Edit: Hanna
Đợi Thượng Thanh gọi hết thảy hồn phách về thì đã là bốn giờ sáng.
Nhóm cha mẹ thiên ân vạn tạ ôm đứa nhỏ đi, nhét bao lì xì cùng thẻ ngân hàng trực tiếp vào trong ba lô y, y mệt đế độ ngay cả từ chối cùng chẳng thèm nói.
Nghỉ ngơi được một chút, Thượng Thanh lấy ra một tờ bùa, nói với Du Minh Trì rằng: “Chút nữa tôi sẽ vẽ lên bản đồ vài nơi, anh tìm người mang đống bùa chú này đi, sau đó phái người giám sát, lúc kẻ kia xuất hiện thì bùa chú sẽ có phản ứng. Ban ngày kẻ đó hẳn là không dám làm gì, có lẽ phải đợi đến tối mới thấy.”
Du Minh Trì cầm mấy tầm bùa, “Cậu cứ vẽ đi, không đủ người tôi sang phòng ban khác mượn.”
Thượng Thanh đâu thèm quan tâm anh ta có đủ người hay không, dù sao cậu cũng có đủ bùa chú, vì thế cậu cầm bản đổ xẹt xẹt vẽ ba cái vòng, sau đó tùy ý ném bút đi rồi tìm cái giường bệnh nhân nào đó ngả đầu ngủ.
Ngày tiếp theo, Thượng Thanh ngáp một cái rồi đi học. Dưới ánh mắc sắc bén của cô giáo La, y cuối cùng cũng kiên trì thi hết bài toán.
Ngày mai là nghỉ lễ Thanh minh, theo thông lệ thì chiều nay được nghỉ học sớm. Thượng Thanh và Du Tử Minh cùng Mạnh Hoài ba người cùng nhau đi bộ đến cửa sân trường, liền nhìn thấy Thiệu Ngôn cưỡi con xe đạp cho thuê đang chờ bọn họ.
Vừa thấy ba người, Thiệu Ngôn điên cuồng vẫy tay chào to: “Chu đạo hữu! Bạn học Du, bạn học Mạnh! Chúng ta cùng đi ăn lẩu đi!”
Ba người Thượng Thanh: “...” phihan.wordpress
Vị Thiệu đạo hữu này ở Vân Hoa quan nghẹn đến điên rồi à, sao xuống núi toàn rủ đi ăn lẩu thế?
Thiệu Ngôn cười khà khà, “Đi thôi, tới nhà anh đây ăn cơm, anh đây nấu nước lẩu hơi bị ngon đó!”
Thấy người ta nhiệt tình như vậy, ba người cũng không tiện cự tuyệt, vì thế cùng nhau gọi xe đến nhà Thiệu Ngôn.
Nhà Thiệu Ngôn ở trong một tiểu khu bình thường cách đó không xa, điều duy nhất không quá bình thường là cha mẹ Thiệu Ngôn đều đã mất, chỉ còn anh ấy và một người em gái nương tựa vào nhau.
Hẳn là do làm anh quen rồi, cả người này đều toát ra khí chất của một đầu bếp gia đình.
Mấy người vừa vào nhà, Thiệu Ngôn vội vàng đi nấu cơm rồi. Du Tử Minh và Mạnh Hoài cũng không coi mình là người ngoài, thầm lặng vào bếp hỗ trợ nhặt rau rửa đồ ăn. Chỉ có Thượng Thanh không được nghỉ ngơi đầy đủ, vặn vẹo nằm nghiêng nằm ngả trên ghế sofa ngáp.
Du Tử Minh lại hỏi: “Em gái của chúng ta đâu?”
Thiệu Ngôn: “Em ấy đang báo danh một lớp học thêm, hàng ngày sau khi tan học còn phải đến lớp học thêm một lát. Tầm lúc cơm nấu xong thì sẽ trở về liền.”
Mạnh Hoài lắc đầu: “Không trách mẹ em luôn muốn có một cô con gái, con gái thực hiểu chuyện mà. Từ nhỏ đến lớn em chưa từng chủ động đi học bao giờ.”
Thiệu Ngôn cười vô cùng sáng lạn, “Em gái anh đúng là rất hiểu chuyện, hơn nữa còn học rất giỏi, lần nào cũng đứng đầu lớp. Mỗi lần anh đi họp phụ huynh cho nó, giáo viên đều khen nó một lúc lâu đấy.”
Du Minh Trì: “Tui cũng muốn có em gái, tui còn chưa bao giờ được nghe giáo viên khích lệ một câu đâu...”
Cân nhắc đến việc Thượng Thanh tối qua không được ngủ đủ giấc, Thiệu Ngôn lần này nấu một nồi lẩu cà chua, cũng không mất bao lâu, mùi vị chua chua ngọt ngọt liền bay ra.
Mấy người dọn dẹp bàn ăn, mới vừa bưng đồ ăn lên, tiếng cửa mở liền vang lên. Một cô gái nhỏ tầm mười ba mười bốn tuổi bước tới, dáng người cô bé không thấp, vóc người hơi gầy, buộc đuôi ngựa gọn gàng sau gáy, tướng mạo quả thực cùng một khuôn đúc ra với Thiệu Ngôn.
Mạnh Hoài cười đến cong mắt cong mày, “Em gái đã về rồi à, bọn anh là bạn của anh em, đến nhà em ăn lẩu.”
Tiểu nha đầu nhìn bốn phía xung quanh, trầm ổn nói: “Xin chào ba anh, em là Thiệu Tĩnh em gái Thiệu Ngôn, hoan nghênh các anh tới làm khách.”
Mạnh Hoài và Du Tử Minh nhanh chóng xua tay. Thượng Thanh đứng lên từ trên ghế sofa, chậm rãi đi đến, móc ra một cái bùa hình tam giác đưa cho cô bé, “Đeo trên người, đảm bảo bình an, đừng để dính nước.”
Cô bé nhìn anh trai của mình một cái, thấy anh trai gật đầu liền nhận lấy lá bùa, “Cảm ơn anh.”
Thiệu Ngôn nhận lấy cặp sách của em gái, bận trước bận sau bảo cô bé đi thay quần áo. Ba người còn lại an vị trước bàn chờ.
Du Tử Minh: “Em gái thật đáng yêu, ghen tị quá.”
Mạnh Hoài: “Ghen tị +1.”
Thượng Thanh tiếp tục ngáp, lòng nói em gái tui càng đáng yêu hơn, hừ! (Viên Viên nha)
Ba người yên lặng một lát liền nghe thấy tiếng nói chuyện truyền tới từ gian phòng của em gái. Thực ra không phải nghe trộm, chỉ là căn phòng này cách âm không được tốt, tuy rằng hai anh em đã cố tình nhỏ giọng lại nhưng mà vẫn nghe rõ rõ ràng ràng.
Thiệu Tĩnh: “Anh hai, hôm nay anh đã ra ngoài đi bộ đi dạo chưa?”
Thiệu Ngôn: “À... cái đó hả, đi chứ, đi rồi.”
Thiệu Tĩnh: “Đi bộ là tốt cho anh, chứ không phải cho em, anh phải rõ ràng điều này chứ. Cả ngày anh nhốt mình trong nhà đối với thân thể không tốt, hiện giờ không thấy có vấn đề nhưng sau này già rồi thì phải làm sao?”
Thiệu Ngôn: “...Anh biết sai rồi QAQ.”
Bên ngoài Du Tử Minh và Mạnh Hoài bắt đầu đứng ngồi không yên.
Lại qua một lát, em gái lại nói: “Nếu hôm nay không ra ngoài đi bộ, vậy anh hai hẳn là đã học tập trận pháp xong rồi đúng không?”
Thiệu Ngôn: “... Xin, xin lỗi em...”
Thiêu Tĩnh ngữ khí bình thản, “Anh hai, trận pháp là dó Vân Hư đạo trưởng sắp xếp cho học, bây giờ anh không học, lẽ nào đợi đến lúc đạo trưởng kiểm tra thì nước tới chân mới nhảy sao? Em thấy trong wechat, mấy vị đạo trưởng khác đều hoàn thành chấm thẻ nhiệm vụ học tập ngày hôm nay rồi, anh hai có thể noi theo người ta học hành một chút được không?”
Thiệu Ngôn: “... Được, được, anh biết rồi mà. Ngày mai anh sẽ bắt đầu học hành chăm chỉ QAQ”
Thiệu Tĩnh: “Tốt lắm anh hai, em tin anh có thể làm được. Hôm nay có bạn anh ở đây em cũng không muốn nói nhiều nữa, anh tự suy nghĩ kỹ lại đi nha.”
Bên ngoài Du Tử Minh vầ Mạnh Hoài phía sau lưng mướt mồ hôi lạnh, cảm giác như gặp được cô La phiên bản thiếu nữ! Đáng sợ gấp đôi luôn!
Chỉ chốc lát sau hai anh em cùng đi ra, Thiệu Tĩnh đi phía trước không hề có dị thường gì, Thiệu Ngôn lạch bạch đi theo sau. Hai người vừa ngồi xuống bàn, Du Tử Minh và Mạnh Hoài theo bản năng ngồi thẳng lưng lại, nếu không phải cái bàn bày la liệt đồ ăn, bọn họ thậm chí còn muốn khoanh hai tay lại trên bàn...
Một bữa lẩu trầm lặng bắt đầu, Thượng Thanh thậm chí còn có ảo giác như thấy mình đang nằm mơ lại hiện trường kiểm tra toán hôm nay...
Ăn được một lát, Thiệu Tĩnh có lẽ cảm thấy mấy anh trai này đúng là không biết điều hòa bầu không khí, đành phải tự mình mở miệng, “Nghe nói các anh là học sinh cấp ba, sao mà tan học sớm như vậy?”
Du Tử Minh sợ đến giật mình thon thót, “Ngày mai là nghỉ lễ Thanh minh, trường bọn anh có thông lệ nghỉ sớm vào ngày trước kỳ nghỉ một ngày, không..không phải trốn học!”
Thiệu Tĩnh hơi kinh ngạc, “Sao anh lại nghĩ như thế chứ, chẳng lẽ anh thường hay trốn học sao?”
Du Tử Minh: “... Không, không hề, anh không... không hề trốn học...”
Thiệu Tĩnh gật đầu hài lòng, “Không sai, trốn học ảnh hưởng đến học tập, là rất không nên.”
Du Tử Minh: “... Cảm ơn em.” phihan.wordpress
Mạnh Hoài bên cạnh sắp chôn đầu vào trong bát, Thiệu Ngôn càng không dám nói lời nào. Thượng Thanh bên cạnh từng đũa từng đũa gắp rau lên, cách xa ra coi mình như không ngồi cùng bàn, nhìn như thể sắp mộng du đến nơi.
Lại ăn một lát, Thiệu Tĩnh thả bát đũa xuống, “Các anh từ từ ăn, em về phòng làm bài tập trước.”
Mạnh Hoài và Du Tử Minh cùng đồng thời thở phào nhẹ nhõm, Mạnh Hoài nói: “Em cứ đi học đi, cứ đi học đi...”
Chờ Thiệu Tĩnh rời đi, bầu không khí trên bàn trong nháy mắt buông lỏng, Du Tử Minh gắp một đũa thịt bò lớn bỏ vào trong miệng, vừa nãy cậu ta không dám ăn nhiều.
Mạnh Hoài thở dài, “Nếu như tất cả các em gái đều như vậy thì thế giới này quá đáng sợ rồi...”
Thiệu Ngôn âu sầu thở dài, “ Em gái anh trước đây dễ thương và mềm mại lắm, haizz, cũng đều tại anh. Lúc em ấy sắp đến thời điểm dậy thì, anh sợ em ấy phản nghịch liền mua một vài quyển sách liên quan đến tâm lý học thời kỳ dậy thì, ai biết ẻm xem xong thì thành như vậy...”
Thiệu Ngôn: “Mấy đứa nói thử coi lúc đó có phải anh mua được sách lậu không? Ai da, lâu lắm rồi anh chưa được nghe em gái làm nũng đó...”
Du Tử Minh nuốt miếng thịt trong miệng, “Sách lậu hại người vô cùng.”
Dưới cùng một bầu trời, có người đang vừa ăn lẩu vừa hát ca, có người thì một lòng một dạ nghĩ đến việc hại người hại mình.
Trong tầng hầm dưới nhà xưởng hoang. Mắt thấy bên ngoài sắc trời đã chạng vạng, người phụ nữ đẩy một cái xe đẩy trẻ em lớn ra ngoài, trên đó trải đệm mềm mại. Sau đó cô ta lấy ra một cái túi bẩn thỉu, mở ra, bên trong là bột phấn màu đỏ sậm. Cô ta cẩn thận từng li từng tí đổ ra, khuấy thành nước đút cho đứa bé uống.
Đứa bé nhấc lên cánh tay núng na núng nính xoa xoa đôi mắt, ngáp một cái rồi lăn ra ngủ. Cô ta đặt đứa nhỏ vào trong xe đẩy trẻ con nằm cho ổn thỏa, lại lấy ra mười mấy quả bóng bay hình động vật móc ở trên xe, còn mình thì đổi một bộ trang phục gấu bông cỡ lớn trông vô hại, sau đó đẩy xe ra ngoài.
Trong nhà Thiệu Ngôn, mấy cậu trai đang thu dọn bãi chiến trường. Mạnh Hoài vừa quét nhà vừa nói: “Tết Thanh minh nhà mọi người sắp xếp thế nào? Mẹ tui nói sẽ dẫn tui về quê chơi một chuyến, cũng trở về thăm mộ cho một người chị họ tui. Sau tết Thanh minh về nhà là chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học rồi, mẹ bảo tui hỏi mọi người có muốn đi cùng không?”
Du Tử Minh lập tức giơ tay, “Cho tui đi với! Bố mẹ tui tháng trước đi thủ đô rồi, kỳ nghỉ tui lại phải ở nhà một mình, chán muốn chết!”
Mạnh Hoài: “Được á, cậu mà đi mẹ tui khẳng định rất vui, hành lí có người ôm hết cho rồi. Thượng Thanh, Thiệu Ngôn, hai người có đi không? Quê tui ở trấn Bạch Thủy, cảnh sắc khá đẹp, so với mấy chỗ nổi tiếng trên mạng cũng không kém đâu.”
Thượng Thanh vừa nghe cái tên trấn Bạch Thủy liền có chút quen tai, “Trấn Bạch Thủy thuộc thành phố của chúng ta à?”
Mạnh Hoài: “Nào có, trấn Bạch Thủy thuộc thành phố Trường An, muốn đến phải đi bằng máy bay.”
Thượng Thanh vừa nghe liền nhận ra, thành phố Trường An chính là nơi mà y xuyên tới, sở dĩ trấn Bạch Thủy quen tai quen mắt đó là bởi vì đây là địa phương mà nguyên chủ được nuôi lớn. Chỉ là y vừa nghe đến trấn Bạch Thủy, tựa hồ như có một loại cảm ứng kỳ lạ. Trực giác của Huyền thuật sư đều rất chuẩn, y suy nghĩ một lát đáp, “Vậy được, tôi cũng đi.”
Mạnh Hoài: “Tốt rồi, cậu đi mẹ tui khẳng định càng vui hơn, lúc đó sẽ mời cậu ăn các món đặc sản trấn Bạch Thủy.”
Du Tử Minh: “... Ủa, vì sao Thượng Thanh đi thì có đồ ăn ngon mà tui đi thì chỉ để xách hành lí? Sao cô lại bất công thế?”
Mạnh Hoài vẻ mặt vô tội, “Hở?”
Lúc này, di động Thượng Thanh chợt vang lên, y nhận cuộc gọi nghe một câu, lập tức cúp điện thoại, “Người phụ nữ câu hồn sống đã tìm được rồi, tôi qua đó một chuyến.” Dứt lời liền chạy ngay ra ngoài.
Thiệu Ngôn nhanh chóng xách ba lô của mình lên, “Đợi anh với, anh cũng đi.”
Hai người bị bỏ lại liếc mắt nhìn nhau, đều cùng lo lắng.
Trung tâm thương mại Nhân Hoà.
Đây là trung tâm thương mại lâu đời nhất ở thành phố Thanh Vân, cách ngoại ô tây thành rất gần, đã từng là nơi mua sắm nhộn nhịp nhất, chỉ là hiện giờ dần sa sút song người sống ở gần đây sẽ đều đến đây đi dạo. Trung tâm cũ không thể thông thoáng sáng sủa hơn so với những trung tâm mới xây những năm gần đây, hành lang chỗ này rất chật chợi, người cũng không nhiều.
Một con gấu lớn đẩy một cái xe đẩy trẻ em đi qua đi lại phát bóng bay hydro cho những đứa nhỏ đi ngang qua.
Thượng Thanh nhìn về phía con gấu nhồi bông lớn, “Là cô ta sao?”
Vẻ mặt Du Minh Trì nghiêm trọng: “Không sai, vừa nãy tôi đã bảo đồng nghiệp kiểm tra rồi, con gấu lớn kia đã từng xuất hiện ở trung tâp thương mại cậu ta phụ trách, mấy đứa trẻ bị ly hồn đều từng được cô ta tặng bóng bay.”
Thượng Thanh: “Trên bóng bay có trận pháp, bọn nhỏ chỉ cần mang bóng bay về nhà, đợi cô ta kích hoạt trận pháp thì hồn phách sẽ bị rút đi.”
Du Minh Trì: “Hiện tại phải làm sao?”
Thượng Thanh: “Phải dẫn cô ta rời khỏi đây, nơi này quá nhiều người. Còn có đứa bé trong cái xe đẩy kia sẽ rất dễ bị thương.
Du Minh Trì: “Cậu muốn làm thế nào?”
Thượng Thanh thì thầm với anh ta vài câu.
Người phụ nữ đang giấu mình trong trang phục con gấu, lần lượt tặng bóng bay cho bọn nhỏ. Chỉ cần thêm hồn phách của một đứa bé nữa thôi thì cơ hội bé cưng của cô ta sẽ lớn hơn một chút. Đáng tiếc không biết cô ta bị ai theo dõi, không dám đến những trung tâm có nhiều người, chỉ có thể tìm vận may ở nơi này, cả một buổi chỉ phát được không tới mười quả bóng bay.
Lúc này chợt có hai cậu trai tiến về phía này, người phía trước mặc áo len màu hồng, tướng mạo thanh tú, người phía sau cũng là một thiếu niên, hai tay đút túi vẻ biếng nhác.
Khi đi ngang qua liền nghe thiếu niên kia nói rằng: “Thôi, mau trở về thôi, quảng trường bên ngoài không biết vườn trẻ nào đang tổ chức hoạt động, hơn ba mươi đứa nhỏ đến lận, ầm ĩ muốn chết...”
Dưới lớp trang phục thú nhồi bông, ánh mắt cô ta lóe lên, hơn ba mươi đứa nhỏ...
Hết chương 26