Tác giả: Hữu Mặc
Edit: Bilun
Trên đường đi.
Để bảo đảm an toàn, hắn cố ý liên lạc với người bạn mà mình khá quen thuộc, báo cho đối phương mình đang âm thầm điều tra công hội bắt thú.
Đối phương ngẩn người, trả lời lại: “Vì sao?”
Hắn lập tức tỏ vẻ nói: Cảm thấy công hội săn thú trong khoảng thời gian này hành tung quái dị, vô cùng bất thường.
Nghi ngờ những người này vô cùng có khả năng đang âm thầm trộm săn thú biến dị.
Vì vậy, để xác minh chuyện này, hắn cần phải đi theo tìm hiểu rõ đầu đuôi.
Sau đó lại tỏ vẻ nếu ngày hôm sau mình không trả lời, như vậy nhất định là bị công hội săn bắt thú bắt rồi, dặn dò người bạn này nhớ rõ nhất định phải thông báo cho tất cả hội viên Đáng yêu là chính nghĩa, để điều tra công hội săn thú ở nơi này.
Sau đó.
Hắn lại gửi địa chỉ ở nơi này cho người bạn, liền hoàn toàn cắt đứt liên lạc.
Một đường cẩn thận theo dõi, hắn cũng không quên dùng quang não quay video làm chứng cứ.
Công hội săn thú trong suốt quá trình rất cẩn thận. Bọn họ vận chuyển lồng sắt, không quên dò xét khắp nơi.
Dù sao địa vị của thú biến dị hiện giờ khác trước kia. Tuyệt đại đa số người đều chán ghét công hội săn thú, càng chán ghét những người săn thú mang đến bất hạnh cho thú biến dị.
Đặc biệt là cái giáo hội Đáng yêu là chính nghĩa đáng ghét kia, càng giống như bị điên, mỗi ngày đều âm thầm nhìn chằm chằm các công hội săn thú lớn, sợ bọn họ bắt những con thú biến dị đáng thương vô tội đó.
Nhưng mà.
Người luôn cần phải sống.
Chẳng lẽ mạng của thú biến dị còn cao quý hơn con người hay sao?
Nếu không bắt vài con thú biến dị để bán, tất cả thợ săn bắt thú chỉ sợ ngay cả cơm cũng không có mà ăn.
Vì tiền, bọn họ quyết định bí quá hóa liều.
Chỉ cần một đơn mua bán này thành công, như vậy bọn họ có thể đạt được lợi nhuận cực cao.
Chỉ nghĩ tới, đã đáng giá để đánh cược một lần.
Nhưng hiển nhiên bọn họ đã xem nhẹ sự đáng sợ của giáo hội Đáng yêu là chính nghĩa.
Đi được một lát, mọi người quyết định nghỉ ngơi năm phút tại chỗ: “Thế nào, thú biến dị ở bên trong không sao chứ?” Tiểu đội trưởng săn thú hỏi.
Một người khác vội vàng xốc lồng sắt lên, nhìn vào trong nói: “Không có việc gì, nó thoạt nhìn khá tốt, chỉ có hơi ủ rũ một chút.”
“Lúc trước nó ở trên đường vừa kêu vừa gào, hiện tại chắc chắn không còn sức lực.” Có người đáp.
Một người đàn ông tướng mạo âm trầm nhớ tới những việc xảy ra trong thời gian gần đây, lập tức khó chịu nói: “Súc sinh cũng có thể xoay người làm chủ, cũng không biết những người đó nghĩ cái gì vậy.”
Trước kia, cuộc sống của người săn thú rất thoải mái, chỉ cần hơi mạo hiểm một chút, là có thể đạt được lợi nhuận cực lớn. Có thể tốt hơn việc lên chiến trường giết sâu rất nhiều.
Quan trọng hơn là, đám thú biến dị này trở thành tù nhân, muốn lăn lộn như thế nào thì lăn lộn. Cho dù có hành chết cũng không ai nói gì cả.
Nhưng hiện tại thì khác.
Từ khi con thú biến dị đáng chết kia xuất hiện, toàn bộ thế giới đều thay đổi theo.
Mọi người bắt đầu tiếp nhận thú biến dị, cho nó dần dần dung nhập vào thế giới loài người. Hơn nữa càng ngày càng nhiều người không tin lời công hội săn thú nói, lại bắt đầu cứu vớt thú biến dị.
Đương nhiên, như vậy cũng thôi.
Hiện tại đám người ngu ngốc đó còn muốn ngăn cản công hội săn thú kiếm tiền, cản trợ con đường tài lộ của mọi người, quả thực không thể tha thứ.
“Mặc kệ thế nào, chúng ta cần phải bảo vệ con thú biến dị này cho tốt, đừng để nó bị va chạm, có thể kiếm nhiều tiền hay không đều dựa vào nó.”
Tiểu đội trưởng săn thú ngắt lời mọi người nói, nói một hồi mới khiến những người này thanh thản ổn định không nói lung tung nữa.
Việc bọn họ săn trộm thú biến dị, không thể nghi ngờ chính là chân dẫm dây thép, hơi vô ý một chút liền có khả năng ngã xuống vực sâu, từ đó vạn kiếp bất phục.
Dù sao, không ai biết được hậu quả của việc làm đó sẽ như thế nào.
Đang âm thầm ở trong một góc, hội viên Đáng yêu là chính nghĩa thật cẩn thận quay lại mọi việc, thậm chí còn quay rõ mặt của những người kia, sau đó gửi cho bạn mình.
Hắn thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại đã có đủ chứng cứ. Kế tiếp chỉ cần cẩn thận đi theo những người này. Xác định rõ mục đích của những người này, sau đó hắn sẽ lập tức tố cáo, cần phải đưa những người này ra công lý, để nghiêm trị.
Nhưng dù sao hắn cũng không am hiểu theo dõi, hơn nữa tiểu đội trưởng đội săn thú giao tiếp với thú biến dị nhiều năm, đối với theo dõi và phản theo dõi càng thuận buồm xuôi gió.
Rất nhanh, bọn họ liền nhận ra mình bị người theo dõi.
Nhưng toàn bộ hành trình bọn họ không lộ ra bất cứ khác thường nào, tiếp tục bảo trì trấn định đi tiếp.
Hội viên Đáng yêu là chính nghĩa càng đi càng cảm thấy có gì đó không ổn.
Bởi vì những người này tại sao lại đi về phía rừng rậm hẻo lánh.
Trời sinh tính tình cẩn thận, hắn lập tức chia sẽ địa chỉ nơi này cho bạn mình, để hắn nhanh chóng mang nhiều người tới đây hỗ trợ.
Khi hắn nói xong những lời này, sắc mắt mang theo thần sắc lo âu, cũng âm thầm nghĩ đến: Hi vọng bọn họ có thể nhanh chóng tới đây.
Nhưng khi ý nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu, bả vai liền bị vỗ mạnh một cái.
Thân thể hắn lập tức cứng đờ, chậm rãi quay đầu....
Đội trưởng đội săn thú vốn đang ở cạnh lồng sắt không biết đã đứng ở đây từ lúc nào, mặt lộ vẻ hung ác: “Thẳng ranh, xem ra ngươi theo dõi chúng ta rất lâu rồi nhỉ?”
Trong giây phút này, tim hắn đập nhanh tới mức chỉ cần há miệng sẽ lập tức nhảy ra ngoài vậy.
Sao những người này lại phát hiện ra mình?
Đối phương người đông thế mạnh, hắn biết đây không phải thời điểm để mạo hiểm, vì thế ánh mắt mơ hồ đánh giá bốn phía, tìm kiếm đường chạy trốn.
Nhưng tiểu đội săn thú đã sớm vây tới, mỗi người đều mang theo hơi thở tàn nhẫn.
Đối với tiểu đội săn thú mà nói, người này cần phải chết.
Nếu không mọi người đều xong đời.
Thấy tất cả con đường xung quanh đều bị chặn, trong lòng hắn cũng biết lần này phải cố gắng chiến đấu một phen, hoặc là cũng chỉ có thể bị những người này giết chết.
Trái tim đang sợ hãi lập tức trở nên bình tĩnh.
Đội trưởng đội săn thú nói với mọi người: “Giết hắn, tuyệt đối không thể để hắn mang tin tức ra ngoài.”
Mọi người đương nhiên cũng tự hiểu.
Hắn cả kinh, quyết định chủ động đánh đòn phủ đầu, tìm một cơ hội đánh úp.
Nhưng người tiểu đội săn thú đã sớm đề phòng.
Công kích của hắn lập tức bị trượt.
Tiểu đội săn thú bắt đầu tấn công kịch liệt.
Hắn cực kỳ vất vả chống cự lại.
Nhưng đối phương người đông thế mạnh.
Hắn căn bản vô lực chống đỡ.
Không bao lâu, trên người hắn liền xuất hiện vô số vết thương lớn bé, thoạt nhìn rất ghê người.
Cuối cùng hắn không thể chống đỡ nổi gục xuống, quỳ trên mặt đất.
“Chờ trách chúng ta tàn nhẫn, ai bảo ngươi đã biết bí mật của chúng ta chứ.”
Một người trong đó giả mù sa mưa nói.
Hắn nghe được người đội săn thú nói, nhịn không được cười lạnh, trừng mắt những người này, giống như muốn đem những người này gắt gao ghi tạc trong lòng.
Không biết vì sao, rõ ràng sắp chết, nhưng hắn không hề sợ hãi một chút nào.
Nhưng hắn không hề sợ hãi một chút nào, ngược lại cực kỳ bình tĩnh.
Hắn chỉ cảm thấy tiếc nuối, không cầm chân được đám người này. Cũng không biết bạn hắn khi nào mới tới, nếu muộn thêm chút nữa, những kẻ này có lẽ đã đi mất.
Đến lúc đó muốn bắt được tung tích những người này, sẽ khó càng thêm khó.
“Tạm biệt.”
Một người săn thú trong đó cười dữ tợn, lòng bàn tay chậm rãi ngưng tụ ra gai băng lạnh lẽo: “Ta sẽ cho ngươi chết không đau đớn một chút nào.”
Hắn gắt gao trừng những người này, ý đồ kéo dài thời gian: “Các ngươi làm như vậy sớm hay muộn sẽ gặp báo ứng.”
Đội trưởng săn thú nghe được lời này, không nhịn được bật cười ha ha: “Cho dù có báo ứng, vậy cũng phải chờ ta làm xong một phiếu rồi mới nói.”
Vinh hoa phú quý, rất nhanh sẽ dễ như trở bàn tay.
Đến lúc đó, cho dù có chết, cũng đáng giá.
Mắt thấy gai băng sắp ngưng tụ xong, hội viên Đáng yêu là chính nghĩa theo bản năng nhắm mắt lại, chuẩn bị sẵn tinh thần cho cái chết.
Nhưng khi gai băng sắp đâm vào ngực hắn, lại đột nhiên bị vỡ nát.
“Ta tới cứu ngươi!”
Giọng nói quen thuộc vang lên.
Hắn đột nhiên mở mắt ra, thoáng chốc nhìn thấy bạn mình đang chiến đấu với những thợ săn thú khác.
Trên mặt hắn lộ ra vui mừng như điên.
Hắn biết.
Mình được cứu rồi.
Bạn hắn mang rất nhiều người tới, rất nhanh tóm gọn hết tiểu đội bắt thú, còn trói lại.
Dưới sự trợ giúp của bạn mình, hắn đứng lên, theo bản năng nhìn thợ săn thú mặt đầy tuyệt vọng, không khỏi nhớ tới gương mặt tràn ngập dữ tợn vừa rồi của gã, nhất thời liền cảm thấy vô cùng châm chọc.
Làm chuyện xấu.
Luôn phải chuẩn bị sẽ bị phát hiện.
Tiểu đội bắt thú không thể tin được những chuyện đã xảy ra.
Bọn họ lại từ thiên đường lập tức rơi xuống địa ngục.
Đội trưởng đội săn thú co được giãn được, lập tức khóc lóc: “Ta không phải cố ý, ta cũng là bất đắc dĩ, các ngươi có thể thả cho ta một con đường không?”
Gã nói lời khẩn thiết, nếu là người không hiểu rõ nhìn thấy, tất nhiên sẽ sinh ra lòng thương hại.
Nhưng tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy, những người này chẳng những săn thú biến dị, còn muốn giết chết người này.
Chỉ bằng những việc này, cũng đã không thể dùng từ bất đắc dĩ để giải thích.
Mọi người hiểu rõ, những người này còn không phải vì tiền tài mới bí quá hóa liều, làm ra những việc này sao.
Đội trưởng đội bắt thú phát hiện mình khóc lóc van xin cũng không có bất cứ tác dụng gì, liền chậm rãi bình tĩnh trở lại, dùng một đôi mắt tràn đầy oán độc nhìn từng người.
“Còn đi được không?”
Người bạn lập tức nâng người kia dậy, mặt đầy lo lắng ảo não nói: “Nếu ta có thể tới sớm một chút thì tốt rồi.”
Người nọ nghe vậy, không khỏi cười an ủi nói: “Nhưng ngươi tới rất kịp thời, nếu lại muộn thêm một giây, ta liền đã chết.”
Người bạn ngẩn người, không khỏi bật cười theo.
“Các ngươi mau đi xem thú biến dị trong lồng sắt.” Bỗng nhiên hắn nhớ ra điều gì, chỉ vào lồng sắt nói cho mọi người.
Mọi người nhanh chóng mở tấm vải che kín mít ra, thấy được báo đốm tràn đầy cảnh giác phẫn nộ bên trọng.
“Những người này thật quá thiếu đạo đức.” Mọi người nhịn không được thở dài, mau chóng mở lồng sắt ra.
Con báo thấy thế, nhanh chóng xông ra ngoài, khi bảo đảm bản thân có khoảng cách nhất định với những người này, rồi mới quay đầu, ánh mắt vốn cảnh giác trở nên bình thản, nó rống nhẹ một tiếng với mọi người, sau đó cũng không quay đầu chạy vào rừng rậm không thấy bóng dáng.
Mọi người cứ như vậy lẳng lặng nhìn.
Người bạn nhịn không được nói: “Nó vừa rồi là cảm ơn chúng ta sao?”
“Nhất định là vậy, thú biến dị sẽ hiểu.” Mọi người không khỏi ánh mắt sâu xa, nhìn thiên nhiên tràn đầy sức sống này.
Đột nhiên cảm thấy hôm nay, đúng là một ngày đẹp trời. Ngay cả tâm tình cũng vô cùng vui sướng.
“Vậy những người này xử lý như thế nào?” Một người trong đó chỉ vào tiểu đội săn thú nói.
“Đương nhiên là báo cáo chuyện này lên giáo hội Đáng yêu là chính nghĩa, để hội trưởng báo cáo chuyện này cho nguyên soái Otis.”
Người bạn mặt đầy tức giận nói: “Hơn nữa những người này cư nhiên còn muốn giết người, tội càng thêm tội, tuyệt đối không thể tha.”
Rất nhanh.
Những người này báo cáo chuyện này cho hội trưởng giáo hội Đáng yêu là chính nghĩa, hơn nữa cũng gửi video chứng cứ trình lên.
Cho dù tiểu đội săn thú không kịp bán thú biến dị ra ngoài, cũng không kịp giết người kia.
Nhưng chỉ sợ bọn họ vẫn phải ở trong tù một thời gian dài.
Dù sao có đôi khi nên dùng quyền thế, cho đám người không kiêng nể gì này một bài học.
Chuyện này cũng gây ra sóng to gió lớn.
Vô số người yêu thích thú biến dị vì vậy mà phẫn nộ, tỏ vẻ công hội săn thú quá đáng giận.
Nhưng đồng thời, cũng có người yêu thích thú biến dị tỏ vẻ: Những công hội săn thú này tồn tại đã mấy trăm năm, từ trước tới nay đều dựa vào thú biến dị để nuôi gia đình, chúng ta cũng không thể khiến những người này hoàn toàn mất đi cơ hội kiếm tiền đúng không?
Lời này lập tức gây ra sóng gió.
[Cho nên những con thú biến dị đáng thương này nhất định phải vì lợi nhuận của những người này mà mất đi tự do sao?]
[Chúng nó đang sống yên lành ở ngoài tự nhiên, thợ săn thú làm sao có thể nói bắt liền bắt?]
[Người công hội săn thú quá đáng, nhưng từ trước tới nay ta đều tin tưởng một câu, không có mua bán, thì sao lại có giết hại? Nếu không phải có một vài người ra giá cao mua thú biến dị ở trên mạng, vốn dĩ công hội bắt thú đang yên đang lành, làm sao phải bí quá hóa liều làm ra loại sự tình này chứ?]
Lời này được rất nhiều người hưởng ứng.
Nhưng đồng thời, còn có nhiều người hơn sôi nổi tỏ vẻ: [Những người đã có thú biến dị các ngươi có phải quá ích kỷ hay không? Đúng, các ngươi đã có thú biến dị, từ nay về sau có thể bảo đảm an toàn. Tự nhiên có thể đứng trên đỉnh điểm đạo đức chỉ trích chúng ta. Nhưng các ngươi có nghĩ tới những người không có thú biến dị hay không. Đã sợ hãi như thế nào để vượt qua mỗi ngày chứ?]
[Thú biến dị trong hội giao dịch đã sớm bị bán hết, nếu chúng ta không ra giá cao, còn đi đâu mà tìm thú biến dị được? Mạng của chúng ta, bảo đảm an toàn của chúng ta, chẳng lẽ không đáng giá cao mua thú biến dị sao? Ít nhất chúng ta sẽ không thương tổn bất cứ con thú biến dị nào, ngược lại, chúng ta còn đối xử rất tốt với chúng nó.]
Nhưng bên phản đối lại tỏ vẻ: [Không có thú biến dị, vậy cố gắng tăng lên thực lực của mình, đừng âm mưu dùng thú biến dị vô tội để đề cao cái gọi là bảo đảm an toàn, chúng nó cũng có sinh mệnh có suy nghĩ, chỉ bởi vì các ngươi cảm thấy không có cảm giác an toàn, liền muốn mạnh mẽ bắt chúng nó tới sao?]
[Các ngươi đừng có đứng nói chuyện không đau eo, không thấy số liệu phía chính phủ công bố sao, chính là vì có thú biến dị, loài người mới có thể tồn tại trong khủng hoảng trùng triều!!! Hiện tại đừng nói thú biến dị có quan trọng hay không, trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, thú biến dị nên làm ra cống hiến cho thế giới này!]
Trên mạng tinh tế vì chuyện này mà tranh cãi ồn ào.
Hoàn thất phá lệ đứng ra, tỏ vẻ đúng là nên hợp lý hóa buôn bán thú biến dị.
Dù sao có thú biến dị, mới có thể đề cao tỷ lệ sống sót của loài người. Chỉ có nhân loại giết chết sâu biến dị, thú biến dị mới có thể bình yên sinh sống trên hành tinh này.
Otis nhíu mày, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng.
Hắn nhận ra, hoàng thất tựa hồ không ngồi yên được.
Hắn trầm tư, quyết định tìm cách nghỉ ngơi chỉnh đốn những công hội săn bắn thú muốn buôn bán thú biến dị.
U ác tính như vậy, một ngày chưa biến mất, như vậy sẽ có vô số thú biến dị vì vậy mà gặp phải bất hạnh.
Nhưng công hội săn thú tồn tại lâu năm, gốc rễ đã ăn sâu. Cẩn thận tính ra có lẽ đã mấy trăm năm. Cũng không phải Otis nói muốn nghỉ ngơi chỉnh đốn, liền có thể nghỉ ngơi chỉnh đốn được. Bởi vì trong việc này, còn cất giấu lợi nhuận cực lớn của hoàng thất.
Otis cũng đồng thời hạ đạt mệnh lệnh của quân đội.
Cấm bất cứ người nào săn trộm thú biến dị, nếu bị phát hiện, lập tức căn cứ mức độ nghiêm trọng của sự việc để đưa ra trừng phạt tương ứng.
Liên tưởng tới mấy tiểu đội săn thú bị nhốt vào tù trước kia, công hội bắt thú lập tức ngồi không yên.
Rõ ràng Otis đang muốn bức tử mọi người!
Đặc biệt là hoàng thất đã công khai đứng ra tỏ vẻ ủng hộ hợp lý hóa buôn bán thú biến dị, Otis thế mà còn dám đối nghịch!
Chuyện này lại một lần nữa gây ra chấn động toàn tinh tế.
Vô số người kinh sợ.
Có người thông minh mơ hồ đoán được, hoàng thất ẩn nhẫn không phát, dường như thật sự muốn chính diện xé rách mặt với Otis.
Vô số thế lực lớn lớn bé bé, đều đang âm thầm theo dõi diễn biến của chuyện này. Bọn họ tuyệt đối không đứng trong hàng một cách dễ dàng.
Những người trẻ tuổi nghiêng về một bên ủng hộ nguyên soái Otis.
Mà những trưởng lão đại gia tộc tuân thủ nghiêm ngặt quan niệm tư tưởng cũ, nghiêng về một bên ủng hộ hoàng thất.
Đối với bọn họ mà nói, nguyên soái Otis đúng là thực lực phi phàm. Nhưng dù thế nào, hắn cũng không thể đối địch lại nổi hoàng thất.
Kết quả vẫn là phải ngoan ngoãn nghe lời.
Người trẻ tuổi tuy thầm nghĩ muốn giúp Otis, nhưng lại không thắng nổi trưởng bối trong nhà răn dạy, chỉ có thể âm thầm cắn răng chịu đựng.
Quân đội và hoàng thất dường như hoàn toàn mâu thuẫn. Tất cả mọi người đều biết, có lẽ sau ngày hôm nay, chỉ sợ sẽ không thái bình.
Nhưng mỗi ngày, Otis đều đúng giờ đi làm rồi tan tầm, hàng ngày phần lớn thời gian đều chơi với cục cưng nhỏ, trò truyện tâm sự với nó.
Dù sao ngoài Triệu Lợi Binh ra, không còn ai có thể nói chuyện cùng nó.
Nhưng từ đầu tới đuôi, hắn đều không nói chuyện bên ngoài cho cục cưng nhỏ, hơn nữa còn ra lệnh, cấm mọi người trong trang viên đàm luận chuyện này.
Cho nên trong thời gian ngắn, Quý Vô Tu vẫn bị vải che mắt, cái gì cũng không biết.
Y vẫn hi hi ha ha.
“Có biết chữ không?” Không hiểu sao Otis đột nhiên nghĩ tới chuyện này. Hắn nhìn cục cưng nhỏ, con ngươi vững vàng bình tĩnh hiện lên một tia tò mò mơ hồ.
Quý Vô Tu bản năng chối bay: “Ta có thể nói đã là kỳ tích lắm rồi, nếu ta còn biết chữ nữa, vậy chắc chắn phải nghịch thiên.”
Otis lập tức cười như không cười, nhớ lại những hành động của cục cưng nhỏ, đã không thể dùng từ nghịch thiên để hình dung rồi.
Mấy trăm ngàn năm qua, cũng chưa từng thấy một con thú biến dị nào có thể thay đổi cả thế giới.
Đương nhiên.
Khi Quý Vô Tu nói ra những lời này, lập tức theo bản năng chột dạ, lại ra vẻ trấn định nhìn thẳng Otis.
“Làm sao vậy, ngươi hỏi điều này làm gì?”
Giọng sữa nghiêm túc hơn so với trước kia, Otis lãnh khốc nghĩ.
“Rốt cục làm sao vậy?” Quý Vô Tu túm tay áo Otis, thật cẩn thận hỏi.
Y mới không tin Otis lại vô duyên vô cớ hỏi ra như vậy đâu. Trong chuyện này, nhất định có việc mình không biết.
Otis phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt trấn định nói: “Không có gì, chỉ là đột nhiên nghĩ tới mà thôi.”
Quý Vô Tu: “......” Lý do này thật đầy đủ. Thậm chí khiến y không thể tiếp tục hỏi thêm nữa.
Rơi vào đường cùng, Quý Vô Tu giả vờ ngắm cảnh, giảm bớt xấu hổ.
Otis cười cười, xoa nhẹ đầu cục cưng nhỏ một cái. Nhưng ánh mắt lại càng thêm thâm trầm.
Nhìn bộ dáng ngây thơ không chút phiền não của cục cưng nhỏ. Đáy mắt hắn càng thêm kiên quyết.
Hắn tuyệt đối sẽ không để hoàng thất thương tổn đến những thứ cục cưng nhỏ để ý. Cho dù vì vậy mà phải trả giá cả tín ngưỡng của mình, cũng sẽ không luyến tiếc.
Sau đó, trong những ngày tiếp theo.
Otis dường như bận rộn lu bù, thường xuyên không thấy bóng người.
Đương nhiên, mỗi lần Quý Vô Tu đều sẽ truy vấn Otis rốt cục chuyện gì xảy ra.
Otis vẫn luôn bình tĩnh đáp lại: “Không có việc gì cả, chỉ là gần đây quân đội có điều chỉnh, ta cần có mặt để xử lý.”
Quý Vô Tu đối với những thứ này hoàn toàn không biết gì cả, cũng chỉ có thể mờ mịt gật đầu: “Vậy ngươi đừng làm việc quá sức.”
Otis bỗng nhiên sửng sốt, rồi sau đó chậm rãi lộ ra nụ cười: “Ta biết.”
Cục cưng nhỏ nhà hắn càng ngày càng biết quan tâm người khác.
Ngày tháng trôi qua.
Mặc dù Quý Vô Tu hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài, nhưng vẫn nhạy bén cảm giác được có gì đó không ổn.
Ví dụ như vẻ mặt của đám người hầu ở trang viên ngày càng trở nên bất an, càng ngày càng ngưng trọng.
Kể cả vị quân y ngày thường luôn cười kia, cũng dần dần không có ý cười.
Còn tiểu đội sói đói, cũng một đầu chui vào phòng thí nghiệm bận rộn lu bù, giống như bị thứ gì thúc giục, bức bách bọn họ cần phải nhanh chóng hoàn thành kết quả thí nghiệm.
Quý Vô Tu chỉ có thể tìm Triệu Lợi Binh, kéo anh tới chỗ hẻo lánh hỏi: “Trong thời gian này rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”
Vẻ mặt Triệu Lợi Binh cứng đờ, mau chóng điều chỉnh thành vẻ mặt giống như không có việc gì: “Gần đây không có việc gì mà?” Nói xong còn lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Quý Vô Tu lập tức bật cười, người này giả bộ rất giống, y thiếu chút nữa liền tin.
Triệu Lợi Binh lau mồ hôi: “Ta còn có chút việc, ta đi trước.”
Quý Vô Tu lập tức ngăn Triệu Lợi Binh lại, giọng nói nghiêm túc chưa từng có tới nay: “Chuyện này ngươi tốt nhất vẫn nên nói cho ta, ta không muốn bị vải đen che mắt cái gì cũng không biết.”
Triệu Lợi Binh hiểu được cảm giác của con thú biến dị này, anh do dự hồi lâu, nhớ tới tất cả những việc Otis đã làm vì con thú biến dị này, càng kiên định nói: “Thật sự không có việc gì.”
Quý Vô Tu nhìn thẳng Triệu Lợi Binh, cách vài giây sau mới chắc chắn nói: “Là Otis hạ lệnh không cho ngươi nói cho ta?”
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có cái lý do này để giải thích mọi việc.
Hơi thở Triệu Lợi Binh đình trệ một giây, lại lần nữa tỏ vẻ nói: “Thật sự......thật sự không có việc gì.”
Quý Vô Tu chỉ cảm thấy vô cùng tức giận. Chuyên trang đọc truyện [ trumtr uyeИ.v N ]
Tuy Otis có lòng tốt, mục đích là vì tốt cho mình. Nhưng y rất ghét cái cảm giác vì tốt cho mình, lại khiến cho mình cực độ bất an.
Quý Vô Tu càng thêm chắc chắn chuyện này có liên quan tới mình.
Từ trước đến nay Otis luôn như vậy, thà rằng trả giá toàn bộ cũng muốn bảo vệ mình ở phía sau, không cho bất cứ điều gì ở thế giới bên ngoài tổn hại tới mình.
Nhưng y cũng không cần bảo vệ.
Y cũng có thể đủ đứng bên cạnh Otis, cùng hắn vượt qua tất cả nguy hiểm.
Nhưng Triệu Lợi Binh sống chết không chịu mở miệng, Quý Vô Tu rất nhanh liền từ bỏ cái cửa đột phá này, quay đầu đi thẳng tới cổng lớn, mặt đầy tức giận chờ đợi.
Y nhất định phải khiến Otis chính miệng giải thích mọi việc.
Nhưng đêm nay Otis lại không về nhà, Quý Vô Tu càng cảm thấy sự tình không ổn.
Trên thực tế.
Mấy ngày này, đúng là Otis bận đến sứt đầu mẻ trán.
Hoàng đế cho dù có yếu đuối, nhưng gã lại nắm giữ thế lực mà hoàng thất che giấu bấy lâu nay, hơn nữa các gia tộc lớn đều nghiêng về một bên ủng hộ hoàng đế, càng khiến Otis rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Đối với gia tộc gia đại nghiệp đại mà nói, hợp pháp việc buôn bán thú biến dị, quả thực có lợi mà vô hại đối với bọn họ.
Hiện giờ đã sớm không mua được thú biến dị trên thị trường.
Việc bắt giữ thú biến dị, đã là xu thế tất yếu.
Không chấp nhận được Otis tới phản đối.
Dù sao chuyện này, liên quan tới sự an nguy của toàn nhân loại.
Sự tình liên quan tới sống chết của toàn nhân loại. Đúng là Otis cũng biết điểm này, nhưng mọi chuyện càng ngày càng trở nên khó khăn hơn.
Rất nhiều người có cảm tình với thú biến dị sôi nổi tỏ vẻ: Cho dù bắt giữ thú biến dị, chúng ta cũng sẽ đối xử tốt với chúng, hơn nữa công hội săn thú hiện giờ căn bản không dám thương tổn thú biến dị, để chúng nó dung nhập xã hội loài người không được sao?
Cùng lúc đó.
Một vài người có quyền thế, thấy Otis và hoàng thất nháo đến túi bụi.
Bất đắc dĩ tạm lui mũi nhọn.
Bắt đầu suy nghĩ biện pháp khác.
Ví dụ như.....ép buộc những người có thú biến dị giao ra.
Ban đầu.
Người có quyền thế thì lấy chính sách dụ dỗ để khuyên bảo, tỏ vẻ sẽ trả giá cao.
Khi những người đó lựa chọn từ chối, người có quyền thế lập tức xé mặt nạ, bắt đầu uy hiếp những người đó.
Không đồng ý? Có thể. Vậy uy hiếp người nhà ngươi.
Lại không đồng ý? Vậy khiến ngươi hoàn toàn không có nguồn thu nhập, ngay cả sinh sống cũng cùng khó khăn.
Tóm lại, vì có được thú biến di, những người này cơ hồ đã phát điên.
Vì bảo vệ người nhà, có người rưng rưng giao thú biến dị ra.
Có người thà chết không chịu, người nhà bởi vậy mà bị uy hiếp, tử vong một cách khó hiểu, ngay cả hung thủ cũng không tìm ra.
Vô số bi kịch đang xảy ra.
Cũng có vô số thú biến dị vốn được chữa khỏi, lại một lần nữa cảm nhận được tư vị bị vứt bỏ.
Trái tim đang ấm áp, hoàn toàn lạnh giá.
Đôi mắt ôn hòa chợt trở nên lạnh lùng, chúng nó bình tĩnh nhìn những người đã từng đối xử rất tốt với mình đó, thù hận trong lòng càng thêm nảy sinh. Vì sao? Sau khi cứu vớt mình, rồi lại lần nữa vứt bỏ mình.
Đối mặt với ánh mắt như vậy. Vô số người khóc không thành tiếng. Ôm thú biến dị bi thương gào khóc. Tuyệt vọng nghẹn ngào.
Hắn thật sự không muốn bị tách khỏi thú biến dị. Nhưng không còn cách nào. Nếu không làm như vậy, người nhà sẽ vì vậy mà bị cái chết uy hiếp. Hắn thật sự không còn cách nào.
Đối mặt với nước mắt tuyệt vọng thống khổ của nhân loại. Một vài thú biến dị cảm thấy mơ hồ, nó không rõ, nhân loại này rõ ràng luyến tiếc mình, lại vì sao còn muốn đưa mình đi?
Giống như vậy.
Lý Chu Hiến cũng gặp phải tình huống như vậy. Hắn không có người thân, từ trước tới nay đều chỉ cô độc một mình. Độc lai độc vãng.
Tận đến một ngày hắn thông qua hội giao dịch mua một còn mèo đen.
Tuy bề ngoài của nó hoàn toàn trái ngược với hình tượng báo đen mà mình yêu thích. Không có ánh mắt lãnh khốc sắc bén.
Hình thể lại càng nhỏ yếu tới cần mình ôm vào ngực. Hơn nữa tính cách còn ngạo kiều lại dính người, thích ăn cá khô nhỏ.
Nhưng cho đến lần khủng hoảng đó. Miêu Miêu của hắn từ một con mèo đen nhỏ biến thành một con mèo khổng lồ, trực tiếp một trảo chụp bay vài con sâu biến dị.
Hắn thề.
Cảm giác yêu đương cũng không tốt đẹp bằng giờ phút này.
Từ đó.
Hắn càng thêm cưng chiều con mèo đen này. Một con mèo đen có tên là Miêu Miêu.
Nhưng trong thời gian này, một đám người không thể hiểu được tìm tới cửa, uy hiếp hắn bán Miêu Miêu cho những người đó.
Tự nhiên Lý Chu Hiến sẽ không đồng ý, lập tức nghiêm mặt, quyết đoán từ chối những người này.
Nhưng mà những người này lại rộ ra nụ cười khiến Lý Chu Hiến cảm thấy bất an, lạnh lùng tràn ngập ác ý: “Nhớ kỹ lựa chọn hôm nay của ngươi, hi vọng ngươi sẽ không hối hận.”
Có người, chết đến nơi còn không biết hối cải.
Lý Chu Hiến đóng cửa lại, mặt đầy do dự. Không biết vì sao, hắn nhớ tới một vài tin đồn nhảm nhí truyền lưu trên mạng.
Lúc ấy hắn chỉ nhìn thoáng qua một cái, còn chưa kịp xem xong đã bị xóa mất.
Khi hắn tìm kiếm lại, lại phát hiện mấy tin tức này giống như đá chìm đáy biển, hoàn toàn không còn bóng dáng.
Nhưng tới giờ, hắn lại nhớ rõ những gì mình đọc được. Nói là có một vài người có quyền thế muốn có được thú biến dị, đã bắt đầu xuống tay với những người có thú biến dị. Lý CHu Hiến càng thêm thấp thỏm bất an, lập tức ôm Miêu Miêu vào trong lòng, thu thập đồ vật đáng giá vội vàng rời nhà ra đi.
Hắn cần phải mang Miêu Miêu đi tới một nơi an toàn. Mèo đen tên thật là Louis Edgehallu, hiện tại có biệt danh là Miêu Miêu không khỏi trầm ngâm.
Nó mặt đầy nghiêm trọng liếm liếm trảo.
Cảm thấy chuyện này không hề đơn giản một chút nào.