Hai tháng.
Cố Nguyên Bạch sững sờ hồi lâu, lâu đến mức Điền Phúc Sinh cũng muốn tiến lên một bước, y mới chợt phất tay: “Đứng ở kia đừng nhúc nhích.”
Điền Phúc Sinh dừng bước chân.
Tháng sáu đã bước vào mùa hè, thời tiết ở Giang Nam tuy hơi ẩm, nhưng vẫn nóng như bình thường.
Hơi nóng trên đỉnh đầu Cố Nguyên Bạch bất chợt bốc lên.
Ba năm nay, Cố Nguyên Bạch trải qua cực kỳ phong phú.
Thư mà Tiết Viễn gửi cho y phải mất một khoảng thời gian rất lâu mới tới tay, mỗi lần Cố Nguyên Bạch nhận được, hầu như đều là hai mươi phong trở lên.
Đổ chơi nhỏ ở các nơi đều giống nhau, trong thư hắn chỉ nói những chuyện tốt, không nói chuyện xấu, nhưng trong thư Giang Tân đã từng nói: “Cả ngày Tiết đại nhân không cười lấy một cái.”
“Khi thần và Tằng đại nhân rảnh rỗi hẹn nhau ra ngoài uống rượu, Tiết đại nhân lại tự nhốt mình trong phòng. Ngày kế rất nhiều vụ gỗ được quét ra, thì ra là Tiết đại nhân điêu khắc rất nhiều gỗ.”
“Hoàn toàn không giống với bộ dạng lúc ở trước mặt Thánh Thượng.”
Giang Tân nói rất hàm súc, nhưng ý tứ lại vô cùng rõ ràng. Khi Cố Nguyên Bạch vừa nhìn thấy phong thư của hắn, rất có cảm giác bối rối như trao đổi thư tình với bạn đời bị người ngoài phát hiện, nhưng sau đó, y vẫn dung túng cho Giang Tân gửi những bức thư như vậy.”
Mỗi một quan viên ở Giám Sát Xứ đều nhìn chằm chằm Tiết Viễn từng giây từng phút, chứ đừng nói đến người cầm đầu Giám Sát Xứ như Giang Tân, nếu Tiết Viễn không muốn nói thật, vậy Cố Nguyên Bạch sẽ không chút khách khí mà tìm hiểu từ chỗ Giang Tân, để biết thêm nhiều chuyện thú vị hơn.
Tiết Viễn uống rượu một mình, sau khi say sẽ ôm trường đao ngửa mặt lên trời tru tréo tên Cố Nguyên Bạch, sẽ cuộn chăn lại xem như Cố Nguyên Bạch mà hôn tới hôn lui. Ban ngày ít khi nói cười, ban đêm lại lặng yên không lên tiếng mà đứng dưới ánh trăng hồi lâu.
Những việc nhỏ nhặt cũng nhiều như lông trâu, nhỏ nhặt như hôm đó hắn ăn được một món ăn ngon, đột nhiên nói: “Thánh Thượng sẽ thích cái này.” Sau khi nói xong lại ngẩn ngơ, đang ăn ngấu nghiến cũng biến thành nuốt không trôi.
Tiết Viễn chịu đói ở Bắc Cương quá lâu, từ đó về sau cực kỳ coi trọng cơm canh, một khi ăn đều phải ăn đến no căng. Lúc trước hắn vì phải chia xa mà đã gầy đi nhiều, sau đó lại ăn không ngon, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Cố Nguyên Bạch cũng không tin bản thân trong lòng Tiết Viễn lại quan trọng đến thế, quan trọng đến mức ngay cả cơm canh mà hắn cũng coi trọng nữa.
Khi y xem những tin này, chỉ cảm thấy muốn cười, muốn cười rất nhiều, nhưng rồi lại cảm thấy chua ngọt đan xen. Giang Tân viết quá sinh động, giống như Tiết Viễn đang ở trước mắt y vậy. Thỉnh thoảng, Giang Tân còn vẽ tranh Tiết Viễn, sau đó hắn dò hỏi Cố Nguyên Bạch xem có thể gửi vài bức tranh của y qua cho hắn hay không?
Cố Nguyên Bạch đương nhiên không từ chối, chờ đến khi bức tranh được gửi đi, y mới biết thì ra Giang Tân dùng tranh của y để thúc giục Tiết Viễn làm việc. Chỉ cần Tiết Viễn làm đủ tốt, Giang Tân sẽ cho hắn một bức để giải tỏa nỗi nhớ nhung. Chính vì những bức tranh đó, mà đôi mắt của Tiết Viễn đều đỏ ngầu hết cả lên, cắm đầu làm việc hệt như một con trâu rừng. Có một lần Giang Tân và Tằng đại nhân đi uống rượu, quên đưa tranh cho Tiết Viễn, cuối cùng hơn nửa đêm bị Tiết Viễn vác đao chạy tới tận giường, dọa hắn tỉnh cả rượu.
Giang Tân chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ dọa người như vậy của Tiết Viễn, bộ dạng giả vờ giả vịt của ngày thường hoàn toàn biến mất, đáng sợ hệt như ác quỷ khiến người ta sợ hãi không thôi.
Đều là những chuyện linh tinh vụn vặt, nhưng lại khiến Cố Nguyên Bạch nhìn thấy một bộ dạng hoàn toàn khác mà Tiết Viễn chưa bao giờ bày ra trước mặt y.
Giao thông ở cổ đại không tiện, chính vì vậy những thứ như thư từ trở nên đặc biệt trân quý, nỗi nhớ nhung theo những việc nhỏ này lắng đọng lại, giảm bớt khổ sở do nhớ nhung mang tới, cảm thấy thú vị nhiều hơn
Mà hiện tại, bọn họ từ Khang quốc trở về đã được hai tháng.
Cố Nguyên Bạch không khỏi nghĩ: Tiết Viễn phi ngựa suốt ngày suốt đêm vội vàng trở về sao?
Ý nghĩ vừa ra, y không khỏi ho nhẹ một tiếng, hương khí trong phòng trong giây lát dường như nồng đậm lên.
Khi bận rộn chính vụ chưa từng nghĩ nhiều, bây giờ đột nhiên nhớ tới, liền cảm thấy ngứa ngáy như kiến bò khắp nơi, từ đáy lòng theo xương tủy lan ra khắp tứ chi.
Nóng hôi hổi, chính mình cũng cảm nhận được.
Ngày mùa hè đúng là không tốt, thật dễ khiến lòng người bốc lửa.
Hắn chắc chắn sẽ vung roi thúc ngựa nhanh chóng trở về.
Thế nhưng theo sau hắn còn có năm ngàn binh lính, dẫn theo toàn đội, dù thế nào hắn cũng không thể một mình lên đường được, nói không chừng khi hắn về tới kinh thành, Cố Nguyên Bạch cũng đã từ Phúc Kiến trở về kinh rồi.
Cố Nguyên Bạch nghĩ nghĩ, khóe môi lại cong lên.
Tuy quanh co vòng vèo, thế nhưng chỉ cần Cố Nguyên Bạch nghĩ tới bộ dạng kinh ngạc bơ vơ của Tiết Viễn sau khi về kinh mà không thấy mình đâu, thì y lại không nhịn được muốn bật cười.
Điền Phúc Sinh thấy sắc mặt Thánh Thượng liên tục thay đổi liền biết chắc có liên quan đến Tiết đại nhân, hắn cảm thấy yên tâm, rồi không khỏi thổn thức: Tiết đại nhân đây là có vận may gì vậy, đi ba năm rồi mà vẫn có thể khiến Thánh Thượng nhớ hắn đến như vậy.
Thánh Thượng là ngôi cửu ngũ, cố tình lại thâm tình đến như thế, thật khiến ngay cả hắn cũng muốn xăm xoi tìm chỗ bắt bẻ Tiết Viễn, nhất thời cảm thấy lá gan Tiết đại nhân quá lớn, không có quy củ, lại nhất thời cảm thấy Tiết đại nhân không đủ anh tuấn, lớn lên quá cao to cường tráng, khiến người ta có cảm giác áp bức, càng xem càng thấy có nhiều khuyết điểm, thậm chí Điền Phúc Sinh còn lo, chỉ cần hắn hơi dùng sức một chút, cũng sẽ làm gãy tay Thánh Thượng mất.
Nhưng không thể không nói, nếu bàn đến chuyện thật lòng thật dạ, thì đôi mắt sắc bén này của Điền Phúc Sinh có thể nhìn ra, tấm lòng của Tiết đại nhân đối với Thánh Thượng giống như được bao phủ một tầng áng sáng vàng rực rỡ vậy, không thể làm giả được.
“Điền Phúc Sinh.”
Điền Phúc Sinh hoàn hồn, vội vàng tiến lên. “Có tiểu nhân.”
Cố Nguyên Bạch cất tờ giấy đi: “Chuẩn bị nghiên mực.”
“Vâng.” Điền Phúc Sinh vội vàng chuẩn bị giấy, bút và mực xong, liền giúp Thánh Thượng mài mực.
Cố Nguyên Bạch viết một phong thư gửi về kinh thành, gửi tin tức của đoàn người Giang Tân về kinh, đồng thời sắp xếp sẵn công việc cho bọn họ sau khi trở về. Vừa mới viết thư xong, cũng tới thời gian dùng bữa tối, phủ Long Hưng cũng đã chuẩn bị xong xuôi bữa tiệc để nghênh đón Thánh Thượng.
Thánh giá ở phủ Long Hưng liên tiếp bốn năm ngày, Cố Nguyên Bạch xử lý chính vụ từ kinh thành gửi tới, đồng thời phái người xâm nhập vào bên trong bá tánh để tra xét tình huống, ngoài sáng một lượt trong tối một lượt, đợi sau khi nắm bắt đại khái tình huống ở phủ Long Hưng, Cố Nguyên Bạch liền dẫn theo người đi xem đồng ruộng của nông gia.
Màu xanh ngập tràn, cùng ruộng bông trắng ở phía xa xa, Cố Nguyên Bạch nhìn tỉ lệ gieo trồng bông trắng và lương thực, cười nói: “Số lượng bông trắng phủ Long Hưng gieo trồng không vượt quá kế hoạch mà triều đình đã đưa ra, tốt lắm.”
Quan viên phủ Long Hưng theo sát một bên, phủ doãn cung kính trả lời: “Thánh Thượng yên tâm, thần theo sát kết hoạch đã đề ra, không dám vượt quá.”
“Vậy thì tốt.” Cố Nguyên Bạch gật đầu: “Thời điểm trẫm đi dọc theo Hoàng Hà, phát hiện có nhiều nơi trồng bông nhiều gần bằng lương thực, mưa thuận gió hòa thì không sao, nhưng nếu xảy ra chuyện gì, kho lương không đủ, như vậy bá tánh ở các nơi sẽ gặp nguy hiểm mất. Hiện giờ bông được trồng rất nhiều, không đáng giá bao nhiêu, tuy nông hộ đã trồng lại ngũ cốc, nhưng cũng không thể lơ là được.”
Mọi người đáp: “Chúng thần sẽ ghi nhớ.”
Lúc từ đồng ruộng trở về, có mấy đứa nhỏ tập trung lại một chỗ, đợi đến khi hoàng đế và các đại thần đi qua, liền cao giọng đồng thanh đọc bài thơ nhỏ được lưu truyền khắp trời nam đất bắc:
“Bắc áp du mục thề thủ quan
Tây diệt Hạ quốc khải thần quy
Cẩm tú giang sơn bình địa khởi
Cung hoa phô lộ dữ dân nhạc......”
Giọng trẻ con non nớt vang dội, truyền khắp cánh đồng.
Hoàng đế và các đại thần dừng bước chân, mỉm cười nhìn chúng nó.
Tuy Cố Nguyên Bạch không phải là vị hoàng đế khai quốc, thế nhưng những thành tựu về văn hóa giáo dục võ công từ lâu đã không thua kém gì hoàng đế khai quốc rồi. Từ lúc Đại Hằng do một tay y khống chế, đúng là thời điểm kinh tế văn hóa phát triển nhanh nhất. Từ lúc y cầm quyền đến nay, số lượng thơ từ ca phú, tạp khúc tạp văn được làm ra nhiều hơn gấp mấy lần, điều này có nghĩa, đó là thịnh thế mà không ai có thể phủ nhận được.
Cố Nguyên Bạch chú trọng việc đồng áng, quân sự và kinh tế, chính sách đối với các bá tánh ưu đãi đến cực điểm, các bá tánh được ăn cơm no, bắt đầu chú ý đến những thứ khác. Thiên hạ bốn phương tám hướng mỗi ngày đều khen ngợi Cố Nguyên Bạch và đương kim thịnh thế không dứt, Cố Nguyên Bạch vốn cảm thấy những bài thơ này có chút làm quá, thế nhưng sau khi tự mình đi tuần, y mới biết thì ra cũng không hề khoa trương chút nào.
Nhóm thi nhân nhiệt tình thật lòng yêu thương đất nước nhìn những tháng này thái bình hiện giờ, bọn họ đều kiêu ngạo tự hào không thể tả nổi, chỉ có thể gửi gắm lên những thơ từ ca phú kia, dùng toàn lực để chứng tỏ cho người đời sau biết những tháng ngày hiện tại của bọn họ hạnh phúc cỡ nào, Đại Hằng tốt đẹp đến cỡ nào.
Từ ngôi vị cửu ngũ ở phía trên, đến những nữ tử hái sen và nam tử đốn củi, đều được bọn họ viết hết vào trong thơ.
Mà những bài thơ được làm trong thời kỳ thịnh thế, phần lớn đều nhẹ nhàng ung dung, thể hiện khí phách hăng hái của người trẻ tuổi, chỉ đợi một ngày con thuyền theo gió vượt sóng mà thôi.
Thơ làm càng nhiều, không nói đến những thứ khác, chỉ riêng một cái giường đất cũng có rất nhiều kiệt tác để truyền lại cho đời sau. Dùng ánh mắt của người đời sau như Cố Nguyên Bạch để nhìn, có không ít thứ trong số đó đạt đến trình độ có thể được đưa vào sách giáo khoa. Có đôi khi y buồn cười mà nghĩ, đời sau ngoại trừ ba trăm bài thơ Đường, có phải còn xuất hiện thêm ba trăm bài thơ Hằng nữa không?
Cái suy nghĩ này vào lúc nghe thấy bài thơ mấy đứa nhỏ đọc, dự cảm càng trở nên mãnh liệt hơn.
Sau khi đám trẻ đọc thơ xong, Cố Nguyên Bạch cười cười, thấp giọng dặn dò Điền Phúc Sinh vài câu, Điền Phúc Sinh liền dẫn theo tiểu thái giám tiến lên, phân phát chút điểm tâm thơm ngon tinh xảo cho bọn chúng.
“Oa ——”
Đám nhỏ mừng rỡ mở to hai mắt, ngượng ngùng vươn tay ra, cười toe toét, lén nhìn lẫn nhau, trong mắt là phấn khích và vui mừng không thể che giấu được. Điền Phúc Sinh cười tủm tỉm nói: “Đi đi.”
Đám nhỏ đỏ mặt chạy đi.
Cố Nguyên Bạch ở phủ Long Hưng đến tận đầu tháng bảy, rồi mới chuyển sang đường bộ dọc theo Giang Nam đi về phía đông, trước khi tới Lưỡng Chiết, y tới Kinh Hồ Nam để xem quặng vàng và quặng sắt, đồng thời trấn an bá tánh ở Kinh Hồ Nam đã từng bị quân phản loạn bạo động.
Cố Nguyên Bạch làm từng việc một, không nhanh không chậm, gặp đám quan viên địa phương, xem xét từng công trạng một, có tội thì xử lý, có công từ thăng chức.
Dọc đường đi, bởi vì trước khi y xuống phía nam đã từng nói không cần phải tiếp đón long trọng, các quan viên địa phương cũng biết phong cách làm việc nói một không hai của y, cho nên từ đầu đến cuối vẫn chưa từng xuất hiện hành vi nghênh giá trong ngoài không đồng nhất.
Chuyến đi Kinh Hồ Nam kéo dài nửa tháng, Thánh Thượng mới hướng tới Lưỡng chiết, trên đường khi đi ngang qua biên giới Giang Nam, Chử Vệ đặc biệt tới bái kiến: “Thánh Thượng, cách đây không xa có một vị tiên sinh ẩn cư núi rừng mà thần quen biết, tiên sinh thích thưởng thức tranh, cũng thích vẽ tranh, đã sưu tập được rất nhiều tranh quý. Thánh Thượng muốn triệu vị tiên sinh này tới gặp một lần không?”
Thật ra Cố Nguyên Bạch không có hứng thú đối với thư pháp và hội họa, tục nhân như y chỉ cảm thấy hứng thú với giá trị của thư pháp và hội họa mà thôi. Y nhìn bộ dạng ẩn giấu chờ mong của Chử Vệ, nghĩ nghĩ: “Có xa lắm không?”
Khóe miệng Chử Vệ cong lên: “Cũng không xa lắm, trong vòng mười dặm mà thôi.”
“Gần như vậy, còn gọi người ẩn cư núi rừng tới làm gì?” Cố Nguyên Bạch buồn cười: “Đi xem tranh của người ta, chẳng lẽ còn bắt người ta tự mang tranh tới sao? Bãi giá, trẫm tự tới xem.”
Vừa lúc có thể nhìn ngắm núi sông, nghỉ ngơi một lát.
Lời editor: Nhà ngoại này trông con kỹ quá, xăm xoi từng giây từng phút để bắt lỗi con rể luôn =)))