Tác giả: Hữu Mặc
Edit: Bilun
Màn ảnh phát sóng trực tiếp đong đưa vô cùng kịch liệt, tất cả người xem căn bản không nhìn rõ chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng vì tiêu đề quá mức hấp dẫn, người xem tiến vào vẫn kiên nhẫn đợi vài giây, đồng thời gõ bình luận tỏ vẻ nghi hoặc.
[Sao vậy? Nói có thú biến dị đâu?]
[Người bị tiêu đề kéo tới đưa tin!]
[Không phải là tiêu đề câu view đấy chứ? Lúc này còn chưa nhìn thấy gì, hình ảnh quá mơ hồ.]
[Muốn xem thú biến dị, ta muốn xem thú biến dị!]
Giờ phút này, Chu Húc không có quá nhiều thời giờ đi đọc bình luận.
Bởi vì hắn đang vội vàng trốn tránh sợi tơ đang không ngừng thổi tới trên không trung, quang não cầm trên tay cũng kịch liệt đong đưa theo.
Bối cảnh chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc kịch liệt của hắn, còn có tiếng gầm gừ như ẩn như hiện của sâu biến dị.
Tiếng nổ mạnh ầm vang thường thường vang lên, tạo ra cảm giác khẩn trương khó hiểu trong màn ảnh.
Khán giả nhìn mà không nhịn được khẩn trương theo.
[Trời ạ, chủ phòng đang trốn tránh công kích của sâu biến dị sao? Đã đến nước này rồicòn phát sóng trực tiếp cái gì nữa, bị điên à?]
[Chủ phòng đừng vì tí danh tiếng mà không muốn sống chứ!!!]
[Cho dù không nhìn rõ rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng chủ phòng chắc chắn ở khu C phải không, tình huống hiện tại nhất định rất nguy hiểm, không có quân đội cứu người sao.]
[Các ngươi nhìn kỹ, xung quanh hình như có binh lính mặc quân trang.]
Người xem vốn tiến vào để xem thú biến dị, dần dần bắt đầu lo lắng cho an nguy của chủ phòng.
Có người khuyên chủ phòng đừng phân tâm để phát sóng trực tiếp nữa, tập trung chạy trốn mới là chính sự.
Mà chủ phòng phát sóng trực tiếp vẫn còn đang liều mạng tránh né, tiếng thở dốc càng ngày càng dồn dập, khiến người xem càng thêm nôn nóng.
Người xem mới tiến vào không rõ nguyên do, gõ bình luận dò hỏi những người xem khác có chuyện gì xảy ra.
Có người xem lập tức phổ cập kiến thức, tỏ vẻ chủ phòng này có lẽ chính là người khu C.
Càng nhiều người nhịn không được mắng chủ phòng không có đầu óc.
Tại thời điểm nguy hiểm như vậy, cư nhiên còn muốn phát sóng trực tiếp?
Chu Húc thật vất vả mới thoát khỏi phạm vi lưới tơ: “.....”
Mới có một lát như vậy, sao đã bị mắng cho tối tăm mặt mũi rồi.
Chu Húc dở khóc dở cười, mau chóng giải thích mình cũng không bị sâu biến dị đuổi giết, mà là tránh né lưới tơ bị ném ra khắp nơi mà thôi.
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp tự nhiên không tin.
Chu Húc không còn cách nào, chỉ có thể điều chỉnh quang não: “Không tin các ngươi xem.”
Màn hình phát sóng trực tiếp đong đưa một hồi.
Cuối cùng hướng về phía trước dừng lại.
Trên màn ảnh.
Sâu biến dị thân hình khổng lồ gào rống, trên mặt đất nơi nơi đều là lưới tơ dày đặc.
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp nhịn không được ngẩn ngơ, rồi sau đó liều mạng gõ bình luận: [Chủ phòng mau chạy đi, đây là sâu biến dị cấp 4, nếu ngươi không cẩn thận chạm vào sợi lưới tơ, chắc chắn sẽ chết.]
Tất cả mọi người cho rằng chủ phòng là người không biết cấp bậc của con sâu biến dị này, mới có thể to gan ở bên cạnh phát sóng trực tiếp như vậy.
Chu Húc vội vàng giải thích: “Ta biết.” Nói rồi, hắn nhắm ngay màn hình phát sóng trực tiếp lên người con thú biến dị kia: “Nhưng các ngươi xem cái này liền biết vì sao lại vậy.”
Bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên im bặt.
Rơi vào một mảnh yên tĩnh.
Trên màn hình.
Một con thú biến dị màu trắng đen đang tay không xé rách lưới tơ.
Rõ ràng thoạt nhìn vô hại lại mềm yếu, giống như ai cũng có thể bắt nạt nó.
Nhưng việc nó làm được, lại hoàn toàn trấn trụ mọi người.
Nhân loại kia bị lưới tơ quấn lấy, rậm rập quấn quanh người, cơ hồ sắp biến thành cái kén.
Nhưng nửa cái kén giống như bị thứ gì bạo lực xé rách, mà nhân loại ở bên trong lại mặt đầy khiếp sợ, giống như hắn nhìn thấy hình ảnh gì đó rất khó tin.
Mà kế tiếp......
Con thú biến dị kia lại lần nữa xé nốt nửa bên dưới của cái kén, vẻ mặt ghét bỏ vo viên thành quả bóng ném sang một bên.
Vẻ mặt ghét bỏ.
Mặt ghét bỏ.
Ghét bỏ.
Tất cả người xem: “!!!!”
Đó chính là sợi tơ mà tất cả nhân loại nghe tới đều biến sắc?!!!
Sao có cảm giác ở trong mắt nó chỉ là một sợi chỉ mà thôi.
Mọi người nhịn không được hoảng hốt.
Tỏ vẻ khó có thể tiếp thu.
Nhưng mà cái này cũng chưa hết.
Con sâu biến dị cấp 4 kia cuối cùng cũng phẫn nộ, nó không phun tơ nữa, mà xông lên chuẩn bị dùng cái kìm sâu khổng lồ đập chết con thú biến dị kia.
Mặc dù biết con thú biến dị này rất lợi hại.
Nhưng người xem vẫn nhịn không được cảm thấy lo lắng.
Bởi vì nó thoạt nhìn thật sự quá đáng yêu, thoạt nhìn mềm mại, hình thành tương phản mãnh liệt với con sâu biến dị cấp 4 kia.
Từ trong màn ảnh phát sóng trực tiếp, có thể nhìn thấy xung quanh có rất nhiều binh lính đang tấn công sâu biến dị cấp 4.
Nhưng vì trên mặt đất tràn ngập lưới tơ, mọi người không dám tiến tới quá gần, chỉ có thể nôn nóng đứng ở nơi xa, dùng dị năng tấn công từ xa.
Nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, cho dù dị năng có mạnh thế nào cũng sẽ bị suy yếu theo khoảng cách.
Tới khi rơi lên người sâu biến dị, căn bản không tạo thành thương tổn quá lớn.
Cùng lắm chỉ có thể đủ gãi ngứa cho con sâu biến dị kia mà thôi.
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp càng thêm nôn nóng.
Có người nhịn không được lên trang cá nhân của nguyên soái nhắn lại: [Nguyên soái! Thú cưng nhà ngài chạy ra ngoài kia!!! Còn không mau đi cứu nó đi!]
Nguyên soái đang ở bên ngoài tìm kiếm cục cưng nhỏ đột nhiên nhận được tin tức của người phụ trách khu C, hắn nhận cuộc gọi, hỏi: “Tìm được nói?”
Người phụ trách lắp bắp giải thích: “Tìm, tìm được rồi, con thú biến dị kia xuất hiện trong một phòng phát sóng trực tiếp.”
Otis căng thẳng trong lòng, nhưng vẫn cố hết sức bình tĩnh, nói: “Gửi số phòng phát sóng trực tiếp cho ta.”
Người nọ lập tức báo một chuỗi con số, còn chưa kịp nói gì, Otis đã lập tức ngắt máy.
Người nọ: “......”
Hắn chỉ muốn nói cho nguyên soái không cần gấp gáp, vì con thú biến dị kia căn bản không có việc gì, thực sự có chuyện phải là con sâu biến dị cấp 4 kia mới đúng.
Tâm trạng Otis cực kỳ nặng nề.
Hắn tìm kiếm số phòngphát sóng trực tiếp.
Vẻ mặt trước sau như một đầy bình tĩnh kiên định.
Nhưng không ai biết giờ phút này hắn có bao nhiêu sợ hãi.
Hắn không dám tưởng tượng.
Nếu trong màn ảnh phát sóng trực tiếp nhìn thấy cục cưng nhỏ bị thương, hoặc là bị ai đó bắt nạt.
Hắn phải làm sao.....
Hắn chưa kịp tưởng tượng xong, hình ảnh phát sóng trực tiếp trực tiếp hiện ra.
Trong màn ảnh, cục cưng nhỏ mặt đầy hoảng sợ, hoảng hốt vô thố.
Nhưng việc nó làm lại hoàn toàn không phù hợp với vẻ mặt nghiêm trọng của nó.
Bởi vì nó ấn sâu biến dị trên mặt đất, điên cuồng đấm đá.
Sâu biến dị liều mạng giãy giụa, tiếng kêu bén nhọn vô cùng chói tai.
Mà cục cưng nhỏ lại càng thêm hung tàn, từng phát một, sống sờ sờ đập chết con sâu biến dị kia.
Lo lắng trên mặt Otis đột nhiên mất tăm.
Vẻ mặt dần dần trầm ngâm.
Tâm trạng phức tạp.
Bình luận lúc này cũng yên tĩnh một mảnh.
Cuối cùng có một bình luận yếu ớt hiện lên: “[Nó......chỉ dùng thời gian mấy chục giây giết chết sâu biến dị cấp 4.....]
Otis lập tức trầm mặc.
Tính ra mình cần bao lâu mới có thể giết chết sâu biến dị cấp 4.
Sau một hồi đánh giá.
Otis - Nguyên soái trẻ tuổi nhất đế quốc, lại lần nữa trầm mặc ba giây.
Ngay cả thú cưng của mình hắn cũng không đánh nổi.
Tâm trạng càng nặng nề.
Mà bên này.
Sau khi giải quyết con sâu biến dị cấp 4, con thú biến dị kia yên lặng bắt đầu thu dọn đám tơ trên mặt đất, vo thành cuộn sau đó ném sang một bên, tránh cho những người khác lại gặp tao ương.
Mọi người: “......”
Nó cư nhiên còn rất cẩn thận.
Trong phòng phát sóng trực tiếp.
Cuối cùng bình luận điên cuồng chớp nháy.
[A a a a a nó cư nhiên lợi hại như vậy, ngay cả sâu biến dị cấp bốn cũng bị đập chết!!!]
[Các ngươi có phát hiện ra không, nó hoàn toàn không cần thu lại đám tơ trên mặt đất, chắc chắn là nó sợ những người khác lại gặp phải nguy hiểm, thật sự quá hiểu ý người.]
[Đột nhiên thật cảm động, thật muốn cho con thú biến dị này một nụ hôn moah moah.]
[Nhưng không ai biết....vì sao nó đột nhiên xuất hiện ở khu C sao? Nguyên soái đâu?]
Trong nháy mắt, bình luận nghi hoặc nổi lên bốn phía.
Mọi người bắt đầu lo lắng có phải con thú biến dị này gặp phải biến cố gì không.
Có người bình luận dò hỏi: [Chủ phòng, sao các ngươi lại gặp được nó thế?]
Chu Húc lắp bắp giải thích nói: “Lúc ấy chúng ta ra ngoài để tìm vật tư, kết quả không cẩn thận đụng phải sâu biến dị cấp 4, sau đó con thú biến dị này vừa vặn đi ngang qua thuận tiện cứu luôn chúng ta.”
[Thì ra là vậy, vậy sự tình càng thêm kỳ quái, nó tuyệt đối không thể tự mình chạy từ khu B tới, chắc chắn là có người mang nó tới đây.]
[Trời ạ, rốt cục là ai quá đáng như vậy, đưa nó tới nơi nguy hiểm như vậy.]
[Buồn cười nhất là, con người đưa nó tới nơi nguy hiểm như vậy, kết quả nó vẫn ngây ngốc đi cứu người, nhìn mà khiến ta càng thêm tức giận.]
[Tên ngốc Otis kia, nói sẽ bảo vệ nó kia mà, kết quả lại để nó lưu lạc tới nơi như vậy.]
Oits bị mắng đen mặt.
Nhưng không tức giận.
Hắn ra lệnh cho người khu C định vị vị trí phòng phát sóng trực tiếp này, sau đó mạng theo quân đội vội vàng chạy tới.
Mà bên này.
Sau khi giết chết con sâu biến dị cấp 4 kia, phát sóng trực tiếp lại nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống.
[Chúc mừng ký chủ bán manh thành công, khiến trái tim của 4.973 người rung động, sinh ra tâm lý 'Sao nó lại thiện lương như vậy, thật cảm động muốn khóc', chúc mừng ngài đạt được +9.637 điểm bán manh.]
Quý Vô Tu: “......”
Xung quanh còn chưa có tới 200 người, lấy đâu ra hơn 4.000 người?
Hệ thống vừa định giải thích, Quý Vô Tu lại lập tức bừng tỉnh, suy đoán có người đang âm thầm phát sóng trực tiếp, quay hết hình ảnh chiến đấu anh dũng đánh sâu biến dị của mình vừa rồi vào.
Quý Vô Tu nhìn quanh bốn phía, phát hiện một người thực khả nghi.
Bởi vì chỉ có người này toàn bộ hành trình đều đang giơ cánh tay, đem quang não nhắm ngay bên này.
Lúc này hạ sĩ bị chút thương nhẹ, nhưng hắn không vội vã đi xử lý thương thế, mà là mặt đầy phức tạp nhìn con thú biến dị này, không biết nên làm gì cho phải.
Người xung quanh cũng là như thế.
Bọn họ rất cảm kích con thú biến dị này đã hỗ trợ.
Rồi lại vì giống loài khác nhau, không thể biểu đạt lòng cảm ơn với nó.
Hạ sĩ nghĩ nghĩ, lấy một cái kẹo không nỡ ăn ở trong túi ra, đi qua thăm dò đưa cho nó: “Cho ngươi, cảm ơn ngươi đã cứu chúng ta.”
Con thú biến dị kia ngoan ngoãn nhận lấy, cũng vỗ vỗ bả vài hạ sĩ.
Vẻ mặt khen ngợi.
Vẻ mặt vốn khẩn trương của hạ sĩ lập tức biến mất hầu như không còn, lập tứcdở khóc dở cười.
Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao lại có nhiều người yêu thích nó như vậy.
Nhưng cười xong, hạ sĩ vẫn trịnh trọng nói một câu: “Cảm ơn.”
Mặc kệ ngươi có thể nghe hiểu hay không.
Vẫn phải cảm ơn ngươi nguyện ý vươn tay trợ giúp loài người.
Cảm ơn người không lựa chọn đối xử lạnh nhạt.
Con thú biến dị kia ngẩn người, giống như nghe hiểu, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai hạ sĩ.
Như là đang nói: Không cần khách khí, nhân loại.
Hạ sĩ ngẩn người, lại nhịn không được nở nụ cười.
Hắn cảm thấy, nhất định là con thú biến dị này nghe hiểu.
Trong phòng phát sóng trực tiếp.
Bình luận vẫn đang tiếp tục đổi mới.
[A a a a hình ảnh này thật cảm động.]
[Kỳ thực con người cũng có người tốt, không phải ai cũng căm hận thú biến dị.]
[Nếu nó có thể nghe hiểu lời binh lính nói thì tốt quá, nhất định nó sẽ biết, những người nó từng giúp đỡ, đang cảm ơn nó, sự trả giá của nó không phải đơn phương.]
[Đúng vậy, thế giới này lương thiện tuy sẽ đến muộn, nhưng cũng sẽ không vắng mặt.]
[Tuy thú biến dị không hiểu tiếng người, nhưng chúng nó rất thông minh, nếu không con thú biến dị kia cũng sẽ không vỗ vai của hắn, ta đoán nhất định nó hiểu.]
[Có lẽ ta đã lớn tuổi, xem cái gì cũng đều muốn khóc.]
Otis nhìn hình ảnh trong phòng phát sóng trực tiếp.
Lại lần nữa đen mặt.
Hắn biết ngay, cục cưng nhỏ vĩnh viễn luôn hấp dẫn sự yêu thích của mọi người mọi lúc mọi nơi.
Chiếc máy bay chiến đấu này là sản phẩm mới nhất mới nghiên cứu phát minh ra.
Trên đường bay, có thể hoàn toàn ẩn nấp tiếng máy móc phát ra.
Nhưng cỗ máy khổng lồ như vậy bay trên bầu trời, vẫn dẫn tới lực chú ý của không ít sâu biến dị.
Chúng nó run rẩy râu, phát ra tín hiệu.
Có nhân loại......
Có nhân loại......
Sâu biến dị xung quanhsôi nổi run run râu, hướng tới nơi phát tín hiệu bay qua đi, cũng phát tín hiệu đáp lại.
Chúng ta tới......
Chúng ta tới......
Trong máy bay chiến đấu, vẻ mặt mọi người vô cùng ngưng trọng.
Bởi vì từ trong màn ảnh phản hồi về có thể nhìn thấy rất nhiều sâu biến dị đang bay tới đây, rậm rạp cơ hồ che kín cả bầu trời.
“Nguyên soái, chúng ta làm sao bây giờ?” Một vị thượng úy trong đókhẩn trương hỏi.
Otis giương mắt nhìn kỹ màn ảnh, gõ mặt bàn không ngừng tự hỏi phương án giải quyết.
Mặc kệ như thế nào, hắn nhất định phải đem cục cưng nhỏ trở về an toàn.
********
Giờ phút này.
Hạ sĩ ra lệnh mọi người lập tức rời khỏi nơi này.
Sau đó tìm nơi an toàn xử lý vết thương, nếu không mùi máu tươi rất dễ thu hút sâu biến dị tới.
Còn con thú biến dị vừa trợ giúp bọn họ.
Mọi người lại có vẻ rất là khó xử, sợ nó sẽ không đi theo mọi người.
Nhưng hiển nhiên bọn họ lo lắng nhiều rồi.
Con thú biến dị này tựa hồ còn thông minh hơn bọn họ nghĩ, hạ sĩ chỉ dùng thủ thế đơn giản, con thú biến dị kia đã lập tức đi theo sau bọn họ, vẻ mặt cảnh giác nhìn xung quanh, giống như đang bảo vệ mọi người.
Cũng không biết vì sao.
Từ lúc có con thú biến dị này đi theo phía sau.
Sợ hãi trong lòng bọn họ dần dần tiêu tán rất nhiều.
Hạ sĩ nhìn xung quanh, cuối cùng chọn được một nơi tạm thời tránh né.
Mỗi một binh lính đều cõng một cái ba lô, bên trong đều là thuốc và băng vải, có thể dùng để khẩn cấp sơ cứu.
Mọi người lập tức nghỉ ngơi tại chỗ tiến hành xử lý vết thương.
Mà con thú biến dị kia cũng ngồi xuống theo,ngoan ngoãn chờ đợi.
Điều này khiến cho mọi người nhịn không được thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nó thật sự giống như trên mạng nói, ngoan ngoãn lại hiểu ý người.
Giờ phút này Chu Húc vẫn còn phát sóng trực tiếp, hắn chiếu màn ảnh về phía con thú biến dị kia, giải thích: “Các ngươi xem, nó vẫn luôn đi theo chúng ta, không ồn ào cũng không náo loạn, đặc biệt ngoan.”
Trong màn ảnh, con thú biến dị kia giống như phát hiện ra điều gì, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm màn ảnh.
Chu Húc hoảng sợ, màn ảnh không khỏi lắc lư vài cái.
Bình luận cũng điên cuồng đổi mới.
[Làm ta sợ muốn chết, có phải nó phát hiện màn ảnh hay không?]
[Chắc là vậy, nghe nói có thú biến dị có thểcảm giác được.]
[Nếu nó có thể xem hiểu bình luận, có lẽ hiện tại sẽ vẻ mặt mộng bức, nghĩ tới lại cảm thấy khôi hài.]
[Lầu trên ngươi đủ rồi, nếu nó biết chúng ta mỗi ngày kêu nó đáng yêu, chắc chắnsẽ tức giận.]
[Ngươi sai rồi, nó sẽ không tức giận, chỉ biết vui vẻ lăn lộn đầy đất, dù sao nó là một con......thú biến dị cẩn trọng nỗ lực làm nhiệm vụ bán manh của mình mà!!!]
Bình luận một mảnh sung sướng, Chu Húc nhìn mà buồn cười.
Hắn lặng lẽ liếc nhìn con thú biến dị kia một cái, lại phát hiện nó đang chậm rãi đi tới.
Bình luận lập tức trở nên điên cuồng.
[A a a a a a nó tới đây!!!!]
[Càng ngày càng gần, như vậy thoạt nhìn càng đáng yêu.]
[Ta sắp không thể hô hấp!]
[Nó tới đây là muốn làm gì?]
Chu Húc cũng nhịn không được trở nên khẩn trương.
Binh lính xung quanh chú ý tới điểm này, nhịn không được ngẩng đầu, vẻ mặt nghi hoặc.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Con thú biến dị kia vẫn bình tĩnh bò lại đây, dùng ánh mắt dò hỏi chu húc có thể ngồi ở chỗ này hay không.
Chu Húc: “......”
Hắn thật sự không có xuất hiện ảo giác chứ?
Con thú biến dị kia giống như có chút nôn nóng, nhẹ nhàng kêu vài tiếng.
Chu Húc cứng đờ gật đầu, nói lắp nói: “Ngồi......ngồi đi.”
Con thú biến dị kia lúc này mới ngồi xuống, mặt đầy ngoan ngoãn.
Chu Húc: “!!!!”
Nếu không phải biết nó chỉ là một con thú biến dị.
Hắn thật sự sẽ cho rằng đây là một con người khoác da thú.
Giờ phút này bình luận hoàn toàn rơi vào điên cuồng.
Từng cái bình luận điên cuồng thay đổi, rất nhanh bị bình luận mới thay thế.
Chu Húc căn bản không nhìn rõ những bình luận đó nói gì.
Càng ngày càng nhiều người xem dũng mãnh tiến vào, sau khi nhìn thấy con thú biến dị kia, không chút nào bất ngờ, liền rơi vào bên trong điên cuồng.
Mỗi người điên cuồng liếm hình ảnh thú biến dị, hận không thể chui vào ôm lấy con thú biến dị này, hung hăng xoa nắn một trận.
[A a a a nó thật sự quá ga lăng, còn biết dò hỏi chủ phòng có để ý nó ngồi xuống không!!!]
[Trời ạ đáng yêu chảy cả nước mắt.]
[Lầu trên ngươi không biết sao, con thú biến dị này là con thú biến dị ga lăng nhất, biết tán gái nhất, còn tặng biển hoa cho đám hầu gái làm lễ vật đấy!!! Lúc ấy đã khiến rất nhiều người đều hâm mộ phát khóc.]
[Ta không hâm mộ những người đó, ta chỉ hâm mộ chết chủ phòng!!! Có thể gần gũi nhìn thú biến dị đáng yêu!!!]
[Vì sao ta không phải chủ phòng!!! Hối hận ảo não! Muốn khóc!]
[Vừa rồi bên dưới lầu ta ở có cái xe cấp cứu, vẻ mặt trầm tư, ta cảm thấy có lẽ lại có người bị đáng yêu làm ngất đi rồi.]
[Thật trùng hợp! Tầng trên nhà ta cũng có người hôn mê!]
[Chỉ hôn mê thì có là gì, có nhớ lúc trước còn có người, thiếu chút nữa bị con thú biến dị này đáng yêu đến chết không! Thiếu chút nữa không cứu về được.]
Cho dù có rất nhiều người đều tỏ vẻ hâm mộ Chu Húc có thể tiếp xúc gần gũi với con thú biến dị này.
Nhưng trên thực tế, lúc này Chu Húc khẩn trương không chịu được.
Biết rõ con thú biến dị này rất ôn hòa, sẽ không tùy ý công kích con người.
Nhưng hắn vẫn nhịn không được khẩn trương.
Bởi vì con thú biến dị kia đang mặt đầy tò mò nhìn chằm chằm quang não của hắn, thậm chí còn ghét bỏ nhìn không rõ, chủ động túm lấy cánh tay Chu Húc tới, tiếp tục chuyên chú nhìn màn hình.
Giống như thật sự có thể xem hiểu.
Chu Húc rất muốn cười, rồi lại nhịn không được cứng đờ cả người.
Nhưng binh lính xung quanh lại lộ ra vẻ mặt cực kỳ hâm mộ.
Bọn họ không biết Chu Húc có chỗ nào thu hút con thú biến dị này, cư nhiên có thể để nó nhìn bằng con mắt khác.
Bởi vì Quý Vô Tu đối diện với camera sau, rất nhiều người xem căn bản không xem toàn mặt y.
Bình luận lại lần nữa điên cuồng đổi mới.
[A a a a chủ phòng, điều chỉnh lại màn ảnh đi!!]
[Đều không thấy rõ mặt nó!]
[Cuộc đời không thể nhìn thấy thú biến dị, còn có ý nghĩa gì!]
Dưới sự thúc dục của mọi người, Chu Húc yên lặng chỉnh màn ảnh tới camera trước.
Hình ảnh vừa chuyển.
Một người đàn ông vẻ mặt cứng đờ lập tức xuất hiện trong màn hình.
Hắn thoạt nhìn rất là lôi thôi, đầy mặt dơ bẩn cơ hồ sắp che hết cả khuôn mặt vốn có.
Nhưng tất cả mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng, hắn đang không ngừng dùng ánh mắt lặng lẽ nhìn con thú biến dị bên cạnh mình.
Mà con thú biến dị kia làm như ngạc nhiên nhìn màn ảnh, rất là tò mò vì sao mình lại xuất hiện bên trong hình ảnh, nó nhìn nhìn màn ảnh, lại quay đầu nhìn Chu Húc, vẻ mặt mộng bức.
Bình luận lập tức trở nên say mê.
[A.......bộ dáng ngốc nghếch của nó thật đáng yêu!]
[Chắc chắn nó đang mộng bức! Ta là ai ta đang ở đâu ta đang làm gì? Vì sao màn hình có hai cái, một nhân loại xấu xấu xuất hiện, thậm chí còn có cái đáng yêu thiên thành ta ở bên trong?]
[Lầu trên cos hoạt động tâm lý thật đáng yêu!!! Ta thiếu chút nữa liền tin!]
Chu Húc cũng rất muốn cười, nhưng lại không dám.
Chỉ có thể cứng rắn chịu đựng cố gắng làm ra vẻ mặt thực nghiêm túc.
Con thú biến dị kia vẫn còn đang nghiêm túc tự hỏi, thường thường nhìn bình luận một cái, lại nhìn nhân loại bên cạnh một cái, đầy mặt nghi hoặc quơ quơ móng vuốt đối với màn ảnh, phát ra tiếng kêu mềm mại.
Âm cuối hơi cao lên, giống như đang hỏi: Đây là cái gì nha?
Bình luận hoàn toàn rơi vào điên cuồng.
[A a a a a a a a! Sao nó lại thông minh như vậy, đáng yêu như vậy!]
[Trời ạ! Thanh máu của ta cạn rồi, không thể nhìn nữa, nhìn nữa thì ta thật sự sẽ chết.]
[Ta thật vất vả từ phòng chăm sóc đặc biệt ICU đi ra, hiện tại lại bị bác sĩ kéo vào, các vị ta đi trước! Nhớ rõ ghi lại video giúp ta, chờ ta ra rồi xem lại!]
[Lầu trên bảo trọng! Nhất định phải sống mà ra nhé!!!!!]
[Vẻ ngoài đáng yêu luôn sẽ lấy mạng người, ta thế nhưng không hề khiếp sợ chút nào.]
Otis giải quyết xong nguy cơ cầm lấy quang não, nhìn phát sóng trực tiếp, đen mặt bóp nát ly nước.
Trong lòng tràn ra ghen tuông.
Vì sao nó lại dựa gần người khác như vậy.
Ghen tị.
Phát sóng trực tiếp càng lúc càng nhiều bình luận, người xem ùa vào cũng càng ngày càng nhiều.
Thế cho nên hình ảnh phát sóng trực tiếp bắt đầu bị nghẽn.
Có người tức khắc hoảng sợ: [Không......không thể nào,vì sao ta có một dự cảm không tốt?]
[Ta......ta cũng cảm thấy có chút không ổn.]