Người phía sau lại cười, Quý Hành bỗng nhiên dừng bước, tròn xoe mắt nhìn Phó Bằng Lan.
Phó Bằng Lan chỉ xuống cây táo bên cạnh, đồng thời cũng đeo lại mặt nạ lên, “Anh cười Trần Chi Vọng. Ai cũng biết Newton khác người thường bao nhiêu, mà Trần Chi Vọng cùng Newton không chỉ khác người thường, còn khác cả suy nghĩ về cái táo, khi bị táo rớt lên đầu chỉ có 1 suy nghĩ —— làm nó.”
Quý Hành bấy giờ sắc mặt mới tốt lên rất nhiều, có hơi buồn cười.
Phó Bằng Lan nhìn cậu một hồi, “Đi thôi, đi thực hiện lời hứa của anh. Em muốn đi đâu?”
“Ừm....” Quý Hành nghĩ nghĩ, “không phải anh muốn đi thư viện sao?”
Phó Bằng Lan gật đầu: “Được thôi, thư sẵn cách thư viện thành phố không xa là toà nhà thị chính với viện bảo tàng, hiện tại có thể miễn phí tham quan, anh dẫn em đi dạo xem.”
Miễn phí tham quan, Quý Hành nghe xong cười xỉu.
Tốc độ của Quý Hành không nhanh, cậu tự mình biết mình. Nhưng sự thật chứng minh, Phó Bằng Lan không chỉ tốc độ nhanh cùng với sức chịu đựng bền bỉ, sự kiên nhẫn của anh cũng vô cùng tốt, lúc bắt đầu mang theo Quý Hành thì giảm tốc độ, chờ đến khi Quý Hành có thể đuổi kịp mình thì anh lại tăng tốc lên một chút, đến cuối cùng Quý Hành phát mới phát hiện tốc độ của hai người đã nhanh hơn rất nhiều mà ngạc nhiên muốn rớt cả cằm.
Trên đường đi đi ngang qua vô số con đường, Quý Hành phát hiện mấy cái siêu thị, cửa hàng tiện lợi đều có đầy đủ, cửa kính của tất cả đều bị đạp nát, bên trong bị lật lung tung ngổn ngang, hiển nhiên là gặp số phận bi thảm bị đánh cướp, hiện tại bên trong có lẽ đến chuột còn không thèm sống.
Mà mấy cái toà nhà như trường học, cục dân chính.. thì cửa lớn luôn mở rộng ra, trừ khi trải qua vài vụ đánh nhau, còn lại hầu như đều nguyên vẹn, nhiều lắm mất một tầng tro bụi dày mà thôi. Càng đừng nói là cái thư viện, chiếm cả một đầu đường, dài qua cả đường bên cạnh, nhưng lại y như ở trong một góc hẻo lánh bị người ta lãng quên.
Cửa không có rơi khoá, đẩy vào là được. Phó Bằng Lan trước tiên đi dạo 4 phía, mặc dù thoạt nhìn không có vấn đề, nhưng anh vẫn phải kiểm tra một chút rồi mới dẫn theo Quý Hành đi vào.
Có lẽ lúc trò chơi bắt đầu không trúng giờ cao điểm, cho nên nơi này nhìn rất chỉnh tề, phía trước có hai kệ sách còn có xe đẩy đựng sách báo do nhân viên quản lý phân loại, sát bên còn có một thanh cái thang, có thể đoán được lúc ấy nơi này có người đứng trên đó.
Phó Bằng Lan dựa theo hướng dẫn tra cứu tìm đến hai cái giá sách lớn, bên trên đều là sách liên quan tới lịch sử Trung Âu, ngoài ra còn có thêm vài cuốn tiểu thuyết thời kỳ này, trong một lúc không biết nên chọn cuốn nào. Ở chỗ Quý Hành đều sách dạy cho tiểu họ trung học. Trong lúc rảnh rỗi cậu có thử cầm một cuốn lên mở ra xem, lật ra một bài văn do một em học sinh tiểu học ưu tú viết.
Tên nó là « cuối cùng ai là người nói dối ».
Vốn là tiện tay lật ra, nhưng cái tên đã thu hút sự chú ý của Quý Hành.
Bài văn của đứa nhỏ kể rằng: tuy em tuổi còn nhỏ nhưng đã đọc qua nhiều cuốn sách, nghe qua nhiều lời ca, em thường hay nghe rằng: “ Bầu trời màu xanh xanh, bãi cỏ màu lục, không khí là trong suốt nhìn không thấy...” Thầy giáo lớp mỹ thuật cũng có vẽ màu sắc như vậy, nhưng khi em ngẩng đầu lên nhìn bầu trời thì nó lại không có màu xanh lam như thầy vẽ, em cũng muốn nhìn thấy bãi cỏ mênh mông, nhưng mới chỉ thấy qua những bản vẽ. Nói không khí không nhìn thấy được, nhưng em nghĩ mình có thể trông thấy nó, thậm chí cảm nhận được nó... Không sạch sẽ, vậy ai mới là người nói dối, hay là mắt của em đang muốn lừa em?
Nội dung đứa nhỏ viết ra so với sách giáo khoa, hay thậm chí là công thức cấp ba cũng đơn giản hơn nhiều, nhưng Quý Hành đọc rất nghiêm túc, từng chữ từng chữ đọc hết, sau đó lật thêm mấy trang, hầu như đều viết về đề tài này. Quý Hành gấp lại cuốn sách, đọc lại tên của nó: « mượn đôi mắt trẻ em để ngắm nhìn thế giới thêm lần nữa»
Đúng vậy. Thế giới của người trưởng thành quá phức tạp xoay quanh lợi ích, quyền thế, địa vị, mà thế giới của trẻ con đơn giản hơn, cũng có thể sáng tỏ nhiều chuyện hơn. Cho đến khi trái đất không còn gì nữa, thì mấy cái con người theo đuổi kia cũng hoá thành mây bay.
Chưa bao giờ thấy qua trời xanh mây trắng, trong ký ức tuổi thơ chỉ có bầy trời xám xịt mây mù khắp nơi, cũng phủ lên một tầng bóng ma.
Quý Hành đưa mắt ra ngắm nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, bây giờ lại là trời xanh mây trắng, đáng lẽ tụi nhỏ có thể ngắm nhìn bầu trời trong trí tưởng tượng, đáng tiếc trò chơi này quá tàn khốc, khó có ai rảnh rỗi đi ngắm bầu trời, Quý Hành nghĩ như vậy, rồi hướng mắt nhìn về Phó Bằng Lan.
Cửa sổ lớn lại không có mành kéo che đi khiến cả người Phó Bằng Lan chìm trong ánh sáng ấm áp, lúc Quý Hành nhìn qua là khi anh vừa được hai quyển sách liên quan, say sưa đọc chúng, lâu lâu còn động động bả vai, mặc kệ tia nắng đang đậu lên người mình, còn nghiêng đầu hướng ra phía ngoài nhìn mấy lần, đổi qua vị trí không bị chói nhưng vẫn có thể tắm nắng.
Quý Hành: “...”
Quý Hành đi về phía anh. Cậu không không nỡ đánh tan vẻ đẹp yên tĩnh này, nhưng Phó Bằng Lan đã nhận ra cậu đang đến bên cạnh, bèn đưa cuốn sách lên cho cậu nhìn “Anh tìm được cuốn sách liên quan đến nữ hoàng Allie. Trong sách nói chồng bà ta có tật nên bị bà ta ghét, nhưng ở ngoài nói dối là chồng bệnh nặng không thể lo liệu quốc gia, nên bà ta thay thế xử lý quốc sự. Chờ đến khi dân tâm vững chắc mới lên ngôi Nữ Hoàng. Nhưng thật ra bà ta nuôi nam sủng, nam sủng ở sau lưng góp ý cho bà ta không ít chiến lược... Có điều kết cục của bà ta cũng rất thảm. Bà ta làm nữ hoàng đến năm thứ hai thì bị nam sủng lập kế cho lên đài tử hình.”
Quý Hành cũng mở sách ra, “Vậy bá tước phu nhân thì sao? Còn có Kim tiên sinh? Tụi mình còn chưa biết phó bản là sân nhà ai nữa...”
Phó Bằng Lan: “à, người chồng có tật chính là Kim Tiên sinh.”
“???” Quý Hành há to miệng, “em nghĩ ông ta bị tật ở phương diện kia, đúng là người đàn ông đáng thương.”
“Là một bác sĩ, anh đồng ý với suy nghĩ của em.”
Còn có nhiều nội dung chưa kịp xem, nên hai người lựa ra mười mấy quyển liên quan đem về đọc sau. Hai người lại cùng nhau đi đến toà nhà thị chính ở bên cạnh.
“Muốn tìm tài liệu có ích phải đến tầng cao nhất.” Phó Bằng Lan nói xong trực tiếp mang Quý Hành đi lên tầng 5 - tầng cao nhất. Anh thậm chí còn không thèm nhìn phương hướng, quen cửa quen nẻo đi tới tới cửa phòng làm việc của thị trưởng, không biết còn tưởng đây là nhà của Phó Bằng Lan đó chứ.
“Không cần nhìn anh như thế, mấy hôm nay anh có ở đây. Cuối con đường này có lối vào phó bản cấp 2, chẳng qua nơi đây người ở thưa thớt, nên chỉ có mình anh ra ra vào vào thôi.”
~~~~ goctruyen,truyenmoi,truyenvn,truyenwiki1,sstruyen,dtruyen... là lũ ăn cắp, là lũ cô hồn. Đám đọc ở đó là chó~~~~~~~
Phó Bằng Lan tùy ý lấy ra một đống chìa khoá, “cái này là lần đầu tiên đi vào nhìn thấy, lúc đó anh chưa nghĩ gì nhiều, giờ mới ngẫm lại, có lẽ anh đã bỏ qua nhiều thứ quan trọng rồi.” Phó Bằng Lan nói xong mở cửa ra kéo theo Quý Hành đi vào.
Bên trong phòng không giống như ở thư viện, mà lộn xộn hệt như bị người lục tung cả lên. Quý Hành cảm thấy càng giống như là vội vã bỏ đi, gian phòng bên trong có cái một cái két sắt rất bự, muốn mở ra lúc này là chuyện không thêt, Phó Bằng Lan dời sự chú ý của mình lên ngăn kéo của bàn làm việc.
Tuy cũng có khoá nhưng khoá bàn không giống khoá cửa, Phó Bằng Lan nghiên cứu một hồi rồi quyết định dùng rìu bổ cái ngăn kéo ra.
Bên trong có rất nhiều văn kiện màu hồng.
Phó Bằng Lan có tốc độ đọc nhanh hơn Quý Hành nhiều. Quý Hành chưa xem xong cái thứ nhất, đối phương đã nhanh như gió xem hết tất cả các văn kiện trọng yếu, còn có một số văn kiện ở bên cạnh, nhưng Phó Bằng Lan nói là đã tìm được đáp án, không cần xem nữa.
Phó Bằng Lan dựa vào cái bàn làm việc của thị trưởng, một cái tay khoác lên bên cạnh bàn, nhàn nhạt gõ, phát ra mấy tiếng “Cộc cộc cộc”, giọng nói màn theo một chút lạnh lùng: “Ba mươi năm trước, nhìn thấy điều kiện sống của con người ở địa cầu ngày càng khắc nghiệt, liên hiệp chính phủ từng thông báo ra ngoài là tìm kiếm tinh cầu mới thích hợp với con người, nhưng bây giờ bên trong văn kiện một phần là kế hoạch tìm kiếm, còn có một phần là 'bảo tồn ngọn lửa văn minh nhân loại' cũng là vào ba mươi năm trước, cái này nói lên điều gì?”
Quý Hành tâm tình phức tạp: “Nói rõ ngay từ đầu hai kế hoạch được tiến hành song song, một cái ở ngoài sáng một cái ở trong tối, văn kiện trong tay chúng ta có lẽ là trước khi trò chơi được bắt đầu một ngày, thị trưởng nhận được kế hoạch tuyệt mật, liên quan đến kế hoạch tìm kiếm tinh cầu bị thất bại, em nghi...” Quý Hành dừng một chút, không có nói tiếp.
Phó Bằng Lan im lặng một hồi lâu.
Quý Hành cũng không biết nên nói gì cho phải, có lẽ trò chơi của họ bây giờ chính là “kế hoạch tuyệt mật” ở trong tối kia, cho dù không phải, thì nó cũng không thoát khỏi quan hệ với kế hoạch đó.
Phó Bằng Lan bỗng nhiên hoạt động trở lại, anh nghiêm túc đọc lại mấy văn kiện này, sau khi đọc xong thì dùng bật lửa có sẵn trong phòng đốt hết, “may là đám thợ săn không biết chuyện này, nếu không... có lẽ người chơi sẽ phải sống trong tình trạng nguy hiểm hơn bây giờ.”
Quý Hành gật đầu: “Đám thợ săn bây giờ đều chỉ lo chém giết thôi.”
“Đó cũng chỉ là tạm thời.” Phó Bằng Lan phủi những tro giấy xuống, “Tựa như một trò chơi vừa mới bắt đầu Open Beta, rất nhiều người chơi đều chỉ lo điên cuồng luyện lên cấp, đến lúc có kế hoạch chiến đấu, thì khó mà tránh được một trận máu đổ thành sông.”
Hai người lại dạo qua viện bảo tàng, nhưng lần này không có tìm được thứ gì có ích, đồng thời cổ tay Quý Hành và Phó Bằng Lan cũng đã đổi sang số “5”, Quý Hành lên tiếng: “Bây giờ chúng ta về nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị cho phó bản cấp 3.”
Lúc trở về hai người vẫn không gặp bất kỳ ai. Quý Hành đi phía sau nhìn tấm lưng người phía trước mà suy nghĩ, không biết là do nguyên nhân ít người.. hay là do Phó Bằng Lan...
Quý - lần đầu ra khỏi nhà đã gặp khó khăn - Hành cảm thấy hoài nghi sâu sắc.
~~~~~
Dạo này t ít ra chương 1 phần bận, 1 phần là sắp loạn với đống wikidich:( bản convert vô không được nữa nó áp lực kinh khủng ý, cũng là lý do khiến tốc độ t ngày càng chậm. Tên của nhân vật nó ưng thì hiện không thì thôi:( t cũng k biết đường đâu mà lần. Lúc thì Allie, lúc Elle, lúc Kim tiên sinh, lúc kim mười hai thế, lúc Minh Lang, lúc ánh sao, lúc Minh Lãng =)) tui điên với nó luôn