Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ

Chương 129: Chương 129




Sau khi ngủ trưa dậy, Cố Nguyên Bạch lấy phong thư Khổng Dịch Lâm viết thay ra xem thử.

Cố Nguyên Bạch xem xong, hết sức vừa lòng, y sửa sang lại một vài nét rồi đóng con dấu lên, bảo người ra roi thúc ngựa đưa đến Tây Hạ.

Nhị hoàng tử Tây Hạ dám thiết lập cục diện để lợi dụng Cố Nguyên Bạch, vậy Cố Nguyên Bạch cũng tính toán đáp trả lại một chút, hiện giờ lão hoàng đế Tây Hạ còn chưa chết, y sẽ khiến cho con đường đăng cơ của Lý Ngang Dịch gian nan trắc trở hơn một chút, xem như là thành ý của y.

Đợi đến khi Lý Ngang Dịch xử lý nội loạn xong, Phù Tang và vùng duyên hải của Đại Hằng cũng bắt đầu khai chiến. Lý Ngang Dịch tự xem bản thân là người đánh cá, trai cò đánh nhau dữ dội như vậy, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cơ hội nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của này.

Để xem đến cuối cùng, người đánh cá được lợi, hay chim sẻ phía sau được lợi.

Cố Nguyên Bạch động miệng, cắn một ngụm lên môi. Đau đớn chợt lóe qua, đôi mắt càng thêm sáng suốt tỉnh táo.

Y sẽ cho Lý Ngang Dịch đủ thời gian để ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế, nắm giữ quân quyền trong tay. Đợi sau khi Lý Ngang Dịch làm Tây Hạ trở nên mới mẻ rực rỡ hẳn lên, thì y mới thu mảnh đất này về tay.

Lý Ngang Dịch, là ngươi thua, hay là trẫm thắng đây?

Ngày đầu tiên của tháng bảy, cành liễu khẽ đung đưa, trời quang như bích ngọc phủ kín mưa bụi, sen nhỏ trong ao khẽ rung rung, cá bơi lội lúc ẩn lúc hiện, toàn bộ kinh thành đã chìm trong mưa phùn mà sương mù mênh mông từ một ngày trước.

Giữa cơn mưa phùn lất phất bay, quan tài của Uyển thái phi cũng được nâng tới kinh thành.

Cố Nguyên Bạch mặc một chiếc áo bào trắng, đầu đội mũ miện, trên thân thêu hoa văn mười hai chương①. Thắt lưng quấn quanh eo, ôm sát cơ thể, y phục đế vương nặng nề không chút cẩu thả, đã rất lâu rồi y mới mặc lại bộ y phục này, vậy mà lại để nghênh đón quan tài của Uyển thái phi.

Sau khi Uyển thái phi qua đời, toàn bộ y phục của hoàng đế đều đổi sang màu sáng.

Y phục sáng màu, từng chút từng chút thấm ướt nước mưa. Mưa phùn bên sườn mặt chậm rãi ngưng tụ thành hạt châu, Cố Nguyên Bạch mới vừa động nhẹ một cái, chuỗi ngọc trên mũ miệng trước mắt đã lắc lư làm rối tầm mắt y.

Nếu có mưa, thì không thể thiếu gió.

Trước tầm mắt mơ hồ, quan tài trong màn mưa chậm rãi được nâng đến.

Bên trên quan tài được phủ một lớp màu trắng che chắn, không hề dính một giọt mưa nào, đợi đến khi người khiêng quan tài đứng yên lại, Cố Nguyên Bạch mới tiến lên một bước, giữa cơn gió và cơn mưa nhỏ lất phất, nâng vạt áo nặng nề lên.

Y phục hất rơi nước mưa xuống, đôi tay Cố Nguyên Bạch chắp lại, giơ lên trước người, rồi mới chậm rãi hạ xuống.

Sống lưng uốn lượn, bái một bái thật sâu về phía quan tài.

Trên môi hẳn là cũng dính nước mưa, thậm chí khi nói chuyện, đầu lưỡi còn nếm được hương vị đắng ngắt.

Mái tóc của Cố Nguyên Bạch ướt đẫm nước mưa, đôi mắt bị nước mưa làm nhòe đến sắp không thấy rõ quan tài của Uyển thái phi. Bánh hoa mai thơm ngọt nhất đầu mùa đông, cùng ngồi dưới bóng cây râm mát nhất.

Những ký ức này, cũng theo quan tài chôn sâu vào tim. Giữ chặt không buông, những ngày hè sau này, vào mùa đông trước mắt, môi Cố Nguyên Bạch khẽ nhếch, y lại nếm được vị mưa phùn rồi, cay đắng biến thành vị mặn, nước mưa đúng là không tốt chút nào cả.

Hoàng đế Đại Hằng khom lưng với quan tài của Uyển thái phi hồi lâu, sau đó mới thấp giọng: “Thái phi an giấc ngàn thu.”

Các quan viên phía sau cũng đồng dạng giơ tay lên, cùng Thánh Thượng khom lưng bái.

Quy chế tang lễ của Uyển thái phi là quy cách cao nhất, còn văn bia của Uyển thái phi, cũng do Cố Nguyên Bạch đích thân cầm bút. Đây là lần đầu tiên Cố Nguyên Bạch viết văn chương như vậy, đại khái là do tình cảm sâu sắc, y vừa nâng bút lên đã viết liền một mạch. Sau khi văn bia được viết xong, người qua người lại nhìn thấy, không một ai là không hai mắt ướt át, lệ nóng doanh tròng.

[Ta và mẫu lâu ngày không gặp, dưới đình mát, người ân cần hỏi han nhiều đôi câu, ta nhìn gốc cây bên cạnh đến ngây người. Trên cây có chim non, mẫu và ta cùng nhau ngắm nhìn, còn bùi ngùi than rằng: Chim non trưởng thành, sao có thể không rời khỏi mẫu? Ta nghiêng đầu nhìn sang, thấy tóc mai người đã có vài sợi bạc trắng. Ngày hôm kia, ta lại tìm đến gốc cây nọ, chim già trên cây đã không còn, chỉ sót lại chim non nay đã trưởng thành mờ mịt ngơ ngác nhìn xung quanh, cũng giống như ta lúc này đây.]

Điền Phúc Sinh nhìn thấy cái này, càng là nước mắt nước mũi ròng ròng khóc không thành tiếng.

Sau khi hạ táng Uyển thái phi, bãi triều ba ngày.

Suốt ba ngày này, Cố Nguyên Bạch tự nhốt chính mình trong thư phòng. Mỗi ngày mãi cho đến khi trời tối, y mới đi ra ngoài.

Thoạt nhìn sắc mặt y còn rất tốt, chỉ có khóe mắt hơi ửng đỏ, giống như đào hoa khoác vũ, bi thương như có như không.

Người xung quanh chỉ đành coi như không biết, khi Điền Phúc Sinh hầu hạ Thánh Thượng dùng bữa tối, thấy Thánh Thượng ăn uống không tốt cho lắm, bèn nói: “Đoàn tăng nhân hộ tống quan tài Uyển thái phi đến đây, tiểu nhân có hỏi thử rồi, là tăng nhân của chùa Kim Thiền nổi danh ở Hà Bắc. Bọn họ tự nguyện đến đây, hôm nay đã xin cáo từ với tiểu nhân, nhưng cái gì cũng không cần, một người so với một người còn lương thiện hơn.”

Cố Nguyên Bạch thở dài một hơi: “Ngươi từng nói qua với trẫm, bọn họ từ kinh thành trở về Hà Bắc, lại từ Hà Bắc theo thái phi quay trở lại kinh thành. Bọn họ có duyên với thái phi như vậy, trước khi đi, hãy dẫn bọn họ đến trò chuyện với trẫm một chút đi.”

Điền Phúc Sinh đáp: “Tiểu nhân nhớ rồi.”

Đêm hôm đó, Cố Nguyên Bạch mạnh mẽ bừng tỉnh từ cơn ác mộng, y há to miệng thở hổn hển, ngón tay siết chặt chăn đệm trắng bệch, mất tự nhiên mà co rút.

Tiết Viễn ngủ dưới giường lập tức mở mắt, xoay người đi đến cạnh bàn rót tách trà, hai ba bước đưa tới trước môi Cố Nguyên Bạch. Uống mấy ngụm nước xuống bụng, Cố Nguyên Bạch nắm chặt cổ tay hắn, bối rối ngửa đầu lên nói: “Tiết Viễn, ta mơ thấy ——”

Lời nói đột nhiên im bặt.

Tiết Viễn nhìn thẳng vào y, nửa người trên trần trụi trước mắt Cố Nguyên Bạch, vết sẹo đeo mơ hồ làm tăng thêm khí chất thổ phỉ của hắn.

Cố Nguyên Bạch nới lỏng tay ra, cúi đầu nhìn tách trà, nhìn chằm chằm vào gợn nước dập dờn bên trong, cơn ác mộng lúc trước chợt trở nên nhỏ bé vụn vặt, y giống như vô tình mà nâng tay lên xoa xoa mũi, nói: “Tại sao không mặc y phục?”

Tiết Viễn cười: “Trời có chút nóng.”

Cố Nguyên Bạch nghe vậy, từ ngón tay ngẩng đầu lên nhìn hắn, thân thể này của Tiết Viễn thật sự rất tuyệt, chỗ cần có đều có, vội nhìn thoáng xuống bên dưới, còn thấy...... Không tồi.

Mạnh mẽ có lực, bên trong đao kiếm sinh tử, dùng máu loãng và chiến trường rèn luyện ra sức sống bừng bừng.

Cố Nguyên Bạch hít một hơi thật sâu, đưa ly nước trong tay cho Tiết Viễn, lẩm bẩm nói: “Dù có nóng, ngươi cũng phải chú ý quy củ chứ.”

Tiết Viễn cầm lấy ly nước, ngón tay trong lúc lơ đãng đụng phải ngón tay Thánh Thượng. Thánh Thượng nheo mắt lại, giống như bị giật mình mà bật người lùi về phía sau, tách trà từ đầu ngón tay hai người chợt rơi xuống, đổ ào trên chiếc chăn tơ lụa, ngay tức khắc thấm ướt một mảng vải dệt.

Tách trà từ trên tơ lụa mượt mà trượt xuống, nhẹ nhàng bắn lên đệm chăm mềm mại trên giường.

Tiết Viễn dừng lại, cúi đầu yên lặng nhìn tách trà cuối cùng cũng đứng yên, đến khi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Nguyên Bạch đã thay đổi.

Vẻ mặt Cố Nguyên Bạch bình tĩnh, liếc mắt nhìn nơi ướt át kia một cái, vô cùng trấn tĩnh nói: “Lấy cái chăn mới đi.”

Tiết Viễn nặng nề lên tiếng, đứng yên bất động.

Trong đêm tối, hắn đứng ở mép giường có chút dọa người. Nửa thân trên để trần, bất luận hắn có làm gì Cố Nguyên Bạch hay không, chỉ cần nhìn những đường cong phập phồng trên người hắn, là đã khiến người ta e ngại rồi.

Cố Nguyên Bạch nói muốn ngủ với hắn, nhưng đến khi nhìn thấy hắn thật lại cảm thấy đau đầu. Nghĩ đến là một chuyện, làm hay không làm lại là một chuyện khác, lấy mạng ra để thực hiện suy nghĩ này, không đáng giá a.

Trong lòng Cố Nguyên Bạch còn sót lại cảm giác sợ hãi khi bị ác một làm cho bừng tỉnh: “Đừng tự xử ở mép giường trẫm.”

Đầu gối Tiết Viễn đè lên giường, cánh tay duỗi về phía trước, Cố Nguyên Bạch không tự giác được lui về phía sau một bước, dựa lên trên mặt tường. Đến khi nhận ra bản thân vừa làm cái gì, sắc mặt Cố Nguyên Bạch tối sầm, y trốn cái gì vậy, trốn Tiết Viễn sao?

Còn không phải chỉ là nửa thân trên thôi sao, Cố Nguyên Bạch, ngươi trốn hắn làm gì? Chẳng lẽ ngươi sợ hắn à?

Trong giây lát, giọng điệu cứng rắn lên: “Tiết Cửu Dao, ngươi muốn làm cái gì?”

Thánh Thượng thu mình vào góc tường, nhưng giọng điệu lại cực kỳ mạnh mẽ.

Ánh nến trong đêm tối tăm, đôi mắt Tiết Viễn dần thích ứng với độ sáng như vậy, hắn nhìn thấy rất rõ ràng, giữa mày Thánh Thượng nhíu lại, khóe môi mím chặt, sợi tóc buông xõa rối loạn, hệt như một tiểu đáng thương đang cậy mạnh.

Thậm chí chỗ khóe mắt, lúc này còn đang ửng đỏ, ngay cả mí mắt cũng sưng lên.

Từng chút từng chút thay đổi của Cố Nguyên Bạch không thể nào thoát khỏi đôi mắt của Tiết Viễn, hắn biết rõ mấy ngày nay, đôi mắt này đã âm thầm khóc bao nhiêu lần, tiểu hoàng đế là nam nhi, không dễ rơi nước mắt, y cũng không muốn để người khác thấy bộ dạng chật vật của mình, vì thế Tiết Viễn chỉ có thể coi như không biết.

Hắn cúi người về phía trước, tới gần Cố Nguyên Bạch.

Hơi thở trên người từ từ vây quanh.

Hơi thở thuộc về binh lính, sa mạc, Cố Nguyên Bạch cảm thấy thật kỳ lạ, nỗi buồn y vẫn luôn kìm nén trong lòng, trong nháy mắt thế mà lại dâng trào lên.

Trái tim trong lồng ngực thình thịch nhảy loạn, nhảy đến mức Cố Nguyên Bạch cảm thấy phiền lòng, y duỗi tay đẩy ngực Tiết Viễn ra, tuyệt đối không chịu làm bất cứ một hành động không thuần khiết nào trong thời gian chịu tang: “Cút.”

Nhưng thứ mà bàn tay chạm vào, chính là xúc cảm trần trụi không bị y phục ngăn cách.

Cố Nguyên Bạch cứng đờ.

Cứng đờ trong chớp mắt, Tiết Viễn đã tới trước mặt rồi, hơi nóng đánh úp lại, trong lòng Cố Nguyên Bạch giật thót, đang định cúi đầu xuống, Tiết Viễn lại chỉ nhẹ nhàng cúi người, đau lòng thả một nụ hôn lên mí mắt sưng đỏ của Thánh Thượng, rồi chuyển sang bên tai nói: “Để thần đi lấy chăn cho người, nhanh thôi, người chờ thần một lát.“. ngôn tình hài

Vừa dứt lời, hắn liền nhanh gọn dứt khoát đứng dậy, từ trên giường lui xuống, ôm chiếc chăn lụa bị ướt rời đi.

Cố Nguyên Bạch dựa vào góc tường một hồi lâu sau, mới nâng tay lên sờ sờ mắt mình.

Thật lâu sau, y mới cảm thấy vành tai ngứa ngáy, giơ tay xoa nhẹ một cái, không biết bắt đầu từ khi nào, vành tai đã nóng thế này rồi.

Y cũng đâu cảm thấy nóng đâu?

Cố Nguyên Bạch nhíu mày, lại chạm chạm khuôn mặt, cũng hơi hơi nóng lên.

Y như suy tư gì đó.

Một cơn ác mộng mà thôi, thế mà lại khiến y mất đi năng lực cảm nhận nhiệt độ. Cố Nguyên Bạch nằm trên giường, thanh âm cửa tủ mở ra đóng vào cách đó không xa lọ vào tai y rất rõ ràng, y nghiêng đầu nhìn thử, thì thấy trong bóng đêm có một bóng người ôm chiếc chăn lớn đang dần đi tới, khi đi đến bên chiếc đèn đêm cạnh giường, bóng người nọ dần trở nên rõ ràng hơn.

“Ta không cần cái chăn dày như vậy.” Cố Nguyên Bạch ăn ngay nói thật: “Hiện tại trẫm cảm thấy hơi nóng.”

Nóng? Sắc mặt Tiết Viễn biến đổi, hắn ném đệm chăn sang một bên, đi lên sờ sờ trán Cố Nguyên Bạch, còn may, không bị nóng đến dọa người.

Nhưng hắn vẫn không yên tâm, đang muốn trầm mặt ra ngoài điện gọi người, lại bị Cố Nguyên Bạch kéo tay lại: “Ngươi đi đâu vậy?”

Trong giọng nói Tiết Viễn mang một phần nôn nóng: “Ta đi gọi ngự y.”

“Không cần.” Cố Nguyên Bạch ra lệnh: “Thân thể trẫm thế nào, trẫm tự mình hiểu được. Tiết Viễn, hiện tại ngươi nằm xuống ngủ cho ta.”

Tiết Viễn lặng im không lên tiếng mà đứng một hồi, năm ngón tay siết chặt đến kêu răng rắc, một hồi lâu sau, hắn xoay người kiểm tra nhiệt độ trên người Cố Nguyên Bạch ba đến năm lần, rồi mới miễn cưỡng trở lại giường đệm của mình, ngồi ngay ngắn nhìn chằm chằm vào Cố Nguyên Bạch.

Cố Nguyên Bạch bị hắn nhìn đến phiền lòng mà phát hỏa, vành tai càng lúc càng ngứa ngáy, cuối cùng y bỗng chốc đứng dậy, nắm lấy cằm Tiết Viễn, hung tợn nói: “Đừng nhìn trẫm.”

Biểu cảm trên mặt Tiết Viễn cứng lại, trong mắt hắn phức tạp, lại lộ ra vẻ mặt khiến Cố Nguyên Bạch vừa nhìn đã cảm thấy nặng nề một lần nữa.

Như thể bị vứt bỏ, như thể bị mất đi nửa cái mạng.

Khóe môi Cố Nguyên Bạch mím chặt, trong tay dùng sức, để lại một vệt đỏ trên cằm Tiết Viễn, cuối cùng y thu tay lại, nằm thẳng trên giường: “Ngươi thích nhìn thì cứ nhìn đi.”

①là mười hai hoa văn được thêu trên áo bào của hoàng đế và quan viên cấp cao gồm:

Mặt trời, Mặt trăng, Ngôi sao: Có nghĩa là tỏa sáng

Núi: Có nghĩa là thận trọng và bình tĩnh

Rồng: Có nghĩa là thần bí và biến ảo

Hoa trùng (có đôi khi được chia thành hai chương là hoa và chim)

Tông di (dùng để chỉ bình đựng rượu dùng để tế lễ trong đền thờ tổ tiên, và cũng là hình ảnh của hổ và bọ cạp được thêu trên quần áo tế lễ của hoàng đế) (trước thời Nam Tống là hổ và khỉ): Có nghĩa là dâng lễ và báo hiếu

Tảo: Có nghĩa là trong sạch

Lửa: Có nghĩa là sáng

Bột gạo (trước thời nhà tấn có hai chương là bột và gạo): Ý là nuôi dưỡng

Phủ (áo lễ có thêu hoa văn nửa đen nửa trắng (thời xưa)): Mang nghĩa cắt đứt, quả quyết, dứt khoát

Phất (hoa văn nửa đen nửa xanh (thêu trên lễ phục thời xưa)): Mang nghĩa sáng suốt, biến cái ác thành cái thiện

(Cái này tui tra ra được dị thôi, nếu sai sót chỗ nào thì mn góp ý tui sửa lại nha)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.