Mạnh Mạnh thấy biểu tình của Quý Hành mới nhớ đến mà hỏi cậu: “Quý Hành, cậu quen trưởng khoa của chúng tôi hả?”
Quý Hành không muốn tiết lộ quá nhiều bèn nói: “Tôi có biết chút chút, tôi... nghe người ta nói á.”
Nói tới vấn đề này khiến Manh Manh hận đời vô đối, sau đó bất lực thở dài, “Trưởng Khoa lẽ ra phải ở cùng chúng tôi.nhưng chúng tôi vô tình phát hiện ra màu tóc không phải là ngẫu nhiên mà liên quan đến nghề nghiệp cá nhân và thói quen hàng ngày. Thuộc tính tốt nhất là màu đỏ và màu tím. Những người có mái tóc màu đỏ sẽ có giá trị vũ lực rất mạnh. Màu tím tượng trưng cho trí thông minh và nhanh nhẹn. Màu xanh lá cây là có thêm sự trợ lực trong chế biến thực phẩm và thuốc. Màu đen là thêm phần thưởng vũ khí, còn màu trắng thì... “
Manh Manh lại thở dài nói,“ nó được gọi là skill thiểu năng và phế vật nhất. Bở vì trò chơi này mỗi người sẽ có một skill dạng lá bài, mặt trên viết họ nếu có thể vượt qua phó bản thì được cơ hội sắp xếp lại lá bài... Cũng có thể nói bọn họ là những người chiến sĩ dự bị, rất khổ sở. Nhưng cũng có một số người sử dụng bài để săn người yếu hơn. Người ta nói rằng giết người cũng có thể giúp họ có cơ hội đổi lại.”
“Trưởng khoa của chúng tôi... cũng là tóc bạc...” Hùng Manh Manh không hiểu nổi, “Làm sao điều này có thể xảy ra được? Hầu hết các đồng nghiệp của tôi đều có tóc màu tím và đen, và rất ít trong số họ có màu đỏ và xanh lá cây. Chỉ có hai người...... Có thẻ bài trong tay....”
“ Trưởng khoa không muốn kéo chúng tôi xuống... “
Quý Hành cảm thấy tim mình nhói lên một cái. Bây giờ cậu mới nhận thấy mái tóc của Manh Manh có màu tím, rất giống với một trong số họ ngày hôm qua, Quý Hành kiềm lòng không đặng nhìn thêm một lần. Manh Manh quay đầu nhìn chằm chằm vào mái tóc của cậu, nhưng Quý Hành đã che kín nên cô nàng thử suy đoán: “Hay là cậu cũng.. trắng?”
Nếu màu trắng thì lại hợp với khuôn mặt đáng yêu của Quý Hành, nhìn giống cún con vậy. Hảo cảm của Manh Manh với Quý Hành lại cao thêm.
Quý Hành lắc đầu, “Không phải.”
Manh Manh khó hiểu: “Vậy cậu làm gì mà quấn chặt như thế. Trong trò chơi này chỉ có tóc trắng là không được hoan nghênh nhất,“ cô nhìn Quý Hành đột nhiên hiểu ra điều gì đó, kêu lên: “ Cậu có phải là màu xanh lá cây không? “
”Ừ.” Nếu bị đoán ra thì cậu cũng chả muốn giấu làm gì cho mệt. Cậu cởi chiếc mũ đang quấn chặt của mình, để lộ một mớ tóc màu xanh lá cây lộn xộn hợp với khung cảnh hỗn động xung quanh, thực sự là đẹp trai theo cách khác biệt
Hùng Manh Manh hai mắt lấp lánh ánh sao: “cậu có biết tổ đội thường thiếu nhất là người tóc xanh không? Đấy là những người có thể chế thuốc đó...”
Quý Hành không nói gì. Manh Manh cũng không nhìn thêm vẻ mặt đáng yêu của cậu bèn nói: “Cậu lo lắng cho trưởng khoa của chúng tôi sao? Thực ra có thể sau khi rời khỏi bệnh viện anh ấy sống rất tốt ý. Cậu không biết phó khoa của chúng tôi khó chịu như thế nào. Anh ta đã nhìn chằm chằm vào vị trí của trưởng khoa rất lâu rồi.” Nếu trưởng khoa ở lại, tôi nghĩ ảnh sẽ bực bội lắm á. “
“ Không când an ủi tôi, “ Quý Hành kiên định nói: “Anh ấy sẽ không sao đâu. “
Nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn nhịn không được chửi trò chơi như quần què, mày mà làm tao mất tình yêu...... Ta đập mày thành cám cho heo ăn.
Nhìn thấy buổi tối sắp đến, Manh Manh bắt đầu bồn chồn, “Trời ơi suýt chút quên nói cho cậu biết, buổi tối là thời điểm tốt nhất để người khác đi chiếm nhà. Nhưng nếu cậu chưa từng tham gia phó bản thì sẽ được luật bảo vệ người mới bảo vệ cậu.”
“Cướp nhà... là cướp nhà và tài nguyên trong nhà. Những người có thể bị cướp là những người đã làm nhiệm vụ hoặc vượt qua phó bản nhận được phần thưởng. Lẽ ra khu chung cư này đã bị đứa khác nhắm đến, còn y nguyên như bây giờ chắc do may mắn á. Vì ngẫu nhiên nhiệm vụ cũng có thể sinh ra trong phòng, nhiệm vụ đầu tiên của tôi là rửa mặt gương đột nhiên vỡ ra, thế là vào. “
Quý Hành gật đầu ý là đã hiểu rõ, lại mang cho bên kia một ít đồ ăn,“ Vậy cô làm sao giờ? Ban đêm cũng không an toàn mà phải không... “
“ Đúng rồi“. Manh Manh liếc nhìn chiếc ghế sofa trong phòng,“ Tôi có thể ở đây một đêm được không? Tôi không ngáy và hứa sẽ không lợi dụng chiếm đồ của cậu đâu.”
Quý Hành cười nói: “Cô là con gái, tốt hơn nên ngủ trên giường. “
“ Không, không,.” Manh Manh đã pick cái soà, sửa soạn chỗ ngủ xong rồi: “Tôi nhạy bén tình huống này hơn cậu một tý, có gì thì còn đề phòng được. Chủ yếu tôi sợ là cậu một lát gặp phải nhiệm vụ ngẫu nhiên, nhà này không có bảo vệ... “
Dọn dẹp xong cô vỗ ghế sô pha chào hỏi, “Tối nay phiền cưng chứa chị một đêm. Chị mập chút chứ không có nặng, thề!” Cô nói xong thì nghĩ ra điều gì đó nên quay lại bảo Quý Hành, “Tiểu Hành, tôi nói cậu nghe, hay cậu về đội tôi đi. Cậu ở một mình sẽ gặp nhiều chuyện xấu á, hay là về với bệnh viện tụi tôi, có gì còn chăm sóc lẫn nhau. “
Quý Hành vừa nghĩ đến Phó Bằng Lan bị ép rời đi thì không có miếng tình cảm nào với cái bệnh viện, đặc biệt là thằng cha phó khoa tóc đỏ, “Giếng nước nằm trong nhà, tôi muốn vào phó bản chắc là phải ở lại đây..”
“Tưởng gì chứ vụ này thì dễ, cậu có thể dùng giếng khác để vào phó bản cũng được. Hơn nữa nếu cậu muốn tìm trưởng khoa thì nên tới chỗ tôi. Ở đấy có rất nhiều người nếu ai đó gặp trưởng khoa thì cậu cũng nhận được tin tức nhanh hơn...”
Quý Hành suy nghĩ một hồi, mục đích cuối cùng là thông qua phó bản tăng cấp, vậy thì cậu cũng muốn đi một chuyến. Thứ nhất có người cũ dẫn đường có thể tránh được nhiều vấn đề, quan trọng nhất chính là Phó Bằng Lan... có lẽ anh ấy sẽ quay lại?
Tôi có thể trở về với cô, nhưng tôi muốn đến xem nhà trưởng khoa của cô trước khi đi...” Quý Hành cúi đầu nói.
Manh Manh không nhìn thấy biểu hiện của cậu, đồng ý nói, “Được không á? Cậu có biết địa chỉ nhà của trưởng khoa không?”
Quý Hành: “à,...tôi không biết.” Cậu quên mất vụ này. Không có lựa chọn nào nữa ngoài đến bệnh viện..
Ban đêm không ngủ được sâu nên Quý Hành nghe thấy tiếng đập cửa nặng nề, giống như có người đang đóng đinh lên trên cửa.
Cậu đứng dậy ra ngoài, nhìn qua Manh Manh tự nhận nhạy bén ở trong phòng khách đang ngủ ngon lành. Quý Hành gỡ băng dính trên mắt mèo ra và nhìn ra ngoài. Lần này ngoài cửa có hai người, Quý Hành đã không còn nhìn thấy người phụ nữ điên cuồng lúc chiều.
Sau khi hai người gõ cửa đối diện vài lần, trực tiếp cạy khoá đi vào một phòng, bên kia cửa truyền đến tiếng đánh nhau cùng với tiếng la hét ở hành lang đối diện.Quý hành định đi về phía đó thì phát hiện ra nó không còn âm thanh nào nữa.
Nếu không phải máu trên sàn nhà vẫn đang chảy, nhắc nhở mọi thứ cậu nghe đều là thật, bên ngoài đã trải qua trận mưa máu, thì cậu còn nghĩ mình nghe sai rồi.
Quý Hành thu hồi ánh mắt và đứng quay lưng ra cửa, sau khoảng năm sáu phút, âm thanh lại đột nhiên xuất hiện, như thể người đó đã biến mất trong vài phút trước, điều này khiến Quý Hành cảm thấy hơi kỳ lạ.
Cậu nghe thấy tiếng nói chuyện và tiếng bước chân của hai người, họ cũng ở trước cửa nhà mình một chút, nhưng bởi vì Quý Hành chưa làm nhiệm vụ và vào phó bản nên họ không thể vào được, một lúc sau thì họ rời đi.
Quý Hành thở ra một hơi, chắc là có chuyện gì xảy ra với toà nhà này rồi.
Manh Manh vừa thức dậy đã có đồ ăn sáng khiến cô rất vui vẻ. Quý Hành nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm qua và hỏi cô ấy, “Thời gian trong game có khác với bên ngoài không?”
Manh Manh gật đầu, “Có á. Ở trong phó bản vài ngày thì bên ngoài cũng chỉ qua vài phút đến mười phút. “
Quý Hành nghĩ, mục đích chính của bọn đêm qua chắc là đoạt nhà... còn giết người cướp của thì tiện tay làm luôn, chắc do trong nhà kia cũng có miệng giếng.
~~~
Tác giả muốn nói:
Phó Bằng Lan: Còn tôi, tôi thì sao? Đất diễn của tôi ở đâu?
Đào cũng muốn nói: tuy ở ngoài tớ ghim là 1 ngày -2 ngày / 1 chương, nhưng dạo này rảnh rỗi với tớ có hứng thú nên có thể 1 ngày 2-3 chương nha~~