Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ

Chương 68: Chương 68




Bộ dạng này của Tiết Viễn, có chút giống với nhiếp chính vương trong truyện.

Cố Nguyên Bạch híp mắt lại hỏi: “Ngươi đang nhìn cái gì?”

Tiết Viễn nhìn thái giám đứng bên cạnh núi giả vừa lẻn trốn đi, như suy ngẫm cái gì mà quay đầu lại, cười nhẹ với Cố Nguyên Bạch: “Nhìn phong cảnh, nhìn hoa cỏ.”

“Tiết khanh đúng là có thời gian nhàn rỗi.” Cố Nguyên Bạch nhắm mắt lại: “Nghỉ ngơi mấy ngày, dưỡng thương thế nào rồi?”

Tiết Viễn: “Tạm được.”

Hắn đứng cách Cố Nguyên Bạch khoảng hai bước, sau khi nói xong lời này, hai người cũng không thêm nói gì nữa.

Một lát sau.

“Thánh Thượng.” Đột nhiên Tiết Viễn lên tiếng.

Cố Nguyên Bạch nâng mí mắt lên nhìn hắn một cái.

Tiết Viễn cung cung kính kính hỏi: “Trong hành cung này có tông thân nào ở không?”

“Có một vài tông thân?' Cố Nguyên Bạch không chút để tâm: “Ngươi lại đụng phải ai?”

Tiết Viễn không nhịn được cười: “Thánh Thượng lo quá rồi.”

Nói xong hai câu này, trong khoảng thời gian ngắn, gió cũng lặng lại, đúng lúc này, ngoài đình truyền tới một tiếng hô: “Thánh Thượng!”

Cố Nguyên Bạch quay đầu lại nhìn thử, thì ra là Điền Phúc Sinh bị y phái đi hỏi thăm tin tức của cung nữ quét tước.

Điền Phúc Sinh mệt đến thở hồng hộc, đang muốn bẩm báo lại mọi chuyện với Cố Nguyên Bạch, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Tiết Viễn, hai mắt hắn trừng lớn, cả người sững sờ tại chỗ.

Tiết Viễn nho nhã lễ độ gật đầu chào hỏi: “Điền tổng quản.”

“Tiết, Tiết đại nhân.” Điền Phúc Sinh hoàn hồn, cười gượng với Tiết Viễn một cái rồi tiếp tục quay sang nói với Thánh Thượng: “Thì ra Thánh Thượng đi xa như vậy, tiểu nhân ở phía sau không thấy người đâu, còn tưởng để lạc mất người, làm tim tiểu nhân suýt nữa thì bị dọa đến nhảy ra khỏi cổ họng.”

“Được rồi.” Cố Nguyên Bạch cười, quang minh chính đại nói: “Chuyện trẫm bảo ngươi đi hỏi thăm, ngươi hỏi được chưa?”

Tầm mắt Điền Phúc Sinh khẽ liếc liếc Tiết Viễn một cái, sau đó nề nếp nói: “Thánh Thượng, cung nữ quét tước kia cũng không biết nhiều lắm, thế nhưng từ thái giám phía trên nàng, thần lại tra ra được một vài chuyện.”

Cố Nguyên Bạch nói: “Nói thử xem.”

Thái giám nấp sau núi giả vừa lẻn trốn đi, liền thẳng một đường đi tới phủ hòa thân vương.

Hòa thân vương lạnh mặt nghe hắn nói, sau khi nghe thái giám nói “Thánh Thượng ở chung với Tiết đại nhân rất thân mật”, lập tức thay đổi sắc mặt.

Hắn nặng nề hỏi: “Là kiểu thân mật thế nào?”

Thái giám uyển chuyển đáp: “Tiểu nhân không dám xem nhiều, chỉ biết Tiết đại nhân đứng trước mặt Thánh Thượng, còn lau mặt cho Thánh Thượng nữa.”

Ngay cả mặt cũng sờ rồi.

Hòa thân vương bỗng đứng lên, không ngừng đi qua đi lại: “Vậy Thánh Thượng có tức giận không, có phạt hắn không?”

“Thánh Thượng không quát Tiết đại nhân.” Thái giám thật cẩn thận nói: “Thoạt nhìn hình như cũng không tức giận.”

“......” Hòa thân vương dừng chân lại, sau một hồi trầm mặc, mới đột nhiên nói: “Ngươi lui ra đi.”

Chờ thái giám trong hành cung lui ra, hòa thân vương mới kêu thái giám bên người tới.

Thái giám bên người vừa tiến vào, thì thấy cái bóng của hòa thân vương ngồi trong phòng, vẻ mặt ẩn trong bóng tối nhìn không rõ, chỉ thấy ngữ khí trầm thấp đầy áp lực: “Đi phái một cung nữ xinh đẹp đến chỗ Thánh Thượng.”

Cố Nguyên Bạch ở cùng Tiết Viễn như vậy, chẳng lẽ Cố Nguyên Bạch...... thích nam nhân?

Tin tức mà Điền Phúc Sinh nghe được, thật ra cũng không có gì đặc biệt.

Chỉ là nhận một ít bạc, sau đó để các thái giám cung nữ học bài thơ này. Bài thơ này vốn dĩ rất hay, lại lưu loát dễ đọc, truyền từ người này sang người khác, cuối cùng ai cũng ngâm nga đôi ba câu.

Nghe hắn nói xong, Cố Nguyên Bạch liền bảo thị vệ trưởng thu diều lại, dẫn người theo đường cũ quay lại đình.

Khi bọn họ đến đình tứ giác được nước bao quanh hai mặt, vừa vặn thấy một cung nữ đang lau chùi bàn đá điêu khắc bên trong.

Khuôn mặt của cung nữ này rất là xinh đẹp, không biết vì nóng hay vì ngượng ngùng mà hai má có chút ửng hồng. Bàn tay trắng nõn thon dài, tuy rằng quần áo mộc mạc, thế nhưng ôm gọn làm lộ ra dáng người.

Điền Phúc Sinh vừa liếc mắt một cái lập tức nhìn ra cung nữ này không bình thường, thế nhưng có thể đưa cung nữ tới, phần lớn đều là chủ tử của các phủ, thậm chí có khả năng là Uyển thái phi. Điền Phúc Sinh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, Thánh Thượng không ra lệnh, hắn cũng không chủ động lên tiếng đuổi đi.

Cố Nguyên Bạch mất công đi vòng qua, thuận miệng nói: “Lui ra đi.”

Cung nữ có chút thất vọng: “Vâng.”

Thế nhưng bởi vì bối rối, thời điểm nàng thu tay lại không cẩn thận hất đổ tách trà trên bàn. Tách trà vừa nghiêng, trà nóng bên trong liền tràn ra, Cố Nguyên Bạch nhanh chóng đứng dậy lui về sau hai bước, nhăn mày lại.

Trên tay áo dính chút nước nóng, Cố Nguyên Bạch vung tay xuống, nhìn về phía cung nữ kia.

Cung nữ quỳ xuống đất, sợ tới mức mặt mày trắng bệch: “Thánh Thượng, nô tỳ đáng chết, xin Thánh Thượng thứ tội.”

Cố Nguyên Bạch thở dài: “Lui ra đi.”

Cung nữ vội vàng cúi người hành lễ, cẩn thận rời khỏi đình tứ giác.

Điền Phúc Sinh sai người dọn dẹp vết nước trên bàn, Cố Nguyên Bạch đi đến cạnh đình hóng gió, nắm lấy tay cầm, nhìn thoáng qua đáy hồ.

Không lâu sau, thế mà lại có một chú chim nhỏ đậu xuống tay cầm, mỏ nhọn không ngừng hót líu lo, Cố Nguyên Bạch thấy thế không khỏi vươn tay ra muốn nhổ một cọng lông chim.

Nào ngờ nhẫn ngọc trên ngón tay cái của y quá dễ thấy, cũng rất được động vật yêu thích, cho nên khi tay Cố Nguyên Bạch còn chưa chạm tới chim nhỏ, chim tước đã nhảy tới, thăm dò rồi ngậm lấy nhẫn ngọc, vung cánh lên chuẩn bị tha nhẫn ngọc chạy trốn.

Cố Nguyên Bạch bật cười: “Ngay cả tiểu gia hỏa ngươi cũng muốn trộm đồ của trẫm?”

Y duỗi tay tới, ngược lại làm cho chim nhỏ giật mình, chim nhỏ hoảng sợ vỗ cánh mấy cái, miệng hơi nhả ra, “bùm” một tiếng, nhẫn ngọc rơi xuống hồ nước cạnh đình hóng gió.

Cố Nguyên Bạch nhìn theo hướng nhẫn ngọc nhưng chỉ thấy được mặt nước, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ lại.

Bỗng, bên người có một bóng đen lóe lên, Cố Nguyên Bạch vừa quay sang liền thấy Tiết Viễn dẫm lên lan can, không chút do dự mà nhảy thẳng xuống hồ.

Cố Nguyên Bạch nhảy dựng, vén vạt áo lên chạy ra ngoài đình, lớn tiếng gọi: “Tiết Viễn!”

Các thị vệ cũng vội vàng đi theo, trong đó đã có người thả bội đao xuống, “bùm” một tiếng nhảy theo xuống hồ.

Sắc mặt thị vệ trưởng nghiêm túc, lo lắng nói: “Vết thương của Tiết đại nhân......”

Vẻ mặt Cố Nguyên Bạch đổi tới đổi lui, cuối cùng dừng lại ở một vẻ mặt cực kỳ khó coi.

Thị vệ trong hồ đi tới đi lui lớn tiếng gọi, không ngừng ngụp lặn tìm kiếm, thế nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng Tiết Viễn đâu. Sắc mặt Cố Nguyên Bạch càng lúc càng nặng nề, bất thình lình, con đường gỗ dưới chân y có một người đột nhiên ngoi lên.

Cùng với tiếng nước rào rào, từng đợt nước bắn tung tóe lên khắp đường gỗ, Tiết Viễn ngoi nửa người lên, cả người hắn ướt đẫm, nước trên mái tóc đen uốn lượn theo từng đường nét trên cơ thể.

Hắn bất đắc dĩ cười nói với Cố Nguyên Bạch: “Thánh Thượng.”

“Sau khi Tiết khanh bị thương lại lỗ mãng như vậy sao?” Giọng nói của Cố Nguyên Bạch lạnh lẽo đông cứng: “Trẫm hỏi ngươi, nếu ngươi mất mạng, trẫm biết ăn nói thế nào với Tiết tướng quân đây!”

Lửa giận trong lòng y bốc lên, hai mắt nhìn chằm chằm Tiết Viễn, bên trong cất giấu ánh lửa.

Xinh đẹp đến mức toàn bộ trời đất đều rực sáng.

Tiết Viễn: “Nhẫn ngọc của Thánh Thượng không thể mất.”

“Ngọc thạch của trẫm rất nhiều.” Cố Nguyên Bạch đè nặng thanh âm, mày nhíu chặt lại: “Trẫm không cần bất cứ kẻ nào bán mạng cho trẫm để tìm một cái nhẫn ngọc tầm thường! Chẳng qua chỉ là một vật chết ——”

Đột nhiên Cố Nguyên Bạch im bặt.

Tiết Viễn lẳng lặng nhìn y, nửa thân dưới vẫn ngâm trong nước, tay dưới nước nâng lên, năm ngón tay xòe ra, bên trong chính là một chiếc nhẫn ngọc màu xanh biếc lấp lánh như muốn nhỏ nước.

Nước từ lòng bàn tay chảy xuống, xuyên qua các kẽ ngón tay, trên nhẫn ngọc cũng dính vài giọt nước, vài giọt nước kia giống như biến thành màu xanh đậm.

“Thánh Thượng.” Tiết Viễn vô tư cười cười: “Chiếc nhẫn ngọc tầm thường này bị thần tìm thấy rồi. Nếu bây giờ người chưa có chiếc nhẫn nào khác để đeo, vậy chịu thiệt thòi, tạm thời dùng cái này đi, được không?”

Hắn vươn tay về phía Cố Nguyên Bạch.

Cố Nguyên Bạch hít sâu mấy hơi, đưa tay ra.

Bàn tay ướt đẫm nước nắm lấy, một tay khác cầm nhẫn ngọc chậm rãi đeo vào ngón tay cái cho Cố Nguyên Bạch. Cố Nguyên Bạch nhìn xuống Tiết Viễn, từ trên mặt dời đến thân thể hắn, thế nhưng Tiết Viễn quá mức nghiêm túc, một lòng đều đặt lên tay Cố Nguyên Bạch, hoàn toàn không nhận ra ánh mắt tìm kiếm của y.

Chiếc nhẫn ngọc xanh biếc về chỗ nó nên trở về, Cố Nguyên Bạch thu tay lại: “Tiết khanh, lên đây đi.”

Tiết Viễn cười cười: “Y phục của thần đều ướt hết cả rồi, sẽ cản trở tầm mắt Thánh Thượng, chờ Thánh Thượng đi rồi, thần sẽ lên sau.”

Hầu kết Cố Nguyên Bạch giật giật, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng một câu cũng chẳng nói, y nhìn Tiết Viễn một cái thật sâu, sau đó như hắn mong muốn mà xoay người rời đi.

Đoàn người đông đúc cứ thế mà đi, những thị vệ xuống nước tìm Tiết Viễn cũng theo sau. Đợi đến khi không còn thấy hình bóng của đoàn người nữa, Tiết Viễn mới thu nụ cười lại, đôi tay hắn chống lên mặt đất, gần như là dựa hết vào đôi tay để nâng người lên bờ.

Sau khi kéo được mình lên bờ, hắn mới nhắm mắt lại, chậm rãi nghỉ ngơi.

Đôi chân vẫn còn ngâm trong nước, y phục ướt sũng dán trên lưng lộ ra từng vệt máu mờ nhạt. Còn may Cố Nguyên Bạch đã đi rồi, bằng không để y nhìn thấy bộ dạng này, Tiết Viễn còn mặt mũi nào mà nói mình hữu dụng nhất nữa.

Một lát sau, Tiết Viễn nghĩ ngơi xong xuôi. Hắn mở mắt ra, vừa nhìn về phía đình tứ giác thì thấy trên ghế đã có một chiếc quạt xếp vô cùng quen mắt.

Đó là quạt xếp lúc nãy Thánh Thượng cầm, là Chử Vệ đưa cho Thánh Thượng. Hẳn và vội vàng, nên bỏ quên mất quạt xếp ở đây.

Khóe miệng Tiết Viễn nhếch lên.

Hắn nghỉ ngơi thêm chút nữa rồi mới chống tay xuống đất đứng dậy. Kéo một thân ướt sũng nước đi tới đình tứ giác, Tiết Viễn khom người cầm cây quạt lên, hắn vừa mở quạt, bức tranh sơn thủy cùng bài thơ bên trong liền hiện ra.

Tiết Viễn xem xong, nói: “Người làm công tác văn hoá*.”

*cái này cũng có nghĩa là người có văn hóa á, cái này tui thấy được nhắc khá nhiều cơ mà vẫn khum hiểu lắm, cứ thấy nó lấn cấn sao ý

Hắn cười như không cười, sau đó roẹt một tiếng, sạch sẽ lưu loát mà xé chiếc quạt thành hai nửa.

“Gia không thích có người nào khác ngoài gia làm công tác văn hoá.”

Cố Nguyên Bạch vừa về đến cung điện, liền cho các thị vệ ướt nước lui xuống sửa soạn lại bản thân. Còn y ngồi ngay trước bàn, nhíu mày thật sâu, như đang suy tư gì đó.

Bên ngoài truyền đến tiếng thông báo: “Hòa thân vương đến bái kiến.”

Cố Nguyên Bạch lấy lại tinh thần: “Cho vào.”

Chẳng bao lâu sau, hòa thân vương đã bước vào trong điện.

Hắn hỏi thẳng: “Cũng sắp đến sinh nhật Thánh Thượng rồi đúng không?”

Điền Phúc Sinh trả lời: “Bẩm vương gia, còn khoảng hơn một tháng nữa.”

“Sau khi qua sinh nhật.” Hòa thân vương nói: “Thánh Thượng cũng hai mươi hai rồi, nên có cung phi a.”

Cố Nguyên Bạch đang cúi đầu xử lý chính vụ, nghe thế lập tức dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn hắn: “Cung phi?”

Ánh mắt của hòa thân vương giống như đang đè nén lửa giận, hai tay siết chặt: “Thánh Thượng chưa bao giờ suy xét vấn đề này sao?”

Giọng điệu của hắn quả thực giống như đang chất vấn, tâm tình của Cố Nguyên Bạch vốn đã không tốt, nghe vậy liền tức đến bật cười, một chút thể diện cũng không giữ lại cho hòa thân vương mà chỉ thẳng vừa cửa lớn cung điện: “Cút đi cho trẫm!”

Sắc mặt Hòa thân vương chợt biến đổi, hỗn loạn không dám tin tưởng, ngơ ngác nhìn Cố Nguyên Bạch.

“Trẫm nói một lần cuối cùng.” Cố Nguyên Bạch lạnh giọng: “Cút!”

Sắc mặt hòa thân vương trở nên tái mét, mấp máy môi mấy cái rồi xoay người rời đi.

Cố Nguyên Bạch quay đầu hỏi Điền Phúc Sinh: “Lúc trước trẫm bảo các ngươi điều tra hắn, tra được cái gì không?”

“Không có.” Điền Phúc Sinh thật cẩn thận: “Chưa từng phát hiện ra cái gì không đúng.”

Cố Nguyên Bạch không nói lời nào, một lúc sau mới đứng lên đi vào nội điện, lửa giận bừng bừng: “Trẫm ngủ một lát, nửa canh giờ sau gọi trẫm.”

Lời editor: Ài, đọc mấy chương này thấy thương Tiết cẩu dễ sợ, tình yêu của hắn cố chấp đến điên cuồng luôn á, cơ mà tui lại thích công kiểu này lắm cơ =))) phải điên điên thế thì mới sớm rước được người về nhà chứ =)))

Còn hòa thân vương, ban đầu tui còn hi vọng ổng chỉ là nhất thời yêu thích thôi, vốn đâu có thích, tự dưng uống máu hươu xong thấy Cố Nguyên Bạch rồi mới thích mà, nên cũng mong lâu ngày không gặp ổng sẽ sớm quên đi, nào ngờ lún sâu luôn T^T cho dù không chung huyết thống nhưng trên danh nghĩa vẫn là huynh đệ mà, tự biết mình không thể thích, tự dưng thấy tiểu hoàng đế thân với người khác lại đưa cung nữ sang, chẳng lẽ không biết sức khỏe tiểu hoàng đế không tốt à, làm thế có khác nào chế giễu tiểu hoàng đế yếu ớt không thể abcxyz với nữ nhân đâu -_-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.