Edit: Hanna
Sáng sớm, trong một căn phòng của một khu nhà nghỉ cũ nát, thiếu niên xoa xoa thái dương rời giường, đi vào phòng vệ sinh nhỏ hẹp bắt đầu rửa mặt.
Trong gương phản chiếu lại một khuôn mặt ngây ngô, nhìn ước chừng mười bảy mười tám tuổi, mái tóc màu hạt dẻ có chút ngổn ngang, tướng mạo cực kỳ thanh tú, đôi con ngươi đậm màu, khiến người ta nhìn có cảm giác đơn thuần đến không ngờ. Lúc cười rộ lên bên miệng có một cặp đồng điếu, bên trái còn lộ ra một cái răng nanh nhọn hoắt nho nhỏ.
Bên ngoài hành lang rộ lên tiếng ồn ào. Cho đến khi thiếu niên rửa tay xong, bên ngoài đã cãi nhau sắp tung nóc nhà, ầm ĩ tới mức chấn động màng nhĩ của mọi người.
Thượng Thanh lắc đầu, nguyên chủ nghèo đến nỗi còn mỗi cái quần, phải sống ở nhà nghỉ cách âm kém tới mức muốn thăng thiên này. Y kéo cửa ra, một bác gái vóc người cường tráng đứng giữa hành lang chửi ầm lên: “Lưu Kiến Quốc, ông cút ra đây cho tôi! Ông trốn ở cái phòng nào hả, đừng để đến lúc lão nương đạp cửa nhà ông! Mẹ nhà ông chứ, lão nương nấu cơm sinh con cho ông, ông thế mà dám đi nuôi tình nhân nhỏ hả? Ông cút ra đây cho tôi!”
Bác gái cực kỳ ngang ngược, vừa chửi bới vừa cạch cạch vỗ cửa hai bên hành lang. Có người bị bà đánh thức, có người nghe thấy động tĩnh muốn ra xem trò vui, tất cả đều chạy ra, thấy là chuyện muốn bắt gian liền tới tấp bắt đầu vây xem.
Mắt thấy sắp gõ đến cửa nhà Thượng Thanh, y dựa vào cạnh cửa, miễn cưỡng nói: “Đừng gõ nữa, chồng bà không có ở đây đâu.”
Bác gái nghe thấy tiếng nói liền quay đầu lại, vẻ mặt hung hãn: “Cậu là ai? Cậu nhìn thấy tên tử tiệt kia?”
Thượng Thanh đánh giá bà vài lần, trả lời rằng: “Cung phu thê nhà bà rất hòa thuận, cung tử nữ cũng thuận lợi, cuộc sống gia đình hẳn là rất hạnh phúc phải không? Gần đây do mệnh phạm tiểu nhân, sợ là bị người mưu hại. Chồng bà không đi vụng trộm, ông ta chỉ là mắc bệnh mà xấu hổ không dám nói cho bà biết. Không tin và đi bệnh viện xung quanh đây tìm chút đi, không thì gọi điện thoại cho bạn ông ta hỏi chút.”
*Cung phu thê thể hiện những chuyện liên quan đến vợ chồng, cung tử nữ là chuyện con cái. Hai cái này thuộc nhân tướng học.
Bác gái có chút ngờ vực: “Cậu thanh niên còn biết coi số mạng cơ à? Không phải lão bất tử kia thuê người lừa gạt tôi chứ?”
Thượng Thanh ngáp một cái, y có chút chưa tỉnh ngủ, biểu tình lười nhác như muốn viết hoa in đậm: Tin hay không thì tùy.
Có kẻ xem trò vui lớn giọng nói: “Chị gái, chị gọi điện hỏi xem thử, xem tiểu tử này có phải kẻ lừa đảo hay không. Nếu đúng chúng ta giúp chị bắt hắn đến đồn công an!”
“Đúng vậy, gọi điện hỏi chút đi!”
“Không sai!”
Bác gái cũng sảng khoái, lập tức lấy di động ra gọi điện, “Này lão Trương, lão kia nhà tôi có phải ở chỗ ông không? Đúng vậy, ta đang tìm ổng đây, tìm cả tối cũng không tìm thấy ông ta đâu... Cái gì? Nằm viện? Ông ta sao vậy? A ha ha ha cắt bệnh trĩ hả? Này thì có gì mà không dám nói với tôi chứ ha ha ha! Được, tôi biết rồi, tôi tới xem ông ấy ngay đây!”
Cúp điện thoại, trên mặt bác gái đã tràn đầy hỉ khí, “Ha ha ha người kia nhà tôi đi bệnh viện cắt trĩ mà xấu hổ sợ tôi chê cười nên không nói với tôi. Tôi sao có thể cười lão được chứ ha ha ha ha ha!”
Bà nói cám ơn với Thượng Thanh, rồi xin lỗi những người xung quanh, vui sướng bước ra ngoài, bảo là muốn trở về nấu canh bồi bổ dinh dưỡng cho ông chồng nhà mình. Bộ dáng trông hết sức phấn khởi, ai không biết còn tưởng chồng bà không phải đi cắt trĩ mà là đi sinh cho bà một đứa nhóc mập mạp đấy. . Đọc truyện hay tại — TгЦмt гuуeИ. v N —
Náo nhiệt qua đi, nhưng quần chúng ăn dưa vẫn chưa giải tán. Mọi người túm năm tụm ba lại thảo luận chuyện vừa rồi, ánh mắt nóng rực chăm chú lên trên người Thượng Thanh. Còn sống, còn sống đó, bọn họ ngày hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy một cao nhân còn sống sờ sờ ra đó!
Một đại ca sốt sắng nghiêng người, “Cậu em này, chú có thể coi cho anh một quẻ được không? Giá cả có thể thương lượng.”
Thượng Thanh phất phất tay, “Hôm nay không được, tôi bận rồi.” Nói rồi cũng không thèm để ý người khác nghĩ thế nào, trực tiếp đóng cửa, chặn lại hết những đôi mắt xò xét kia bên ngoài.
Qua một trận láo nháo như thế, chút ngái ngủ của y cũng biến mất rồi. Trở về nhà đổ nửa bình nước khoáng ra, tự mình lẩm bầm: “Tránh xa chút đi. Trên người có bao nhiêu lạnh không tự biết à?”
Y uống hết nửa bình nước khoáng còn lại rồi đặt lên bàn, tiếp đó đến phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, lúc này mới xoay người lại đánh giá âm hồn đi theo sau y từ nãy tới giờ.
Âm hồn này là một nam quỷ, tử trạng rất thê thảm: toàn bộ cái đầu như bị nát bét hết luôn, giống như một quả hồng thối treo lắc lư trên cổ, vừa nhìn là biết qua đời trong tai nạn xe cộ. Gã tỉnh tỉnh mê mê đi theo sau lưng Thượng Thanh, lúc bị ghé bỏ thì lùi ra sau một bước, thấy Thượng Thanh muốn đi thì lập tức đuổi theo.
Những hồn ma như này đều là hồn ma mới, vẫn còn đang trong tình trạng mông lung, không tìm được đường đến địa phủ, bởi vậy chỉ có thể mờ mịt lang thang trên thế gian. Con quỷ này phỏng chừng là bị nhân khí bên trong nhà trọ hấp dẫn tới.
Thượng Thanh lạnh lùng xé ra ba đoạn giấy vệ sinh, ngón tay chấm nước khoáng vẽ ra một tấm vãng sinh phù, vô bẹp vào đỉnh đầu hồn ma nam kia một cái, một tia sáng màu trắng chợt lóe, hồn ma liền bị đưa đi rồi.
Y nhặt giấy vệ sinh rơi trên mặt đất, vo vo thành cục ném vào thùng rác, sau đó đứng ở trước cửa sổ giơ ngón tay giữa với bầu trời xanh bên ngoài, thấp giọng nói: “Đời trước ta đã thay ông phong ấn quỷ mạch, tiêu hao hết linh khí, thiếu chút nữa là hồn phi phách tán. Đời này mới xuyên qua được một ngày đã nhịn không được gửi công việc cho ta rồi. Ta thấy không phải nên gọi ông là ông trời mà phải gọi là ông lột da mới đúng đó.”
*Cải biên từ chữ Chu bái bì, bái bì có nghĩa là lột da, kể về một lão già họ Chu bắt người làm đi làm từ lúc gà gáy, nên giả làm gà gáy để bóc lột người ta. Chắc nhiều bạn biết cụm từ này rồi.
Lời của y vừa dứt, bên ngoài liền đùng một tiếng rất lớn. Trên trời thế mà lại có sấm đánh giữa trời quang!
Người trên đường phải giật này mỉnh, còn tưởng trời sắp mưa, dồn dập tăng tốc bước chân.
Thượng Thanh cười lạnh hai tiếng, “Có bản lĩnh thì đánh chết ta đi.”
Nói xong thì kéo rèm cửa sổ lại, ngồi trên giường nhắm mắt dưỡng thần. Xíu nữa có người tới tìm y, phải chờ thêm một lát.
Qua chừng nửa giờ, cửa phòng vang lên tiếng gõ. Y mở cửa nhìn, là một lão đầu vóc người thấp bé cùng một đám bảo tiêu lực lưỡng.
Lão đầu hơi khom người, cười tự giới thiệu mình, “Tiểu thiếu gia, tôi là quản gia Chu gia, họ Triệu. Có lẽ chưa ai nói cho ngài, ngài là huyết mạch lưu lạc bên ngoài của Chu gia ở thành phố Thanh Vân. Lão gia tháng trước mới biết được tung tích của ngài, dặn dò tôi đưa ngài trở về. Tôi đã tìm cả một tuần nay, ngài đúng là khó tìm thật đấy.”
Ngữ khí của ông ta rất hòa ái, song động tác lại không giống như vậy chút nào. Nháy mắt hai bên trái phải, hai bảo tiêu thân hình cao lớn bao vây lại, tư thế kia không giống như là tìm con riêng lưu lạc bên ngoài về nhà, mà là đi bắt tù nhân trốn trại thì có.
Thượng Thanh thổi lọn tóc trên trán ngăn trở tầm mắt y đi, “Phương pháp dụ dỗ cũng không thèm thử, trực tiếp cứng đối cứng luôn à?”
Triệu quản gia cười ha hả, tràn đầy khinh bỉ, giống như tin tưởng chắc rằng Thượng Thanh trốn không thoát lòng bàn tay lão.
Một tên bảo tiêu với bàn tay to như cái quạt hương bồ dưỡi đến, tóm lấy vai của Thượng Thanh, chỉ thấy Thượng Thanh nhẹ nhàng vươn tay ra nhẹ nhàng búng một cái trên cổ tay bảo tiêu.
Tên bảo tiêu rít lên một tiếng, chỉ cảm thấy một luồng lực mạnh mẽ đánh vào nơi cổ tay, toàn bộ cánh tay theo đó mà tê rần, thân hình lập tức cứng đờ lại.
Thượng Thanh ung dung nhàn nhã đi tới bên giường rồi ngồi xuống, duỗi ngón tay trắng ngoãn chỉ chỉ trên không trung, “Mẹ già nhà anh sáng sớm nay đã vào viện, hiện tại đang ở trong phòng giải phẫu chờ anh tới ký tên. Anh thế mà còn dám ở chỗ này trợ trụ vi ngược?”
*Trợ trụ vi ngược: giúp kẻ ác làm điều xấu, trụ là chỉ Trụ vương trong Phong thần bảng Đát Kỷ Trụ vương.
Bảo tiêu kia hơi nhướn mày, sắc mặt dưới kính râm không tốt chút nào. Đều nói mắng người không được chửi mẹ, tên tiểu bạch kiểm này thế mà lại nguyền rủa mẹ gã phải vào viện. Nếu tên này không phải con riêng của ông chủ, gã chắc chắn sẽ để cho tiểu tử này nếm thử Cú đấm nồi đất lớn cho biết mặt!
Triệu quản gia cười giễu cợt, “Tiểu thiếu gia, tôi biết ngài được một đạo sĩ nghèo nuôi mười mấy năm. Nhưng sau này trở về đừng có nói hươu nói vượn, phải biết rằng lão gia ghét nhất chính là...”
Một đoạn nhạc chuông ngắt lời lão. Người bảo tiêu kia tay chân luống cuống lấy di động ra, thấy là dãy số của mẹ mình, không chút đắn đo mà nhận cuộc gọi.
Tuy nhiên, sau vài câu trao đổi, sắc mặt gã thay đổi: “Cái gì? Mọi người đợi chút tôi lập tức đến liền.” Gã cúp điện thoại xong thì hoảng sợ ngẩng đầu lên, thậm chí một câu cũng không nói mà đã tông cửa chạy ra ngoài.
Do di động sản xuất trong nước chất lượng không được tốt, mơ hồ lọt ra mấy chữ 'bệnh viện', 'giải phẫu' ra ngoài.
Cánh cửa bị một lực lớn kéo ra đụng mạnh vào tường, phát ra một tiếng ầm thật lớn. Mấy người trong phòng nhìn nhau, vậy, vậy mà đoán đúng rồi? Là trùng hợp hay là...?
Thôi đúng rồi, vừa nãy Triệu quản gia nói người này được một đạo sĩ nhận nuôi...
Thượng Thanh cười hừ một tiếng, đầu ngón tay hồng nhạt vòng một đường hình cung, chỉ về một người bảo tiêu khác, “Còn anh...”
Bảo tiêu cứng cỏi kia liền run lập cập như cầy sấy, thân thể to lớn như thế co rúm lại có chút đáng thương, “Mẹ... mẹ tôi qua đời rồi...”
Thượng Thanh câm nín, “Biết vì sao con gái anh càng ngày càng không thích nói chuyện không?”
Nghe thấy việc liên quan đến con gái mới ba tuổi của mình, bảo tiêu lập tức sốt ruột hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì bảo mẫu nhà anh trộm tiền bị đứa nhỏ nhìn thấy, bảo mẫu liền dọa nạt bé chứ sao.”
Bảo tiêu sững sờ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ súc sinh này!” Không phải gã cả tin, chỉ là gia đình gã đúng là mất tiền, con gái cũng đúng là từ sau khi mất tiền thì càng lúc càng không muốn nói chuyện... Những lời thiếu niên này nói thế mà hoàn toàn đúng sự thật!
Thượng Thanh tiếp tục thản nhiên nói tiếp: “Không trở về nhìn chút sao? Thời điểm này hình như chỉ có bảo mẫu ở cùng với con gái anh thôi đúng không?”
Bảo tiêu ngẩn người, mãnh mẽ tháo kính râm xuống, lộ ra một khuôn mặt bình thường thành thật, “Tôi...” Gã lóng ngóng nhìn về phía Triệu quản gia, “Anh Triệu, em xin nghỉ! Không...” Gã hạ quyết tâm, “Em xin từ chức.”
Vợ gã là bác sĩ, quanh năm tăng ca. Gã muốn tìm một công việc ổng định, dạy dỗ con gái lớn lên.
Triệu quản gia: “Cái gì cơ...”
Song ông còn chưa nói hết câu, cậu bảo tiêu này đã cứng rắn hẳn lên, lao ra khỏi phòng.
Cánh cửa rách nát chịu đủ tàn phá kẹt kẹt lung lay, gió lùa vào, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Thượng Thanh lười nhác ngồi ở trên giường, nghiêng đầu hỏi: “Còn có người muốn bắt tôi sao?”
Một đám vệ sĩ đồng loạt lùi ra phía sau một bước dài, liều mạng lắc đầu, đồng thời ở trong lòng thầm nhủ: Thiếu niên này ngàn vạn lần không thể đắc tội!
Cái trán Triệu quản gia chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, nhận ra chuyện này đại khái đã vượt qua tầm khống chế của lão, lão trầm mặc cúi thấp người: “Tiểu thiếu gia, thật xin lỗi, vừa nãy thực sự thất lễ quá. Ngài đại nhân đại lượng không chấp tiểu nhân...”
Thượng Thanhl lạnh lùng nhìn ông ta, mãi cho đến khi lão đầu nín đến đỏ bừng mặt, phía sau lưng đã thấm ướt mồ hôi lạnh, thì mới lên tiếng: “Được rồi, nói tôi nghe coi, họ Chu kia... ài, chính là ông bố cặn bã của thân thể này, sao lại muốn tìm tôi trở về?”
Triệu quản gia khóe miệng giật giật vài cái, không dám che giấu, ngượng ngùng nói: “Đại thiếu gia thân thể không tốt, cần phải đổi một quả thận, lão gia liền nghĩ tới ngài.”
Thượng Thanh cau mày, “Cái chuyện tào lao vớ vẩn gì thế, đổi thận mà có thể tùy tùy tiện tiện đổi là được à, chả lẽ không cần xem có tương thích hay không? Coi đây là làm thận heo xào à?” Trong ký ức của nguyên chủ cũng không có loại ghép thận như vậy.
Triệu quản gia chỉ sợ y không tin, luống cuống tay chân lấy điện thoại di động của mình ra, mở một file bệnh án điện tử ra cho y xem: “Là thật ạ, không lừa gạt ngài!”
Thượng Thanh liếc mắt nhìn, nhìn bệnh án kia đúng là có chuyện xảy ra thật. Trên bệnh án còn có bức ảnh chụp bệnh nhân, vị đại thiếu gia kia lớn lên đúng là rất ưa nhìn, đặc biệt là đôi con ngươi ấy, như thể mang theo một loại khí thế như vực sâu khiếp người.
Chỉ là ưa nhìn hơn nữa cũng vô dụng, dễ nhìn cũng không dùng thay cho thận được. Thượng Thanh cũng khá hài lòng với hai quả thận của nguyên chủ, không muốn chia cho người khác một quả đâu.
Tuy vậy, khi y định cự tuyệt thì bên cửa sổ tối sầm lại, y theo bản năng quay đầu, phát hiện bên ngoài cửa sổ thế mà có một linh hồn đang bay bay. Âm hồn kia bay giữa không trung, lạnh lùng nhìn vào trong phòng, đôi mắt kia lạnh sâu như hàn đàm vậy.
Thượng Thanh nhìn linh hồn đó rồi quay lại nhìn bệnh án trước mắt, chậm rãi bào: “Này người kia, ông gọi điện thoại hỏi thử xem, Đại thiếu gia nhà các người hẳn là chết rồi.”
Hơn nữa khẳng định là chết hẳn luôn rồi, linh hồn nhỏ bé đang nằm úp sấp bên cửa sổ đây này!
Hết chương 1
10 Sept 2021
Vô wordpress để đọc được sớm hơn nha: https://phihan.wordpress.com/