Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp

Chương 137: Chương 137: Hệ thống tái xuất




Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilun

Tiki đang sale tụt quần 50% đấy bà con, vào mua đi~~~~

Nhiệt độ xã giao 54.500đ:

https://tiki.com/product-p51474583.html?spid=51474584

Nhặt sao 89.500đ

https://tiki.com/product-p190238361.html?spid=190238362

Cutie pie em ngoan lại cho là em ngốc 94.500đ

https://tiki.com/cutie-pie-em-ngoan-lai-cho-la-em-ngoc-p184801142.html?spid=184801147

Nói không chừng con sâu kia sẽ còn rình mò thêm lần nữa.

Otis liếc nhìn vẻ mặt tràn đầy vô tội của cục cưng nhỏ, chắc chắn nói: “Con sâu kia không ngốc như vậy, sẽ không bị lừa đến lần thứ ba.”

Quý Vô Tu suy nghĩ một phen.

Cũng cảm thấy lời này rất có lý.

Dù sao nếu y liên tục hai lần ăn thiệt thòi.

Khi đến lần thứ ba, y chết sống sẽ không bị lừa nữa.

Rất nhanh.

Tất cả máy bay chiến đấu lập tức quay về, mộng mảng lớn mênh mông cơ hồ che kín bầu trời.

Nhưng mọi người lại hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.

Otis phân phó cấp dưới thời khắc giám sát vị trí kia.

Đề phòng sâu biến dị tùy thời xuất hiện.

“Đi thôi, nên nghỉ ngơi.” Otis sờ sờ cục cưng nhỏ, nói.

Quý Vô Tu vừa nghe lời này, lập tức cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới, bản năng muốn ngáp.

Ban đêm.

Bốn phía im ắng.

Chỉ có thể mơ hồ nghe được tiếng hít thở đều đều của Otis truyền đến.

Có lẽ là ngủ rồi.

Quý Vô Tu không dám động đậy, sợ đánh thức Otis tính cảnh giác cực kỳ cao.

Tuy vừa rồi buồn ngủ đến chảy nước mắt.

Nhưng không biết vì sao.

Mới vừa nằm xuống một cái, lập tức không còn mệt mỏi nữa.

Rất giống như ở địa cầu cổ.

Có một đám người như vậy, rõ ràng ban ngày buồn ngủ muốn chết.

Nhưng tới buổi tối thà rằng ôm di động chơi, cũng không chịu ngủ.

Cũng không biết là tật xấu gì.

Mà hiện tại.

Y cảm thấy mình cũng có cái xu thế này.

Thời gian từng chút trôi qua.

Quý Vô Tu mở mắt thao láo, cũng không biết bao lâu.

Một giọng nói bất đắc dĩ lập tức vang lên: “Sao còn chưa ngủ?”

Quý Vô Tu lập tức sợ hãi đến dựng cả lông.

Hồi lâu mới nhận ra giọng nói này là của Otis.

Lập tức oán giận nói: “Ngươi....sao hơn nửa đêm còn đột nhiên nói chuyện, thiếu chút nữa làm ta sợ muốn chết.”

Không đợi Otis trả lời, Quý Vô Tu lại hỏi: “Không đúng, sao ngươi biết ta không ngủ?”

Giọng nói Otis nghe vào có hơi bất đắc dĩ, tiếng nói trầm thấp vang lên trong màn đêm có vẻ phá lệ từ tính: “Đôi mắt của ngươi vẫn luôn tỏa lục quang.”

Quý Vô Tu: “......”

Mắt gấu trúc, sẽ tỏa lục quang trong đêm tối sao?

Ừm.

Đây là vấn đề.

Mặc kệ.

Vẫn là nên đi ngủ sớm một chút, nói không chừng ngày mai còn phải chiến đấu một hồi ác liệt.

“Ta muốn ngủ.” Quý Vô Tu nhắm mắt lại.

“Ừ.” Trong đêm đen, người đàn ông hơi hiện lên nụ cười.

Thời gian lặng lẽ trôi đi.

Cũng không biết trải qua bao lâu.

Chỉ nghe thấy tiếng [leng keng ——] vang lên.

Phá lệ đột ngột trong màn đêm yên tĩnh không nghe thấy bất cứ tiếng động gì.

Quý Vô Tu sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng tại chỗ.

Nhưng lại sợ làm ồn đến Otis.

Chỉ có thể cứng rắn nhịn xuống, thậm chí mắt cũng không dám mở.

[Hệ thống phiên bản 2.0 chính thức online.]

[Hệ thống ta dựa vào bán manh để thăng cấp đang mở ra ——]

[Xin chờ trong chốc lát.]

Giọng nói lạnh băng không hề có một chút cảm xúc nào liên tiếp vang lên.

Khiến Quý Vô Tu lập tức kinh hỉ.

Là hệ thống!

[Hệ thống phiên bản 2.0 mở ra thành công, bắt đầu phục vụ ký chủ.] vẫn là giọng điệu vô cùng nghiêm túc như cũ.

Quý Vô Tu nghe, liền nhịn không được thật cẩn thận nói: “Hệ thống?”

Cứ cảm giác cái hệ thống này không quá giống cái trước.

Cái này tựa hồ có chút quá nghiêm túc, quá đứng đắn.

Khiến y rất không quen.

Nếu cái hệ thống này thật sự không còn là cái hệ thống biết phun tào trước kia.

Y thà rằng chọn cái trước kia.

Dù sao vật phẩm trong cửa hàng cũng đủ cho y sử dụng.

Một trận im lặng.

Giọng nói hệ thống mới vang lên: [Ký chủ, ngài vừa rồi thật khiến ta cảm động.] hiển nhiên, vị hệ thống này đã rà quét sóng điện não của Quý Vô Tu.

Nhưng Quý Vô Tu lại không ngại chút nào, ngược lại chần chừ nói: “Ngươi vẫn là cái....cũ sao?”

Ngữ điệu đổi tới đổi lui, khiến y có chút không rõ ràng lắm.

Hệ thống nghiêm trang nói: [Đây không phải vì đã lâu không gặp sao, hơn nữa vừa mới lên phiên bản 2.0, đương nhiên phải biểu hiện nghiêm túc một chút mới có vẻ hấp dẫn.]

Quý Vô Tu: “......” Được rồi, hệ thống vui vẻ là được.

Quý Vô Tu giật giật khóe miệng, rất nhanh ném chuyện này ra sau đầu, tiếp tục truy vấn: “Lần trước ngươi không nói gì đã trực tiếp tắt máy.....”

Chưa kịp oán giận xong, hệ thống liền nói chen vào: [Là bổn hệ thống vô ý.]

Quý Vô Tu yên lặng cắm đao: “Ngươi biết là được.”

Hệ thống nghẹn họng một giây, sau đó giả vờ như chưa có gì xảy ra, bắt đầu giải thích chuyện đã xảy ra trước đó.

[Ký chủ, về việc lên đến cấp 7 liền phải tiến hành nâng cấp hệ thống, thực sự không thể nói cho ngài.]

Quý Vô Tu hỏi ngược lại: “Vì sao?”

Hệ thống nói: [Bởi vì ngài còn chưa đạt tới cấp bậc tương ứng, rất lâu trước kia, bổn hệ thống đã nói cho ngài chuyện này.]

Quý Vô Tu có ấn tượng.

Còn nhớ rõ lúc ấy.

Y hỏi vì sao thế giới này không biết gấu trúc.

Kết quả hệ thống tỏ vẻ chờ y trở nên mạnh mẽ rồi, tự nhiên sẽ biết.

Nếu khi còn thực nhỏ yếu biết được việc không nên biết.

Sẽ chỉ khiến tăng thêm phiền não.

Thậm chí còn có khả năng đưa tới nguy hiểm không hay.

“Vậy hiện tại, ta đủ tư cách?” Quý Vô Tu như suy tư gì hỏi.

Hệ thống đứng đắn nói: [Vẫn chưa.]

Quý Vô Tu: “......”

[Ký chủ, bởi vì bổn hệ thống nâng cấp lên phiên bản 2.0, sẽ có biến hóa không nhỏ so với lúc trước.]

Quý Vô Tu lập tức nuốt lại lời muốn nói trong bụng lại, có chút khẩn trương hỏi: “Rồi sao nữa?”

[Ví dụ như vấn đề điểm bán manh, bởi vì điểm bán manh quá nhiều rất khó cho việc thống kê, cho nên từ hôm nay trở đi, khi đạt tới 100 triệu, ký chủ có thể lựa chọn chuyển đổi 100 triệu thành một viên hồng bảo thạch.]

Sau khi nghe xong, Quý Vô Tu suy một ra ba nói: “Nói cách khác, về sau muốn mua thứ gì vài trăm triệu, liền có thể dùng mấy viên hồng bảo thạch để đổi?]

[Đúng vậy, nhưng mua sắm vật phẩm thấp hơn 100 triệu, vẫn chọn dùng điểm bán manh như cũ.]

Quý Vô Tu gật đầu: “Rồi sao nữa, ngoài cái này ra còn có biến hóa gì khác?”

Hệ thống vô cùng nghiêm túc nói: [Nhưng biến hóa khác xin ký chủ tự mình tìm hiểu.]

Quý Vô Tu: “......”

Nâng cấp suốt ba ngày.

Chỉ có tí thay đổi như vậy.

Còn không bằng không nâng cấp cho xong.

Nhưng hệ thống lại nói: [Nhưng ngài thực sự phải nghĩ cách kiếm được càng nhiều điểm bán manh, điểm bán manh mà ngài cần sau này, chỉ biết sẽ càng nhiều.]

Quý Vô Tu lập tức mặt ủ mày ê.

Chuyện này y đương nhiên biết.

Thậm chí vì thế mà buồn rầu hồi lâu.

Nhưng y hiện tại căn bản không có cách nào để tiếp tục gia tăng điểm bán manh.

Hiện giờ sở tất cả loại đều đã biết được sự tồn tại của mình.

Đặc biệt là những kỹ năng và ưu điểm mà y có được, càng bị vô số người đã biết được.

Theo thời gian trôi đi.

Manh điểm của mọi người, chỉ sợ sẽ càng ngày càng cao.

Trừ khi xuất hiện thứ gì đó khác, có thể khiến mọi người tò mò và khiếp sợ, từ đó đạt được đại lượng điểm bán manh.

Qua vài giây, hệ thống đột nhiên nói: [Thu hoạch điểm bán manh, cũng không hẳn là chỉ có một chiêu số này, nhưng vẫn yêu cầu ký chủ kiên nhẫn tìm hiểu] lời này thật thật giả giả.

Nghe như lời ám chỉ.

Quý Vô Tu thầm nghĩ muốn hỏi chi tiết hơn, nhưng còn chưa kịp mở miệng.

Hệ thống liền nói: [Ký chủ, bổn hệ thống đã lộ ra rất nhiều tin tức, những thứ khác yêu cầu ngài tự khai quật.]

Quý Vô Tu thở dài trong lòng.

Xem ra chỉ có thể dựa vào bản thân chậm rãi suy nghĩ.

Nhưng mặc kệ thế nào.

Hệ thống có thể trở về.

Cũng đã là kết quả tốt nhất.

Giải quyết tâm sự.

Quý Vô Tu lập tức cảm thấy buồn ngủ ập tới......

Trước khi sắp ngủ.

Y không nhịn được hỏi: “Hệ thống, không phải nói chỉ cần ba ngày để nâng cấp sao?”

Hệ thống dương như hết chỗ nói vài giây, nói: [Ký chủ, bổn hệ thống có được quan niệm thời gian chuẩn xác nhất, nói ba ngày, sẽ nhất định là ba ngày, thiếu một giây một phút, cũng không tính là ba ngày.]

Quý Vô Tu: “......”

Phong cách đột ngột.

Thiếu chút nữa khiến y tưởng đang nghe có người đang thổ lộ với mình.

*******

Ban đêm.

Tiếng thở đều đều dần dần phát ra từ căn phòng im lặng.

Cái bụng phập phồng lên xuống có vẻ rất có quy luật.

Otis đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Bụng của cục cưng nhỏ thoạt nhìn rất giống như núi non trùng điệp.

Hết đợt này đến đợt khác.

Bởi vậy có thể thấy được trong khoảng thời gian này nó rốt cục béo lên bao nhiêu cân.

Ngay cả quân y cũng thường xuyên bâng quơ tỏ vẻ: Nó nên giảm cân.

Otis đương nhiên muốn cho cục cưng nhỏ giảm cân.

Nhưng mỗi lần nó đều dùng ánh mắt đáng thương nhìn mình.

Giống như chỉ cần không cho nó ăn cơm.

Chính là ngược đãi nó.

Mỗi lần Otis đều không thể cưỡng lại được ánh mắt như vậy.

Lâu dài.

Hắn cũng không còn khuyên can cục cưng nhỏ ăn uống điều độ nữa.

Dù sao không có bất cứ tác dụng nào.

Chờ một chút.

Lại qua một thời gian nữa.

Hắn nhất định sẽ quyết tâm, bắt cục cưng nhỏ ăn uống điều độ, duy trì cân nặng ở mức độ bình thường.

Đêm nay.

Chỉ sợ ngoài Quý Vô Tu ra.

Những người khác đều trong trạng thái mất ngủ.

Mỗi người chỉ cần nghĩ tới nguy cơ trùng động đang treo trên đỉnh đầu, liền không thể nào ngủ nổi.

Càng đừng nói tới vừa rồi đột nhiên xuất hiện ánh sáng màu trắng.

Người xem qua video về máy bay chiến đấu, đều nhận ra ánh sáng màu trắng kia là gì.

Đó rõ ràng là tia laser.

Hơn nữa số lượng nhiều, cơ hồ chiếu sáng cả nửa bầu trời.

Có thể biết đã có bao nhiêu máy bay chiến đấu.

Ngoài quân đội ra.

Tất cả dân chúng hoàn toàn không biết gì về chuyện này.

Bọn họ căn bản không biết tối hôm nay, đã từng có một đôi mắt, xuyên thấu qua màn đêm đen nhánh lặng lẽ nhìn xuống đại dịa.

Tràn ngập tà ác và khát máu.

Mọi người đang suy đoán những chiếc máy bay chiến đấu đó vì sao xuất động vào đêm khuya, hơn nữa còn phát động tấn công?

Nhưng không ai biết.

Bởi vì khu vực kia, sớm đã không có một bóng người.

Tất cả nhân loại đều đã di chuyển tới khu an toàn, cách vị trí của trùng động khá xa.

Mọi người căn bản không nghe thấy tiếng gào rống của sâu biến dị.

Tự nhiên sẽ không thể nào biết được khi đã có chuyện gì xảy ra trong đêm đó.

Bên chính phủ đã đưa ra câu trả lời cho chuyện này.

[Để ứng phó với nguy cơ trùng động ngày mai, quân đội đang phối hợp huấn luyện với máy bay chiến đấu.]

Như một câu trả lời chính thức.

Rất nhanh liền dập tắt nghi hoặc của mọi người.

Cũng không ai hoài nghi câu trả lời này là giả.

Dù sao, sắp tới, rất có thể sâu biến dị cấp 7 sẽ xuất hiện.

Bên chính phủ coi trọng như vậy cũng không có gì đáng trách.

Vì thế rát nhiều người liền nhắm mắt lại, định đi ngủ.

Chỉ có tinh thần no đủ, mới có thể đối mặt với nguy cơ trùng động sắp đến vào ngày mai.

********

Màn đêm đen nhánh.

Vạn vật im lặng.

Ngay cả tiếng công trùng kêu cũng không có.

Cũng không biết có phải cảm giác được nguy hiểm tồn tại hay không.

Thành phố an tĩnh vắng lặng, không có một chút âm thanh nào.

Yên lặng như thành phố chết.

Một bóng dáng màu trắng gần như trong suốt lặng lẽ vụt qua.

Cuốn theo một mảnh lá cây.

Quay vòng.

Lại lần nữa quay về yên tĩnh.

Giống như không có bất cứ thứ gì đã từng tới nơi này.

Trong trang viên.

Một con mèo đen ngồi ngay ngắn bên cạnh cửa sổ.

Nó nhìn lên bầu trời, vẻ mặt ngưng trọng lo lắng.

Cái đuôi rũ xuống thậm chí vì lo âu mà không ngừng đong đưa.

Nó nghĩ tới rất nhiều chuyện.

Cũng vì vậy mà cảm thấy day dứt.

Nó không biết mình có nên nói bí mật đó ra cho con thú biến dị kia biết hay không.

Bởi vì con sâu biến dị cấp 7 kia, căn bản không giống như mấy con cấp 6 trước.

Sau khi tự hỏi một hồi.

Louis Edgehallu lặng lẽ thở dài.

Nó không hề muốn cái hành tinh này vì vậy mà biến mất hầu như không còn.

Càng không muốn nhân loại và thú biến dị trong trang viên bởi vậy mà chết.

Nhà của nó có lẽ đã bị phá hủy.

Như vậy hiện tại.

Nó phải trơ mắt nhìn ngôi nhà mới, lại bởi vậy mà tiêu vong sao?

Nếu như vậy.

Cứ để thân phận bị bại lộ đi.

Nó tin, xẻng hót k.ứ.c của mình sẽ không sợ mình.

Nghĩ tới đây.

Louis Edgehallu vốn đang ưỡn ngực tràn đầy tự tin lập tức cảm thấy chột dạ.

Xẻng hót k.ứ.c sẽ vẫn yêu thương mình......nhỉ? Dù sao nó đáng yêu như vậy.

Lý Chu Hiến mơ màng ngồi dậy, lẩm bẩm nói: “Miêu Miêu, sao còn không ngủ?”

Miêu Miêu nhà hắn tuy không hiểu tiếng người.

Nhưng trải qua thời gian ở chung này.

Miêu Miêu đã có thể lý giải một vài từ ngữ đơn giản.

Nghe thấy giọng nói của Lý Chu Hiến.

Mèo đen mặt đầy nặng nề bỗng nhiên quay đầu, nhìn Lý Chu Hiến đang mơ hồ vài giây.

Ba giây sau.

Lý Chu Hiến lập tức xuống giường, vô cùng lo lắng nói nói: “Miêu Miêu, có phải đang lo cho bạn của ngươi đúng không?”

Hắn biết.

Quan hệ của Miêu Miêu và con thú biến dị kia rất tốt.

Thường xuyên ở chung một chỗ meo meo ô ô giao lưu.

Rõ ràng phát âm khác nhau, cũng không biết hai con này làm thế nào để thuận lợi câu thông.

Đương nhiên.

Đây cũng là thắc mắc của toàn bộ người trong trang viên.

Mèo đen xoay người, mặt vẫn đầy ngưng trọng.

Cùng lúc đó.

Râu nó hơi rũ xuống, giống như đang ở trong trạng thái vô cùng khẩn trương.

Lý Chu Hiến lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, vẻ mặt hắn cũng khẩn trương theo: “Miêu Miêu, có phải ngươi khó chịu ở đâu không?”

Nhìn xẻng hót k.ứ.c quan tâm mình như vậy, tâm trạng của Louis Edgehallu rất phức tạp.

Không biết khi hắn biết được thân thể của mình rồi.

Có còn giống như lúc này, yêu mình, cưng chiều mình hay không.

Thậm chí còn làm cá khô nhỏ cho mình ăn....

Nghĩ tới đây.

Mũi Louis Edgehallu lập tức chua xót nghẹn ngào.

Xẻng hót k.ứ.c.

Ngươi nhất định phải yêu ta giống như trước đấy nhé.

Đừng.....sợ ta.

Lý Chu Hiến vội đến mức miệng sắp nổi nhiệt: “Không được, ta mang ngươi đi tìm quân y xem sao.”

Quân y đã từng nói, trong cơ thể Miêu Miêu có một nguồn năng lượng không biết là gì, có lẽ sẽ nguy hiểm tới tính mạng của nó.

Lý Chu Hiến sợ Miêu Miêu vì cái này mà cảm thấy thân thể không thoải mái.

Nhưng khi hắn bế mèo đen lên, lại thấy mèo đen lắc đầu, phát ra tiếng kêu nức nở.

Lý Chu Hiến cũng không nhận thấy điều gì không ổn, nôn nóng hỏi: “Thân thể của ngươi không thoải mái, không được tùy hứng biết không?”

Mèo đen gật đầu, bên trong đôi mắt giống như lập lòe nước mắt.

Nó càng nghĩ càng buồn.

Thậm chí sắp não bộ ra hình ảnh bản thân bị xẻng hót k.ứ.c ghét bỏ sợ hãi.

Nhưng mà.

Nó vì bảo vệ thế giới này.

Bảo hộ cái hành tinh văn mình may mắn còn tồn tại này.

Mọi thứ.

Đều đáng giá.

Mèo đen giãy giụa thoát khỏi ôm ấp của Lý Chu Hiến, nó ngồi ngay ngắn ở đó, cực kỳ đau đớn bắt đầu kêu meo meo meo đầy nhịp điệu.

Lý Chu Hiến mờ mịt.

Mèo đen thấy thế, cực kỳ suy sụp che lại cái mặt lông xù, thở ngắn than dài meo một tiếng.

Thật là bất lực.

Sao nhân loại này lại ngốc như vậy!

Rơi vào đường cùng Louis Edgehallu chỉ có thể chỉ vào quang não của Lý Chu Hiến, cũng bắt chước bộ dáng nằm sõng soài trên mặt đất của con thú biến dị kia.

Toàn trang viên, chỉ có con thú biến dị kia lười biếng nhất!

Lý Chu Hiến lập tức hiểu được.

Lộ ra ánh mắt đầy ngạc nhiên, khen ngợi: “Miêu Miêu, dạo này ngươi càng ngày càng thông minh.”

Ngay cả quang não cũng biết.

Nhưng.....giọng của hắn thay đổi, nói: “Nhưng ngày mai có thể trùng động sẽ xuất hiện, nó cần nghỉ ngơi, chúng ta không nên quấy rầy nó, biết không?”

Louis Edgehallu lại lần nữa suy sụp, dùng miêu trảo bất lực che mặt.

Rốt cục nó phải làm cách nào mới có thể truyền đạt được ý tứ cho xẻng hót k.ứ.c? Thật là khó đối với một con mèo.

Nhưng việc này rất quan trọng.

Cho dù khó có thể câu thông.

Nó cũng phải thử một lần mới được.

Louis Edgehallu chỉ chỉ bầu trời, làm ra bộ dáng giương nanh múa vuốt, đặc biệt là cái đuôi, bắt chước trạng thái của sâu biến dị giống như đúc.

Lý Chu Hiến càng thêm kinh ngạc, bắt đầu nghi ngờ hỏi: “Sâu biến dị?|

Louis Edgehallu kích động gật đầu, tỏ vẻ đoán đúng rồi.

Không biết vì sao, Lý Chu Hiến tự nhiên cũng kích động theo, nắm tay tiếp tục hỏi: “Rồi sao nữa?”

Louis Edgehallu nghĩ nghĩ, bắt đầu kêu meo meo meo.

“Meo, meo, meo, meo ——” mỗi một tiếng meo vang lên đầy nhịp điệu.

Tựa hồ đại biểu hàm nghĩa khác nhau.

Lý Chu hiến lập tức ngơ ngác, chỉ có thể mèo mù vớ chuột chết, mau chóng nói ra mấy từ ngữ.

Chẳng may có từ nào là đáp án chính xác thì sao.

Nhưng khi hắn nói ra mỗi một đáp án.

Con mèo kia liền lắc đầu.

Hiển nhiên là đáp án sai.

Louis Edgehallu nhận ra cứ thế này thì không được, chỉ có thể tiếp tục nghĩ cách khác.

Nó đảo quanh tại chỗ, thoạt nhìn rất nôn nóng.

Lý Chu Hiến nhìn cũng sốt ruột theo.

Rất giống như người ta chơi khoa tay múa chân để ngươi đoán ý.

“Nghĩ lại! Nghĩ lại cách khác!”

Lý Chu Hiến cổ vũ mèo đen.

Giống như bên cạnh có đồng hồ đếm ngược thời gian đang thúc giục.

Đột nhiên, hai mắt Louis Edgehallu sáng lên, lập tức nghĩ ra cách.

Nó nhanh chóng vươn miêu trảo, khó khăn mở ra, hơn nữa quơ quơ: “Meo!”

—— Nhìn cái này!

Đại não Lý Chu hiến bay cao bay xa, chỉ vào miêu trảo nói: “Móng vuốt!”

Mèo đen gật gật đầu, cố gắng thu lại những móng tay khác, ý bảo Lý Chu Hiến tiếp tục xem.

Lý Chu Hiến do dự vài giây, nhỏ giọng suy đoán: “Vừa rồi đáp án kia không đúng sao?”

Louis Edgehallu tức đến trợn mắt, vểnh râu lên trách cứ: “Meo meo!”

Giống như đang mắng Lý Chu Hiến sao lại ngốc như vậy.

Mặt Lý Chu Hiến đầy ảo não.

Sâu sắc cảm thấy mình thực sự ngốc.

Louis Edgehallu lại lần nữa giơ miêu trảo ra, ý bảo Lý Chu Hiến cẩn thận nhìn bên trên chỉ lộ ra một đầu ngón tay!

Như này đoán quá đơn giản!

Nếu như này còn không đoán ra!

Như vậy nó nhất định sẽ hoài nghi chỉ số thông minh của xẻng hót k.ứ.c là thấp!

Lý Chu Hiến: “......” Thật không nhìn ra cái gì.

Hắn đều sắp khóc.

Louis Edgehallu lại lần nữa che lại mặt, cực kỳ nặng nề thở dài.

Nó thua rồi.

Lại đi coi trọng chỉ số thông minh của xẻng hót k.ứ.c.

Nhưng trò chơi vẫn phải tiếp tục.

Louis Edgehallu chỉ có thể ôm ý nghĩ đi thử, ý bảo Lý Chu Hiến đặt tay lên cửa sổ.

Lý Chu Hiến làm theo, nói: “Sao nữa?”

Hắn vẫn rất tò mò Miêu Miêu muốn làm gì.

Hắn tuyệt đối không thể ngu ngốc không đoán ra được điều gì giống như vừa rồi.

Tuyệt đối phải cứu vãn lại mặt mũi.

Louis Edgehallu dùng miêu trảo điểm điểm ngón tay cái của Lý Chu Hiến, đầy nhịp điệu: “Meo!”

—— Một!

Lý Chu Hiến: “......”

Louis Edgehallu lại lần nữa dùng miêu trảo điểm điểm ngón trỏ của Lý Chu Hiến, hơi trầm thấp kêu lên: “Meo ~” —— hai!

Như thế lặp lại rất nhiều lần.

Tận đến khi điểm vào năm ngón tay xong, Louis Edgehallu ý bảo Lý Chu Hiến vươn cái tay khác ra.

Lý Chu Hiến làm theo, hơn nữa mơ hồ đoán được cái gì.

Louis Edgehallu lấy móng vuốt điểm điểm ngón tay cái Lý Chu Hiến, lại lần nữa đầy nhịp điệu kêu: “Meo!”

Sau đó lại điểm điểm ngón trỏ: “Meo!”

Khi Lý Chu Hiến còn chưa trả lời, Louis Edgehallu lại chỉ chỉ bầu trời, cố ý làm ra vẻ mặt hung ác: “Meo meo......|

Cái đuôi nhỏ tiếp tục đong đưa bắt chước giống như đúc với trạng thái của sâu biến dị.

Lý Chu Hiến mờ mịt vài giây, đột nhiên đầu óc léo lên một cái, cực kỳ kích động nói: “Sâu biến dị—— cấp 7?”

Louis Edgehallu lập tức hưng phấn nhảy nhót vài cái tại chỗ, sau đó bổ nhào vào trong lòng ngực Lý Chu Hiến meo meo meo một trận!

Ngữ khí cực kỳ hưng phấn.

Lý Chu Hiến cũng kích động đỏ bừng cả mặt.

Thật là khó tin.

Hắn lại thật sự đoán được ý tứ Miêu Miêu muốn biểu đạt.

Giờ phút này, hắn thậm chí đã quên mất, một con mèo tại sao lại biết nhiều việc như vậy.

Sau một hồi.

Lý Chu Hiến mới đột nhiên cảm thấy không ổn.

Vì sao hắn lại kích động vì chuyện này?

Quan trọng nhất là.

Sao Miêu Miêu lại đột nhiên trở nên thông minh như vậy.

Hắn túm con mèo trong ngực mình ra, đặt lên bệ cửa sổ: “Nói thật đi.”

Louis Edgehallu mặt đầy sững sờ, cẩn thận kêu: “Meo?”

Vừa rồi không phải rất sung sướng sao.

Sao đột nhiên lại biến thành bộ dáng nghiêm túc như vậy.

Lý Chu Hiến dùng ngón trỏ chọc chọc mèo: “Thái độ đúng mực! Đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi!”

Louis Edgehallu: “???”

Lý Chu Hiến ho khan vài tiếng, có chút không quá quen với cảm giác xoay người làm chủ.

Nhưng hắn vẫn duy trì vẻ mặt đầy nghiêm túc: “Nói đi, ngươi rốt cục muốn làm gì?”

Louis Edgehallu âm thầm trợn mắt.

Thì ra nó vừa rồi khoa tay múa chân nửa ngày.

Đều uổng phí công cốc.

Không qua vài giây, Lý Chu Hiến cũng biết lời này của mình muốn có bao nhiêu ngốc liền có bấy nhiêu ngốc.

Con mèo này.

Vẫn luôn đang biểu đạt ý nghĩ của bản thân.

Hắn cực kỳ xấu hổ ho khan một cái: “Tiếp tục, tiếp tục.”

Louis Edgehallu lúc này mới chỉ vào quang não, lại bắt chước bộ dáng xụi lơ của Quý Vô Tu.

Lý Chu Hiến thử xâu chuỗi lại những từ ngữ vừa rồi lại.

“Ngươi là nói.....sâu biến dị cấp 7, ngươi muốn dùng quang não liên hệ con thú biến dị kia?”

Louis Edgehallu gật đầu.

Lý Chu Hiến nói: “Nhưng ngày mai trùng động có thể......”

Lời nói còn chưa nói xong.

Tiếng nói lập tức đột nhiên im bặt.

Lý Chu Hiến đột nhiên nhận ra mình phạm sai lầm trong suy nghĩ.

Con mèo này.

Ngày thường đều ngây ngốc.

Mà hôm nay, lại hiếm khi lộ ra một mặt thông tuệ như vậy.

Quan trong hơn là.....

Lý Chu Hiến nuốt nước miếng, cảm thấy hãi hùng khiếp vía vì suy đoán của mình.

“Ngươi......có thể nghe hiểu ta nói?”

Những lời này.

Lý Chu Hiến không biết dùng dũng khí lớn mức nào mới hỏi ra được.

Hắn cực kỳ sợ hãi con mèo này sẽ gật đầu!

Nhưng, con mèo kia lại gật gật đầu, mặt đầy nghiêm túc, không nhìn ra bất cứ ý tứ đùa cợt nào.

Đương nhiên.

Con mèo này ngày thường cũng không thích đùa giỡn.

Sở thích duy nhất của nó hiện tại là ngây ngốc, hoàn toàn trở thành một con mèo bình dị lang thang nơi hoang dã, mỗi ngày chơi đùa với đám thú biến dị.

Rất ít khi sẽ nghiêm túc giống như bây giờ.

Lý Chu Hiến giống như nghe được tiếng nổ mạnh vang lên trong đầu.

Nó cư nhiên thật sự có thể nghe hiểu!!!

Lý Chu Hiến miệng lưỡi khô khốc, tiếp tục hỏi: “Vậy....cho tới nay ngươi đều giả vờ nghe không hiểu?”

Sau khi hắn hỏi ra lời này.

Nhanh chóng điên cuồng cầu nguyện trong lòng! Xin đừng gật đầu! Xin đừng!

Nhưng mà......

Con mèo kia vẫn nghiêm túc gật đầu, thậm chí còn thở dài.

Để biểu đạt bản thân là vì bất đắc dĩ.

Vẻ mặt Lý Chu Hiến cơ hồ vặn vẹo, lập tức che lại mặt, cực kỳ thống khổ gầm nhẹ: “Những lời ba hoa ta nói, ngươi đều nghe hiểu đúng không?”

Louis Edgehallu vốn còn đang lo lắng Lý Chu Hiến sẽ không chấp nhận được mình như vậy.

Nhưng ai biết.

Cái xẻng hót k.ứ.c này, cư nhiên chỉ đang lo lắng mình nghe hiểu những lời nói đó?

Không biết vì sao.

Nó không nhịn được lộ ra nụ cười ngây ngô.

Trái tim đã từng khẩn trương bất an, lập tức lại trở về vị trí cũ.

Nhưng Lý Chu Hiến vẫn cảm thấy vô cùng suy sụp.

Chỉ cần hắn nghĩ tới mình đã từng làm trò trước mặt nó, đã từng làm những chuyện ngu xuẩn.

Còn nói những lời ngu xuẩn đó nữa.

Liền hận không thể lập tức tự sát, hổ thẹn mà chết!

Louis Edgehallu thương hại vỗ vỗ bả vài Lý Chu Hiến.

Nén bi thương thuận biến, xẻng hót k.ứ.c.

Lý Chu Hiến: “......” Quá mệt mỏi, không muốn yêu nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.