edit: hanna
Phó Liễm Tri từ trong hư không hiện ra nửa thân mình, “Tỉnh rồi? Sao ra nhiều mồ hôi như vậy?”
Một cái tay lạnh lẽo áp lên trán y, Thượng Thanh hơi đẩy ra, phất phất tay bảo: “Không có chuyện gì, mấy giờ rồi?”
“Bảy giờ”
Thượng Thanh suy nghĩ một chút rồi lấy di động ra, sắp xếp tất cả mọi chuyện nhìn thấy trong mộng thành đoạn tin nhắn dài, gửi cho bác cả mình. Đợi qua một hồi, bác hắn nhắn lại một chữ 'Ừ', còn có một cái biểu tượng cảm xúc ngón tay cái like của người lớn tuổi.
Thượng Thanh:...
Y lại mở vòng bạn bè ra lướt xem, sau đó nhìn thấy nhắc nhở mà Dương Hi viết bằng chữ to in đậm: “8h30 sáng nay có thể kiểm tra thành tích thi đại học! Các bạn đừng quên nha!!!”
Thượng Thanh bứt rứt ngồi xuống một chút, mé ơi, y đúng là quên khuấy luôn. Y nhanh chóng rời giường rửa mặt, ngồi yên ổn trước cái PC, chờ đến giờ thì mở website hệ thống, nhập số ID trên giấy thi của mình vào cùng với mật mã... Web sập rồi.
Lại nhập ID cùng với mật mã... Web vẫn sập tiếp.
Một huyền thuật đại sư khủng bố như y đối mặt với web sập cũng không làm được gì, chỉ có thể trợn mắt nhìn màn hình. Trong lòng Thượng Thanh còn thầm lẩm bầm, nếu mày vẫn không tải được, tao sẽ trực tiếp làm một bàn pháp sự cho mày luôn! Chúng ta sớm chết sớm siêu sinh!
Đợi đến hơn chín giờ, Thượng Thanh rốt cục cũng kiểm tra được điểm thi đại học của mình: 666
Này cũng quá trâu bò đi!
Thành tích này so với lần thi thử thứ ba cao hơn không ít, song cân nhắc đến đoạn thời gian cuối cùng đó, tay y cầm cả xấp bùa thanh thần, cùng với đám bạn trong lớp ngày đêm không ngủ làm đề, cái điểm thi này mới xứng đáng với công sức bỏ ra chứ!
Tin nhắn báo hỉ lục tục được gửi tới, Mạnh Hoài thi được 642 điểm, Du Tử Minh phát huy vượt xa sức tưởng tượng, thi được 503 điểm. Hai người đều mừng muốn thăng thiên.
Hai người hẹn y chiều đến trường đăng kí nguyện vọng, Thượng Thanh tất nhiên là đồng ý. Đến chiều, y vừa mới ra khỏi cửa, liền nhìn thấy một chiếc xe đang đậu trước cổng. Chiếc xe sang trọng một cách khiêm tốn, song nhìn phần đầu xe mới phát hiện hóa ra nó thuộc về loại xe mà trầy chút sơn cũng khiến người ta bồi thường táng gia bại sản.
Triệu quản gia chạy tới nói: “Tiểu thiếu gia, nói là xe chờ cậu.”
Xe nháy nháy đèn xi-nhan hai cái, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Du Diên Thận, “Đăng ký nguyện vọng là chuyện lớn, ta đưa cháu đến trường nhé.”
Thượng Thanh hơi kinh ngạc, còn chưa kịp mở lời, liền cảm nhận được đầu kia của khế ước truyền đến một vài sợi cảm xúc... khó chịu. Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, sự khó chịu đó biến mất không còn tăm hơi, đầu bên kia khế ước vô cùng bình thản. Phó quỷ vương như thể tứ đại giai không.
Xem chú giải về tứ đại giai không nhé.
https://phatgiao.org.com/song-an-lac-qua-giao-ly-tu-dai-giai-khong-d42420.html
Thượng Thanh không hiểu ra sao, lên xe hỏi: “Hôm nay không phải bác bận công việc sao?”
Du Diên Thận đáp: “Đến thành phố Thanh Vân có chút việc, tiện đường đến thăm cháu.”
Từ đặc trợ ngồi ghế lái ho nhẹ vài tiếng, lòng thầm nhủ cái tiện đường này có hơi xa đấy!
Thượng Thanh vẫn thấy có chút buồn cười, “Bác muốn cháu báo danh ở đại học thủ đô sao?”
Du Diên Thận nghiêm túc nói: “Lên đại học là chuyện đại sự, tự cháu phải quyết định. Cháu yên tâm, nhà chúng ta có rất nhiều căn hộ ở gần trường đại học.” Dừng lại một chút, ông ấy mới bổ sung thêm: “Không có thì đi mua.”
Thượng Thanh triệt để bật cười, có một người bác như này cảm giác cũng không tệ lắm. Xe dừng lại trước cửa trường học, Du chủ tịch nói: “Đi đi, bác chờ cháu.”
Thượng Thanh vẫy tay với ông tạm biệt, chạy vào trong cổng trường.
Đàn em lớp 10 và 11 hôm nay được nghỉ hè, đám học sinh đi trên đường líu ra líu ríu, vui sướng trò chuyện đều là học sinh cuối cấp đã được giải phóng. Len lỏi trong đám người chen chen chúc chúc, có một bóng người cực kỳ làm người ta chú ý. Cậu ta mặc một bộ quần áo bệnh nhân sọc xanh trắng, đầu cạo trọc, trước ngực có một mảng vết máu lớn. Cố tình còn coi bản thân như là người chẳng liên quan, chen giữa đám người nghe trộm người khác nói chuyện.
Hai bạn học sinh đi ngang qua đang đàm luận thành tích, một người trong đó hỏi: “Cậu thi được nhiêu điểm vậy?”
Người còn lại đáp: “Mình không phát huy tốt, chỉ thi được 584 điểm, nhưng mà vẫn có thể vào được trường đại học mơ ước của mình, cậu thì sao?”
Người lúc trước sảng khoái đáp, “Mình kém xa cậu nha, chỉ được 525 điểm thôi, nhưng mình đã rất thỏa mãn rồi. Lớp 12 quá khó khăn, cuối cùng cũng được giải thoát, chiều này chúng ta đi xem phim đi? Nghe nói có ra một phiên bản 3D á.”
“Được đó, đi liền!”
Con quỷ kia nghe được, hừ lạnh hai tiếng, “Thế này mà đã thỏa mãn, năm đó tui thi được 652 điểm đó!”
Đang nói, bỗng nhiên cậu ta cảm giác cảnh vật bên người lùi lại, chờ đến lúc nhận ra thì đã thấy bản thân bị kéo đến góc tường rồi. Một thiếu niên đứng trước mặt cậu ta, hai tay khoanh trước ngực, đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới. Phản ứng của cậu ta trở nên hưng phấn không thôi, “Cậu, cậu có thể nhìn thấy tôi?”
Thượng Thanh gật đầu, móc một lá bùa vãn sinh ra, “Anh còn tâm nguyện gì không?”
Âm hồn kia sửng sốt, nhận ra gợn sóng của bùa vãng sinh, cẩn thận hỏi: “Này, cậu là học sinh hay là đại sư thế?”
Thượng Thanh bắt đầu thiếu kiên nhẫn, “Kiêm chức học sinh, nghề nghiệp chính là Huyền thuật sư, rốt cục anh có tâm nguyện gì không?”
Âm hồn tiếp tục hỏi: “Vậy, vậy, vậy cậu có phải học sinh lớp 12 không? Tui có thể biết cậu thi được bao nhiêu điểm không?”
Trong lòng Thượng Thanh thầm gào thét đây là câu hỏi quỷ gì thế, “666 được chưa, có thể đi đầu thai chưa?”
Y đã lấy bùa vãng sinh ra, chuẩn bị tư thế, ai ngờ âm hồn kia ngạc nhiên một chút, trong nháy mắt kích động, “Cậu thi được 666 điểm? Sao có thể chứ? Cậu là một đại sư kiêm chức học sinh, thế mà còn thi được điểm cao hơn tui?”
Thượng Thanh cũng ngây người ra, đại sư thì làm sao? Đại sư chọc đến anh à? Tôi thông minh thì có gì đâu mà phải hỏi? Tôi được 666 điểm thì làm sao? Tôi trâu bò không được sao?
Âm hồn kia vẫn dây dưa không tha, cậu ta nhìn Thượng Thanh nghiêm túc nói: “Không được, tui không phục. Cậu chờ đó, tôi liền đi đầu thai, cậu nhớ mặt tôi đấy, lần sau thi đại học chúng ta lại so tài!” Nói xong, một trận ánh sáng trắng lóe lên, âm hồn kia đi siêu sinh rồi!
Thượng Thanh kinh ngạc há hốc miệng, cái này cần chấp niệm lớn lao đến mức nào chứ? Chấp nhất đến mức tự siêu độ mình luôn... Hơn nữa, ai ngồi đó mà chờ anh ta! Đời này y tham gia một lần thi đại học thôi đã muốn thăng thiên rồi có được không? Ai mà thèm đi thi lại lần nữa chứ?!
Y cạn lời thu hồi lá bùa, tiến vào văn phòng của cô La. Bị cô La túm lại thuyết giáo cho một trận, lúc đi ra mới gặp được Mạnh Hoài và Du Tử Minh. Hai người rõ ràng là đang chờ y, thấy y đi ra lập tức chạy đến hỏi: “Nghĩ xong đăng ký trường nào chưa?”
Thượng Thanh lắc đầu, “Hẳn là trường trong thủ đô thôi, hai người thì sao?”
Mạnh Hoài đáp: “Tui muốn báo danh vào đại học Yến Hoa, vừa vặn cũng ở thủ đô đó.” (trường này ko có thiệt nha, cải biên từ trường Thanh Hoa á)
Du Tử Minh hưng phấn, “Trùng hợp vậy, bố tui cũng cúng cho đại học Yến Hoa một tòa nhà, ổng nói có thể nhét tui vào trường đó, cũng không chiếm mất chỗ trong chỉ tiêu chiêu sinh tiêu chuẩn.”
Mạnh Hoài: “Vậy thì tốt quá, Thượng Thanh cùng cùng đăng ký trường đó đi?”
Hai người song song ngẩng đầu nhìn Thượng Thanh, trên mặt viết đầy mấy chữ: Bố ơi, cầu che chở!
Thượng Thanh sờ cái đầu chó của Du Tử Minh, rộng lượng đáp: “Cũng được.”
Hai người trong nháy mắt nhảy cẫng lên hoan hô. Ba người đăng ký nguyện vọng xong thì ra khỏi cổng trường, Từ đặc trợ đánh xe tới nghênh đón. Thượng Thanh vẫy tay chào hai người, mở cửa trèo lên xe.
Mạnh Hoài còn kinh ngạc, “Trong xe hình như có người nha, là ai tới đón cậu ấy thế?”
Du Tử Minh mới nhớ ra mình chưa phổ cập giáo giục cho cậu ta từ khi về nhà đến giờ, vì thế nhảy lên quàng cổ cậu ta đè xuống, kề sát bên tai Mạnh Hoài, thấp giọng kể lại chuyện liên quan đến việc 'anh em biến thành chú họ' của mình.
Cậu nhóc mập nghe xong, cũng thấy vui vẻ thay Thượng Thanh: “Thật tốt quá, Thượng đại sư của chúng ta cũng có nhà rồi nhỉ!”
Trên xe, Thượng Thanh hắt hơi một cái, hỏi rằng: “Cháu báo danh đại học Yến Hoa, có gần Du gia không ạ?”
Du Diên Thận cười, “Không xa, về nhà rất thuận tiện.”
Thượng Thanh cũng cười theo, luôn cảm thấy cảm giác hiện tại đúng là kỳ diệu quá mức. Cũng ngay tại lúc này, đầu bên kia của khế ước truyền đến một cảm giác trà chanh không đường.
Y giơ tay xoa xoa ngực, Phó Liễm Tri lại giở trò quỷ gì thế không biết?
Xe rẽ qua một khúc qua, cách nhà cũ Chu gia càng lúc càng xa, Du Diên Thận giải thích: “Gần đây bên trong Chu gia sẽ loạn lắm, cháu ở nhà cũ Chu gia không thanh tịnh. Bác mua cho cháu một tòa nhà mới, cháu đi xem xem coi có thích không?”
Một cái biệt thự nhỏ phía trước dần dần hiện lên rõ ràng, diện tích không lớn nhưng được xây dựng cực kỳ tinh xảo, trong sân còn có một cái bể bơi, phía sau có một mảnh đất trống.
Du Diên Thận: “Mảnh đất phía sau vẫn chưa làm gì cả, cháu có thể xây một sân bóng rổ cũng được, cháu thích chơi bóng rổ không?” Thượng Thanh lắc đầu, y không phải là người thích vận động. Du Diên Thận có chút thất vọng, lại bảo: “Không sao, cháu có thích thứ gì khác không? Có thể nói cho bác, bác mua cho cháu.... Trong nhà có tiền.”
Đường đường là gia chủ Du gia, chỉ sợ đời này chưa từng thẳng thắng biểu lộ tài lực của mình ra như vậy.
Từ đặc trợ ngồi ghế lái tim treo tận cổ, trong lòng thầm nghĩ: Tiểu thiếu gia tuyệt đối đừng bảo là tùy tiện cái gì cũng được nhe, nếu cậu mà nói thế, ngài mai cậu sẽ trở thành quán chủ của một cái đạo quán đấy!
Thượng Thanh xác thực là không muốn gì cả, nhưng lại không tiện cự tuyệt, suy nghĩ một lát mới nói: “Cháu muốn một cái rạp chiếu phim 3D loại gia đình có được không? Hơi lớn một chút, có thể cùng xem với bạn học.”
Du Diên Thận tất nhiên là gật đầu, “Đương nhiên là được, còn gì nữa không?”
Thượng Thanh lắc đầu: “Không còn nữa.”
Xe dừng lại trước cổng biệt thự nhỏ, Thượng Thanh xuống xe, quay đầu lại chào đón: “Bác không xuống xe vào ngồi một lát sao?”
Du chủ tịch kích động, “Cháu đang mới ta vào nhà làm khách ư?”
Thượng Thanh cười: “Đây là nhà bác mua mà.”
Du Diên Thận lắc đầu, “Đây đã là nhà của cháu rồi, đã làm thủ tục sang tên cho cháu.”
Thượng Thanh sửng sốt một chút, “Ồ... vậy bác có muốn vào uống trà không?”
Bác ruột tất nhiên là liên thanh đáp ứng rồi!
Căn nhà này vừa nhìn là biết được trang hoàng cẩn thận, cả người hầu và quản gia cũng đã tìm xong, Thượng Thanh hoàn toàn có thể xách vali vào ở, hoặc là không cần xách vali, trực tiếp vào ở luôn cũng được. Thượng Thanh cùng bác cả đi tham quan một vòng trong nhà, thỏa mãn đến không thể thỏa mãn hơn.
Hai người liền trở về phòng khách uống ly cà phê, Thượng Thanh kể lại sinh hoạt mấy năm nay của mình, trong khi đó Du Diên Thận lại hồi ức về em gái mình. Có lẽ là do ràng buộc huyết thống một cách tự nhiên, một già một trẻ rõ ràng chưa gặp mặt mấy lần, nhưng lại cảm thấy cực kỳ quen thuộc lẫn nhau.
Lại trò chuyện mấy câu, Du Diên Thận bưng chén nhấp một ngụm cà phê, cau mày, cà phê này nguội rồi. Từ đặc trợ rất có mắt nhìn, lập tức bưng một chén mới tới. Cà phê mới pha còn nóng đặt trên bàn, Du Diên Thận bưng lên uống một ngụm, lại cau mày tiếp, nguội ngắt rồi.
Thượng Thanh nhíu mày, nhấc ấm trà lên, “Cà phê uống nhiều không tốt đâu bác, tới uống một ly trà xanh đi.”
Du Diên Thận tất nhiên sẽ không cự tuyệt y, ông vừa định vươn tay lấy ly trà, bên cạnh bỗng nhiên nổi lên một trận gió lạnh lẽo kỳ quái. Ông ngạc nhiên một chút, trong phòng này có lắp điều hòa đang thổi gió sao?
Lúc này, chỉ thấy Thượng Thanh bấm một chỉ quyết quái lạ, bắn về một hướng khác, trận gió kia nháy mắt không thấy hình thấy bóng luôn. Ngón tay Du Diên Thận chạm vào ly trà, nóng rẫy luôn.
Đến lúc này ông không thể nào không nhận ra có điều gì đó sai sai, ngẩng đầu nhìn Thượng Thanh, “Có phiền phức gì ư?”
Thượng Thanh để bác mình an tâm lắc đầu trả lời, “Không phải, là do cháu có nuôi một con... quỷ sai, hắn tương đối nghịch ngợm, bác thứ lỗi.”
Du Diên Thận thở phào nhẹ nhõm, dùng trí tưởng tượng có hạn của mình mà suy nghĩ một chút, cảm thấy nuôi một con quỷ sai chẳng khác gì lắm so với nuôi một con chó, vì thế nghiêm túc nói: “Sủng vật phải quản giáo cho kỹ, bằng không nó trèo lên đầu mình ngồi thì không hay.”
Nói xong, ông hướng về phía không trung hung hăng dạy một trận, “Ta là bác của chủ nhân ngươi, ngươi phải cung kính chút mới phải. Lần này ta không tính toán với ngươi, nếu có lần sau sẽ phạt nặng.” Dứt lời, ông bưng ly trà lên nhấp một ngụm, tự nhận mặc dù đối phương là sinh vật linh dị nhưng mình cũng phải tỏ ra uy nghiêm của trưởng bối.
Thượng Thanh nhịn cười, ngoan ngoãn trịnh trọng gật đầu, “Không sai, phải phạt!”
Du Diên Thận dù sao cũng là quý nhân nhiều việc, uống được mấy chén trà liền phải rời đi. Thượng Thanh tiễn ông ra cửa, sau khi trở về phòng khách, nhấc chân dùng sức nghiền xuống dưới... Bên tai vang lên một tiếng hít khí lạnh, Phó Liễm Tri cầu xin khoan thứ, “A Thanh ơi, đừng giẫm nữa, muốn giẫm vậy chuyển sang giẫm chỗ khác đi...”
Thượng Thanh hừ lạnh, “Đường đường là quỷ vương một giới, ra ngoài đùa giỡn người cao tuổi không thấy xấu hổ à?”
Phó Liễm Tri cẩn thận từng chút một dịch chóp đuôi ra ngoài, “Đâu có đùa đâu, trời nóng quá, ta giúp ông ta hạ nhiệt tí thôi mà. Miễn cho ông ta ra mồ hôi toàn thân, gió thổi lại bị bệnh.”
Thượng Thanh mặc kệ hắn nói hươu nói vượn, quen cửa quen nẻo uy hiếp hắn, “Nếu còn có lần sau nữa, tôi sẽ chặt đuôi anh ra nấu canh uống đấy.”
Phó Liễm Tri cẩn thận lén lút giấu kỹ cái đuôi dài ngoằng ngoẵng của hắn đi. Nén một tiếng thở dài, người muốn cướp người của hắn càng lúc càng nhiều mà. Hình người nơi đâu, hình ơi...
Tuy rằng ở trong nhà mới, nhưng Thượng Thanh vẫn luôn chú ý thế cuộc trong Chu gia. Hiện giờ Chu gia đã loạn đến mức nhìn rõ ràng hết rồi. Các loại tin tức bất lời cho Chu thị liên tục bị tuồn ra, giá cổ phiếu hạ thập kỷ lục, nhà cũ Chu gia ngày nào cũng có người đến người đi. Triệu quản gia mỗi ngày đều gọi điện thoại cho Thượng Thanh, hỏi bóng hỏi gió xem bao giờ y định trở về. Chuyện buôn bán Thượng Thanh không hiểu, mà Du Diên Thận thì không hổ là nhiều năm làm người nằm quyền như vậy, đánh đòn nào trúng đòn ấy, một đao chặt ngay ở nơi mà Chu Chính Lương khó lòng phòng bị nhất.
Ngày hôm cổ phiếu Chu thị xuống đáy tận cùng, Thượng Thanh nhận được điện thoại của bác y. Du Diên Thận đầu tiên hỏi y có ăn cơm ngon không, ở có quen thuộc không, sau đó mới lên tiếng hỏi: “Cháu có muốn Chu thị không?”
Thượng Thanh nghi hoặc hỏi: “Cháu muốn nó làm gì?”
Du Diên Thận giọng điệu đầy tự hào, “Cũng đúng, với bản lãnh của cháu, Chu thị đâu có xứng tầm. Đợi cháu tốt nghiệp xong, hoàn toàn có thể đến chỗ bác đây, làm cố vấn cho bác, ha!”
Thượng Thanh dở khóc dở cười, “Bác à, bác gọi điện chính là vì việc này sao?”
Du Diên Thận giải thích, “Vốn ta cũng không cần thiết phải phá hủy Chu thị, suy cho cùng đó cũng liên quan đến vấn đề làm công ăn lương nuôi gia đình của mấy ngàn người. Người ta muốn đối phó chỉ có Chu Chính Lương mà thôi, chỉ cần đuổi tên đó ra khỏi Chu thị, tên đó còn lật được sóng gió gì chắc. Nếu cháu không muốn Chu thị, vậy cứ để cho bọn họ trai cò đánh nhau đi.”
Kết thúc cuộc trò chuyện với bác mình, Thượng Thanh suy nghĩ một lát. Chu Chính Lương nói thế nào cũng là kẻ thù của mẹ y, không thể để cho bác một mình báo thù được. Vì thế, y liền gọi điện cho Chu Chính Lương.
Âm thanh Chu Chính Lương cực kỳ nóng nảy, có thể tưởng tượng đực dạo này đã chịu bao nhiêu sứt đầu mẻ trán, “Tôi không rảnh nghe anh kể lể đâu, có chuyện thì tự nghĩ cách mà giải quyết.”
Thượng Thanh nhíu mày, trực tiếp dứt khoát nói: “Tôi và bác đều biết nhau rồi... Ông hẳn chưa quên bác tôi là ai đâu nhỉ?”
Đầu bên kia Chu Chính Lương trầm mặc, qua điện thoại cũng có thể nghe được tiếng thở dốc ồ ồ của ông ta. Mãi một hồi lâu, ông ta mời cười lạnh một tiếng, “Hóa ra là Du gia đối phó bố mày... Mày muốn thế nào?”
Thượng Thanh cảm thấy có chút buồn cười, một kẻ ngu ngốc bị quần đến mức này rồi mà vẫn chưa biết ai ra tay đối phó như ông ta, thế mà cũng có thể bày ra được một trò lớn như này. Thực sự không sợ người ngu, chỉ sợ người xấu mà thôi.
Y đọc một địa chỉ: “Đến một chuyến đi, chấm dứt hết sự tình giữa ông và mẹ tôi. Ông cũng không muốn đối mặt với Du gia một mình, phải không?”
Điện thoại ngắt máy, y chắc chắn Chu Chính Lương nhất định sẽ đến. Người này cả đời đều chỉ biết theo đuổi quyền thế tiền tài, cho dù có một tia cơ hội ông ta cũng sẽ không bỏ qua. Quả nhiên mấy tiếng sau, một chiếc xe ô tô màu đen chạy đến trước cổng biệt thự nhỏ. Chu Chính Lương dẫn theo mấy tên vệ sĩ đi tới.
Thượng Thanh đứng trong sân, không còn người nào khác, chỉ có tiếng nước phun xèo xèo từ những vòi nước tự động tưới cây trong sân. Chu Chính Lương đảo mắt nhìn bốn phía, không thấy có mai phục, liền dẫn người đi tới, “Mày muốn thế nào?”
Thượng Thanh đánh giá ông ta từ trên xuống dưới. Người này không còn uy phong như lần đầu tiên gặp mặt, âu phục trên người đầy nếp nhăn, hẳn là đã mấy ngày chưa kịp thay đồ. Chu Chính Lương bị y nhìn có chút chột dạ, nhưng nghĩ đến thiếu niên trước mắt này là đứa con về mặt huyết thống của ông ta, tự động trở nên sĩ diện lên, miễn cưỡng hạ giọng điệu mềm nhẹ, nói rằng: “Bố không biết Du gia đã nói gì với anh, nhưng anh phải nhớ kỹ, tôi mới là bố anh. Bọn họ dù sao cũng chỉ là người nhà bên ngoại, anh đừng có bị bọn họ lừa. Phải hiểu rõ, huyết thống chính là chém không đứt được đâu...”
Thượng Thanh cười giễu cắt ngang lời ông ta, “Ông đã cấu kết với Ngưu Thắng một thời gian dài như vậy, ông ta không nói cho ông hay, không nên tùy tiện bước chân vào nhà của một Huyền thuật đại sư sao?”
“Cái gì...” Chu Chính Lương sửng sốt, chỉ thấy Thượng Thanh vung tay lên, cửa lớn biệt thự ầm ầm đóng lại.
Vệ sĩ lập tức chạy qua đẩy cánh cổng ra, cánh cửa sắt nhìn trông rõ lỏng lẻo nhưng lại không nhúc nhích tí nào. Mấy vệ sĩ liếc mắt nhìn nhau, quay về vây quanh Thượng Thanh thành hình bán nguyệt.
Thượng Thanh chẳng hề ném cho bọn họ một ánh nhìn, chỉ ngồi xuống, nhẹ ấn lên mặt đất một cái, vài đường quỹ tích phát ra chùm tia sáng.
Chu Chính Lương lùi về phía sau vài bước, lùi tới sau lưng vệ sĩ, miễn cưỡng ổn định tinh thần, khẽ gầm lên: “Mày rốt cục là muốn làm gì? Tao là bố mày đấy, chẳng lẽ mày còn muốn giết cha sinh thành ra mày hay sao? Mày không sợ bị sét đánh à?”
Thượng Thanh kinh ngạc ngẩng đầu, “Ai nói tôi muốn giết ông?”
Chu Chính Lương không tin y, bản thân ông ta vốn là kẻ lục thân không nhận, làm sao có thể tin người khác sẽ có điểm mấu chốt cơ chứ?!
Thượng Thanh hơi lắc đầu, đánh ra nét cuối cùng, mới lên tiếng, “Trận pháp này, nhìn có quen mắt không?”
Chu Chính Lương sững sợ, theo bản năng thuận theo lời nói mà cúi đầu nhìn... Pháp trận này, pháp trận này là --
Toàn thân ông ta run, da thịt trên mặt run bần bật, trong mắt tràn đầy sợ hãi. Ông ta không phải là người giới huyền học, đời này cũng chỉ biết được một cái trận pháp, đó chính là Huyền thiên nghịch mệnh trận mà Ngưu Thắng từng giúp ông ta bày trận. Mà lúc này, trên mặt đất chính là một bộ Huyền thiên nghịch mệnh trận, ông ta vừa vặn đứng ở phía trên một đầu pháp trận, còn đầy bên kia thì đang đặt một chiếc cài áo bằng ngọc thạch.
Thượng Thanh có lòng tốt giải thích giùm: “Cây cài áo này có lẽ ông chưa từng thấy bao giờ, đây là đồ năm đó mẹ vẫn mang theo bên người, trước khi chết đã giấu ở trên núi.”
Chu Chính Lương phản bác trong vô thức, “Không thể nào! Tao đã kiểm tra toàn bộ đồ tùy thân của cô ta.”
Thượng Thanh cạn lời lắc đầu, “Cái đầu óc này của ông ấy à...” Y mới lười đi móc mỉa trí thông minh của một kẻ như vậy, tiếp tục nói: “Năm đó, ông và mẹ đổi mệnh cách cho nhau, tôi thân là con trai các người lại không thể để mặc sai lầm như vậy cứ thế tiếp diễn. cho nên, hôm nay tôi liền làm một việc thiện, đổi lại cho các người.” Y ngẩng đầu cười, hai cái lúm đồng tiền nhỏ xuất hiện, “Không cần cảm ơn.”
Chu Chính Lương nhìn y, vẻ mặt như đang nhìn một con ác quỷ, trong mắt tràn đầy trán ghét cùng sợ hãi, “Mày, mày để tao đổi mệnh với một người chết?”
Thượng Thanh lạnh lùng đáp: “Nhặt được đồ của người khác vốn dĩ nên trả lại, lúc học tiểu học thầy cô không dạy ông sao?”
Nói rồi y không để ý Chu Chính Lương còn lời nào muốn nói, trực tiếp khởi động trận pháp. Ánh sáng yếu ớt trong nháy mắt bùng rực lên, hoa văn bát quái trong trận pháp chậm rãi chuyển động, Chu Chính Lương chỉ cảm thấy toàn thân chấn kinh đau nhói, ông ta không nhịn được rống thảm một tiếng. Ông muốn chạy đi, nhưng nào có thể chạy trốn được? Không rõ là loại sức mạnh nào đó đang kìm kẹp hai chân ông ta lại, làm ông ta căn bản không thể nhúc nhích được.
Cũng không biết cơn đau giằng co bao lâu, ánh sáng yếu ớt dần, cả người Chu Chính Lương toàn mồ hôi xụi lơ xuống đất. Mấy người vệ sĩ căn bản không biết vừa mới xảy ra chuyện gì, chỉ có thể cảnh giác bảo hộ bên người mục tiêu, cẩn thận chú ý động tác của Thượng Thanh.
Thượng Thanh cẩn thận nhặt cây trâm cài ngực lên, nhìn Chu Chính Lương, “Mệnh cách đã đổi lại, nửa đời sau của ông, nhất định phải hưởng thụ cho bằng hết nhé.”
Sau đó y phất tay lần thứ hai, một luồng lực đạo kỳ quái ném bay Chu Chính Lương cùng mấy người vệ sĩ ra ngoài, cánh cổng lớn mở ra rồi lại khép lại, trong sân khôi phục tình trạng ban đầu.
Một người vệ sĩ đỡ Chu Chính Lương dậy, chợt giật mình nhìn, sao mới một lát thôi mà cố chủ lại già thêm cả mấy chục tuổi vậy?
Chu Chính Lương lại chẳng còn tâm tình nào quan tâm đến điều này, cố nén lại thân thể không khỏe, “Nhanh, về Chu thị trước...” Ông ta lần này tới vốn là muốn lợi dụng Thượng Thanh đọ sức với Du thị một chút, không nghĩ tới lại bị con thỏ nhỏ chết tiệt này lợi dụng ngược lại. Hơn nữa còn bị thay đổi mệnh cách... với một người chết!
Nhưng mà, nhóm người vừa mới lên xe, điện thoại Chu Chính Lương liền vang lên, người gọi đến là thư ký của ông ta, ấp a ấp úng nói: “Chu, Chu tổng, ngài bị đuổi khỏi Ban giám đốc rồi...”
Chu Chính Lương cả kinh, “Sao có thể?”
Thư ký nhanh chóng đáp: “Có người trắng trợn thu mua số cổ phần nhỏ lẻ, vốn cổ phiếu mà ngài chủ sở hữu đã bị pha loãng rồi, mọi chuyện đã trần ai lạc định, ngài vẫn nên trở về nhìn một chút đi.” Anh ta nói xong, còn dám chủ động cúp điện thoại.
(*fact: nếu như Du gia mua hết cổ phiếu nhỏ lẻ với giá niêm yết thì chẳng đáng là bao đâu, nhưng nếu như mua với giá cao thì sẽ làm vốn pháp định bị thay đổi, dẫn đến tỷ lệ cổ phiếu sẽ bị chia lại theo số tiền, khi đó mới có khả năng lấy được quyền làm chủ tịch HĐQT, theo mình hiểu pha loãng cổ phần là như vậy)
Chu Chính Lương không rảnh xoắn xuýt chút chuyện nhỏ này, ông ta rống lên một câu, “Mau lái xe!”
Vệ sĩ vội vã nổ máy chạy xa, nhưng đúng lúc này, tiếng chuông di động lại vang lên. Chu Chính Lương nhận điện thoại lần thứ hai, đầu bên kia vang lên một giọng nữ: “Chào ngài, xin hỏi ngài là Chu Chính Lương tiên sinh có đúng không? Tôi gọi từ Trung tâm tư nhân kiểm tra sức khỏe Triều Hoa...”
Chu Chính Lương thiếu kiên nhẫn, “Có chuyện gì thì liên hệ với thư ký của tôi ấy.”
Âm thanh của nhân viên đối diện vẫn rất ôn nhu, “Thư ký của ngài nói anh ấy đã nghỉ việc, bảo tôi liên hệ trực tiếp với ngài. Tôi là nghĩ nên tự gọi điện báo cho ngài một chút, lầ kiểm tra sức khỏe lần trước của ngài phát hiện ra trong phổi của ngài có một bóng tối, có khả năng là ung thư, hi vọng ngài tới kiểm tra lại lần nữa...”
Chu Chính Lương chỉ cảm thấy trong đầu có một đạo thiên lôi bổ xuống, ông ta bỗng nhiên nhớ tới, Du Ngâm Điệp... chính là qua đời vì bệnh phổi. Ông ta bất chợt nhớ lại lời Thượng Thanh nói lúc nãy, 'Nửa đời sau của ông, nhất định phải hưởng thụ cho bằng hết nhé.' Nếu như quyền thế, sức khỏe đều bị cướp đi rồi... vậy sau này, ông ta, có phải là xong rồi không?
Nửa đời sau của Chu Chính Lương như thế nào, Thượng Thanh không muốn tốn thêm một tế bào não nào đi quan tâm. Sau khi đổi mệnh cách trở lại, đối với y mà nói thì mọi chuyện đã kết thúc rồi, y không muốn tham gia vào chuyên của Chu gia. Y thu dọn vườn hoa một phen, trồng vài loại hoa mình thích, rồi mời bạn bè tới ăn bữa cơm. Thượng đại sư càng không phát hiện, y hiện giờ càng lúc càng hòa nhập với cuộc sống này.
Lại qua ba, bốn ngày, y nhận được điện thoại của Thiệu Ngôn.
Vị này vẫn luôn nói chuyện dông dài như thế, tám chuyện nhà của Thượng Thanh một hồi lâu, mới nói đến chính sự: “Ngày mai anh phải đến Vân Hoa Quan một chuyến, hai ngày mới có thể trở lại, em giúp anh đưa đón em gái đi học nhé? Vốn em gái anh có thể tự mình ngồi xe buýt, nhưng gần đây ở gần trường học có một đoạn đường đang sửa chữa, giao thông công cộng phải đi đường vòng, mà đi bộ đi học thì xa quá...”
Thượng Thanh lười nghe hết câu, lập tức đáp 'Được' một câu, sau đó trực tiếp cúp điện thoại. Du Diên Thận sắp xếp xe cho y và tài xế, buổi chiều ngày tiếp theo, Thượng Thanh ngồi xe đi đến trước cửa trường học của Thiệu Tĩnh đón người.
Chuông tan học vừa reo lên, từ sân trường đám học sinh lao ra như một viên đạn. Thượng Thanh rất nhanh liền nhìn thấy thân ảnh của Thiệu Tĩnh, chỉ thấy cô bé không vội vã ra khỏi cổng trường, mà là chạy đuổi theo một cô bé khác, nói mấy câu. Sau đó, cô bé kia khẽ lắc đầu, lần nữa xoay người chậm rãi rời xa. Thiệu Tĩnh thở dài, lúc này mới nhìn xung quanh một phen, đi về hướng Thượng Thanh đứng.
Thượng Thanh lại nhìn bóng lưng rời đi của cô bé kia mà khẽ cau mày. Đứa nhỏ rõ ràng là người sống, vì sao trên người lại có oán khí dày đặc như vậy?
Hết chương 52