Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ

Chương 87: Chương 87




Triều đình dùng dân làm việc, vậy nhất định phải cẩn thận chi tiết về mọi mặt. Mọi chuyên dựa theo quy định đã ra mà làm, vừa không ức hiếp bá tánh, cũng không kiếm lời thêm từ bá tánh.

Thánh Thượng rút ngắn thời gian làm y phục mùa đông lại hết cỡ, các quan viên phục trách việc này chăm chỉ hết mình, cố gắng nâng hiệu suất lên đến mức cao nhất.

Từ xưa đến nay, đánh giặc không chỉ là chiến tranh của các binh lính, mà còn là chiến tranh của hậu cần. Dân du mục coi thịt khô như đồ ăn, bọn chúng không cần hậu cần, có thể nhanh chóng phát động tiến công, đây cũng là ưu thế của bọn chúng, thế nhưng hiện giờ châu chấu tàn phá bừa bãi, dưới tình huống Đại Hằng lương thực dồi dào, ưu thế này của bọn chúng hoàn toàn không chiếm được chỗ tốt nào.

Thời điểm Cố Nguyên Bạch thương nghị với chúng thần, ỷ vào quốc khố và kho lúa của Đại Hằng đang đầy ắp mà tràn đầy tự tin, cũng thản nhiên nói thẳng: “Trẫm không chỉ muốn đưa y phục mùa đông đến Bắc Cương. Binh lính Đại Hằng vất vả, nhưng cũng không thể vất vả mấy năm liên tiếp, trẫm muốn bọn họ trải qua một năm tốt lành trước mặt dân du mục.”

Thần tử khom người hỏi: “Thánh Thượng, thế nào là một năm tốt lành?”

“Ăn no mặc ấm, có canh thịt ấm áp để uống, có bánh nướng lớn tươi ngon để ăn.” Cố Nguyên Bạch nhìn về phía họ: “Mười vạn con vịt mà những cường hào kia tặng cho biên quan, hẳn cũng sắp tới rồi nhỉ?”

“Người ở trạm dịch gửi thư, đã sắp tới Bắc Cương.” Hộ Bộ thượng thư không nhịn được cười híp mắt: “Khi Tiết tướng quân gửi thư từng nói, từ tháng bảy, châu chấu đã bắt đầu tàn sát bừa bãi ở Bắc Cương, lúc hắn tới Bắc Cương, tình huống đã vô cùng nghiêm trọng. Châu chấu mùa thu chỉ sống được ba tháng, đợi đến giữa tháng mười, hẳn là bước vào giai đoạn nhộng kỳ.”

Tham tri chính sự nói tiếp: “Mười vạn con vịt lên đường vào tháng chín, cho dù chậm trễ hơn nữa thì cuối tháng này cũng có thể đưa đến tay Bắc Cương. Đến lúc đó vừa kịp giai đoạn nhộng kỳ của châu chấu, đợi chúng nó ăn châu chấu xong, còn có thể làm lương thực cho các tướng sĩ.”

“Lần này nhóm cường hào làm không tệ.” Mấy đại thần cười cười, trêu ghẹo nói: “Rốt cuộc cũng làm được một chuyện tốt.”

Cố Nguyên Bạch cười: “Tiết kiệm cho chúng ta rất nhiều công sức, thế nhưng nhiêu này còn chưa đủ. Nạn châu chấu hiện giờ, chỉ cần phía sau có đủ lương thực thì đối với nguy cơ trước mắt xem như vượt qua. Chư vị, hiện tại trẫm muốn, chính là một trận thắng lớn với dân du mục.

“Muốn cho du mục biết sự tự tin của Đại Hằng.” Thánh Thượng nói: “Từ trước đến nay bọn chúng vẫn luôn tự đắc với chiến tích của mình, tự đắc với ngựa khỏe và dê bò của mình, lần này châu chấu vừa tới, đại quân tiếp cận, không cho bọn chúng biết bản thân nhỏ yếu cỡ nào thì thật lãng phí cơ hội.”

“Thời điểm bọn chúng không có thức ăn, không có y phục mùa đông để mặc, tướng sĩ của chúng ta không những ăn ngon mặc đẹp, còn tràn đầy sức lực và tinh thần để đối phó với kỵ binh du mục.” Cố Nguyên Bạch nói: “Lương thực, y phục mùa đông, thịt...... Cuối năm, nhà bá tánh còn có bữa cơm tất niên phong phú, những binh lính đánh thiên hạ vì trẫm, cũng phải trải qua một năm tốt lành.”

Các vị thần tử đáp vâng.

Buổi trưa, Cố Nguyên Bạch giữ các vị thần tử lại trong cung để dùng bữa. Đồ ăn trong cung tinh xảo, hương vị ngon miệng, nhưng hôm nay còn có thêm một món ăn đỏ vàng đan xen, cực kỳ đẹp mắt, Xu Mật Sử nếm thử: “A, đây là cái gì, hương vị không tồi.”

Chua ngọt dễ ăn, vị mặn thích hợp, hết sức ngon miệng.

Điền Phúc Sinh đáp: “Triệu đại nhân, món ăn này là quả đèn lồng đỏ xào trứng.”

Xu Mật Sử thắc mắc: “Quả đèn lồng đỏ là cái gì?”

“Quả đèn lồng đỏ là một loại trái cây do huyện lệnh ở thành Hoàng Bộc phát hiện ra.” Điền Phúc Sinh: “Trái cây này có màu sắc xinh đẹp, nhỏ nhắn mượt mà, ăn vào không có hại, bất luận là nấu ăn hay nấu canh, đều có một hương vị khác biệt.”

Ăn thịt cá nhiều, cà chua xào trứng thật sự đúng là khai vị. Từ lúc Thái Y Viện xác nhận quả đèn lồng đỏ này không có nguy hại gì với sức khỏe, Cố Nguyên Bạch liền đưa quả cà chua lên bàn ăn. Cà chua xào trứng chỉ là món đơn giản nhất, còn có thịt bò nạm cà chua, mì nấu cà chua, cà chua trộn đường...... Y đã ăn mấy ngày rồi.

Các vị thần tử hết sức tò mò đối với quả đèn lồng đỏ này, đợi sau bữa cơm trưa, Cố Nguyên Bạch bảo người mang quả đèn lồng đỏ đã rửa sạch sẽ lên, cho bọn họ nếm thử.

Chúng thần nếm thử một miếng, hương vị này hết sức kỳ diệu, nước sốt hơi chua, nhưng thịt quả lại có ngòn ngọt, hơn nữa, thứ này càng ăn càng cảm thấy ngon. Vừa có thể dùng để nấu ăn, vừa có thể ăn sống, nhóm thần tử khen không ngớt: “Thánh Thượng, quả đèn lồng đỏ này đúng là thứ tốt.”

Cố Nguyên Bạch không nhịn được cười: “Nhưng dù là đồ tốt, chỗ này của trẫm cũng không còn bao nhiêu nữa. Lần này các vị nếm thử là được rồi, đợi sang năm gieo trồng xong, mới biết sản lượng của thứ này nhiều hay ít.”

Sắc mặt nhóm thần tử không khỏi lộ ra vài phần thất vọng, lúc ăn số quả đèn lồng đỏ còn lại, tốc độ nhấm nuốt cũng chậm hơn rất nhiều.

Buổi chiều, các vị thần tử trở về nha môn của mình. Còn Cố Nguyên Bạch giữ Hộ Bộ thượng thư lại, mặc thường phục dẫn theo người, ngồi xe ngựa ra hoàng cung.

Hoàng đế bệ hạ vô cùng tôn quý, dẫn theo người đến chợ bán thức ăn trong kinh thành.

Cố Nguyên Bạch tự mình đến chợ bán thức ăn hỏi từ đầu đường đến cuối đường, từ giá bán một quả trứng gà đến giá bán một cân lông thỏ. Khí chất của y nổi bật, cho dù mặc bộ y phục đơn giản khiêm tốn nhưng đứng giữa các bá tánh vẫn là hạc trong bầy gà. Thế nhưng ngữ khí của Cố Nguyên Bạch ôn hòa, thái độ thân thiết, các bá tánh bị y hỏi chuyện, tuy rằng vẫn có chút câu nệ, nhưng cũng không sợ hãi bao nhiêu.

“Công tử, nếu ngươi mua với số lượng nhiều, chúng ta sẽ giảm giá.” Nông hộ bán trứng gà nhà mình xoa xoa tay, cẩn thận nói: “Trứng gà nhà ta vừa lớn vừa ngon, cũng rẻ nhất đấy.”

Cố Nguyên Bạch nhìn nhìn, quả nhiên gật đầu: “Lão bá, nếu ta mua nhiều, thì có thể giảm bao nhiêu?”

“Một cân trứng gà mười hai văn tiền.” Nông hộ thành thành thật thật nói.

Cố Nguyên Bạch hiểu ra.

Y đi suốt một đường, đại khái đã nắm được hết giá cả của các mặt hàng. Chờ đến khi ngồi trong xe ngựa trở về với Hộ Bộ thượng thư, y cảm khái nói: “Trứng gà bên ngoài mười hai văn tiền một cân, thế nhưng trứng gà này vào cung, liền biến thành một trăm hai mươi văn tiền một cân.”

Hộ Bộ thượng thư không dám nói lời nào.

“Nên nói trẫm không hổ là hoàng đế sao? Ngay cả trứng gà giống nhau như đúc, lên bàn cơm của trẫm liền biến thành trứng gà vàng.” Cố Nguyên Bạch trêu ghẹo: “Là trẫm không xứng ăn trứng gà mười hai văn tiền một cân sao.”

“Thánh Thượng.” Đỉnh đầu Hộ Bộ thượng thư đổ mồ hôi đầm đìa: “Các khoản trong cung vua, này......”

“Thang đại nhân, ngươi nhìn xem mới qua bao lâu.” Cố Nguyên Bạch lắc lắc đầu, thở dài: “Trẫm mới thanh trừ cung vua chưa đến một năm đi? Thế nhưng thiên hạ rộn ràng toàn vì lợi mà tới, thiên hạ nhốn nháo toàn vì lợi mà lui, chỉ chưa đến một năm, mà đã có người dám ở dưới mí mắt trẫm lợi dụng sơ hở rồi.”

Hộ Bộ thượng thư hoàn toàn không biết nên nói cái gì vào lúc này, xe ngựa khẽ lắc lư, y phục sau lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi.

“Thái Phủ Tự, Thiếu Phủ Giám. Thái Phủ Tự quản lý việc lưu trữ và xuất nhập trong cung vua, hiện giờ Thái Phủ khanh và Thang khanh cũng là chỗ quen biết.” Cố Nguyên Bạch từ từ nói: “Thiếu Phủ Giám chưa bao giờ xảy ra chuyện gì, thế nhưng Thái Phủ Tự lại chuyện này nối tiếp chuyện kia. Mấy ngày trước, sau khi hoạt động chống tham nhũng kết thúc, Thái Phủ khanh vừa lúc chịu tang, đã xin từ quan để về quê giữ trọn đạo hiếu. Còn vị Thái Phủ khanh mới nhậm chức này hình như không hiểu rõ tính tình của trẫm, hắn còn chưa thành thật được hai tháng, đã biến trứng gà thành trứng gà vàng rồi, ngươi nói xem, sau này trẫm còn có thể ăn trứng gà sao?” . truyện kiếm hiệp hay

Thần kinh trong đầu Hộ Bộ thượng thư căng chặt, vì một câu “hiểu biết” này mà trong lòng run sợ, lại hận hành vi tham lam không có đầu óc này của thái Thái Phủ khanh.

Tính tình của hoàng đế bệ hạ, thái độ và lòng khoan dung đối với chuyện tham ô, đến bây giờ mà Thái Phủ khanh này còn không rõ sao?

Vừa lúc xe ngựa dừng lại, Cố Nguyên Bạch vỗ nhẹ cánh tay của Hộ Bộ thượng thư, ngữ khí nặng nề sâu xa: “Trẫm nghe nói Thang khanh đang xem xét việc hôn sự cho nữ nhi trong nhà, hôn sự của nữ nhi trong nhà là việc vô cùng quan trọng, Thang khanh cần phải xem xét cẩn thận hơn, trăm triệu lần không được tùy ý quyết định.”

Lúc này Hộ Bộ thượng thư mới hiểu ra ý tứ trong lời Thánh Thượng nói với hắn.

Gần đây đúng là Hộ Bộ thượng thư có chút do dự không biết có nên kết thân gia với Thái Phủ khanh hay không, bây giờ Thánh Thượng nói riêng với hắn lời này, chỉ sợ chính là nhắc nhở hắn trước, chớ có thân thiết quá với Thái Phủ khanh, đây là lòng yêu quý của Thánh Thượng đối với hắn a.

Trong lòng Hộ Bộ thượng thư thả lỏng, cảm động đến rơi nước mắt, hắn cúi người hành hành đại lễ: “Lời nói hôm nay của Thánh Thượng thần sẽ ghi tạc trong lòng, hoàng ân khó báo đáp, Thánh Thượng yêu quý thần, thần thật sự là ngàn lời cũng không có thể nói hết, chỉ hận không thể vì Thánh Thượng mà máu chảy đầu rơi, chết muôn lần cũng không chối từ.”

Cố Nguyên Bạch khẽ gật đầu, mỉm cười trấn an hắn hai câu rồi cho hắn xuống xe.

Kỳ thật từ sau hoạt động chống tham nhũng, Thái Phủ khanh vẫn luôn thành thành thật thật, mới đây mới bắt đầu có ý đồ tham ô, nhưng hắn chỉ vừa mới động tay động chân đã bị Cố Nguyên Bạch phát hiện, không thể không nói cũng là một quả trứng xui xẻ.

Bên trong kinh thành, Cố Nguyên Bạch một bên bận rộn xử lý Thái Phủ khanh, một bên theo dõi công tác may áo bông.

Mà ở Bắc Cương.

Thời điểm giữa tháng mười, đôi quân đưa lương bôn ba một đường ăn ngủ ngoài trời, rốt cuộc cũng hội hợp với binh lính Bắc Cương.

Tiết tướng quân đứng trong gió to nghênh đón đội ngũ thật dài này, cũng nghênh đón một hàng xe lương dài không thấy điểm cuối.

Lương thực trên xe chồng chất như núi, nối tiếp nhau, hai bên bình nguyên hoang vắng, nạn dân vừa nghe thấy tiếng động vội vàng chạy ra, ngơ ngác mà nhìn số lương thực kia.

Từng xe lương đi ngang qua đổ bóng trước mặt họ, bóng râm bao phủ tới chân, che khuất cả mặt trời, che khuất cả áng mây.

Các binh lính đóng tại biên quan nhìn chằm chằm lương thực không chớp mắt, vẻ tiều tụy trên gương mặt Tiết tướng quân nháy mắt trở nên sáng láng hơn.

“Thấy được không? Thấy được không?” Lão tướng kích động: “Ta đã nói rồi! Ta đã nói Thánh Thượng nhất định sẽ đưa rất nhiều lương thảo đến mà! Các ngươi đã tin chưa? Các ngươi đã tin chưa?”

Những binh lính đóng tại biên quan và Tiết tướng quân vì cứu trợ nạn dân, đã ăn cháo loãng suốt một tuần.

Sau khi Tiết tướng quân tới Bắc Cương, hắn đã làm hết mọi thứ trong khả năng của mình để cứu tế nạn dân, thế nhưng nạn dân quá nhiều, mà lương thực mang đến lại không đủ. Trong khoảng thời gian chờ đợi triều đình đưa lương này, không biết từ đâu truyền đến lời đồn, nói là triều đình không muốn đưa lương đến Bắc Cương.

Lời đồn này lập tức bị các binh lính theo Tiết tướng quân đến Bắc Cương khinh thường, bọn họ là binh lính do Thánh Thượng bồi dưỡng, Thánh Thượng đối với binh lính thế nào, bọn họ là người hiểu rõ nhất. Thế nhưng các binh lính đóng quân tại Bắc Cương lại luống cuống, bọn họ đã trải qua quãng thời gian đen tối nhất, mặc dù một năm nay triều đình vẫn luôn đưa lương đến Bắc Cương đúng hẹn, thay khôi giáp và đao kiếm mới cho bọn hắn, thế nhưng bọn hắn vẫn sợ hãi, cảm giác khủng hoảng bắt đầu lan tràn bên trong, Tiết tướng quân vừa nghe nói chuyện này, lập tức cho người bắt lấy kẻ tung tin đồn rồi chém chết, mới có thể ổn định được một bộ phận binh lính.

Thế nhưng trong lòng của các binh lính này vẫn lo lắng, theo thời gian càng lúc càng tăng, thậm chí trong lòng bọn họ còn bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.

Cuối cùng, trong sự tuyệt vọng này, rốt cuộc bọn họ cũng chờ được lương thực triều đình đưa tới.

Đại quân đưa lương đã tới gần, thế nhưng cho dù đến gần như vậy nhưng hàng xe lương thực vẫn không nhìn thấy đuôi, giống như không có điểm cuối vậy.

Binh lính đóng giữ ở Bắc Cương chưa bao giờ rời đi ngơ ngác nói: “Sao có nhiều lương thực như vậy......”

Binh lính kinh thành kiêu ngạo mười phần: “Thánh Thượng yêu quý chúng ta, đương nhiên sẽ vận chuyển cho chúng ta nhiều lương thực. Không phải chỉ là mười ngày ăn cháo loãng thôi sao? Ta thật không hiểu tại sao các ngươi lại hoảng như vậy.”

Binh lính chỉ lo xem lương thực, không kịp trả lời hắn, đôi mắt đều không dời đi được.

Nhiều lương thực như vậy, có bao nhiêu người có thể thấy qua nhiều lương thực như vậy trong đời chứ?

Dù sao thì đối với các tướng sĩ hằng năm đóng tại biên quan, trong bọn họ không có bao nhiêu người từng thấy qua nhiều lương thực như vậy. Trong lúc bất tri bất giác, những người chưa từng thấy qua nhiều lương thực như thế được người bên cạnh nhắc nhở, đưa tay lên sờ mặt mình, mới nhận ra không biết từ khi nào, đôi mắt của bọn họ đã ươn ướt rồi.

Khóc cái gì a?

Đám lính mờ mịt.

Bọn họ thoáng liếc qua lương thực một cái, xem không đủ, lại nhìn thêm vài lần, trong lòng còn chưa hình dung được mùi vị thế nào, tại sao thấy nhiều lương thực như vậy lại khóc rồi?

Bọn họ còn đang suy nghĩ, lại nghe thấy tiếng nức nở khóc rống hai bên, càng lúc càng vang dội. Đám lính quay đầu nhìn thử, thì ra là tốp ba tốp năm nạn dân được Tiết tướng quân tụ tập lại đang ôm nhau khóc thảm thiết. Mấy ngày trước, trên mặt nhóm nạn dân này còn viết đầy chữ chết lặng, sau khi nhìn thấy nhiều lương thực thế này đột nhiên giống như có đường phát tiết, một người khóc liền kéo theo cả đám cùng khóc, ngăn cũng ngăn không được.

Có lương thực, bọn họ được cứu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.