Edit: Tracy F ( Vi Tiểu Bảo)
Phần đầu trọng tố gân mạch có chút khó khăn, phá lệ cần phải cận thận, vì an toàn, Tư Hằng quyết định đem thời gian hoãn lại hai ngày.
Y chuẩn bị cho An Thuận một căn phòng, lại cho người đem thùng gỗ chuyển về phòng của hắn, lần nữa đổ nước vào cho hắn ngâm mình.
An Thuận hiện tại nhìn tới chất lỏng màu trắng ngà da đầu liền tên dại, đau đớn đối với thân thể khắc sâu vào kí ức, hắn nhịn không được lui về sau một bước, lại bị cái nhìn chăm chú của Tư Hằng mà từng chút tiến lại cạnh thùng nước, cởi quần áo đem mình chôn vào nước.
Ngoài dự kiến của An Thuận chính là lần này ngâm mình vào nước lại không cảm thấy được nhiêù đau đớn, thậm chí thân thể như được dãn mở ra, cực kì thoải mái.
An Thuận thở ra một hơi, âm thầm cười nhạo chính mình quá nhát gan.
Tiên trưởng sao có thể mỗi lần đều dùng đồ vật giống nhau được chứ.
Thấy hắn ngồi ổn, Tư Hằng vươn tay, trên không trung ấn hạ xuống.
Trên người nhiều thêm một cổ lực đạo đem hắn kìm ép ngăn lại. An Thuận cho rằng Tư Hằng sợ chính mình lộn xộn phá hủy dược tính, cũng không để ý nhiều.
Vừa suy nghĩ xong, hắn liền trơ mắt nhìn nước trong thùng càng lúc càng nhiều, dâng lên từ cổ đến cằm vẫn không có dấu hiệu dừng lại.
Thùng gỗ rất cao, miệng thùng so với đầu hắn còn cao hơn một phần.
Chất lỏng tiến vào xoang mũi, An Thuận hoảng loạn muốn hét to lên, lại không biết thanh âm đã bị phong bế khi nào.
Chất lỏng màu trắng ngà từ cằm dâng lên tới miệng mũi, lại đến mắt, cho đến khi vượt qua đỉnh đầu.
Mực nước càng lúc càng dâng lên, chỗ bị bao phủ đều nhiều thêm một phần đau đớn, An Thuận trong lòng hoảng sợ, lại nói không nên lời thân không thể động, đầu đau đến mức như sắp nổ tung.
Chờ chất lỏng đã vượt qua đỉnh đầu, Tư Hằng lại lấy ra một cái nắp đậy ở trên miệng thùng.
Trước khi ánh sáng hoàn toàn biến mất, An Thuận mới nghe được một câu miễn cưỡng coi như trấn an nói: “Yên tâm, không chết được.”
Dàn xếp tốt cho An Thuận, Tư Hằng trở lại phòng chính mình, lại viết thư truyền về cho tông môn nói rõ chuyện xảy ra ở Ung Thành.
Sau khi đem thư phi kiếm truyền đi, Tư Hằng mở ra thần thức, vòng qua bao trùm lấy gian phòng ở của Y Chu.
Tiểu đồ đệ đang quy quy củ củ luyện kiếm, vẫn là sử dụng kiếm gỗ y làm. Thời điểm Y Chu làm bài tập từ trước đến nay đều rất nghiêm túc, mỗi một chiêu thức đều lặp đi lặp lại năm trăm lần trở lên, xong rồi mới đổi sang chiêu mới.
Chỉ là kiếm chiêu hôm nay thoạt nhìn buông thả hơn chút, thường thường mắc phải sai lầm.
Tư Hằng tựa lưng vào ghế dựa, nửa nhắm mắt, chờ tiểu đồ đệ đem chiêu cuối cùng luyện đến lần thứ ba trăm mới thong thả ung dung đứng lên, đi ra ngoài.
Trong phòng, Y Chu đem chiêu cuối cùng luyện xong mới buông kiếm thở hổn hển, lại nghe thấy cửa phòng vang lên.
Không cần đoán cũng biết người đến là ai, Y Chu nhỏ giọng hừ một tiếng, thu hồi kiếm gỗ, giơ tay lau đi mồ hôi trên trán, xoay người chuẩn bị mở cửa.
Y Chu trước đó vừa mới trở về phòng liền biến trúng kế Tư Hằng, nhưng nghĩ đến lời y nói cũng có đạo lí, liền thành thật ngốc tại phòng làm công khóa* mỗi ngày.
*bài tập.
Y Chu nghiêm túc luyện xong kiếm chiêu, lại ở trong phòng luyện tập thân pháp, thời điểm hưng phấn chuẩn bị đi tìm sư phụ thì lại nhìn thấy một màn Huyền Ngôn ở cửa kia.
Cũng không biết bị chọc trúng nào rồi, tính tình Y Chu nổi lên, cũng không muốn đi tìm Tư Hằng nữa.
Hắn đóng cửa lại, trợn mắt nhìn trời, sau đó lại lấy ra kiếm gỗ, lần nữa bắt đầu luyện tập kiếm chiêu.
Tu luyện kiếm pháp yêu cầu lực cánh tay rất cao, đối với nghị lực yêu cầu càng cao, đặc biệt là khi lặp đi lặp lại động tác buồn tẻ vô vị.
Y Chu tự nhận mình không thiếu chút nghị lực này, nhưng thể lực hắn không đủ, đột nhiên tăng nội dung huấn luyện lên gấp đôi, thời điểm luyện mấy chiêu cuối cùng cánh tay đều như chết lặng.
Cũng giống như Y Chu hiểu rõ sư phụ mình, Tư Hằng đối với đồ đệ từ trong ra ngoài đều sờ đến rành mạch, mới vừa đem thần thức đến thăm dò, y liền phát hiện không đúng.
Không chờ Y Chu đến mở cửa, Tư Hằng liền tự đẩy cửa đi vào, không nói lời dư thừa, y đi đến trước người đồ đệ, khom lưng đem hắn bế lên, cầm cánh tay, dùng pháp lực thay hắn hòa hoãn lại.
Cánh tay Y Chu không tự giác run rẩy, thời điểm được pháp lực đối phương quấn lên tư vị rất khó hình dung. Y Chu phải cố khắc chế mới không kêu ra tiếng, bất quá thân thể vẫn cứ run a run, vùng vằn muốn tránh thoát.
Tư Hằng đối với tiểu đồ đệ tự nhiên là ôn nhu hơn rất nhiều so với người khác, động tác trên tay tuy không dừng lại, nhưng cũng không hạn chế hành động của hắn, chờ sau khi chấm dứt lại từ trong túi trữ vật lấy ra một quả trái cây, đưa cho Y Chu.
“Sư phụ, ngươi thế mà lại có đồ ăn nha.” Y Chu rất là kinh ngạc, Tư Hằng trong ấn tượng của hắn là người không dính khói lửa phàm tục, trừ bỏ đại điển thu đồ đệ cùng ám điển trước đó, Y Chu chưa từng thấy qua hắn ăn thứ gì.
Linh quả trước mắt da màu vàng, to lớn no đủ, có thể coi là nhất đẳng đó.
Y Chu đối với đồ ăn ai đưa đến cũng không cự tuyệt, hắn duỗi tay lấy linh quả trên tay Tư Hằng, há miệng cắn xuống một ngụm, hàm hồ nói câu: “Cảm ơn sư phụ.”
Cũng không biết là cảm ơn vì đồ ăn, hay là cảm ơn vì hòa hoãn cánh tay cho hắn.
Lâu thuyền bay ban ngày, linh khí trong thiên địa càng tràn ngập lên. Linh khí với tu sĩ mà nói giống như cá với nước, tu sĩ được thiên địa khí vây quanh, trừ bỏ võ giả ở trong khoang lái lâu thuyền ra thì người còn lại cơ hồ đều trở về phòng tu luyện.
Thầy trò hai người cũng không ngoại lệ, trước đó Y Chu thay hắn bày trận đã dùng hết tất cả linh thạch cực phẩm trên người, Tư Hằng lại cho hắn thêm một ít để bày Tụ Linh Trận, để hắn hảo hảo tu luyện.
“Sư phụ ngươi cũng mau đi tu luyện đi nha.” Y Chu ngồi xếp bằng ở giữa Tụ Linh Trận, quanh thân đều là linh khí bao phủ như sương mù, hắn ngẩng đầu nói với Tư Hằng, sao lại nghiêm túc đả tọa.
Chuyện trước đó ở Ung Thành sẽ không dễ dàng quên đi được, Y Chu không muốn thời điểm gặp phải nguy hiểm vẫn chỉ có thể tránh phía sau Tư Hằng, cái gì cũng không làm được.
Trở về phòng, Tư Hằng cũng không vội tu luyện, y điều phối tốt dược liệu chữa trị cho An Thuận, sau đó mới khoanh chân nhắm mắt.
Trước đó đột phá trong trận chiến, Tư Hằng vẫn chưa có thể tĩnh tâm điều tức lại, vì thế đả tọa lần này vừa vặn có thể chải chuốt một lần.
Hai ngày rất nhanh qua đi, Tư Hằng cũng kết thúc đả tọa. Chỉ nháy mắt trong phòng nổi lên một trận gió, chờ khi gió dừng lại, ngoại trừ y ngồi trên đệm hương bồ, những đồ vật khác đều hóa thành tro bụi.
Tư Hằng cũng không phải lần đầu tiên gặp loại chuyện này, làm kiếm tu khi tột phá tu vi mà y không thể khống chế hoàn toàn được đều sẽ không tự giác bộc lộ ra kiếm khí, phá hư mọi thứ thứ xung quanh.
Chỉ là hậu quả lần này nghiêm trọng hơn chút mà thôi.
Thuần thục quét dọn tro bụi trong phòng, Tư Hằng trong túi trữ vật lấy ra một bộ gia cụ, dựa theo vị trí cũ bày biện chỉnh tề, sau đó mở cửa ra ngoài.
An Thuận ngốc trong thùng gỗ, xung quanh không có ánh sáng cũng không có âm thanh, ngửi không được khí vị cũng nếm không được hương vị, chỉ có đau đớn vô biên vô hạn nhắc nhở hắn vẫn luôn tồn tại.
Khả năng thích ứng của thân thể đối với đau đớn tăng lên, lúc đầu An Thuận cảm thấy đau đến mức đầu muốn nổ tung, sau lại cảm thấy bất quá như bị mấy chục cây ngân châm đâm từ trong ra ngoài, chờ cho thân thể dần dần thích ứng được với đau đớn, thậm chí cảm thấy không quá gian nan, An Thuận lại bắt đầu khủng hoảng.
Hắn sợ cảm giác chính mình bị biến mất đi, nếu vậy hắn thật sự không biết bản thân là đang sống hay chết.
May mắn trước khi hắn nảy ra băn khoăn thì cửa nắp đậy trên đỉnh đầu bị mở ra.
Ánh sáng chiếu vào trong phòng, xuyên qua một tầng linh nhũ đã mất đi một nửa uy lực, xuyên thấu qua mí mắt hơi mỏng, chiếu vào con ngươi.
An Thuận giật giật đôi mắt, lại nghe bên cạnh truyền đến giọng nói: “Đừng cử động!”
Yên tĩnh thời gian dài, lúc nghe được mấy chữ này, hắn thậm chí còn có chút xúc động muốn khóc.
Không chờ An Thuận cảm động quá lâu, cơ thể vốn đã dần dần thích nghi với đau đớn bỗng nhiên lại bén nhọn giống y như những lần trước, chỉ có đau, lại không biết là đau chỗ nào.
Trong nháy mắt, An Thuận cái gì cũng đều không cảm giác được.
Quá trình này tựa hồ rất ngắn, không lâu sau năm xúc giác trở về vị trí cũ, cỗ đau đớn kia cũng biến mất không thấy nữa, đầu óc trở nên thanh minh trước nay chưa từng có.
Như là trải qua một giấc mộng dài, lực đạo đè nặng hắn cũng biến mất, An Thuận cảm nhận chất lỏng trong thùng chậm rãi thấp xuống.
Mực nước giảm đến chóp mũi, hắn mở mắt ra, ánh sáng trong phòng chiếu vào làm con ngươi hắn hơi co rụt lại.
Sau khi thích ứng, hắn lại lần nữa nhìn mọi thứ xung quanh, An Thuận nhìn nam nhân đang đứng trước mặt mình, nam nhân đứng ngược sáng nhìn không rõ biểu tình, chỉ có thể nghe được giọng nói lạnh lùng của y: “Được rồi, lại qua hai ngày nữa ta lại truyền công pháp cho ngươi, nhớ rõ đem theo Thọ Nguyên Quả đến.”
Nước đã rút đến hàm dưới, An Thuận đỡ miệng thùng muốn đứng lên, nhưng do lâu quá không nhúc nhích hai chân ở đế thùng trượt cái lảo đảo, chờ khi hắn đứng dậy, nam nhân đã đi tới cửa.
An Thuận nhìn theo bóng dáng y, ở trong thùng hành đại lễ: “Đa tạ ân tái tạo của tiên trưởng.”
“Giao dịch thôi, không cần nói cảm ơn.”
Y nói xong, mở cửa phòng đi ra.
Ngoài phòng đứng một cây nấm lùn, đầu hướng vào kẹt cửa thăm dò nhìn vào trong, Tư Hằng mở cửa quá nhanh, hắn không phản ứng kịp nên liền bị bắt tại trận.
“Sư.. Sư phụ.” Rình coi bị bắt quả tang, Y Chu có chút ngượng ngùng, từ góc độ của hắn vừa lúc có thể nhìn thấy cảnh tượng phía sau cánh cửa.
Thấy An Thuận không mảnh vải đứng trong thùng, hắn bĩu môi đi đến bên cạnh Tư Hằng, bắt lấy tay y: “Sư phụ, hắn đã tốt hơn chưa?”
“Tốt.” Tư Hằng mấy ngày nay không được gặp tiểu đồ đệ, còn rất nhớ mong, y vừa đi vừa nói tình huống của An Thuận, sau khi nói xong còn hỏi hắn mấy ngày nay tu luyện thế nào, có chỗ nào không hiểu hay không.
Y Chu tìm một số chuyện vặt nói, bên trong lâu thuyền tuy rất lớn, nhưng phòng An Thuận cách phòng Y Chu cũng không xa, đi không được vài bước đã đến.
Hai người đi đến cửa phòng, Tư Hằng chuẩn bị đẩy cửa đi vào, lại bị tiểu đồ đệ ngăn lại.
Tiểu đồ đệ bắt lấy tay y, ngăn ở trước mặt, rất là nghiêm túc nói: “Ngươi đi nghỉ ngơi đi.”
Tư Hằng kinh ngạc, y xác thực hiện tại rất mệt, nhưng tất nhiên là không biểu hiện ra ngoài, cũng không biết đồ đệ làm sao phát hiện ra.
Bất quá nhớ lại hai ngày trước đó, đồ đệ cũng một mực chắc chắn hắn bị thương, Tư Hằng cảm thấy đây có thể là thiên phú của chủng tộc Y Chu.
Y cũng không cậy mạnh, lại dặn dò thêm Y Chu chú ý tu luyện, liền trở về phòng.
An Thuận cảm thấy chỉ đau trong nháy mắt là vì hắn đã mất đi ý thức.
Kì thật Tư Hằng ở trong phòng hắn ngây người hơn ba ngày, tránh cho đối phương vì mất đi ý thức quá lâu mà thật sự bỏ mạng.
Tư Hằng đã rất lâu rồi chưa từng mệt mỏi như vậy, tiêu hao pháp lực, hao phí nhất chính là thần thức, sau khi kết thúc mọi chuyện thậm chí y muốn ngủ ngay tại chỗ.
Chống thân thể trở về phòng, Tư Hằng khởi động trận pháp, còn chưa đi đến trước giường, ý thức liền biến mất.
____________
Editor lảm nhảm: công sức tui thức khuya đi làm zìa edit mà bị mang đi ngon rơ không một lời hỏi han... Thật sự rất uất ức.... Tại mọi người cmt ủng hộ nên tui mới tiếp tục mần thôi.... Chán ghê lun...
Ps: cầu vote, cmt, ủng hộ nhà chính của tui nha!