Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn

Chương 38: Chương 38: Nhà cũ, Khuôn mặt ác liệt mà tuấn mỹ của Phó quỷ vương như ẩn như hiện, tóc đen...




Edit: hanna

Vốn là rừng mơ bình thường, hiện giờ bỗng thêm một gốc hòe lớn, còn một đám hoa hòe trắng tan nát rơi xuống đầy đất. Dù hương có thơm mấy, chỉ là một khi nhớ tới tình cảnh vừa nãy liền khiến người ta dựng hết tóc gáy.

Thiệu Ngôn móc một thanh đoản kiếm gỗ đào từ trong balo ra, đâm trái chém phải dưới gốc hòe, móc ra mất viên đá bày trận, “Trận pháp này được dựng quá không chuyên nghiệp đi, cái này mà cũng thành công hẳn có lẽ là do tên kia quá may mắn.”

Dương Hi thở dài, “Cũng có thể do vận khí của em quá kém, aish! Nhắc mới nhớ, khoảng thời gian này vận may của tui tốt như vậy có lẽ là liên quan đến trận pháp cải mệnh đó?”

Thượng Thanh nói: “Đinh Giáp vốn là người ngoài nghề, trận pháp này bày bố linh ta linh tinh, chẳng khác nào đưa hết vận may nửa đời sau của cậu tập trung vào nửa đời trước, tất nhiên là biến thành kết quả đó rồi.”

Y an ủi: “Hiện tại trận pháp đã bị phá, người bày trận cũng không còn, mệnh của cậu đã bình thường trở lại, không cần quá lo lắng. Sau này làm nhiều việc tốt một chút, tăng thêm cho mình chút công đức.”

Dương Hi gật mạnh đầu, “Tui nhớ rồi, sau này tui nhất định mỗi ngày đều sẽ làm việc tốt, quyên tiền làm từ thiện.”

Ba người sau khi hủy trận pháp thì dọn dẹp chỗ đó một lát rồi mới xuống núi. Còn làm thể nào để giải thích bỗng dưng xuất hiện một gốc cây hòe... Chuyện như vậy liền để cho miếu Phúc Quy tự động não đi thôi!

Bọn họ ngồi xe trở về trung tâm thành phố, Thiệu Ngôn nhiệt tình nói: “Tối nay hay là tới nhà anh ăn lẩu đi, kêu Du Tử Minh và Mạnh Hoài cùng tới nữa!”

Thượng Thanh vừa định hỏi một câu 'Vì sao anh thích ăn lẩu thế', thì thấy Dương Hi đã giơ hai tay lên, “Em đồng ý! Mấy ngày nay em sợ muốn chết, em muốn ăn ba đĩa thịt bò để bồi bổ lại.”

Thiệu Ngôn cũng giơ tay lên, “Anh cũng muốn ăn tôm viên bồi bổ!”

Thượng Thanh không nhịn nổi nữa nhắm mắt lại, lòng thầm nhủ, tôi muốn bồi bổ cho các người một trận đấm á.

Món lẩu bắt đầu hơi muộn, nhưng mà không vắng vẻ chút nào.

Từ chiều, mấy người thanh niên tập trung lại nhà Thiệu Ngôn, bắt đầu công tác chuẩn bị món ăn.

Dương Hi phụ trách gọt hoa quả, vừa kể lại chuyện phát sinh mấy ngày nay, Du Tử Minh và Mạnh Hoài nghe được đều phải kinh hãi một phen.

Cô kể xong, thở dài thườn thượt: “Tui còn chưa yêu đương bao giờ, không ngờ lần đầu tiên có quan hệ tình cảm với người khác giới lại xảy ra tình huống như thế, thực là ghê tởm muốn ói!”

Du Tử Minh và Mạnh Hoài nghe vậy cũng thấy đồng tình với cô bạn, Du Tử Minh khuyên nhủ, “Hay là cậu thử đi tìm người nói chuyện yêu đương đi?! Cậu xem Thiệu Ngôn thế nào?”

Mấy người thuận theo lời cậu ta quay đầu nhìn Thiệu Ngôn trong phòng bếp.

Anh chàng đeo một chiếc tạp dề màu hồng phấn, trên đầu còn đeo một cái mũ chặn dầu bắn có gắn tai thỏ, trong miệng không biết đang lẩm bẩm cái gì đó, ánh mắt nhìn cái nồi tràn đầy tình yêu.

Du Tử Minh: “Hầy... Vẫn là, vẫn là chờ lên đại học tui giúp cậu tìm thử coi, tìm một người nam tử hán chút.”

Dương Hi không đành lòng nhìn thẳng mà quay đầu, hỏi Thượng Thanh, “Cậu thử tính giùm tôi xem khi nào tui mới có thể có người yêu đây?”

Đây cũng không phải chuyện lớn gì, Thượng Thanh lấy quẻ bàn ra tiện tay thảy một quẻ. Sau đó... khóe miệng y méo một cái, quẻ cho thấy rằng cô hái này phải làm cẩu độc thân đến năm ba mươi tuổi!

Ngước mắt nhìn đôi mắt to mong ngóng ái tình của cô gái, Thượng Thanh thẳng tay nhét quẻ bàn lại vào trong túi, “Hôm nay không bói ra, ngày mai tính!”

Dương Hi bị câu nói này của cậu dọa ngây người, không dám hỏi thêm.

Chỉ chốc lát sau, Thiệu Tĩnh tan học trở về, món ăn cũng làm kha khá rồi, mấy người vừa cười đùa vừa ăn lẩu, trong phòng tràn đầy không khí vui vẻ.

Tiểu cô nương Thiệu Tĩnh là người đầu tiên dừng đũa, cô bé thu dọn bát đũa của mình gọn gàng, đi rửa sạch tay, mới đi đến bên cạnh Thượng Thanh, nghiêm túc nói: “Anh Thượng Thanh ơi, xin hỏi anh có thể bán cho em một lá bùa được không?”

Thượng Thanh: “Sao thế, lá bùa hồi trước cho em làm mất rồi à?”

Thiệu Tĩnh lắc đầu, “Không phải, là cho bạn tốt của em. Mẹ cậu ấy gần đây qua đời rồi, buổi tối cậu ấy luôn ngủ không ngon, nói là có người đang nhìn cậu ấy. Em muốn tặng cậu ấy một lá bùa, để cậu ấy tối có thể an ổn đi ngủ.”

Thiệu Ngôn 'A' một tiếng, “Là Tiêu Tiêu phải không?” Anh giải thích cho bọn họ nghe, “Đứa bé kia tên là Vương Tiêu Tiêu, là một cô bé vừa ngon vừa hiểu chuyện. Mẹ cô bé mắc bệnh suốt mấy năm nay, tháng trước vừa mới mất, quá là đáng thương.”

Thượng Thanh nghe vậy, từ trong ngực lấy ra hai lá bùa, “Một tấm mang theo bên người, một tấm đặt dưới gối.”

Thiệu Tĩnh vui vẻ, “Cảm ơn anh Thượng Thanh! Chỗ này bao nhiêu tiền?”

Thượng Thanh suy nghĩ một chút, “Mười tệ.”

Thiệu Tĩnh kinh ngạc, “Mười tệ?”

Thượng Thanh: “Sao thế, đắt quá à?”

“Không, không ạ.” Cô nhóc vui vẻ móc ra hai tờ tiền năm tệ, “Cám ơn anh nhiều!”

Sau đó cô bé cẩn thận từng tí một gấp lá bùa lại cất đi, dự định ngày mai sẽ đưa cho bạn tốt.

Đợi cô nhóc trở về phòng làm bài tập, Thiệu Ngôn có chút tự hào nói: “Em gái anh mấy ngày nghỉ hè sẽ cùng bạn bè đi làm một ít đồ thủ công nhỏ, bày sạp bán ở quảng trường bên cạnh. Giá mỗi món là một tệ, mấy đứa nhỏ hai ngày cuối tuần có thể kiếm đợc ba mươi, bốn mươi tệ đấy! Có hôm còn mua quà cho anh nữa cơ.”

Tất cả mọi người đều trêu chọc anh, nhưng trong lòng cũng hiểu được, Thiệu Ngôn còn trẻ như thế, lại một thân một mình nuôi em gái nhỏ sống qua ngày, có thể trưởng thành như vậy, chứng tỏ hai anh em đều có bản tính chính trực ngoan cường, khiến người ta bội phục.

Khóe miệng Thượng Thanh cong cong. Đây chính là lý do vì sao y đã từng gặp qua những ác quỷ hung hăng nhất, ác độc nhất trên thế gian, song vẫn tin tưởng thiện ác tất báo như ban đầu. Bởi vì trên đời này sẽ luôn có thiện ác tất báo.

Mấy người quét sạch sành sanh một bàn đồ ăn đầy. Trước khi đi, Du Tử Minh mới nhớ tới một chuyện, “Thượng Thanh à, tui có hỏi thử bố tui về chuyện của mẹ cậu rồi. Vốn tui muốn hỏi cha có phải hơn hai mươi năm trước có một vụ án thiên kim tiểu thư nhà nào đó mất tích hay không, bố tui nói mấy tin tức kiểu này thường hay bị giấu tiệt đi không tra nổi đâu.”

“Nhưng mà sau khi ông nghe tui kể đến chuyện trận pháp cải mệnh lại nói cho tui một tin tức. Ông bảo mấy ngày nữa ở thủ đô sẽ có một nhân vật lớn muốn làm tiệc trà xã giao cho Huyền thuật sư, lúc đó sẽ có rất nhiều Huyền thuật sư được mời tới, có thể có người biết đến chuyện trận pháp cải mệnh đó. Ông hỏi cậu có đi hay không, nếu đi ông sẽ hỏi xin giúp cậu một tấm thiếp mời.”

Thượng Thanh suy nghĩ một chút, “Có thể đi nhìn chút, chỉ là về việc thư mời thì có người này tiện hỏi hơn.”

Nói rồi y lấy di động ra, bấm số điện thoại của Du Minh Trì.

Du Minh Trì nghe cậu nói vậy thì kinh ngạc, “Cái tiệc trà xã giao này mà cậu cũng biết cơ à? Nhưng mà cậu cũng chẳng cần thư mời đâu, trực tiếp tiến vào là được.”

“Cậu suốt ngày loanh quanh ở thành phố Thanh Vân nên không biết, chuyện nhà họ Tân, còn có chuyện ác quỷ ngàn năm nữa, cậu em đã nổi danh trong toàn bộ giới huyền thuật rồi! Phỏng chừng tất cả các sếp của tôi đều đã biết hết tên cậu rồi ấy chứ!”

Thượng Thanh chớp mắt mấy cái, thầm nói: Mấy người sếp kia của anh có biết tôi làm hình nhân người giấy cho quỷ lưu lại nhân gian không? Biết tôi giúp quỷ báo thù không?

Du Minh Trì hình như nhận ra được tâm sự của y, ho khan một tiếng: “Chuyện riêng trong giới huyền thuật bọn tôi không biết, dân công chức nhà nước bọn tôi chỉ thấy chuyện cậu làm không gây ra vấn đề gì lớn, phạt ác hành thiện là bổn phận của bọn tôi mà, nếu như cậu không sống nổi trong giới huyền thuật nữa thì liền theo tôi đi ăn cơm nhà nước thôi!” (;P hai nghĩa đó các bợn)

Thượng Thanh ngẩng đầu nhìn trời, “Gửi cho tôi thời gian và địa chỉ tiệc trà đi, cả thư mời nữa.” Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Du Minh Trì: “...” Hứ, cái đức hạnh dùng xong thì vứt thối nát này.

Du Tử Minh nghe toàn bộ cuộc nói chuyện, “Ừ nhỉ, chú tui mà xin một bức thư mời khẳng định không thành vấn đề! Vậy khi nào cậu muốn tới thủ đô? Chúng ta cùng nhau đi thì hẹn ngày mai nhé, tui dẫn cậu đi thăm thú thủ đô luôn!”

Thượng Thanh lắc đầu một cái, “Ngày kia đia, còn phải chờ một người nữa.”

Du Tử Minh: “Ủa, chờ ai?”

&&& phihan.wordpress

Đêm khuya.

Trong màn sương đen nồng đậm như mực, khuôn mặt ác liệt mà tuấn mỹ của Phó quỷ vương như ẩn như hiện, tóc đen được âm khí chắp dài, trôi nổi bất định ở sau lưng.

Bỗng nhiên hắn mở mắt ra, cẩn thận cảm thụ một lát, “... A Thanh?”

Nhà cũ Chu gia, trong phòng ngủ, Thượng Thanh ngồi xếp bằng trên giường, một tay chống cằm, một tay gõ gõ trên mặt quẻ bàn, đồng thời trong lòng thầm đếm: “Mười, chín, tám, bảy,...”

Còn chưa tới năm giây, nhiệt độ trong phòng bất chợt giảm xuống, âm khí như ào ra, kim chỉ trong quẻ bàn điên cuồng xoay loạn... Một bóng người xuất hiện.

Khóe miệng Thượng Thanh liền cong lên.

Chỉ là, bộ dạng Phó Liễm Tri xuất hiện hơi có chút chút vấn đề: nửa thân trên càng lúc càng rắn chắc đồ sộ như một ngọn núi, nửa thân dưới là đuôi rắn bày chật ních toàn bộ gian nhà, khiến nền đất không còn chỗ đặt chân.

Thượng Thanh còn chưa kịp nở nụ cười trong khoảnh khắc liền nín trở lại, cau mày, “Anh rốt cuộc bế quan kiểu gì thế? Không chỉ không tu ra được hai cái chân mà ngược lại sao đuôi càng ngày càng dài rồi?”

Phó Liễm Tri cười gượng, nhét chóp đuôi vào gầm giường giấu kỹ, “Ta chỉ tu luyện như thường thôi mà, ai biết sẽ thành thế này chứ...” Hắn nhanh chóng lảng sang chuyện khác, “A Thanh à, gọi ta đến có chuyện gì thế? Có phải là nhớ ta rồi không?”

Thượng Thanh hừ lạnh một tiếng, “Ngày kia tôi sẽ tới thủ đô, chính là muốn báo với anh một tiếng, không cần phải đi theo thôi.”

Phó Liễm Tri bỗng nhiên nở nụ cười, tiến đến trước người y, “A Thanh ơi, có phải em quên mất khế ước giữa chúng ta có thể để đối phương cảm nhận được tâm tình của người còn lại hay sao?”

Thượng Thanh sửng sốt, cảm xúc của người kia? Y theo bản năng cảm thụ một phen... Đầu bên kia khế ước truyền đến một cảm giác... yêu thương nồng đậm mãnh liệt như dung nham đang ào ào phun trào.

Phó Liễm Tri vẫn cười cười như cũ, vẻ mặt nhìn Thượng Thanh còn đặc biệt ôn hòa. Ai có thể ngờ được dưới vẻ mặt như vậy ẩn giấu tình cảm sắp dâng trào ngập đầu cơ chứ!

Trong mắt quỷ vương lóe lên một tia sáng đỏ rực, bị hắn miễn cưỡng đè xuống, cười ghẹo, “A Thanh à, em đỏ mặt kìa.”

Thượng Thanh trấn định đáp: “Chứng minh da mặt tôi dày bình thường.”

Phó Liễm Tri bật cười lớn.

Thượng Thanh kéo chăn trùm kín đầu, nghe tiếng gió âm xào xạc nhỏ dần đi, nhiệt độ xung quanh khôi phục lại bình thường. Y trầm mặc một lát, nói rằng: “Nếu anh muốn đi cùng tôi, đuôi rắn... cũng không quá đáng ghét đâu.”

Dứt lời liền nhắm mắt lại, ngủ.

Mãi một hồi lâu, Phó Liễm Tri cười nhẹ, “Nhóc con mạnh miệng nhẹ dạ mà!”

Hắn đi đến góc xa nhất trong gian phòng, khoanh chân ngồi xuống tiếp tục tu luyện. Quỷ vương trong lòng thầm nhủ: Chân ơi chân à, đến cùng thì bao giờ mới có thể mọc ra đôi chân đây?!

Đêm dần khuya, trong phòng chỉ còn hai người một nằm một ngồi, giữa từng cái hô hấp linh khí và quỷ lực rõ ràng phải được tách bạch rõ ràng thậm chí là triệt tiêu lẫn nhau, thì lúc này lại giao hòa với nhau, vận chuyển, rồi bị hai người hấp thu, cực kỳ hài hòa.

Chỉ là tình cảnh này hai người đều không phá hiện ra.

Ngày xuất phát tới thủ đô, Du Tử Minh tới đón người liền chỉ thấy một mình Thượng Thanh lên xe, cậu ta thắc mắc hỏi: “Không phải nói cần đợi ai tới sao?”

Thượng Thanh lộ ra hai má lúm đồng tiền nhỏ, “Đã đến đủ rồi mà, đi thôi.”

Du Tử Minh gãi gãi đầu, cảm thấy có hơi quái dị nhưng không nói ra được quái dị chỗ nào.

Trên đường, cậu ta tán dóc với Thượng Thanh: “Tui hỏi thăm qua tình hình của cái tiệc trà này rồi, là do một lão tiên sinh ở thủ đô tên Đàm Minh Đạt tổ chức. Lão tiên sinh từng là hiệu trưởng của trường học đầu tiên ở thủ đô, rất nhiều sếp sòng quan chức hiện tại đều là học trò của lão tiên sinh, uy vọng cực cao.”

“Lão tiên sinh về hưu đã được bao năm rồi, vẫn luôn trông hoa nuôi cỏ tu thân dưỡng tính. Song gần đây không hiểu thế nào, trong nhà ông ấy xảy ra chuyện. Đầu tiên là một nhà con cả gặp tai nạn xe cộ, tuy tất cả đều còn sống nhưng bị thương rất nặng. Sau đó là nhà con gái thứ bị trộm cắp đến thăm, cũng bị thương không nhẹ.

“Cuối cùng là con út, lúc ra ngoài du lịch thì trượt chân rơi xuống nước, nghe nói sống chết bám vào mảnh gỗ trôi nổi một ngày mới có người cứu. Quan trong hơn, những chuyện này chỉ phát sinh trong vòng nửa tháng gần đây thôi.”

“Ông lão đã tìm mấy người coi bói rồi, không phát hiện ra vấn đề, ông ấy mới bất đắc dĩ tổ chức một buổi tiệc trà xã giao như thế, mời biết bao Huyền thuật đại sư, muốn nhờ mọi người cùng nhau hỗ trợ xem xem.”

Du Tử Minh đặt một tay lên vai Thượng Thanh, “Lúc tui mới bắt đầu nghe ngóng vụ này, còn nghi ngờ lão tiên sinh có phải ngụy quân tử hay không, đã hại chết người nào rồi, có ai biến thành quỷ muốn hại ông ấy không. Song bố tui nói người ta không phải là người như vậy. Tui liền hoài nghi có phải là con cái nhà lão tiên sinh đắc tội người nào không, cậu nói coi... Ai ya!”

Du Tử Minh đột ngột lắc lắc cánh tay, thiếu chút nữa đã ngảy dựng lên, “Đậu mợ! Thượng Thanh, trên vai cậu có cái gì thế, sao còn biết đâm chích người vậy?”

Thượng Thanh: “...” Y hơi nghiêng đầu, thấp giọng hỏi: “Sao anh lại đánh cậu ấy?”

Bên tai truyền đến một âm thanh cây ngay không sợ chết đứng nói, “Cậu ta có thể đụng vào em, tại sao ta lại không thể đánh cậu ta?”

Du Tử Minh còn đang ngây ngốc nhảy nhót ở kia, “Ủa? Thượng Thanh cậu nói cái gì cơ? Đậu mợ, không phải tui bị sâu cắn chứ, sao đau như vậy ta? Kỳ quái...”

Cuối cùng, tiểu tử ngốc này cả đường bị đánh cho bảy tám cái, miễn cưỡng tin vào lời giải thích bị tĩnh điệt giật cho do ma sát. Đến lúc hai người ngồi lên máy bay, trong phạm vi một mét cậu ta không dám bước tới gần Thượng Thanh nửa bước.

Kinh sợ một phép*. (Thực sự là quá hãi tiếng trung, bản gốc của từ này là 鸭批 [yāpī] nghĩa word by word là vịt lô, là ngôn ngữ mạng của từ一批 [yipī] nghĩa là một mẻ, một lô, một đống. Tui tra mãi không ra sao lại có vịt ngỗng gì ở đây, đến lúc phải tra riêng từng cụm một, quá nản.)

Sau mấy tiếng, máy bay đáp xuống sân bay thủ đô, hai người đi ra, phát hiện người Du Minh Trì sắp xếp đang đợi ở ngoài.

Thần sắc người đến đón có chút sốt sắng, nghiêm trọng nói: “Thượng đại sư, chúng ta lập tức Đàm gia ngay thôi, xảy ra chuyện rồi.”

Thượng Thanh và Du Tử Minh nhìn nhau, lập tức lên xe.

Xe dừng lại trước cửa nhà họ Đàm, là một tòa nhà cổ kính, chạm trổ rường cột kiểu phục cổ.

Thượng Thanh xuống xe xem xét tòa nhà này vài lần liền hiểu, “...Hóa ra là như vậy à!”

Hết chương 38

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.