Tác giả: Hữu Mặc
Edit: Bilun
Triệu Lợi Binh rời đi.
Sói bạc ngây ngốc đứng tại đó, có vẻ cực kỳ an tĩnh.
Tựa hồ đang hoài nghi lang sinh.
Giờ phút này Quý Vô Tu ghé vào trên tảng đá lớn phơi nắng, vì cứ cách ba ngày y lại phải xuống sông tắm, để tránh cho bộ lông màu trắng của mình bị đen và bẩn, làm giảm giá trị nhan sắc của y.
Chờ tới khi lông ở sau lưng trở nên xõa tung mềm mài, y mới chậm rãi xoay người phơi bụng.
Ánh mặt trời khiến gấu trúc mơ mơ màng màng buồn ngủ.
Quý Vô Tu cố gắng giữ lại chút lý trí cuối cùng, nhưng vẫn không ngăn cản được cơn buồn ngủ ập tới.
Hệ thống ở bên cạnh xúi giục nói: [Ký chủ, muốn ngủ thì cứ ngủ đi.]
Quý Vô Tu lẩm bẩm vài câu nói mê, ý thức hoàn toàn chìm vào giấc ngủ sâu.
Mà sói bạc vẫn ngồi ở chỗ kia, mặt nghiêm túc tự hỏi lang sinh.
Tới xế chiều, Quý Vô Tu mới từ từ tỉnh lại, lại phát hiện sói bạc vẫn còn đang trầm tư.....
Quý Vô Tu vô ngữ giật giật khóe miệng.
Sói bạc liếc nhìn Quý Vô Tu một cái, lập tức uể oải nằm sấp xuống, âm thầm quyết định lần sau không bao giờ để nhân loại kia tới gần mình nữa.
*******
Nhưng mà ngày hôm sau, khi Triệu Lợi Binh lộ ra nụ cười dịu dàng, vẫy vẫy tay với sói bạc.
Sói bạc thờ ơ, thậm chí thờ ơ lạnh nhạt.
Nó âm tâm nói với bản thân tuyệt đối không đi qua, phân rõ giới hạn với nhân loại.
Triệu Lợi Binh thấy thế, dứt khoát giơ tay ra, thăm dò chạm vào......
Toàn bộ trong quá trình, sói bạc nhìn chằm chằm vào đôi tay kia, cơ bắp sau lưng căng chặt, nhưng kỳ lạ là nó từ đầu tới đuôi đều không làm ra bất cứ động tác công kích gì.
Rụt rè khắc chế nằm xuống, duy trì vẻ mặt cao ngạo.
Tới tận khi đôi tay kia chạm vào lớp lông hơi cứng của nó, mềm nhẹ xoa xoa.
Cảm xúc dịu dàng khiến nó thất thần một lát, vẻ mặt cao ngạo thiếu chút nữa nứt toạc.
Loại cảm giác này vô cùng kỳ lạ, thật an tâm giống như lúc trước mẹ nó liếm lông cho nó vậy, vô cùng thỏa mãn.
Sói bạc nhịn không được thả lỏng thân thể, tùy ý để Triệu Lợi Binh giở trò, không ngừng liếm láp bộ lông, thoải mái tới mức thiếu chút nữa nhịn không được lộ bụng ra ngay tại chỗ.
Tận đến khi tay Triệu Lợi Binh sờ tới cái đuôi.....sói bạc lập tức tỉnh táo lại, lông dựng lên, bỗng nhiên quay đầu muốn gầm nhẹ tiến hành cảnh cáo, nhưng Triệu Lợi Binh vừa lúc thu hồi tay, lấy một cái kẹo ở trong túi ra, hỏi: “Ăn không?”
Sói bạc im lặng ba giây, rất muốn từ chối.
Nhưng ánh mắt làm thế nào cũng không dời khỏi được viên kẹo, nó nhớ lại vị kẹo, không cốt khí nuốt nuốt nước miếng.
Muốn ăn.
Triệu Lợi Binh cực kỳ kiên nhẫn vươn tay, vẫn không nhúc nhích, cổ vũ nhìn sói bạc: “Ăn đi, không sao đâu.”
Giọng nói ôn hòa khiến sói bạc hơi hơi thả lỏng, mắt nó mang theo phức tạp nhìn nhân loại trước mắt, không hiểu được vì sao anh lại đối xử với mình tốt như vậy.
Từ khi nó sinh ra tới này, tất cả nhân loại mà nó tiếp xúc đều tràn ngập ác ý.
Nhưng chỉ duy nhất có người này thì khác.
Kẹo trong tay người này thật sự rất ngon.
Một lúc lâu sau, cuối cùng sói bạc không nhịn được cuốn kẹo vào trong miệng, vị ngọt quen thuộc tràn ngập khoang miệng.
Ánh mắt hung ác của sói bạc trở nên bình ổn, nó trịnh trọng mà quý hiếm ngậm viên kẹo, cẩn thận phòng ngừa cắn vào, như vậy thời gian nó ngậm có thể lâu hơn một chút.
Bởi vì nó muốn vĩnh viễn nhớ kỹ hương vị này.
Có lẽ về sau sẽ không có nữa.
Sói bạc vẻ mặt hưởng thụ khiến Triệu Lợi Binh ngo ngoe rục rịch, không nhịn được xoa xoa lông, mà nó theo bản năng cọ cọ, rồi sau đó giống như nhận ra điều gì, lập tức tỉnh lại, vẻ mặt khó có thể tin.
Sao nó lại có thể làm ra chuyện mất mặt như vậy.
Nhìn vẻ mặt mang ý cười của nhân loại trước mặt, sói bạc bi phẫn ngao một tiếng, bản năng lựa chọn thoát đi, hốt hoảng biến mất ở cuối rừng rậm.
Mà Triệu Lợi Binh nhìn bóng dáng sói bạc đi xa, ý cười càng đậm, vẻ mặt dịu dàng.
Gấu trúc ở bên cạnh vây xem toàn bộ tâm tình phức tạp, cứ cảm giác ăn một miệng cơm chó, lập tức tâm trạng nặng nề.
************
Mấy ngày kế tiếp, sói bạc không còn lặng lẽ trốn đi, chỉ giữ khoảng cách không xa với Triệu Lợi Binh nằm xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm thịt nướng không bỏ.
Sau khi nướng xong thịt, Triệu Lợi Binh đút cho Quý Vô Tu trước, cuối cùng mới vẫy tay với sói bạc, quơ quơ thịt trong tay, ý bảo sói bạc tới đây ăn.
Sói bạc nhìn đã hiểu ý tứ của Triệu Lợi Binh, tuy nằm bất động ở nơi đó, nhưng đáy mắt nhiều thêm một tia giãy giụa.
Triệu Lợi Binh bất đắc dĩ, chỉ có thể đem phần thịt nướng thuộc về sói bạc đặt ở một bên, tiếp tục nướng thịt đút cho Quý Vô Tu, sau đó lại lần nữa vẫy vẫy tay với sói bạc, ý bảo lại đây ăn.
Sói bạc hơi hơi nôn nóng lắc lắc lỗ tai, trong lòng bắt đầu tiến hành thiên thần ác quỷ giao chiến.
Triệu Lợi Binh lại lần nữa đặt thịt thuộc về sói bạc xuống, tiếp tục đút cho Quý Vô Tu, cứ như vậy không thấy phiền lặp đi lặp lại nhiều lần, nội tâm sói bạc giãy giụa càng thêm kịch liệt.
Đặc biệt là khi nhìn thấy đồ xấu xí ăn đến miệng bõng nhẫy, nó cuối cùng không nhịn được liếm liếm khóe miệng, chậm rãi lấy tốc độ rùa bò đi lên phía trước, cuối cùng đứng trước mặt Triệu Lợi Binh, hơi có chút ngượng ngùng, nhưng lại ra vẻ ngạo kiều lắc đầu, một bộ rất là thẹn thùng.
Triệu Lợi Binh lại có chút bất ngờ vì sói bạc sẽ tới.
Anh không dám có động tác quá lớn, sợ dọa đến đầu sói bạc này, hết sức cẩn thận đưa thịt nướng qua, ngữ khí mềm nhẹ nói: “Có muốn ăn không?”
Sói bạc đáp lại bằng tiếng gầm nhẹ, dùng hàm răng cắn thịt lập tức rời đi, chạy tới chỗ cách đó không xa bắt đầu ăn ngấu nghiến, chờ ăn xong lại lần nữa ghé ở nơi đó nhìn chằm chằm Triệu Lợi Binh, nhưng cũng không đi qua.
Tận đến khi Triệu Lợi Binh vẫy vẫy tay với nó, sói bạc mới một bộ cố mà làm đi qua ngậm thịt đi.
Đối với điều này, Quý Vô Tu giật giật khóe miệng.
Đây chỉ sợ là con sói khẩu thị tâm phi nhất mà y gặp qua.
**********
Thời gian từng ngày qua đi, sói bạc từ ban đầu cần Triệu Lợi Binh vẫy tay mới có thể đi qua, về sau đã mặt dày vô sỉ ngồi ở chỗ kia, chờ Triệu Lợi Binh cho ăn.
Mấy ngày gần đây Triệu Lợi Binh có cảm giác vừa thống khổ vừa vui sướng.
Thống khổ là vì hai con thú biến dị này thực sự ăn rất nhiều, mỗi lần anh nướng thịt chưa kịp đặt xuống, đã bị hai đầu thú biến dị một ngụm nuốt vào, còn vẻ mặt không hài lòng.
Tựa hồ ghét bỏ miếng thịt này thật sự quá nhỏ.
Triệu Lợi Binh cũng rất là bất đắc dĩ.
Còn vui sướng là vì sói bạc tựa hồ đã bắt đầu tiếp nhận anh rồi, mỗi lần chỉ cần anh vẫy tay, liền có thể làm sói bạc tới đây, địch ý trong mắt nó cũng chậm rãi biến mất.
Tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.
Những ngày sau Triệu Lợi Binh không chọn thịt nướng nữa, mà bắt đầu trực tiếp tự mình làm, sau đó trực tiếp mang đi cho hai đầu thú biến dị kia ăn.
Như vậy anh có thể nhẹ nhàng hơn không ít, cũng không cần đem quá nhiều thời gian lãng phí ở trên thịt nướng.
Quan trọng nhất chính là, hai đầu thú biến dị kia cũng có thể một lần ăn uống thống khoái.
Xưởng động vật trong trang viên giết một ít heo, chuẩn bị để dự trữ, Triệu Lợi Binh nghe vậy cố ý đi qua, lĩnh không ít ruột và tiết heo mang về, tuy quá trình khá vất vả.
Bởi vì những nhân viên làm trong xưởng động vật đó hiển nhiên có chút không muốn.
“Thứ tốt như vậy cho đám thú biến dị đó ăn? Quá lãng phí.” Một người trong đó hơi bất mãn nói.
Triệu Lợi Binh cũng không muốn so đo quá nhiều với những người này, nhưng lại không phải quả hồng mềm mặc người nắn bóp, anh bình tĩnh nói: “Nguyên soái dặn ta phải chăm sóc tốt hai con thú biến dị kia, ăn uống đều dùng tốt nhất, ngươi có ý kiến gì có thể nói với nguyên soái, ta sẽ không ngăn cản.”
Người nọ lập tức nghẹn họng, tự nhiên gã biết không dám nháo tới trước mặt nguyên soái, hơi bất mãn nói: “Khu mô phỏng kia không phải có rất nhiều thỏ sao, để chúng nó bắt thỏ ăn.”
Một người khác cũng phụ họa nói: “Mấy thứ này đều là cho nguyên soái ăn.”
Dựa vào cái gì cho hai con thú biến dị kia ăn?
Đây là suy nghĩ của tất cả nhân viên công tác.
Sắc mặt Triệu Lợi Binh trầm xuống, anh nhìn mọi người xung quanh: “Đừng tưởng ta không biết gì hết, các ngươi đã sớm nhìn ta không vừa mắt, điều này ta không so đo, nhưng nếu các ngươi chạm tới điểm mấu chốt của ta, sự tình tuyệt đối sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.”
Vừa dứt lời, hơi thở thuộc về dị năng giả lập tức tràn ra, khiến mặt mấy người đã sớm bất mãn với Triệu Lợi Binh tái nhợt, run run rẩy rẩy đưa đồ qua.
Triệu Lợi Binh không khỏi cười lạnh.
Người chính là ti tiện như vậy, một khi dễ nói chuyện sẽ bị người cho rằng dễ bắt nạt, khi thái độ anh trở nên cứng rắn thì những người này lại trở nên nhát gan.
Đây cũng là lý do vì sao anh không tiếp xúc quá nhiều với những người này.
Nhớ tới sói tuyết, anh lại càng cảm thấy nhân loại ti tiện khiến người buồn nôn.
Triệu Lợi Binh đem ruột và tiết heo hấp chín, cũng không cho bất cứ gia vị gì, trực tiếp mang qua, dù sao chỉ nghĩ một chút là có thể đoán ra hai đầu thú biến dị kia chắc chắn không thích ăn dấm tỏi.
Nhưng khi Quý Vô Tu nhìn thấy bên trong là ruột và tiết heo, lập tức không cốt khí chảy nước miếng, thứ này ăn với dấm tỏi thì quả là tuyệt phối.
Nhưng y tìm hồi lâu, lại phát hiện căn bản không có dấm tỏi.
Tâm tình Quý Vô Tu lập tức trở nên buồn bực.
Ruột và tiết không có dấm tỏi sẽ không hoàn mỹ.
Nhưng ngay sau đó y lại tự an ủi bản thân, có thể có ruột và tiết heo đã không tệ rồi, còn đòi dấm tỏi gì nữa?
Triệu Lợi Binh đem tiết và ruột chia thành hai, một phần cho Quý Vô Tu, một phần cho sói bạc.
Nhưng khi sói bạc nhìn thấy ruột và tiết, đồng tử chợt co chặt.
Trong căn phòng u ám lãnh lẽo đều là dụng cụ tra tấn, nó bị tra tấn tới mức không thể phản kháng, trơ mắt nhìn một nhân loại rạch bụng nó, dùng tay móc ruột nó ra, máu tươi chảy đầy đất.
Giây phút đó nó đau đến mức hận không thể chết đi.
Càng không rõ vì sao những người này muốn tra tấn nó.
Rất đau......
Rất đói bụng.
Khi nó chỉ còn thở thoi thóp, đói đến mức ăn luôn cả ruột của mình.
Khi đó nó cho rằng mình đã chết.
Hận ý cũng là từ khi đó trở nên dày đặc.
Mà hiện tại, ruột và tiết này gợi lên hồi ức đáng sợ nhất tiềm tàng ở chỗ sâu nhất trong lòng sói bạc.
Đầu óc nó lập tức trống rỗng, bạo ngược chưa từng biến mất cuối cùng lại phun trào mà ra, hủy diệt hết tất cả lý trí của nó.
Nó muốn giết những người đó!
Nhân loại đều là kẻ xấu.
Sói bạc lập tức hạ gục người trước mặt, mở ra cái miệng mọc đầy răng nanh sắc lạnh.
Nó muốn hủy diệt tất cả, hủy diệt nhân loại.
Suy nghĩ này điên cuồng trào ra, khiến nó không màng tất cả điên cuồng cắn xé, mùi máu tràn ngập trong miệng, khiến nó càng trở nên hung ác hưng phấn.
Muốn giết chết người trước mắt.
Giết hết tất cả.
Sự việc xảy ra quá bất ngờ, chờ tới khi Quý Vô Tu lấy lại tinh thần, sói bạc đã mất đi lý trí, hai tròng mắt tràn ngập hận ý khiến người sợ hãi, bạo ngược mà hung tàn.
Triệu Lợi Binh căn bản không dự đoán được sẽ xảy ra chuyện như vậy, tự nhiên còn chưa phản ứng lại, nhưng bản năng chiến đấu nhiều năm khiến anh trước tiên liền nghiêng đầu, nhanh chóng dùng tay chặn lại miệng sói bạc.
Nếu không chỗ sói bạc cắn xé hiện tại sẽ là cổ anh.
Một kích mất mạng.
Sói lớn công kích quá mức điên cuồng, Triệu Lợi Binh miễn cưỡng chống cự lại, bởi vì cho dù dị năng có mạnh mẽ thế nào thì sức lực của dị năng giả cũng vẫn không lớn bằng thú biến dị.
Cứ tiếp tục như vậy, anh nhất định sẽ không chống đỡ được.
Ý thức được điểm này, Triệu Lợi Binh theo bản năng ngưng tụ ra dị năng, muốn tiến hành công kích sói bạc.
Cũng không biết làm sao, nhìn đôi mắt hung ác tràn ngập hận ý kia của sói bạc, Triệu Lợi Binh lập tức ngơ ngẩn, trong đầu hiện ra lời nguyên soái đã từng nói.
Con sói này đã từng bị con người dùng móc lột da, cơ hồ không có một chỗ nào là lành lặn.
Nó nhất định rất sợ hãi.
Mới có thể hung tàn tràn và ngập tính công kích như vậy.
Một khi anh thực sự tiến hành công kích, quan hệ của anh và sói bạc nhất định sẽ trở lại trạng thái đóng băng, thậm chí là trạng thái thù hận.
Chỉ là nó quá sợ hãi thôi.
Ngay lúc đó, Triệu Lợi Binh đã phân tán dị năng của mình đi, anh không muốn nhìn thấy đôi mắt tràn ngập tính cảnh giác của sói bạc khi nhìn mình, điều này sẽ khiến anh nhớ tới sói tuyết.
********
Lúc này Quý Vô Tu mới phản ứng lại, vội vàng chạy tới hỗ trợ.
Triệu Lợi Binh chịu đựng đau đớn, xua xua tay với Quý Vô Tu nói: “Đừng tới đây.”
Quý Vô Tu dừng lại bước chân, vội đến xoay vòng vòng.
Lúc này nếu y không đi lên, chắc chắn Triệu Lợi Binh sẽ bị sói bạc cắn chết.
Nhưng Triệu Lợi Binh sợ Quý Vô Tu không hiểu ý mình, lại xua xua tay, ngữ khí cực kỳ kiên quyết: “Đừng tới đây, nó không thể chịu thêm kích thích nữa.”
Quý Vô Tu liếc nhìn sói bạc một cái, lập tức bình tĩnh trở lại, bởi vì y biết Triệu Lợi Binh nói đúng.
Sói bạc không thể chịu thêm bất cứ kích thích nào nữa, bởi vì hiện tại tùy thời nó có thể sẽ cắn chết Triệu Lợi Binh.
Nhưng Quý Vô Tu không thể đứng ở đó thờ ơ được, y vội vàng thả chậm bước chân, tận lực không kích thích đến sói bạc, chờ tới khi y vòng ra sau lưng sói bạc, lại chụp ngất nó.
Đã đến nước này, đành phải làm như vậy.
Mà lúc này......
Tay phải Triệu Lợi Binh bị sói lớn cắn xé, tay trái lại đặt ở sau lưng sói bạc nhẹ nhàng vỗ về.
Sói bạc cứng đờ sống lưng, càng thêm điên cuồng cắn xé.
Triệu Lợi Binh hít thở dồn dập, nhưng vẫn kiên nhẫn nhẹ nhàng vuốt ve sói bạc, từng chút một, giọng nói vẫn duy trì bình thản: “Đừng sợ......Đừng sợ......Ta sẽ không thương tổn ngươi.”
Giọng nói đứt quãng hết sức gian nan, nhưng lại chứa đầy chua xót.
Sắc mặt Triệu Lợi Binh càng thêm tái nhợt, trên trán đầy mồ hôi, anh vẫn nỗ lực không ngừng trấn an sói bạc: “Ta sẽ vĩnh viễn không thương tổn ngươi.”
Anh cảm thấy rất có lỗi với sói bạc.
Giống như lần cuối cùng anh nhìn thấy sói tuyết.
Cả người đều là miệng vết thương, đáy mắt lạnh lùng.
Triệu Lợi Binh không dám tưởng tượng sói bạc đã phải chịu bao nhiêu đau đớn.
Mà sói bạc trước mắt có hình dáng giống nó như vậy.
Thân ảnh hai con sói giống như chồng lên nhau, khiến Triệu Lợi Binh đau đến xuất hiện ảo giác, anh run rẩy môi, cuối cùng không nhịn được chảy ra nước mắt.
“Thực xin lỗi......là ta về trễ.”
“Đều là ta không bảo vệ tốt ngươi.”
“Thực xin lỗi......”
“Thực xin lỗi......”
Một tiếng một tiếng thực xin lỗi, mang theo lo lắng và áy náy suốt mười năm của Triệu Lợi Binh.
Đã bao nhiêu lần anh đều hận bản thân vì sao lại trở về muộn như vậy.
Chỉ cần anh nhớ tới miệng vết thương trên người sói tuyết, trái tim giống như bị bóp nghẹt đến không thở nổi.
Sắc mặt anh trắng bệch, hai tròng mắt cơ hồ tan rã, vẫn không ngăn được lẩm bẩm nhắc mãi: “Thật sự thực xin lỗi......”
Quý Vô Tu lập tức sốt ruột, vội vàng xông lên, nhưng đúng lúc này, lực cắn của sói bạc dần dần yếu bớt, hai tròng mắt thị huyết hung tàn của nó nhìn chằm chằm vào nhân loại trước mắt, rõ ràng đối phương đau đến trắng bệch cả mặt, cơ hồ sắp ngất xỉu, nhưng.......vẫn không thương tổn nó.
Hai mắt nhân loại kia, tràn đầy bi thương.
Nước mắt của Triệu Lợi Binh tựa hồ đả động tới sói bạc, nó chậm rãi nhả miệng ra, khi ánh mắt chạm tới miệng vết thương khủng bố kia, đồng tử chợt co chặt, sinh ra cảm xúc hoảng loạn.
Nhân loại này, sao lại.......không công kích nó.
Mà nó đã làm gì?
Sói bạc hoảng loạn lui về phía sau, không biết phải làm sao.
Cho dù đau đến mất đi thần trí, Triệu Lợi Binh vẫn bình tĩnh nhìn sói bạc, liều mạng vươn tay muốn xoa xoa nó, giọng nói đứt quãng vang lên: “Đừng đi......”
Đừng vứt bỏ ta.
Thế giới trước mắt dần dần mơ hồ, trong lòng Triệu Lợi Binh tràn đầy khổ sở.
Trước khi hôn mê.......anh mơ hồ thấy được sói bạc chậm rãi tới gần, cái mũi ướt át nhẹ nhàng cọ cọ tay anh.
Giây phút đó, Triệu Lợi Binh bật khóc, ý thức hoàn toàn rơi vào bóng tối.
Sói bạc ngơ ngẩn nhìn, cuối cùng thử dùng móng vuốt đẩy đẩy Triệu Lợi Binh, lại phát hiện đối phương vẫn không nhúc nhích, nó bắt đầu trở nên hoảng loạn.
Nhân loại này.......sẽ chết sao?
Giống như mẹ, nằm ở nơi đó không tỉnh lại.
Đáy mắt sói bạc dần trở nên mờ mịt, không còn vẻ hung ác tàn bạo lúc trước nữa, chỉ còn lại lo lắng và áy náy không chút nào che giấu.
Quý Vô Tu chạy tới kiểm tra hơi thở của Triệu Lợi Binh, xác nhận đối phương chưa chết mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sói bạc không biết đồ xấu xí đang làm gì, nó giống như người đường cùng bắt lấy cọng rơm cuối cùng, gần như sợ hãi ngao một tiếng.
- - Đồ xấu xí, có phải anh ta chết rồi không?
Quý Vô Tu một bên trấn an sói bạc, một bên bắt đầu tự hỏi kế tiếp phải làm gì bây giờ.
Tuy thương thế của người này không nghiêm trọng, nhưng nếu không nhanh chóng tiến hành cứu trị, chỉ sợ sẽ mất máu quá nhiều mà chết.
Nhưng hiện tại vấn đề là ở chỗ y phải cứu như thế nào.
Y có thể mua sắm công cụ trị liệu ở chỗ hệ thống, nhưng như vậy thật sự rất nguy hiểm, thậm chí có khả năng sẽ khiến người theo dõi.
Chỗ dựa lớn nhất của y là bàn tay vàng.
Cần phải thật cẩn thận mới được.
Như vậy hiện tại chỉ còn lại một biện pháp cuối cùng.
Quý Vô Tu lấy lại bình tĩnh, dặn dò sói bạc ở chỗ này trông coi Triệu Lợi Binh, còn y sẽ lập tức chạy ra ngoài tìm người kêu cứu.
Hi vọng những người hầu đó không sợ mình.
Quý Vô Tu không ôm hi vọng nghĩ.
Khu mô phỏng môi trường này khá lớn, Quý Vô Tu liều mạng chạy, tiếng gió vù vù thổi qua tai, lông cũng bị thổi nghiêng theo một hướng, thoạt nhìn có một loại đáng yêu quỷ dị.
Chạy vài phút cuối cùng cũng tới cửa, Quý Vô Tu lập tức lộp bộp trong lòng một chút.
Cửa đóng rồi.
Quý Vô Tu không ôm hi vọng đẩy đẩy cửa, trong lòng nặng nề.
[Vì chứng minh bạn là nhân loại, chứ không phải thú biến dị, vui lòng nhấn giữ thanh trượt trên màn hình và kéo sang chỗ khuyết để xác minh, thời gian càng lâu càng chứng tỏ bạn không phải người.]
Cửa thông minh đột nhiên truyền tới giọng nói máy móc, trên mặt lập tức hiện ra màn hình, bên trên hiện ra giống như trò chơi ghép hình, trò chơi ghép hình thiếu một mảnh.
Quý Vô Tu: “......”
Đều đã là người thế giới tương lai, sao còn giữ lại đồ vật ở địa cầu?
Quý Vô Tu không ngừng chửi thầm trong lòng, lại không quên đè lên mảnh ghép kéo sang, màn hình lập tức sáng lên, phát ra âm thanh: [Xác minh thành công.]
Cửa chậm rãi mở ra, Quý Vô Tu không dám trì hoãn nhanh chóng xông ra ngoài.
Trang viên của nguyên soái thật sự quá lớn, nhưng may là ở gần đó vừa vặn có vài người hầu đang đi qua, y vội vàng tiến lên ngăn cản, đem hết khả năng biểu hiện ra bản thân vô hại.
Nhưng hình ảnh thú biến dị đột nhiên lao tới quá mức chấn động, người hầu người thường lập tức chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngồi bệt xuống đất, sắc mặt gã hoảng sợ, cơ hồ bị dọa không nói nên lời.
Sao thú biến dị lại chạy ra?!
Nghĩ tới đại đa số thú biến dị đều thích ăn thịt người, người hầu sợ tới mức nhịn không được run rẩy, liều mạng lui về phía sau thì thầm lẩm bẩm: “Đừng...... Đừng ăn ta.”
Thịt gã không ăn được đâu.
Quý Vô Tu: “......”
Rốt cục là ai đã bôi nhọ thú biến dị thích ăn thịt người?
Hơn nữa, y đáng yêu mềm mại lại vô hại như vậy, người hầu này không nên sợ hãi thành như vậy mới đúng.
Hệ thống đột nhiên lên tiếng giải thích nói: [Voi đại đa số thời điểm cũng không đả thương người, mà khi nó đột nhiên xuất hiện, nhân loại vẫn sẽ sợ hãi, cho dù biết voi ôn hòa vô hại.]
Quý Vô Tu lập tức bừng tỉnh, sau đó cười khổ, vì không để người hầu này sợ hãi, Quý Vô Tu lui về phía sau vài bước, cho người này đủ khoảng cách an toàn tâm lý, hơn nữa dùng vẻ mặt ngoan ngoãn nhìn người hầu.
Phương pháp này quả nhiên rất nhanh liền có hiệu quả.
Khi người hầu phát hiện đầu thú biến dị này không công kích mình, sợ hãi tràn ngập trong lòng lập tức tiêu tán không ít.
Gã nuốt nuốt nước miếng, cẩn thận bò dậy, mỗi động tác đều cực kỳ chậm rãi, sợ không cẩn thận kích thích tới con thú biến dị nhìn thì vô hại nhưng có khả năng sẽ ăn thịt người này.
Quý Vô Tu vừa thấy người này phản ứng, nhịn không được trở nên nôn nóng.
Thật ra y có thể chờ người hầu này bình phục tâm tình, sau đó đi theo mình cứu người.
Nhưng Triệu Lợi Binh nằm ở đó không chờ kịp.
Quý Vô Tu vội vàng đứng dậy đi phía trước, quay đầu hướng người hầu kêu vài tiếng thúc giục.
Cũng không tin ám chỉ rõ ràng như vậy mà đối phương nhìn không hiểu.
Nhưng Quý Vô Tu quên mất một sự kiện, đó chính là khi người sợ hãi chỉ số thông minh sẽ bằng 0, những hành động đó của y khiến người hầu lại lần nữa chân nhũn ngồi bệt xuống đất.
Quý Vô Tu lập tức rít gào đấm mặt đất, tạo nên mấy cái hồ sau trên mặt đường lát đá.
Người này sao lại ngốc như vậy chứ?
Người hầu cho rằng thú biến dị muốn phát cuồng, lập tức sợ hãi hét toáng lên, thanh âm bén nhọn kích thích màng nhĩ, khiến cho Quý Vô Tu hiện giờ thính giác cực kỳ nhạy bén lập tức cảm thấy không thoải mái, trừng mắt nhìn người hầu một cái.
Hung manh hung manh.
Nguyên soái vừa lúc trở về nhìn thấy hết một màn này.
[Tinh! Ánh mắt hung manh của ngài thành công khiến trái tim nhân loại trước mắt rung động, trạng thái nội tâm không rõ, ngài đạt được +520 điểm bán manh.]