Ta Dựa Vào Xem Bói Quét Ngang Hào Môn

Chương 43: Chương 43: Tra nam còn có thể khốn nạn đến mức nào? Đứa bé kia từ từ ngẩng đầu lên, vẻ mặt...




Edit: hanna

Sau khi biến thành quỷ, Đổng Tú Hoa vô số lần hồi tưởng lại cuộc đời mình, điên cuồng muốn làm rõ rốt cuộc vì sao cô lại đi đến bước đường này.

Là không nên kết hôn với Mạnh Kiến Dân?

Hay là sau khi kết hôn không nên để cho bố cô sỉ nhục Mạnh Kiến Dân như thế?

Hoặc là ngày hôm ấy... không nên xông vào nơi gọi là phòng làm việc của Mạnh Kiến Dân?

Trên mặt nữ quỷ không có lấy một chút biểu tình nào, như thể đang kể lại chuyện của một người khác: "Trong sân Mạnh Kiến Dân xây một cái lán nhỏ, nói đó là phòng làm việc gì gì đó của gã. Sau khi xây xong thì cả ngày hắn chúi mặt vào trong đó, chuyện trong nhà một mực không quan tâm."

"Lúc đó tôi thực sự đã tuyệt vọng với gã ta rồi, muốn ly hôn, song Tiểu Phúc vẫn còn ôm ấp kỳ vọng với người bố này." Đổng Tú Hoa vươn tay xoa xoa đầu con trai, trên khuôn mặt tiểu quỷ chết trẻ cũng lạnh lùng như mẹ mình, chỉ ngắm nghía ngón tay của chính mình. "Hôm ấy, Mạnh Kiến Dân quên không khóa cửa phòng làm việc, Tiểu Phúc chạy vào tìm gã, không cẩn thận làm rớt bể một cái chén sứ đã làm xong, bị gã bắt gặp."

"Kẻ tên Mạnh Kiến Dân này tự ti lại tự phụ, nhạy cảm lại nông cạn. Từ trước đến nay gã luôn tự cho mình là một kẻ có văn hóa, không cùng địa vị với những người nông dân chân đất bán mặt cho đất bán lưng cho trời chúng tôi, luôn bày ra vẻ mặt xem thường và so bì tư thái với người khác. Thế nhưng lần đó, khi gã nhìn thấy cái chén sứ bị rơi nát bất chợt trở nên phi thường tức giận. Gã lấy từ đâu ra một cái búa, một nhát đánh Tiểu Phúc bất tỉnh. Lúc đó tôi đang ở trong sân phơi quần áo, thấy được cảnh tượng đó thiếu chút nữa phát điên, chạy vào cái lều rách nát kia muốn liều mạng với gã... Gã liền phang hai mẹ con chúng tôi chết luôn."

Đổng Tú Hoa khe khẽ thở dài một cái, một mảng màu màu trên người từ từ tản đi, huyết nhục bong tróc, lộ ra xương trắng âm u, lại chẳng hiểu vì sao trông không khủng bố chút nào, trái lại khiến người ta cảm thấy thương cảm. "Sau khi mẹ con tôi chết đi, Mạnh Kiến Dân cạo hết thịt trên thi thể xuống băm nhỏ thành bùn, tiếp đó đánh vỡ xương cốt, thừa dịp ban đêm đổ vào hố tự hoại ở cửa thôn. Ngày tiếp theo, gã than với mọi người trong thôn rằng tôi mang đứa bé lên thành thị sinh sống."

Đầu đinh nhìn Thượng Thanh một cái, thấy y gật đầu, lúc này mới lấy di động ra báo cáo tình hình cho Du Minh Trì.

Đổng Tú Hoa bình ổn lại tâm tình, nhìn ba vị đại sư trước mặt, nói rằng: "Chuyện tôi đã kể xong, các người định xử lý tôi thế nào? Muốn đưa tôi đi đầu thai hay là hồn phi phách tán?" Ánh mắt cô lộ ra vẻ trào phúng, "Cho dù là chuyện gì đi chăng nữa, người sống luôn quan trọng hơn so với người chết, đúng không?"

Lưu Phù và Tào Mộc Tinh nhìn nhau, vừa định mở miệng nói chuyện, lại nghe Thượng Thanh quyết đoán bảo: "Chỗ tôi không có cái quy định này, oan có đầu nợ có chủ, không có cái lý nào thiếu nợ lại không trả cả."

Nữ quỷ kia hơi sửng sốt, còn tưởng bản thân đang nghe lầm thì trong tay đột nhiên có thêm một tấm bùa. Bên kia Thượng Thanh gấp một tờ giấy vàng thành hình dáng một cái búa, búng tay nhen lửa, trong tay nữ quỷ lại có thêm một cái búa màu đen nữa.

Thượng Thanh: "Chị đi báo thù trước đi."

Đổng Tú Hoa đầu tiên là sững sờ, sau đó hai viền mắt từ từ đỏ lên, biểu cảm trên mặt không rõ là đang khóc hay đang cười, dứt khoát nói: "Đa tạ đại sư!"

Sau đó âm khí vèo một cái, hai mẹ con biến mất không còn tăm hơi.

Nhiệt độ trong xe chậm rãi khôi phục trở về bình thường, nhất thời không có ai mở miệng cả. Lưu Phù hắng giọng một cái vừa định mở miệng, Tào Mộc Tinh lại giành nói: "Tôi không đồng ý để âm hồn lưu lại nhân gian, nhưng buông tha cho tên Mạnh Kiến Dân kia quả thực là có chút bực bội."

Lưu Phù: "Đó là thứ gì..."

Tào Mộc Tinh quay đầu khó tin nói: "Sư thúc, thúc đừng nên cứng đầu quá a, âm hồn báo thù vốn không vi phạm thiên đạo."

Lưu Phù: "Đó là..."

Tào Mộc Tinh kinh ngạc: "Sư thúc sao thúc lại bướng thế nhỉ? Thúc cứ muốn ép hai mẹ con kia phải ôm tiếc nuối mà đi đầu thai sao?"

Lưu Phù: "Đó..."

Tào Mộc Tinh tiếc nuối than, "Không phải chứ, sư thúc? Quá mức chấp nhất sẽ bất lợi cho việc tăng tiến tu vi đó.. Ai ui!"

Lưu Phù giống như vỗ dưa hấu, bộp một phát đánh thẳng vào sau gáy sư điệt của mình một cái, lúc này mới tìm được cơ hội chen lời vào, "Chu đạo hữu, vừa nãy cậu vừa đưa cho nữ quỷ kia chính là bi hỉ phù trong truyền thuyết phải không?"

Thượng Thanh gật đầu.

Lưu Phù thở phào nhẹ nhõm, "Vậy ta an tâm."

Trong nhà họ Mạnh... không, là nhà họ Đổng.

Mạnh Kiến Dân vùi người trong cái lán nơi gã đã từng hạ sát vợ con mình, trong ánh sáng của cái đèn dây tóc, nhào một khối đất sét thành hình một cái chén. Phôi gốm thành hình có chút cong vẹo, nhưng mà không vấn đề gì cả bởi nó có sắc men cực kỳ đẹp mắt. Mạnh Kiến Dân lộ ra mấy phần tự đắc với tài hoa của bản thân, để cái chén bùn sang một bên hong khô.

Trên mặt đất, một tầng hoa văn bằng ánh sáng giống như sóng biển, mắt thường không thể nhìn thấy được mà lan tới, ảo cảnh mở ra.

Mạnh Kiến Dân nặn liên tục hơn mười cái chén, định ngày mai sẽ chọn bốn cái cho vào lò nung. Đúng lúc này, gã chợt nghe thấy một vài âm thanh sột soạt khẽ vang lên. Vốn không muốn để ý tới, song âm thanh đó cứ vang lên không ngừng, gã sợ đó là con chuột chạy vào đạp nát hết chén sứ, cuối cùng vẫn phải đứng lên tìm nguyên do âm thanh kia phát ra.

Gã đi một vòng quanh lán, không tìm được, không thể làm gì khác đành mở cửa. Buổi đêm ở nông thôn tối hơn so với trong thành thị nhiều lắm. Đêm nay đúng thời điểm không có trăng, cảm giác đưa tay ra không thấy được năm ngón. Cũng đúng vào lúc này, gã phát hiện trong sân chợt giăng sương mù, một mảnh sương lớn mênh mông bao phủ cả một căn nhà, người ở trong đó căn bản không phân biệt được đâu là nam đâu là bắc.

Giữa đám sương mù, có âm thanh truyền tới. Lần này không phải là tiếng sột soạt khe khẽ nữa, mà là tiếng gõ rất nặng nề, giống như có cái gì mềm mại một chốc lại bị gõ một cái... Mạnh Kiến Dân cau mày, âm thanh này nghe có chút quen tai... Gã hơi do dự, cuối cùng vẫn đi vào trong mảng sương đầy trời. Trong nhà này chỉ có một mình gã, gã là chủ một gia đình, trong nhà gã thì có thể có chuyện gì xảy ra chứ?

Sương mù khiến không khí có chút ngột ngạt, gã chậm bước lại, tiếng gõ kia cũng ngừng bặt. phihan.wordpress

Thay vào đó chính là một loại những âm thanh khác, tiếng bước chân, tiếng kim loại ma sát với mặt đất... Giống như, giống như có kẻ nào đó đang kéo một đồ vật làm bằng kim loại chậm rãi lên chân tới gần... Giữa đêm hè, Mạnh Kiến Dân hung hăng bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, kinh hoảng quát lên: "Kẻ nào đó? Tự ý đột nhập vào nhà dân là phạm pháp đấy!"

Bước chân kẻ kia hơi dừng lại, rồi lại bắt đầu chậm rãi bước đến gần, một bước, hai bước, ba bước... Thanh âm kia như đang rung bần bật trên dây kinh căng thẳng của Mạnh Kiến Dân. Mạnh Kiến Dân đột nhiên rùng mình, xoay người điên cuồng tháo chạy, đồng thời hét to, "Cứu mạng! Có trộm vào..."

Thôn quê tình làng nghĩa xóm lắm, nhà mọi người cũng san sát nhau, gã tin chắc hàng xóm xung quanh nhất định nghe được tiếng kêu cứu của gã, chẳng mấy chốc sẽ tới cứu gã. Nghĩ như thế, Mạnh Kiến Dân chạy thẳng một mạch đến chỗ bờ tường, hồng hộc thở hổn hển. Bỗng nhiên, cơ thể gã cứng đờ, người kia... thế mà vẫn đi theo phía sau gã. Tiếng bước chân vẫn đều đều như cũ, song lại cách gã càng lúc càng gần, càng lúc càng gần...

Mạnh Kiến Dân chậm rãi quay đầu lại, bóng người trong sương mù dày được cuối cùng cũng lộ ra, vẫn là khuôn mặt ấy, khuôn mặt làm cho gã cảm thấy ghê tởm, vĩnh viễn luôn bày ra vẻ mặt kiêu ngạo ngông cuồng tự đại.

Đổng Tú Hoa lạnh lùng quát: "Mạnh Kiến Dân, anh nói ai là trộm hả? E là anh quên mất tòa nhà này là của nhà họ Đổng rồi nhỉ?"

Biểu tình trên mặt Mạnh Kiến Dân có thể nói là hoang mang cực độ, "Đổng, Đổng Tú Hoa! Cô chưa chết?"

"Sao tôi có thể chưa chết chứ?" Đổng Tú Hoa nhếch khóe miệng lên, trên mặt trên người từng khối từng khối máu thịt liên tiếp rụng xuống, sau đó là tóc tai, nội tạng... cuối cùng biến thành một bộ xương trắng máu me be bét. Mà cái miệng kia vẫn cử động như thường, "Tôi tắt thở như thế nào, bị băm nhỏ như thế nào, anh không phải rõ ràng nhất sao?"

Khung xương cứng rắn kia giơ cái búa bị lê ở phía sau lên, "Mạnh Kiến Dân, tôi chết, con cũng đã chết, không bằng anh cũng... bồi táng chúng tôi đi!"

Câu sau cùng thốt ra, cùng lúc bộ xương giơ cái búa mạnh mẽ nện xuống!

Mạnh Kiến Dân sợ hãi thét to một tiếng, chân gã muốn chạy đi nhưng cố thế nào cũng không thể di chuyển được! Cúi đầu nhìn, hóa ra có một đứa bé đang ôm lấy bắp đùi gã. Cảm nhận được ánh mắt của gã, đứa bé kia từ từ ngẩng đầu lên, vẻ mặt quỷ dị nhìn chằm chằm gã một cách gắt gao, "Bố ơi, Tiểu Phúc không ngoan sao?"

Tiểu quỷ mở miệng, lộ ra hàm răng sắc bén bên trong, "Con không ngoan sao? Không nghe lời sao? Tại sao bố lại đánh con? Tiểu Phúc đau quá, ôi... Bố cũng thử một lần xem đau đến thế nào, có được hay không??"

Tiểu quỷ nhằm ngay cái đùi của Mạnh Kiến Dân, cắn mạnh một phát. Mạnh Kiến Dân đau đớn hét thảm một tiếng, nhưng mà cái búa đã nện xuống, gã không suy nghĩ được nhiều, cứng rắn lôi tiểu quỷ ra, quay người chạy trốn. Cái đùi bị cắn tơi một khối da thịt lớn, máu thuận theo chảy xuống quần, gã chỉ có thể phớt lờ vết thương, tha lôi cái chân bị thương chạy đi.

Giữa mảng sương mù không nhìn thấy đường phía trước, gã lảo đảo chạy trốn, không phân biệt được phương hướng. Song bất luận gã chạy đến chỗ nào, xoay người lại liền có thể nhìn thấy bộ xương tha cái búa theo sau, âm u cười với gã. Mà con tiểu quỷ kia thì mỗi lần đuổi kịp gã đều sẽ cắn một miếng thịt của gã ra, trên người gã không bao lâu toàn là vết máu loang lổ, toàn thân đau nhức. Gã cảm giác như mình là một con chuột bị mèo đùa giỡn, làm cách nào cũng không thể chạy thoát lòng bàn tay của đối phương...

Chợt đúng lúc này, gã bông nhiên chạm tới một cái chốt cửa quen thuộc, đây là... phòng làm việc của gã. Nơi quen thuộc đem lại cho gã cảm giác an toàn không gì sánh kịp, gã cơ hồ không chút nghĩ ngợi mở cửa chạy vào. Xoay người khóa trái cửa, gã cực lực đè nén tiếng hô hấp hồng hộc, lắng nghe động tĩnh xung quanh, đã an toàn chưa vậy? Con tiện nhân kia chắc không vào được đâu nhỉ?

Cũng phải thôi, đây là nơi gã phân thây con tiện nhân cùng đứa con hoang kia, bọn nó khẳng định không dám tiến vào. Nhưng mà, tiếng kim loại ma sát rất quen thuộc, như giòi dính trên thân vang lên ở phía sau, Mạnh Kiến Dân cứng đờ cả người, chậm rãi xoay lưng lại.

Bộ xương khôi phục lại dáng vẻ của Đổng Tú Hoa, cầm theo cái búa, biểu tình tối tăm nhìn gã. Tiểu quỷ tứ chi bò trên đất, nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, trong miệng như đang lẩm bầm cái gì, nước miếng màu máu chảy xuống từ khóe miệng, rơi xuống vạt áo, nhỏ xuống đất.

Đổng Tú Hoa cười lạnh, "Đang chờ anh tiến vào đây!" Nói rồi cô vung cái búa lên một cách quyết liệt, cái kệ bên cạnh theo đó mà đổ rầm xuống đất, đồ sứ đã làm xong hay chưa làm xong đều bị rơi vỡ nát đầy đất.

"Không!!!" Mạnh Kiến Dân đột ngột hét lên trong đau đớn, lại ngăn cản không kịp, chỉ có thể nhìn những tác phẩm đắc ý của mình biến thành một đống đổ nát.

Nữ quỷ lộ ra biểu tình sảng khoái, giơ cái búa lên nện xuống Mạnh Kiến Dân lần thứ hai, tiểu quỷ đang bay lơ lửng trên không trung, mở ra hàm răng chi chít, nhắm ngay cái cổ nhào tới –

Đúng lúc này, đồ vật trên cổ Mạnh Kiến Dân bỗng phát ra tia sáng, kịp thời chặn lại công kích của hai mẹ con. Ba người đều sững sỡ, Mạnh Kiến Dân chợt phản ứng lại, thuận tay nắm một cái ống sắt lên nhằm ngay tiểu quỷ mà hung hăng quật một cái. Tiểu quỷ bị hất bay đi thật xa, đầu bật ra khỏi cơ thể rơi xuống.

Đổng Tú Hoa sững sờ, trong nháy mắt vẻ mặt dữ tợn, "Mạnh, Kiến, Dân!"

Mạnh Kiến Dân so với cô còn giống ác quỷ hơn, "Tao có thể giết bọn mày một lần, thì có thể giết bọn mày lần thứ hai!"

Ánh sáng bảo vệ toàn thân gã, Đổng Tú Hoa không gây tổn thương cho gã được, trong lòng sốt sắng. Chợt lúc này, cây búa trong tay cô cũng phát ra tia sáng. Đổng Tú Hoa ngạc nhiên, như nhận ra cái gì rồi lại mạnh mẽ vung cây búa lên.

Hào quang trên người Mạnh Kiến Dân đột nhiên bị phá vụn, cái búa trực tiếp nện lên bả vai gã, tiếng xương răng rắc lanh lảnh vang lên. Tiếng gào đau đớn này so với lúc trước còn thê thảm hơn, hẳn là rống đến vỡ họng, nghe ra không giống tiếng người thét.

Khóe miệng Đổng Tú Hoa nhếch lên, cẩm cái búa chậm rãi đi tới. Tiểu quỷ mò mẫm nhặt đầu mình lên, đặt lại đúng vị trí, rồi cũng bò qua.

Mạnh Kiến Dân khốn đốn co ro dưới đất, nhìn như một đống rác hình người, còn là loại không thể thu gom được. Gã bỗng nhiên ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy thê thảm hoảng loạn, "Tú Hoa, Tú Hoa... Đừng giết tôi, van cầu cô... Chúng ta không phải từng yêu nhau sao? Thư, thư tình tôi viết cho cô đều được giữ gìn cẩn thận, tôi, anh yêu em mà!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.