Edit: hanna
Thượng Thanh lập tức nhớ tới sáu trăm vạn vô duyên vô cớ xuất hiện trong tài khoản, “Ai hứa hẹn gì với anh? Sáu trăm vạn mà đã muốn mua máu của tôi? Nằm mơ đi.”
Phó Liễm Tri cười cười: “Nếu như vậy liền mời em ở lại nơi này làm khách mấy ngày nhé, đợi em nghĩ kỹ càng thêm lần nữa.”
“Hừ, không đi thì không đi.” Thượng Thanh lườm hắn một cái, nhào tới cái giường lớn nhìn trông rất xa hoa thoải mái ở ngay giữa phòng. Giường trong ký túc xá trường học quá là cứng, làm y mấy ngày nay đều ngủ không ngon.
Còn chưa nói tới cái giường này đúng là xứng đáng với vẻ hoa lệ bề ngoài của nó, so với giường của Thượng Thanh còn mềm mại hơn, nằm lên trên cứ như là nằm trên một đám mây vậy, khiến cho Thượng Thanh vốn đã mệt rã rời càng thêm buồn ngủ.
Y ngoắc chân câu cái chăn lại, trùm kín người. Trời đất bao la sao quan trọng bằng ngủ, dù sao trên thân thể con quỷ này không có sát khí, có chuyện gì chờ y tỉnh lại rồi nói tiếp.
Phó Liễm Tri không nghĩ tới cái phản ứng này, mắt thấy người trên giường sắp ngủ say tới nơi, hắn lắc đầu bật cười, “Đúng là bạn nhỏ thú vị.”
Hắn xoay người bay ra phòng ngoài, một con quỷ hình dáng toàn thân to lù lù, đôi đồng tử hiện lên sắc đỏ mờ nhạt vội chạy tới nịnh nọt: “Quỷ Vương đại nhân, ngài đã tìm được người rồi sao? Có cần tôi hù dọa nó một phen, sau đó đâm mù mắt nó, lột da nó...”
Trên mặt Phó Liễm Tri vẫn còn giữ nụ cười nhạt, quay đầu nhìn gã ta, “Ồ?”
Ác quỷ kích động nói, “Ngài yên tâm, giao cho tôi, đảm bảo không đến nửa ngày nó sẽ phải phục tùng cun cút dưới chân ngài... ặc -- ặc – “
Phó Liễm Tri cười nhạt duỗi tay ra, một phát bóp nát đầu của gã, sau đó vân đạm phong khinh chém cho hai lần, thân thể con quỷ bị cắt thành bốn miếng chỉnh tề ngay ngắn.
Ác quỷ kia thế mà vẫn còn sống, con ngươi bắn ra ngoài treo trên thân thể, thống khổ cầu xin người trước mắt.
Phó Liễm Tri lắc đầu một cái, thổn thức vài câu, “Ngươi thực sự là quá tàn nhẫn, kiếp sau nên làm người tốt đi.” Âm khí rợp trời áp xuống, ác quỷ liền bị thôn phệ.
Ngủ một giấc đã đời, Thượng Thanh tỉnh lại vì đói quá. Y xoa bụng mở mắt ra, cảm nhận được âm khí lưu động trong phòng, lười biếng nói: “Tôi muốn ăn sườn cừu non nướng than, sườn xào chua ngọt, cải ngồng non xào tỏi và cháo hải sản.
Trong bóng tối, một âm thanh vang lên vô cùng bất đắc dĩ: “Em đúng là một vị khách có tự giác ghê đấy.”
Thượng Thanh lật người, tiếp tục liệt kê: “Đồ uống phải là trà đen, hoa quả tráng miệng sau khi ăn phải là xoài và dâu tây.”
Một lát sau, trong ánh đèn sáng choang của căn phòng, một tiểu quỷ với bộ dạng ngốc đần bưng một mâm thức ăn nóng hổi tới, không hơn không kém vừa đúng những món mà Thượng Thanh gọi.
Trước tiên Thượng Thanh húp một tô cháo hải sản mùi vị tươi ngon thơm nức, dạ dày đói cồn cào đã được xoa dịu lại, y thoải mái thở dài một hơi, bắt đầu động đũa.
Phó Liễm Tri đứng bên cạnh y, săn sóc hỏi: “Mùi vị thế nào? Có đáng để suy nghĩ lại chuyện hợp tác một chút không?”
Thượng Thanh nghe vào tai trái ra tai phải, đôi mắt lại nhìn chằm chắm âm khi cuồn cuộn quanh thân đối phương. Y phát hiện những chỗ mà âm khí của Phó Liễm Tri liếm qua, xương cốt và hột quả y ăn còn thừa một mảnh cũng không thấy... Âm khí này dùng tốt như vậy, so với người hầu trong nhà dùng máy hút bụi còn tốt hơn ý. Không trách căn phòng này nhìn qua rõ ràng là không ai ở mà lại sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi a!
Ăn uống no nê xong, Thượng Thanh đi lòng vòng quanh gian phòng tiêu thực. Đây là một phòng ngủ có diện tích khoảng chừng một trăm mét vuông, đồ đạc đầy đủ trang trí xa hoa, còn có máy chiếu và đầu đĩa.
Y ngẫu nhiên lôi ra một đĩa phim đặt vào máy, tắt đèn, trên vách tường màu trắng xuất hiện hình ảnh.
Phó Liễm Tri tò mò nhìn, “Bạn nhỏ thời đại này đều có lá gan lớn như vậy sao?”
Thượng Thanh ngồi xếp bằng trên ghế salon, duỗi tay bắt một đoạn âm khí của hắn, “Âm khí này của anh có thể tản ra không?”
Phó Liễm Tri: “Tản thành hình dạng gì?”
Thượng Thanh: “Tản ra khắp phòng, giống như trong chuyện ma ý!”
Phó Liễm Tri vui vẻ đáp ứng, âm khí của hắn vốn không thể hòa hợp tụ lại với nhau, vừa thả lòng một cái liền bay ra khắp nơi, căn phòng lập tức tối om om một mảng.
Âm nhạc rợn tóc gáy đùng một cái vang lên, trong hình rốt cục cũng hiện lên tên phim: 'Ngôi làng ma ám'.
Cảm nhận được âm khi lướt qua mắt cá nhân, Thượng Thanh ôm gối thỏa mãn gật đầu: Phim kinh dị 4D đấy! Ngon!
Phó Liễm Tri bật cười, chỉnh đốn một chút, căn cứ vào hình tượng quỷ quái trong phim, dùng âm khí tạo thành một cái thực thể, tính dỗ dành đứa trẻ một chút.
Cái này so với việc cắt ác quỷ thành nhiều miếng còn khó hơn nhiều, hắn thử mười mấy phút mới thành công. Lúc quay đầu nhìn lại, thiếu niên đã ngủ thiếp trên ghế salon rồi.
Phó Liễm Tri bất đắc dĩ lắc đầu, cuốn lấy người đặt lên trên giường.
Thượng Thanh vẫn trong tình trạng 'bị giam' mấy ngày nay. Mấy ngày này quả thực là mấy ngày thoải mái nhất kể từ khi y xuyên đến thế giới này đến nay.
Y thậm chí cảm thấy lúc trước vì lười nhác thì không nên chạy tới trường học, nên để Phó Liễm Tri bắt y lại sớm một chút mới đúng. Nơi này quá tuyệt vời, lão thiên gia muốn bắt y làm nhiệm vụ cũng không có biện pháp, y cả nhân loại cũng không thấy được một mống chớ nói chi tới những âm hồn khác!
À, tiểu quỷ dưới trướng Phó Liễm Tri kia không tính.
Thượng Thanh ngẩng đầu nhìn về phía tiểu quỷ đần độn kia nói rằng: “Đi chuẩn bị giấy bút cho ta, giấy vàng và chu sa.”
Tiểu quỷ đúng là rất nghe lời, chỉ chốc lát sau là mang đồ vật tới.
Vì thế, vào thời điểm Phó Liễm Tri quay lại liền thấy Huyền thuật sư bị hắn 'giam cầm' đang vẽ bùa.
Phó Liễm Tri không còn gì để nói, nhìn tiểu quỷ kia nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi cứ nhìn y vẽ bùa như vậy? Không phải chán làm quỷ đến mức muốn hồn phi phách tán đấy chứ?”
Tiểu quỷ bị cốc cái đầu lớn đi lòng vòng xung quanh một cách tội nghiệp, ý muốn nói: Không phải ngài nói y muốn cái gì thì chuẩn bị cho y sao?
Thượng Thanh đang vẽ bùa cười nhạo một tiếng, “Muốn nó hồn phi phách tán còn cần bùa à?”
Phó Liễm Tri đi đến trước bàn, sau liền phát hiện trên bàn đã có một đống lớn bùa chú đã vẽ xong, nhìn qua cũng phải chừng hơn một trăm tấm có lẻ.
Hắn định thần nhìn lại, kỳ quái hỏi: “Mấy lá bùa này sao lại không có sóng linh lực?”
Thượng Thanh nhíu mày, hai ngón tay kẹp lấy một lá bùa nhẹ nhàng vung lên, linh khí nhập vào, tia sáng trắng từ lá bùa lóe lên. Y ném lá bùa ra, Phó Liễm Tri nghiêng người né tránh, lá bùa kia rơi trên mặt đất không châm lửa tự cháy, ngọn lửa màu xanh thiêu đốt âm khí tứ phía hầu như không còn chút nào, dẹp ra một mảng đất trống hoác.
Phó Liễm Tri nhìn mảng đất trống kia, âm khi xung quanh chậm rãi bổ sung lại vào chỗ đó. Hắn lại nhìn về phía Thượng Thanh bằng ánh mắt thâm thúy, thiếu niên này... tu vi không ngờ lại cao như thế.
Thượng Thanh đắc ý nhìn một xấp lá bùa trên bàn kìa, “Buổi trưa tôi muốn ăn lẩu, nhanh đi chuẩn bị đi, bằng không tôi cho nổ hết cái phòng này của anh!”
Phó Liễm Tri như thể nhìn một đứa nhỏ nghịch ngợm, nhẹ nhàng mỉm cười, “Đây thật không ngoan, bạn nhỏ không thể nghịch những thứ... nguy hiểm như thế này được.”
Dứt lời, hắn vươn tay bắn ra một đạo âm khí, mục tiêu là xấp lá bùa kia, ý muốn một lưới tóm gọn.
Thượng Thanh cũng đồng thời đánh ra một đạo chỉ quyết, linh khí ở một nơi tràn đầy âm khí như vậy cực kỳ dễ thấy. Sau khi ngăn trở được đạo âm khí kia xong liền lập tức muốn cầm lá bùa lên giấu ở trong ngực, nhưng mà trùng hợp làm sao, một tấm bùa trong đó bị gió thổi bay, phấp phới trong không trung do bị màn giáp công của hai phe sức mạnh đẩy lên.
Động tác Phó Liễm Tri cực nhanh, một đạo âm khí khác vung ra, xem bộ dáng chắc là muốn hủy từng tấm không sót cái nào.
Thượng Thanh cũng không ngờ tới điều này, nhưng y cũng không luống cuống, dù sao tấm bùa này bị hủy, nhưng ít nhiều gì trong ngực y còn đến hàng trăm tấm đấy.
Lá bùa không có linh lực truyền vào chính là một tờ giấy lộn, tuyệt đối không thể ngăn cản công kích của Phó Liễm Tri, hai người đều nghĩ như vậy. Thế nhưng, không ngờ rằng sau khi lá bùa bị âm khí bắn trúng cũng không nát thành mảnh nhỏ mà lóe lên ánh sáng trắng – phù thành.
Lá bùa lóe lên ánh sáng trắng phất phơ rơi xuống, hai người đồng thời dừng lại.
Thượng Thanh chưa từ bỏ ý định, nhặt lá bùa vừa mới vứt lên, soạt một tiếng, ngọn lửa màu xanh bùng lên, âm khí xung quanh đều bị thiêu mất một khoảng, cùng với những tấm bùa bình thường có hiệu quả y hệt nhau.
Y ngẩng đầu nhìn Phó Liễm Tri: “Âm khí của anh thật kỳ quá.”
Mọi người đều biết không thể dùng âm khí vẽ bùa. Cho dù là một huyền thuật sư sau khi chết biến thành quỷ hồn đều không thể dùng âm khí vẽ bùa. Bằng không thế giới này có mà loạn hết.
Cho nên, nhất định là Phó Liễm Tri có điều cổ quái.
Phó Liễm Tri cũng đang đối mắt lại Thượng Thanh. Hắn không phải lần đầu tiên nhìn thấy bùa chú nhưng trước đây khẳng định chưa từng thấy âm khí của hắn có thể làm ra bùa. Nếu nói âm khí của hắn có gì quái lạ thì không bằng nói bùa mà vị bạn nhỏ này vẽ có điều quái lạ càng đúng hơn.
Thượng Thanh đánh giá hắn từ trên xuống dưới, âm khí người này có thể kích hoạt bùa chú đó! Phải biết vẽ bùa khó khăn nhất là bước đẩy linh lực vào trong bùa, không có linh lực bùa chú đều là giấy lộn.
Huyền thuật sư bình thường đều trong quá trình vẽ bùa sẽ chậm rãi đẩy linh khí vào trong bùa, cuối cùng mới có thể tạo ra bùa hoàn chỉnh. Thượng Thanh thiên phú cao, cả người lại lười biếng, cho nên nghĩ ra một biện pháp đó là trước vẽ hết phù ra rồi đợi đến khi cần dùng thì dùng linh lực kích hoạt.
Nhưng linh lực của y cũng không phải vô cùng vô tận. Nếu như âm khí của người này có thể kích hoạt bùa, đây chẳng phải tương đương với việc y có một cái sạc dự phòng cho bùa chú sao?
Nghĩ tới đây Thượng Thanh liền hất cằm, “Anh muốn máu của tôi đúng không? Chúng ta thương lượng đi, mỗi tháng anh kích hoạt cho tôi ba trăm tấm.. không, năm trăm tấm bùa, tôi cho anh ba giọt máu mỗi tháng.”
Phó Liễm Tri vừa nghe liền hiểu y định đánh chủ ý gì, khẽ cười lắc ngón tay, “Một tháng năm giọt máu, giá tăng rồi.”
Thượng Thanh híp mắt nhìn hắn, “Một tháng một ngàn tấm, tôi cũng tăng giá đấy.”
Cuối cùng hai người đều lui một bước, một tháng bốn giọt máu đổi sáu trăm tấm bùa.
Thượng Thanh lấy hết bùa trong ngực ra, “Trước tiên anh kích hoạt cho đống bùa này đi, tôi cho anh một giọt máu.”
Phó Liễm Tri cũng không sợ y nuốt lời, vung tay lên một cái là âm khí cuồn cuộn tràn ra, từng lá bùa một bị lật lên, ánh sáng trắng lóe lên rồi lại biến mất, chỉ chốc lát sau là hoàn thành.
Thượng Thanh đếm đống bùa của mình, giống như một ông thần giữ của đang đếm tiền, nghe thấy Phó Liễm Tri hỏi: “Máu của ta đâu?” Y nào có để ý tới đối phương, thản nhiên thuận theo nói: “Anh tự tới mà lấy.”
Sau đó phát hiện một bóng người tới gần, một bàn tay lạnh lẽo đè xuống cổ của y, Thượng Thanh mới giật mình tỉnh lại, “Anh định làm cái gì đấy?”
Phó Liễm Tri chỉ chỉ cổ của y, nhắc nhẹ, “Máu đó.”
Thượng Thanh: “Anh còn định hút máu ở cổ? Anh là quỷ hút máu à?”
Phó Liễm Tri bất lực buông tay, “Vậy em bảo cắn chỗ nào?”
Thượng Thanh suy nghĩ một chút, miễn cương duỗi cái chân mình ra.
Phó Liễm Tri cúi đầu nhìn cái chân trắng mịn kia, khóe miệng cong lên, con ngươi đen kịt lại, “Em muốn tôi liếm chân em hử?”
Thượng Thanh nói rõ hùng hồn, “Hút chỗ nào mà chả là hút, không phải đều là máu của tôi sao? Còn có muốn nữa không hả?”
Phó Liễm Tri nhìn cái chân đang giơ lên lơ lửng, tinh xảo trắng mịn, như là dùng bạch ngọc điêu khắc thành. Nếu như chặt cái chân này ra đặt vào làm bộ sưu tập, nhất định sẽ khiến người ta thích mê không buông tay... Hắn lắc đầu một cái: “Vẫn là chuyển qua chỗ khác đi.”
Cuối cùng, hai người đồng thời thỏa hiệp, quyết định cắn ngón tay.
Thượng Thanh ngồi trên giường, đưa tay trái ra. Ngón tay thon dài trắng nõn, đầu ngón tay ửng lên màu hồng nhạt, móng tay ánh lên màu nhũ bóng khỏe mạnh, khớp ngón tinh xảo đáng yêu. Đây là bàn tay của một thiếu niên còn chưa phát triển hoàn toàn, xinh đẹp như là một tác phẩm nghệ thuật.
Phó Liễm Tri cúi người xuống, nâng ngón tay như ngọc kia lên.
Thượng Thanh chỉ cảm thấy đầu ngón tay bị một cảm giác lạnh lẽo mà dịu dàng bao vây lấy, sau lưng y tê trần, trừng mắt nhìn đối phương, “Muốn cắn thì cắn nhanh lên!”
Phó Liễm Tri khẽ cười, cần thận đâm thủng lớp da, một giọt máu nóng bỏng rơi vào cổ hòng.
Trong nháy mắt, âm khí lưu chuyển, hồn thể của hắn ngưng lại mấy phút, linh hồn vẫn luôn như bị xé rách đau nhức lập tức giảm bớt đi rất nhiều, hiệu quả phải nói là cực kỳ rõ ràng.
Nhưng mà hắn vẫn không có ngừng lại, cứ quỳ đó liếm láp vết thương nhỏ kia từng chút từng chút một, đầu lưỡi chạm vào đầu ngón tay mang lại cảm giác tê tê ngứa ngứa.
Thượng Thanh không nhịn được rút ngón tay về, “Đủ rồi nha, bữa trưa tôi muốn ăn lẩu, anh mau đi chuẩn bị đi!”
Phó Liễm Tri còn chưa thỏa mãn lắc đầu một cái, vẫn chưa liếm đủ mà.
Thượng Thanh lại hiểu lầm ý của hắn, cao giọng chất vấn: “Ý của anh là gì hả? Con gái một tháng rụng dâu còn phải ăn táo đỏ uống nước đường đấy, tôi ngay cả lẩu cũng không thể ăn à?”
Hết chương 7