Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp

Chương 47: Chương 47: Nguyên soái rất khó chịu




Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilun

Triệu Lợi Binh đã biến mất suốt ba ngày và chưa từng trở về, cho dù kỹ thuật chiến đấu của anh có phong phú như thế nào, cũng không thể một mình đấu lại được đám dị năng giả.

Nhưng hiện tại có lo lắng như thế nào cũng vô dụng.

Bởi vì y và sói bạc căn bản không biết Triệu Lợi Binh đi đâu.

Sói bạc im lặng đứng ở nơi đó, cuối cùng vẻ mặt nghiêm trọng nói cho Quý Vô Tu, nó cũng phải đi báo thù.

Kẻ đã giết mẹ, nhất định phải chết trong tay nó mới được.

Quý Vô Tu giật giật khóe miệng, hỏi sói bạc biết người kia ở đâu sao?

Sói bạc ngẩn người, hiển nhiên chưa từng suy xét về vấn đề này.

Quý Vô Tu lại hỏi cho dù biết ở nơi nào, nhưng đường xá xa xôi phải đi tới đó thế nào?

Vấn đề này lại lần nữa đả kích sói bạc, nó ghé lên mặt cỏ, ánh mắt trở nên ảm đạm không ánh sáng.

Quý Vô Tu nhìn có chút không đành lòng, vội vàng tìm kiếm hệ thống trợ giúp.

“Hệ thống, ngươi xem có biện pháp nào để giúp nó không?”

Hệ thống cũng rất thương hại sói bạc, nhưng hơi bất đắc dĩ lên tiếng: [Ký chủ, ta cũng rất muốn giúp nó, nhưng ngài phải biết rằng chúng ta là hệ thống bán manh thăng cấp, trước mắt ta cũng không nghĩ ra được bất cứ biện pháp gì giúp nó.]

Quý Vô Tu nhìn sói bạc, thở dài một hơi.

Hệ thống nghĩ nghĩ, nói: [Nhưng ngài trước mắt đã có được 9687 điểm bán manh, khuyên ngài có thể thăng cấp để tự bảo vệ mình.]

Quý Vô Tu nhịn không được giật mình: “Nhiều như vậy sao?”

[Ngoại trừ tích tiểu thành đại ra, hai nhân loại cũng cống hiến cho ký chủ không ít điểm bán manh, cho nên ngài mới tăng nhanh như vậy.]

Quý Vô Tu gật gật đầu, trong lòng bắt đầu tính toán.

Hiện giờ y là thú biến dị cấp 2, muốn lên tới cấp 3 cần yêu cần 10.000 điểm bán manh, mà hiện tại y còn thiếu hơn 300 điểm bán manh, nhìn thì có vẻ rất nhanh là có thể tích cóp đủ, nhưng kỳ thực không dễ dàng như vậy.

Nếu không có Otis và Triệu Lợi Binh, y cần vất vả một tháng mới có thể tích cóp đủ nhiều điểm bán manh như vậy.

Hệ thống ở bên cạnh thổn thức nói: [Trừ khi ký chủ có thể manh được rất nhiều người, nếu không ngài vất vả lâu như vậy, cuối cùng cũng vẫn không nhanh bằng Otis cống hiến.]

Lời hệ thống nói khiến Quý Vô Tu bỗng nhiên nhận ra rốt cục —— Otis quan trọng như thế nào.

Vị này tùy tiện là có thể cống hiến ra 520 điểm.

Đáng sợ nhất chính là, y mấy ngày trước không những không gắt gao bám quần Otis, mà thậm chí còn ghét bỏ đối phương vướng bận.

Quý Vô Tu lập tức tiến hành tự kiểm điểm bản thân, lần sau gặp lại Otis, tuyệt đối phải bày ra tất cả vẻ đáng yêu nhất của mình.

Tranh thú biến Otis trở thành nơi cung cấp điểm bán manh cố định của mình.

Hệ thống nhìn mà vui mừng, ở một bên cổ vũ cố lên.

Mấy ngày nay sói bạc vẫn luôn không ngừng loanh quanh ở cửa, nó liều mạng dùng dị năng công kích vào cánh cửa, tiếng động rầm rập cơ hồ đinh tai nhức óc, vụn băng sắp xếp thành núi.

Quý Vô Tu thuận tay lấy đi một khối băng, bỏ vào miệng nhai.

Gần đây thời tiết bắt đầu nóng lên, y khoác một lớp lông dày như này thực sự có chút không chịu nổi, vừa lúc ăn chút đá băng hạ nhiệt độ.

Sói bạc hơi thở phì phò, như có vẻ mệt, nó vừa rồi công kích vào cánh cửa khoảng một tiếng đồng hồ, mà hiện tại nếu không phải vì dị năng của nó đã tiêu hao không còn, thì cho dù nó có mệt chết cũng muốn tiếp tục công kích.

Quý Vô Tu biết cách mở cánh cửa này ra như thế nào, nhưng y lại không thể mở, bởi vì nếu để sói bạc đi ra ngoài sẽ chỉ khiến người trong trang viên hoảng sợ.

Hơn nữa sói bạc cũng không biết Triệu Lợi Binh hiện tại đang ở đâu.

Nhưng sói bạc vì có thể đi ra ngoài báo thù, hiện tại rõ ràng đã kiệt sức, nhưng vẫn cắn răng tiến hành công kích.......

Trái tim y không phải làm bằng sắt, tự nhiên trong lòng sẽ có chút không thoải mái.

Cho nên nếu muốn giúp sói bạc, nhất định phải khiến người duy nhất hiện tại có thể trợ giúp chúng nó là nguyên soái trở về.

Quý Vô Tu không có cách nào liên hệ nguyên soái, cũng chỉ có thể để sói bạc gây ra chút động tĩnh thu hút lực chú ý của những người hầu đó, cuối cùng khiến quản gia liên hệ nguyên soái.

Cũng may biện pháp này dùng rất được, không bao lâu liền có người hầu phát hiện tiếng động, lập tức sắc mặt hoảng hốt báo lại chuyện này cho quản gia.

Hai đầu thú biến dị kia rất có thể sẽ lao ra.

Theo lý thuyết loại chuyện nhỏ như này không nên quấy rầy nguyên soái, thân là quản gia trong trang viên, ông hoàn toàn có quyền lên tiếng tự làm chủ xử lý.

Nhưng nghĩ tới nguyên soái có vẻ rất yêu thích đầu thú biến dị màu đen trắng trong kia, quản gia trầm mặc một lát, rồi lập tức thông qua quang não báo cáo chuyện này cho nguyên soái.

Còn việc Triệu Lợi Binh bỗng nhiên mất tích ba ngày.

Quản gia do dự hồi lâu, cũng đồng thời báo cáo cho nguyên soái: “Anh ta biến mất ba ngày, ta đã từng phái người đi ra ngoài tìm, nhưng đều không tìm được.”

Otis nghe thấy vậy, không khỏi nhíu mày: “Lập tức điều tra rõ anh ta đi đâu cho ta, ta hiện tại sẽ lập tức về trang viên.”

Quản gia áp xuống kinh ngạc trong lòng, vội vàng trả lời vâng.

Otis cảm thấy may mắn vì phiền toái bên này đã giải quyết xong, chỉ còn dọn dẹp chiến trường chưa xử lý, có hắn tọa trấn hay không cũng không có gì khác biệt, cho nên mới có thể gấp trở về trong vòng một giờ.

Khi nguyên soái về tới nơi, hoảng hốt bất an trong lòng mọi người cũng lập tức biến mất, bọn họ tụ lại bên nhau, nhìn vẻ mặt lãnh đạm uy nghiêm của Otis, sôi nổi cúi đầu.

“Tụ tập ở đây làm gì, lập tức đi về làm việc đi, ta sẽ xử lý tốt chuyện này.” Otis đút tay vào túi, vẻ mặt lãnh đạo nói.

Mọi người vội vàng tản ra.

Tuy vẫn có không ít người tò mò về chuyện thú biến dị bạo động, nhưng so với mất việc, chuyện này lại có vẻ không quan trọng cho lắm.

Otis mở cửa, nhanh chóng đi vào.

Nhưng bất ngờ là, tình huống bên trong hoàn toàn không giống như hắn suy đoán.

Rõ ràng sói bạc đang không ngừng dùng dị năng công phá cửa lúc trước giờ phút này ngồi ở nơi đó, tuy nó vẫn mang theo một thân sát khí nhưng lại không tiến hành bất cứ công kích nào.

Sao lại như vậy?

Lúc trước hắn cho rằng hai đầu thú biến dị này bạo động, mới vội vàng trở về.

Mà lúc này, Quý Vô Tu vội vàng ôm đùi Otis, vẻ mặt lã chã chực khóc.

Otis lập tức vứt đi nghi vấn trong đầu, khom lưng sờ sờ Quý Vô Tu, nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy?”

Đương nhiên Quý Vô Tu sẽ không bại lộ việc mình có thể nghe hiểu tiếng người, nhưng lúc này cũng không trở ngại y ngụy trang thành một con thú biến dị thông minh.

Quý Vô Tu vẫn vẻ mặt đầy ủy khuất, bắt đầu xoa bụng, biểu đạt bản thân hiện tại rất đói bụng.

Otis hoảng hốt nhớ ra Triệu Lợi Binh đã mất tích ba ngày, hắn không khỏi nhíu mày, lập tức sai phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.

20 phút sau, Quý Vô Tu và sói bạc bắt đầu vùi đầu ăn cơm.

Mà đúng lúc này, Otis có video gọi đến, trên màn hình bán trong suốt hiện lên mặt quản gia.

“Nguyên soái, vì thời gian quá ngắn, trước mắt ta chỉ tra được vị trí Triệu Lợi Binh tới, anh ta đang ở một vùng núi tuyết không biết tên, tựa hồ đang có xung đột với thợ săn bắt thú nơi đó.”

Otis nhíu mày, hắn mơ hồ nhớ ra mỗi năm Triệu Lợi Binh sẽ đi tới một tòa núi tuyết tìm kiếm sói tuyết biến mất 10 năm.

Quý Vô Tu ở bên cạnh nghe được toàn bộ, lập tức quay đầu nhỏ giọng dặn dò sói bạc ngoan ngoãn đi theo mình.

Sói bạc hơi hơi gật gật đầu.

Otis tắt video, sờ sờ đầu Quý Vô Tu: “Ở yên đây.”

Quả cầu béo tròn vo ngốc lăng ngồi một chỗ, thoạt nhìn vô cùng ngốc nghếch đáng yêu, khiến Otis nhịn không được nhéo nhéo mặt nó, xong rồi mới xoay người rời đi.

Nhưng đi được vài bước, Otis dường như đã nhận ra điều gì, nhíu mày quay đầu, thấy sinh vật ngốc nghếch đáng yêu kia đang đi theo sát mình, thậm chí còn dùng một khuôn mặt vô tội mờ mịt nhìn hắn.

Otis xụ mặt, chỉ vào sâu trong rừng: “Mau quay về.”

Quả cầu lông tròn vo vẫn ngây ngốc nhìn hắn, vẻ mặt đầy mơ hồ.

Otis lúc này mới xoay người tiếp tục bước đi, không hề bất ngờ lại nghe thấy động tĩnh phía sau.

Hắn không kiên nhẫn quay đầu, quả cầu lông vẻ mặt chột dạ vì bị bắt quả tang, vội vàng dùng tay gấu che mặt lại, như kiểu không dám gặp người.

Tức giận tích tụ của Otis cứ như vậy bị vẻ đáng yêu làm cho biến mất không còn một mảnh, cũng lại lần nữa cho Quý Vô Tu 520 điểm bán manh.

Thú cưng vừa ý không nghe lời, đánh thì không nỡ, mắng cũng không nỡ, Otis chỉ có thể nghiêm mặt, hù dọa quả cầu lông thoạt nhìn có vẻ rụt rè nhát gan, quát lớn: “Mau quay về.”

Quả cầu lông như bị hoảng sợ, run rẩy, lấy ánh mắt cực kỳ cẩn thận nhìn Otis, cũng chậm rãi vươn chân, giống như đang tìm đường chết bên cạnh Otis phẫn nộ......

Mặt Otis lập tức trầm xuống.

Dáng vẻ đó khiến sói bạc cũng nhịn không được cong lưng, lông trên người dựng đứng hết lên.

Duy chỉ có Quý Vô Tu chậm rãi bò tới, không hề sợ hãi ánh mắt âm trầm của Otis mà ôm lấy đùi, một bộ ta cứ quấn lấy ngươi đấy thì sao.

Otis không thể nhịn được nữa, giơ tay lên muốn đánh con thú biến dị này.

Thật sự quá không nghe lời.

Nhưng con thú biến dị kia cũng không biết là ngốc đến không có não hay thật sự không sợ hắn, thế mà còn lấy đầu nhỏ cọ cọ cánh tay hắn.

Trong nháy mắt, cảm giác sung sướng ập vào trong lòng.

Khóe miệng không khống chế được nhếch lên.

Còn Quý Vô Tu lại lần nữa đạt được 520 điểm bán manh.

Lập tức ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Otis, tựa như nhìn một thỏi vàng đang phát sáng.

Người này cũng thật giàu.

Những việc y làm vừa rồi quả nhiên không uổng phí.

Sau khi vui vẻ quá đi, tâm trạng Otis đột nhiên trở nên nặng nề.

Hắn có thể nhẹ nhàng huấn luyện quân đội nhát như chuột thành một tinh binh mạnh nhất, ở trên chiến trường bưu hãn đến chết cũng không sợ.

Cũng có thể nhẹ nhàng giải quyết trùng động mà tất cả mọi người không giải quyết được, bảo vệ hành tinh này không bị trùng tộc xâm hại.

Càng có thể khiến thú biến dị hung hãn nhìn thấy hắn đều bị dọa đến ngửa cả bụng.

Giống như con sói bạc phía sau lưng quả cầu lông kia, đã bắt đầu bị hắn dọa cho run lên.

Nhưng còn.....

Duy nhất sinh vật......có vẻ ngoài ngốc nghếch đáng yêu này, Otis lại sinh ra một loại cảm xúc gọi là không thể chối từ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.