Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn

Chương 35: Chương 35: Bút tiên, Thượng Thanh cứu mạng với! TUI SẼ KHÔNG BỊ QUỶ ĂN MẤT CHỨ?




Edit: hanna

Thượng Thanh hút một ngụm sữa qua ống hút, sữa tươi tinh khiết và thơm ngon chậm rãi tản ra trong khoang miệng, y hút vài ngụm rồi băng băng đi tới bên cạnh Dương Hi.

Dương Hi nói đùa với y: “Chào buổi sáng, Thượng đại sư ~ “

Thượng Thanh quăng hộp sữa vào thùng rác bên cạnh, nhìn kỹ vào mặt cô, “Trúng số hử?”

Dương Hi kinh ngạc, “Cậu thực sự có thể tính ra được ư?”

Thượng Thanh: “Có thể kể cho tui nghe sao mà trúng số không?”

Dương Hi: “Ôi, còn không phải do mẹ tui sợ tui thi đại học không được kết quả tốt, tối qua dẫn tui tới một ngôi miếu ở gần núi Chung Đỉnh để cúng bái. Lúc xuống núi tui thấy có một quầy bán thẻ cào á, đi mua ngay một tấm. Không nói chứ cái miếu kia còn rất linh nha, tui thực sự cào được thẻ trúng hai trăm tệ đó.”

“Tui nghĩ gần đây mọi người học tập cực khổ, liền mua hai thùng sữa đãi mọi người uống.”

Thượng Thanh liếc nhìn khí đen trên người cô.

Khí đen kia rất nhạt, hơn nữa chỉ bay ở ngoài, chưa đi vào cơ thể, giống như là bị quẹt vào ở nơi nào đó. Lại nghe Dương Hi nói đã từng đi miếu một lần, rất có thể là ở quanh cái miếu đó đụng phải thứ âm vật gì đó.

Chùa miếu hay đạo quan đều như vậy, thông thường sẽ có một vài thứ âm tà rình ở bên ngoài, tình cờ đụng vào người ta sẽ lưu lại vài tia âm khí hoặc thậm chí là sát khí. Cho nên nếu như đi những nơi như vậy nhất định phải đợi ở trước tượng thần một thời gian ngắn, ngấm chút khí nhang đèn.

Thấy không phải là chuyện nghiêm trọng, Thượng Thanh cũng không lo lắng nhiều nữa, lơ đãng vỗ vai Dương Hi một cái, giúp cô đuổi khí đen đi.

Dương Hi nghi hoặc ngẩng đầu: “Sao thế?”

Thượng Thanh: “Tối qua tui xem thiên tượng, phát hiện hôm nay cậu không mang vở bài tập toán, kiểu gì cũng bị mắng máu chó đầy đầu.”

Dương Hi bật cười hì hì, “Sao có thể chứ, tui đi học hơn mười năm, chưa bao giờ quên mang vở bài tập đâu...” Chợt cô nhớ tới cái gì, biến sắc, “Chờ đã... Đậu má! Em họ tui hôm qua có lục lọi cặp sách của tui!”

Thượng Thanh mắt thấy cô sốt ruột hoảng loạn chạy vào phòng học, sau đó một tiếng hét thảm truyền đến. Y không nói gì lắc đầu, làm người a, không thể nói trước được điều gì đâu.

Bước vào tháng năm thời tiết nóng lên rất nhiều, chẳng qua trường cấp ba Cẩm Hoa có điều kiện không tệ, mỗi phòng học đều trang bị một cái điều hòa, ngược lại cũng không quá khó chịu.

Trải qua hơn một tháng ác chiến, thời gian rốt cuộc cũng trôi tới ngày thi đại học.

Thành phố Thanh Vân hàng năm vào thời điểm thi tốt nghiệp trung học đều cũng sẽ mưa. Năm nay cũng không ngoại lệ, từ sáng đã tí tách rơi xuống mưa nhỏ.

Thượng Thanh và Mạnh Hoài được phân đến cùng một địa điểm thi, y ngồi xe đến bên ngoài điểm dự thi, cả nhà Mạnh gia đều đang ở đó.

Thấy y đến, mẹ Mạnh nhanh chóng đưa một cái túi nhỏ đến, bên trong có chứa nước và khăn giấy, còn có một cây dù gấp giống y như đúc cây dù trong tay Mạnh Hoài. Bọn họ đều biết tình huống trong nhà Thượng Thanh, cũng đoán được phỏng chừng không ai đưa y đi thi, cho nên chuẩn bị thêm một phần cho y. Cậu bạn mập chạy tới, “Thượng Thanh ơi, cậu có căng thẳng không? Tui stress đến nỗi tối qua đều ngủ không ngon, chắc có khi nào tui thi trượt không trời?”

Bố Mạnh hận rèn sắt không thành thép vỗ vào sau gáy cậu, “Thằng nhóc này, nói cái gì đó?”

Mạnh Hoài ôm gáy oan ức.

Thượng Thanh thì lại nói rằng: “Yên tâm đi, hôm nay vận may của cậu rất tốt.”

“Thật sao? Vậy tui an tâm ròi!” Mạnh Hoài thở ra một hơi, thực sự là thoải mái không ít.

Thượng Thanh quan sát bốn phía, phát hiện mỗi thí sinh đều có một đám người vây quanh, ngược lại chỉ có một mình y một người cô đơn, có chút đáng thương. Y tất nhiên là không thèm để ý cái này, nếu như ông già hư thân nhà y thực sự đưa y đi thi, y thực sự sẽ buồn ói đến chết.

Ngay tại lúc này, phía sau truyền đến một trận cảm giác lạnh lẽo.

Thượng Thanh đột nhiên quay người, phát hiện phía sau có một chiếc ô tô dừng lại, cửa xe mở ra, trong xe mở điều hòa, gió lạnh đang thổi tới sau lưng y. Y sửng sốt một chút mới quay đầu lại, cảm thấy bản thân mình có phản ứng hơi quá.

Đúng lúc đó, một cảm giác lạnh lẽo quen thuộc quấn lấy cổ tay y, bên tai vang lên âm thanh mang theo ý cười, “Vẻ mặt vừa nãy của em hình như gọi là thất vọng đúng không? Em đang mong chờ điều gì sao?”

Thượng Thanh không tự chủ được mà cong khóe môi lên, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, khẽ hừ một tiếng, “Vậy sao? Có lẽ là do kẻ nào đó đầu óc không xài được, trí nhớ lại không tốt, ánh mắt cũng chả ra làm sao đi?”

Phó Liễm Tri thấp giọng cười, âm thầm quấn cái đuôi của mình bao quanh người. Xung quanh kẻ đến người đi nhưng không ai biết thiếu niên này đang ở trong lồng ngực hắn. Cứ bí mật ôm lấy như vậy làm linh hồn hắn cũng hưng phấn đến run rẩy.

Thượng Thanh không phát hiện động tác của quỷ vương, tiếp tục hỏi: “Sao anh lại xuất quan, anh bế quan hơi có chút tùy ý đấy?”

Phó Liễm Tri đáp: “Bạn nhỏ nhà người ta đều có người nhà đến tiếp sức mùa thi, bạn nhỏ nhà ta đương nhiên cũng phải có.” Hắn hạ thấp giọng, làm bộ thần thần bí bí nói tiếp: “Có cần ta giúp em xem đáp án không?”

Thượng Thanh nhịn không được trợn mắt, “Thôi dẹp luôn đi, anh thì biết được bao nhiêu chữ chứ?”

Tiếng chuông của trường thi vang lên, Mạnh Hoài muốn gọi y cùng nhau vào trong, vội vội vàng càng chạy tới, song lại có chút buồn bực gãi đầu: “Thượng Thanh à, cậu cùng ai nói chuyện thế? Sao cười vui vẻ vậy?”

Thượng Thanh hắng giọng một cái, “Không có gì... Thôi, vào đi thôi, kỳ thi sắp bắt đầu rồi.”

Mạnh Hoài: “Ờ...”

Dưới ánh nhìn của người lớn trong nhà, các sĩ tử bắt đầu bước vào kỳ thi quan trọng nhất trong đời người.

A, không đúng, có một vị người lớn trong nhà xuyên qua tầng tầng kiểm tra, cùng thí sinh vào phòng thi. Dĩ nhiên, hắn ta cũng chẳng có tác dụng thực tế nào, chỉ là làm chỗ dựa tinh thần cho người nào đó thôi.

Ba ngày thi đại học nháy mắt liền trôi qua. Ngày thi xong, Thượng Thanh về nhà ngả đầu ra ngủ luôn, cảm thấy cái vụ thi đại học này so với bắt quỷ còn mệt hơn mấy trăm lần.

Ngày tiếp theo ngủ thẳng đến giữa trưa mới dậy, lúc tỉnh lại phát hiện trong di động có một đống tin nhắn tới, mở ra, hóa ra là nhóm lớp.

Mọi người trong nhóm đều như phát điên, gào khóc thảm thiết. Dương Hi cùng một đám nữ sinh khác đang thảo luận vụ họp lớp. Khoảng thời gian thi xong lại chưa có kết quả này là thời điểm tốt nhất để họp lớp a.

Thượng Thanh nhìn thời gian, bọn họ đã thảo luận xong xuôi hết rồi, cuối cùng quyết định chọn một KTV có giá cả và đánh giá tốt. Theo như lời Vương Kỳ nói thì cậu nhóc đã từng làm part-time ở KTV này rồi, nơi này có đồ ăn vặt khá ngon, vừa hay ăn xong còn có thể hát karaoke luôn.

... Có trời mới biết vì sao một cái KTV lại nổi tiếng vì đồ ăn vặt. phihan.wordpress

Dương Hi báo thời gian họp lớp, nhất trí ấn định vào buổi tối ngày mai, tiếp đó lần lượt thống kê xem ai có thể tham gia họp lớp.

Thượng Thanh đánh một chữ 'Đi', sau đó đóng bong bóng nhóm lớp lại, mở tin nhắn riêng ra.

Kết quả phát hiện có rất nhiều người chúc y thi đại học thuận lợi nha. Du Minh Trì nè, Thiệu Ngôn nè không nói, ngay cả mấy người Tôn Ngu, Lý Tự Quả, Vương Kim Tam lúc trước quen biết nhau ở đại chiến Vân Hoa quan cũng nhắn tin chúc phúc đó.

Thượng Thanh tự hỏi, sao những người này lại biết y thi đại học nhỉ?

Sau khi lần lượt xem kỹ một hồi mới phát hiện hóa ra là do cái tên Thiệu Ngôn miệng rộng này nói ra, tên này đăng một tin trên vòng bạn bè, cộng thêm hình ảnh cá chép may mắn của Vân Hoa quan, ghi: 'Cầu chúc cho Thượng Thanh đạo hữu thi đại học thuận lợi. [Tung bông] [Tung bông] [Tung bông]'

Thượng Thanh phải cực kỳ nhẫn nhịn, mới không block anh ta vào sổ đen ngay lập tức.

Y thậm chí hoài nghi, đợi đến lúc có thành tích thi đại học rồi, anh giai này có khi treo một cái băng rôn chúc mừng ngay ở Vân Hoa quan cho y chưa biết chừng.

Ăn chơi ngủ nghỉ suốt một ngày, buổi chiều ngày tiếp theo, Thượng Thanh bảo tài xế lái xe đưa mình đến KTV.

Ai biết vừa ra khỏi cửa liền bị tắc được. Tài xế chú Lý cười ha hả, “Có lẽ là kết thúc kỳ thi đại học, người lớn trong nhà đều dẫn con em đi chơi đấy.”

Khóe miệng Thượng Thanh giật giật, chuyện kẹt xe như này gấp cũng hết cách rồi, chỉ có thể chạy chung* với tốc độ con rùa dịch chuyển cùng với đám đông. (*bản gốc là peloton - một thuật ngữ trong đua xe đạp chỉ một nhóm VĐV đạp xe cùng đội chạy chung và gần nhau để đỡ tốn sức, và chắn gió chiến thuật cho những VĐV chủ chốt bứt tốc để dành thắng lợi chung cuộc)

Đã có vài bạn cùng lớp trong nhóm đã đến trước, đang gào thét gọi mọi người nhanh chân lên.

Lại qua một lúc nữa, Mạnh Hoài và Du Tử Minh cũng tới, liền chỉ còn lại Thượng Thanh đang bị chặn ở trên đường. Cũng may đoạn đường bị tắc nhất đã đi qua rồi, cũng chỉ còn quãng đường cách chừng hai mươi mấy phút nữa là tới.

Ngay tại lúc này, Thượng Thanh bỗng dưng hô một tiếng, “Dừng xe.”

Chú Lý theo bản năng đạp một phát phanh xe lại, nghi ngờ hỏi: “Làm sao vậy?”

Thượng Thanh mở cửa xe bước ra ngoài.

Trước đầu xe có một ông lão ôm chân, mặt đầy thống khổ kêu rên, “Ôi chao! Đâm chết người ta rồi! Sao mấy người lái xe bất cẩn như vậy chứ?”

Thượng Thanh lắc đầu một cái, “Chết rồi còn giữ thói ăn vạ, chuyên nghiệp đến vậy cơ à?”

Ông già càu nhàu đứng dậy, “Thằng nhóc chết tiệt ăn nói kiểu gì đấy? Mày không hiểu kính trọng người già là gì à? Mày rủa ai chết hả, bố mẹ mày đâu? Kêu bọn họ tới bồi thường ngay cho tao!”

Thượng Thanh: “Ông coi những người xung quanh đi, coi có người có thể nhìn thấy ông không?”

“Sao không thấy...” Ông già nhìn quanh tứ phía, đột nhiên mới cảm giác được không đúng. Bình thường lúc ông ta đi ăn vạ, chỉ cần ngã xuống trước xe là luôn có mấy người thích hóng hớt vây đến xem. Ngày hôm nay sao một người cũng không có chứ?

Một người phụ nữ đi con xe đạp điện chạy ngang qua mà chẳng thèm nhìn lấy một cái, ông già vội vàng tránh sáng một bên, “Ối... cái cô này sao thế nhỉ? Thiếu chút nữa đã tông phải mình rồi...”

Song người phụ nữ cứ như mắt điếc tai ngơ, mấy người đi đường bên cạnh cũng giống như không nghe thấy vậy. Tại sao lại như thế... Ông già hoang mang vung tay, muốn gọi sự chú ý của người khác, lại phát hiện mình không còn bóng nữa...

Một đoạn ký ức chợt xuất hiện trong đầu ông lão. Cũng là một buổ chiều như thế này, ông lại đi hành nghề cũ ra ngoài ăn vạ, chọn trúng một chiếc siêu xe, lúc đối phương giảm tốc độ thì ngã xuống trước xe. Ai biết người cầm lái là một tên mới tay mơ, nhất thời căng thẳng, đạp nhầm chân thắng với chân ga, trực tiếp đè lên người ông ta luôn.

Đau quá... Đời này ông ta chưa từng thấy đau như vậy, máu mũi ông ta trào ra, ông ta thở không nổi, cũng không nói ra lời... Sau đó có người gọi xe cấp cứu tới, nhưng chưa kịp tới bệnh viện thì ông ta đã chết rồi.

Ông lão choáng váng nhìn lại, trước ngực có vết máu loang lổ, xương trắng vô tình đâm xuyên qua lồng ngực, nửa phần thân trên bị đè bẹp và nát bét không ít rồi.

Đây mới là bộ dáng khi chết của ông ta.

Thượng Thanh lắc đầu một cái, dán một tấm bùa vãng sinh lên trán ông ta, “Đời này ông tuy rằng không làm việc đại ác, song lại không ngừng làm những việc ác nhỏ, đoán rằng kiếp sau cũng sẽ không đầu thai được vào một gia đình tốt đâu, vui vẻ chịu đựng đi.”

Ánh sáng trắng lóe lên, ông lão bị đưa đi rồi.

Thượng Thanh quay trởi lại xe, lại xua tay với chú Lý vẻ mặt thấp thỏm, “Không sao rồi, tiếp tục đi thôi chú.”

Chú Lý nhanh chóng gật đầu, cẩn thận khởi động xe, lại nói: “Thiếu gia, vừa nãy di động của cậu cứ đổ chuông mãi đấy.”

Thượng Thanh lấy di động ra nhìn, phát hiện Du Tử Minh và Mạnh Hoài đang luân phiên gửi tin nhắn cho y.

Mạnh Hoài: 'Cậu có cần chuyển sang đi tàu điện ngầm tới đây không?'

Du Tử Minh: 'Bọn họ sắp bắt đầu chơi trò chơi rồi, cậu đến chậm chút cũng được, không phải gấp.'

Mạnh Hoài: 'TAT tui lại thua rồi, hôm nay có phải tui không thích hợp chơi oẳn tù tì không?'

Thượng Thanh lướt ngón tay qua ấy cái tin nhắn thiếu não này, phát hiện mấy tin nhắn phía sau càng lúc càng quỷ dị:

Du Tử Minh: 'Đậu má! Bọn họ muốn chơi bút tiên, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?'

Mạnh Hoài: 'Đáng sợ quá ヽ(*. >Д<)o゜ '

Du Tử Minh: 'Đậu má đậu má, họ bắt đầu rồi! Tui cảm thấy trong phòng lạnh hơn nhiều lắm.'

Mạnh Hoài: 'Thượng Thanh cứu mạng với! Tui sẽ không bị quỷ ăn mất chứ? ┭┮﹏┭┮ '

Thượng Thanh:...

No zuo no die, những người này sao mãi mà không nhớ được bài học thế cơ chứ?

Hết chương 35

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.