Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn

Chương 31: Chương 31: Di vật, Không biết tại sao, tuy Thượng Thanh chỉ có một mình...




Edit: hanna

Một loạt dãy nhà thấp lè tè bên đường, ánh đèn thưa thớt, bên trong góc phòng âm u mọc đầy rêu xanh, rác thải cũ mới chất lung tung thành đống, nước bẩn đọng vũng, thỉnh thoảng có mèo hoang chó lạc chạy tới... Đây chính là nơi ở hiện tại của bà nội Trương.

Đoàn người Thượng Thanh cùng tới.

Trước lối vào ngõ chật chội, bà lão già dáng hình nhỏ gầy vươn cổ nhìn xung quanh, trong miệng lầm bầm gì đó, người đi ngang qua đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa.

Trương Mạn Nhân sốt ruột tiến lên đón, “Bà nội!”

Nhưng mà âm dương cách biệt, bà nội Trương đã sớm không nhìn thấy cô.

Mấy người Thượng Thanh đi tới, liền nghe trong miệng bà lão liên tục lẩm bẩm: “Nhân Nhân à, tan học về nhà ăn cơm thôi!”

Tất nhiên là không có ai đáp lời, bà lão già lại gọi thêm một câu: “Nhân Nhân, mau về nhà, bà nội nấu trứng gà nước đường cho cháu này!”

“Nhân Nhân à, về nhà thôi —”

Thanh âm bà lão khản đặc, cứ đứng ở đầu ngõ gọi lớn từng câu lại từng câu như vậy, chờ đợi đứa cháu gái mãi không bao giờ trở về được.

Trương Mạn Nhân đứng bên cạnh thất thanh khóc rống, cô thậm chí có chút hối hận vì giá như đêm đó cô kiên trì thêm chút nữa, cầu xin thành khẩn thêm chút nữa, có lẽ cô đã không phải chết, cũng không để bà nội phải đối mặt với thống khổ kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh thế này...

Du Tử Minh và Mạnh Hoài bên cạnh cũng không được đỏ hoe mắt, lại thấy Thượng Thanh móc ra từ trong ngực một người giấy nhỏ.

Y nói: “Nếu bây giờ chị rời đi, có lẽ sẽ được đầu thai vào mệnh tốt. Nhưng nếu muốn chăm sóc bà nội chị qua trăm tuổi, nói không chừng đời sau không còn được làm người nữa đâu, chị có nguyện ý không?”

Trương Mạn Nhân ngơ ngác một lát mới nghe hiểu ý của y, nhanh chóng khẳng định: “Tôi nguyện ý, tôi nguyện ý!”

Thượng Thanh liền vẽ một đạo phù lên người giấy, người giấy rơi xuống đất càng lúc càng lớn lên, tương đương với kích cỡ của một người bình thường. Tiếp đó y đưa tay ra kéo Trương Mạn Nhân thượng lên thân người giấy.

Người giấy động đậy vài lần hóa thành bộ dáng Trương Mạn Nhân, thoạt nhìn y như người bình thường không khác gì cả.

Thượng Thanh nói: “Tuy rằng tôi giúp chị, song không thể thả mặc chị làm hại thế gian. Chị nhập vào trong hình nhân người giấy này sẽ không thể bước chân ra khỏi nhà một bước, bằng không sẽ hồn phi phách tán. Đợi khi bà nội chị qua đời, tôi sẽ đến tiễn bà cháu cả hai người cùng rời đi.”

Trương Mạn Nhân vô cùng vui mừng, “Tôi hiểu rồi, cảm tạ ngài.”

Cô móc ra từ trong cổ một viên hạt châu đỏ như máu, nâng lên trước mặt: “Đại sư, cảm tạ ngài nhiều lần giúp tôi. Hạt châu này là khi còn bé cha tôi đưa cho tôi, tôi vẫn luôn đeo nó ở trên người. Lúc tôi chết trong lòng tràn ngập phẫn nộ và không cam lòng, song nhờ có hạt châu này mới có thể bảo trì lí trí. Tôi không có gì để báo đáp ngài, nên cái này đưa cho ngài.”

Hạt châu trên tay người giấy lóe lên ánh sáng màu đỏ, giống như một viên than đang nóng cháy. Lại chẳng hiểu vì sao, Thượng Thanh có loại cảm giác kỳ quái rằng hình như trước đây y đã từng nhìn thấy thứ này.

Đúng vào lúc này, hạt châu kia bay lên, rơi xuống trước mắt Thượng Thanh.

Thượng Thanh chưa nói gì liền nghe Phó Liễm Tri ghé vào lỗ tai y nói khẽ: “Rất hợp với em.”

Thượng đại sư giơ tay bắt được, thấy hạt châu kia sau khi rơi vào lòng bàn tay y thì sắc đỏ quanh thân hạt dần dần biến mất, thay vào đó từ bên trong biến thành ánh sáng màu vàng, phát ra kim quang sáng lạn, sau đó từ từ biến mất vào trong lòng bàn tay y

Cùng lúc đó, trên người Thượng Thanh cũng phát ra kim quang giống như vậy, kim quang kia càng lúc càng sáng rực, chói lòa đến mù mắt, mấy phút sau mới dần tắt đi.

Cho dù như vậy, trên người Thượng Thanh vẫn còn một tầng nhàn nhạt, chỉ có nhân tài mở Thiên nhãn mới có thể thấy được kim quang mỏng manh.

Du Tử Minh và Mạnh Hoài đều không rõ xảy ra chuyện gì, song Trương Mạn Nhân lại lo lắng không thôi, sợ mình làm hại ân nhân.

Thượng Thanh mở mắt ra, trấn an cô, “Không có chuyện gì, là chuyện tốt.”

Trương Mạn Nhân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Mấy người tạm biệt Trương Mạn Nhân trở về nhà họ Mạnh. Trong phòng ngủ, Phó Liễm Tri hiện ra thân hình hỏi: “Vừa nãy là thứ gì vậy?”

Thượng Thanh trầm mặc chốc lát, “Thiên đạo thưởng thiện phạt ác, làm chuyện tốt sẽ có công đức, làm chuyện xấu ắt mang nghiệt lực.”

“Thể nhưng thể chất tôi đặc thù, tuy rằng nhập luân hồi cũng không được thiên đạo che chở. Lúc trước tôi dù có làm bao nhiêu chuyện tốt đi chăng nữa cũng chưa bao giờ thấy trời cao cho tôi công đức. Không biết hạt châu này là thứ gì mà lại có một ít quyền năng của thiên đạo... Hừ!”

Phó Liễm Tri thăm dò thân thể một lần, đuôi lại không tự chủ được đi quấn một vòng, vừa vặn vây Thượng Thanh ở trong trung tâm, chóp đuôi cực kỳ có tâm cơ đặt ở sau lưng thiếu niên, miệng nói rằng: “Cho nên cái vừa nãy kia chính là kim quang công đức thiên đạo nợ em? Bạn nhỏ à, tuổi trẻ vậy đã làm bao nhiêu việc tốt, đây là muốn tu thành Kim thân bồ tát hử?”

Thượng Thanh trừng mắt nhìn hắn, Phó Liễm Tri khẽ mở giơ hai bàn tay lên, ý bảo: Tùy tiện nhìn tí thôi mà.

Liền thấy ngón trỏ Thượng Thanh hơi cong lên, bắn ra một tấm bùa, trên lá bùa như mọc ra một đôi mắt bay tới chóp đuôi của Phó Liễm Tri, 'đùng' một tiếng, chóp đuôi đen thùi lùi kia bị nổ thành một đóa hoa.

Thượng Thanh hừ: “Đã nói rồi, bỏ cái đuôi xa tôi ra chút!” Nói xong cũng không thèm trả lời câu hỏi vừa nãy của quỷ vương, tự mình bò vào ổ chăn đánh một giấc.

Phó quỷ vương ngây ngốc một hồi lâu, mắt thấy người trên giường đã say ngủ, không thể làm gì khác hơn là cảm thán một tiếng, tiện tay nhéo một chút âm khí tu bổ vào đuôi của mình.

Đồng thời trong lòng hắn tính toán cứ tiếp tục thế này thì bao giờ hắn mới tu được ra hai cái chân đây...

Ngày tiếp theo là ngày cuối cùng bọn họ du lịch tại trấn Bạch Thủy, Thượng Thanh cuối cùng cũng coi như có thời gian đi thăm chỗ nguyên chủ lớn lên.

Du Tử Minh và Mạnh Hoài tất nhiên là cũng muốn đi theo, bên người còn có một vị quỷ vương tàng hình nữa. Thượng đại sư bỗng có một loại cảm giác dẫn cả nhà đi chơi khó giải thích nổi.

Chỗ nguyên chủ lớn lên là một làng nhỏ ở phía đông trấn Bạch Thủy, nghe nói gần đây đang sửa đường, mấy người ngồi xe đến hết đường nhựa, sau đó chỉ có thể đi bộ tới. phihan.wordpress

Du Tử Minh trong tay còn mang theo một con diều bạch tuộc, xấu ma chê quỷ hờn, đang nghĩ biện pháp để thả nó lên trời. Mạnh Hoài thì cõng một balo đầy đồ ăn vặt, dọc đường đi miệng chưa từng ngừng lại. Bộ dáng hai người này trông chẳng khác gì đi du xuân cả.

Phía sau Thượng Thanh chậm rãi bước đi, cảm thấy cổ tay y hơi lạnh. Lúc đầu y cũng không để ý lắm, nhưng cảm giác mát lạnh này lại không còn bất động như trước mà là lén lút thăm dò chui vào trong ống tay áo, lan tràn ra khắp cẳng tay nhỏ rồi đến bắp tay, thế mà còn dám bò vào chỗ sâu bên trong hơn nữa...

Ngày hôm nay thời tiết tốt, trên đường người đến người đi, song không ai phát hiện giữa ban mày ban mặt có kẻ lại đang giở trò lưu manh đùa giỡn...

Bước chân Thượng Thanh dừng lại, bàn tay kia một cái bóp nát đoạn âm khí, hai ngón tay thò vào trước ngực lấy ra một tấm bùa, trợn mắt cười lạnh: “Hồn phù của tôi còn chưa bao giờ thu một quỷ vương vào đâu, có muốn hôm nay thử chút không?”

Quanh người phất lên một trận âm phong nho nhỏ, gió thổi lá bùa bay phấp phới, thanh âm Phó Liễm Tri vang lên bên tai, vẫn mang theo ý cười như cũ: “Nghe nói quỷ bị thu vào hồn phù thì sẽ cực kỳ nói gì nghe nấy với chủ, chắc ta không cần đâu chứ? Ta cho rằng ta đã rất nghe lời rồi mà?”

Thượng Thanh hừ lạnh một tiếng, “Còn dám động đậy, tôi sẽ chặt cái đuôi của anh đi nấu canh uống!”

Phó Liễm Tri thở dài, “Muốn chặt cũng là nên chặt tay đi, chặt đuôi làm cái gì... Thôi được rồi, ta bồi tội với em có được không? Phía trước có một cây dâu tằm đang kết trái ngon lắm, ta đi hái cho em vài trái nếm thử nha!”

Thượng Thanh chìa tay ra, trong tay liền có một nắm dâu tằm rơi xuống. Từng quả dâu đã chín biến thành màu tím đen, mỗi quả đều dài bằng nửa ngón tay, thịt quả mập mạp, vừa nhìn là biết được tỉ mỉ chọn ra.

Hai ngón tay thiếu niên cầm một miếng trái cây bỏ vào miệng, nhẹ nhàng nhấp nháp một chút... Quả nhiên, nước quả ngọt ngào tràn đầy miệng. Y trực tiếp dừng bước lại để ăn.

Phía trước Du Tử Minh và Mạnh Hoài phát hiện y không đuổi theo, quay đầu liếc mắt nhìn thì thấy y đang đứng tại chỗ ăn dâu.

Du Tử Minh cầm diều xoa cằm, “Không biết tại sao, tuy Thượng Thanh chỉ có một mình nhưng tui lại có cảm giác rằng hai chúng ta rất giống bóng đèn nhỉ?”

Mạnh Hoài thì lại nuốt nước miếng, “Thượng Thanh ơi, quả dâu kia lấy từ đâu ra thế?”

Thượng Thanh đút quả dâu cuối cùng vào trong miệng, lau tay lên thứ gì đó trong không khí, trả lời, “Hái được trên cây dâu phía trước đó.”

Mạnh Hoài sửng sốt gật đầu, “Ồ...” Trong lòng còn rất nghi hoặc, nếu như cây dâu ở phía trước, vậy sao cậu ấy hái được nhỉ...

Lúc này chợt nghe Du Tử Minh hét to một tiếng: “Á! Diều của tui!”

Hai người bị cậu ta làm cho sợ ngẩng đầu lên, chỉ thấy con diều bạch tuộc kia lảo đảo rơi xuống.

Du Tử Minh nhanh chóng chạy tới nhặt, ai biết chỉ còn cách con diều kia một hai bước, sắc mặt cậu ta đột nhiên biến đổi: “Đậu má!”

Hai người phía sau trơ mắt nhìn cầu ra bày ra tư thế đại bàng giương cánh, chậm rãi ngã ùm xuống...

Gió xuân quét qua, một mùi lạ truyền tới.

Đây hóa ra lại là một cái hố dùng để ủ phân...

Du Tử Minh mặt mũi trắng bệch, “Á mẹ nó! Hai người mau tới kéo tui lên! Sắp tới đùi tui rồi... Đậu má!”

“Ấy, cái này...” Mạnh Hoài xoắn xuýt, “Cái này, chưa đến đầu chắc sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ?”

Du Tử Minh: “...” Sắc mặt cậu ta xanh mét rồi, “Đồ mập chết bầm kia hãy đợi đấy! Đến lúc tui mà đi lên được thì đến công chuyện với tui!”

Thượng Thanh ghét bỏ lùi về phía sau hai bước, quyết định ngày hôm nay sẽ coi như không quen biết hai người này.

Lúc này bên cạnh có một anh trai người địa phương đi ngang qua, nhìn thấy tình cảnh liền cười rộ lên, “Mấy đứa là người ngoài thôn đúng không? Tránh ra tránh ra, để anh tới.”

Mạnh Hoài nhanh chóng tránh ra, đại ca tìm kiếm trong bụi cỏ, lấy ra một cái sào tre, kéo Du Tử Minh ra khỏi hố phân. Mấy người nói cám ơn, anh giai nhanh chóng xua tay, còn cười nói: “Bình thường trong thôn hay có chó rớt lạc vào đó đều là anh đây đến kéo nó ra, đây là lần đầu tiên anh kéo được người ra đấy, ha ha ha!”

Phát sinh chuyện này, ba người cũng không còn tâm trạng đi dạo nữa, trực tiếp mang theo một thân mùi thối đến nhà cô Tào.

Cô Tào nhìn thấy Du Tử Minh thì cười đến chảy nước mắt, nhanh chóng để cậu ta rửa ráy sạch sẽ, rồi cầm quần áo của con trai mình cho cậu ta thay.

Dọn dẹp xong tất cả mọi thứ, cô Tào mới lôi kéo Thượng Thanh cười kể: “Mẹ cháu năm đó là sống ở nhà cô, sau khi mẹ cháu mất, cô vốn nghĩ muốn nhận cháu làm con trai về nuôi. Thế nhưng Mạc đạo trưởng nói cháu mệnh cách đặc thù, người bình thường không áp được, liền bế cháu đi.”

“Ông ấy còn nói từ nhỏ cháu đã thiếu mất một phách, đến năm mười tám tuổi mới có thể tìm trở về... Để cô ngắm xem nào, đúng là lanh lợi hơn nhiều.”

Bà nói có lẽ là đùa giỡn, song Thượng Thanh lại giật mình. Kiếp trước y cũng là cô nhi, chỉ biết có sư phụ không biết cha mẹ là ai. Hơn nữa từ sau khi xuyên việt tới đây, từ trước tới nay chưa bao giờ cảm thụ việc thân thể và hồn phách không hợp. Có thể nào, vốn dĩ không có nguyên chủ ban đầu gì cả, đều chỉ có một mình bản thân y mà thôi? Nơi này... mới thực sự là thế giới của y sao?

Quanh thân chợt lạnh lẽo, như thể bị một luồng khí lạnh ôm vào trong ngực.

Thượng Thanh lấy lại tinh thần, đôi môi khẽ động đậy, liền nghe Phó Liễm Tri ghé vào lỗ tai nói rằng: “Ta hiểu, trên người ta rất lạnh, ta đều biết.”

Cảm giác lạnh lẽo trên người từ từ biến mất, Thượng Thanh cụp mắt, khóe miệng cong lên, hai chữ 'cám ơn' còn chưa thoát ra khỏi miệng, chợt cảm thấy vành tai miết một cái.

Thượng Thanh theo bản năng muốn đi móc bùa ra, lại nghe thấy cô Tào nói rằng: “Đúng rồi, Mạc đạo trưởng và mẹ cháu đều để lại vài thứ, cũng nên đưa lại cho cháu thôi.”

Y lập tức quên mất tai với chả tiếc, đôi mắt mong ngóng nhìn cô Tào mang ra một cái rương gỗ màu đen.

Mở rương ra, phía trên là một đoản kiếm bằng gỗ đào, còn có một vài pháp khí, có lẽ là của Mạc đạo trưởng để lại.

Mà ở phía dưới cùng là một ít đồ trang sức và những thứ linh tinh khác. Làm cho Thượng Thanh chú ý nhất chính là một tờ giấy đăng ký kết hôn màu đỏ. Y cầm lấy, mở ra – bên trong trống rỗng, chỉ có một tấm kìa.

Cô Tào chủ động nói: “Đây là giấy hôn thú của bố mẹ cháu. Nhưng mà cha cháu rất ít khi trở về, sau khi mẹ cháu ra đi, cô đến thu thập lại đồ đạc của em ấy mới phát hiện tờ giấy đăng ký kết hôn này chỉ còn dư lại tấm bìa.”

Thượng Thanh ngây ra như phỗng, mẹ y và ông bố già hư thân kia đã từng kết hôn rồi ư?

Hết chương 31

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.