Tác giả: Hữu Mặc
Edit: Bilun
Sói bạc vội vã rống lên, dò hỏi Quý Vô Tu lão hổ kia rốt cục nói gì vậy.
Nhưng lúc này Quý Vô Tu vẫn chưa hồi thần lại, ngơ ngẩn nhìn lão hổ, khó có thể bình ổn lại bi thương trong lòng.
Y và con hổ này vốn không quen biết, chưa bao giờ gặp qua.
Nhưng không biết vì sao, con hổ này chết đi, khiến y cảm thấy một nỗi buồn vô cớ.
Một loại cảm giác vô lực tràn ngập ở trong lòng.
Y........rất muốn làm việc gì đó,
Quý Vô Tu chậm rãi vươn tay gấu, khép lại hai mắt của lão hổ chết không nhắm mắt.
Trong lòng yên lặng niệm: Nếu ta còn có thể nhìn thấy thú biến dị còn sống, ta nhất định sẽ dùng hết tất cả khả năng cứu chúng nó đi, sẽ không một con nào bị chết.
Ngay vào lúc đó, khóe mắt lão hổ đã chết chậm rãi chảy ra nước mắt.
Như đáp lại lời Quý Vô Tu nói.
Sói bạc ngao một tiếng, gọi lại thần trí của Quý Vô Tu, vẫn kiên trì không ngừng hỏi.
—— Đồ xấu xí, rốt cuộc nó đã nói gì?
Quý Vô Tu thở dài một hơi, thuật lại lời lão hổ nói trước khi chết cho sói bạc.
Sói bạc giật mình, nó không ngốc, thậm chí đoán được nguyên nhân lão hổ chết không nhắm mắt là gì.
Nó nhìn chằm chằm lão hổ đã chết, rất là kính nể.
Hơi hơi cúi đầu, dùng cái mũi nhẹ nhàng chạm vào lão hổ, bi thương ngao một tiếng.
Quý Vô Tu nhìn mà hai mắt lên men, quay đầu đi.
Ai nói thú biến dị là dã thú, không có tình cảm.
Ngược lại, chúng nó còn đơn giản hơn cả nhân loại.
Chỉ là....từ trước tới giờ chưa từng có người nào nguyện ý tìm hiểu sâu về chúng nó.
**********
Otis cau mày, nhìn chăm chú vào hành động vô cùng nhân tính hóa của hai con thú biến dị này, giờ phút này tràn ngập chấn động.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới một con thú biến dị, cũng có được tình cảm phức tạp không thua gì con người.
Không đành lòng nhìn con thú biến dị kia tiếp tục khổ sở, Otis chậm rãi tiến lên, dùng lực đạo vô cùng dịu dàng xoa xoa đầu nó: “Đừng buồn.”
Cho dù biết đầu thú biến dị này nghe không hiểu lời mình nói, cũng vẫn nhịn không được muốn làm như vậy, giống như muốn đem cảm xúc của mình truyền cho thú biến dị.
Hắn tin, đầu thú biến dị này nhất định có thể hiểu.
Quý Vô Tu ngẩng đầu, ngơ ngẩn nhìn Otis, không có bất cứ động tác gì.
An ủi xong, Otis ngồi dậy, nhìn bốn phía xung quanh, nói với hai con thú biến dị: “Chúng ta tiếp tục đi về phía trước thôi.”
Quý Vô Tu bò dậy, nhưng đi được vài bước, liền nhịn không được quay đầu lại nhìn con hổ đã chết, trong lòng bỗng nhiên tràn ngập cảm giác chua xót.
*********
Ngoài sảnh tiếp tân, hành lang cũng có không ít thi thể nằm xiêu vẹo, có nhân loại, cũng có thú biến dị, mặt đất bắn đầy máu tươi, ngay cả vách tường, cũng bởi vì chiến đấu mà trở nên trước mắt thương di.
Chỉ nhìn những cảnh này, liền đủ tưởng tượng ra tình hình chiến đấu lúc trước có bao nhiêu thảm khốc.
Thậm chí Quý Vô Tu còn có thể nhìn thấy thú biến dị bị chém chỉ còn lại phần đầu, vẫn gắt gao cắn chặt cổ nhân loại, đến chết cũng không buông miệng.
Cách chết thảm thiết như vậy.
Đủ để chứng minh lúc ấy nó có bao nhiêu hận ý trong lòng.
Giống như sói bạc, chịu đựng ba năm tra tấn, chỉ vì báo thù mà thôi.
Quý Vô Tu càng nhìn tâm tình càng nặng nề.
Không phải người và thú biến dị ở nơi này đều chết rồi chứ?
Không còn một ai cả?
Nếu thật là như vậy, vậy thật sự quá mức thảm thiết.
Đặc biệt là thú biến dị đều đã chết, thì lão hổ kia sẽ có bao nhiêu khổ sở.
Nhưng càng đi vào trong, liền mơ hồ có thể nghe thấy tiếng đánh nhau.
Vẫn còn sống?
Hai mắt Quý Vô Tu sáng lên.
Chờ tới khi một người hai thú biến đi đi tới cuối hành lang, mới phát hiện phía trước còn một phòng triển lãm cực lớn, nhưng nơi này cũng không có bất cứ vật phẩm triển lãm nào.
Có......thú biến dị còn sống, đang đánh nhau với nhân loại.
Hơn 20 người tụm lại một chỗ, vẻ mặt cực kỳ điên cuồng, tuy trên người trải rộng vết thương nhưng lại không nghiêm trọng như đám thú biến dị.
Một người trong đó ánh mắt quỷ dị, điên cuồng gào thét: “Ta muốn giết chết tất cả các ngươi! Giết hết toàn bộ.”
Xem ra......giống như vì quá sợ hãi mà nổi điên.
Đám thú biến dị nhìn thảm không nỡ nhìn, trên người chẳng những chằng chịt vết thương mới mà còn có những vết thương cũ năm xưa.
Khiến chúng nó không còn xinh đẹp, cũng không đáng yêu.
Ánh mắt của mỗi con thú biến dị đều nhìn chằm chằm đám người kia, gầm gầm gừ gừ, không hề che giấu hận ý và hung tàn, thiếu chút nữa khiến Quý Vô Tu thấy được sói bạc thứ hai.
Thực hiển nhiên, những con thú biến dị này đang tiến hành báo thù.
Hai bên tựa hồ giằng co đã lâu.
Bởi vì chiến đấu mà tiêu hao thể lực quá mức, hơn nữa bị thương, mỗi người và thú biến dị đều có chút không kiên trì được.
Nhưng bọn họ đều rõ ràng, cho dù chỉ cần lơi lỏng một giây, sẽ lập tức rơi vào sự chém giết của đối phương.
Mà Quý Vô Tu và Otis vừa tới, tựa hồ đánh vỡ sự cân bằng đang được duy trì trước mặt.
*********
Người của bang Thanh Long không khỏi xôn xao một trận, trong mắt mọi người lập tức phát ra dục vọng cầu sinh mãnh liệt, còn có một tia ác niệm khó nhận ra.
Mà hết thảy điều này là nhằm vào Otis.
Khí thế của hắn quá mức lạnh lẽo, chỉ cần đứng ở nơi đó, không có bất cứ hành động ngăn cản nào, cũng đủ khiến đám thú biến dị bất an co rúm lại.
Người bang Thanh Long đã sớm quen thói cao cao tại thượng, áp đảo mọi người, thậm chí bọn họ ỷ vào uy danh của lão đại bang Thanh Long mà hoành hành ngang ngược ở khu giao dịch nào.
Nhưng điều này không đại biểu bọn họ sẽ không biết biến báo.
Ngược lại, bọn họ rất giỏi về mặt này.
Cho nên khi bọn họ vốn cho rằng sẽ chết ở nơi này, lại bất ngờ nhìn thấy một dị năng giả vô cùng cường đại, lập tức hạ thấp tư thế bản thân, khom lưng cúi đầu.
Vì mạng sống, cho dù hi sinh tôn nghiêm của bản thân thì đã sao?
“Đại nhân, chúng ta bị đám biến dị thú đáng chết này bao vây”
“Ngài mau cứu chúng tôi!”
“Nếu ngài ra tay giải quyết hết chúng nó, bang Thanh Long chúng tôi nhất định sẽ tôn sùng ngài như khách quý, hơn nữa cho rất nhiều tinh tế tệ để cảm tạ.”
Người bang Thanh Long ngươi một câu ta một câu mê hoặc, trên mặt mặc dù kiệt lực che giấu nhưng vẫn không thể che đi được một tia ngạo nghễ.
Tựa hồ rất chắc chắn Otis sẽ đồng ý.
Dù sao không có ai không thích tiền.
Otis lập tức lộ ra một khuôn mặt cười như không cười.
Khiến người bang Thanh Long dần dần cảm thấy một tia bất an.
*******
Đám thú biến dị cũng đã sớm nhận ra Otis cường đại, lập tức bất an rống lên với Quý Vô Tu và sói bạc, ý bảo mau chạy tới đây.
Tuy mỗi một giống loài đều không thể hiểu ngôn ngữ của nhau.
Nhưng thú biến dị có thể thông qua ngữ khí, cùng một vài động tác để miêu tả ý tứ muốn biểu đạt cho đối phương.
Giống như lúc này, ngay cả sói bạc cũng hiểu ý tứ của đám thú biến dị đó.
Nó bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt đã sớm trở nên hung tàn như trước.
Nó nhìn Quý Vô Tu, ngao ngao kêu to.
- - Chúng ta đi qua giúp chúng nó.
Quý Vô Tu không trả lời sói bạc, mà là nhịn không được quay đầu thoáng nhìn qua Otis.
Y không biết Otis có đứng ở phía mình hay không.
Dù trước kia mình vốn là một con người, nhưng hiện tại, y chỉ muốn đứng ở bên thú biến dị, đối kháng đám nhân loại khiến y cảm thấy vô cùng ghê tởm kia.
Không liên quan tới định kiến chủng tộc.
Chỉ nhận đúng và sai.
Otis hơi cúi đầu, nhìn chăm chú vào hai tròng mắt chứa đầy phức tạp của thú biến dị, không khỏi cong cong môi.
Sói bạc đã sớm không khống chế được, lập tức vọt vào, gia nhập vào đàn thú biến dị, rống lên một tiếng với đám người bang Thanh Long.
Nó muốn giúp đồng loại giết chết đám người này.
Nhưng tất cả thú biến dị vẫn nhìn chằm chằm Quý Vô Tu, ngữ khí càng thêm vội vã, kêu gọi đầu thú biến dị thoạt nhìn ngốc nghếch muốn chết lại đây.
Thực lực của nhân loại kia vô cùng mạnh mẽ, cho dù tất cả thú biến dị cộng vào, cũng không có khả năng thương tổn đến hắn.
Điều này khiến cho tất cả thú biến dị đột nhiên sinh ra cảm giác áp lực.
Quý Vô Tu vẫn đứng bất động tại chỗ, thẳng tắp nhìn Otis, trong ánh mắt mang theo rất nhiều cảm xúc phức tạp.
Trong lòng y có rất nhiều điều muốn nói cho Otis.
Ví dụ như những người này này là kẻ xấu.
Hành vi cố ý hành hạ thú biến dị tới chết, dẫn tới hành động thú biến dị bạo động để trả thù.
Nhưng nghĩ tới thái độ của thế giới nhân loại đối với thú biến dị.
Ánh mắt Quý Vô Tu trở nên ảm đạm, trong lòng tự cảm thấy nực cười.
Y và Otis chỉ là quan hệ hời hợt, thậm chí còn chẳng coi là bạn bè, cứ như vậy yêu cầu Otis đứng về phía thú biến dị đối đầu với nhân loại, nghe ra thật sự có chút quá đáng.
Người khác giúp ngươi là tình cảm.
Nhưng không giúp ngươi cũng không phải trách nhiệm.
Bất kể là người hay là thú biến dị, đều phải học được cách chọn đúng vị trí của mình.
Y không cầu Otis giúp mình, chỉ hi vọng hắn đừng nhúng tay vào cuộc chiến của hai bên, dù sao hắn quá mạnh, chỉ dựa vào sức lực bản thân đã có thể thay đổi toàn bộ cục diện.
Sau khi nghĩ thông suốt, Quý Vô Tu không tự chủ được bước lên phía trước, mỗi một bước đều vô cùng kiên định.
Y muốn đi trợ giúp những con thú biến dị đáng thương đó.
Cứu toàn bộ chúng nó ra.
Không để một con nào bị chết.
Không để những hi sinh của các thú biến dị trở thành vô nghĩa.
Nhưng đi chưa được mấy bước, Otis trầm mặt, lập tức bắt quả cầu lông lại bên người, ngữ khí bất mãn nói: “Đi đâu vậy?”
Quý Vô Tu lăn một vòng ngay tại chỗ, sau khi bò dậy lập tức mặt ngơ ngác.
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Đám thú biến dị thấy thế, lập tức xù lông, không ngừng gào rống với Otis, lộ ra sát ý.
Quyết không cho phép nhân loại tổn thương đồng loại.
Một con cũng không được.
Nhưng chúng nó cẩn thận nhìn lẫn nhau, giống như đang nghĩ cách đối phó Otis như thế nào.
Duy chỉ có sói bạc không thèm nhìn bên đó, vẫn chuyên chú nhìn chằm chằm đám người bang Thanh Long, tùy thời mà động, chuẩn bị chờ đợi thời cơ thích hợp để đánh lén.
Nó mới không thèm để ý tới nhân loại kia và đồ xấu xí đâu.
Quý Vô Tu quả thực choáng váng.
Y bò dậy, tiếp tục kiên trì bước về phía trước.
Lại lần nữa bị Otis đen mặt túm lấy, ngữ khí không kiên nhẫn nói: “Thành thật chút.”
Quý Vô Tu lập tức bùng nổ ngay lập tức.
Ngươi không hỗ trợ thì cũng thôi đi.
Hiện tại còn không cho ông đây đi hỗ trợ.
Đối diện với vẻ mặt phẫn nộ của Quý Vô Tu, Otis không hề tức giận, mà dùng ngữ khí cực kỳ nghiêm túc nói: “Đừng lo cho chúng nó, mọi chuyện đã có ta.”
Quý Vô Tu đang giương nanh múa vuốt lập tức ngây người.
Ý, ý của hắn là gì?
Otis không cố tình nói nhỏ, bang Thanh Long cách đó không xa tự nhiên nghe rõ rành mạch, lập tức ngẩn ngơ, nhớ tới thái độ của người này, sao còn chưa rõ chuyện gì xảy ra.
“Ngươi và thú biến dị là một bọn?” Một người trong đó run môi hỏi.
Otis lúc này mới nhướng mày, nhếch môi, lộ ra lạnh lẽ không hề che giấu: “Đối với loại người như các ngươi, chết không đáng tiếc.”
Sau khi hắn bước vào bang Thanh Long, căn cứ tình hình chiến đấu liền dễ dàng phân tích ra chân tướng sự tình.
Bang Thanh Long bắt giữ buôn bán thú biến dị mà sống.
Thậm trí lấy việc tra tấn thú biến dị làm niềm vui.
Pháp luật tinh tế cũng không quy định không thể ngược đãi thú biến dị.
Ngược lại, còn coi đó là một thú vui.
Từ trước tới nay Otis không để ý quá nhiều tới thú biến dị, đại đa số thời gian hắn đều đánh giặc, xử lý nguy cơ trùng động, mỗi ngày bận đến chân không chạm đất, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có.
Nhưng hiện tại thì khác.
Cục cưng nhỏ nhà hắn, tựa hồ cùng chung kẻ địch với đám thú biến dị kia.
Hắn là chủ nhân của cục cưng nhỏ, tự nhiên phải trở thành chỗ dựa vững trãi nhất của nó.
Có nguy hiểm hắn lên, có nguy hiểm hắn tới chiến.
Nhớ tới dáng vẻ nhát gan của cục cưng nhỏ khi đối diện với sâu biến dị máy, Otis nhịn không được thở dài thật sâu, hắn đã hi vọng đầu thú biến dị này có thể dũng mãnh bách chiến bách thắng cỡ nào.
Thái độ của Otis khiến một người trong đó bắt đầu cảm thấy bất an, không thể tin nổi quát: “Sao ngươi có thể giúp đám thú biến dị đó được?”
Otis còn chưa trả lời, sói bạc liền bắt được thời cơ xông lên, toàn bộ cơ thể như hóa thành một tia chớp, nhanh tới mức không nhìn thấy rõ.
Chờ tới khi sói bạc tạm dừng lại.
Một người trong đó đang che lại cổ, theo bản năng muốn nói điều gì.
Nhưng gã lại không nói nổi một câu nào, máu ọc ọc chảy ra từ phần cổ bị cắn, gã bỗng nhiên ý thức được điều gì, hai mắt trừng lớn không thể tin nổi ngã xuống.
Một màn bất ngờ xảy ra, khiến người bang Thanh Long trở nên hoảng loạn, sợ bản thân sẽ là người chết tiếp theo.
Đám thú biến dị như hổ rình mồi, như bùa đòi mạng không ngừng tới gần bọn họ, hai tròng mắt lập lòe sát ý không hề che giấu.
“Đừng hoảng hốt, mau chóng công kích chúng nó.” Không biết là ai đột nhiên hô lên.
Thời gian dài ở trong tình trạng sợ hãi, những người còn lại đã sớm trở nên hoảng loạn, bản năng ngưng tụ ra dị năng để công kích, đám thú biến dị cũng sôi nổi tiến hành đánh trả.
Dị năng đủ mọi màu sắc đụng vào nhau, phát ra tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc.
Quý Vô Tu nhịn không được che lại lỗ tai, vẻ mặt không thoải mái.
Otis thấy thể, cau mày.
Cục cưng nhỏ của hắn không thoải mái.
Nguyên nhân là do đám dị năng đó nổ mạnh gây nên.
Otis lập tức mở ra dị năng, lấy khí thế bá đạo mà chân thực để trấn áp.
Bỗng nhiên, mọi người hoảng sợ phát hiện mình căn bản không sử dụng được dị năng.
Đúng lúc này, sói bạc nhanh chóng xông lên, bắt đầu điên cuồng cắn xé săn giết đám người đó.
Những thú biến dị còn lại cũng lập tức xông lên.
Trong nháy mắt, đám người đã từng hành hạ đến chết vô số thú biến dị, cuối cùng cũng chết trong tay thú biến dị.
Đến lúc chết cũng không rõ—— vì sao dị năng của bọn họ không sử dụng được.
Nhưng Quý Vô Tu đột nhiên quay đầu lại, nhìn người mặt không đổi sắc - Otis, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác vô cùng phức tạp.
Người này......là lựa chọn trợ giúp thú biến dị sao.
Otis hơi khẽ nhìn cục cưng nhỏ một cái, khi thấy nó đang nhìn trộm mình, lập tức lộ ra ánh mắt kiên định, vẻ mặt đầy nghiêm túc.
Người này nhất định là người tốt.
Quý Vô Tu nhanh chóng ôm lấy đùi Otis, cọ cọ, ánh mắt mang theo cảm kích.
Cảm ơn ngươi.
Cảm ơn ngươi đã đứng về phía thú biến dị.
Giúp đỡ những con thú biến dị đang cố sống sót đó.
Vì y không có cách nào nói chuyện với Otis, chỉ có thể dùng hành động để biểu đạt sự gần gũi và biết ơn của mình.
Tin rằng người này, nhất định có thể hiểu.
Otis vẫn nghiêm mặt, nhưng khóe miệng lại lặng lẽ cong lên một chút.
Trong lòng sung sướng hưởng thụ sự gần gũi đến từ cục cưng nhỏ.
Cũng đắm chìm trong cảm giác khoan khoái khó có thể kiềm chế khi được ôm đùi.
Sói bạc âm thầm khinh bỉ, cực kỳ không muốn nhìn thấy hình ảnh đồ xấu xí dính nhân loại như vậy.
Còn các thú biến dị còn lại, tự nhiên không biết mọi việc có Otis âm thầm hỗ trợ, chúng nó chậm rãi tụ tập lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn Otis, chậm rãi lộ ra răng nanh và móng vuốt sắc bén.
Otis yên lặng ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh.
Giống như không hề phát hiện đám thú biến dị tới gần.
Dù sao cục cưng nhỏ thích chúng nó, hắn dứt khoát không so đó với đám thú biến dị này làm gì.
Quý Vô Tu nhận ra có gì đó không đúng, quay đầu nhìn, lập tức sợ tới mức run cả người.
Otis lập tức khom lưng trấn an Quý Vô Tu, hơn nữa ánh mắt nhìn đám thú biến dị đã có chút không vui.
Chúng nó làm cục cưng nhỏ sợ.
Phần hơi không vui này, lại khiến đám thú biến dị như lâm vào đại địch, cơ thể dừng lại, có chút không dám tiến lên.
Sau khi Quý Vô Tu xác định Otis đứng về phía mình, cả người càng thêm tự tin tràn đầy.
Y bò dậy kêu ngao ngao với đám thú biến dị đó, đem sự tình nói ra rõ ràng.
Đặc biệt là nhấn mạnh miêu tả Otis có bao nhiêu yêu thương thú biến dị, hắn tới để giúp đỡ mọi người.
Đám thú biến dị vẫn không nhúc nhích, đáy mắt chứa đầy vẻ khiếp sợ, mồm năm miệng mười ngao ngao kêu.
—— Thật hay giả?
—— Thật hay giả?
Tất cả thú biến dị đều khiếp sợ tới mức chỉ biết ngây ngốc lặp lại một câu.
Nhưng chúng nó cũng không phải bởi vì nghe được tin tức Otis là một nhân loại cư nhiên trợ giúp thú biến dị mà khiếp sợ.
Trên thực tế, là vì chúng nó cư nhiên nghe hiểu lời Quý Vô Tu nói mà cảm thấy khiếp sợ.
Các loài động vật không cùng chủng tộc không thể giao tiếp với nhau, đây là việc mà nhân loại và thú biến dị đều biết.
Cho nên, chúng nó thường thường vì không thể tiến hành câu thông mà cảm thấy rất bất đắc dĩ. Từ trước tới nay không nghĩ tới có một ngày, cư nhiên thật sự có một con thú biến dị, hơn nữa còn là một con thú biến dị cực kỳ xấu xí, lại có thể bỏ qua quy tắc này, có thể tiến hành câu thông không hề có một trở ngại khăn nào.
Báo đốm lớn tuổi vẫn giữ vẻ mặt chấn động, nhẹ nhàng ngao một tiếng.
—— Sao ngươi lại làm được?
Báo đốm rất muốn biết rõ đây rốt cục là vì sao, nếu thú biến dị chúng nó đều có thể tiến hành câu thông thì sẽ không như bây giờ, bởi vì không thể kịp thời câu thông mà dẫn tới kế hoạch thất bại, làm chết nhiều thú biến dị như vậy.
Nhiều ấu tể như vậy, cũng đã chết.
Chỉ còn dư lại một vài thú biến dị chúng nó.
Quý Vô Tu lập tức hắc tuyến.
Điểm chú ý của đám thú biến dị này cũng thật kỳ lạ.
Hiện tại chẳng lẽ không phải nên thảo luận việc Otis mới đúng, phải không.
Báo đốm không thể nhìn ra bất cứ cảm xúc gì từ khuôn mặt của con thú biến dị vô cùng kỳ lạ này, nó chuyển ánh mắt về phía nhân loại cho nó cảm giác cực kỳ đáng sợ kia, không hề che giấu đánh giá.
Otis hoàn toàn không để ý tới con báo đốm kia, hơi có chút hứng thú nhìn một loạt phản ứng của cục cưng nhỏ nhà mình.
Hắn suy đoán cục cưng nhỏ vừa rồi đang nói chuyện thay mình.
Có đôi khi hắn cũng rất muốn biết rốt cục cục cưng nhỏ nói gì, mà khiến đám biến dị thú vẻ mặt khiếp sợ.
Quý Vô Tu nhanh chóng kéo lại đề tài, nhình quanh bốn phía, ngao một tiếng với báo đốm.
—— Trừ các ngươi ra còn có thú biến dị nào còn sống nữa không?
Báo đốm bỗng trở nên im lặng.
Một con li miêu đứng ra, meo meo vài tiếng.
—— Đã không còn meo, chỉ còn lại chúng ta meo.
Quý Vô Tu cũng trở nên im lặng theo.
Nhiều thú biến dị như vậy, thế mà chỉ còn lại mười mấy con như này.
Lúc này bạo động báo thù, cái giá phải trả thực sự quá thảm thiết.
Báo đốm sống lâu nhất, sức mạnh của nó không phải lớn nhất, nhưng lại thông minh nhất, nó không tiếp tục truy vấn chuyện Otis hỗ trợ là thật hay giả.
Nó chỉ cần xác định nhân loại này sẽ không tổn thương tất cả thú biến dị, vậy là đủ rồi.
Rất nhanh, báo đốm hướng về phía thú biến dị ngao một tiếng, ý bảo mau rời đi.
Nhưng mấy con thú biến dị vẫn không chịu từ bỏ, ánh mắt nhìn chằm chằm Otis, hiển nhiên còn đang cân nhắc làm thế nào để giết chết Otis.
Báo đốm lập tức rống lên với mấy con thú biến dị kia.
—— Đi mau, chúng ta không đánh lại được người kia có hiểu không?
Mấy con thú biến dị vẫn không cam lòng, hiển nhiên vẫn rất muốn tìm đường chết.
Báo đốm tức giận tiến lên, dùng móng vuốt vỗ cho mấy con thú biến dị vài cái, rống giận rít gào ba tiếng.
Lúc này đám thú biến dị mới không cam tâm rống lên một tiếng.
Quý Vô Tu vội vàng túm chặt báo đốm, đang muốn nói gì đó, nhưng báo đốm lại như nhớ ra điều gì, rống lên vài tiếng với Quý Vô Tu.
—— Ngươi cũng phải đi theo chúng ta.
Quý Vô Tu sửng sốt, theo bản năng lắc đầu.
Ánh mắt báo đốm lập tức thay đổi, hơi có chút tức giận gầm gừ.
—— Không phải ngươi muốn đi theo nhân loại này đấy chứ?
Nói xong liền dùng móng vuốt chỉ chỉ Otis, một bộ cực kỳ đau lòng.
Otis vô duyên vô cớ bị điểm danh: “......”
Càng lúc hắn càng tò mò đám thú biến dị này đang nói gì?
Một đám lông xù ngao ngao kêu với cục cưng nhỏ lông xù của mình, nói chuyện với nhau, chuyện lạ như vậy khiến Otis cũng không áp được ý cười.
Thú vị.
Bây giờ hắn mới biết đám thú biến dị này thì ra lại thú vị như vậy.
Nhưng đáng tiếc, vẫn không thú vị bằng cục cưng nhỏ của mình.
Quý Vô Tu nói cho báo đốm bên ngoài cửa có rất nhiều dị năng giả, hơn nữa tỏ vẻ nếu cứ như vậy đi ra ngoài thật sự quá nguy hiểm.
Đương nhiên báo đốm cũng biết Quý Vô Tu nói đúng, nhưng nó đã không còn cách nào khác.
Quý Vô Tu quay đầu, lấy tay gấu chỉ chỉ Otis ở đằng sau, kêu lên ô a vài tiếng với báo đốm.
—— Người này có thể bảo vệ chúng ta đi ra ngoài.
Một đám lông xù lập tức ngẩng đầu, nhìn chằm chằm đánh giá Otis từ trên xuống dưới.
Otis: “......”
Rốt cục cục cưng nhỏ vừa nói gì vậy?
Tò mò.