Tác giả: Hữu Mặc
Edit: Bilun
Nhận ra nơi này có khả năng còn có không ít nhân loại, đám sâu biến dị lập tức điên cuồng công kích lồng phòng hộ, hai con mắt tràn đầy hưng phấn.
Nhưng cho dù chúng nó công kích như thế nào, đều chỉ làm lồng phòng hộ sinh ra dao động rất nhỏ, trong nháy mắt lại trở lại bình thường.
Trong khu phòng ngự.
Mọi người bắt đầu càng ngày càng hoảng loạn, bởi vì mỗi người đều hiểu rõ một việc.
Khu phòng ngự có kiên cố như thế nào, cũng không chịu nổi sâu biến dị liều mạng công kích như vậy.
Chúng nó sớm muộn cũng sẽ tiêu hao hết năng lượng của lồng phòng ngự, đến lúc đó đại quân sâu biến dị sẽ dễ như trở bàn tay mà phá cửa, công khai tiến vào.
“Chúng ta phải làm sao bây giờ?” Không biết là ai đột nhiên nói, giọng nói mang theo vô tận sợ hãi.
Lập tức, mọi người dồn ánh mắt về phía Triệu Lợi Binh.
Bất tri bất giác mọi người đã ỷ lại Triệu Lợi Binh, vẫn duy trì thần sắc trấn định, nhưng Quý Vô Tu lại thấy được bất an trong đáy mắt Triệu Lợi Binh.
Hiển nhiên ngay cả Triệu Lợi Binh, cũng bó tay không có biện pháp với đại quân trùng triều.
“Đều tới kho hàng lấy vũ khí ra.”
Triệu Lợi Binh tự hỏi vài giây, phân phó nói với mọi người.
Mọi người lập tức hành động, ngay cả người thường cũng đều cầm một phen vũ khí.
Trong sự chờ đợi bất an, năng lượng của lồng phòng hộ dần dần giảm bớt, mặt ngoài thoáng hiện vết rạn nứt, giống như sẽ nứt toạc vỡ nát bất cứ lúc nào.
Mà sâu biến dị vẫn không biết mệt mỏi tấn công, điên cuồng chấp nhất.
Một con lại một con sâu biến dị chết đi, nhưng lại vẫn sẽ có sâu biến dị mới bổ sung tiến lên.
Cuối cùng, chỉ nghe thấy tiếng răng rắc vang lên, lồng phòng hộ cuối cùng vẫn bị phá vỡ.
Đại quân sâu nối liền không dứt chen chúc tiến vào, bắt đầu công kích bức tường chướng ngại cuối cùng của khu phòng ngự.
Nhưng tường phòng ngự cuối cùng của khu phòng ngự là do Otis bỏ ra vốn lớn để xây dựng nên, chọn dùng tài liệu kiên cố nhất, cũng không dễ dàng bị phá hỏng như vậy.
“Tất cả đừng hoảng hốt, khu phòng ngự còn có thể chống đỡ một thời gian.” Triệu Lợi Binh nắm chặt vũ khí trong tay, trên trán bắt đầu toát ra mồ hôi mỏng.
Mọi người ai cũng không dám thở mạnh, sợ tiếng thở của mình sẽ kích thích sâu biến dị bên ngoài, khiến chúng càng trở nên điên cuồng hơn.
Người có trái tim yếu ớt co rúc trong góc, gắt gao che miệng, trừng lớn đôi mắt tràn đầy tơ máu, hoảng sợ bất an.
Mỗi một tiếng đánh của sâu biến dị, đều sẽ phát ra tiếng động ầm vang thật lớn.
Thân thể người nọ cũng không tự chủ được mà run rẩy, hô hấp bắt đầu trở nên nặng nề dồn dập.
Giống như chỉ cần thêm một chút kích thích, sẽ khiến hắn hoàn toàn suy sụp nổi điên.
Loại cảm giác dày vò này thực sự quá tra tấn người.
Các cựu binh thì khá hơn, dù sao cũng là người đã trải qua rất nhiều lần trùng triều, trình độ kiên định trong lòng không phải người thường có thể sánh bằng.
Triệu Lợi Binh không thể không nhỏ giọng trấn an những người hầu đó: “Mọi người đều bảo trì an tĩnh, nếu một khi chúng nó xông vào, các ngươi lập tức tránh ở phía sau chúng ta, đừng chạy trốn một mình hiểu chưa?”
Đám người hầu run rẩy môi, nỗ lực gật đầu.
Ghi nhớ kỹ điều này.
Ai cũng không muốn chết ở đây.
Đám thú biến dị cũng rất khẩn trương, tuy chúng nó không nhìn thấy bên ngoài có chuyện gì, nhưng bằng vào trực giác nhạy bén, chúng nó nhận ra thứ bên ngoài cực kỳ nguy hiểm.
Quý Vô Tu đem lời Triệu Lợi Binh vừa nói thuật lại cho tất cả thú biến dị nghe, báo cho chúng nó đừng để lạc đơn, nhất định phải theo sát phía sau nhân loại.
Dám thú biến dị tuy không cam lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn tỏ vẻ nhớ kỹ.
Bởi vì chúng nó cũng không muốn chết ở chỗ này.
Chúng nó sau khi trải qua quá nhiều tra tấn và trắc trở, đã sớm rút đi xúc động lúc trước, học được cách cẩn thận tự hỏi.
Quý Vô Tu hít sâu, lập tức nói với hệ thống: “Ta bây giờ còn bao nhiêu điểm bán manh?”
[Tinh! Bởi vì lần trước ngài mua sắm đạo cục cực kỳ đắt đỏ, hiện giờ ngài chi còn 9.034 điểm bán manh.]
Quý Vô Tu biết cái đạo cụ đắt đỏ kia là gì, chính là thứ dùng trên người Triệu Lợi Binh, nhưng y cũng không có bất cứ cảm giác hối hận nào, mà nhanh chóng nói: “Giúp ta nghĩ em làm thế nào để tăng sức chiến đấu, đám sâu biến dị bên ngoài chắc chắn rất khó đối phó.”
Hệ thống nói: [Ngài hiện tại có 5 kỹ năng, nhưng chỉ có hai cái là có thể công kích đám sâu biến dị đó, đó chính là dị năng hệ mộc mà ngài đổi lúc trước, cùng với 'Sóng âm quá mạnh, không lắc lư sẽ bị ngã', nếu kết hợp với kỹ năng 'Chạy tự do theo hướng gió', hẳn là có thể có được năng lực nhất định để tự bảo vệ mình.]
Sau khi nghe xong, Quý Vô Tu chỉ cảm thấy những thứ này còn chưa đủ.
Y cần phải chuẩn bị vẹn toàn mới được.
Hệ thống im lặng hồi lâu, nói: [Vậy đem điểm bán manh còn lại thăng mãn cấp cho những kỹ năng đó đi.]
“Thăng cấp những kỹ năng đó cần bao nhiêu điểm bán manh.” Quý Vô Tu hỏi.
Hệ thống đáp: [Mỗi kỹ năng thăng cấp đều sẽ gấp 10, lúc trước ngài mua sắm Sóng âm quá mạnh tốn 15 điểm bán manh, muốn tăng lên cấp hai cần 150 điểm bán manh, cấp 3 là 1.500, cứ như vậy suy ra.]
Sau khi nghe xong, Quý Vô Tu lập tức tính toán trong lòng, cuối cùng bi ai phát hiện chút điểm bán manh này của mình không đủ lên cấp 4.
[Cho nên khuyên ngài tốt nhất đem những điểm bán manh này đầu tư vào kỹ năng có tính công kích mạnh hơn.]
Quý Vô Tu do dự hổi lâu, nói: “Nếu như vậy, thăng cấp dị năng hệ mộc lên đi.”
Y hoàn toàn có thể dùng dị năng hệ mộc giục sinh ra đại lượng thực vật, vây khốn đám sâu biến dị đó, đến lúc đó lại giết chết toàn bộ chúng nó.
[Tinh! Căn cứ điểm bán manh mà ngài hiện có, chỉ có thể tăng dị năng hệ mộc lên cấp 3, xin hỏi có thực hiện không?]
Quý Vô Tu khẽ cắn môi: “Thăng đi.”
Tuy cực kỳ luyến tiếc nhiều điểm bán manh như vậy, nhưng so với cái đó, tồn tại mới là quan trọng nhất.
[Tinh! Thăng cấp xong.]
Quý Vô Tu chớp mắt, không hề có cảm giác bản thân có chỗ nào không giống lúc trước.
Nhưng ít nhất, hiện tại y đúng là có không ít cảm giác an toàn.
Thần kinh đám người hầu giờ phút này đều căng như đây đàn, tùy thời đều có thể bị đứt.
Nhưng mỗi người đều ngậm chặt miệng, không dám phát ra bất cứ tiếng động nào.
Còn thú biến dị khiến bọn họ vô cùng sợ hãi, cũng đã sớm bị vứt ra sau đầu.
Bởi vì thứ nguy hiểm nhất trước mắt, là đám sâu biến dị kia.
Quý Vô Tu cũng không biết nên cảm thấy vui hay là cười khổ.
Nhưng rất nhanh, điều khiến mọi người sợ hãi nhất đã xảy ra.
Cánh cửa kiên cố không chống đỡ nổi, tiếng vỡ vụn dần dần vang lên, sâu biến dị càng thêm hưng phấn, bắt đầu tăng mạnh công kích.
Không ít người hầu nhịn không được thét lên chói tai, đầy mặt sợ hãi.
“Nó......chúng nó sắp vào rồi, làm sao bây giờ làm sao bây giờ?”
“Sao quân đội còn chưa tới cứu chúng ta? Chúng ta là người của nguyên soái, chẳng lẽ không nên ưu tiên cứu chúng ta sao?”
Khủng hoảng cùng oán trách dần dần lan rộng, khiến đám người hầu lộ ra một mặt ác liệt của lòng người.
Nó khiến không ít dị năng giả không hài lòng.
Cho dù là người của nguyên soái, cũng đều phải đối xử bình đẳng, quân đội ưu tiến cứu, vĩnh viễn đều là khu vực bị ảnh hưởng nặng nề nhất, chứ không phải căn cứ vào ba bảy loại địa vị mà tiến hành cứu viện trước sau.
“Câm miệng hết lại cho ta, chẳng lẽ các ngươi muốn chết nhanh hơn sao?” Dị năng giả nào đó đột nhiên hô lên.
Một số người hầu cũng sôi nổi lên tiếng khuyên giải an ủi những người khác, tuy những người này cũng rất sợ hãi, nhưng lại mạnh mẽ duy trì trấn định.
“Không còn kịp rồi, sâu biến dị rất nhanh sẽ vọt vào, người thường lập tức tìm chỗ trốn đi, dị năng giả lập tức ẩn núp chuẩn bị sẵn sàng tấn công.”
Triệu Lợi Binh đột nhiên đứng lên, cực nhanh phân phó nhiệm vụ cho mọi người.
Nhưng vừa dứt lời, mọi người còn chưa kịp phản ứng......
Đám sâu biến dị cuối cùng cũng phá vỡ cánh cửa, chen chúc mà vào, chúng nó phát ra tiếng gầm gừ bén nhọn, tràn ngập ác ý nhìn chằm chằm mọi người, triển khai điên cuồng kịch liệt tàn sát.
Lúc trước rõ ràng đã cảnh cáo mỗi người không được chạy trốn riêng lẻ, nhưng trong tình trạng cực độ khủng hoảng, phản ứng đầu tiên của đám người hầu chính là chạy trốn ra xa, kết quả lập tức bị sâu biến dị xông tới giết chết, ngay cả tiếng kêu thảm thiết trước khi chết cũng không kịp phát ra.
Đám sâu biến dị lập tức chia thịt của người kia mà ăn, chưa tới vài giây đã tranh đoạt sạch sẽ, chỉ còn lại mấy miếng thịt nát dưới đất, chứng minh lúc trước nơi này có một thi thể.
Cảnh tượng thảm thiết như vậy, khiến không ít người phát ra tiếng la hét hoảng sợ.
Giống như tín hiệu, khiến sâu biến dị ở nơi khác nghe thấy tiếng mà xông tới.
Sắc mặt mấy dị năng giả biến đổi, nhanh chóng bắt đầu dùng vũ khí công kích sâu biến dị.
Tiếng gầm rú vang lên, từng đạo laser nháy mắt phóng ra ngoài, tạo thành lỗ cháy nhỏ trên xác ngoài của sâu biến dị, đau đớn khiến chúng nó càng trở nên điên cuồng hơn, bắt đầu không mang tất cả xông lên, lại bị một dị năng giả dùng dị năng nổ nát đầu, ngã trên mặt đất hoàn toàn không có động tĩnh.
“Lui, đều lùi lại phía sau cho ta.” Triệu Lợi Binh trong lúc công kích, liều mạng gào lên với mọi người.
Một bộ phận nhỏ người hầu tuy tay cầm súng, nhưng lại không tiến hành bất cứ công kích nào, bởi vì phản ứng đầu tiên của bọn họ là tránh ở phía sau dị năng giả, tìm kiếm bảo hộ.
Khủng hoảng khiến bọn họ quên mất kỳ thực bản thân cũng có năng lực làm thương tổn sâu biến dị.
Bọn họ có thể dùng súng để tự bảo vệ, nhưng lại khôn lỏi lựa chọn đem vận mệnh của mình giao cho người khác.
Đám dị năng giả chẳng những phải công kích sâu biến dị, còn phải phân thân bảo vệ đám người hầu không bị công kích, chưa tới vài phút liền bắt đầu không chống đỡ nổi, khiến mấy con sâu biến dị đánh lén thành công, đã chết không ít dị năng giả.
Điều này càng khiến cho đám người hầu cảm thấy khủng hoảng hét lên, tiếp tục tìm kiếm sự bảo vệ của dị năng giả khác.
Triệu Lợi Binh thấy thế, lập tức hét lớn: “Đừng chỉ lo trốn, mau dùng súng bắn chết sâu biến dị!”
Nhưng đám người hầu kia vẫn thờ ơ, chỉ lo trốn tránh sau lưng dị năng giả, một khi gặp phải sâu biến dị tấn công, bọn họ lập tức lui về phía sau, để nguy hiểm lại cho những dị năng giả đó.
Giờ phút này, đám thú biến dị đang mờ mịt ngồi ở một chỗ, không biết làm sao.
Không biết vì sao, những con sâu biến dị đó rõ ràng cực kỳ nguy hiểm, nhưng lại không hề hứng thú với thú biến dị, chỉ lo công kích tàn sát nhân loại.
Các binh lính vốn đang muốn bảo vệ thú biến dị: “......”
Mọi người cảm thấy nghi hoặc khó hiểu về điều này, nhưng lại vô lực phân thần tự hỏi chuyện này.
Bởi vì nhiệm vụ hàng đầu của bọn họ lúc này, là dùng hết toàn lực giết chết đám sâu biến dị này.
Cho nên lúc này mới xảy ra tình trạng nhân loại ở bên kia liều mạng chém giết, mà thú biến dị lại mờ mịt ngồi ở chỗ này.
Sói bạc nhìn chằm chằm Triệu Lợi Binh đang hãm thân trong nguy hiểm, phản ứng đầu tiên là muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng lại bị Triệu Lợi Binh kịp thời phát hiện, giận dữ hét: “Đừng tới đây, chẳng lẽ ngươi muốn chết sao?”
Anh không chắc chắn sói bạc tới đây có thể dẫn tới sâu biến dị công kích hay không.
Cho nên anh thà rằng để sói bạc ngồi yên ở đó, đừng đi lộn xộn.
Tuy sói bạc nghe không hiểu Triệu Lợi Binh nói gì, nhưng thông qua mấy ngày ở chung này, nó có thể hiểu được được một vài từ ngữ đơn giản.
Sói bạc nôn nóng cào cào mặt đất, không ngừng gào rống.
Quý Vô Tu thấy thế, không nói gì.
Vốn quân y cũng ở chung với tiểu li miêu, nhưng khi cậu nhận ra sâu biến dị chỉ biết công kích con người, chứ không công kích thú biến dị, cậu không chút do dự đặt tiểu li miêu trong đàn thú, ngữ khí đầy nghiêm trọng chưa từng có từ trước tới nay: “Ở yên chỗ này, hiểu chưa?”
Cậu tin tiểu li miêu thông minh có thể hiểu được ý mình.
Tiểu li miêu nhìn chằm chằm quân y, thật sự nghe lời ngồi xuống, mắt không chớp nhìn quân y vọt vào bên trong đám người, càng ngày càng cách xa mình.
Mà các dị năng giả khác cũng nhận ra điểm này, không hẹn mà cùng rời xa đàn thú, tận khả năng không để trận chiến lan tới gần chúng nó.
Đồng thời trong lòng nhịn không được thở phào nhẹ nhõm một hơi.
May mắn chúng nó sẽ không có việc gì.
Quý Vô Tu thu hết một màn này vào đáy mắt, trái tim không khỏi bị chấn động.
Rõ ràng các binh lính mới ở chung với đám thú biến dị chưa tới một tháng, vì sao lại lựa chọn như vậy?
Thú biến dị thông minh hiển nhiên cũng đoán được điều gì, chúng nó sôi nổi quay chung quanh Quý Vô Tu, bắt đầu ngao ngao kêu to, muốn tìm được câu trả lời từ chỗ Quý Vô Tu.
Chúng nó thực sự rất tò mò.
Từng đôi thú đồng tràn đầy mê mang khó hiểu về nhân loại.
Từ lúc đầu, chúng nó đã thù hận nhân loại.
Nhưng từ khi tới nơi này, chúng nó đã thông minh học được cách che giấu lợi trảo, ngụy trang thành sinh vật vô hại.
Vì thế những nhân loại này tựa hồ bắt đầu càng ngày càng thích ở chung với chúng nó.
Chẳng những cho chúng nó đồ ăn ngon, còn giúp chúng nó chải lông.
Chẳng mấy chốc.....tình yêu của những nhân loại khiến cho đám thú biến dị ngày càng hoang mang.
Có đôi khi chúng nó sẽ nhận thấy bản thân hình như đang thay đổi.
Việc mong chờ nhất mỗi ngày, không phải nghịch nước, bắt thỏ hoang gì đó.
Đôi mắt chúng nó, dần dần bắt đầu quen với việc nhìn chăm chú vào một phương hướng, chấp nhất chờ đợi nhân loại tới, nhân loại lộ ra nụ cười khiến chúng nó nhịn không được hân hoan nhảy nhót, hận không thể lăn lộn dưới đất ngao ngao kêu to.
Đây là thời điểm chúng nó vui vẻ nhất.
Nhưng hiện tại, những nhân loại này đang bị tấn công.
Chúng nó nhìn ra nhân loại vì bảo hộ mình, lựa chọn rời xa đàn thú.
Nhưng càng như vậy, nghi hoặc trong lòng lại càng gia tăng.
Vì sao?
Vì sao nhân loại lại bảo vệ mình?
Quý Vô Tu ngẩn ra vài giây, chần chừ đưa ra câu trả lời.
—— Có lẽ, bọn họ không muốn liên lụy tới các ngươi.
Nghe thấy đáp án này, đám thú biến dị càng thêm nghi hoặc.
Nhưng mà tại sao?
Tiểu li miêu vẫn còn là ấu tể đột nhiên meo một tiếng.
—— Bởi vì bọn họ thích chúng ta, cho nên không muốn chúng ta xảy ra chuyện.
Nó nhìn chằm chằm vào quân y, nhìn cậu vất vả chiến đấu với quái vật, trên người càng lúc càng nhiều vết thương, nhưng lại không hề bước về phía mình một lần nào.
Quý Vô Tu nghe được tiểu li miêu nói, không khỏi ngẩn ra vài giây.
Đám thú biến dị còn lại ngao ngao kêu lên, nhắc Quý Vô Tu phiên dịch lại lời tiểu li miêu nói.
Quý Vô Tu thuật lại một lần, rất nhanh, vẻ mặt của tất cả thú biến dị bỗng nhiên trở nên phức tạp.
Kỳ thực chúng nó đã sớm biết được cái đáp án này.
Nhưng đúng là vì không tin, mới cứ cố tình làm bộ không biết.
Rõ ràng nhân loại ghét nhất thú biến dị.
Đúng lúc này, một con sâu biến dị đột nhiên tập kích về người hầu, trong nháy mắt, người hầu theo bản năng đẩy quân y bên cạnh ra ngoài, trên khuôn mặt dữ tợn tràn ngập dục vọng cầu sinh, gã tuyệt đối không thể chết ở chỗ này được!
Một màn này xảy ra quá nhanh, dị năng giả khác căn bản không kịp đi lên ngăn cản.
Trời đất như đứng yên trong nháy mắt, một thân ảnh nhỏ bé đột nhiên chạy ra, tốc độ của nó cực kỳ nhanh, trong chớp mắt đã đi tới bên người quân y.
Nó vươn móng vuốt, hung hăng cào về phía đôi mắt của sâu biến dị, lại nhảy tới trước người quân y, rõ ràng nó cực kỳ sợ hãi, lại làm ra tư thế bảo vệ mười phần, đem hết khả năng rống lên với sâu biến dị: “Meo!”
Quân y vốn tưởng rằng phải chết không thể nghi ngờ đứng sững ngay tại chỗ, hình ảnh trấn động trong chớp mắt kia khiến cậu mất đi tất cả năng lực ngôn ngữ, cậu nhìn chằm chằm thân ảnh rõ ràng cực kỳ nhỏ bé kia, hai mắt nhịn không được trào ra nước mắt.
Thật là một con li miêu ngốc.
Sâu biến dị bị luống cuống rống giận, nhanh chóng công kích về phía tiểu li miêu.
Nó muốt giết chết con vật nhỏ bé này.
Tiểu li miêu quả thực quá mức nhỏ bé, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào linh hoạt chống đỡ.
Quân y áp xuống cảm xúc hỗn loạn tràn ngập, nhanh chóng đánh lui sâu biến dị trước mặt, sau đó ôm lấy tiểu li miêu, gắt gao bảo vệ trong ngực.
Phản ứng đầu tiên của cậu là răn dạy tiểu li miêu.
Nhưng nhìn ánh mắt sợ hãi rồi lại ra vẻ kiên cường của tiểu li miêu, lại lập tức không nói ra được lời nào.
Cậu.....sao nỡ trách mắng con thú biến dị đã liều mạng bảo vệ mình chứ.
Thậm chí chỉ muốn ôm chặt nó trong lòng.
Nói cho nó.
Cảm ơn ngươi.
Nguyện ý không màng tất cả bảo hộ ta.
Kỳ thật......ta cũng nguyện ý.
Thấy quân y không bị giết chết, người hầu kia bắt đầu hoảng loạn, theo bản năng gã muốn tìm kiếm dị năng giả khác bảo vệ, lại hoảng sợ phát hiện, những dị năng giả đó không hẹn mà cùng lựa chọn làm lơ.
Bọn họ thế mà không bảo vệ mình.
“Các ngươi vì sao không bảo vệ ta?!” Người hầu gào lớn, giọng nói như có vẻ chất vấn lại chứa đầy sợ hãi mãnh liệt.
Mấy dị năng giả lạnh lùng nhìn lướt qua người hầu kia, không để ý tới gã, tiếp tục vùi đầu tấn công sâu biến dị xông tới.
Trong nháy mắt, người hầu cuối cùng hối hận không thôi, gã liều mạng trốn tránh công kích của sâu biến dị, không ngừng kêu khóc: “Ta không cố ý đẩy anh ta, ta lúc ấy quá sợ hãi.”
Nhưng không có ai tin lời gã nói.
Càng không muốn lại gần người này, sợ bị chết lây.
Quân y lạnh lùng nhìn chăm chú người hầu: “Khi ngươi muốn hại chết ta, nên nghĩ đến tất cả những điều này.”
Người hầu kia còn muốn nói gì đó, một con sâu biến dị đột nhiên xuất hiện, dùng cái kìm khổng lồ đầy gai ngược hung hăng kẹp lấy thân thể gã, dùng sức kẹp đứt.
“A ——” gã đau đớn hét thảm ra tiếng, muốn liều mạng giãy giụa, lại khiến nửa thân thể bị cắt đứt rơi xuống đất, gã ngã nhào xuống mặt đất, giống như nhận ra điều gì quay đầu nhìn xem, cuối cùng suy sụp khóc nấc.
“Chân của ta, chân ta không còn——”
Gã liều mạng bò về phía trước, muốn tìm kiếm dị năng giả trợ giúp, thê lương gào khóc: “Cứu cứu ta, cứu cứu ta, ta không muốn chết.”
Nhưng mà không có ai lựa chọn vươn tay, ngược lại hờ hững làm lơ.
Loại người này, quả thực chết không đáng tiếc.
Nhận ra sẽ không có ai cứu mình, gã rốt cục từ bỏ bật cười ha ha, oán độc nhìn mọi người, nguyền rủa nói: “Các ngươi đều sẽ giống ta chết ở chỗ này, các ngươi đều sẽ chết ở chỗ này, ha ha ha ——”
Sâu biến dị đột nhiên dùng gai nhọn xuyên qua đầu gã, tiếng cười đột nhiên im bặt, chỉ còn lại đôi mặt tràn đầy thù hận và không cam lòng.
Như đang nói, các người sao lại không cứu ta.....
Người hầu chết không gây ra sóng gió gì quá lớn.
Bởi vì tất cả mọi người đang vội vàng chiến đấu, ngay cả phần lớn người hầu, cũng đều đang dùng vũ khí liều mạng tấn công sâu biến dị, tiết kiệm dị năng cho dị năng giả.
Còn bên này.
Triệu Lợi Binh tới gần quân y, nói với cậu: “Mau ôm tiểu li miêu ra ngoài, đừng để cho nó tới đây.”
Quân y vội vã gật đầu, nhanh chóng lao ra, ném tiểu li miêu vào trong đàn thú, lại lần nữa cảnh cáo nói: “Đừng tới đây, biết chưa, nếu không ta sẽ thực sự tức giận.”
Vẻ mặt quân y nghiêm túc chưa từng có từ trước tới nay, cũng là lần đầu tiên dùng loại ngữ khí này răn dạy tiểu li miêu.
Tiểu li miêu ngốc lăng nhìn quân y, đáy mắt hiện lên một tia tổn thương.
Quân y bị ánh mắt này nhìn mà sững sờ, cậu rất muốn ngồi xuống dỗ dành nó, nhưng cuối cùng vẫn cắn răng quyết định quay đầu rời đi, về với đám người tiếp tục chiến đấu.
Quý Vô Tu thấy thế, vội vàng trấn an tiểu li miêu, y muốn giải thích thay quân y, lại thấy tiểu li miêu lắc đầu, meo một tiếng.
——Ta biết anh ta không muốn liên lụy tới ta, ta chỉ thương tâm không có năng lực để bảo vệ anh ta mà thôi.
Tiểu li miêu lẳng lặng nhìn quân y, ánh mắt càng thêm bi thương.
Nó không muốn bởi vì không nghe lời khiến quân y tức giận.
Nhưng cũng không muốn để quân y chết ở chỗ này.
Quý Vô Tu thở dài một hơi, a ô vài tiếng với tiểu li miêu.
—— Đừng khóc nữa, nhân loại của ngươi sẽ không chết.
Tiểu li miêu bỗng chốc ngẩng đầu: “Meo?”
Quý Vô Tu tỏ vẻ mình sẽ đi trợ giúp những nhân loại này.
Đám thú biến dị còn lại nghe được lời này, sôi nổi lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.
Giống như đang nói: Chỉ bằng ngươi?
Quý Vô Tu cười lạnh ba tiếng, hoạt động thân thể nhìn có vẻ vụng về, nhanh chóng xông ra ngoài.
Tuy y rất muốn uy mãnh rít gào vài tiếng, nhưng nhớ tới âm thanh non nớt giống như làm nũng của gấu trúc, lập tức ngậm miệng vọt vào, giơ tay gấu hung hăng tát về phía sâu biến dị.
Sâu biến dị vốn dĩ cũng không quan tâm, lại không ngờ lớp xác vô cùng cứng rắn của mình thế mà lại bị vỡ vụn trong nháy mắt, nó đau đớn thống khổ gào lên.
Ánh mắt nhìn Quý Vô Tu, vô cùng phẫn nộ.
Con sâu biến dị này sao lại kêu hung mãnh hơn cả mình?
Quả thực đáng chết.