Edit by Hà Rockin.
Truyện chỉ đăng tại wa.tt.pa.d và WordPress của Hà Rockin.
Đào Nhã, người được gọi là 'máy thu hoạch nam thần'. Song Q đều cao, đã học tập tại trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài.
Ra mắt hai năm, chủ yếu tham gia điện ảnh. Tuy rằng chưa từng lên màn ảnh rộng mấy lần, nhưng chỉ cần cô từng diễn qua, đều sẽ xuất hiện một đến hai nam thần hoặc là dựa vào nhan sắc, hoặc là dựa vào diễn xuất để phong thần.
Mà tác phẩm ra mắt của cô, đã gặp một đại đỉnh lưu siêu cấp vô địch như Lâm Trạch. Có thể là tư duy vốn có của khán giả, cảm thấy dựa vào tiền bối hot lên bình thường đều có tư bản chống đỡ, vì thế nhất trí cho rằng cô chỉ là một bình hoa. Sự thật là cô đã giành được một số giải thưởng nổi tiếng chỉ với một bộ phim.
Chỉ thiếu chút nữa lấy một giải ảnh hậu.
Muốn nói tác phẩm ra vòng chân chính của cô, ngược lại là một chương trình tạp kỹ. Bạn có thể tưởng tượng rằng trong một câu hỏi nhanh ba mươi giây, cô có thể đồng thời đem EQ cùng IQ dung hợp thiên y vô phùng? Hơn nữa còn thuận tiện thể hiện một chút thực lực xuất khẩu thành thơ.
Tóm lại, Đào Nhã không giống như những bình hoa khác, hoặc đơn giản hơn cô ấy không phải là một bình hoa.
Cô đi tới bên cạnh Lâm Trạch, kéo tay, ý cười dịu dàng nhìn phía đối diện.
Trợ lý Tiểu Ngô đứng đối diện cô, nhanh tay nhanh mắt dùng máy ảnh ghi lại cảnh này.
Mà Lý Nghiên ngồi bên cạnh Tiểu Ngô thấy thế, theo bản năng xoa xoa huyệt thái dương. Nhìn qua rất đau đầu Đào Nhã người này.
“Nào, gia~ tử~”
Tiểu Ngô xem ra không ít lần làm loại chuyện này.
Lâm Trạch hỏi: “Sao cô lại ở đây.”
Đào Nhã trả lời rất nhanh: “Đến quay phim đó. “
“Tôi nói sao cô lại ở đây, ở phòng nghỉ của tôi.”
“A, phòng của tôi còn chưa dựng xong, uỷ khuất cậu một chút vậy.”
“Phương thức gặp mặt này của cô rất đặc sắc.” Lâm Trạch nhìn về phía máy quay, tận lực duy trì tạo hình.
“Đa tạ khen ngợi!”
Đào Nhã có một thói quen, mỗi lần nhìn thấy người quen đều chụp chung một tấm, sau đó tải lên Weibo, ghi lại cuộc sống tốt đẹp của mình. Cô cảm thấy tốt đẹp, nhưng người khác không cảm thấy, đặc biệt là anti-fan.
Lý Nghiên lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho công ty PR —— [Chú ý hotsearch của Đào Nhã và Lâm Trạch], sau đó nhìn Đào Nhã còn đang bày pose, nghĩ thầm: Đêm nay lại là một trận chiến khốc liệt nữa.
Chụp ảnh chung xong, sắc mặt Đào Nhã thay đổi, ngồi đối diện Lý Nghiên, cầm lấy nước ép nho nha đam trên bàn nhấp một ngụm, mở to hai mắt kinh hỉ gật gật đầu, nói: “Không tệ, Lâm Trạch Trạch! Phẩm vị vẫn tốt như vậy! “
Lâm Trạch Trạch?
Thẩm Kỳ vừa vào phòng liền nghe được xưng hô này, sợ tới mức hồn cậu sắp bay ra ngoài.
Dám hỏi vị nữ hiệp nào, dám tự tiện lấy tên Lâm Trạch ra đùa!
Thẩm Kỳ lặng lẽ đóng cửa lại, đứng sang một bên, im lặng không nói.
Lý Nghiên nhìn thấy cậu, hỏi: “Mọi việc đã xong chưa?”
Thẩm Kỳ vội vàng gật gật đầu, giơ ngón tay cái lên biểu thị hết thảy thuận lợi.
Trong túi còn lại mấy bình, cậu đem phần còn lại đặt ở trên bàn, sau đó lại cảm thấy có chút khát, lấy ra một cái trong đó, rón rén đâm thủng, đứng ở một bên uống.
Trong phòng nghỉ ngoại trừ im lặng vẫn hoàn im lặng.
Đào Nhã một bên cắn ống hút, một bên nhìn Thẩm Kỳ, ánh mắt kia, thập phần chuyên chú, giống như một con mèo Xiêm đang nhìn chằm chằm con mồi.
Cô nói: “Em là vợ của Lâm Trạch Trạch! Chị dâu khoẻ! “
Lời này vừa nói ra, phòng nghỉ không còn yên tĩnh nữa.
Thẩm Kỳ thở không ra hơi, sặc một ngụm lớn, khom lưng ho đến mặt đỏ bừng.
Đào Nhã kinh ngạc nói: “Ai nha! Sao lại kích động thế này! “
Lâm Trạch:...
Thẩm Kỳ thiếu chút nữa ho tới ngất đi.
Cậu dám đánh cược, nếu như đám paparazzi kia còn chưa đi, tiêu đề ngày hôm sau tuyệt đối sẽ là ——
[Sốc! Lâm lão sư lại thích điệp âm*! ] (叠音)
[Sốc! Nữ nghệ sĩ Đào Nhã lại online nhận thân! ]
[Sốc! Hơi Nước CP là có thật! ]
Tiểu Ngô quan tâm vỗ vỗ lưng cậu.
Lâm Trạch biết cô không có ác ý, ẩn nhẫn hồi lâu cuối cùng mới mở miệng nói: “Đào Nhã, một vừa hai phải.”
Đào Nhã nhìn anh với vẻ mặt khiếp sợ, hét lên: “Tôi dựa vào! Tôi làm sao? Siêu thoại CP của anh tất cả điều nói mấy từ như này! Tôi vẫn chưa nói gì quá mức đâu! “
Trong đầu Thẩm Kỳ lại đang suy nghĩ những khẩu hiệu lộn xộn kia.
[Sốc! Hơi Nước CP ra mắt công chúng! ]
Tiêu đề lớn này cũng có thể trích dẫn ra một loạt các tiêu đề nhỏ sau đây -
[Nữ diễn viên dẫn đầu ship cp.]
[Bàn về cách bạn muốn nghe CP bạn ship gọi nhau.]
[Cảnh giới cao nhất của ship CP chính là tiếp cận bọn họ, khiêu khích bọn họ]
Hệ thống đã nghe không nổi nữa, lên tiếng ngắt lời: “Hôm nay số lượt like đã vượt qua 10 triệu, điểm sinh mệnh đã phát xong, xin hãy chờ nhiệm vụ tiếp theo. “
Thẩm Kỳ cũng không có nhiều vui vẻ, loại tình huống lợi dụng CP để lấy được lượt like, hình như không khác gì dựa vào quan hệ trong giới giải trí.
Điều này cũng quá hấp dẫn.
Cửa phòng nghỉ bị trợ lý đạo diễn đẩy ra.
“Mời mọi người đi lên phòng họp tầng bốn.”
Đoàn làm phim được đặt ở tầng 1 của trung tâm điện ảnh và truyền hình, tầng 4 là phòng họp chung.
Sau khi đi vào, Thẩm Kỳ phát hiện tất cả các diễn viên chính đều tụ tập cùng một chỗ, sắc mặt so với bình thường nghiêm túc hơn rất nhiều.
Đợi mọi người ngồi xuống, đạo diễn Trần hắng giọng, hội nghị bắt đầu.
Đạo diễn Trần lật kịch bản, lại uống một ngụm nước khoáng, nhìn về phía mọi người: “Kịch bản mới đã đọc chưa? Mọi người đều không có vấn đề gì chứ. “
Một nhân vật phụ giơ tay lên.
Đạo diễn Trần ra hiệu cho hắn nói tiếp.
Nhân vật phụ chỉ vào kịch bản, hỏi: “Xin hỏi tại sao lại thêm nhân vật Hứa Đào này vào? “
Thẩm Kỳ dùng dư quang nhìn vào kịch bản mới trong tay Lâm Trạch, tìm nửa ngày mới tìm được nhân vật mới “Hứa Đào“.
【Giới thiệu nhân vật: Trợ thủ đắc lực của Trình Phong】
Vai trò mới? Ai sẽ diễn?
Bỗng nhiên ý thức được cái gì, cậu mạnh mẽ nhìn về phía Đào Nhã cách mấy chỗ ngồi.
Đào Nhã cũng chú ý tới ánh mắt của cậu, nhếch khóe miệng vẫy bàn tay nhỏ bé về phía cậu, nở nụ cười giả tạo.
Thẩm Kỳ nhanh chóng ngồi đúng chỗ, không còn quan sát bốn phía nữa.
Đạo diễn Trần nói: “Là như vậy, để cho nội dung phim có xung đột hơn, biên kịch cũng thương lượng với tôi rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định tạm thời thêm nhân vật này, cho nên tiến độ quay phim của chúng ta cần phải điều chỉnh một chút, quy trình quay cụ thể tôi sẽ nhờ trợ lý gửi cho mọi người, còn có vấn đề gì không? “
Mọi người đều tỏ ra là đã hiểu cũng hi vọng phòng bán vé có thể bán chạy, sau đó lần lượt rời khỏi phòng họp.
Đạo diễn Trần lưu lại hai người Lâm Trạch và Đào Nhã, mở một cuộc họp nhỏ.
Biên kịch ở một bên giải thích cho họ về sự ràng buộc giữa hai nhân vật này, còn có đặc điểm tính cách nhân vật Đào Nhã muốn đóng.
Mọi người nghe được liên tiếp gật đầu.
Thẩm Kỳ cảm thấy nhân vật mới này gia nhập coi như hợp lý.
Một nữ trợ lý trung thành và thông minh, nhưng có thể không phù hợp với Đào Nhã.
Nói đến một nửa, Đào Nhã liền giơ tay lên, đoan chính như học sinh tiểu học muốn trả lời câu hỏi.
Đạo diễn Trần vuốt mi tâm, bảo cô phát biểu.
Đạo diễn Trần hôm nay hình như vừa gặp được Đào Nhã liền không ở trạng thái, Thẩm Kỳ nghĩ.
Đào Nhã mặt không chút thay đổi, mở miệng lại ra kinh người: “Tôi muốn thêm diễn xuất. “
Đạo diễn Trần nhướng mày: “Diễn thêm cái gì? “
Đào Nhã không cho là đúng: “ Diễn tương tác. “
Đạo diễn Trần nhíu mày: “Với ai? “
Đào Nhã giữ bình tĩnh: “Lâm Trạch Trạch. “
Thẩm Kỳ xấu hổ cúi đầu.
Trong trường hợp đứng đắn như vầy, tại sao phải nói ra biệt danh không đứng đắn như vậy!
Đạo diễn Trần nói: “Cô muốn tương tác kiểu gì?”
Đào Nhã suy nghĩ trong chốc lát, nói thẳng: “Thân mật một chút là được rồi. “
Yêu cầu của Đào Nhã thật đúng là không cao ha!
Thấy Đạo diễn Trần trợn tròn mắt, cô cũng trợn trắng mắt một cái, vểnh chân lên bắt chéo, bổ sung: “Cũng không phải chưa từng diễn qua. “
Đạo diễn Trần trầm mặc.
Biên kịch bối rối.
Lý Nghiên mỉm cười.
Lâm Trạch ngược lại thái độ khiêm tốn đáp ứng yêu cầu của cô.
Thẩm Kỳ cứng ngắc ngồi ở một bên, không dám nhúc nhích.
Không có gì drama hơn cảnh bây giờ.
Thấy Đạo diễn Trần chậm chạp không trả lời, Đào Nhã vỗ vỗ bàn, nũng nịu nói: “Baba, ba không phải không đồng ý chứ! “
Mọi người ngoại trừ Lâm Trạch và Lý Nghiên:???
Được rồi, hôm nay hít drama bổ phổi thế không biết.
Cuối cùng ngoại trừ Đào Nhã, mọi người bị Trần Đạo đuổi ra ngoài.
Đạo diễn Trần xem ra thật sự bị tức giận, thế cho nên thang máy hạ xuống tầng hai Thẩm Kỳ còn có thể nghe thấy tiếng quát giận dữ của ông.
Buổi tối quay phim chấm dứt, bọn Lâm Trạch hiếm khi không cần phải thức khuya.
Trên đường trở về, Lý Nghiên giải thích cho Thẩm Kỳ những bí mật ẩn giấu (*) trong giới giải trí.
(*)easter egg.
Ví dụ, Tiếu Lực là em họ của Lâm Trạch.
Cái này Thẩm Kỳ đã biết rồi.
Ví dụ, có rất nhiều người sống hai mặt, trước và sau công chúng là hai bộ mặt khác nhau.
Điều này cũng dễ hiểu, còn trẻ, khó tránh khỏi không thể khống chế.
Ví dụ, ai đó đã ẩn hôn trong nhiều năm.
Ví dụ, Đào Nhã là con gái ruột của Đạo diễn Trần.
Thẩm Kỳ này không hiểu.
Cậu hỏi: “Chị Đào Nhã lấy họ của mẹ sao?”
Lý Nghiên xoay vô lăng sang trái, nói: “Chính xác mà nói là họ của vợ cũ. “
Thẩm Kỳ hiểu rồi.
Gia đình nào không có chuyện lông gà vỏ tỏi, cậu cũng không cần phải nói quá nhiều.
Lâm Trạch ở một bên không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
*
Khi trở về, phục vụ ăn tối của khách sạn vẫn còn tiếp tục.
Quy củ cũ, Thẩm Kỳ đóng gói đồ Lâm Trạch muốn ăn, chuẩn bị đi vào phòng anh.
Khi chờ thang máy, cậu lướt Weibo, đặc biệt là siêu thoại.
Sau khi xem xong, cậu đối với tốc độ ăn đường của người hâm mộ lại một lần nữa làm mới.
Lúc này mới một ngày không gặp, vị phu nhân nào lại vẽ ra bức tranh đồng nhân hoạn nạn thấy chân tình! Vị thái thái nào đã viết fanfic phiến tình! Là vị đại lão nào giúp bọn họ cắt video dài tới năm phút a!
Tuyệt vời.
Không ai biết rõ mọi nhất cử nhất động Hơi Nước hơn họ.
Không biết vì sao, Thẩm Kỳ cũng cảm thấy rất thích thú.
*
Thang máy “đinh” một tiếng, bảo hiệu đến tầng.
Thẩm Kỳ gõ cửa ba lần, cửa từ bên trong mở ra.
Khoảng khắc hìn thấy Lâm Trạch, tâm tình cậu trong nháy mắt tốt hơn.
Không có lý do gì cả.
“ Anh Lâm, ăn đi!”
Thẩm Kỳ tràn đầy vui mừng ăn một ngụm sườn chua ngọt, chua ngọt ngon miệng, mềm mại mười phần, cậu hài lòng nhướng mày, miệng lưỡi không rõ khen ngợi: “Oa! Ăn ngon quá! “
Lâm Trạch nhìn cậu ăn ngon như vậy, cũng nếm thử một miếng, gật gật đầu.
Nó thực sự rất ngon.
Giương mắt nhìn, phát hiện Thẩm Kỳ đã ăn dính ra ngoài —— trên cằm dính đầy nước sốt.
Lâm Trạch rút ra một tờ giấy, cánh tay duỗi ra, rất tự nhiên lau đi cho cậu.
Thẩm Kỳ đột nhiên dừng lại, sau đó lại ăn chậm lại, nhỏ giọng nói: “Cám ơn. “
Mọi thứ dường như dần dần khó kiểm soát.
Mị lực bắn xung quanh a a a!
“Cậu có chú ý đến siêu thoại?” Lâm Trạch nói.
“Siêu thoại?” Đừng nói là siêu thoại của chúng ta...
“Đúng vậy. Hình như của chúng ta được gọi là... Hơi Nước hay là gì đó. “
Là Hơi Nước CP ah ah ah ah!
Thẩm Kỳ nuốt xuống cơm trong miệng, nói: “Anh Lâm, anh... Anh có phiền không? “
Câu này rốt cuộc cũng tìm được thời điểm để hỏi!
“Để ý.”
Thẩm Kỳ có dự đoán được sẽ nhận được câu trả lời như vậy, nghĩ thầm: Quả nhiên...
“Nhưng còn tùy người.”
Ánh mắt Thẩm Kỳ đột nhiên sáng lên.
(*)Mèo xiêm là một giống mèo phương Đông cổ nhất và cũng nằm trong danh sách những giống mèo xuất hiện được tìm thấy đầu tiên trên thế giới. Tuy vậy, mèo Xiêm xuất hiện từ khi nào cho tới nay vẫn là một ẩn số, người ta cho rằng mèo Xiêm bắt nguồn từ nước Xiêm (nay là Thái Lan) từ thế kỷ 14.
https://youtu.be/FJQ63rNVhq4