Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn

Chương 45: Chương 45: Tiểu quỷ, Một cánh tay nhỏ bé tái nhợt...




Edit: hanna

Một trận gió lạnh thổi qua, Tống Bình Bình lúc này mới phát hiện cả người mình đều mướt mồ hôi.

Bộ thi thể khô quắt kia như một con cá chết, bị người phụ nữ cầm trong tay nghịch ngợm, nơi viền mắt chỉ còn dư lại hai cái động đen không đáy, nhàn nhạt nhìn Tống Bình Bình. Trong tiếng côn trùng kêu giữa đêm khuya vắng, cô rốt cục cũng nghe rõ lời người phụ nữ điên nói: "Đốt chết... Đốt chết hết... Đốt chết hết búp bê nào, ha ha ha... đốt búp bê..."

Tống Bình Bình còn chưa kịp hiểu rõ lời này có ý nghĩa gì thì cách đó không xa nghe được tiếng người thét lớn một tiếng: "Kẻ nào đó?"

Lại có người đáp một câu: "Là con điên kia? Bắt lấy ả ta..."

Sau lưng Tống Bình Bình bất chợt tê dại một trận, trong đầu vang lên một thanh âm nói cho cô biết: Ngàn vạn lần không thể để hai kẻ kia bắt được! Vì thế, cô nắm lấy tay của người phụ nữ điên kia, vội vàng nói: "Chạy!"

Người phụ nữ điên bị cô kéo một cái lảo đảo, bật lên một tràng tiếng cười ha hả làm người ta sợ hãi, như thể đang chơi trò chơi gì hay ho lắm vậy. Tống Bình Bình liên tục lôi người phụ nữ chạy trốn trong hoảng sợ, bị hai người phía sau đuổi gắt quá không phân biệt đường đi, đồng thời trong lòng liên tục lo lắng, giống như hai kẻ đang đuổi theo sau cô kia không phải là người mà là hai con ác quỷ.

Mà vào lúc cô không chú ý, bùa hộ mệnh trong túi đang phát ra ánh hào quang nhỏ yếu.

Ánh trăng lợt lạt buông xuống, lạnh lùng bao phủ lấy hai người phụ nữ đang điên cuồng chạy trốn. Không biết đuổi theo bao lâu, hai người phía sau đột nhiên dừng bước. Một tên đàn ông trên thái dương có một vết sẹo thô bạo nhổ một ngụm nước bọt, "Đệt! Hai ả điên kia thế mà dám chạy vào trong rừng!"

Một tên đàn ông khác vóc người thấp bé ở phía sau rụt cổ lại, "Anh Quân, chúng..chúng ta còn đuổi theo nữa không?"

Anh Quân lườm gã một cái, hung hăng quát, "Đuổi theo."

Tên đàn ông nhỏ con: "Nhưng, nhưng mà anh Quân, trong đó... trong đó có quỷ đấy!"

Anh Quân âm u nói: "Bắt người về, chúng ta còn có đường sống. Nếu để cho hai mụ điên kia chạy mất, viện trưởng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu."

Nghe thấy hai chữ 'Viện trưởng', tên đàn ông nhỏ con run lập cập, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt lại, phảng phất như người viện trưởng này còn đáng sợ hơn cả quỷ. Anh Quân thấp giọng mắng một câu, "Dắt hai con chó lại đây, rồi tìm thêm mấy người nữa, bắt được người thì lập tức giết luôn, mà nhớ xử lý cho sạch sẽ vào đấy!"

Tên đàn ông nhỏ con nhanh chóng chạy đi. phihan.wordpress

Tống Bình Bình lôi kéo người phụ nữ điên kia liên tục tháo chạy trong kinh hoảng, cô không quen thuộc đường trong thông, không biết làm sao lại chạy vào trong một mảnh rừng. Người đuổi theo phía sau càng lúc càng gần, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng chó sủa. Tống Bình Bình nghiến chặt răng, đẩy người phụ nữ điên vào trong một cái hố, dùng cây cỏ lấp kín lại, "Trốn ở trong này, tuyệt đối không được đi ra."

Nói xong, không để ý đối phương nghe hiểu hay không, cô cố ý gây ra một vài động tĩnh rồi bắt đầu chạy vào sâu trong rừng. Đồng thời, trong lòng cảm thấy trong cái rủi có cái may mà nghĩ: Cảm tạ đám nhóc con trong lớp mẫu giáo của cô có thể lực vô cùng tận, bằng không hiện giờ cô chạy chưa được vài bước liền phải bó tay chịu trói.

Mây đen che khuất ánh trăng, cánh rừng âm u thêm mấy phần. Trong bóng đêm, tựa hồ như có thứ gì đó không mang ý tốt nhìn cô gái đang chạy trốn. Bỗng nhiên, cô gái dừng bước, lồng ngực cô phập phồng với biên độ lớn, cả người đều run rẩy... Mãi một hồi, cô cọt kẹt cúi đầu, một cánh tay nhỏ bé tái nhợt đang nắm lấy cổ chân cô.

Âm lãnh như ruồi bu lấy ngọt bao phủ khắp thân thể cô, từ bàn chân lên cẳng chân, tới sau lưng,... mãi cho đến toàn thân, Tống Bình Bình không thể động đậy dù chỉ một chút, như thể bị đông cứng lại thành một khối băng, cả người lạnh lẽo... Nỗi sợ hãi mãnh liệt chiếm lấy toàn bộ tâm trí cô, cô có thể cảm nhận được cánh tanh nhỏ bé kia thả tay ra khỏi cổ chân cô, chầm chậm sờ dần lên trên.

Ngay sau đó, càng ngày càng nhiều cánh tay nhỏ móc lấy tay chân và tóc tay cô, chúng nó mò mẫm, nắm, thậm chí là giật mạnh, như thể muốn giật ra một miếng thịt từ trên người cô vậy. Âm thanh non nớt mang theo u lãnh không phải từ thế gian này vang lên bên tai cô:

"Vì sao không cần con?"

"Vì sao không thích con?"

"Hu hu hu, con đau quá..."

"Mẹ ơi — "

Thanh âm kia đâm vào lỗ tai, khiến màng nhĩ cô đau đớn, Tống Bình Bình thống khổ trợn trừng hai mắt, nghẹt thở như ngực đang bị siết chặt lại, trước mắt mọi thứ đều trở nên trắng bệch.

Có lẽ là sắp chạm đến cái chết, cô rốt cục cũng thấy rõ cảnh tượng trước mắt. Cô bất động nằm trong đống bùn đất, trên người có vô số âm hồn trẻ con đang đè lên. Những đứa trẻ này lớn nhất vẫn chưa quá ba tuổi, nhỏ nhất thì còn chưa thành hình. Bọn chúng mang theo thân thể tàn tật, khuôn mặt xanh tím, bò tới bò lui, trên khuôn mặt còn chưa rõ thế sự lại hằn sâu những vết tích hận thù.

Có một đứa trẻ trên cổ in đậm dấu tay màu tím bầm, nó ngồi ở trên ngực Tống Bình Bình, tay nhỏ bịt chặt mũi miệng của cô – đây chính là nguyên nhân làm cho cô bị ngạt thở. Tống Bình Bình cứng đờ, bị ép đối mặt cùng với tiểu quỷ kia, lại thấy hốc mắt trống rỗng của đứa nhỏ... Nháy mắt, cảm giác sợ hãi cực đại nuốt chửng toàn bộ thân thể cô.

Bùa hộ mệnh trong túi đột nhiên phát ra nhiệt độ nóng bỏng, mặc dù chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, song nó đã nhắc nhở Tống Bình Bình, bên tai văng vẳng một âm thanh trong trẻo: "...Không làm chuyện bậy bạ, không sợ quỷ gõ cửa...."

Bùa hộ mệnh kiên trì không ngừng tỏa nhiệt, tuy chỉ còn một chút hơi ấm nhưng lại khiến cô cảm thấy ấm áp toàn thân. Nhớ tới cậu nhóc đẹp trai đưa bùa cho mình, Tống Bình Bình bừng tình nhận ra, hóa ra mình gặp được cao nhân rồi...

Đúng rồi, không làm chuyện bậy bạ, không sợ quỷ gõ cửa.

Trong lòng cô hơi bình tĩnh lại một chút, ép buộc bản thân nhìn về phía những đứa bé kia, đồng thời cố gắng thầm niệm: Các bé, cô là cô giáo mầm non, là ai thương tổn các con? Các con rốt cục đã gặp phải chuyện gì? Kể lại cho cô nghe, cô sẽ giúp các con...

Cô liên tục lẩm nhẩm bảy tám lần, bọn nhỏ tựa hồ như nghe hiểu, dồn dập quay đầu lại, khuôn mặt ngơ ngác nhìn cô...

&&&

Sáng sớm, nhóm Thượng Thanh ăn sáng ở quán nhỏ đầu thôn xong liền đi nghe ngóng đường đến thôn Mạnh gia. Ông chủ tiệm cũng nhiều chuyện, vừa lấy giấy bút vẽ đường vừa tám chuyện với bọn họ, còn cười vui vẻ hớn hở: "Mấy người cũng tới chữa bệnh à?"

Thượng Thanh ngạc nhiên: "Chữa bệnh gì? Không phải nói đều tới đó du lịch sao?"

Chủ tiệm bước tới gần như một tên trộm, "Hứ, nói thì nói như thế, kỳ thực người địa phương bọn tôi đều biết, phần lớn người tới thôn Mạnh gia đều là chữa bệnh. Hơn nữa, tất cả người tới đều là đàn ông, mấy đứa hiểu không?"

Mấy người trẻ tuổi còn chưa kịp load xong não, Lưu Phù ho nhẹ một tiếng: "Anh đây là nói, thôn Mạnh gia chuyên trị... nam khoa?"

Chủ tiệm cười khì khì, "Dù sao thôn Mạnh gia cũng có một cái bệnh viện, đã xây dựng được hơn mười năm. Lúc trước thôn bọn họ vất vả lắm mới nuôi ra được một sinh viên đại học, đây không phải là phượng hoàng vàng bay ra từ một cái ổ gà à? Bọn tôi đều nói người nhà bọn họ sắp được đi theo hưởng phúc rồi!"

"Hầy, ai ngờ người ta ở bên ngoài đọc sách xong lại trở về thôn, còn nói muốn xây bệnh viện. Lúc đó tất cả mọi người đều nói coi như lãng phí tiền rồi, cho dù có là bệnh viện, ai mà tới cái vùng hẻo lánh như này để khám bệnh chứ? Không nghĩ tới, bênh viện này thực sự làm ăn ra hồn, mấy năm nay người tới không ít, mà lại toàn là người có tiền."

Mấy người Thượng Thanh từ biệt chủ tiệm, lái xe tới thôn Mạnh gia tràn đầy bí ẩn kia. Bọn họ vừa tiến vào cửa thôn, liền gặp được một bà lão mập mạp, bà lão nhìn nhìn mấy người, lộ ra một nụ cười hòa ái, "Ôi chao, mấy thanh niên trẻ tuổi này đẹp trai quá nhể, mấy đứa muốn tìm ai thế?"

Thượng Thanh nhìn thấy bà lão này, lông mày liền nhíu chặt lại một cách cau có, giọng điệu như cố tình chậm lại, "Bà à, chúng tôi nghe nói thôn Mạnh gia có bệnh viện." Y hàm hồ nói vài cậu, bày ra bộ dáng không tiện nói huỵch toẹt ra, hỏi: "Chúng tôi có vấn đề muốn tư vấn, bà có biết đường tới đó như nào không?"

Bà lão đánh giá y từ trên xuống dưới, cười hỏi: "Người đến thôn chúng ta ấy à, phần lớn là đến tìm bệnh viện kia. Chỉ là bệnh viện đó xây trên núi, xe mấy người lớn quá, không đi được đâu. Như vậy đi, mấy người trước tới nhà bà chờ một lúc, đợi con trai bà quay về, bảo nó dẫn mấy đứa lên núi."

Thượng Thanh vui mừng gật đầu, "Vậy cảm ơn bà."

Bà lão xua tay cười ha hả, "Thanh niên bây giờ thực là hiểu chuyện quá..."

Nhóm thanh niên hiểu chuyện đi theo sau lưng bà, Tào Mộc Tinh nhíu chặt mày đến mức có thể kẹp chết con ruồi, "Sư thúc, sao con cứ cảm thấy..."

Lưu Phù thấp giọng quát: "Câm miệng, nghe Chu đạo hữu sắp xếp."

Mấy người tiến vào một căn nhà nông thôn nhỏ, ngồi xuống. Bà lão bưng tới mấy chén trà, lần lượt nhét vào tay bọn họ, "Đây đây đây, uống chén trà giải nhiệt đi."

Uống hay không uống, đây là cả một vấn đề đấy. Ánh mắt của tất cả mọi người nhất trí hướng về phía Thượng Thanh, đã thấy Thượng Thanh đang nhìn chằm chằm một cái ba lô ở góc tường. Kia rõ ràng là một cái ba lô của con gái, màu hồng nhạt, trên khóa kéo có treo một con búp bê nhỏ màu xanh lam, trên mặt còn dán mấy cái sticker phim hoạt hình trẻ con.

Mọi người có mặt ở đây đều đã từng thấy cái ba lô đó rồi. Trên đường lên Như Quy tự tình cờ gặp một cô gái đến du lịch, cô gái còn lấy một đống đồ ăn vặt từ trong cái ba lô đó nhét vào tay bọn họ.

Bà lão thuận tầm mắt mọi người nhìn sang, ai ôi một tiếng, "Đây là của khuê nữ nhà bà, hay quăng loạn ba lo khắp nơi, bà phải nhắc nhở nó một trận mới được..."

Bà ta vừa lẩm bẩm vừa cất cái ba lô đi, quay đầu lại vẫn là nụ cười hiền lành như cũ, "Mấy đứa vì sao không uống trà? Mau uống đi, uống nhiều chút."

Không biết mấy vị đại sư có cảm giác gì, chỉ là Du Tử Minh cảm thấy một trận gió lạnh phả vào sau gáy, khiến cả người đầy mồ hôi nóng đều lạnh cả đi... Nụ cười của bà lão chậm rãi biến mất, vừa mới định nói chuyện, Thượng Thanh đột nhiên giơ tay rót trà, khách khí nói: "Cảm ơn bà đã chiêu đãi, chúng tôi không đợi được nữa, vẫn là nên đi xem xem có biện pháp nào lên núi không thôi."

Nói rồi liếc mắt ra hiệu, tất cả mọi người cùng đứng lên theo y. Bà lão loạng choạng đuổi theo ở phía sau, "Chao ôi, mấy đứa đừng tự mình lên núi, trên núi nhiều cây, dễ lạc đường lắm đó..."

Thượng Thanh giơ tay ngăn bà ta lại, khẽ gật đầu, "Yên tâm đi, chúng tôi sẽ tìm người dẫn đường."

Sau khi bọn họ đi thật xa, một tên đàn ông trên thái dương có vết sẹo lắc người đi vào trong nhà. Trong sân, bà lão trầm mặt xuống, so với bộ dáng vừa nãy như hai người hoàn toàn khác nhau, "Đám người kia không đơn giản, theo sát bọn họ. Chỗ viện trưởng cũng báo một tiếng."

Anh Quân cung kính cúi đầu, "Vâng, cô Thanh."

Mấy người Thượng Thanh trở lại xe, Tào Mộc Tinh thấp giọng nói: "Bà già kia có gì đó kỳ lắm."

Thượng Thanh lấy ra cái quẻ bàn trong xe, nhàn nhạt nói: "Trên tay bà ta không chỉ dính một mạng người đâu."

Nghe thấy lời này, mấy người đều nhìn qua, Du Tử Minh sốt ruột nói, "Vậy sao cậu còn uống nước bà ta đưa?"

"Nước chả có vấn đề gì cả." Thượng Thanh xoay la bàn, kim chỉ chỉ về một hướng khác, "Cô gái kia có khả năng gặp nguy hiểm, may mà trên người có mang theo bùa của tôi. Hướng này, đi thôi!"

Trong rừng sâu nơi hoang vui núi thẳm, từ trước tới giờ ít có dấu chân người bước qua, hôm nay nghênh đón làn sóng du khách thứ ba. Đầu đinh ngồi xuống kiểm tra dấu chân, "Có hai người chạy phía trước, phía sau có người đuổi theo, còn dắt theo chó. Không có vết máu, chắc là không bị thương."

Thượng Thanh trầm mặc không nói, tiếp tục dẫn đường phía trước. Mãi cho đến khi bước vào một phạm vi nhất định, động tác mọi người cứng đờ lại. Theo cảm nhận của Huyền thuật sư, nơi này tràn ngập âm khí, oán khí, mê chướng của âm hồn lúc chết...

Âm thanh bi bô của đứa nhỏ vang lên, bốn phía là tiếng trẻ con đi chân đất chạy tới chạy lui, sương mù đen tản ra, xung quanh như thể bước vào màn đêm, đưa tay ra không nhìn thấy được năm ngón. Trong sương mù, hình ảnh những đứa bé lúc ẩn lúc hiện, thỉnh thoảng hiện ra trước mặt bọn họ, làm mặt quỷ với bọn họ, song vẻ mặt đó không hề thể hiện sự thân thiện chút nào.

Đột nhiên, một âm hồn đứa bé xuất hiện trước mặt, khuôn mặt ngây ngô ngẩng đầu, hốc mắt đen ngòm nhìn chằm chằm mọi người, trầm thấp nỉ non một câu, "Đau quá..." Sau đó vươn tay, không hề do dự chút nào mà chụp lên đôi mắt của Tào Mộc Tinh.

Tào Mộc Tinh cả kinh, nhảy dựng lên phản kích, "Tiểu quỷ, muốn chết à..."

Nhưng mà động tác của Thượng Thanh so với gã ta còn nhanh hơn, một tấm bùa dán lên sau lưng tiểu quỷ, Thượng Thanh ôm lấy đứa bé, âm thanh so với đứa nhỏ còn lạnh lẽo hơn vài phần, "Là ai móc đôi mắt của em? Để anh móc lại mắt gã bồi thường lại cho em."

Hết chương 45

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.