ đều có vẻ yên lặng thanh bình.
Nhưng Quý Vô Tu lại vẫn cảm thấy sởn tóc gáy.
Không đúng, nhất định có chỗ nào không đúng.
Quý Vô Tu liên tục nhìn không trung, vẻ mặt tràn ngập cảnh giác.
“Hệ thống, ngươi biết vì sao không?” Không nghĩ ra y chỉ có thể xin giúp đỡ từ hệ thống không biết gì.
Hệ thống giải thích nói: [Cơ sở dữ liệu của ta cũng không có bất cứ thuyết minh và giải thích gì về chuyện này.]
Nghe được lời này, Quý Vô Tu nhịn không được càng thêm nôn nóng.
Nhưng nhìn thú biến dị xung quanh, cùng với quân y và Triệu Lợi Binh, bọn họ giống như không phát hiện điều gì, chỉ có mình ở đây bất an, cảnh giác thứ gì đó không biết sẽ đột nhiên xuất hiện.
Loại cảm giác này tra tấn Quý Vô Tu tới mức không có tâm tình ăn cơm.
Đúng lúc này, một người lính đi ngang qua nhìn thấy Quý Vô Tu, lập tức cười tủm tỉm tiến lên, lấy ra đồ ăn vặt nói: “Lại đây, cho ngươi này.”
Hai mắt Quý Vô Tu lập tức rơi xuống đồ ăn vặt, nuốt nước miếng vội vàng nhận lấy, vô cùng nặng nề ăn vào.
Đương nhiên y một bên ăn một bên nhìn lên không trung.
Sau khi Otis xử lý xong công việc quan trọng, liền tới vườn thú chuẩn bị nhìn cục cưng nhỏ của mình.
Mà khi hắn ở hồ nước nhìn thấy thân ảnh cục cưng nhỏ, mơ hồ nhận ra điều gì đó không thích hợp.
Bởi vì cục cưng nhỏ đàng ngửa đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn không trung, cũng không biết đang nhìn cái gì, Oits bước tới chào hỏi với cục cưng nhỏ, nó vẫn không thèm cho hắn một ánh mắt như cũ.
Oits: “......”
Tâm trạng nặng nề.
Đến bây giờ hắn còn nhớ rõ dáng vẻ cục cưng nhỏ cẩn thận bán manh với người khác, bởi vì nó từ trước tới nay chưa từng nhiệt tình như vậy với mình bao giờ.
Mà hiện tại, có vẻ địa vị của hắn càng thấp hơn.
Nếu cục cưng nhỏ không để ý tới mình, Otis cũng tự thấy không thú vị, đứng với đối phương một hồi rồi lại vội vàng rời đi, bắt đầu bận rộn xử lý công việc.
Bởi vì mấy ngày trước, trên không trung khu B xuất hiện trùng động, đại quân trùng triều từ bên trong chui ra, gần một triệu, hơn nữa sâu biến dị dẫn đầu còn là cấp 5.
Rất nhiều người chưa kịp phản kháng đã bị đại quân trùng triều bao phủ, thi cốt vô tồn.
Cũng may hắn lập tức phân phó quan quân phụ trách khu B, dẫn binh lính đối kháng trùng triều, bảo vệ người thường nhanh chóng rút khỏi khu vực nguy hiểm.
Đương nhiên, trong lúc này hắn điều khiển máy bay chiến đấu, bằng tốc độ nhanh nhất đến chiến trường, vất vả giết chết con sâu biến dị cấp 5 kia, tránh cho càng nhiều người thương vong.
Nhưng cho dù như vậy, vẫn có gần mấy trăm nghìn người, chết trong trùng triều.
Điều này khiến Otis nổi trận lôi đình, nhưng lại không thể làm gì được.
Nếu có thể giết chết sâu biến dị cấp 5 sớm một chút, thì hàng triệu đại quân đó căn bản không đủ.
Xử lý hết xác sâu trong vùng chiến sự xong, đám xác sâu sẽ được thu về chế tác thành máy bay chiến đấu và một vài tài liệu kiến trúc, mà hắn tìm được trùng nguyên thạch, mang về văn phòng quân đội cất giữ.
Thứ này sẽ do viện nghiên cứu tiến hành nghiên cứu phân tích, tìm hiểu rõ ràng nguyên lý trong đó.
Đương nhiên cũng không có ít người âm thầm mơ ước trùng nguyên thạch, muốn dùng thứ này để bình ổn vấn đề dị năng bạo động.
Nhưng chỉ cần thứ này ở trong tay Otis, sẽ tuyệt đối không có ai dám lấy.
Kéo thân thể mỏi mệt trở về trang viên, Otis tắm rửa xong lại phải tiếp tục xử lý công việc, tận đến nửa đêm mới vội vàng đi ngủ.
Có quá nhiều việc quân cần hắn giải quyết xử lý.
Nhưng Otis chỉ ngủ mấy tiếng rồi lại đúng giờ tỉnh dậy, trước tiên liền đi vườn thú thăm cục cưng nhỏ, nhưng không ngờ cục cưng nhỏ vẫn đang nhìn không trung với vẻ mặt nghiêm túc.
Otis cảm thấy rất kỳ quái, không rõ lý do.
Cũng may lần này cục cưng nhỏ cũng không phớt lờ mình như ngày hôm qua, thậm chí còn chủ động gần gũi mình, điều này khiến Otis đang vô cùng mệt mỏi cảm thấy một tia vui mừng.
Hắn xoa xoa cục cưng nhỏ, cảm giác nôn nóng trong lòng cũng bị cảm xúc mềm mại kia vuốt phẳng, sau khi bình tĩnh lại hắn phát hiện cảm giác mệt mỏi cũng biến mất hết.
Quý Vô Tu ngoan ngoãn ngồi ở kia ăn cơm, nhưng vẫn thường thường nhịn không được nhìn lên không trung, giống như nơi đó thật sự có thứ gì đó.
Otis đè đè đầu cục cưng nhỏ, trách cứ nói: “Ăn cơm đi, đừng nhìn linh tinh nữa.”
Quý Vô Tu âm thầm trợn trắng mắt, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời ăn cơm, nhưng nỗi bất an trong lòng lại càng thêm mãnh liệt.
Giống như trên bầu trời có thứ gì đó đang dần dần biến lớn, nhưng dùng mắt thường lại không nhìn thấy gì.
Thật là quá kỳ lạ.
Cho cục cưng nhỏ ăn xong, Oits lại nhanh chóng vội vàng rời đi.
Quý Vô Tu lại ngồi cạnh hồ nước, tiếp tục ngửa đầu nhìn không trung.
Liên tục vài ngày như vậy, rất nhiều binh lính và quân y cũng nhìn theo.
“Cục cưng nhỏ sao cứ nhìn không trung mãi thế, thật giống như trên đó có gì vậy.”
Quân y cũng cảm thấy rất buồn bực, nói với Triệu Lợi Binh: “Đợi lát nữa ta kiểm tra thân thể cho nó, có lẽ có chỗ nào khó chịu.”
Đúng lúc này, Quý Vô Tu đột nhiên đứng lên, giống như lâm đại địch xù hết cả lông.
Mà không trung giống như bị xé rách, lộ ra cái miệng bất quy tắc, cửa động đen như mực giống như kết nối với không gian không biết tên, từ bên trong có vài quái vật chậm rãi bò ra, đang dùng ánh mắt tham lam ác ý nhìn chằm chằm nhân loại dưới mặt đất, phát ra một trận rít gào.
Trong trang viên, mọi người ngửa đầu, lập tức ngây người, đáy mắt tràn ngập sợ hãi, không biết là ai đột nhiên hô lên: “Là trùng động!”
Một câu này giống như phá vỡ yên lặng, khiến mọi người bắt đầu hoảng loạn la hét.