Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp

Chương 139: Chương 139: Hỏa nhãn kim tinh




Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilun

Lý Chu Hiến không nói thêm những lời sáo rỗng, chỉ ôm lấy con mèo kia, cực kỳ kiên định nói: “Nếu ta ghét bỏ ngươi, ngươi liền cắn chết ta đi.”

Louis Edgehallu bỗng dưng ngẩng đầu.

Con ngươi dựng đứng lập tức mở rộng.

Không ai biết.

Giờ phút này nó có tâm tình gì.

Nó chỉ thu hồi tất cả cao ngạo và dè dặt, giống như một con mèo nhà hoang dã la lối khóc lóc, rúc vào trong lòng ngực của nhân loại này, mềm mại kêu: “Meo meo.”

Tiếng kêu mềm mại.

Giống như làm nũng.

Quý Vô Tu nghe được mà không nhịn nổi sởn hết cả da gà.

Ngay sau đó, Louis Edgehallu ngẩng đầu, vẫy vẫy móng vuốt với Quý Vô Tu, vô cùng rộng lượng kêu: “Meo!”

—— Ngươi có thể tiếp tục nói!

Quý Vô Tu giật giật khóe miệng.

Dùng giọng nói hơi mang theo non nót chậm rãi kể lại: “Ngày xửa ngày xưa.....”

Mọi người nín thở an tĩnh lắng nghe.

Khi thì lộ ra cảm thán kinh ngạc.

Khi thì thổn thức.

Khi thì lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.

Tận đến khi Quý Vô Tu nói: “Nó lưu lạc tới hành tinh này bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới, bởi vì con sâu biến dị cấp 7 kia vô cùng mạnh mẽ, cho nên nó lựa chọn bại lộ thân phận, chỉ vì để chúng ta có thể chuẩn bị sẵn biện pháp ứng đối.”

Đây là câu chuyện của một con mèo tên Louis Edgehallu.

Kể chuyện xong.

Mọi người lặng im không nói.

Cảm xúc vẫn lên xuống phập phồng vì câu chuyện vừa rồi.

Thật lâu vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Thật không ngờ, con mèo đen ngày thường nhìn hơi ngạo kiều kia, thì ra lại là một sinh vật ngoài hành tinh.

Càng không nghĩ tới.

Nó còn là một vua mèo.

Thống lĩnh tất cả chiến sĩ mèo ở hành tinh mèo, bảo vệ những nhân loại còn sót lại gian nan chiến đấu với sâu biến dị cấp 7.

Đó chính là sâu biến dị cấp 7.

Tất cả những gì con mèo này làm, khiến tâm tình của mọi người vô cùng phức tạp và cảm động.

Quý Vô Tu cũng rất xúc động.

Ít nhất nhân loại ở hành tinh kia, quý trọng mèo biến dị như vậy.

Thậm chí không tiếc trả giá bằng nền văn minh bị hủy diệt, chỉ vì để bảo vệ tất cả mèo được an toàn.

Mà hành tinh này.

Không nói tới giống như vậy.

Nhưng ít nhất dưới sự nỗ lực của bản thân, cũng đang chuyển biến từng chút một.

Dần dần thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp.

Tâm trạng của Lý Chu Hiến lúc này cực kỳ phức tạp.

Bên trong khuôn mặt hắn như bao hàm ẩn nhẫn và đau lòng.

Chú mèo được mình nâng trong lòng bàn tay yêu thương này, lại có quá khứ huy hoàng mà nặng nề như vậy.

Hắn không thể tin được đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ sở.

Bị bao nhiêu thiệt thòi.

Bảo vệ nhân loại nhất định rất vất vả nhỉ.

Lúc ấy.

Khi đối mặt với sâu biến dị cấp 7.

Nó nhất định rất sợ hãi.

Nhưng để bảo vệ tất cả nhân loại và đồng loại phía sau.

Nó cũng chỉ có thể lựa chọn cắn răng đối mặt, cuối cùng mang theo vết thương chồng chất lưu lạc tới hành tinh này.

Hành tinh kia.

Chỉ sợ đã sớm trở thành thế giới hoang vu.

Mèo của hắn.

Đã phải khổ sở bi thống cỡ nào.

Thật tiếc vì mình ở bên nó lâu như vậy.

Lại chưa từng cảm thụ được bên trong vẻ ngoài như vui vẻ của nó, lại cất giấu một quá khứ rỉ máu thống khổ như vậy.

Lý Chu Hiến siết chặt nắm tay, móng tay găm sâu vào thịt chảy ra vết máu.

Đau đớn khiến hắn càng thêm bình tĩnh.

Càng thêm có thể tự hỏi.

Hắn nghĩ.

Về sau nhất định phải đối xử với Miêu Miêu thật tốt.

Để nó hoàn toàn quên đi quá khứ bi thống.

Louis Edgehallu hoàn toàn không biết xẻng hót k.ứ.c trước mặt đang não bổ thứ gì.

Tuy nó có chút khổ sở không hoàn thành được di nguyện của cha.

Nhưng ít ra.

Nó đã cố hết sức.

Mà hiện tại, nó chỉ muốn làm hết sức mình để bảo vệ hành tinh này.

Không để nơi này gặp phải bi kịch như hành tinh mèo nữa.

Otis trầm ngâm hồi lâu, nói với con mèo kia: “Sâu biến dị sẽ tấn công các ngươi?”

Quý Vô Tu nghe được lời này, giống như bừng tỉnh: “Sâu biến dị từ trước tới nay sẽ không tấn công thú biến dị nơi này, như vậy mèo ở hành tinh mèo các ngươi vì sao lại....”

Louis Edgehallu lắc đầu, kêu: “Meo meo meo.”

Quý Vô Tu thuật lại nói: “Nó nói ở hành tinh mèo mặc kệ là người hay là thú biến dị, đều sẽ bị sâu biến dị tấn công không hề khác biệt.”

Otis cau mày.

Cảm thấy chuyện này tất nhiên có lý do không có ai biết.

Louis Edgehallu lại nói: “Meo meo meo.”

Quý Vô Tu tiếp tục thuật lại: “Nó còn nói, quân y đã từng kiểm tra qua thân thể của nó, cũng không phát hiện được nó tới từ ngoài tinh hệ.”

Nói cách khác.....

Hành tinh mèo, kỳ thực không khác biệt mấy với thú biến dị ở nơi này.

Nhưng vì sao sâu biến dị chỉ biết đuổi giết thú biến dị ở hành tinh mèo?

Otis nói: “Chờ nguy cơ trùng động được giải trừ, lại kiểm tra toàn thân cho nó một lần nữa.”

Có lẽ còn có chỗ nào sơ sót.

Cho nên quân y mới không nhận ra điều gì đó không ổn.

Mọi người gật đầu.

Cho rằng đây là cách hợp lý nhất trong tình hình hiện tại.

Như vậy tiếp theo.

Phải bàn bạc vấn đề liên quan tới sâu biến dị cấp 7.

Quý Vô Tu hỏi Louis Edgehallu: “Có thể cẩn thận miêu tả đặc điểm của nó không?”

Louis Edgehallu gật đầu, vô cùng phối hợp kêu meo meo meo.

Louis Edgehallu tiếp tục tẫn trách thuật lại lời mèo đen nói.

“Sâu biến dị cấp 7 kia biết tàng hình, không nhìn rõ nó rốt cuộc trông như thế nào.”

“Tuy lực tấn công của nó không mạnh, làn da mềm mại lại có được năng lực phòng ngự cực kỳ mạnh mẽ.”

“Quan trọng nhất là, không người và mèo nào có thể tới gần nào, bởi vì cả người đó mọc đầy gai nhọn không nhìn thấy, vừa chạm vào một chút sẽ tê liệt thần kinh, vừa đau vừa ngứa.”

Mọi người lập tức trở nên trầm mặc.

Cảm thấy kinh sợ về sự tồn tại của con sâu biến dị chỉ nghe kỳ danh mà chưa từng thấy mặt này.

Loại sâu biến dị này, quả thực còn khó chơi hơn mấy con trước.

“Không sai, chúng ta không thể chạm vào nó, còn phải giết nó, điều này thật sự quá khó khăn.”

Triệu Lợi Binh ở bên cạnh nói.

“Đặc biệt là nó còn biết tàng hình, càng khó bắt được nó.” Lý Chu Hiến bổ sung nói.

Otis trầm ngâm hồi lâu, nói với Triệu Lợi Binh: “Được rồi, các ngươi đều đi nghỉ ngơi trước đi.”

Dù sao có bàn bạc như thế nào.

Cũng không có bất cứ tiến triển gì.

Triệu Lợi Binh thật cẩn thận nói: “Vậy các ngài nhất định phải cẩn thận, ưu tiên suy xét sự an toàn của bản thân.”

Đây là lời anh muốn nói nhất tới giờ.

Chỉ là từ trước tới nay cũng chưa nói ra.

Ánh mắt Otis hơi đổi, đáp lại một tiếng.

Louis Edgehallu cũng nhanh chóng dặn dò Quý Vô Tu vài câu, tỏ vẻ ngàn vạn lần phải cẩn thận con sâu biến dị cấp 7 kia, đừng để bị nó đánh lén mà rớt cấp bậc.

Quý Vô Tu tỏ vẻ đã biết.

Lúc này mới ngắt liên lạc.

Phòng rộng như vậy, giờ phút này yên tĩnh không một tiếng động.

Chỉ có Quý Vô Tu và Otis mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau vài giây.

Quý Vô Tu chớp mắt, chủ động hỏi: “Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?”

Otis xoa xoa đầu cục cưng nhỏ, nói: “Đợi lát nữa ta sẽ triệu tập mọi người mở họp, xem xem có thể nghĩ cách nào hay không.”

Dù sao con sâu biến dị cấp 7 kia có thể tàng hình.

Đây mới là tai họa ngầm lớn nhất trước mắt.

Quý Vô Tu đột nhiên nghĩ tới một kỹ năng của mình.

Kỹ năng: [Mắt thấu thị.]

Sử dụng kỹ năng này có thể nhìn xuyên qua không gian bên trong, là đạo cụ chuẩn bị cho việc đi lại trộm cắp, nhưng cấm nhìn cơ thể nữ giới, là đạo cụ dùng một lần, thời gian hạn chế là 5 phút.

Tích phân: 83.743

Cấp bậc: 0 [Thứ này quá đáng khinh, sẽ không có cấp bậc!]

Quý Vô Tu đọc kỹ phần mô tả trên màn hình, cực kỳ chần chừ hỏi hệ thống: “Hệ thống, cái này có thể tìm được sâu biến dị ẩn thân không?”

Hệ thống dường như hết chỗ nói vài giây: [Ký chủ, chức năng của đạo cụ là thấu thị.]

Quý Vô Tu lập tức ngộ đạo: “Ta hiểu rồi, vậy chỗ ngươi có đạo cụ nào khác không?”

Hệ thống lập tức lĩnh ngộ được nhu cầu của Quý Vô Tu, nói: [Có, ký chủ mời xem cái này.]

Thế giới trước mắt lập tức bắn ra một màn hình.

Bên trên biểu hiện tư liệu cơ bản về đạo cụ có liên quan.

Kỹ năng: [Yêm có hỏa nhãn kim tinh]

Thuyết minh: Khi sử dụng kỹ năng này, tất cả mọi thứ sẽ không có chỗ nào ẩn thân, đây là đạo cụ chuẩn bị cho việc đi lại trộm cắp, nhưng cấm nhìn cơ thể nữ giới, là đạo cụ dùng một lần, thời gian sử dụng là 5 phút.

Tích phân: 883.743

Cấp bậc: 0 [Thứ này quá đang khinh, sẽ không có cấp bậc!]

Quý Vô Tu phát hiện, đừng thấy hai đạo cụ này mô tả nhìn không khác nhau mấy.

Nhưng thực tế sử dụng lại khác nhau như trời với đất.

Ví dụ như cái mắt thấu thị kia.

Chỉ có thể nhìn trộm vật thể có tồn tại.

Giống như chụp X quang, nhìn rõ ràng hết mọi thứ bên trong.

Nhưng cái hỏa nhãn kim tinh này thì khác.

Phiêu miêu tả sử dụng nói mọi thứ sẽ [không có nơi nào để ân thân]

Hệ thống tiếp tục nói: [Tự nhiên kể cả con sâu biến dị biết tàng hình kia, dưới vật phẩm này sẽ không thể ẩn nấp được.]

Quý Vô Tu rất vừa lòng về điều này.

Tuy giá cả có hơi không thân dân một chút.

Nhưng được cái có tác dụng.

Cho nên tiêu nhiều điểm bán manh như vậy vẫn vô cùng đáng giá.

Khi lấy lại tinh thần.

Quý Vô Tu liền phát hiện Otis lúc này đang nhíu mày, giọng nói hơi mang theo lo lắng: “Có phải vừa rồi ngươi có chỗ nào khó chịu đúng không?”

Quý Vô Tu sững sờ: “A? Không có.'

Y cảm thấy mình khá ổn.

Nhưng Otis vẫn đầy ngưng trọng nói: “Ngươi chắc chắn chứ?”

Hắn nhìn thấy rõ ràng.

Vừa rồi hai mắt cục cưng nhỏ thẳng đăm đăm, sững sờ.

Thoạt nhìn không giống như không có vấn đề gì thì phải.

Quý Vô Tu lập tức hiểu rõ vì sao.

Mau chóng nói dối: “Hiện tại ta cảm thấy rất tốt, vừa rồi chỉ đang ngẩn người mà thôi.”

Otis nhướng mày, có vẻ không tin.

Quý Vô Tu dùng đôi mắt nhỏ cực kỳ chân thành nói: “Thật sự, hơn nữa ta đã nghĩ ra cách bắt được con sâu biến dị cấp 7 kia.”

Đáy mắt Otis hiện lên một tia kinh ngạc: “Cách gì?”

Lúc này mới bao lâu.

Đã nghĩ ra cách rồi?

Quý Vô Tu nói: “Ta có một dị năng, có thể nhìn thấu sâu biến dị tàng hình.”

Otis: “.....”

Đã là dị năng thứ mấy rồi?

Hắn đã sớm phát hiện phương hướng biến dị của cục cưng nhỏ có gì đó không ổn.

Người bình thường nhiều nhất chỉ có hai dị năng.

Kể cả thú biến dị.

Nhưng mà tất cả định luật này, cố tình bị con thú biến dị này đánh vỡ.

Nhưng trên mặt hắn vẫn duy trì trấn định nói: “Ta biết rồi, chuyện này đừng nói ra ngoài.”

Tuy một con thú biến dị có thể nói, vốn dĩ đã rất hiếm lạ.

Hiện tại lại nhiều thêm một cái dị năng.

Thì có là gì.

Nhưng Otis vẫn không hi vọng cục cưng nhỏ của mình quá mức nổi bật.

Quý Vô Tu nghe lời gật đầu, lại bổ sung nói: “Nhưng kỹ năng này của ta chỉ dùng được 5 phút thôi.”

Otis có vẻ không bất ngờ lắm.

Dù sao thứ nghịch thiên như vậy, tất nhiêu sẽ có cái gọi là hạn chế.

Hắn trầm ngâm hồi lâu nói: “Cái dị năng này tốt nhất dùng vào thời điểm mấu chốt, hiểu chưa?”

Quý Vô Tu gật gật đầu: “Ta hiểu.”

“Ta đi triệu tập mọi người mở họp, nói về chuyện sâu biến dị cấp 7.” Otis nói.

Quý Vô Tu sửng sốt, mơ hồ nhận thấy lời này có gì đó không ổn.

“Vậy....ta thì sao?”

Otis đi ra ngoài mở họp.

Vậy y làm gì?

Khuôn mặt lạnh lùng của Otis giờ phút này thoạt nhìn cực kỳ thâm thúy, nhưng thật ra có một phen thâm tình khác ở bên trong.

Giọng nói trầm thấp bỗng nhiên vang lên.

“Người phải đi ngủ một giấc cho ngon.”

Quý Vô Tu không hiểu sao hơi run, cứ cảm thấy sau lưng hiện lên một trận run rẩy.

Da gà đều sắp nổi lên.

Đương nhiên.

Gấu trúc sẽ không bị nổi da gà.

Nó chỉ biết xù lông.

Tất cả lông tơ trên người đều dựng lên, khiến cho thú biến dị trước mắt càng thêm tròn vo.

Khiến Otis không nhịn được giơ tay xoa nắn vài cái.

Đã nghiện xong, hắn mới nói: “Ngủ đi.”

Quý Vô Tu bị xoa mặt đau đớn muốn chết, y bắt lấy cổ tay đối phương: “Ta cũng phải đi.”

Otis không vui nói: “Đã muộn thế này rồi, ngươi nên ngủ.”

Cục cưng nhỏ còn đang trong giai đoạn phát triển thân thể.

Kiêng kị nhất là thức đêm.

Nhưng điều Quý Vô Tu ghét nhất chính là Otis quá mức bảo vệ.

Đôi khi.

Y cũng muốn góp một phần lực.

Bảo vệ hành tinh này.

Nhìn thấy sự kiên trì trong mắt cục cưng nhỏ, Otis rất bất đắc dĩ nói: “Được, đi thôi.”

Quý Vô Tu ngẩn người.

Vẫn còn chưa hồi phục lại tinh thần từ chuyện này.

Vừa rồi y nghe....được gì vậy?

Otis cư nhiên đồng ý.

Hắn cư nhiên đồng ý.

“Đừng ngây ra đó nữa, đi thôi.” Otis hạ mắt nhìn cục cưng nhỏ.

Quý Vô Tu vội vàng lên tiếng, tung ta tung tăng đi qua.

Năm giây sau.

Quý Vô Tu mặt vô biểu tình ngồi ở chỗ kia.

Tâm trạng rất là nặng nề.

Đây là triệu tập mọi người mở họp sao?

Đây có khác gì không dẫn y đi theo chứ?

Lúc này.

Otis đang thông qua quang não đem hình ảnh giả thuyết của mình vào trong phòng hội nghị, trao đổi với người phụ trách cấp cao khác.

Trên thực tế.

Bản thân Otis vẫn còn ở trong căn phòng này.

Đương nhiên, cũng bao gồm Quý Vô Tu.

Trong phòng họp giả thuyết.

Mọi người tràn đầy kinh sợ và hoảng hốt.

Bởi vì Otis vừa công bố tin tức có liên quan tới sâu biến dị cấp 7.

Biết tàng hình.

Có năng lực phòng ngự mạnh mẽ.

Thậm chí còn khiến sinh vật cao cấp bị giảm cấp.

Khủng bố như vậy.

Dị năng thiên phú đáng sợ như vậy......

Khiến mọi người đứng ngồi không yên, trên mặt mang theo sợ hãi hoang mang rõ ràng.

“Nếu bị nó đụng phải, dị năng giả cao cấp chẳng phải đều toi đời sao?” Có người hoảng sợ nói.

“Cho dù dùng máy bay chiến đấu tấn công từ xa, nhưng mà, chúng ta cũng không nhìn thấy nó ở đâu!”

“Chúng ta cần phải nghĩ cách giải quyết việc nó biết tàng hình.”

Bằng không mọi thứ đều chỉ là nói suông.

Nhân loại chỉ có thể bị động bị đánh.

Dù sao bọn họ ở ngoài sáng, địch nhân ở trong tối.

Mọi người tranh luận không ngừng, nhưng vẫn không tìm ra biện pháp giải quyết.

“Rốt cục chúng ta phải làm sao đây?”

“Trước đừng hoảng hốt, nghe xem nguyên soái Otis nói thế nào.”

Ngay lập tức.

Tất cả tầm mắt đồng loạt nhìn qua, giống như bắt lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.

Otis xoa xoa trán, không kiên nhẫn nói: “Các ngươi thảo luận lâu như vậy, ngay cả phương án cũng không đưa ra được?”

Lập tức.

Mọi người im như ve sầu mua đông, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Bọn họ cũng nghĩ.

Nhưng ai bảo con sâu biến dị kia biết tàng hình, còn có thể khiến nhân loại giảm cấp bậc.

Như này thì đánh làm sao?

Căn bản không thể đánh!

Tâm trạng Otis cực kỳ nặng nề.

Hắn đều nuôi một đống ăn hại gì vậy.

Nhưng sự tình cần phải có một phương án giải quyết.

Để có thể ứng phó với nguy cơ tùy thời có thể xuất hiện.

Otis liên tiếp nghĩ tới mấy hậu quả, nói ra từng phương án ứng phó cho mọi người nghe.

Nhưng quan quân này tự nhiên cũng không phải đám người ngốc bạch ngọt gì, nhanh chóng lĩnh ngộ tính toán của Otis, lại bổ sung thêm mấy đối sách.

Trao đổi xong, xác định không còn gì bị sót lại.

Otis mới gõ gõ mặt bàn, kéo lại lực chú ý của mọi người, trầm giọng nói: “Nếu ai bỗng dưng bị giảm cấp bậc, cần phải thông báo.”

Có người nghĩ nghĩ, nói: “Chuyện này có cần thông báo với dân chúng trong khu an toàn không?”

Otis trầm ngâm hồi lâu, nói: “Thông báo, nhất định phải cho mọi người biết được chuyện này.”

Có người lo lắng nói: “Nhưng làm như vậy, vô cùng có khả năng sẽ khiến cho nhiều khu vực bất an và bạo động.”

Dù sao việc liên quan tới giảm cấp bậc.

Nhất định sẽ khiến mọi người không thể bình tĩnh nổi.

Thậm chí còn có khả năng sẽ gây ra hậu quả rất nghiêm trọng.

Ánh mắt Otis chợt lạnh xuống, cười như không cười nói: “So với sống sót, giảm cấp bậc cũng không có gì đáng sợ.”

Nói rồi, hắn nhìn mọi người xung quanh.

Mọi người theo bản năng tránh né ánh mắt sắc bén của hắn.

Lúc này Otis mới lạnh lùng nói: “Nếu ai không phối hợp, có thể mời hắn rời khỏi khu an toàn, hắn muốn làm gì cũng không ai quan tâm.”

Những người gây chuyện như vậy.

Hết lần này đến lần khác làm nhiễu loạn kế hoạch.

Otis không cho phép nguy cơ trùng động lần này xuất hiện bất cứ biến hóa gì ngoài ý muốn.

Bởi vì một khi không cẩn thận.

Liền vô cùng có khả năng khiến nhân loại rơi vào hủy diệt.

“Còn việc gì nữa không?” Otis nhìn mọi người xung quanh, hỏi.

Mọi người vội vàng lắc đầu: “Không còn.”

“Vậy tan họp.” Otis dẫn đầu ấn xuống nút tắt hình ảnh giả thuyết.

Chỉ nghe thấy một tiếng “bíp ——” vang lên.

Thân ảnh Otis lập tức biến mất ở phòng họp.

Chỉ còn lại từng hàng quan quân và người phụ trách ngồi ở đó hai mặt nhìn nhau.

Trên mặt mỗi người, vẫn còn mang theo một tia bất an.

Đó chính là sâu biến dị cấp 7 đấy.

Nhân loại thật sự có thể vượt qua được sao?

Đối với điều này.

Không ai biết câu trả lời.

Hiện tại chỉ có thể ký thác hi vọng lên người con thú biến dị kia và Otis mà thôi.....

“Nếu ai gây chuyện vào thời điểm này, chúng ta đều nhốt lại hết.” Có quan quân nói.

Một người khác tán đồng gật đầu, phụ họa theo: “Hiện tại là thời điểm bất ổn, cần phải thực hiện nghiêm túc, hiểu chưa?”

Mọi người gật đầu, đồng ý cái kế hoạch này.

“Đều tan đi....” có người xua xua tay, hơi hiện ra mệt mỏi.

“Tan, tan.” Một người khác cũng nói.

“Này, chuyện này là gì đây.....”

Phòng họp lớn như vậy cuối cùng cũng an tĩnh lại, không một bóng người.

Đột nhiên.

Một trận ánh sáng hiện lên.

Người đàn ông ăn mặc ung dung hoa quý xuất hiện trong phòng hội nghị.

Gã dường như mới làm một kiểu tóc tỉ mỉ, trên mặt mang theo ngạo ký như có như không.

“Ngại quá, vừa rồi có chút việc nên tới muộn——”

Giọng nói đột nhiên im bặt.

Gã trừng lớn mắt, ngạc nhiên nhìn phòng họp hiển nhiên đã không có một bóng người.

Có chút khó tin những người đó lại còn chưa tới.

Gã đã cố ý lùi lại 20 phút.

Chính là để chương hiển ra địa vị cao quý của bản thân.

Kết quả mọi người, ngay cả Otis lại đều đến muộn?

Đám người này, quả thực càng ngày càng quá đáng!

Hoàng đế tức đến run người, ngay cả hình ảnh giả thuyết cũng bắt đầu thường xuyên chớp nháy.

Bởi vậy có thể thấy được cảm xúc của gã giờ phút này kịch liệt cỡ nào.

Nhưng mặc kệ thế nào.

Cuộc họp này vẫn phải mở.

Gã có thể xuất hiện, cũng đã cấp đủ mặt mũi cho Otis.

Vì thế gã ngồi ở đó, mặt lạnh chờ đợi.

Thời gian từng chút trôi qua.

Nửa tiếng trôi qua.

Phòng họp vẫn không có một bóng người.

Sắc mặt hoàng đế càng thêm phẫn nộ lên.

Thật quá đáng.

Thật quá đáng!

Đã sắp một tiếng.

Những người này vì sao còn chưa tới!

Cứ như vậy không coi mình ra gì?

Giờ phút này.

Các quan quân họp xong bận đến túi bụi, ngay cả thời gian dừng lại để nghỉ ngơi cũng không có.

Chỉ là trong lúc vội vội vàng vàng.

Luôn cảm thấy quên mất chuyện gì đó.

Rốt cục là chuyện gì nhỉ?

Nghĩ không ra.

Chỉ đổ thừa lần này là mở họp khẩn cấp.

Ngoài một vài nhân viên mấu chốt ra, những người khác căn bản không biết cuộc họp này.

Cho nên khi các quan quân này bận rộn làm việc đến lu bù.

Lại không có ai thông báo cho vị hoàng đế kia, báo cho gã cuộc họp đã kết thúc.

Huống chi.

Mọi người lúc ấy đều cho rằng, vị kia hoàng đế căn bản không định tới họp.....

Ai có thể ngờ rằng.

Vị hoàng đế kia có thể làm ra cái việc cố ý kéo dài thời gian.

Dù sao đây chính là cuộc họp khẩn cấp.

Ai dám tới muộn chứ?

Vì thế hoàng đế đáng thương vẫn ngồi thu lu ở đó, chờ đợi.

********

Trở lại hiện thực, Otis quay đầu, nhìn cục cưng nhỏ lúc này đang tức đến xù lông, bình tĩnh nói: “Ai chọc ngươi tức giận vậy?”

Quý Vô Tu trừng lớn mắt, đầy mặt hiện ra còn có thể là ai.

Otis nhướng mày, hơi giật mình nói: “Ngươi nói ta?”

Quý Vô Tu lập tức ha hả hai tiếng.

Liền quay đầu đi.

Y không bao giờ muốn để ý tới cái người xấu xa này nữa.

Còn nguyên soái thì sao.

Kết quả lại phát rồ gây ra cái việc lừa gạt gấu trúc cuồn cuộn đáng yêu như vậy.

Otis thấy thế, đáy mặt hiện lên một tia trêu đùa.

Có đôi khi trêu đùa cục cưng nhỏ, cứ cảm thấy có một phen lạc thú khác ở trong lòng.

Quý Vô Tu là người không thích mang thù.

Y nằm trên giường không bao lâu, rất nhanh liền ngủ mất.

Vốn dĩ Otis còn đang nghĩ làm thế nào để dỗ dành cục cưng nhỏ.

Nhưng ai ngờ nó lại ngủ mất rồi.

Hắn hơi bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ nhàng xoa đầu cục cưng nhỏ.

Ban đêm.

Vạn vật tĩnh lặng.

Nhưng mọi người lại bị một thông báo trên trang web chính thức của quân đội mà nổ tung.

Cho dù người đã sớm đi ngủ.

Cũng bị bạn bè người thân, hoặc là đồng bạn đánh thức, lập tức báo cho đối phương chuyện này.

Không lâu sau.

Toàn thế giới bắt đầu trở nên ồn ào.

Thật sự là vì tin tức mà quân đội công bố quá mức kinh người.

Thậm chí gây rã khủng hoảng trên diện rộng.

Trên thực tế.

Suy sụp nhất, vẫn là người khu B.

Những người ở khu khác tuy khủng hoảng, nhưng ít ra vẫn còn có thể giữ bình tĩnh.

Chỉ là thực sự không tin tưởng việc có thể giết được sâu biến dị cấp 7.

Quan quan đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý.

Bọn họ lại lần nữa tuyên bố một tin tức chính thức.

[Xin toàn thể người dân chớ kinh hoàng, chúng tôi lựa chọn công bố chuyện này cho người dân, là hi vọng mọi người có thể chú ý người bên cạnh nhiều hơn, một khi phát hiện có ai bỗng nhiên bị giảm cấp bậc, cần phải ấn nút cảnh báo khẩn cấp, quân đội sẽ lập tức tiến hành bắt giữ con sâu biến dị kia.]

Dù sao con sâu biến dị kia có thể tàng hình.

Chỉ dựa vào quân đội căn bản không thể nhận ra điều gì đó không ổn.

Ai cũng biết con sâu biến dị cấp 7 kia, có thể công kích người dân hay không.

Nếu không công bố chuyện này ra ngoài.

Như vậy dân chúng căn bản sẽ không nhận ra việc mình không hiểu sao bị giảm cấp bậc là do sâu biến dị gây ra.

Đây cũng là việc mà Otis suy xét hồi lâu, mới quyết định công bố chuyện này ra ngoài.

Sau khi tin tức này được phát ra, mọi người càng thêm khủng hoảng bất an.

[Đó chính là sâu biến dị biết tàng hình đấy, nếu nó âm thầm muốn giết người, quả thực còn nguy hiểm hơn mấy con sâu biến dị trước.]

[Người chết nhiều, ta khuyên mọi người nên bình tĩnh một chút, quân đội bận rộn giết sâu biến dị, bận rộn bảo vệ dân chúng, hiện tại dân chúng đừng quấy rối, nghiêm túc phối hợp với quân đội mới là đúng đắn.]

Lời này lập tức được rất nhiều người ủng hộ.

Áp lực của quân đội, tuyệt đối không nhỏ hơn dân chúng.

Hơn nữa nguy cơ mà bọn họ gặp phải cũng nhiều hơn dân chúng rất nhiều.

[Dù sao mọi người cần bình tĩnh một chút, chú ý cấp bậc của mình, một khi phát hiện không ổn, lập tức ấn nút cảnh báo khẩn cấp.]

[Đồng ý.]

[Ta cũng đồng ý.]

Nhưng người khu B thiếu chút nữa bật khóc.

[Các ngươi đồng ý thì có cái rắm gì dùng, đối phó với con sâu biến dị cấp 7 kia, chắc chắn là người khu B chúng ta!]

[Ta tưởng tượng cảnh ta ở khu an toàn chờ đợi, bên người tùy thời có thể xuất hiện sâu biến dị tàng hình, ta liền cảm thấy da gà nổi hết cả lên.]

[Như vậy thì có là gì? Ta đã bị dọa tè ra quần rồi, vừa mới thay một cái quần khác.]

[Dọa tè ra quần thì có là gì, ta vừa rồi nhìn thấy có người bị dọa ngất rồi.]

Đối với điều này, người của khu khác: [.......]

Những người này thật sự không phải đang chọc cười đấy chứ?

Rõ ràng gặp phải nguy cơ đáng sợ như vậy.

Nhưng vì sao vẫn không phúc hậu muốn bật cười?

[Đừng nói gì nữa, mọi người đều đoàn kết nhất trí, đừng sợ, đừng sợ!]

[Phải tin tưởng quân đội, tin tưởng hoàng —— thôi coi như ta không nói gì nữa!]

[Đừng làm loạn nữa, đừng gây thêm rắc rối cho quân đội, việc chúng ta có thể làm, chính là phối hợp với quân đội, nhiều chú ý người bên cạnh có gì không ổn.]

Đối với điều này, người khu khác nhịn không được hỏi: [Các ngươi không sợ sao?]

Có người khu B tỏ vẻ: [Sợ, đương nhiên rất sợ, nhưng như vậy thì có thể làm gì chứ?]

Còn có người mệt mỏi tỏ vẻ: [Chỗ chúng ta đây đã liên tục gặp phải ba lần trùng triều, đại đa số người đã học được cách bình tĩnh, cảm xúc sợ hãi đã sớm dùng hết rồi, hiện tại mọi người chỉ cảm thấy suy sụp.]

Mọi người: [......]

Đương nhiên, tuy tâm thái tốt đẹp chiếm hơn nửa.

Nhưng vẫn có một bộ phận nhỏ cảm thấy vô cùng sợ hãi, thậm chí bắt đầu kêu gào trong khu an toàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.