Tác giả: Hữu Mặc
Edit: Bilun
Video về băng nhận hùng, bắt đầu lan truyền rộng rãi trên mạng.
Rất nhiều người bởi vậy mà nói chuyện say sưa và sinh ra tò mò.
Từ trước tới nay, loài người không thích sâu biến dị.
Là bởi vì chúng nó sẽ tàn sát bừa bãi phá hủy gia viên của loài người, hủy diệt hành tinh mà bọn họ đang sinh sống.
Và sẽ giết chết tất cả nhân loại.
Cho nên.
Quan hệ giữa sâu biến dị và loài người, từ trước tới này đều là không chết không ngừng.
Đã có một thời, con người không thích thú biến dị.
Là bởi vì đại đa số chúng nó đều có dị năng, hơn nữa không phải lo lắng vấn đề dị năng bạo động.
Càng thích hợp với tinh cầu này hơn con người.
Cho nên.
Quan hệ của con người và thú biến dị, trở thành đối địch.
Nhưng khi thú biến dị vươn tay viện trợ, trợ giúp nhân loại giải quyết nguy cơ.....
Cái loại cảm giác chấn động khó giải thích này khiến cho bọn họ im lặng thật lâu, thậm chí còn khiến bọn họ sinh ra tò mò.
Vì sao con thú biến dị kia lại bảo vệ một con người.
Thông qua hành động của nó có thể phán đoán ra, từ đầu tới cuối nó đều cam tâm tình nguyện, không hề có dấu hiệu bị ép buộc.
Quả thật.
Tuy mọi người sớm biết thú biến dị có tốt có xấu, thậm chí còn gần gũi con người, trở thành đồng bạn chiến đấu, người và thú hỗ trợ nâng đỡ lẫn nhau, cùng nhau chống lại sâu biến dị.
Giống như Otis và con thú biến dị kia.
Hình ảnh chiến đấu của bọn họ, đả động vô số người.
Thậm chí có người vì vậy mà rơi nước mắt.
Không biết bao nhiêu người, vào một ngày hôm đó, đã thay đổi suy nghĩ cố hữu của mình.
Nhưng lần này thì khác.
Bởi vì người con thú biến dị kia bảo vệ, chỉ là một người bình thường.
Hắn không có bất cứ dị năng nào.
Đây mới là nguyên nhân khiến mọi người tò mò nhất.
Nhưng quân đội rất kín tiếng.
Ngoài việc này ra, mọi người càng muốn biết đầu băng nhận hùng kia hiện giờ thế nào?
Trong video, nó thoạt nhìn có vẻ bị thương rất nghiêm trọng.
Trên thực tế, giờ phút này băng nhận hùng đã được đưa vào trang viên khẩn cấp chữa trị.
Đương nhiên, cũng bao gồm cả con hổ biến dị kia nữa.
Đối mặt với hai con thú biến dị đều từng trải qua cực khổ, đám người Triệu Lợi Binh và quân y lộ ra ánh mắt tràn đầy thương xót.
Triệu Bân lúc này có chút bó tay bó chân, thoạt nhìn có chút khẩn trương.
Chỉ nghĩ tới hiện tại đang đứng ở trong vườn thú của Otis, hắn lại nhịn không được chân cẳng run lên.
Thân là dị năng giả, hắn rất khó để có thể tiếp xúc tới người ở cấp độ như Otis.
Quân y thấy thế, liền phát huy lực tương tác mạnh mẽ của bản thân, bắt đầu trấn an Triệu Bân, cười nói hắn đừng e ngại.
Vẻ mặt Triệu Bân cứng đờ, nhưng phần lưng lại lặng lẽ thả lỏng một chút.
Mà Triệu Kiều An thì nhìn xung quanh, tràn đầy kích động.
Hắn thật không dám tin bản thân cư nhiên có thể đi vào trang viên của Otis, nói không chừng còn có thể tham quan vườn thú, nhìn những con thú biến dị đáng yêu đó.
Nhưng bây giờ còn có chuyện càng quan trọng hơn cần làm, đó chính là mang theo hai con thú biến dị đi kiểm tra thương thế.
Triệu Bân và Triệu Kiều An cùng đi theo.
Lúc này, băng nhận hùng và hổ biến dị đang được kiểm tra đo lường toàn thân.
Quân y không ngừng bận rộn, cơ hồ sắp biến thành con quay, thậm chí còn chưa có thời gian đi dỗ dành tiểu li miêu.
Khiến tiểu li miêu tức giận lại ăn thêm mấy con khá khô nhỏ.
Nó tuyệt đối sẽ không cho nhân loại ngu xuẩn kia ăn.
Tuyệt đối không.
Trừ khi cậu ta lại cho mình 5 con cá khô nhỏ.
Tiểu li miêu liếm liếm chân, lộ ra vẻ mặt cười ngây ngô.
Đó chính là năm con cá khô nhỏ đấy.
Hắc hắc.
Nhìn thấy quân y bận rộn như vậy, người khác thầm nghĩ muốn hỗ trợ nhưng lại không biết gì về y thuật, nên chỉ có thể đứng nhìn và lo lắng.
Dù sao trong trang viên, chỉ có mỗi quân y mới có thể sử dụng những thiết bị y học đó.
Triệu Kiều An thấy thế, lập tức lộ ra vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Triệu Lợi Binh thấy thế, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”
Tuy anh không thân với Triệu Kiều An.
Nhưng cũng có ấn tượng không tồi với người này.
Dù sao một người có thể khiến một con thú biến dị đã từng chịu quá nhiều tổn thương tiếp nhận, thậm chí cam tâm tình nguyện làm ra hành động bảo vệ.
Vừa lúc chứng minh người này đáng để tin tưởng.
Vào các kỳ thi trong trường y, thành tích của Triệu Kiều An luôn đứng đầu, chưa kể điểm của hắn rất xuất sắc, đánh bại vô số dị năng giả, trở thành người đứng đầu chuyên ngành.
Nhưng bởi vì thân phận người thường, không thể trở thành bác sĩ quân y.
Cho dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại cực kỳ để ý. đam mỹ hài
Mà hiện tại, hắn rất muốn trợ giúp vị quân y này, để cảm ơn sự trợ giúp của Otis đối với mình và Đại Bạch.
Nhưng lại sợ quân y ghét bỏ mình là một người thường.
Do dự mãi, Triệu Kiều An đi qua, nói với quân y: “Ta.....ta có thể giúp gì được không?”
Triệu đại thiếu gia, lần đầu tiên cảm thấy căng thẳng.
Sợ bị từ chối.
Quân y hơi hơi dừng lại, ngẩng đầu, hỏi: “Ngươi tốt nghiệp trường y sao?”
Triệu Kiều An nói đến chuyện này, liền bất giác lộ ra sự tự tin mạnh mẽ: “Đúng vậy, kết quả thi tốt nghiệp đứng thứ nhất.”
Quân y không khỏi sửng sốt, rồi sau đó đột nhiên cười nói: “Vậy thật tốt quá, nơi này cũng chỉ có mình ta là bác sĩ thú y, có đôi khi sẽ bận rộn tới mức chỉ hận không thể có người có thể chia sẻ công việc giúp ta.”
Triệu Kiều An mấp máy môi, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng.
Triệu Kiều An vội vàng đi qua, tuy đã lâu chưa tiếp xúc với những thiết bị này, khi động tay có hơi lạ lẫm, nhưng bởi vì có quân y ở bên cạnh chỉ điểm vài câu, rất nhanh Triệu Kiều An đã dần dần quen thuộc.
Toàn bộ quá trình chưa tới 10 phút.
Thậm chí Triệu Kiều An còn thể hiện thế mạnh về y học của mình, khiến quân y liên tiếp ghé mắt, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thật lòng khen ngợi: “Kiều An, ngươi ở phương diện này thật sự rất có thiên phú.”
Nếu đủ thời gian, thành tựu của Triệu Kiều An trong tương lai nhất định sẽ vượt qua mình.
Chỉ tiếc là.
Hắn là người thường.
Vĩnh viễn đều không thể lên chiến trường.
Quân y thầm tiếc nuối ở trong lòng, trên mặt lại không lộ ra, ngược lại dốc túi truyền thụ, đem tất cả những gì mình học được truyền cho Triệu Kiều An.
Mấy thứ này, đều là những thứ cậu học được trên chiến trường.
Sách giáo khoa và giáo viên, chưa từng giảng về mấy thứ này.
Triệu Kiều An thực cảm kích, giống như bọt biển điên cuồng hấp thu tri thức quân y truyền thụ.
Mà lúc này, Otis xách theo cục cưng nhỏ đi tới, đặt con thú biến dị béo như quả cầu lông lên bàn: “Kiểm tra thân thể cho nó.”
Quả cầu lông yên lặng giơ tay lên, đem phần lông gồ ghề lồi lõm cho quân y xem.
Vẻ mặt đau thương.
Thậm chí nhân tính hoá thở dài một hơi.
Giống như thương tiếc nuối vẻ đẹp đã mất của mình.
Quân y buồn cười, nhịn không được xoa xoa đầu thú biến dị, nhẹ giọng nói: “Ai bảo ngươi lúc trước to gan như vậy, gây ra nhiều việc dọa người như vậy, hiện tại biết buồn rồi à?”
Ai ngờ cục cưng nhỏ lại thở dài thật mạnh một hơi.
Vẻ mặt quá đáng yêu.
Khiến quân y nhịn lại muốn giơ tay sờ sờ thú biến dị.
“Mau kiểm tra thân thể cho nó.” Otis lạnh lùng thúc giục.
Quân y bất đắc dĩ, chỉ có thể đè nén ý nghĩ, bắt đầu kiểm tra một loạt cho thú biến dị, cuối cùng nhìn kết quả quang não đo lường đưa ra: “Nguyên soái, thân thể nó rất khỏe mạnh, ngoài việc có hơi béo một chút ra, cần phải giảm béo.”
Nói rồi, quân y nhẹ nhàng nhéo nhéo thịt thú biến dị, lắc lư trên dưới.
Giống như đang nói, xem thịt ngươi này, nói hơi béo là giữ mặt mũi cho nó thôi.
Otis gật đầu, nghiêm túc nói: “Là nên giảm béo.”
Quý Vô Tu trừng lớn mắt, rất muốn điên cuồng lắc đầu.
Nhưng lại sợ bại lộ tiểu bí mật việc mình có thể nghe hiểu tiếng người.
Dù sao nơi này ngoài Otis ra còn có những người khác nữa.
Y quyết không thể giảm béo.
Đây đều là bản thân cực cực khổ khổ ăn ra!
Phải biết rằng mỗi tháng y còn bị hệ thống trừ đi năm cân thịt đấy.
Otis dường như đã nhìn ra ý tứ của cục cưng nhỏ, lập tức lộ ra vẻ mặt cười như không cười.
Quý Vô Tu chột dạ quay đầu, thật cẩn thận che chở bụng to, lại lần nữa thở dài một hơi.
Để duy trì một thân thịt này.
Y dễ dàng lắm sao.
Mỗi ngày đều phải ăn ngủ, ngủ ăn.
Cuộc sống này quả thực.....quá vất vả.
Quân y nhìn quang não, lại tiếp tục nói: “Còn lông của nó, có lẽ trong vòng nửa năm sẽ mọc ra nguyên vẹn, nguyên soái ngài đừng lo lắng.”
Otis ánh mắt thâm trầm nói: “Ta biết rồi.”
Quân y nói tới đây, muốn nói lại thôi.
Otis trầm giọng nói: “Có việc nói thẳng.”
“Ngài ở viện nghiên cứu khoa học kiểm tra qua thân thể chưa?”
Otis im lặng, cuối cùng mới nói: “Chờ một chút.”
Quân y không khỏi thở dài một hơi: “Ta biết rồi.”
Mấy ngày tiếp theo, Triệu Bân và Triệu Kiều An đều ở lại trong trang viên.
Mà quân y thì bàn bạc với Triệu Kiều An về phương án điều trị cho hổ biến dị.
Thương thế của nó nghiêm trọng hơn băng nhận hùng nhiều.
Trải qua kiểm tra đo lường nhiều mặt, hai người rất nhanh thảo luận ra phương án trị liệu, bắt đầu xuống tay chuẩn bị giải phẫu cho hai con thú biến dị.
Nửa tiếng sau, giải phẫu rất thành công, hai con thú biến dị thành công vượt qua nguy hiểm.
Tiếp theo hai con thú biến dị chỉ cần an tâm dưỡng thương, đúng giờ bôi thuốc là được.
Triệu Bân vui đến phát khóc, không ngừng cảm ơn quân y.
Nhưng việc cần làm tiếp theo là giải quyết vấn đề chỗ ở của hai con thú biến dị này như thế nào.
Quân y có ý đưa hai con thú biến dị vào vườn thú, dù sao chỉ có gần với hoàn cảnh tự nhiên, mới có thể chân chính khiến đám thú biến dị thả lỏng cả về thể xác và tinh thần, càng có lợi cho hồi phục thương thế.
Nhưng Triệu Bân và Triệu Kiều An có chút lo lắng.
Chẳng may những con thú biến dị đó nhân cơ hội bắt nạt băng nhận hùng bọn nó thì phải làm sao?
Triệu Lợi Binh rất có tin tưởng với đám sói bạc: “Các ngươi yên tâm, chúng nó sẽ không bắt nạt hai con thú biến dị này đâu.”
Chúng nó cũng gặp phải hoàn cảnh tương tự, sao có thể thương tổn lẫn nhau được chứ.
Trải qua quá trình thương lượng, mọi người quyết định cho hai con thú biến dị vào ở trong vườn thú, nhưng lại không cho chúng nó gặp mặt những con thú biến dị khác trong vườn thú.
Nhưng ai cũng không biết đám thú biến dị làm sao biết được tin tức này, cư nhiên liền sớm canh giữ ở cửa.
Một đám lông xù đồng thời ngồi ở chỗ kia, không khí dường như đọng lại.
Mọi người lập tức toát mồ hôi hột.
Giờ phút này, tất cả thú biến dị dùng ánh mắt tò mò nhìn hai vị tiểu đồng bọn từ trên xuống dưới.
Chỉ nhìn một cái.
Đám thú biến dị liền biết đều là đồng loại, gặp phải hoàn cảnh giống nhau.
Cũng bởi vì lý do giống nhau mà ở bên nhau.
Sau đó.
Mọi người ngạc nhiên phát hiện, mấy con thú biến dị này không những không bài xích chúng nó, càng không tấn công hai con thú biến dị mới tới, ngược lại còn ngậm đồ ăn mình thích đặt ở trước mặt hai con thú biến dị mới tới.
Giống như biểu đạt chào mừng.
Thú biến dị trong vườn thú rất thoải mái vui vẻ tiếp nhận hai đồng bọn mới này.
Đột nhiên, một con hổ đong đưa cái đuôi, ánh mắt đầy chờ mong nhìn hổ biến dị, bắt đầu kêu to đầy hưng phấn.
Giống như đang nói gì đó.
Đã lâu rồi nó chưa nhìn thấy đồng loại.
Đều cùng một giống loài, thú biến dị có thể nói chuyện với nhau.
Hổ biến dị ngẩn người, thật cẩn thận đáp lại một tiếng.
Lão hổ lập tức phấn khởi, cực kỳ nhiệt tình mang theo hổ biến dị với vể mặt sợ hãi rời đi.
Tuy rất thương con hổ biến dị kia, nhưng hai con hổ biến dị có lẽ càng có đề tài chung hơn.
Mọi người mỉm cười nhìn hai chúng nó càng đi càng xa, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Otis lại cười như không cười nhìn cục cưng nhỏ bên cạnh: “Là ngươi làm?”
Hắn tuyệt đối không tin đám thú biến dị này có thể nhanh chóng tiếp nhận lẫn nhau như vậy.
Cục cưng nhỏ ngẩng đầu, vẻ mặt tràn ngập ngây thơ vô số tội.
Giống như đang nói, ngươi đang nói gì vậy ta không hiểu gì hết.
Otis cười lạnh vài tiếng.
Hắn tuyệt đối không dễ dàng bị cục cưng nhỏ lừa gạt đâu.
Lúc này, Quý Vô Tu nhìn những con thú biến dị tuy không quen thuộc với nhau nhưng lại cố gắng hòa nhập với đối phương, không khỏi mỉm cười.
Tuy chúng nó không thông minh bằng con người.
Nhưng.....lại là sinh vật đáng yêu nhất trên thế giời này.
Trước đó, y đã từng đi tìm đám thú biến dị trong vườn thú, kể lại chuyện xưa của lão hổ và băng nhận hùng cho chúng nó nghe, hơn nữa tỏ vẻ hai con thú biến dị này là tới đây để dưỡng thương.
Sau đó lại kể lại chuyện xưa của thú biến dị trong vườn thú cho gấu biến dị và lão hổ nghe.
Hai bên đều cực kỳ thương xót về những thống khổ mà đối phương trải qua.
Nên mới có một màn hài hòa như ngày hôm nay.
Đương nhiên, điều này cũng phải kể tới sự giúp đỡ của Otis.
Quý Vô Tu quay đầu, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn ngươi, Otis.”
Otis xoa đầu cục cưng nhỏ, trầm giọng nói: “Không cần cảm ơn.”
Hắn không hỏi cục cưng nhỏ cảm ơn điều gì.
Bởi vì hắn đều biết.