Tác giả: Hữu Mặc
Edit: Bilun
Triệu Lợi Binh rất nhanh rời đi.
Bởi vì anh còn phải đi báo cáo lại chuyện này cho Otis.
Nhưng trước khi đi, anh mang Lý Chu Hiến tới phòng thí nghiệm của quân y: "Đây là người mà ta
Sau khi chuẩn bị xong, quân y lại nhìn cái áo khoác đầy vết máu, lấy áo khoác mình để trong ngăn tủ ra, nói với Lý Chu Hiến: "Ngươi trước dùng cái này đi."
Lý Chu Hiến cảm kích nói lời cảm ơn một phen, mới nhận quần áo mặc vào.
Nhưng dáng người quân y hơi gầy, Lý Chu Hiến mặc áo của cậu có vẻ hơi chật.
Lý Chu Hiến hơi xấu hổ gãi đầu.
Cứ cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Quân y thấy thế, lập tức nói sang chuyện khác, chỉ mèo đen đang nằm trên ghế bên cạnh nói: "Nó tên là gì?"
Lý Chu Hiến nói: "Nó tên Miêu Miêu."
Quân y nói: "Ta cũng có một con mèo, nhưng nó là một con li miêu."
Nói rồi, quân y đi tới trước mặt mèo đen ngạo kiều, cực kỳ tự nhiên lấy đồ ăn vặt trong túi ra: "Nếm thử không?"
Thứ này, là tiểu li miêu thích ăn nhất.
Mèo đen cúi đầu ngửi ngửi, lập tức lộ ra vẻ mặt kinh hỉ.
Hương vị này cư nhiên rất không tồi.
Nó vội vàng ngậm đồ ăn vặt ăn vào ngon lành.
Bộ dáng rung đùi đắc ý thực sự quá đáng yêu.
Quân y nhìn mà không nhịn được bật cười: "Nó rất đáng yêu nhỉ."
Triệu Kiều An vừa vặn đẩy cửa vào, nhìn thấy có người lạ ở nơi này, lập tức lộ ra vẻ mặt nghi hoặc: "Đây là?"
Quân y vội vàng giới thiệu cho Triệu Kiều An.
Rất nhanh ba người chính thức làm quen với nhau một phen.
"Chúng ta lát nữa sẽ kiểm tra sức khỏe toàn thân cho Miêu Miêu, nhìn xem nó có bị ám thương gì không." Quân y nói.
Lý Chu Hiến gật gật đầu: "Được, làm phiền các vị."
Louis Edgehallu ở một bên đã sớm nghe rõ ràng cuộc đối thoại.
Cho nên khi quân y thử bế nó lên, toàn bộ quá trình nó không hề giãy giụa, ngược lại vô cùng phối hợp kêu: "Meo!"
Điều này khiến quân y không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cười tủm tỉm xoa nhẹ Louis Edgehallu, nói: "Thật là một chú mèo ngoan."
Mèo đen nhất thời ưỡn ngực, lộ ra vẻ mặt rất là tự đắc.
Nó chắc chắn không giống những con thú biến dị khác.
Đương nhiên sẽ khiến những nhân loại này thích.
Nhưng khi quân y lại chuẩn bị xoa Louis Edgehallu một phen, tiểu li miêu cũng vừa lúc chui từ ngoài cửa sổ vào, trừng lớn mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh quân y đang chơi đùa với một con mèo khác.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Tiểu li miêu lập tức phát ra tiếng gầm gừ tức giận, cào một phát về phía mặt mèo đen.
Mèo đen đang ở trong cảm xúc kiêu ngạo căn bản chưa kịp tránh né, mặt bị vả một cái tát, tuy không đau, nhưng cũng khiến Louis Edgehallu cảm thấy vô cùng tức giận.
Vô cùng nhục nhã.
Quả thực vô cùng nhục nhã.
Cư nhiên có người......không đúng, cư nhiên có mèo dám tát vào mặt mình.
Quả thực không thể tha thứ.
Mèo đen vội vàng thoát khỏi vòng tay của quân y, nhanh chóng xông lên đánh nhau với tiểu li miêu.
Cảnh tượng vô cùng xấu hổ.
Lý Chu Hiến và quân y bất đắc dĩ ngăn cản.
Ôm lấy mèo của từng người vào ngực.
Nhưng hai con mèo vẫn liều mạng vung móng vuốt, thề phải cào nát mặt đối phương.
Nhưng trong toàn bộ quá trình.
Hai con mèo không hề sử dụng bất cứ dị năng nào.
Mà dùng phương thức đánh nhau nguyên thủy nhất.
Louis Edgehallu tuy rất ghét con tiểu li miêu vẻ ngoài xấu xí, lại còn tát vào mặt mình này, nhưng nó rất rõ ràng một khi mình sử dụng dị năng, con mèo đáng thương này nhất định sẽ bị mình tát một phát chết tươi.
Nhưng tiểu li miêu....cũng nghĩ như vậy.
Nó rất tức giận con mèo xấu hoắc này dám cướp mất vị trí của mình.
Nhưng con mèo này vừa nhìn đã thấy mỏng manh.
Căn bản không giống mình, từ nhỏ đã lăn lộn đánh nhau mà lớn.
Nếu nó thật sự dùng dị năng.
Con mèo này chắc chắn sẽ bị mình giết chết.
Cho nên.
Tuy hai con mèo căm ghét lẫn nhau.
Nhưng lại vô cùng ăn ý chửi nhau.
Tiểu li miêu rống giận kêu lên: "Meo meo meo!"
Mèo đen cũng rống giận theo: "Meo meo meo!"
Nhưng mới chửi xong câu đầu tiên, hai bên lại lập tức trầm mặc.
Ba người ở đây: "???"
Chuyện gì vậy?
Không hai biết con mèo vốn đang đánh nhau túi bụi, sao lại đột nhiên im lặng như vậy.
Trên thực tế.
Louis Edgehallu lần đầu gặp được đồng loại mèo.
Nhưng nó vẫn luôn cho rằng mèo có thể giao tiếp với nhau.
Tiểu li miêu cũng cho là như vậy.
Cho dù màu sắc hoa văn khác nhau, cũng vẫn không thể che giấu sự thật chúng nó đều là mèo.
Nhưng không biết vì sao, giữa hai con mèo, lại không có cách nào giao tiếp.
Tiểu li miêu cảm thấy con mèo yếu ớt xấu xí này khẩu âm rất kỳ quái.
Còn mèo đen —— cũng nghĩ như vậy.
Nó căn bản nghe không hiểu cái loại miêu ngữ hỗn loạn dày đặc khẩu âm địa phương này.
Đến lúc này.
Hai con mèo trừng mắt nhìn nhau một cái, sau đó liền quay đầu coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Tuy tiểu li miêu tấn công trước.
Lý Chu Hiến vẫn cảm thấy rất có lỗi: "Xin lỗi, thiếu chút nữa làm mèo của ngươi bị thương."
Louis Edgehallu vừa nghe thấy Lý Chu Hiến xin lỗi, lập tức phẫn nộ kêu meo meo.
Chết tiệt.
Nó căn bản không sai!
Quân y lắc đầu, lại nói tiếp cậu mới là người cần phải xin lỗi.
Dù sao cũng là tiểu li miêu chủ động công kích.
Từ trước tới nay nó hay ghen, tám phần là nhìn thấy mình ôm mèo đen, mới ghen tị mà gây ra việc như vậy.
Quân y không nỡ trách mắng tiểu li miêu, chỉ có thể ôm trách nhiệm lên trên người mình.
Cũng may hai con mèo không có việc gì lớn.
Mấy người ở đây cũng chỉ coi việc này như tiểu nhạc đệm, rất nhanh liền bỏ ra sau đầu.
Tiểu li miêu nhìn chằm chằm mèo đen không chớp mắt, nhìn từ trên xuống dưới.
Trong lòng càng cảm thấy kỳ quái.
Vì sao nó không nghe hiểu con mèo này nói gì nhỉ.
Mà mèo đen lại thoáng đoán ra được điều gì.
Tuy nó đúng là một con mèo.
Nhưng hiển nhiên không giống như mèo ở nơi này.
Sau đó.
Quân y ở bên cạnh chỉ huy.
Triệu Kiều An thì phụ trách kiểm tra thân thể cho mèo đen.
Tránh cho tiểu li miêu lại lần nữa ghen tị.
Trải qua một loạt kiểm tra đo lường, quân y không khỏi lộ ra một tia kinh ngạc.
Louis Edgehallu theo bản năng mà khẩn trương.
Chẳng lẽ người này phát hiện mình có gì đó không ổn?
Trái tim Lý Chu Hiến cũng treo lên, hắn vội vàng hỏi: "Có phải có vấn đề ở đâu không?"
Quân y lắc đầu, vẫn nhìn màn hình giả thuyết của thiết bị nói: "Thân thể nó, thoạt nhìn thật không tốt."
Đầu óc Lý Chu Hiến trống rỗng, không có bất cứ phản ứng nào.
Mà Louis Edgehallu cũng khẩn trương theo.
Thân thể của mình, thật sự xuất hiện vấn đề sao?
Quân y chỉ vào thuật ngữ y học cực kỳ phức tạp nói: "Nhìn nơi này, bên trên biểu hiện trong cơ thể nó có một cỗ năng lượng kỳ lạ, đang dần phá hư thân thể nó."
Lý Chu Hiến lắp bắp nói: "Nhưng mà trong khoảng thời gian này nó thoạt nhìn rất tốt, không giống như....bị bệnh."
Quân y cau mày, nói: "Đây mới là chỗ mà ta cảm thấy kỳ lạ, nếu dựa theo trình độ phá hủy, nó không thể sinh long hoạt hổ giống như bây giờ."
Lý Chu Hiến im lặng.
Hắn bế mèo đen lên, tâm trạng cực kỳ nặng nề.
Miêu Miêu hoạt bát lại ham ăn như vậy.
Làm sao lại ——
Quân y gật đầu, lắc lắc chất lỏng không biết tên bên trong ống nghiệm, nói: "Ta đang nghiên cứu thí nghiệm có liên quan tới một loại năng lượng không biết tên."
Triệu Lợi Binh lập tức tò mò: "Năng lượng không biết tên gì?"
Quân y buông ống nghiệm, ngẩng đầu nói chuyện này cho Triệu Lợi Binh, sau đó lại lắc đầu cảm khái nói: "Nếu con mèo kia có thể nói, có lẽ ta có thể thông qua câu trả lời của nó phán đoán thứ này rốt cục là gì?"
Triệu Lợi Binh chống cằm, như suy tư gì nói: "Có lẽ, ta có cách."
Quân y sửng sốt, bật cười nói: "Hiện tại còn chưa nghiên cứu ra thiết bị có thể phiên dịch tiếng của thú biến dị, ngươi đi đâu nghĩ cách."
Triệu Lợi Binh lập tức lộ ra vẻ mặt ý vị thâm trường: "Không nhất định."
Anh biết, có một con thú biến dị, có thể nghe hiểu con mèo kia nói gì.
Quân y sửng sốt, nói: "Là cách gì?"
Triệu Lợi Binh đứng lên, trước khi đi thần bí nói: "Tóm lại ngươi chờ là được."
Quân y lắc đầu, căn bản không tin lời Triệu Lợi Binh nói.
********
"Cư nhiên còn có việc này?" Quý Vô Tu lúc này mới vừa tắm rửa xong, đang nằm trên tảng đá phơi lông.
Triệu Lợi Binh ngồi ở bên cạnh, gặm quả táo nói: "Cho nên ngài có muốn giúp con thú biến dị kia không?"
Quý Vô Tu lộ ra vẻ mặt như đang suy tư.
Y cũng biết có một con thú biến dị mới tới trang viên, nhưng cũng chưa gặp mặt.
"Vậy được, đợi lát nữa ngươi dẫn ta đi gặp nó một chút."
Triệu Lợi Binh gật đầu: "Đến lúc đó nhất định phải cẩn thận hỏi nó."
Nó ở đây.
Đương nhiên là chỉ con mèo đen kia.
Đương nhiên Quý Vô Tu cũng biết việc này không thể sơ sài, giọng nói của y trở nên phá lệ nghiêm túc: "Ta làm việc ngươi yên tâm."
Triệu Lợi Binh: "......"
Không biết vì sao, cảm giác càng thêm không yên tâm.
Đại khái là con thú biến dị này ngày thường quá mức ấu trí khiến cho anh sinh ra một loại ảo giác chăng.
Triệu Lợi Binh lo lắng sốt ruột nghĩ.
******
Quý Vô Tu ở trên tảng đá phơi hơn một giờ, cuối cùng mơi phơi khô hết lông.
Trong lúc đó.
Y cũng đàm luận không ít việc với Triệu Lợi Binh.
Ví dụ như việc về còn mèo đen kia.
Đại khái một vài chi tiết, y cũng đã biết.
Hiện tại chỉ thiếu mỗi gặp mặt con mèo đen kia thôi.
Quý Vô Tu bò xuống dưới, nói với Triệu Lợi Binh: "Chúng ta đi thôi."
*****
Thông qua Triệu Lợi Binh dẫn đường, cuối cùng Quý Vô Tu cũng thấy được bộ dáng của con mèo đen kia.
Đúng là còn mèo đen biết biến to biến nhỏ mà y nhìn thấy lúc trước.
Giờ phút này nó đang ghé vào thân cây, dùng ánh mắt cực kỳ chấn động nhìn Quý Vô Tu.
Giống như đang nói: Trên đời này sao lại có con thú biến dị xấu như vậy?
Cũng không biết vì sao, thẩm mỹ của thú biến dị không giống nhau.
Nhưng quỷ dị chính là, chúng nó đều cho rằng vẻ ngoài của Quý Vô Tu rất xấu.
Trên mặt Quý Vô Tu đầy bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận việc mình ở trong mắt thú biến dị rất xấu xí.
Thấy Triệu Lợi Binh tới, Lý Chu Hiến có vẻ hơi khẩn trương, nhưng đã tốt hơn lúc mới tới trang viên rất nhiều.
"Ngài tìm ta có chuyện gì sao?" Lý Chu Hiến xoa xoa bột dính trên tay, có chút thụ sủng nhược kinh.
Đồng thời, tầm mắt của hắn cũng không nhịn được nhìn sang bên cạnh, lộ ra thần sắc tràn đầy kích động kinh ngạc.
Dù sao ngoài Miêu Miêu mà Lý Chu Hiến thích nhất ra, cái yêu thích thứ hai chính là con thú biến dị có sức chiến đấu trâu bò trước mắt này.
Chỉ nghĩ tới bề ngoài mềm mại đáng yêu và sức chiến đấu mạnh mẽ của nó đã khiến cho hắn cảm thấy kích động vô cùng tới tận bây giờ.
Hôm nay xem như nhìn thấy hàng thật!!!
Triệu Lợi Binh ho khan vài tiếng, kéo lại tầm mắt của Lý Chu Hiến tầm, nói: "Có thể để nó cùng MIêu Miêu ở cùng nhau một lát không?"
Lý Chu Hiến ngẩn người, nói: "Đương nhiên......có thể, cũng không biết Miêu Miêu nhà ta có đồng ý hay không."
Triệu Lợi Binh quyết đoán nói: "Trên đời này tuyệt đối không có bất cứ con thú biến dị nào nỡ từ chối nó."
Lý Chu hiến theo bản năng nói: "Cũng phải, dù sao nó đẹp như vậy."
Hai còn thú đều có thể nghe hiểu được tiếng người lập tức tâm trạng phức tạp.
Louis Edgehallu nhìn con thú biến dị trước mắt từ trên xuống dưới một lượt, lại bày ra một ánh mắt khinh bỉ.
Con thú biến dị này tuyệt đối là con xấu xí nhất mà mình từng gặp.
Còn Quý Vô Tu, thì cảm thấy rất chột dạ.
Bởi vì không có bất cứ con thú biến dị nào cảm thấy mình đáng yêu.
Chúng nó đều thống nhất cảm thấy mình xấu đến không chấp nhận nổi.
Có lẽ, đây là sự khác nhau đi.
Rất nhanh, Triệu Lợi Binh và Lý Chu Hiến vào phòng uống trà ăn điểm tâm.
Chỉ để lại hai con thú biến dị hai mặt nhìn nhau.
Louis Edgehallu run run râu, một câu cũng không muốn nói.
Thú biến dị với thú biến dị rất khó câu thông.
Càng đừng nói tới ngay cả đồng loại của nó ở nơi này cũng không câu thông được.
Nhưng Quý Vô Tu tới đây lần này, là có nhiệm vụ, y chủ động tới gần mèo đen, vô cùng nhiệt tình mà tự nhiên chào hỏi.
"A ô."
—— Chúng ta tới tâm sự đi.
Louis Edgehallu sửng sốt, nhìn con thú biến dị vô cùng xấu xí này từ trên xuống dưới, không thể tin được mình lại có thể nghe hiểu đối phương nói gì.
Đây vẫn là lần đầu tiên nó có thể giao tiếp với đồng loại.
Nó dựng cái đuôi, hơi hơi lắc lư, phát ra tiếng mèo kêu hơi rụt rè.
—— Việc gì?
Hai chữ ngắn ngủn, dường như có thể lộ ra cảm giác tôn quý.
Bên trên lên phán đoán của Louis Edgehallu.
Nhưng đối với Quý Vô Tu mà nói, con mèo đen này là vì quá khẩn trương mà cảnh giác, y vội vàng trấn an mèo đen, hơn nữa nói rõ nguyên nhân mình tới đây.
Nhưng điều này lại khiến Louis Edgehallu không nhịn được lộ ra ánh mắt kinh ngạc: "Meo?"
—— Ngươi cũng có thể nghe hiểu tiếng người sao?
Quý Vô Tu nhịn không được sửng sốt.
Lời mèo đen nói, thực sự lộ ra rất nhiều hàm nghĩa.
Y hỏi lại con mèo: "A ô?"
—— Ngươi có thể nghe hiểu nhân loại nói?
Có lẽ do đều là đồng loại, còn có thể giao tiếp lẫn nhau, hai bên có điểm tương đồng, điều này khiến cho Louis Edgehallu không hề phòng bị gật đầu: "Meo!"
—— Đúng vậy.
Quý Vô Tu lập tức tò mò, hỏi nó có thể hoàn toàn nghe hiểu tiếng người hay không.
Dù sao bản thân thú biến dị cũng là một sinh vật thông minh.
Chúng nó càng tiếp xúc với nhân loại thì càng có thể hiểu những câu đơn giản của nhân loại.
Hơn nữa làm ra phản ứng và hành động tương ứng.
Nhưng đối với trình tự phức tạp cao cấp hơn, trước mắt chúng nó vẫn không thể hoàn toàn hiểu được hết.
Nhưng Louis Edgehallu lại lần nữa trả lời khẳng định.
Tỏ vẻ mình hoàn toàn có thể nghe hiểu tiếng người.
Cũng biết những nhân loại này muốn kiểm tra nguồn năng lượng trong cơ thể mình.
Chỉ là nó không muốn bại lộ việc mình có thể nghe hiểu tiếng người, nên vẫn luôn kiềm chế không có bất cứ hành động gì.
Quý Vô Tu sau khi nghe xong, lập tức trở nên trầm mặc.
Nói thực ra, từ khi đi vào thế giới này tới nay.
Y vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy thú biến dị như vậy.
Có đôi khi y đều cho rằng mình chỉ có thể giao tiếp với con người.
Louis Edgehallu vẫn đang đánh giá Quý Vô Tu, hỏi lại y vì sao có thể nghe hiểu tiếng người.
Quý Vô Tu tự nhiên không thể nói ra hết gốc gác của mình được, liền tỏ vẻ đây đều là do dị năng.
Louis Edgehallu vểnh râu, cực kỳ hưng phấn tỏ vẻ mình cũng là do thiên phú nên mới như vậy.
Vì thế hai loài thú biến dị cùng có chữ mèo trong tên lập tức đạt thành quan hệ hài hòa hữu ái.
Điều này làm cho Lý Chu Hiến nhìn một màn như vậy qua cửa sổ trong suốt khẽ nở nụ cười.
Xem ra Miêu Miêu đây là có bạn mới nhỉ.
Hơn nữa nó thoạt nhìn rất vui vẻ.
Triệu Lợi Binh cũng chú ý tới một màn này, nói với Lý Chu Hiến: "Nhìn xem, chúng nó ở chung rất hòa thuận, bình thường nên cho nó ra ngoài quen biết với những con thú biến dị khác nhiều một chút."
Lý Chu Hiến ghi nhớ lời này trong lòng: "Ta sẽ."
Giờ phút này, Quý Vô Tu đang dò hỏi Louis Edgehallu cảm giác về thân thể nó.
Nó cũng nhất nhất trả lời, toàn bộ quá trình đều rất nghiêm túc.
Bởi vì đối với Louis Edgehallu mà nói, nó rất quan tâm tới tính mạng của mình.
Mới có thể kiên nhẫn trả lời những câu hỏi buồn tẻ không thú vị này như vậy.
Sau khi hỏi xong, Quý Vô Tu liền tạm biệt mèo đen.
Hơn nữa tỏ vẻ ngày thường có thể ra ngoài đi dạo nhiều một chút, gặp mặt những con thú biến dị khác, chơi đùa một chút gì đó.
Louis Edgehallu lập tức khịt mũi coi thường.
Nó có thân phận tôn quý như vậy.
Làm sao có thể chơi đùa cùng với những con thú biến dị chỉ biết nói giọng địa phương như vậy.
Hơn nữa những con thú biến dị đó cũng không thông minh như mình.
Chơi trò chơi thì vừa ngu ngốc vừa lố bịch.
Đường đường Louis Edgehallu, kiên quyết sẽ không chơi.
Trên đường về, Quý Vô Tu thuật lại lời mèo đen nói không thiếu một từ, để Triệu Lợi Binh ghi nhớ đưa cho quân y tham khảo.
Triệu Lợi Binh nhịn không được líu lưỡi: "Ta mới phát hiện trí nhớ của ngươi tốt như vậy."
Quý Vô Tu hơi hơi mỉm cười, không giải thích bất cứ điều gì.
Trên thực tế.
Sau khi con mèo đen kia nói xong, y cũng quên mất hơn nửa câu trả lời.
Nhưng cũng may y có vũ khí gian lận sắc bén.
Hệ thống là một trí năng rất cao cấp, tự nhiên có thể ghi lại những lời mèo đen nói không sót một chữ.
Quý Vô Tu chỉ cần dựa vào lời hệ thống nhắc nhở nói lại là được.
Lúc này mới tạo ra hiểu lầm mỹ lệ như vậy.
Triệu Lợi Binh lật xem câu trả lời, tỏ vẻ: "Quân y xem những tư liệu này, nhất định sẽ rất kinh ngạc."
Đặc biệt là tới tận bây giờ, quân y còn chưa biết con thú biến dị này có thể nói đâu!
Đối với việc này, Quý Vô Tu nhún vai.
"Vẫn là đừng dọa đến cậu ta."
Triệu Lợi Binh gật gật đầu: "Có lý."
Sau đó, một người một thú giữa đường tách ra.
Triệu Lợi Binh lập tức đến phòng thí nghiệm, đem tư liệu đưa cho quân y xem: "Nhìn xem đây là cái gì."
Quân y ban đầu không coi trọng lắm, nhưng vẫn rất tốt tính mà nhìn qua, vừa nhìn vừa nói: "Đây là bệnh án của ai?"
Triệu Lợi Binh cười mà không nói.
Quân y càng thêm tò mò, liền tiếp tục kiên nhẫn xem tiếp, rất nhanh vẻ mặt của cậu hiện lên kinh ngạc: "Đây là....bệnh án của con mèo đen kia?"
Triệu Lợi Binh búng tay một cái: "Không sai, ngươi cuối cùng đã nhìn ra."
Quân y không thể tin nổi, lại có chút kích động: "Trời ạ, ta không nghĩ tới ngươi thật sự có được bệnh án của nó."
Dù sao hiện nay còn chưa có ai có thể hoàn toàn giao tiếp với thú biến dị.
Mà Triệu Lợi Binh lại không nói một tiếng lấy ra được bệnh án.
Hơn nữa lời tự thuật bên trên, quả thực cực kỳ giống như con mèo kia tự mình nói ra.
Bởi vì thứ này không thể dựa vào kiểm tra đo lường mà biết được.
Cần phải tự con mèo đó nói ra mới có giá trị tham khảo.
Nhưng sao có thể chứ.
Không ai có thể nghe hiểu con mèo kia nói.
Quân y kinh ngạc vô cùng, vội vàng chạy tới trước mặt Triệu Lợi Binh, truy vấn: "Ngươi rốt cục làm thế nào vậy?"
Từ đâu tới đuôi, cậu đều không hề nghi ngờ cái bệnh án này là giả.
Bởi vì quân y rất hiểu Triệu Lợi Binh, người này đừng thấy ngày thường không nói một tiếng, nhưng làm việc cực kỳ nghiêm túc, đây cũng là lý do vì sao Otis lại đem một vài bí mật riêng quan trọng giao cho Triệu Lợi Binh hoàn thành.
Bởi vì cho dù có chết, Triệu Lợi Binh cũng sẽ không màng tất cả hoàn thành nhiệm vụ.
Vĩnh viễn không bao giờ giở trò gian dối.
Cho nên, phần bệnh án này, là thật.
Triệu Lợi Binh rất ít khi nhìn thấy quân y lộ cảm xúc ra ngoài như vậy, lập tức bật cười nói: "Ta đã sớm nói ta có cách mà, ngươi phải tin tưởng ta mới đúng, phàm là việc ta đã hứa, cho dù có chết ta cũng sẽ làm cho ngươi xinh xinh đẹp đẹp."
Lời này đúng là thật.
Quân y ôm tập tài liệu, đáy mắt lập lòe điên cuồng và kích động chỉ người nghiên cứu y học mới có, cậu nói: "Ngươi căn bản không biết những thứ này đại biểu điều gì đâu."
Triệu Lợi Binh ngẩn người, nói: "Nguyện nghe kỹ càng."
Quân y nói: "Tiến độ nghiên cứu về thú biến dị của chúng ta cực kỳ chậm chạp, bởi vì chúng ta không thể giao lưu với chúng nó, điều này cũng hạn chế rất lớn tới kế hoạch nghiên cứu phát minh sản phẩm mà chúng ta muốn."
Triệu Lợi Binh lập tức suy tư.
Quân y truy vấn: "Cho nên, phần tư liệu này thật sự lấy được từ trên người con mèo kia sao?"
Triệu Lợi Binh biết quân y là người một nhà, liền nói: "Không sai."
Quân y trở nên kích động, đi qua đi lại.
Triệu Lợi Binh: "......"
Kích động như vậy làm gì?
Một người lính chỉ biết đánh giặc như thế nào chứ hoàn toàn không hiểu nghiên cứu y học là gì phát ra câu hỏi sâu tận đáy lòng.
Quân y bình ổn cảm xúc kích động, nhìn thẳng Triệu Lợi Binh, lại hỏi lần nữa: "Có người có thể nghe hiểu thú biến dị nói gì? Đúng không?"
Triệu Lợi Binh gật gật đầu, cố gắng thu lại thân thể.
Nói thật ra, lúc này quân y thoạt nhìn thật đúng là rất đáng sợ.
Quả thực giống như một nhà khoa học cố chấp.
Quân y lúc này đã bị tin tức này làm cho choáng váng hoàn toàn, hô hấp của cậu trở nên dồn dập, vội vàng hỏi: "Là ai? Ta muốn gặp người đó, để hắn giúp ta cùng nhau hoàn thành thí nghiệm đang bị mắc kẹt."
Triệu Lợi Binh xoa xoa trán, rất là khó xử nói: "Xin lỗi, khi chưa có sự đồng ý của nó, ta không thể nói ra nó là ai."
Quân y sửng sốt.
Giống như bị một chậu nước lạnh dội vào người, ướt từ đỉnh đầu cho tới bàn chân, lạnh thấu cả tim.
Cậu khô khan lên tiếng: "Vậy ngươi có thể giúp ta truyền lời, nói cho hắn, ta thật sự rất cần khả năng này của hắn, một khí có hắn phối hợp với chúng ta, rất nhiều thí nghiệm có thể tiến triển rất nhanh, mà thú biến dị cũng có thể đạt được nhiều lợi ích hơn."
Triệu Lợi Binh gật gật đầu: "Ta sẽ."
Quân y cười cười, thở hắt ra một hơi thật sâu, dường như gột sạch toàn bộ cảm xúc, lại lần nữa nâng tư liệu trong tay lên, yêu thích không buông tay nói: "Kế tiếp ta muốn đi nghiên cứu....."
Lời còn chưa nói hết, Triệu Lợi Binh rất tự giác nói: "Vậy ngươi cứ đi làm đi, ta rất quen thuộc nơi này, ngươi không cần để ý tới ta."
Quân y cũng không khách khí với Triệu Lợi Binh, vội vàng đẩy cửa phòng vô khuẩn, lại lần nữa triển khai một vòng nghiên cứu mới.
Triệu Lợi Binh ngồi ở đây không bao lâu, liền đứng lên rời đi.
Bởi vì sau đó, anh còn phải thuật lại lời quân y nói cho con thú biến dị kianghe.
Đương nhiên, chắc chắn Otis cũng ở đó.
***********
"Sự tình chính là như vậy." Triệu Lợi Binh nói.
Anh đã thay quân y nói lại lời muốn nói cho con thú biến dị kia.
Quả nhiên, Otis đang ở bên cạnh con thú biến dị này.
Một người một thú sau khi nghe xong, sôi nổi tỏ vẻ muốn ủng hộ mộng tưởng nghiên cứu của quân y.
Trải qua thời gian dài ở chung như vậy, tất cả mọi người đều rõ ràng, phẩm chất và các phương diện của quân y, đều được bảo đảm.
Hơn nữa, mục đích quân y làm như vậy.
Là vì có thể mang tới những điều tốt đẹp hơn cho thú biến dị, bảo vệ thú biến dị.
Mà điều này, cũng là điều mà Quý Vô Tu hi vọng.
"Như vậy chờ cậu ta thí nghiệm xong, ta sẽ đem tin tức tốt này nói cho cậu ta." Triệu Lợi Binh nói.
Quý Vô Tu gật gật đầu: "Có thể, nhưng ngươi nhớ nhắc nhở cậu ta, để cậu ta chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Nếu không y rất sợ quân y sẽ bị dọa cho vỡ mật.
Đối với điều này, Triệu Lợi Binh tỏ vẻ: "Có lẽ không cần, vị quân y này tuy tính tình ôn hòa một chút, nhưng khả năng thừa nhận của tâm lý vẫn rất mạnh."
Ít nhất khi toàn thế giới này biết con thú biến dị sẽ biến to biến nhỏ, đều hiện ra cực kỳ khiếp sợ và bàng hoàng.
Duy chỉ có mình quân y, toàn bộ quá trình chỉ kinh ngạc vài giây.
Tiếp tục nên làm gì thì làm đấy.
Thậm chí còn như bình thường xoa đầu thú biến dị.
Hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng sợ hãi một chút nào.
Nghĩ tới mình.
Có thời gian tràn ngập tâm lý mâu thuẫn về con thú biến dị này.
Cũng may con thú biến dị này cho dù có mạnh mẽ như thế nào, nó vẫn là con thú biến dị ấm áp kia.
Triệu Lợi Binh cũng dần dần trở về trạng thái ban đầu, có gan sờ đầu con thú biến dị này.
Nếu được con thú biến dị này và Otis cho phép, Triệu Lợi Binh cũng không cần rối rắm làm gì nữa, càng cảm thấy vui sướng hơn vì mình có thể mang tới tin tức tốt cho quân y.
Tin rằng quân y nghe được tin tức này, nhất định sẽ kích động đến chết.
Xế chiều.
Triệu Lợi Binh vội vàng làm xong việc một ngày, vội vàng đi vào phòng thí nghiệm, bốn phía im ắng, trong phòng vô khuẩn vẫn còn bóng người qua lại.
Hiển nhiên quân y đã bận rộn ở đây cả một ngày.
Triệu Lợi Binh không mặt mũi quấy rầy quân y, liền ngồi ở trên sô pha chờ đợi.
Nhưng chờ rồi lại chờ.
Liền bất tri bất giác ngủ mất.
"Dậy dậy......" giọng nói của quân y vang lên bên tai.
Triệu Lợi Binh mơ mơ hồ hồ mở mắt ra.
Mờ mịt nhìn quanh bốn phía, một lúc lâu sau mới nhận ra mình đã ngủ thiếp đi, hơi ngại ngùng nói: "Ta cư nhiên ngủ mất."