Tác giả: Hữu Mặc
Edit: Bilun
Nhưng cậu vẫn cố gắng sống sót.
Và lớn lên.
Tuy cuộc đời không sáng chói, thậm chí cực kỳ hèn mọn.
Nhưng ít ra ở xóm nghèo, cậu đã không còn cần giống như trước đây, sống đến hèn mọn hạ tiện.
Ellen giây phút đó động lòng trắc ẩn.
Khiến độc nhãn lang vốn kề cận tử vong, có cơ hội sống sót.
Bác sĩ Hứa định đóng cửa lại, thái độ vô cùng ác liệt, hùng hổ nói: “Cút cút cút, thằng nhãi ranh, đừng hi vọng ta sẽ cứu con chó hoang này.”
Ông ngay cả người cũng lười cứu.
Huống chi là một con chó.
Nhưng Ellen lại tay lanh mắt lẹ lấy chân chèn ở cửa, ngăn cản động tác của bác sĩ, cầu xin: “Bác sĩ Hứa, cầu xin ngươi, hiện tại chỉ có ngươi mới có thể cứu nó! Nếu ngươi cứu nó, ta biết ơn ngươi cả đời, làm trâu làm ngựa cũng được!”
Đối mặt với thái độ hoàn toàn khác xưa của thằng nhãi ranh.
Bác sĩ Hứa vẫn mặt đầy không kiên nhẫn, chỉ nhìn ánh mắt tràn ngập cầu xin của Ellen, tức đến run râu, trong lòng không ngừng chua lòm, lại mắng tiếp: “Thằng nhãi ranh, năm đó ta cho ngươi không ít đồ ăn, cũng coi như là nửa ân nhân cứu mạng của ngươi, sao cũng không thấy ngươi ăn nói khép nép cảm ơn ta chứ?”
Nếu không phải ông thường xuyên đem đồ ăn thừa của mình tiếp tế cho thằng ranh con này.
Chỉ sợ cậu đã sớm chết đói đầu đường.
Một thằng nhãi ranh, sao có thể tiếp tục tồn tại ở cái xóm nghèo ăn thịt người này chứ?
Còn không phải là dựa vào mình lén cảnh cáo mọi người.
Lúc này mới khiến mọi người không dám động vào mạng thằng nhãi ranh này sao, cùng lắm chỉ là đánh một trận thôi.
Tuy những việc này, thẳng nhóc này cũng không biết.
Còn vẫn luôn chán ghét mình.
Nhưng hiện tại thì hay rồi!
Thằng nhãi ranh máu lạnh này, cư nhiên vì một con chó hoang, lại cúi đầu với mình, thậm chí còn nói ra những lời xưa nay chưa từng nói.
Mặt trời chẳng lẽ chui ra ở phía Tây?
Bác sĩ Hứa nghĩ tới đây, lại lần nữa giận dữ hét: “Thằng nhãi ranh, mau tránh ra, đừng chặn tầm mắt của ta.”
Nếu là ngày xưa, Ellen đã sớm chửi cho cái vị bác sĩ Hứa không nhìn mình vừa mắt này một trận rồi.
Thậm chí còn trở thành biểu tượng của xòm nghèo một trận.
Nhưng hiện tại, cậu còn không có cả dũng khí để đáp lại một câu.
Ai bảo cậu có điểm yếu trong tay đối phương chứ, còn không phải đối phương muốn cứu như nào thì cứu như vậy sao.
Ellen nghẹn khuất tránh ra, vẫn mặt đầy cầu xin nhìn bác sĩ Hứa.
Cậu có rất nhiều lời muốn nói với bác sĩ Hứa, nhưng lại sợ bác sĩ Hứa tức giận.
Bác sĩ Hứa ngẩng đầu nhìn bầu trời.
A?
Mặt trời thật đúng là mọc từ phía Tây.
Xem ra thằng nhóc này, thật đúng là đổi tính.
Bác sĩ Hứa rất không thú vị giật nhẹ khóe miệng.
Tuy ngày thường ông luôn mắng Ellen là thằng nhãi ranh, thậm chí đôi khí còn ném cái giày hôi hám của mình vào mặt Ellen.
Nhưng trong lòng, kỳ thực ông vẫn rất thích thằng nhãi ranh này.
Lý do là thằng nhãi ranh này đừng thấy có vẻ độc ác tàn nhẫn, khi còn bé cực kỳ ngoan độc.
Nếu ai chọc cậu.
Cậu có thể nhớ cả đời, thậm chí còn vào một ngày tháng năm nào đó, trả thù một cách tàn nhẫn.
Nếu ai dám chỉ thằng vào mặt mắng cậu.
Thậm chí còn có thể không muốn sống đánh nhau với đối phương, không chết không ngừng.
Tận đến khi đối phương khóc lóc xin lỗi mới coi là xong.
Nhưng bác sĩ Hứa lại dám ném giày vào mặt Ellen, cũng không cần lo lắng Ellen trả đũa.
Bởi vì trong miệng ông tuy luôn mắng mình, cũng không nói ra bất cứ câu cảm ơn nào.
Nhưng, ít nhất bác sĩ Hứa đánh cậu, cậu cũng sẽ không đánh trả.
Cùng lắm chỉ chửi vài câu.
Thậm chí còn rất biết nhìn sắc mặt.
Chỉ cần bác sĩ Hứa lộ ra vẻ mặt tức giận, Ellen sẽ lập tức chạy rất xa.
Ngay cả chửi cũng không dám chửi.
Sợ bác sĩ Hứa tức chết.
Dù sao cũng lớn tuổi rồi, cũng không thể giống như mấy năm trước, tức đến ngất cũng không có việc gì nhỉ?
Ellen vẫn mặt đầy cầu xin, ôm chó hoang, vành mắt đều đỏ.
Bác sĩ Hứa lạnh mặt, cực kỳ ghét bỏ lui về sau vài bước: “Còn không mau đi vào!”
Ellen đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra ánh mắt không thể tin nổi: “Bác sĩ Hứa.....”
Bác sĩ Hứa ho khan vài tiếng, vẫn không có sắc mặt tốt: “Còn không vào ta liền đóng cửa.”
“Vào vào vào!” Ellen vội vàng lớn tiếng nói.
Sau khi đóng cửa, bác sĩ Hứa nhìn con chó thoạt nhìn tình huống rất không tốt này.
Ellen nôn nóng hỏi: “Thế nào?”
Bác sĩ Hứa còn tự kiểm tra đo lường sơ qua cho con chó, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.
Ellen lại càng lo lắng: “Nó sẽ không có việc gì chứ?”
Bác sĩ Hứa hùng hùng hổ hổ nói: “Đừng có giống như con ruồi nhặng vo ve không ngừng nữa.”
Ellen không chút e ngại, vẫn không ngừng vo ve: “Bác sĩ Hứa, xin ngài nhất định phải cứu lấy nó, cho dù tốn bao nhiêu tiền cũng được.”
Bác sĩ Hứa vừa nghe lời này, cũng không biết tại sao, lập tức liền cảm thấy ghen ăn tức ở, ông tiếp tế thằng nhãi ranh này nhiều năm như vậy, cũng không thấy thằng nhãi ranh này trọng tình trọng nghĩa như vậy.
Còn bao nhiêu tiền cũng được.
Bác sĩ Hứa tức giận nói: “Muốn cứu nó, hơn 10.000 tinh tế tệ.”
Ellen hoảng sợ, lắp bắp nói: “Cái gì? Sao lại cần nhiều tinh tế tệ như vậy.”
Bác sĩ Hứa lập tức chế giễu: “Ngại đắt có phải hay không?”
Ellen vội vàng lắc đầu: “Ngại đắt? Không không không không phải, ta đồng ý chi số tiền này.”
Khi lời này nói ra xong.
Đừng nói là bác sĩ Hứa, ngay cả bản thân Ellen, cũng đều không khỏi ngây người.
Cư nhiên đồng ý chi trả hơn 10.000 tinh tế tệ cho con thú biến dị này.
Rõ ràng mình rất keo kiệt.
Đừng ai nghĩ đoạt được một tinh tế tệ trong tay mình.
Nhưng hiện tại, cậu cư nhiên phá vỡ điểm mấu chốt của mình.
Hơn nữa, chỉ là vì cứu một con chó hoang.
Bác sĩ Hứa tuy ghen tị với tình cảm chân thành của thằng nhãi ranh đối với một con chó còn hơn cả mình, ngay cả táng gia bại sản cũng chấp nhận.
Ông sờ soạng con chó hoang vài lần, rất nhanh liền nhíu mày nói: “Nó là thú cưng ngươi nuôi sao? Sao lại khiến nó trở nên thê thảm như vậy.”
Ellen thành thật lắc đầu: “Nó? Ta không biết, ta nhặt được nó ở bên ngoài.”
Bác sĩ Hứa có vẻ không bất ngờ, ông cực kỳ chắc chắn nói: “Nhóc con, đây cũng không phải chó, mà là một con sói, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng động vào nó.”
Sinh vật sói này, từ trước tới nay rất đáng sợ.
Là loài động vật cố chấp nhất từ trước tới nay.
Đặc biệt là lòng trả thù rất mạnh.
Giống như thằng nhãi ranh này.
Nghĩ tới đây, bác sĩ Hứa không nhịn được lộ ra một chút ý cười.
Dường như nhớ tới thằng nhãi ranh trước kia vì bảo vệ đồ ăn trong ngực mà ánh mắt sinh ra ác độc hung hãn.
Nghĩ tới đây, bác sĩ Hứa tát một cái về phía Ellen, nói: “Hơn nữa, thằng nhãi ranh ngươi nhẫn tâm muốn chết, sao lại đột nhiên sinh ra thiện tâm?”
Ellen nghiến răng nghiến lợi, xoa xoa cái đầu đau, lại không hề dám nổi giận, thành thật nói: “Ta không muốn cứu nó, chỉ là.....”
Nói tới đây, giọng nói của cậu bé lại, thoạt nhìn có chút giống như sói con bị bắt nạt: “Ta chỉ cảm thấy, nó rất giống ta lúc trước, vì sống sót mà không màng tất cả.”
Con chó này, cũng giống vậy.
Vì sống sót mà khiến bản thân mình đầy thương tích, nhưng vẫn liều mạng sống tiếp.
Bác sĩ Hứa không khỏi cứng họng, thậm chí bỗng dưng trở nên trầm mặc.
Ông hiếm khi không đánh chửi Ellen, mà xoa cái đầu rối bù của đối phương, cười tủm tỉm nói: “Đừng lo lắng, ta sẽ cứu sống nó.”
Tuy sẽ rất khó.
Nhưng ông không muốn thằng nhãi ranh hung ác hoạt bát này lộ ra vẻ mặt yếu ớt như vậy.
Ellen đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt luôn hung ác, tựa hồ nhiêu thêm cái gì đó.
Cậu cúi đầu, giống như có tật giật mình, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn bác sĩ Hứa.”
Dường như sợ bị nghe được thì phải.
Bác sĩ Hứa ngẩng đầu, nhìn thấy vành tai đỏ lên của Ellen.
Lập tức bật cười không thôi.
Thằng nhãi ranh cư nhiên còn biết thẹn thùng.
Đột nhiên, Ellen dường như nghĩ tới điều gì, vẻ mặt biến đổi: “Bác sĩ Hứa, ngươi vừa mới nói cái gì mà, con chó này -- là sói sao???”
Bác sĩ Hứa lập tức nổi giận mắng: “Tiểu tử thúi lập tức cút ra ngoài cho ta, không hề nghiêm túc nghe ông đây nói chuyện chút nào!!!”
Ellen bị đánh đầu xưng vù chạy trối chết, mặt vẫn đầy khiếp sợ.
Không đúng.
Chó của cậu, sao lại đột nhiên biến thành sói?