Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn

Chương 20: Chương 20: Nhiếp hồn trận, Đuổi theo đám quỷ chạy khắp núi hoang bao mất giá, còn...




Edit: Hanna

Thiệu Ngôn còn chưa có phản ứng lại, dưới chân bị túm lấy một cái, ai nha một câu liền suýt chút nữa ngã sấp mặt. May mà Thượng Thanh kịp đỡ lấy anh ta, sau đó cúi người đánh rầm một cái lên mặt đất, linh khí tản ra, một âm hồn buộc phải hiện hình.

Đó là một con quỷ treo cổ, nó ngồi xổm bên chân Thiệu Ngôn, ngửa mặt lên cười quỷ dị, đầu lưỡi kéo dài chấm mặt đất, trong tay cầm dây thừng đã thắt cổ mình. Vừa nãy ngáng chân Thiệu Ngôn chính là do con quỷ này làm.

Thiệu Ngôn nhíu chặt lông mày, “Trùng Nhai sơn? Nghe đâu môn phái này là kế tục Quỷ thuật Mao sơn, nuôi quỷ cực giỏi.”

Một giọng nói không thể phán định là dễ nghe hay khó nghe, song ngữ khí trong đó lại đặc biệt thèm đòn vang lên, “Sớm nghe nói Vân Hư đạo trưởng thu một tên đệ tử cuối cùng cực kỳ vô dụng, là mày đúng không? Chỉ có một cái dây thừng thắt cổ mà cũng bị làm cho suýt ngã sấp mặt, hừ! Quả nhiên là vô dụng một cách bình thường nhỉ?!”

Thượng Thanh cùng Thiệu Ngôn đồng thời quay đầu lại, phía sau có một tên con trai mặc đạo bào màu xám, đôi mắt hơi xếch, lông mày lại nhạt, vẻ mặt cực kỳ kiêu ngạo, khiến cho càng nhìn gã ta càng thấy cay nghiệt.

Thiệu Ngôn ấy vậy mà không có vẻ gì là tức giận, còn ghé vào cạnh tai Thượng Thanh giải thích cho y: “Tên đó tên là Tào Mộc Tinh, là người lợi hại nhất Trùng Nhai sơn thế hệ này. Đợt tranh tài này hắn ta chắc sẽ đạt giải quán quân.”

Tào Mộc Tinh cong khóe miệng, cằm hơi nhướn lên, đã tưởng tượng hết tư thế làm sao để có thể tiếp nhận được ánh mắt kính ngưỡng của hai người đối điện... Chỉ thấy Thượng Thanh nghiêng đầu trầm ngâm chốc lát, hỏi: “Nhắc mới nhớ, lần thi đấu này là đấu cái gì vậy?”

Thiệu Ngôn kinh ngạc, “Cậu còn chưa biết đấu cái gì sao?”

Thượng Thanh: “Không phải đấu luyện đan chứ?”

Thiệu Ngôn: “Tất nhiên là không phải...”

Thượng Thanh thở ra một hơi, “Vậy là tốt rồi.”

Thiệu Ngôn không nói gì, nhìn ý của cậu ta chả lẽ lại định nói chỉ cần không phải so luyện đan thì đấu cái gì cũng chấp hết à...

Tào Mộc Tinh đối diện sắp tức giận đến nổ phổi, chỉ cảm thấy hai tên kia chính là cố ý tảng lờ gã. Tính tình này của gã cũng là do chiều hư mà ra, người khác không khen gã hai câu thì chẳng khác nào xem thường gã, người ta không nhìn gã thì tương đương với làm nhục gã. phihan.wordpress

Vì thế, gã chính là nghiêm túc ngứa mắt hai tên này rồi. Ngón tay gã hơi động đồng thời đọc thầm hai câu khẩu quyết, quỷ treo cổ ngồi xổm trên đất lập tức đứng lên, cười khằng khặc quái dị, cầm dây thừng thắt cổ muốn ghìm cổ Thiệu Ngôn lại.

Thiệu Ngôn sợ đến run lẩy bẩy, theo bản năng khom lưng, trốn thoát sang bên cạnh con quỷ treo cổ. Không có Thiệu Ngôn đứn sau che chắn, quỷ treo cổ liền lao thẳng tới chỗ Thượng Thanh.

Tào Mộc Tinh lần này vui vẻ, “Đây là một con quỷ treo cổ đã tu được hai trăm năm, tao phải mất rất nhiều công sực mới thu phục thành công đấy, mấy người nếu không muốn chết dưới cái dây thắt cổ kia thì ngoan ngoãn xin tha, sau đó từ bỏ thi đấu...”

Gã ta chỉ cần nhìn thêm một lát thì sẽ không dám nói như thế rồi –

Chỉ thấy Thượng Thanh nhìn tên quỷ treo cổ kia nhào tới, không hề giật mình một cái, thậm chí còn không làm ra động tác dư thừa nào, chỉ là giơ tay lên, một đạo chỉ quyết đánh vào mi tâm con quỷ, quỷ treo cổ lập tức như bị đóng băng lại. Thượng Thanh lúc này mới vươn một cái tay khác từ phía sau ra, cầm trong tay một lá bùa dán lên trán con quỷ treo cổ, con quỷ liền bị thu vào trong lá bùa luôn. Y gấp lá bùa thành hình tam giác hai ba lần rồi nhét lại vào trong túi.

Toàn bộ quá trình như nước chảy mây trôi. Những người dự thi khác vẫn luôn để ý bên này đều không kịp phản ứng, nghĩ sao vị này sao có thể bắt được một con quỷ treo cổ tu hơn hai trăm năm còn đơn giản hơn bắt một con kiến vậy? Rốt cuộc là có lai lịch gì đây?

Mãi một lúc lâu sau, Tào Mộc Tinh mới lấy lại tinh thần, chỉ cảm thấy trán mình xoay mòng mòng, “Mày, mày... Đó... đó là quỷ treo cổ của tao.”

Thượng Thanh vỗ vỗ túi, “Hiện giờ nó là quỷ của tôi nhé.”

Tào Mộc Tinh tức đến muốn ngất xỉu, đồng thời còn cực kỳ hối hận, sớm biết vậy đã không đến đây tìm phiền toái, hiện giờ thì quỷ của mình cũng mất hút luôn rồi, lúc về sao có thể ăn nói với sư phụ chứ! Con quỷ treo cổ này là do sư phụ cố ý giúp gã thu phục cho đợt tranh tài này đấy!

Hai mắt Thiệu Ngôn sáng lấp lánh, nói với Thượng Thanh rằng: “Cậu thực là lợi hại! Lần thi đấu này chính là so tài bắt quỷ, tôi cảm giác cậu có khả năng lớn sẽ trở thành quán quân đấy!”

Thượng Thanh nhướn mày, không hề tiếng động tỏ vẻ: Ngoài tôi ra thì còn ai?!

Những Huyền thuật sư dự thi khác lại có tâm trạng khác nhau. Trùng Nhai sơn chỉ am hiểu nuôi quỷ, không còn con quỷ treo cổ đó Tào Mộc Tinh chả có gì đáng lo. Chỉ là không biết từ nơi nào đào đâu ra một kẻ tên Thượng Thanh kia, càng khiến bọn họ cả thấy bồn chồn trong lòng.

Thượng Thanh hiện giờ còn chưa rõ, cái Âm dương thuật mệnh bàn mà y liếc mắt một cái đã nhìn trúng quả thực là bảo vật cực quý giá trong lòng các Huyền thuật sư, ít nhất một nửa số người có mặt ở đây là vì quẻ bàn mà tới.

Giới Huyền thuật chẳng qua cũng chỉ là một xã hội thu nhỏ mà thôi, người ở nơi này chỉ là có thêm chút bản lĩnh so với những người bình thường khác ngoài kia thôi ấy mà.

Ngay lúc này, có một chiếc xe bus dừng lại ở phía ngoài, chở các vị Huyền thuật sư tới nơi so tài.

Tào Mộc Tinh hung hăng trừng Thượng Thanh một cái, khí thế hùng hổ bước đi, trên bóng lưng đều hiện ra mấy chữ ông đây sẽ không bỏ qua cho chúng mày đâu.

Thượng Thanh cùng Thiệu Ngôn lên xe, tìm một cái ghế đôi ngồi xuống.

Thiệu Ngôn tháo cái ba lô leo núi siêu lớn sau lưng xuống, vừa mới đặt xuống đất liền nghe rầm một tiếng nặng trịch.

Thượng Thanh hiếu kỳ nhìn, “Anh đi bắt quỷ mà mang cái gì thế, dụng cụ bắt quỷ à?” Bản thân y chỉ mang theo một cái túi vải nhỏ màu trắng, bên trong là lá bùa, bút ngọc và cái quẻ bàn còn dán sticker ultraman kia, không rõ lắm có môn phái nào đi bắt quỷ mà còn cần phải mang cái ba lô leo núi to bằng một nửa thân người như kia.

“Hả?” Thiệu Ngôn không nghe rõ, anh ta mở ba lô leo núi ra, lấy ra hai bình nước ép rau củ, “Này này, khát nước chưa? Đây là tự tay tôi ép đấy, vừa hay cậu uống thử xem!”

Vừa nói còn vừa lấy ra một hộp đồ ăn nhẹ tự làm, “Cái này cũng là do tôi tự tay làm đó, nguyên liệu từ khoai mỡ và khoai sọ, ăn vừa ngon vừa dưỡng dạ dày.”

Tiếp đó lại móc ra một túi hạt dinh dưỡng, một bịch sữa bò, một hộp khăn giấy và một cây dù,... Thậm chí cả bật lửa cũng chuẩn bị theo.

Nói không ngoa chứ cái túi đồ này đủ để anh ta ròng rã một mình trên hoang đảo ba ngày ba đêm!

Thượng Thanh vừa bội phục vừa vặn chai nước ép rau củ ra uống một ngụm, gật đầu, hương vị không tệ lắm nha.

Thiệu Ngôn thấy y yêu thích, lập tức cươi rộ lên, toàn thân đều tỏa ra ánh sáng mẫu tử chói lọi.

Ngồi phía sau một thanh âm không mấy thiện cảm vang lên: “Đây là đi bắt quỷ, không phải đám học sinh tiểu học đi dã ngoại, mang nhiều đồ như vậy là sợ quỷ chạy như sên bò à?”

Hai người quay đầu lại, chỉ thấy đó là Tào Mộc Tinh đang giận dữ nhìn hai người mà không có chố phát tiết, khi không chỉ muốn đâm bị thóc chọc bị gạo chơi.

Thượng Thanh chẳng nói chẳng rằng, chỉ vỗ vỗ lên cái túi trắng nhỏ của mình.

Tào Mộc Tinh: “...”

Bà mẹ nó điên không cơ chứ!

Quay đầu về, Thượng Thanh tiếp tục hỏi Thiệu Ngôn: “Thi đấu ở chỗ nào vậy, quy tắc cụ thể là gì?”

Thiệu Ngôn: “Thi đấu diễn ra ở núi Vô Vọng, cách Vân Hoa quan tầm 2 giờ lái xe! Về cơ bản nơi đó là thuộc địa phận rừng sâu núi thẳm, cũng là để tránh người bình thường đi lạc vào.”

“Giải thi đấu lần này là so tài bắt quỷ. Mỗi đạo quan và chùa chiền đều có một ít âm hồn tu luyện ở xung quanh mà, những con quỷ này đều có chấp niệm chưa hết nhưng cũng không phạm phải sai lầm gì lớn, cho nên vẫn tu luyện trước thần phật như thường, đợi đến lúc chấp niệm tiêu tán thì sẽ đưa đi đầu thai.”

“Đợt này sư phụ và mấy vị đức cao vọng trọng chính là đi tìm đám âm hồn đó tới giúp đỡ, đưa bọn họ tới núi Vô Vọng, sau đó xem ai có thể bắt được nhiều quỷ nhất. Bọn họ đã xếp đặt trận pháp bao trùm khắp thân núi Vô Vọng rồi, sau khi chúng ta tiến vào thì đến khi kết thúc thi đấu mới có thể lại mở ra.”

Thượng Thanh gật đầu, lại hỏi: “Anh có biết tổng cộng có bao nhiêu âm hồn không?”

Thiệu Ngôn: “Sư phụ nói có hơn hai trăm.”

Lúc trước ở trong lầu gỗ nhỏ Thượng Thanh có đếm qua, có chừng hơn năm mươi người đến tham gia thi đấu, trên lý thuyết mà nói thì trung bình một người có thể bắt được bốn âm hồn.

Xem ra cạnh tranh kiểu này vẫn rất kịch liệt nha, rất có thể có người một con cũng không bắt nổi.

Xe bus dừng ở một khoảng ven phía ngoài mảnh rừng, nhóm cây cổ thụ lá rụng sạch hơi hơi có chút dấu đâm chồi nảy lộc, song nhìn qua vẫn có chút nét tiêu điều.

Nhóm Huyền thuật sư xuống xe, phát hiện lúc này đã là hoàng hôn mặt trời lặn về phía tây.

Trong giới Huyền thuật, đây chính là một thời khắc rất đặc biệt. Bắt đầu từ bây giờ, mỗi giây mỗi phút trôi qua, quỷ lực của âm hồn sẽ càng lúc càng tăng cao.

Một vị đạo sĩ già dẫn đội đưa cho mỗi người dự thi một cái bình nuôi hồn, bắt được âm hồn nào là có thể nhét vào trong cái bình này. phihan.wordpress

Giải đấu chính thức bắt đầu, nhóm Huyền thuật sư trẻ tuổi túm năm tụm ba thành nhóm tiến vào trong cánh rừng. Lúc Thượng Thanh và Thiệu Ngôn đang muốn xuất phát thì Tào Mộc Tinh âm hồn bất tán không biết từ chỗ nào chui ra, nói với Thượng Thanh rằng: “Tôi thừa nhận cậu quả là có thực lực, nhưng mà tôi khuyên cậu đừng mà theo cái chai dầu dính* này vào người, bằng không đến lúc thua còn chả biết vì sao thua.”

(*Chai dầu dính là chỉ những người con riêng của góa phụ mang đến nhà chồng thời cổ đại. Thông thường nhà chồng kế hay mời người ghi lại giấy nói khi lấy góa phụ làm vợ, nếu như con riêng của góa phụ có ốm đau bệnh tật thì không liên quan gì đến họ. Vì vậy, người ta gọi con của những người phụ nữ đã tái hôn là拖有病/tuō yǒu bìng/đồ liên lụy, sau đó thì đọc trại thành拖油瓶/Tuō yóu píng/chai dầu dính. Chữ 拖/Tuō có nghĩa là kéo chân, liên lụy, mình thấy dịch là dầu dính thì đúng nghĩa hơn)

Thượng Thanh lắc đầu một cái, “Chai dầu gì cũng được, dù sao còn mạnh hơn những kẻ thùng rỗng kêu to*, nhá!”

(*Câu gốc là一瓶子不满,半瓶子晃, nghĩa đen là chỉ bình đầy rồi lúc lắc lên thì ko phát ra tiếng, còn bình có một nửa lúc lắc mới ra tiếng. Nghĩa bóng là chỉ những người nhà giàu, thông minh thì họ khiêm tốn ít nói, còn những kẻ nửa mùa nông cạn thì thích thể hiện khoe khoang, mà ca dao VN mình thấy ít khen người nhà giàu lắm)

Não Tào Mộc Tinh loading một lúc mới nghe hiểu bản thân bị chửi kháy, “Cậu, cậu... cậu giám mắng tôi?!”

Nhưng mà lúc đó Thượng Thanh đã dẫn Thiệu Ngôn tiến vào trong rừng rồi.

Thiệu Ngôn trù trừ một chút, “Này cậu bạn, Chu đạo hữu à, gã ta nói đúng đó, tôi chỉ là người đi cho góp đủ số thôi, nếu cậu dẫn tôi đi theo nhất định sẽ vướng chân vướng tay, một âm hồn cũng không đuổi kịp. Chẳng may không kiếm được vị trí quán quân thì làm sao bây giờ? Hay là chúng ta vẫn nên tách ra đi thôi...”

Thượng Thanh: “Đầu tiên, tôi chả mang theo đồ ăn gì cả. Thứ hai, ai nói tôi cần phải chạy đuổi theo âm hồn?”

Thiệu Ngôn có chút hoang mang, “Ủa? Vậy không truy đuổi những âm hồn này thì làm sao bắt được bọn họ?”

Thượng Thanh: “Để chính họ tới tìm tôi không phải là được rồi sao?”

Nói rồi y tiếp tục tiến về phía trước.

Thiệu Ngôn ngơ ngác một hồi, đuổi theo phía sau, bản thân còn chưa hiểu rõ: “Để bọn họ tới tìm cậu là có ý gì... Tuy nói sư phụ tôi tìm bọn họ giúp đỡ nhưng dù sao cũng là thi đấu, bọn họ sẽ không nghe lời ai đâu...”

Cách đó không xa đã vang lên tiếng đánh nhau, có thể là những đạo hữu vận may tương đối tốt đã phát hiện tung tích của âm hồn. Mọi người đều hiểu quy củ, đều không dùng đến sát chiêu, động tĩnh nom không lớn lắm.

Ngược lại Thiệu Ngôn cuống lên, “Chu đạo hữu bước mau cái chân lên đi, bọn họ sắp bắt đầu rồi, nếu kẻ khác bắt được âm hồn, cho dù cậu muốn tìm cũng tìm không được đâu.”

Thượng Thanh cũng chẳng hoảng loạn, thẳng thừng tìm một khối đá bằng phẳng mà ngồi xuống, “Gấp cái gì, mặt trời còn treo giữa sườn núi đấy, nào đâu ra có cái chuyện bắt quỷ sớm như vậy chứ.” Nói xong vươn tay, “Tôi đói rồi!”

Thiệu Ngôn chỉ tiếc mài sắt không thành thép, cầm một hộp đồ ăn nhẹ nhét vào trong ngực y, ăn ăn cho lắm vào đi!

Nhưng mà thấy thiếu niên ăn đến thấy đáy hộp, anh ta liền ngăn không nổi mệnh lao lực của bản thân, lấy giấy ăn đưa cho y lau miệng, tiếp đó giúp y hái hết hạt hoa xuyến chi dính trên quần áo, bận tới bận lui như một bà mẹ già.

Chỉ là đang nhặt nhạnh, đột nhiên anh cảm giác phía sau lưng tràn tới một tầng ý lạnh, đặc biệt là khi đụng phải tay Thượng Thanh, cổ tay anh đột nhiên lạnh ngắt, như thể có thứ gì đó muốn chặt tay anh xuống... Anh nhìn qua quay lại một chút, không có ai mà... Sao lại có cảm giác như thứ gì đó đang nhìn chòng chọc vào người anh? Lại còn cực kỳ không có ý tốt nữa...

Thượng Thanh nghiêng đầu đẩy tay Thiệu Ngôn ra, “Được rồi, đã đến giờ.”

Lúc này mặt trời đã lặn, bầu trời tuy vẫn sáng nhưng trăng đã treo trên đầu cành.

Thượng Thanh đi tới bãi đất trống phía trước, dùng cành cây bắt đầu vẽ một cái trận pháp thật lớn.

Thiệu Ngôn đứng nhìn, càng nhìn càng thấy kinh ngạc, trận pháp này sao cũng thấy giống...

Vẽ xong trận pháp, Thượng Thanh vứt cành cây đi, nửa ngồi nửa quỳ xuống, một tay đặt lên quỹ tích của trận pháp, truyền linh lực vào –

Ánh sáng xanh mờ nhạt sáng lên, trận pháp đã được kích hoạt.

“Nhiếp hồn trận, mở.”

Đuổi theo đám quỷ chạy long nhong khắp núi hoang bao mất giá, còn chẳng bằng tóm tất cả lại rồi muốn bắt thế nào thì bắt.

Hết chương 20

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.