Ta Dựa Vào Vị Hôn Phu Nằm Thắng

Chương 13: Chương 13








Theo lý mà nói, đồ vật mà Mr. Mask "nhặt" được bên ngoài dù có dùng được hay không thì vẫn không thể để bừa bãi ra ngoài. Quý Hành cảm nhận được người đàn ông này đối với cậu là có ý tốt.

  

Cầm cuốn sổ lên, Quý Hành nhìn qua bên phía Mr.Mask khiến anh bật cười, nói: "Cùng nhau xem nhé."

Quý Hành: "tại sao anh lại.."

  

"Anh nghĩ chúng ta cần hiểu biết nhiều hơn, mặc dù bây giờ chúng ta chỉ là đồng đội trong phó bản, nhưng ai biết tương lai ra sao? "

  

Mặc dù Quý Hành cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng lúc này cậu không thể nghĩ ra lý do, "Chà, vậy sau này có manh mối gì em cũng chia cho anh."

  

Cuốn nhật ký bình thường, nhưng chủ nhân nó thì rất kỳ lạ: Thuỵ Mộng.

  

Ngày 14/1 trời nắng.

Hôm nay là sinh nhật của cô ấy. Tại sao lại là ngày nắng? Tôi ghét những ngày nắng. Tôi ghét chúng đến chết. Cô ấy không thích ra ngoài vào những ngày nắng, tôi còn đang muốn mời cô ấy đu xem những bông hoa hồng tôi trồng, nó đã nở rồi.

  

Ngày 18/1 trời mưa.

Cô ấy vẫn không thích tôi, tôi rất đau lòng.

Tôi sẽ không thích cô ấy nữa. Tôi sẽ chỉ chuyên tâm bảo vệ đoá hoa hồng của mình. Đáng tiếc bông hoa hồng không có tay chân, không thể cùng chơi với tôi. Ước gì nó là một cô gái có mái tóc đỏ rượu.. giống cô ấy thì tốt rồi...

  

Ngày 4/2, trời đổ mưa.

Cuối cùng cô ấy cũng sẵn lòng gặp tôi, nhưng cô ấy không thích hoa hồng của tôi. Cô ấy nói nó chỉ là bông hồng bình thường mà thôi. Sinh vật không có linh hồn đều chỉ là mấy món phổ thông mà thôi. Làm sao tôi có thể khiến nó có linh hồn?

  

Ngày 10/3, trời âm u.

  

Tôi đã tìm ra một cách để làm cho hoa hồng có linh hồn. Tôi sẽ thử nó vào ngày mai, và tôi sẽ có thể cho cô ấy xem trước bữa tiệc.

  

Ngày 23/4, mưa to.

Hoa hồng của tôi... mất rồi, tôi phải làm sao? Chẳng lẽ tôi phải đi tay không đến buổi tiệc sao?

  

Nhật ký mới nhất là từ ngày 30 tháng Tư.

  

Thật tuyệt, tôi lại có đủ phân bón rồi. Chỉ cần vun trồng lại là được rồi. Hy vọng lần này nó lớn lên... sẽ không giống cô ấy.

  

  ...

  

Nếu chỉ đọc sơ thì rõ ràng lời nói của Thuỵ Mộng đúng là tâm lý của một thằng bé. Nhưng những hàng chữ đó khiến người đọc liên tưởng đến những thứ đồ... khiến cả người Quý Hành nổi da gà.

  

"Anh đã từng gặp qua người phụ nữ này chưa?" Quý Hành ngập ngừng hỏi Mr. Mask, "Trong giấc mơ đêm qua, em thấy một người phụ nữ với mái tóc dài màu đỏ cầm ô đi từ ngôi nhà này đi ra ngoài..."

  

" Anh đã nhìn thấy cô ta, khi anh đi vào phó bản lần đầu tiên. Trời hôm ấy có mưa, cô ta đã đứng dưới gốc cây và nhìn anh. Còn bây giờ, em thử đọc tiếp đi.."

  

Mr. Mask lật đến trang cuối cùng, và có một đoạn trên trang trống rất dễ bị bỏ qua.

  

Q: Sofia là ai?

A: người nào đó... mà bạn biết.

  

Mr. Mask trầm giọng: "Lần trước anh đã xem đoạn văn này ở một nơi khác trong phó bản, nó giống như bây giờ. Mới đầu anh chỉ nghĩ đó là một câu vô nghĩa được viết bởi Thuỵ Mộng. Nhưng bây giờ có vẻ như... "

  

" Không đơn giản như vậy, " Quý Hành nghĩ đến việc đi cùng với anh ta," Ngay từ phó bản đầu tiên em đã phát hiện ra rằng mọi manh mối và đạo cụ do hệ thống cung cấp đều không phải là vô nghĩa. "

  

Mr. Mask không nói gì, nhưng sự tán thưởng từ ánh mắt của anh ấy đã giải thích tất cả," Em đã có câu trả lời trong lòng mình chưa? "

  

Quý Hành chậm rãi gật đầu.

  

Bây giờ cậu cảm thấy hơi rùng mình, vì theo sự mô tả của Thuỵ Mộng, cậu nhớ đến người phụ nữ cầm ô trong giấc mơ của mình, với mái tóc dài màu đỏ tía, đôi mắt đen, tay cầm ô... Điều khiến cậu rùng mình không phải là cái này, mà là thứ cậu đã xem nhẹ: màu tóc của cô ta.

  

Đó là màu đỏ tía... Mới đầu cậu chỉ nghĩ màu tóc của tuyển thủ sao lại đẹp như vậy, không giống với hầu hết mọi người, khó tránh cảm giác xa lạ. Tất nhiên, không loại trừ khả năng là cô nàng phù hợp với màu này.

  

Nhưng bây giờ kết hợp lại, cụm từ "ai đó mà bạn biết" là lời nhắc nhở người chơi rằng Sophia mà bạn đang tìm kiếm thực sự nằm trong số bọn họ, và ba nhóm còn lại biết nhau, chỉ có team Quý Hành là có hai nhân vật kỳ lạ mới xuất hiện.

  

Quý Hành lại nhìn lên Mr. Mask, không thể phủ nhận rằng cậu còn một suy đoán khác rằng Mr. Mask có thể là một npc nào đó trong trò chơi này, sợ bị lộ nên muốn tiên hạ thủ vi cường*, nhưng suy đoán này nhanh chóng bị cậu bác bỏ.

  

Ngay từ đầu Mr Mask đã thể hiện thái độ đừng ai lại gần, anh ấy cũng đã cứu cậu, nếu là NPC tồn tại để tăng độ khó thì tại sao phải bận tâm việc sống chết của cậu?

  

Sẽ thực tế hơn nếu đoán rằng chính anh ta là Phó Bằng Lan, nhưng anh ta... liệu anh ta có phải không? Quý Hành cảm thấy hai người có sự tương phản quá lớn.

  

Quý Hành đóng cuốn nhật ký lại, cẩn thận nhìn về đối phương, còn nhìn thêm vài lần, "Anh cho rằng cô ấy có ác ý khi trà trộn vào chúng ta sao? Tối hôm qua..."

  

Mr Mask cất cuốn nhật ký đi, "Đêm qua cô ấy không ra khỏi phòng. Về phần lo lắng của em, anh nghĩ cô ấy không có ác ý, nhưng cô ấy nhất định có mục đích riêng."

  

Quý Hành cũng đồng ý với điều này. Sau một giấc ngủ, tất cả đều còn sống, đó là bằng chứng tốt nhất.

  

Hùng Manh Manh và những người khác vẫn chưa về nên Quý Hành đã tranh thủ thời gian sang phòng bên cạnh với Mr. Mask để kiểm tra.

  

Khoá cửa phòng và cửa sổ của căn phòng đều trong tình trạng tốt, không có dấu vết hư hại. Thi thể ba người không cử động, họ nằm đúng vị trí của mình, nhưng da của họ trắng bạch. Quý Hành chưa kịp nghĩ thì người bên cạnh đã nói đáp án: " Họ bị mất máu quá nhiều mà chết."

"Vì họ nhìn thấy nai sừng tấm?" Quý Hành hỏi.

  

"Không loại trừ khả năng này," Mr. Mask phân tích "Nhưng khả năng Thuỵ Mộng cũng có vấn đề. Đêm qua anh nghe tiếng cậu ta đi xuống dưới."

  

"Mr. Mask," Quý Hành thấy lạ lạ, "Anh không ngủ cả đêm hả?"

  

"Cũng gần đúng, vì giấc ngủ của anh không tốt lắm, đi một mình phải cảnh giác nhiều lắm. Bây giờ còn đỡ, có lần 5,6 ngày anh phải thức liên tục, chỉ nghỉ được một tí."

  

Quý Hành vô cùng ngạc nhiên. Bỗng cậu nhớ tới Phó Bằng Lan, anh ở bên ngoài có phải cũng sống như thế này không? Cậu bắt đầu nghi ngờ, nghi ngờ đậm sâu người đàn ông trước mặt.

  

"Manh Manh và những người khác hình như đã về rồi" Quý Hành nghe thấy giọng nói từ tầng dưới truyền đến, "Chúng ta quay lại phòng nhé?"

  

"Được," Mr. Mask bước ra ngoài trước, "có một số chuyện nói rõ trước cũng tốt, chúng ta còn hai ngày."

  

Manh Manh và những người khác gặp Quý Hành và Mr.Mask ở cửa lập tức kêu hai người vào phòng, sau đó đóng cửa lại. Manh Manh lấy tay che trái tim mình, "Tôi sợ chết khiếp, tôi sợ muốn xỉu luôn. Mọi người có biết tôi đã nhìn thấy gì không? Mọi người có nhớ cái hồ nước ngày hôm qua không? Chúng tôi đã định đến gần đó vào lúc bình minh để xem xung quanh có gì không. Hồ nước hôm qua rõ ràng rất nhỏ, gần như cạn kiệt, ấy thế mà hôm nay nó đã tăng gấp đôi, gấp ba lần. Nước bên trong vẫn còn màu đỏ như máu. "

  

Quý Hành đợi Manh Manh nói xong mới nói thêm:" Nhóm người bên cạnh chúng ta đã chết. "

  

Manh Manh:"?!! Họ chết như thế nào? "

  

Quý Hành:" Tôi không biết tại sao, nhưng tất cả máu của họ đã bị rút hết, không còn đến cả một vết máu ở trong phòng... "

  

Manh Manh nghe xong vội lao vào ôm tay Phỉ Phỉ: "chị sợ quá, cho chị ôm em một chút nhé."

  

Quý Hành còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn qua Phỉ Phỉ rồi lại nhìn Manh Manh đang ôm tay đối phương, cảm thấy lúc này có vẻ không thích hợp.

* tiên hạ thủ vi cường: ai nhanh tay hơn thì thắng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.