Edit: Tracy
_________________
Truyện chỉ được chính thức đăng tải trên wattpad: @Traccy_vitieubao.
_________________
Thịt trên mặt béo bị nắm lấy, tiểu đồng* hai mắt mở to, thoạt nhìn đáng thương hề hề.
*đứa trẻ, con nít
Tư Hằng nhéo nhéo một chút, liền buông tay, y trong lòng có chút tiếc nuối, Y Chu năm nay bắt đầu cao và gầy lại, vốn dĩ tròn vo, tiểu gia hỏa trên người toàn thịt dần dần biến thành một cái cao gầy, thịt trên mặt cũng đã biến mất phân nửa.
Lại qua hai năm, nói không chừng chút thịt này cũng không còn.
Còn may chính là hình người dù có biến như thế nào đi nữa, nhưng nguyên hình cục béo vẫn tròn vo như cũ.
Hai người làm bạn mấy năm, không thể nói là không hiểu gì về nhau, nghe được người bên cạnh thở dài, Y Chu liền biết đối phương trong lòng có ý đồ gì.
Hắn trong lòng cảnh giác, yên lặng cách xa hai bước, muốn cách Tư Hằng xa một chút.
Cũng không phải Y Chu ghét bỏ nguyên hình của mình, tuy rằng nguyên hình thoạt nhìn rất ngu xuẩn, nhưng sau mấy tháng bị Tư Hằng lấy lí do rèn luyện ném tới trong cánh rừng lưng chừng núi, hắn mới phát hiện nguyên hình so với hình người tiện lợi hơn nhiều.
Đặc biệt là thời điểm vật lộn.
Chỉ là có thể do Tạo Hóa Đan, mà nguyên hình Y Chu vẫn luôn không có quá nhiều thay đổi.
Dự đoán trăm phần trăm là căn bản không thể sánh được với dã thú, hắn vẫn là một cục nho nhỏ, mềm mại, mang theo một lớp thịt đệm màu hồng nhạt, mỗi lần bị lừa gạt biến trở về nguyên hình, Y Chu đều phải gặp qua một phen vô ngữ, chỉ ngại thực lực chênh lệch quá lớn nên không cách nào phản kháng.
Vẫn là phải hảo hảo tu luyện. Y Chu nghĩ thầm, chờ sau khi hắn trở nên lợi hại hơn với Tư Hằng, hắn nhất định phải đem người này ấn trên mặt đất hung hăng đánh một trận.
Hắn cẩn thận nhìn nam nhân, lại vừa vặn đụng phải ánh mắt Tư Hằng, nhìn biểu tình đối phương tựa tiếu phi tiếu*, Y Chu lại lui về phía sau thêm một bước, ánh mắt vô tội: “Ta đói bụng, muốn đi ăn cơm.”
*cười như không cười
Nói xong không đợi nam nhân phản ứng, hắn liền từ bên cạnh vòng đi qua.
Tư Hằng cũng không có ngăn cản, nhìn chằm chằm bóng dáng tiểu gia hỏa rời đi, mày nhíu lại.
Y Chu mỗi lần tu luyện đều là được bao phủ dưới thần thức của Tư Hằng, chuyện xảy ra vừa rồi tự nhiên cũng không qua được đôi mắt y.
Tiểu gia hỏa nóng vội.
Chuyện này cũng không có vượt qua suy đoán của y, dù sao mấy năm nay Y Chu vẫn luôn xuôi gió xuôi nước*, ngẫu nhiên gặp phải cửa ải khó khăn, nhất thời không nghĩ ra cũng là bình thường.
*ý chỉ thuận lợi
Tư Hằng cũng không ý định khuyên giải an ủi gì, thậm chí còn có chút tùy ý để Y Chu đi vào ngõ cụt, đối với y thì tự mình nghĩ thông suốt hiệu quả càng xa so với được người nhắc nhở, dù sao y cũng không thể vĩnh viễn bồi bên người đồ đệ.
Sự tình phát sinh hiện tại ngược lại tương đối tốt, Y Chu tu vi tương đối thấp, mặt kệ bất luận phát sinh chuyện gì, y cũng đều có đủ năng lực đi xử lí.
Nếu tiểu gia hỏa thật sự không tìm được đường ra, lúc đó y nhúng tay vào cũng không muộn.
Đi tới chỗ cách xa Tư Hằng một chút, Y Chu lấy ra phi thuyền*, ngồi vào trong.
*bản cv để là tàu bay.
Hắn tháo đấu lạp xuống, ở phía trước phi thuyền trang bị mấy khối linh thạch.
Chỗ Y Chu muốn đi là Thái Diễn Tông chủ phong, là chỗ ở giữa ngoại môn cùng nội môn Thực Thiện Đường.
Thái Diễn Tông tổng cộng có ba trăm sáu mươi một toàn phong, chủ phong ở trung tâm, các đỉnh núi còn lại vây quanh bốn phía.
Chủ phong diện tích rất lớn, tất cả đệ tử ngoại môn cùng đệ tử nội môn chưa bái sư đều ở trên đây, mà đệ tử ngoại môn cùng đệ tử nội môn đều được phân bố chờ ở Thiện Thực Đường và Thiện Công Đường.
Sau khi Y Chu cốt linh năm tuổi, liền không lại để Thiện Thực Đường đưa cơm qua, vẫn là luôn cảm thấy để người ở rất xa đưa cơm lại đây, trong lòng hắn cũng có chút băn khoăn.
Tư Hằng đối với việc này cũng không có dị nghị gì, Thực Thiện Đường là nơi dành cho đồ đệ cấp thấp, tu vi đa số đều không có cao hơn Y Chu, không cần lo lắng sẽ bị người khi dễ.
Y từ trong tư tàng* chính mình tìm ra một cái phi thuyền, lần nữa tế luyện một phen, cơ bản là dùng pháp dụng điều khiển liền đổi thành dùng linh thạch, lại bày bố thêm nhiều trận pháp, xong rồi mới ném cho Y Chu, để hắn làm công cụ đi lại.
Thiện Thực Đường cách Phi Lai Phong một đoạn không ngắn, Y Chu không vội, phi thuyền chậm rì rì bay đến chủ phong, sau đó tìm một chỗ không người đáp xuống, xong lại thu hồi phi thuyền.
Thời điểm hắn tới phòng ăn, bên trong đã chen đầy đệ tử đến dùng cơm rồi.
Trong đó đệ tử ngoại môn mặc một thân pháp bào màu than chì, ở bên phải; đệ tử nội môn quần áo xanh trắng đan xe, ở bên trái; hai hàng người ranh giới rõ ràng, nước sông không phạm nước giếng.
Chỉ có Y Chu là tương đối đặc biệt, quần áo là thuần trắng, lớn lên lùn hơn tất cả mọi người, đi ở giữa đệ tử ngoại môn và đệ tử nội môn phá lệ có thể nhìn rõ được.
Nhưng cũng không có người không có mắt đi lên tìm tòi tra hỏi, đệ tử cấp thấp tuy rằng kiến thức không nhiều, nhưng loại tuổi này vừa không đủ tuổi đến tông môn thu đệ tử, nếu không phải đồ đệ thân truyền tiên trưởng thu nuôi từ nhỏ, thì cũng là hậu bối thiên tài của dòng chính nào đó.
Loại nào cũng không phải cái mà bọn họ chọc nổi.
Chỗ lãnh cơm có hai hàng người dài, ngoại môn nội môn mỗi bên một hàng, Y Chu quét mắt, đi về phía nội môn bên kia xếp hàng.
Nội môn khó tiến vào, nên nhân số so với ngoại môn ít hơn.
Đội ngũ đi trước tốc độ cũng mau, không bao lâu liền tới lượt Y Chu lấy đồ ăn.
Mấy năm nay không biết vì sao cấp trên ở tông môn liền mạc danh bắt đầu chú ý vấn đề dùng cơm của đồ đệ cấp thấp, đầu tiên là thỉnh hơn mười vị linh đầu bếp, sau đó lại sửa lại thực đơn, thay đổi chủng loại linh gạo, cứ như vậy, đệ tử nguyện ý đến Thực Thiện Đường ăn cơm lập tức càng nhiều hơn.
Rốt cuộc thì đồ vật Tích Cốc Đan kia, trừ bỏ tiện ở bên ngoài cũng không có ưu điểm gì khác.
Đồ ăn nội đường cùng bên ngoài giống nhau, đệ tử hai bang như cũ chiếm lĩnh chia ra chiếm lĩnh một bên, ở giữa một loạt bàn ghế không ai ngồi xuống.
Y Chu bưng đồ ăn của mình, tùy ý tìm một bàn trống, không chút ngoài ý muốn trở thành tiêu điểm chú ý của rất nhiều người.
Một chút ánh mắt đó đối với hắn không sao cả, Y Chu kẹp một miếng thịt trong mâm bỏ vào trong miệng, nhai mấy cái, sau đó thỏa mãn mà mị mắt lên.
Hương vị bậc nhất nha!
Thịt là thịt Hắc lợn, hắc lợn lớn lên cùng lợn không sai biệt lắm, là yêu thú tốc độ rất nhanh, năng lực sinh sản cường đại nhưng lại không có tính công kích gì, chất thịt tươi mới, cơ bản được liệt vào tầng dưới chót thực vật(?), yêu thú ăn, tu sĩ cũng ăn.
Cứ như vậy, số lượng hắc lợn cũng không có giảm bớt.
Trong rừng dưới Phi Lai Phong cũng có loại động vật này, thời điểm Y Chu “rèn luyện” cũng từng tự mình săn được một con, bất quá khi đó hắn không biết nhóm lửa, giết chết hắc lợn xong liền đi, hiện tại nghĩ đến cũng có chút hối hận.
Nếu không thì cơm nước xong rồi lại đi tìm một con? Làm thịt nướng ăn?
Y Chu nuốt một ngụm nước miếng, nghĩ nghĩ cảm thấy vẫn là quên đi, hắn cũng sẽ không nấu cơm, đừng lại lãng phí nguyên liệu nấu ăn thì hơn.
Vẫn là Thực Thiện Đường tương đối tin cậy, nhưng là thịt quá ít, lần sau tới để cho bọn họ lấy nhiều thêm một chút.
“Sư thúc.”
Y Chu nghĩ thầm, tiếp tục trong đồ ăn tìm kiếm thịt, vừa mới cuối đầu bên cạnh liền truyền tới âm thanh quen thuộc.
Hắn ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là người quen nga.
“Minh Nghĩa.” Y Chu chào hỏi, sau đó chỉ vị trí bên cạnh: “Ngồi ở đây không?”
“Vậy đành quấy rầy sư thúc rồi.”
Mấy năm qua đi, Minh Nghĩ càng cao hơn, bền ngoài thoạt nhìn không quá khác, bộ dáng vẫn như lúc thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi. Trước năm tuổi cơm của Y Chu đều là do hắn đem tới, tuy rằng nói không nhiều lắm, nhưng cả hai cũng có cảm giác quen thuộc.
“Đã lâu rồi chưa được gặp qua sư thúc.” Minh Nghĩa dọn xong chén dĩa, cảm khái nói.
Bởi vì vẫn luôn đưa cơm cho Y Chu, hắn cơ hồ cũng coi như là nhìn đối phương lớn lên, từ một cục béo nho nhỏ mềm mại, từng chút trưởng thành thành một tiểu đồng ngọc tuyết, mấy năm ngắn ngủi tu vi tiến bộ vượt bậc bỏ xa một đám đồng môn, so với vị sư phụ thiên chi kiêu tử kia của Y Chu, đại khái cũng không kém xa.
Minh Nghĩa cũng từng ghen ghét qua, ban đêm khi một mình đả tọa, nghĩ tới nếu chính mình được Huyền Chính chân nhân thu làm đồ đệ thì sẽ như thế nào, có phải hay không từ đây liền một bước lên trời, có phải hay không đã đến Trúc Cơ thậm chí tiến vào Kim Đan. Suy nghĩ nhiều đến mức thiếu chút nữa đã sinh ra tâm ma.
Ý chí hắn coi như kiên định, phát hiện không ổn rất nhanh liền điều chỉnh tâm tính, Thiên Đạo tương đối luôn thiên vị ít người, hâm mộ ghen ghét cũng vô dụng.
Sau khi thuyết phục chính mình, Minh Nghĩa lại nhìn Y Chu, liền tâm bình khí hòa rất nhiều, nhưng mà vị Huyền Chính sư thúc tổ kia tựa hồ như phát hiện ra cái gì đó, không lâu sau liền báo cho hắn không cần đưa cơm đến Phi Tiên Phong nữa.
Hắn vì thế suốt ngày hoảng sợ, sợ chính mình chọc vị kia chán ghét, may mắn sau đó trong Thiện Thực Đường lại có tên sư thúc, một phen giao lưu liền phát hiện Y Chu không biết cái gì cả, không cần đưa cơm cũng là chính mình (Y Chu) yêu cầu, Minh Nghĩa lúc này mới yên lòng.
Mấy năm nay, hắn được ban thưởng không ít đồ vật, có linh thạch cũng có đan dược, giá trị không cao lắm, nhưng đều những thứ hắn cần nhất.
Nếu không phải đó là ngẫu nhiên ban thưởng, dựa theo lương tháng của đệ tử bình thường, hắn hiện tới chỉ sợ chỉ có thể tới tầng sáu bảy Luyện khí thôi, mà không phải như hiện tại, chỉ kém một chút liền có thể đột phá Trúc Cơ.
Trúc Cơ a!
Minh Nghĩa nghĩ ít nhiều trong năm cảnh giới, chỉ khi đạt tới Trúc Cơ mới được tính là chân chính đi vào con đường tu luyện, có thể nhiều thêm hai trăm năm thọ nguyên không nói, nói không chừng vận khí tốt được một vị tiền bối thu làm đồ đệ.
Phải biết rằng đệ tử nội môn cùng đệ tử thân truyền không chỉ khác nhau về lương tháng thôi đâu.
Kinh nghiệm tu hành, đối địch nhanh nhẹn linh hoạt, một cái chỗ dựa cường đại, lương tháng tông môn cung cấp không chỉ có các loại đan dược, còn có...các loại pháp khí phòng thân nha.
Nghĩ vậy Minh Nghĩa liếc mắt nhìn người bên cạnh, đối phương hôm nay thay đổi một thân pháp bào thuần trắng, trên pháp bào dùng sợi tơ bạc thêu vân văn* phức tạp, có vẻ điệu thấp nhưng lại rất có khí chất.
*thêu hình mây.
Hắn biết vân văn trên quần áo không phải chỉ để trang trí, Minh Nghĩa đã từng theo sư huynh tông môn ra ngoài, từng ở trong Tiên Y Phường lớn nhất trong thành nhìn thấy loại quần áo này.
Trong Tiên Y Phường bất luận một kiện pháp y nào bọn họ cũng đều mua không nổi, mà kiện quần áo kia treo ở chỗ cao nhất trong phường, không cho người khác dễ dàng chạm vào, mấy sư huynh đệ đệ tử cấp thấp ngay cả dũng khí nhìn xem cũng không có.
Trong lòng thở dài, nhưng thật ra cũng không sinh ra cảm giác sai trái gì, chỉ thoáng có một chút hâm mộ, hắn ngưng suy nghĩ, cầm bát lên bắt đầu ăn cơm.
Hiện tại so với trước kia khá hơn nhiều, về sau sẽ càng ngày càng tốt, một ngày nào đó hắn cũng có thể đi đến Tiên Y Phường, mua kiện pháp y ở chỗ cao nhất đó.
Cơm nước xong hai người cùng nhau ra ngoài, vừa đi vừa bàn luận một chút chuyện tu luyện tâm đắc, bọn họ tu vi tương đương, một người gặp trở ngại khả năng người kia cũng sẽ gặp qua.
“Đệ tử khi pháp lực đi đến ngọc gối quan, luôn có cảm giác vô lực trên con đường tu luyện, không biết sư thúc như thế nào?” Minh Nghĩa hỏi.
Y Chu từ khi tu luyện chưa từng có came giác này, hắn kinh mạch rộng lớn, pháp lực có thể chứa đựng cũng nhiều, chỉ có một vấn đề là không cẩn thận dùng lực quá mãnh liệt, chưa bao giờ nhọc lòng đả thông đốc mạch khi pháp lực không đủ dùng.
“Có lẽ có thể thử dùng pháp lực mở rộng kinh mạch xem sao?” Hắn nhớ rõ Tư Hằng trước kia cũng thường xuyên làm như vậy, dùng pháp lực tinh thuần tự mình kích thích kinh mạch, nói có thể làm kinh mạch kiên cường dẻo dai.
Minh Nghĩa như nghĩ gì đó, bước chân chậm lại, một lát sau hắn lấy lại tinh thần, hướng Y Chu nói cáo biệt.
Y Chu gật đầu, chờ hắn đi rồi, mới tìm một chỗ hẻo lánh lấy ra linh thuyền ngồi lên.
Linh thuyền bắt đầu bay lên, Y Chu dựa vào vách khoang, nghĩ nếu hắn cùng Minh Nghĩa gặp phải vấn đề giống nhau thì tốt rồi, hắn khẳng định biết mở rộng kinh mạch...
Từ từ, mở rộng kinh mạch! Y Chu đột nhiên bật lên.
Hắn nhớ rõ ngọc gối quan bởi vì vị trí đặc thù, Tư Hằng cũng sẽ không tùy ý kích thích chỗ đó.
Cho nên hắn đây là pháp lực quá nhiều mà kinh mạch thì không chịu đựng nổi sao?
Ý nghĩ này nhìn rất vớ vẩn, Y Chu thật cười không nổi, hắn nhớ mấy hôm trước Tư Hằng nói với hắn đốc mạch yếu ớt, khi đả thông không thể nóng vội được.
Hắn lúc ấy cho rằng đối phương đang an ủi hắn, cũng không để trong lòng.
Kết quả thật sự là ám chỉ đó hả?
Càng nghĩ càng thấy có đạo lí, Y Chu thay đổi khối linh thạch cấp càng cao, đưa pháp lực vào thúc giục phi thuyền, dùng tốc độ mau nhất trở về.
___________________
Editor lảm nhảm: truyện này chương nhiều chữ ghê í, gần ba ngàn hong à...
Ps: cứ nghĩ là bị xóa tài khoản rồi không à, hôm qua nay không lên được run cả người...
cầu vote, cầu ủng hộ!