Edit: Hanna
Mọi người nghỉ ngơi một lát rồi đứng dậy theo Thượng Thanh gấp rút lên đường.
Thượng Thanh móc ra quẻ bàn còn dán Ultraman giống như cái đồ chơi kia của mình, tính toán một chút. Lần này không có ai dám chê cười y, tất cả mọi người đều nín thở ngưng thần đợi.
Kim chỉ nam chỉ về một phương hướng, y lập tức dẫn theo mọi người hành động.
Lần này đi chính là liên tục mấy tiếng, trên đường đụng phải không ít người của Thiên Nhân hội, tất cả đều bị bọn họ đánh ngất rồi trói lại. Chỉ là mọi người càng chạy càng thêm kinh ngạc, bởi Thiên Nhân hội đã mấy năm không có chút tung tích nào, lần này phái nhiều người đến như vậy ắt sẽ có động tác lớn.
Sắc trời vừa hửng, Thượng Thanh cầm quẻ bàn lên trước mắt, sương mù buổi sớm làm cho tầm nhìn giảm đi rõ rệt, bỗng nhiên phía trước truyền đến tiếng vang sột sà sột soạt, một thứ mang trên mình màu xanh lá mạ đột nhiên nhảy ra.
Thượng Thanh sửng sốt, nhanh chóng núp sau thân cây cổ thụ, vẻ mặt ngưng trọng.
Những người còn lại không dám bất cẩn, dồn dập tìm chỗ lẩn trốn, rất nhiều người đã lấy pháp khí ra. Chỉ là chờ một lúc, phía trước cũng không có động tĩnh gì.
Lý Tự Quả dò xét hỏi: “Chu đạo hữu, phía trước có cái gì vậy?”
Vương Kim Tam chun chun mũi: “Hình như ta ngửi thấy mùi của rắn?”
Những người còn lại cả kinh, “Rắn ư? Chẳng lẽ là rắn thành tinh?”
Vương Kim Tam lắc đầu, “Chỉ là rắn bình thường thôi, vừa mới kết thúc ngủ đông nên từ trong đất bò ra ngoài.”
“Ồ...” Nhóm người hai mặt nhìn nhau một phen, lại nhìn bên Thượng Thanh đang lo lắng ôm lấy thân cây che chắn cho mình bằng cả hai tay, còn hơi ló đầu nhìn về phía trước, trên mặt mang theo mấy phần thấp thỏm.
Không biết ai phụt cười thành tiếng, Tôn Ngu đạo trưởng lúc trước đã đề nghị Thượng Thanh làm chủ dẫn đường nhịn cười nói, “Nếu phía trước có... rắn, vậy thì mời Vương Kim Tam đạo hữu dẫn đường đi. Sơn dã núi hoang vốn là địa bàn của Tát Mãn mà.”
Vương Kim Tam gật đầu, cũng không có ý cười nhạo Thượng Thanh, con người này chỉ có tính khí không tốt lắm nhưng tính tình lại ngay thẳng, chỉ cần có thể đánh lại được gã gã liền chịu phục.
Thượng Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, tiếp tục cùng nhau gấp rút lên đường. Chỉ là bên tai có âm thanh rõ là ồn ào, âm cuối của Phó Liễm Tri còn mang theo ý cười: “Em sợ rắn à?”
Thượng Thanh như rít ra từ trong kẽ răng, “Chán ghét thôi, còn không được sao?”
Phó Liễm Tri: “Khụ, được chứ... Haha.”
Thượng Thanh: “...”
Bữa nào nhất định phải đè lại tên quỷ vương này mà đánh cho một trận.
Đoàn người đã đi không biết bao lâu, càng lúc càng hiếm đụng phải thành viên của Thiên Nhân hội, cảnh sắc chung quanh cũng dần trở nên quen thuộc.
Thiệu Ngôn nhìn bốn phía, “Nơi này hình như là phía sau núi của Vân Hoa quan?” Anh tính toán lộ trình, “Chúng ta đi bộ mười mấy tiếng cũng coi như đã gần đến Vân Hoa quan rồi.”
Mọi người theo bản năng thở phào nhẹ nhõm, về tới trong quan là có thể hội hợp lại với đồng môn của mình.
Chỉ có Thượng Thanh cau mày, “Chúng ta đã đến gần Vân Hoa quan, tại sao còn chưa có gặp được người Vân Hư đạo trưởng phái tới đón?”
Điều này cũng đúng... Trừ phi đã có chuyện khác xảy ra?
Đúng lúc này, phía trước bỗng nhiên nổ lên một tiếng vang thật lớn, đất trời rung chuyển một trận, âm khí phun trào ra như biển gầm sóng gào, che kín bầu trời. Cả bầu trời giữa ban ngày cũng bị nhuộm đen!
Thiệu Ngôn hít vào một ngụm khí lạnh, “Phong ấn bị phá rồi! Tại sao lại như vậy? Sư phụ mọi người không phải đang còn ở trong đạo quan hay sao?”
Những người khác đều thấy kinh hoảng, phong ấn trong Vân Hoa quan là để phong lại một con ác quỷ ngàn năm, bọn họ ai cũng biết chuyện đó. Nhưng hôm nay... phong ấn bị phá rồi? Ác quỷ được giải thoát rồi?”
Âm khí càng lúc càng đậm, mọi người đều cảm thấy trong lòng không yên, bồn chồn hoảng sợ, thời điểm ác quỷ xuất thế càng lúc càng kéo gần lại...
Lúc này, một đám người bỗng chạy tới phía trước, bọn họ lúc đầu đều nghĩ là người của Vân Hoa quan, đến gần nhìn mới phát hiện ra hóa ra là Tiền Bảo Lai và mấy kẻ trong Thiên Nhân hội. phihan.wordpress
Lý Tự Quả: “Tiền Bảo Lai! Quả nhiên anh là gian tế, là người Thiên Nhân hội!” Nói rồi rút thanh đao bên thắt lưng ra, “Định chạy đi đâu!”
Tiền Bảo Lai hơi nhướn mày, chỉ thị mấy thành viên khác của Thiên Nhân hội ngăn chặn cô, còn mình thì tăng tốc lao đi.
Nhưng mà chặn được một người thì còn người tiếp theo. Vương Kim Tam dẫn hai anh em mình lướt người phóng đến trước mặt gã, móng hổ to lớn từ trên không trung đạp xuống.
Tiền Bảo Lai không có bản lĩnh như Thượng Thanh, móng vuốt vỗ xuống liền bị đạp ngã xuống đất. Y cũng không biết xấu hổ, lăn lông lốc như một cái bánh cuộn rồi bò dậy, cười lạnh, “Các người còn có thời gian ở đây ngăn cản tôi, ác quỷ kia sắp xuất hiện rồi, nếu không chế trụ kịp thời, chỉ sợ toàn bộ thành phố Thanh Vân sẽ phải chôn cùng đấy! Các người không phải phải bảo vệ những dân thường kia sao? Thế nào hả, so với bảo vệ những kẻ phế vật đó thì bắt được tôi còn quan trọng hơn sao?”
Trùng hợp thay, tiếng gã ta vừa dứt, giữa không trung ầm một tiếng nổ vang, đồng thời mang theo một tiếng cười tàn nhẫn, “Tên Vân Hoa kia! Ngươi nhốt ta hơn một ngàn hai trăm năm, hôm nay ta nhất định sẽ giết hết đệ tử đồ tôn của ngươi...”
Phong ấn đã bị phá rồi!
Tất cả mọi người có mặt chỉ cảm thấy lồng ngực đau nhức, bị tiếng cười kia đánh cho rung động linh lực trong người, rất nhiều người vì tu vi không đủ mà bị hộc một ngụm máu ra ngoài. Đã không có người quan tâm đến Tiền Bảo Lai, gã bò dậy bỏ chạy.
Theo hướng Vân Hoa quan, một cái bóng màu đỏ lòm bay lên, ác quỷ bay ra rồi. Vài đạo linh khí đuổi theo gã, các đạo trưởng lưu lại trong quan muốn ra tay chặn đường ác quỷ. Nhưng mà con quỷ đó cũng không ham chiến, gã chỉ vừa mới đột phá phong ấn, đúng là thời điểm rất suy yếu, tốt nhất là phải mau chóng khôi phục thực lực.
Chính lúc này, gã nhìn thấy đám người Thượng Thanh đang chờ trong rừng. So với nhóm lão đạo sĩ đã đắc đạo nhiều năm trong Vân Hoa quan, đám Huyền thuật sư trẻ tuổi này trong mắt gã dường như còn tươi ngon non mềm hơn cả gà con, ác quỷ cười một tiếng: “Ta bắt các ngươi về khai vị trước vậy!”
Nói rồi từ giữa không trung nhào thẳng tới!
Mọi người ở đây đều là những người tài giỏi nhất trong thế hệ trẻ, song khi đối đầu với một ác quỷ ngàn năm cũng chỉ có thể run bần bật. Không phải do bọn họ nhát gan mà là dưới uy thế của ác quỷ, với tu vi của bọn họ thì căn bản không thể nào nhúc nhích được.
Duy nhất có thể động chỉ có bốn người, Lý Tự Quả, Vương Kim Tam, Tào Mộc Tinh và Thượng Thanh thôi.
Lý Tự Quả can đảm lại thận trọng, thanh đao trong tay được khảm bùa chú giơ lên phóng về phía trước, sau đó lôi kéo mấy người Thiệu Ngôn bên cạnh lùi về phía sau chạy trốn... Song cô ấy nghĩ vẫn rất đơn giản, chưa kịp chạy được vài bước thì thanh đao đã theo đường cũ bay về, như một thanh kiếm sắc đâm xuyên qua bả vai cô, như đóng đinh ở trên mặt đất.
Vương Kim Tam lần thứ hai thỉnh hổ tiên thượng thân, song lần này hổ tiên vẫn còn chưa hóa hình hoàn toàn đã bị một đạo âm khí quạt cho ngã thẳng xuống đất, cả người như bị núi thái sơn đè lên ngăn cản, đến duỗi mình ra cũng không thể.
Đừng xem Tào Mộc Tinh bụng dạ hẹp hòi nhưng đúng là tu vi không thấp. Tuy rằng quỷ treo cổ của hắn đã bị Thượng Thanh lấy mất nhưng trong tay hắn ta vẫn còn những con quỷ khác. Giờ khắc này hắn liền thả ra một con quỷ nhỏ chỉ cao tới đùi người, trong tay tiểu quỷ còn ôm một con búp bê vải, vừa xuất hiện một cái liền toác cái miệng rộng, oa oa khóc lớn. Tiếng khóc này như đòn tấn công vào tinh thần, tuy mục tiêu là ác quỷ nhưng người bên cạnh nghe được vẫn cảm thấy đầu óc cực kỳ đau nhức. Chẳng qua ác quỷ chỉ hơi giơ tay, Tào Mộc Tinh liền cảm thấy một đạo cảm giác lạnh buốt đánh thẳng vào ngực, làm cả người hắn như bị đông lại, linh hồn nhỏ bé cũng bị đóng băng... Một khắc trước khi mất ý thức, hắn còn nghĩ: Biểu hiện của mình lần này so với Chu Thượng Thanh hẳn là không quá kém đi...
Chỉ trong một lần giáp đấu, ba người đều bị loại bỏ, chỉ còn Thượng Thanh vẫn đang đứng tại chỗ.
Tôn Ngu liều mạng chống lại uy áp của ác quỷ, lợi cũng bị cắn ra máu, từ trong kẽ răng rít ra vài chữ, “Chu đạo hữu... Chạy mau!”
Mắt thấy bọn họ không thể thoát nổi, chạy được người nào hay người đó.
Thượng Thanh ngẩng đầu nhìn ông ta một cái rồi liền vọt thẳng tới chỗ ác quỷ.
Nếu ác quỷ muốn dùng đám người kia khôi phục thực lực, đương nhiên sẽ không lấy mạng của bọn họ ngay lúc này. Mặc dù vậy, gã cũng bị Thượng Thanh làm cho kinh ngạc trong nháy mắt, lớn tiếng cười to, “Cái vẻ không cần mạng này, giống y như đúc lão thất phu Vân Hoa kia!”
“Đã như thế vậy trước tiên bắt đầu từ ngươi đi!”
Cả người ác quỷ đều bị oán khí nhuộm đỏ, nhìn Thượng Thanh như nhìn một vật chết, móng tay gã mọc ra thật dài, nhào thẳng đến cái cổ của Thượng Thanh. Gã muốn xé nát thiếu niên tươi non này, nuốt từng miếng từng miếng vào trong bụng.
Thượng Thanh bắn một tấm bùa ra, linh khí trong suốt đẩy ra âm khí bám quanh thân, đông thời hô lên một tiếng, “Phó Liễm Tri!”
Bên người thiếu niên bỗng có một cỗ âm khí quỷ dị phun trào, Phó Liễm Tri hiện thân. Nửa người dưới của hắn ngưng tụ lại thành một đoàn âm khí, nửa người trên có tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, đôi con ngươi sâu hoắm như hàn đàm, quỷ khí phun trào tứ phía, khí thế so với ác quỷ trước mắt cũng giống nhau sâu không lường được!
Nhìn thấy tình cảnh này tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, quỷ hồn này từ lúc nào đi theo bọn họ vậy? Vì sao nhóm bọn họ một chút cũng không phát hiện ra?
Ngón tay trắng nộn của Thượng Thanh chỉ vào phía trước, ra lệnh, “Phó Liễm Tri, lên!”
Quỷ vương Phó bất đắc dĩ lắc đầu, “A Thanh à, đừng như ra lệnh cho chó vậy chứ...”
Nhưng mà âm thanh của chữ cuối còn chưa dứt, hắn đã nhào về phía ác quỷ kia! Động tác nhanh đến mức mắt thường nhìn không thấy.
Trong mắt ác quỷ nghi ngờ không thôi, vội vàng giơ tay ngăn cản sự công kích của hắn, “Ngươi là quỷ vương mới sinh? Vì sao ngăn cản ta?”
Phó Liễm Tri dù bận nhưng vẫn ung dung nói: “A Thanh muốn ta ngăn cản ngươi.”
Ác quỷ cảm thấy rất buồn cười: “Nó bảo ngươi làm gì ngươi liền làm theo à? Chẳng lẽ bảo ngươi đi chết ngươi cũng đi?”
“Không biết.” Phó Liễm Tri cong khóe môi lên, tròng trắng trong mắt dần dần biến đen từng chút một, “ Hiện tại em ấy muốn cho ngươi đi chết đấy!”
Hai quỷ hồn xông vào đánh nhau. Rõ ràng không có thực thể, cũng không có thâm cừu đại hận, mà hai quỷ lại đánh nhau giống như đối phương có thù giết cha vậy, hận không thể xé nát máu thịt của nhau mà nuốt vào bụng. Quỷ khí cuồn cuộn tản ra bốn phía, nhìn trông như thể sắp tận thế đến nơi.
Thượng Thanh vô cùng lo lắng, Phó Liễm Tri tuy là quỷ vương nhưng hồn phách bất ổn. Ác quỷ này nói thế nào cũn đã có tu vi hơn ngàn năm, giằng co thêm như vậy chỉ sợ sẽ có biến cố... Y suy nghĩ một chút, âm khí của Phó Liễm Tri có thể kích hoạt bùa chú của y, vậy bùa chú của y hẳn là không có tác dụng với Phó Liễm Tri đâu... Nghĩ tới đây, y liền thẳng tay bắn ra một tấm bùa thử một lần.
Bùa chu xông thẳng tới ác quỷ, thế nhưng khi xẹt qua vai Phó Liễm Tri cũng làm tia khói đen bốc lên trong nháy mắt. Quỷ vương Phó bất đắc dĩ lắc đầu, “A Thanh à, đã không giúp được thì thôi, lại còn lén lút ám hại ta là sao?”
Thượng Thanh tức giận nha, lòng nói y bó chân bó tay làm sao còn có thể giúp? Chả lẽ lại bảo một Huyền thuật sư như y lên đánh lộn?
Âm khí tràn lan khắp nơi, mặc dù có bắt được ác quỷ này, chỉ sợ xua tan được đống âm khí đó cũng phải tốn không ít thời gian... Chờ đã, âm khí?
Phó Liễm Tri có thể kích hoạt bùa chú của y, bản thân âm khí đó tuyệt đối có điều quái lạ. Có lẽ... y có thể đổi loại phương pháp! Nghĩ tới đây, y lấy ra một tấm Tụ âm phù, hút đi âm khí bốn phía chung quanh, sau đó giơ tay tung thẳng tấm bùa bắn vào sau lưng Phó Liễm Tri. Quả nhiên, âm khí kia bị Phó Liễm Tri trực tiếp hấp thu, âm khí của quỷ vương tăng cuồn cuộn trong nháy mắt!
Phó Liễm Tri đánh ra một đòn tới quỷ vương, nghiêng đầu liếc y một cái cười, “Bé ngoan quá.”
Thượng Thanh mặc kệ y, tiếp tục lấy ra một tấm tụ âm phù khác, lặp lại động tác.
Ác quỷ thấy vậy sắc mặc dữ tợn, “Ngươi như vậy mà cũng đòi làm quỷ vương? Quả thực so với con chó đám Huyền thuật sư kia nuôi cũng không bằng!”
Phó Liễm Tri giơ tay lên xé một khối âm khí lớn từ trên bả vai gã xuống, “Người lắm miệng thường không có kết quả tốt.”
Ác quỷ bị trúng một đòn không dám phân tâm nữa, động tác càng thêm tàn nhẫn. phihan.wordpress
Đúng lúc này, chênh lệch giữa hai bên dần xuất hiện. Âm khí vốn là năng lượng của quỷ hồn, sau lưng Phó Liễm Tri còn có một Thượng Thanh giúp hắn gom góp âm khí về, ác quỷ lại chỉ có thể tiêu hao âm khí của bản thân, cứ thế mãi thì ai thắng ai thua đương nhiên có thể biết trước. Ác quỷ dĩ nhiên không cam lòng, gã tìm một cơ hội, liều mạng chịu một chưởng của Phó Liễm Tri không quan tâm, dịch chuyển tức thời đến trước người Thượng Thanh, ngón tay duỗi dài đâm thẳng đến trước trái tim Thượng Thanh. Thiếu niên này không chết, chỉ sợ gã cũng sẽ tiêu tan tại nơi đây!
Đúng lúc đó tay trái tay phải của Thượng Thanh mỗi bên có năm tấm tụ âm phù đang hấp thu âm khí, lúc này từ bỏ mười tấm tụ âm phù thì chúng sẽ hoàn toàn bị phế bỏ.. Y nửa phần do dự cũng không có, tiếp tục giữ cho tụ âm phù được luyện thành, nhanh chóng ném về phía Phó Liễm Tri, sau đó mới để ý đến việc giơ tay ngăn chặn sát chiêu của ác quỷ. Song ngay thời khắc này, móng vuốt xương xẩu của ác quỷ đã trảo tới ngực y, Thượng Thanh giơ tay lên che ở trước ngực, chỉ một chút nữa thôi móng vuốt kia liền sẽ cắm vào huyết nhục nơi ngực trái...
Phó Liễm Tri dung nhập mười tấm tụ âm phù như ăn một viên thuốc thập toàn đại bổ, âm khí cả người tăng vọt, nửa người dưới vậy mà trực tiếp hóa hình! Trong âm khí đen như mực tàu, một cái đuôi rắn dài đến bảy tám trượng cuộn vòng xuất hiện, nửa người dưới của hắn dĩ nhiên không phải là người mà là rắn!
Hắn không quan tâm đến chuyện gì nữa, phóng tới phía sau Thượng Thanh, giơ tay thay y tiếp được chiêu thức của ác quỷ, âm khi tăng vọt hóa thành từng cái roi dài vung quật về phía ác quỷ.
Ngửi được mùi máu tanh quen thuộc, Phó Liễm Tri nhìn về phía ác quỷ, ánh mắt tràn đầy vẻ điên cuồng, “Đi, chết, đi!”
Hết chương 23