Ta Dựa Vào Bán Manh Để Thăng Cấp

Chương 173: Chương 173: Tiến vào trùng động phát sóng trực tiếp




Tác giả: Hữu Mặc

Edit: Bilun

Máy bay chiến đấu cất cánh, biết khoảng cách trùng động chỉ có một bước xa, bên trong trùng động đã sớm không còn trùng triều tồn tại, cũng chỉ sót vài con sâu biến dị hơi tàn thở thoi thóp, thoạt nhìn vô cùng thảm thiết.

Otis vọt lên trước, trực tiếp nhảy vào trong đường hầm trùng động.

Khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đang xem phát sóng trực tiếp không khỏi hít hà một hơi, còn có người cả kinh mà đứng lên, trái tim treo cao, sợ giây tiếp theo sẽ nhìn thấy nguyên soái Otis gặp bất trắc.

Một cái camera trong đó dường như nhận được mệnh lệnh, nó bay nhanh tới gần cửa trùng động, nhắm ngay màn ảnh vào bên trong trùng động để phát sóng trực tiếp, đồng thời, mọi người cũng có thể nhìn thấy rõ ràng bên trong rốt cục là cái dạng gì.

Trên màn ảnh xuất hiện một hình ảnh cơ hồ chỉ có trong khoa học viễn tưởng, trùng động giống như một đường hầm bảy sắc cầu vồng dựng nên, nếu nói là đường hầm không gian cũng sẽ có người tin, nhưng về mặt ý nghĩa trùng động này kỳ thực cũng coi là một đường hầm không gian.

Vầng hào quang sáng chói lập lập lòe lòe khiến người cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Quý Vô Tu vừa bước vào liền cảm giác trời đất quay cuồng, trực tiếp đặt mông ngồi bệt xuống đất, lắc lắc đầu, muốn xua đi cảm giác choáng váng này.

Thoạt nhìn vừa ngốc nghếch đáng yêu vừa ngây thơ chất phác, lập tức xua đi cảm giác khẩn trương trong lòng mọi người, thậm chí có người lộ ra vẻ mặt buồn cười.

Otis tiến lên một bước, bế cục cưng nhỏ càng ngày càng nặng lên, đầy bất đắc dĩ nói: “Ta bế ngươi đi.”

Quý Vô Tu có chút ngại ngùng, đặc biệt là lúc này còn đang phát sóng trực tiếp nữa, lập tức giãy giụa muốn đi xuống, Otis không dao động, tàn nhẫn nói: “Không sợ bị ngã?”

Một câu này lập tức khiến Quý Vô Tu cứng đờ một lúc, nếu có thể, chắc chắn y không muốn bị Otis bế đi, nhưng nghe tiếng kêu leng leng của hệ thống, khiến y quyết định vui vẻ thỏa hiệp, hiển nhiên đối với những người xem phát sóng trực tiếp mà nói, thú biến dị vô cùng mạnh mẽ lộ ra bộ dáng ỷ lại như vậy, thực sự chọc trúng manh điểm của bọn họ.

Bên trong trùng động vẫn rất chói mắt, càng không thể nhìn thấy điểm cuối, Triệu Lợi Binh và Lý Chu Hiến cũng đều tiến vào, mấy người nhìn xung quanh, đôi mắt tràn ngập cảnh giác và tò mò, đây là lần đầu tiên bọn họ tiến vào nơi này, quan trọng hơn nữa là bọn họ không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Mọi người đặt ánh mắt lên người Otis, dường như đang chờ quyết định tiếp theo của hắn.

Otis không chút do dự nói: “Tiếp tục đi về phía trước.”

“Vâng, nguyên soái.” Mấy người cúi đầu đáp.

Quý Vô Tu nhiều ít có chút khẩn trương, muốn nói trong đội ngũ người duy nhất không khẩn trương đại khái chỉ có mỗi Sói Đói, hắn dùng ánh mắt khiến người sởn tóc gáy nhìn quanh bốn phía, miệng lẩm bà lẩm bẩm những từ ngữ khoa học mà không ai hiểu.

Nhưng các nhà khoa học đang xem phát sóng trực tiếp vẻ mặt hoảng hốt gật đầu, mau chóng cầm quyển sổ nhỏ ghi lại, liên tục kinh hô: “Thì ra là thế, ta nghiên cứu mười mấy năm cũng không tìm ra được đáp án, thì ra hắn đã sớm giải ra.”

Các nhà khoa học còn lại hai mặt nhìn nhau, trong lòng không khỏi có chút phức tạp.

Tuổi của bọn họ nhiều hơn Sói Đói rất nhiều, thậm chí cống hiến cả đời người cho sự nghiệp khoa học, nhưng không ngờ vẫn không bằng một phần tử phản diện khét tiếng.

“Có lẽ trên đời này thật sự có người được gọi là thiên tài.” Một nhà khoa học khác mặt đầy phức tạp nói, nhưng trong giọng nói lại tràn ngập hâm mộ.

Đối với người trong giới khoa học mà nói, chăm chỉ tự nhiên là điều quan trọng nhất, nhưng cho dù có trả giá 99% công sức và mồ hôi, thì 1% thiên phú mới thực sự quyết định bạn có thể vươn tới đỉnh cao hay không.

Khi bọn họ còn đi tìm câu trả lời cho những bối rối trước mặt, thì cái người đã từng không được giới khoa học công nhận kia, đã đi trước bọn họ một quãng đường rất dài, đuổi theo cũng không kịp, chỉ có thể ở phía sau nhìn lên.

Trong khi mọi người càng ngày càng khẩn trương, đoàn người Otis cũng đi được càng sâu, đồng thời cũng có nhiều camera tiến vào trùng động hơn, quay chụp rõ ràng hình ảnh phát sóng ra ngoài.

Quý Vô Tu dường như suy tư điều gì đó hỏi hệ thống: “Nếu tới một hành tinh khác, camera này còn có thể phát sóng trực tiếp được không?”

Hệ thống: [ Xét về văn minh khoa học kỹ thuật ở thế giới này nói, hiển nhiên là không thể được.]

Tuy đã sớm đoán ra khả năng này, nhưng Quý Vô Tu vẫn không khỏi thở dài trong lòng, nhưng rất nhanh y lại khôi phục trở lại, bởi vì y biết chắc chắn hệ thống có cách, chỉ cần y còn điểm bán manh, chỉ cần y dám chi tiền, trên đời này sẽ không có chuyện gì có thể làm khó hệ thống.

Nếu có.

Vậy chắc chắn là vì không đủ tiền.

Quý Vô Tu nhớ tới mình vừa thu được một lượng lớn điểm bán manh, quyết tâm hỏi hệ thống: “Bao nhiêu tiền?”

Y căn bản không cần nói rõ ràng, bởi vì tin rằng hệ thống có thể lập tức hiểu được thứ mình muốn là gì.

Quả nhiên hệ thống không làm Quý Vô Tu thất vọng, giọng nói vẫn đầy bình tĩnh: [Tự nhiên là có, nhưng giá cả khá đắt, ký chủ ngài xác định còn muốn mua sao?]

Quý Vô Tu thầm gật đầu trong lòng, không chút do dự trả lời: “Mặc kệ đắt bao nhiêu, ta đều sẽ mua.”

Bởi vì thứ này là con đường duy nhất để y kiếm được điểm bán manh, có một vài thứ mặc kệ là đắt thế nào cũng phải nhẫn tâm mà mua, bởi vì thứ này sẽ trả lại cho mình càng nhiều điểm bán manh trong tương lai.

Chút kiến thức này y vẫn phải có.

Hệ thống thầm chấp nhận: [Được, vậy chờ tới một hành tinh khác, bổn hệ thống lập tức sẽ đưa camera siêu thời-không cho ngài, điều đáng nói là điểm bán manh ký chủ có đã bị trừ 90%, xin ký chủ hãy tiếp tục cố gắng tích cóp điểm bán manh.]

Trái tim Quý Vô Tu thắt lại, quay đầu vội vàng nói với Otis: “Chúng ta đi nhanh lên.”

Otis nhướng mày, rất không hiểu vì sao cục cưng nhỏ vừa rồi mặt còn choáng váng, lúc này lại giống như muốn đi đầu thai, hắn nhéo nhéo cục cưng nhỏ: “Nơi này không rõ có nguy hiểm gì, không thể đi quá nhanh.”

Quý Vô Tu cũng hiểu lý lẽ này, liền trở nên ủ rũ: “Được rồi.”

Chỉ chiều dài của trùng động thôi cũng đã không thể dùng mắt thường đo lường, càng đi về phía trước, Quý Vô Tu càng cảm thấy không khí xung quanh càng quái dị, thật giống như bước chân càng lúc càng nặng nề, hô hấp cũng bắt đầu khó khăn.

Triệu Lợi Binh lo lắng sốt ruột nói: “Không phải là càng đi về phía trước không khí càng loãng hơn đấy chứ?”

Nếu là loại này, vậy không có cách nào đi tiếp được nữa, mặc kệ trình độ khoa học kỹ thuật của nhân loại có phát triển như thế nào, cũng vẫn không thể sinh tồn trong thế giới không có dưỡng khí được.

Tự nhiên Otis cũng biết, nhưng chưa đi tới cuối thì không ai có thể nhẹ nhàng kết luận được.

“Tiếp tục đi.”

Đội ngũ tiếp tục đi về phía trước, không lâu sau cái cảm giác khiến người khó chịu này dần dần biến mất, nhưng camera lại đột nhiên bắt đầu chập chờn, thường xuất hiện chữ 'Không có tín hiệu', cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Nhịp tim của mọi người trên toàn thế giới cũng lập tức dừng lại, bọn họ bắt đầu điên cuồng tìm kiếm tất cả các phòng phát sóng trực tiếp, nhưng lại tuyệt vọng phát hiện loại tình huống này cũng không phải ngẫu nhiên, tất cả các camera đều xuất hiện chữ 'Không có tín hiệu'.

Có người phỏng đoán đây đại khái là vì vào sâu trong trùng động, tín hiệu của nhân loại không thể bao trùm đến tận cùng bên trong, không thể giải quyết, hiện tại điều duy nhất có thể làm là cầu nguyện.

[Chẳng lẽ ngay cả bộ phận nghiên cứu khoa học cũng không giải quyết được vấn đề này sao?]

[Hiện tại chúng ta không có cách nào thông qua phát sóng trực tiếp để xác nhận chỗ Otis bên kia có an toàn hay không, quan trọng hơn là chỗ Otis có thể truyền tin tức về chỗ chúng ta hay không?]

Mọi người càng ngày càng khủng hoảng, một loại cảm giác gọi là hít thở không thông tràn ngập trong lòng mọi người, điều này quả thực càng khiến bọn họ cảm thấy tuyệt vọng hơn cả nguy cơ trùng động.

Đột nhiên, không biết ai nói một câu.

[Các ngươi bị ngốc à, chắc chắn Otis không sao, con thú khế ước kia sẽ bảo vệ hắn.]

[Quan trọng nhất là các ngươi nhìn pho tượng ở các khu vực trung tâm xem, vẫn đang tỏa sáng, buổi tối cách mấy trăm mét còn nhìn thấy được, chỉ bằng điểm này, là có thể biết con thú khế ước kia hiện tại vô cùng khỏe mạnh, các ngươi còn lo lắng cái gì nữa?]

Lời này lập tức khiến mọi người bừng tỉnh, nếu nói Otis thật sự đã xảy ra chuyện, như vậy thân là thú khế ước của Otis nhất định sẽ ra mặt, sau đó không màng tất cả bảo vệ hắn.

Nhưng cho dù biết hiện tại Otis không xảy ra chuyện, bọn họ vẫn rất lo lắng cho Otis, còn con thú khế ước kia, bọn họ hoàn toàn không lo lắng, bởi vì chỉ có nó giết chết sâu biến dị, tuyệt đối không có chuyện sâu biến dị giết chết được nó.

Đây là tự tin phát ra từ trong long lòng mọi người.

Trong trùng động, đoàn người Otis vẫn còn tiếp tục đi về phía trước, tận đến khi ở phía xa hơi lộ ra ánh sáng, tựa hồ tỏ rõ trùng động đã đến cuối.

Ánh mắt đám người Triệu Lợi Binh sáng lên, không cần Otis nhắc nhở liền tự giác bước đi nhanh hơn, nhưng đồng thời cũng không quên cảnh giác, tận đến khi bọn họ bước tới nơi có ánh sáng, trước mắt chợt sáng ngời, sáng chói tới mức khiến bọ họ theo bản năng giơ tay lên che lại đôi mắt.

Trong đó cũng không bao gồm Otis, hắn biết rõ giờ phút này là thời điểm dễ bị tấn công nhất, hắn chỉ hơi híp mắt, dùng dư quang đánh giá xung quanh, rồi sau đó buông lỏng cảnh giác.

Không có nguy hiểm.

Đây là phán đoán mang tính chất bản năng được hắn đúc kết sau nhiều năm chiến đấu, độ chính xác khá cao.

Sau khi mọi người có thể thích ứng với ánh sáng, lúc này mới buông tay, hai mắt trừng lớn cẩn thận đánh giá xung quanh.

Thế giới trước mắt tan hoang sau chiến tranh, khói trắng toát ra từ đám máy móc chất đống, xung quanh căn bản không nhìn thấy một cái cây hay một bãi cỏ nào hoàn chỉnh, chỉ có mấy cái cây khô xiêu xiêu vẹo vẹo, lại cố gắng sinh trưởng, một chút xanh lục hơi trồi lên trên cành cây sớm bị đốt cháy biến thành màu đen, tựa hồ tỏ rõ sức sống ngoan cường và quật cường không chịu chết của chúng nó.

Ngoài Otis có vẻ mặt bình tĩnh không nhìn ra điều gì, mọi người kể cả Quý Vô Tu, đều lộ ra ánh mắt mờ mịt.

Đây......chính là hang ổ của sâu biến dị?

Hình như không giống như trong tưởng tượng cho lắm.

Chỉ có Louis Edgehallu lại rất bình tĩnh liếm lông, cực kỳ khinh thường dáng vẻ không bình tĩnh của mọi người.

[Tinh, hiện đã phát camera, có bắt đầu toàn diện phát sóng trực tiếp hay không?]

Giọng nói của hệ thống đột nhiên vang lên, thậm chí còn khiến Quý Vô Tu bị dọa nhảy dựng, rồi sau đó nhìn xung quanh ý đồ tìm kiếm tung tích của camera, Otis nhướng mày, xoa nhẹ cục cưng nhỏ một phen, trầm giọng nói: “Phát hiện điều gì?”

Hắn không thể không thừa nhận, có vài chỗ cảm giác của cục cưng nhỏ quả thực mạnh hơn mình rất nhiều.

Ví dụ như khi trùng động xuất hiện.

Chỉ có cục cưng nhỏ có thể nhận ra bất thường trước tiên.

Mọi người lập tức khẩn trương, cũng nhìn xung quanh, sợ có sâu biến dị từ chỗ nào đó đột ngột xông ra đánh lén bọn họ.

Quý Vô Tu hết chỗ nói vài giây, nghĩ nghĩ cuối cùng quyết định nói cho bọn họ: “Không, ta đang tìm camera.”

Camera???

Mọi người lập tức ngơ ngác, trong đầu tràn ngập dấu chấm hỏi, không thể hiểu được lời này là có ý gì?

Camera ở đâu ra?

Quý Vô Tu có chút đỏ mặt, mau chóng hỏi hệ thống ở trong lòng: “Camera ở đâu?”

[Sau khi ngài xác nhận bắt đầu phát sóng trực tiếp, camera sẽ xuất hiện, hiện tại nó đang ở trạng thái ẩn thân.]

Quý Vô Tu lập tức không còn gì để nói, thậm chí còn có chút cảm thấy hệ thống thực trâu bò.

Một cái camera, cư nhiên tuyệt vời tới mức có thể hoàn toàn tàng hình đến mức ngay cả mình cũng không phát hiện được.

Quý Vô Tu nhìn quanh bốn phía, thử nói: “Xác nhận bắt đầu phát sóng trực tiếp.”

[Tinh, phát sóng trực tiếp vạn năng đang mở, mở xong, hiện tại chính thức tiến vào trạng thái phát sóng trực tiếp.]

Chờ hệ thống nói xong, Quý Vô Tu liền phát hiện bên cạnh mình thình lình xuất hiện một màn hình bán trong suốt, bên trên trống không, cũng không biết là dùng để làm gì, y thử tiến lại gần, màn hình bán trong suốt kia giống như có ý thức lui về phía sau, duy trì khoảng cách không xa không gần với Quý Vô Tu.

Đám người Otis nhìn động tác kỳ lạ của Quý Vô Tu, trong mắt càng thêm nghi hoặc, mà Quý Vô Tu cũng nhận ra vấn đề quan trọng hơn, chỉ vào màn hình bán trong suốt hỏi: “Các ngươi không nhìn thấy ở đây.....” sau đó lại vụng về quơ móng vuốt vẽ ra hình dạng vuông vức: “Có cái màn hình hình dạng như thế này không?”

Sói Đói dẫn đầu lắc đầu: “Ta không nhìn thấy gì cả?”

Những người khác sôi nổi phụ họa, kể cả Louis Edgehallu cũng lắc đầu theo, tỏ vẻ mình không nhìn thấy gì.

Quý Vô Tu sửng sốt, chỉ có thể ném vấn đề cho hệ thống, cũng may hệ thống không gì không làm được lúc này vẫn đưa ra câu trả lời.

[Bởi vì bọn họ không có quyền hạn]

Quý Vô Tu bừng tỉnh, đồng thời lại có chút do dự có nên trao quyền hạn cho bọn họ hay không, dù sao một con thú biến dị có sức chiến đấu trâu bò rất bình thường, cho dù nó có thể hiện ra những thứ thần kỳ như tượng điêu khắc, hơn nữa khiến tất cả mọi người có thể khế ước với thú biến dị, những điều này tuy có chút không quá khoa học, nhưng cũng không phải rất khó lý giải.

Nhưng một con thú biến dị đột nhiên lấy ra sản phẩm khoa học kỹ thuật còn cao cấp hơn cả nền văn minh kỹ thuật của nhân loại, vậy.....điều này có chút không bình thường.

Nhưng mà......

Cho dù bọn họ biết thì sao?

Bởi vì thứ này còn không phải là muốn phát sóng trực tiếp cho tất cả nhân loại xem sao, huống chi hiện tại không có ai có thể đánh bại mình, không! Lại còn phải dựa vào năng lực của mình để cho bọn họ khế ước với thú biến dị.

Cho nên nghĩ như vậy, vừa rồi vì sao y phải cẩn thận như vậy chứ?

Sau khi nghĩ thông suốt, Quý Vô Tu nói với mọi người: “Các ngươi không nhìn thấy rất bình thường, chờ ta giao quyền hạn cho các ngươi là được.”

Đám người Otis: “???”

Quyền hạn gì?

Chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, bọn họ đột nhiên nhìn thấy đồ vật hình vuông giống như lời Quý Vô Tu nói bên cạnh mình, màn hình vuông bán trong suốt bay lơ lửng trên không trung, cũng không biết là để làm gì.

Quý Vô Tu phát hiện sau khi mình giao quyền hạn cho bọn họ, bên cạnh mỗi người liền xuất hiện một cái màn hình bán trong suốt, không ngờ hệ thống còn rất tri kỷ, nhưng thứ này rốt cục dùng để làm gì?

Tận đến giây tiếp theo, màn hình bán trong suốt xuất hiện một hàng chữ.

[Ta nhìn thấy gì?!!!!]

Quý Vô Tu sửng sốt, đột nhiên nhận ra thứ này là gì, đây không phải là bình luận phát sóng trực tiếp sao?

Dường như muốn xác định suy đoán của Quý Vô Tu.

Trong khung bình luận xuất hiện càng nhiều bình luận.

[Đệch, cuối cùng cũng nhìn thấy bé đáng yêu QAQ, may mà bé đáng yêu thật sự không có việc gì!]

[Trời ơi, thật sự là nguyên soái Otis bọn họ!! Bọn họ thật sự không sao, còn đang phát sóng trực tiếp nữa!]

[Giật hết cả mình, lúc trước phát sóng trực tiếp không có tín hiệu ta còn tưởng là đã xảy ra chuyện gì, hiện tại cuối cùng cũng yên tâm, ta còn tưởng rằng ta vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy thú biến dị nhà Otis nữa.]

[Nhưng nơi này là đâu nhỉ? Nguyên soái Otis bọn họ không phải ở trong trùng động sao, sao đã về rồi?]

Đối mặt với câu hỏi của người xem phát sóng trực tiếp, Otis hiếm khi lộ ra vẻ mặt hơi hoảng hốt.

Đám người Sói Đói thì giống như nhìn thấy thứ gì đó hiếm lạ: “Đây.....ở đây cư nhiên còn có tín hiệu?”

Phải biết là nơi này cách cả một trùng động, tín hiệu camera đã sớm bị cắt đứt khi ở trong trùng động rồi, kể cả quang não của bọn họ, cũng chỉ có thể sử dụng công năng bình thường, không có cách nào vào mạng.

Nhưng vì sao.....

Đám người Sói Đói bỗng nhiên nhớ tới hành động vừa rồi của con thú biến dị kia, lúc trước hình như nó có nói qua mình đang tìm camera, sau đó lại hỏi bọn họ có nhìn thấy màn hình không.

Đủ loại hành vi thể hiện đây rất có thể là thần tích.

Không sai, Sói Đói gọi cái này là thần tích, bởi vì ngay cả hắn cũng không thể nghiên cứu chế tạo ra sản phẩm khoa học kỹ thuật vượt quy định như vậy, cái camera phát sóng trực tiếp này lại có thể bỏ qua trở ngại của trùng động, lập tức truyền phát về thế giới cũ.

Chỗ khó của công nghệ này không phải trong một hai năm là có thể khắc phục được.

Nhưng hắn không ngờ con thú biến dị này lại có sản phẩm khoa học kỹ thuật phát triển hơn cả bọn họ?

Trong lúc Sói Đói trầm ngâm, bình luận tựa hồ càng ngày càng nhiều, cuối cùng cơ hồ chưa tới một giây liền hiện lên, bị bình luận khác thay thế, bình luận dày đặc tới mức khán giả không nhìn rõ nội dung là gì.

Mấy người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cũng nhận ra dường như mình có thể liên lạc với thế giới cũ.

Quý Vô Tu vẫn tìm kiếm camera khắp nơi, cuối cùng chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Ngươi ở đâu vậy, mau tới đây.”

Đại khái là camera xuất phẩm từ hệ thống có được trí năng nhất định, nó giải trừ trạng thái ẩn thân, hiện ra vật thể hình tròn màu bạc trôi nổi trên không, xung quanh vật thể còn tỏa ra ánh sáng, nó xoay tròn, tận đến khi nhắm ngay màn ảnh vào Quý Vô Tu, mới tiến lại gần, nhảy nhót hai ba cái ở không trung, thể hiện sự tồn tại của mình.

Không hiểu sao Quý Vô Tu có cảm giác mình đang nuôi một con cún cưng trí năng.

Vật thể hình tròn thoạt nhìn khá khoa học viễn tưởng, hơn nữa chỉ nhìn đặc điểm có thể ẩn hình này, liền đủ để chứng minh thứ này tuyệt đối không phải trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại của bọn họ có thể chế tạo ra.

Như vậy vấn đề đặt ra là.

Con thú biến dị ngay từ lúc đầu đã có vẻ cực kỳ không tầm thường kia, làm cách nào làm ra sản phẩm tiên tiến như vậy?

Từ lúc bắt đầu phát sóng trực tiếp, sự yêu thích của Quý Vô Tu dần dần tăng lên, trong nháy mắt liền có cảm tình với cái camera vừa tốn tiền mua lúc trước.

Điều này khiến y lập tức liền thả lỏng hơn rất nhiều.

Xem ra y quyết định tiến vào trùng động là đúng.

Nghĩ tới đây y càng vội vàng không chờ nổi nhìn về phía mọi người, hỏi: “Hiện tại có tiếp tục đi về phía trước không?”

Lúc này Sói Đói không rảnh quan tâm nơi làm ra camera, bởi vì y phát hiện ra thứ càng kiến mình kích động hơn, qua phân tích của hắn có thể nhìn ra dấu vết chiến tranh này tuyệt đối không phải chỉ có trùng triều làm ra.

Mà còn có một loại sinh mệnh thể khác tồn tại.

Hắn bới bới đống rác chiến tranh xung quanh, muốn tìm ra dấu vết hoạt động của một loại sinh mệnh thể khác.

Tính tình Triệu Lợi Binh xem như khá trầm ổn, trước sau như một anh cẩn thận tự hỏi vài lần, nói: “Nơi này chắc chắn không chỉ có một cuộc chiến xảy ra, không ai biết có thể xuất hiện cuộc chiến nữa hai không, chúng ta mau rời khỏi nơi này.”

Dù sao bọn họ chỉ có vài người như vậy, cho dù con thú biến dị kia có lợi hại như thế nào, chắc chắn cũng không đối phó được nhiều trùng triều như vậy, hơn nữa lúc này còn đang phát sóng trực tiếp, Triệu Lợi Binh cũng không dám nói quá nhiều, cũng không phải không quen với màn ảnh phát sóng trực tiếp, từ lâu, anh đã mang theo con thú biến dị kia phát không biết bao nhiêu lần phát sóng trực tiếp.

Nhưng lúc này thì khác.

Bởi vì Otis đang ở cạnh anh, Triệu Lợi Binh cứ cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Đối thoại của đoàn người lập tức thu hút người xem phát sóng trực tiếp, lúc này bọn họ mới nhận ra nơi tiểu đội Otis bọn họ đang đứng có vẻ rất xa lạ, đặc biệt là xung quanh trải dài hài cốt chiến tranh, hiển nhiên rất đặc biệt.

[Nơi này có hơi lạ nhỉ? Sao cứ cảm thấy......không giống như là ở......]

Lời nói không quá trực tiếp, nhưng mọi người lập tức hiểu ra hàm nghĩa bên trong những lời này.

Quý Vô Tu lập tức nhắm ngay vật thể hình tròn màu bạc vào mình, bắt đầu giới thiệu tình hình hiện tại cho người xem: “Chúng ta đã từ trùng động đi đến một nơi khác, nơi này chính là thế giới cuối trùng động.”

Bình luận lập tức ồ lên một mảnh, biết rõ lời này là thật, nhưng lại vẫn theo bản năng tự hỏi lại, khiếp sợ không dám tin.

[Đây....chẳng lẽ là thật?]

[Trời ơi, thật hay giả?]

[Khó có thể tin nguyên soái Otis bọn họ thật sự thành công, bọn họ thật sự thành công tiến vào một thế giới khác?!!!!]

Kỳ thực bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới Otis có thể thật sự thành công, càng không ngờ rằng đám người Otis thật sự làm được điều mà mọi người không dám tưởng tượng.

Quý Vô Tu săn sóc nhắm ngay camera về phía trước: “Đây là một thế giới khác.”

Thế giới trước mắt tràn đầy tàn lưu chiến tranh, không có sự sống, cũng không có cỏ xanh cây cối, một thế giới hoang vắng và tuyệt vọng.

Bình luận trở nên chững lại.

Sau một lúc mới hiện lên một loạt bình luận.

[Trời ơi, sao nơi này lại biến thành như vậy?]

[Vừa nhìn là biết bị trùng triều gây ra, chỗ chúng ta nơi này nếu không có con thú biến dị kia hỗ trợ, thì chắc chắn kết cục cũng sẽ như thế này, nói không chừng còn thảm hại hơn.]

[Có lẽ là thật, đừng thấy hiện tại chúng ta có thể độc lập đối phó với sâu biến dị cấp 7, nhưng xét đến cùng vẫn phải dựa vào thú biến dị.]

[May mà ở thời điểm mấu chốt nhân loại lựa chọn câu trả lời chính xác, nếu không, chúng ta làm sao có thể độc lập tự bảo vệ mình như bây giờ.]

[Xin lỗi cho ta nói thẳng, từ trước tới nay nhân loại chưa từng có lựa chọn chính xác được chứ, chẳng qua nhân loại căn bản không thể chống lại con thú biến dị kia bán manh, cho nên.......]

[Đây có lẽ thật sự là dựa vào bán manh cứu vớt toàn thế giới, lấy sức mạnh của bản thân thay đổi toàn bộ tư tưởng và tam quan của nhân loại.]

Lời này được nhiều người tán đồng, nhưng cũng càng nhiều người đem lực chú ý đặt lên màn hình phát sóng trực tiếp, tràn ngập tò mò về một thế giới khác.

Nói thật ra, Lý Chu Hiến đang đứng ở nơi này, lại càng cảm thấy khó chịu, đại khái là vì nơi này không có bất cứ dấu hiệu của sự sống nào, từ đầu tới cuối tràn ngập tĩnh mịch, khiến hắn không muốn tiếp tục ở lại nữa.

“Trùng động bắt đầu chậm rãi biến mất.” Sói Đói đột nhiên nói.

Quý Vô Tu quay đầu nhìn về phía trùng động, phát hiện dùng mắt thường nhận thấy trùng động đang chậm rãi biến mất: “Đại khái là vì nơi này không có sâu biến dị cao cấp.”

Dù sao trùng động cần phải có sâu biến dị cao cấp mở ra, đồng thời con sâu biến dị này còn không được chết, nếu không trùng động sẽ biến mất.

Suy đoán này rất nhanh được Sói Đói tán đồng, cũng may mọi người cũng không hoảng sợ, bởi vì bọn họ biết khế ước thú nhà Otis có năng lực có thể khiến mọi người lập tức trở về thế giới cũ.

Đây là lý do bọn họ nắm chắc.

Nhưng người xem phát sóng trực tiếp lại không biết, viết bình luận tỏ vẻ: [Tuy rất muốn khen thú biến dị thông minh, nhưng ta còn muốn nói các ngươi mau chạy đi, nếu trùng động biến mất các ngươi làm sao trở về được?]

[Tuy ta cũng rất muốn khen thú biến dị thật đáng yêu, nhưng ta cũng muốn nói với các ngươi đừng nghĩ rằng lại bắt một con sâu biến dị cao cấp là có thể thông qua trùng động trở về, thế giới ở mỗi một cái trùng động chắc chắn không giống nhau đâu!!!!]

[Đáng yêu là chính nghĩa!!!!]

[Có thể nghiêm túc một chút không, thời điểm quan trọng như vậy đừng có loạn hô khẩu hiệu Đáng yêu là chính nghĩa!!!]

[Ok _:(3” ∠) _]

Nhưng cũng có người nghi ngờ đây là thật hay giả: [Cho dù lại đi qua trùng động cũng không trở về được sao?]

Sói Đói nhướng mày, hắn không ngờ những khán giả này cư nhiên cũng biết những điều này: “Hắn nói đúng đấy, mỗi một con sâu biến dị liền tương đương với một tọa độ khác nhau, chỉ có chúng nó mới có thể lựa chọn tiến vào thế giới nào, còn chúng ta chỉ có thể bị động tiến vào, còn cuối trùng động là gì thì chỉ có dựa vào vận khí.”

Sau khi nghe xong, người xem phát sóng trực tiếp càng thêm sốt ruột.

[Vậy các ngươi còn không mau chạy đi!!! Ta không muốn cả đời đều không nhìn thấy —— thú biến dị nhà Otis, ta sẽ mất đi vui vẻ!]

[Các ngươi gấp cái gì, chắc chắn nguyên soái Otis đã sớm có đối sách.]

Sói Đói lại lần nữa gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta hiện tại có đối sách, không sợ trùng động biến mất, cũng không sợ không thể quay về.”

Người xem phát sóng trực tiếp lập tức ngây người, rồi sau đó lại nổi lên tò mò, mặc kệ bọn họ nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được cách.

[Là cách gì?]

[Đúng vậy, cách gì?]

Sói Đói còn muốn nói tỉ mỉ, Otis đột nhiên lạnh lùng nói: “Còn không đi nhanh.”

Mặt Sói Đói cứng đờ, cũng không chú ý tới bình luận nữa, ngoan ngoãn đuổi theo Otis đi về phía trước.

Tuy lúc trước Triệu Lợi Binh đưa ra yêu cầu phải rời khỏi nơi này, nhưng mọi người vẫn chưa trực tiếp đi, mà chờ quyết định của Otis, bởi vì tầm nhìn chiến lược của Otis mạnh hơn mọi người rất nhiều.

Otis híp mắt đánh giá xung quanh, thực chắc chắn nói: “Nơi này không có dấu hiệu của sự sống, chúng ta tiếp tục đi về phía trước, trước xác định nơi này còn có sự sống gì hay không.”

Mọi người gật đầu, tùy ý chọn một con đường để đi, nhưng chưa đi được mấy bước trước mắt bọn họ hiện lên một vài tàn tích hài cốt của sâu biến dị trong đống phế tích chiến tranh, tuy đã bị đốt trọi không nhìn ra màu sắc.

Nhưng toàn thế giới chỉ có chân của sâu biến dị mới có hình dạng đặc biệt như vậy, cho nên dựa vào bề ngoài bị đốt cháy của thứ này, mọi người lập tức tin rằng đây là phân tay chân còn sót lại của sâu biến dị.

Bình luận cũng bắt đầu lập lòe không ngừng.

[Trời ơi, tình trạng chiến đấu của nơi này cũng quá thảm thiết rồi nhỉ?]

[Cũng không biết sinh mệnh trí tuệ của hành tinh này còn sống hay không.]

Càng đi về phía trước, càng thấy nhiều cảnh tượng hãi hùng như vậy.

Trên mặt đất rơi rụng mảnh vỡ của máy móc, tuy đã bị đốt cháy không còn bộ dạng gì, nhưng lại khiến Sói Đói kinh ngạc nhảy lên tại chỗ, trên mặt đều là thần sắc kích động: “Đây là......”

Triệu Lợi Binh tiến lại gần nhìn thoáng qua, cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Tuy không có ai gặp qua thứ này, nhưng mọi người ở đây lại có thể thông qua thứ này đại khái phán đoán ra manh mối quan trọng, đó chính là —— cái này rất giống súng laser mà con người sử dụng.

“Tuyệt đối không sai được!” Sói Đói đứng lên, nhìn quanh bốn phí, ngữ khí tràn ngập chắc chắn: “Sinh mệnh sống ở nơi này có lẽ giống như chúng ta! Nhưng mà.....” giọng nói của hắn thấp xuống: “Không biết bọn họ còn sống hay không.”

Khán giả xem phát sóng trực tiếp cũng không khỏi ngơ ngẩn, nếu không phải ó con thú khế ước kia ngăn cơn sóng dữ, chỉ sợ quê hương của bọn họ cũng trở nên hoang vu giống như hành tinh này nhỉ?

Không khí tang thương và nặng nề bao trùm.....

Mọi người im lặng không nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.