Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp

Chương 102: Chương 102: Thu nhỏ




Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilun

Con thú biến dị anh dũng thiện chiến, đánh cho sâu biến dị cấp 6 không có sức phản kháng này.

Ở trong lòng mọi người, từng là một con thú biến dị mềm mại đáng yêu lại lương thiện.

Và sau đó, liền biến thành thú biến dị biết tặng hoa tán gái, nhưng sức chiến đấu mạnh mẽ.

Rồi....nhân loại liền phát điên.

Ngày hôm nay, đáng giá để thế giới khắc ghi.

Bởi vì con thú biến dị rõ ràng còn đang thời kỳ ấu niên kia, cư nhiên biến thành sinh vật cao đến 10 mét!

Hung manh và tràn ngập lực chấn nhiếp.

Cho dù thoạt nhìn vẫn mềm mại đáng yêu.

Chỉ đơn giản phóng đại gấp mười lần mà thôi.

Nếu nó vẫn không nhúc nhích, quả thực cự kỳ giống thú nhồi bông phiên bản khổng lồ.

Con thú biến dị này, đã từng có thể đập chết sâu biến dị cấp 5.

Mà hiện tại, nó có thể ấn đầu sâu biến dị cấp 6, liều mạng đánh đấm!

Vừa đáng yêu vừa khí phách!

Khiến mọi người nhìn mà ngao ngao kêu gào, quả thực hung hăng chọc chúng manh điểm!

Trên màn ảnh, con thú biến dị khổng lồ này, đang đánh cho sâu biến dị không ngừng kêu lên thảm thiết, xác sâu xuất hiện rất nhiều vết thương.

Nhưng nó còn chưa kịp tự làm khép lại, lại bị con thú biến dị kia đả thương thêm lần nữa.

Có thể nói gian trá tới cực điểm.

Nhưng một màn tàn bạo như vậy, lại khiến nhân loại nhìn đến nhiệt huyết sôi trào.

Không ai sẽ đi thương hại con sâu biến dị này làm gì.

Chỉ biết vỗ tay trầm trồ khen ngợi, thậm chí ngon lành ghi lại video, chuẩn bị ngày đêm lấy ra lan truyền khắp nơi, xem một lần liền cả người nóng lên, hưng phấn không chịu được.

Bởi vì một màn này thật sự rất rất rất rất nhiệt huyết.

Sâu biến dị nhận ra nếu chỉ dựa vào sức lực, nó căn bản không thắng nổi thứ xấu xí đáng sợ này.

Vì tự bảo vệ mình, nó quyết định tạm thời tránh đi mũi nhọn.

Quý Vô Tu tự nhiên cũng nhìn ra sâu biến dị tựa hồ muốn chạy trốn, mau chóng bắt lấy một cái chân sâu, sống chết cũng không cho nó đi.

Otis thấy thế, nhanh chóng tiến lên bắt đầu hỗ trợ tấn công.

Một đạo dị năng cực kỳ đáng sợ chuẩn xác rơi xuống phần xác vỡ vụn của sâu biến dị, lập tức mở rộng thương thế của nó.

Sâu biến dị không nhìn được kêu lên thảm thiết, tức đến đỏ mắt.

Đáng chết, nhân loại cư nhiên liên thủ với thứ xấu xí này để đối phó mình.

Nó dùng kìm sâu đập về phía thứ xấu xí đang giam giữ mình, ý đồ làm đối phương buông tay.

Cho dù Quý Vô Tu da dày thịt béo, cũng không chịu nổi sâu biến dị điên cuồng tấn công, vì thế bắt đầu liều mạng trốn tránh, nhưng móng vuốt vẫn gắt gao bám chặt lấy chân sâu, thậm chí còn gian trá dùng đầu móng tay móc vào bên trong.

Sau mấy phen tránh né, chỉ nghe thấy tiếng gì đó như tiếng vỡ vụn vang lên.

Sâu biến dị ngây ngẩn cả người.

Quý Vô Tu cũng sửng sốt, chậm rãi cúi đầu, cuối cùng nhìn thấy cái chân sâu bị mình sống sờ sờ bẻ gãy.

Mà giờ phút này, mạng tinh tế lại lần nữa bùng nổ.

[A a a a a a a, nhìn thấy không, thần tượng của ta bẻ gãy chân sâu biến dị!]

[Trời ơi, ta đã cho rằng nó đã đủ lợi hại, hiện tại cư nhiên có thể một mình đánh với sâu biến dị? Thế giới này còn có cái gì có thể ngăn cản nó? ]

[Đương nhiên là có, đó chính là nguyên soái Otis, ai cũng có thể nhìn ra, nó tới đây là vì Otis.]

Mà giờ phút này, sâu biến dị vì chân bị bẻ gãy mà kêu lên thảm thiết, nhưng rất nhanh, nó lại nhận ra đây là một cơ hội tốt để chạy trốn, vì thế hung hăng trừng mắt nhìn Quý Vô Tu một cái, giống như đang nói, ta sẽ còn quay lại.

Giây tiếp theo, nó cuộn mình thành hình tròn, nhanh chóng lăn về phía trước, nơi nó lăn qua, vật kiến trúc giống như bã đậu mà vỡ vụn.

Quý Vô Tu giống như đột nhiên mới phản ứng lại, nhanh chóng ném chân sâu xuống đuổi theo.

Nhưng tốc độ lăn đi của sâu biến dị càng lúc càng nhanh, thậm chí còn dần dần thu nhỏ lại.

Cuối cùng hoàn toàn biến mất ở bên trong vật kiến trúc cao chót vót.

Không còn nhìn thấy tung tích.

Mà bình luận lại lần nữa bùng nổ.

[Thế giới này điên rồi đúng không, sâu biến dị còn có thể biến to biến nhỏ?]

[Buồn cười chết đi được, con sâu biến dị kia cư nhiên sợ hãi thú biến dị, thậm chí còn không dám đánh nhau với nó.]

[Vậy lần nguy cơ này coi như được giải quyết đúng không? Theo ta, về sau lại có con sâu biến dị nào lợi hại tới, trực tiếp phái thú biến dị ra là được, hơn nữa loài người cũng sẽ không bị chết nhiều như vậy nữa.]

Lời này vừa ra, có người nhịn không được phản bác nói: [Bị điên à? Nhìn lại đi, thú biến dị chỉ cần không chủ động tấn công sâu biến dị, sẽ tuyệt đối không bị sâu biến dị tấn công, hiện tại muốn cho thú biến dị thay con người gánh tất cả nguy hiểm, người có thể nói ra biện pháp này, có bao nhiêu vô liêm sỉ chứ?]

Người nọ nhịn không được phản bác: [Ta cũng không nói nhất định phải để nó hỗ trợ, việc này cũng không phải mình ta có thể làm được, có thể đừng thô lỗ với lời ta nói được không?]

[Giúp ngươi là tình cảm, không giúp ngươi cũng không trách được thú biến dị, có thể đừng luôn nghĩ tới thú biến dị được không? Chúng nó bị con người làm hại còn chưa đủ thảm hay sao? Hiện tại còn muốn cho chúng nó chịu chết thay con người?]

[Đúng vậy, nó lương thiện, không đại biểu chúng ta có thể muốn làm gì thì làm.]

Quý Vô Tu đứng ở nơi đó, mờ mịt vô thố.

Có chút không thể tin được mình lại để sâu biến dị chạy thoát.

Sao có thể chứ!

Con sâu biến dị kia cư nhiên có thể chạy thoát dưới mí mắt của mình.

Quý Vô Tu lập tức uể oải.

Otis rũ mắt xuống, đi tới, ngẩng đầu nhìn cục cưng nhỏ, bình tĩnh nói: “Có lẽ nó có biện pháp che giấu bản thân.”

Quý Vô Tu ủ rũ cụp đuôi.

Thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

Cho dù hình thể sắp lớn như tòa cao ốc bên cạnh, nhưng vẫn khiến cho mọi người cảm thấy nó thật nhỏ yếu đáng thương bất lực.

Otis bình tĩnh vỗ vỗ cẳng chân cục cưng nhỏ, an ủi: “Ngươi đã làm rất tốt.”

Quý Vô Tu nhịn không được ngẩn người.

Tuy Otis luôn thường xuyên mắng mỏ mình, thoạt nhìn đối xử với mình rất lạnh lùng, nhưng thông qua thời gian tiếp xúc dài như vậy, y đã sớm nhìn ra Otis là một kẻ trong ngoài bất nhất.

Hắn có thể làm trò trước nhiều Flycam như vậy an ủi mình.

Bởi vậy có thể thấy được hắn để ý mình cỡ nào.

Quý Vô Tutâm niệm vừa động, cúi người xuống, vươn tay gấu khổng lồ, ý bảo Otis đi lên cảm nhận thử không khí nơi này có bao nhiêu tốt đẹp.

Tuyệt đối không phải loại tiểu chú lùn như nhân loại có thể thể nghiệm.

Otis vốn định từ chối.

Nhưng nhìn ánh mắt đầy mong chờ của cục cưng nhỏ, Otis vẫn không khỏi mềm lòng, ma xui quỷ khiến nhảy lên, đen mặt khoanh hai tay, tùy ý để cục cưng nhỏ ở trước mặt Flycam đi tới đi lui.

Khi chân Quý Vô Tu đặt lên mặt đất, đều sẽ dẫn tới một trận rung động.

Ở độ cao 10 mét, mọi người phải vất vả ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy toàn bộ cơ thể nó.

Thoạt nhìn đầy chấn động.

Mọi người cảm khái, thật không nghĩ tới, sau khi nó biến lớn, cư nhiên không hề đáng sợ một chút nào.

Thoạt nhìn thật muốn nhào vào lăn lộn.

Vì thế Quý Vô Tu lại thu hoạch một lượng lớn điểm bán manh, nhịn không được trở nên hưng phấn, nhưng trong toàn bộ quá trình, y lại vẫn như cũ không quên cẩn thận nâng lên Otis, đáy mắt tràn đầy chuyên chú.

[Oa, các ngươi mau nhìn, con thú biến dị kia đặt Otis trong lòng bàn tay.]

Lời này vừa ra, bình luận lập tức đình trệ vài giây.

Trong màn ảnh, dưới hoàng hôn mờ nhạt.

Gió nhẹ thổi qua bộ lông của con thú biến dị kia, khiến nó thoạt nhìn càng thêm tròn trịa uy mãnh.

Nó vốn có thể dễ dàng đạp đổ một tòa nhà, lại thật cẩn thận đặt Otis trong lòng bàn tay, trong ánh mắt tràn đầy chuyên chú và vui vẻ.

Con người thuần túy sạch sẽ lập tức khiến không ít người xúc động dạt dào.

[Nó thoạt nhìn thật vui vẻ, nhất định rất thích Otis nhỉ? Mới có thể liều mạng bảo vệ hắn như vậy.]

[Trời ơi, thật muốn khóc.]

[Khóc đi, ta cũng muốn khóc.]

Có vẻ người nọ bị một màn này làm cho xúc động, sinh ra tâm lý áy náy, đăng bình luận: [Ta sai rồi, không nên để nó mạo hiểm nguy hiểm đi đối mặt với sâu biến dị, ta xin lỗi.]

Có người bình luận: [Mọi người chia nhau đi xem ở các Flycam khác đi, giúp quân đội cùng tìm kiếm tung tích sâu biến dị cấp 6, còn hơn các ngươi ở chỗ này bình luận.]

Lời này vừa ra, rất nhiều người không lên tiếng, mà từng người nhanh chóng tản ra.

Màn hình theo dõi của quân đội được chia thành các màn hình nhỏ, tìm kiếm tung tích sâu biến dị.

Mà tất cả nhân loại cũng đều đang cùng tìm kiếm.

Otis bình tĩnh đứng trong lòng bàn tay cục cưng nhỏ, móc ra quang não hỏi cấp dưới: “Tìm được nó chưa?”

Đối phương nói: “Con sâu này giống như nguyên soái ngài nói, có vẻ sử dụng biện pháp kỳ lạ nào đó chạy trốn, trước mắt người của chúng ta còn chưa tìm được tung tích của nó, chỉ tìm được dấu vết cuối cùng mà nó lưu lại.]

Otis nói: “Lập tức báo tọa độ cho ta.”

Hắn cần phải đích thân qua đó nhìn xem mới được.

Trong thành phố hoang tàn, lộn xộn.

Từ đó có thể thấy được ở đây đã từng xảy ra một trận chiến đấu ác liệt.

Otis ra hiệu cho cục cưng nhỏ thả mình xuống, hắn hỏi: “Về sau ngươi còn có thể biến trở về nguyên dạng không?”

Quý Vô Tu chớp mắt, lại lần nữa lẩm bẩm trong lòng [Nếu ta có gậy thần biến lớn biến nhỏ biến xinh đẹp.]

Ngay sau đó, tầm mắt lại lần nữa hạ thấp, cuối cùng biến trở về nguyên dạng.

Quý Vô Tu đen mặt ngẩng đầu, nhìn Otis, nhỏ giọng nói: “Chúng ta mau đi qua đó thôi.”

Otis giống như nhìn ra cục cưng nhỏ khó chịu, cười như không cười xách nó lên, ôm vào trong ngực xoa nắn: “Không ngờ ngươi còn biết biến lớn.”

Quý Vô Tu chột dạ ho khan vài tiếng, mau chóng giải thích: “Ta cũng có thể học biến lớn thu nhỏ.”

Vẻ mặt cực kỳ ngây thơ.

Nhưng Otis không hề tin.

Hắn ôm cục cưng nhỏ, lên xe huyền phù nhanh chóng xuất phát.

Trên đường đi, vẻ mặt của Otis vẫn lạnh lùng như mọi khi, Quý Vô Tu nhìn mà thấp thỏm bất an, nhịn không được cẩn thận hỏi: “Ngươi không có gì muốn hỏi ta sao?”

Ví dụ như một con thú biến dị vì sao có thể nói, vì sao có thể lái máy bay chiến đấu, thậm chí còn có thể biến to biến nhỏ.....lại đáng yêu.

Otis không quay đầu, giọng nói trầm thấp hỏi: “Không hỏi.”

Quý Vô Tu ngơ ngẩn hỏi: “Vì......vì sao?”

Y đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ bị Otis chất vấn.

Nhưng không ngờ, Otis giống như coi tất cả những việc này trở thành thứ cực kỳ bình thường.

Bình tĩnh không chịu được.

Otis mím môi, lái xe.

Một đường im lặng, không khí trở nên càng ngày càng áp lực.

Ngay khi Quý Vô Tu sắp không chịu được muốn phá vỡ phần áp lực này, giọng nói nam tính tràn ngập phức tạp vang lên: “So với việc muốn biết tất cả về ngươi, ta càng muốn bảo vệ ngươi hơn, diệt trừ tất cả những nhân tố bất lợi với ngươi.”

Những lời này tuy nhẹ nhàng, nhưng vẫn dừng lại trong lòng Quý Vô Tu, ủi phẳng cảm xúc thấp thỏm bất an của y.

Sống lưng căng chặt của Quý Vô Tu hơi thả lỏng, y nghiêm túc nhìn sườn mặt góc cạnh đầy nam tính của hắn, giọng sữa tràn ngập cảm động: “Cảm ơn ngươi, Otis.”

Người đàn ông đang lái xe hơi hơi cong môi.

*********

Thành phố hoang tàn vắng vẻ, chỉ có lá rụng bay tán loạn.

Thông qua những cửa hàng bên trong, có thể tưởng tượng ra nơi này lúc trước phồn hoa như thế nào.

Nhưng lại khiến hiện tại càng thêm tịch liêu.

Khiến người thổn thức.

Thỉnh thoảng sẽ có cái Flycam bay qua.

Khi phát hiện Otis vàQuý Vô Tu, sẽ cố ý dừng lại, và phóng to để tiến hành phân tích khuôn mặt, rồi đối chiếu với khuôn mặt đặc thù của sâu biến dị trong cơ sở dữ liệu.

Sau khi xác nhận không phải, Flycam mới chợt cao chợt thấp bay đi.

Quý Vô Tu lập tức không dám nói chuyện.

Sợ không cẩn thận bị Flycam quay vào.

Ý cười của Otis càng tăng thêm, biết rõ còn cố hỏi: “Không nói?”

Quý Vô Tu trợn mắt tức giận, vung tay gấu uy hiếp.

Miệng của Otis vốn đang mang ý cười, nhưng nghĩ tới cái nắm tay nhỏ này, đánh sâu biến dị cấp 6 đến hoa rơi nước chảy.

Tâm trạng nặng nề.

Otis bình tĩnh lái xe, không trêu đùa cục cưng nhỏ nữa, nhưng trong lòng lại âm thầm thề, sớm muộn gì có một ngày, hắn sẽ trở nên lợi hại hơn cả cục cưng nhỏ.

Sau đó......bảo vệ cục cưng nhỏ ở sau lưng.

Rất nhiều người xem không ngừng chuyển kênh, tìm kiếm tung tích sâu biến dị, nhưng rất nhanh, bọn họ liền phát hiện một cái Flycam, ngẫu nhiên sẽ xuất hiện thân ảnh Otis.

Hắn lái xe huyền phù, cũng không biết muốn đi đâu.

Quan trọng nhất là trong xe còn có một con thú biến dị.

Đương nhiên, chỉ dựa vào những điều này căn bản không thể khiến mọi người kích động.

Con thú biến dị kia, có thân phận không bình thường.

Nó là tồn tại có vẻ ngoài độc đáo nhất, đáng yêu nhất, cùng với sức chiến đấu trâu bò nhất hiện tại.

Vì thế người may mắn nhìn thấy thú biến dị, nhịn không được đăng bình luận bày tỏ sự kích động trong lòng.

[Cư nhiên lại nhìn thấy thú biến dị ở chỗ này? Bất ngờ quá đi thôi!]

[A a a a a quá đáng yêu rồi đúng không? Nó nhất định là yêu tinh đáng yêu chuyển thế!]

[Mau nhìn, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Flycam của nó, siêu đáng yêu rồi!!!]

[Nếu không phải tận mắt nhìn thấy video, ta nhất định sẽ không tin nó cư nhiên có thể đánh cho sâu biến dị cấp 6 không có sức phản kháng, quả thực giống như nằm mơ.]

Có người thổn thức nói: [Một giây trước chúng ta còn đang rơi vào hoàn cảnh nguy cơ bị hủy diệt, hiện tại kết quả lại là chúng ta muốn đem con sâu biến dị kia vào chỗ chết, tình huống hoàn toàn đảo ngược.]

[Không biết sâu biến dị có hối hận khi tới hành tinh này hay không nhỉ?]

Lời này vừa ra, lập tức dẫn tới tiếng cười không phúc hậu.

Tất cả mọi người cảm thấy thực hứng thú, con sâu biến dị hung thần không ai bì nổi kia, hiện tại có thấy hối hận hay không?

Trong một góc kín đáo, sâu biến dị thậm chí không dám kêu lên vì phẫn nộ, nó áp chế tức giận, cố gắng bắt đầu chữa trị thân thể, đôi mắt tràn ngập ác ý với nhân loại lúc trước, chỉ còn lại thù hận đáng sợ.

Nó nhất định phải giết chết kia cái thứ xấu xí đáng chết kia!

*****

Năm phút sau.

Otis dừng xe huyền phù ở gần đó, vừa mở cửa xe vừa nói với cục cưng nhỏ: “Xuống xe.”

Quý Vô Tu bò xuống dưới, nhìn xung quanh.

Một đám quân nhân dường như đã nhận ra Otis, vội vàng chạy tới: “Nguyên soái.”

Otis gật đầu, đơn giản nói: “Dẫn đường.”

Mấy người lập tức dẫn đường, cuối cùng chỉ vào sàn đá cẩm thạch bị nghiền nát nói: “Đây là dấu vết cuối cùng nó để lại, chúng tôi đang thông qua thiết bị tinh vi để tìm kiếm lộ tuyến chạy trốn của nó.”

Người nọ đĩnh đạc mà nói, nhưng những người khác ánh mắt mang theo kích động, thường thường liếc nhìn về phía con thú biến dị đang nghiêm túc lắng nghe kia, bị manh vẻ mặt sung huyết.

Quá đáng yêu rồi nhỉ?

Quả thực đáng yêu muốn chết.

Quý Vô Tu ngửi mùi vị trong không khí, mặt đầy nghiêm túc.

Lại vẫn không ngửi ra được thứ gì.

Đột nhiên, đúng lúc này, nơi xa truyền đến tiếng động rất nhỏ.

Quý Vô Tu bỗng nhiên quay đầu, mắt không chớp nhìn chằm chằm nơi xa.

Otis chú ý tới cử động của cục cưng nhỏ, cúi đầu hỏi: “Làm sao vậy?”

Quý Vô Tu sửng sốt, lúc này mới phát hiện hình như đám người Otis không nghe thấy tiếng động đó.

Sao lại thế?

Tiếng động này tuy nhỏ, nhưng tuyệt đối không thể bị bỏ qua mới đúng.

Hệ thống đột nhiên lên tiếng giải thích: [Ký chủ, ngài hiện tại đã lên tới cấp 5, ngũ cảm tự nhiên sẽ càng thêm nhạy bén hơn lúc trước, có thể nghe thấy động rất nhỏ mà nhân loại căn bản không nghe được.]

Quý Vô Tu bừng tỉnh, nhanh chóng túm lấy ống quần Otis, sau đó bắt đầu chạy về phía phát ra tiếng động, toàn bộ quá trình thậm chí không cầnQuý Vô Tu nhắc nhở, Otis đã lập tức lĩnh ngộ, nhanh chóng chạy theo.

Người còn lại ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không biết làm sao.

Cuối cùng sôi nổi chạy theo sau.

Quyết định đi tìm hiểu.

Xuyên qua đường phố phức tạp hỗn loạn, Quý Vô Tu dừng lại trước một tòa nhà cao tầng.

Otis theo kịp hỏi: “Phát hiện cái gì?”

Quý Vô Tu không nói chuyện, cẩn thận bắt giữ tiếng động xung quanh.

Rất nhanh, tiếng động đứt quãng liền truyền tới.

Quý Vô Tu hơi rùng mình, xác định tiếng động phát ra chính là từ nơi này.

Y không hề do dự, nhanh chóng vọt vào.

Nếu là trước kia, Otis nhất định sẽ ngăn cản cục cưng nhỏ, không có nó chạy trước, nhưng hiện tại lại có vẻ bình thản tiếp nhận việc cục cưng nhỏ mạnh hơn mình, chạy theo phía sau, vẻ mặt cảnh giác quan sát.

Mà một vài Flycam vừa vặn đi ngang qua, bắt giữ tới thân ảnh Otis, nhanh chóng thay đổi phương hướng, bay theo vào tòa nhà.

Đèn trong tòa nhà này lúc sáng lúc tối.

Kệ để hàng bên trong đã sớm bị đổ ngã, hàng hóa rơi rụng đầy đất, mơ hồ có thể nhận ra vết tích đánh nhau ở xung quanh, tay chân bị đứt của con người ở trong đó, chảy ra máu nhiễm đỏ sàn nhà.

Hơn nữa ánh đèn lúc sáng lúc tối, khiến xung quanh càng thêm quỷ quái.

Giống như mở màn phim kinh dị, khiến Quý Vô Tu đang đi trước sợ tới mức run lên, càng đi càng chột dạ, càng đi càng chần chừ, cuối cùng đứng nguyên một chỗ không nhúc nhích, lông hơi hơi run rẩy.

Otis nhíu mày, hỏi: “Sao lại dừng lại?”

Cục cưng nhỏ run rẩy quay đầu, lộ ra vẻ mặt đầy sợ hãi.

Otis: “.....”

Thật khiến cho người ta đau đầu.

Đột nhiên, gần đó lại truyền đến một tiếng động rất nhỏ.

Quý Vô Tu sợ tới mức ngao lên một tiếng chạy đi, trốn ở sau lưng Otis, mặt đầy hoảng sợ nhìn xung quanh, sợ có nữ quỷ áo đỏ từ nơi nào đó vụt ra.

Otis đen mặt, bất lực cong lưng: “Lại đây.”

Quý Vô Tu ngẩng đầu, chủ động nhào vào lòng ngực Otis, đáng thương ngoan ngoãn không thôi.

Otis ôm cục cưng nhỏ đang ôm chặt lấy mình không buông, cho dù bản thân đang ở trong hoàn cảnh đầy quỷ dị áp lực, nhưng vẫn không khỏi nhếch lên khóe môi, tâm trạng vui sướng, nhẹ giọng dỗ dành: “Không sao đâu, có ta ở đây rồi.”

Đi được một lúc, tiếng động đứt quãng lại lần nữa vang lên.

Lần này ngay cả Otis cũng nghe thấy.

Hắn cau mày, hỏi cục cưng nhỏ: “Là tiếng động này sao?”

Quý Vô Tu vội vàng gật đầu, càng thêm khẩn trương.

Otis bước nhanh đi qua, nhanh chóng lên tầng hai.

Flycam càng bay càng nhanh, cuối cùng đuổi kịp Otis, không ngừng bay lên bay xuống, quay chụp toàn bộ cảnh vật xung quanh.

Cuối cùng, nó dừng màn hình ở trên người Otis.

Trong màn hình, người đàn ông mặt mày lạnh lùng cảnh giác nhìn xung quanh, hắn dường như phát hiện bóng dáng Flycam, rồi lại nhàn nhạt bỏ qua nó.

Tựa hồ có vẻ có thứ càng quan trọng hơn hấp dẫn hắn.

Nhưng người xem ở nơi này căn bản không chú ý tới Otis, mà nhìn chằm chằm con thú biến dị Otis ôm trong lòng, bình luận vốn đang yên tĩnh lại lần nữa lóe lên.

[A, cuối cùng cũng chờ được ngươi, thật may đã không bỏ lỡ.]

[A a a rõ ràng mới vài phút không gặp, vì sao cảm giác giống như một thế kỷ trôi qua vậy.]

[Nó biến thành to hay nhỏ vẫn đáng yêu như vậy, không ai sánh bằng.]

Người xem biểu đạt tâm trạng kích động một phen, sau đó mới chú ý tới hoàn cảnh nơi này.

[Hả, Otis và thú biến dị ở chỗ này làm gì thế?]

[Nơi này có lẽ là siêu thị nào đó ở khu C, ta vừa nhìn thấy kệ hàng, và cả máu trên sàn nhà.]

[Các ngươi có nghe thấy tiếng động gì không?]

[Đừng làm ta sợ, tình cảnh này thật đáng sợ, quả thực giống phim kinh dị mà địa cầu 800 năm trước vẫn lưu hành, cho dù bây giờ xem vẫn đáng sợ như cũ.]

[Ta nghe thấy, thực sự có tiếng gì đó ở gần đấy.]

Otis nhíu mày, nhanh chóng bước về nơi phát ra tiếng động.

Flycam cũng nhanh chóng theo qua.

Đột nhiên giọng nói của hệ thống lại vang lên, nhắc nhở Quý Vô Tu có không ít điểm bán manh lại lần nữa vào túi.

Nhưng cho dù như vậy, cũng không thể giảm bớt sự sợ hãi của Quý Vô Tu với ma quỷ.

Lại càng sợ thêm.

Quý Vô Tu vội vàng ôm cổ Otis, vùi đầu làm đà điểu.

Bình luận lại lần nữa điên cuồng lóe lên.

Mọi người hận không thể để bản thân thay thế Otis, để cho con thú biến dị này nhào vào trong lồng ngực của mình.

[Nó thoạt nhìn thật ngoan ngoãn, không hề nhìn ra dáng vẻ hung mãnh chút nào.]

[Mau nhìn đầu nó, tròn xoe, còn có hai lỗ tai nhỏ, cũng thật đáng yêu.]

Mọi người giống như là phát hiện lục địa mới.

Không ngừng phát ra cảm thán kinh ngạc với Quý Vô Tu.

Có người không nhịn được chụp lại hình ảnh này.

Có người đầy mặt mẹ hiền mỉm cười, đôi mắt nhìn Quý Vô Tu tràn đầy từ ái.

Hận không thể túm lấy con thú biến dị trong màn hình ra ôm vào trong ngực!

Càng ngày càng nhiều người nghe tin lập tức hành động, sôi nổi dũng mãnh vào phòng phát sóng trực tiếp, lại lần nữa cống hiến cho Quý Vô Tu một đợt điểm bán manh.

Nơi phát ra tiếng động cách Otis càng lúc càng gần, xung quanh tựa hồ trở nên ồn ào.

Có vẻ như là....tiếng sâu biến dị và sinh vật nào đó rống lên.

Còn có tiếng đánh nhau.

Quý Vô Tu đột nhiên ngẩng đầu, sau khi xác nhận không phải quỷ, sợ hãi trong lòng lập tức biến mất hầu như không còn, ngược lại sinh ra vô hạn tò mò.

Otis không hề do dự, nhanh chóng đập vỡ vách tường, nhanh chóng vọt vào.

Không chờ nhìn rõ xung quanh, một con sâu biến dị nhanh chóng xông tới, bắt đầu tấn công Otis.

Người xem bên kia màn ảnh thấy thế thiếu chút nữa bị dọa sợ.

Nhưng sắc mặt Otis không đổi, nhanh chóng giết chết sâu biến dị.

Toàn bộ quá trình vô cùng nhanh chóng.

Quý Vô Tu thậm chí không kịp ra tay.

Tâm trạng nặng nề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.