Edit: Cám ❤.
Một bên là sư phụ đã lâu không gặp, một bên là Thiên Ngoại Huyền Thiết rốt cuộc cũng chịu có phản ứng, Y Chu chỉ cân nhắc trong nháy mắt, quyết định bỏ qua huyền thiết, chạy như bay tới cửa.
“Sư phụ.” Y Chu vẫn cảm thấy rất khó tin, rõ ràng hai ngày trước còn nhận được truyền tin của người này, ngoại trừ trong thư nói đến những gì nghe được thấy được, cũng chưa từng nhắc qua nửa câu về chuyện sẽ trở về: “Ngươi sao lại đột nhiên trở về a.”
Nửa năm không gặp, Y Chu đã cao hơn rất nhiều, hiện tại đều đã cao đến ngực Tư Hằng. Tư Hằng rũ mắt nhìn đồ đệ trước mắt không khỏi có chút cảm khái.
Đồ đệ tựa hồ nháy mắt đều đã trưởng thành, chính là chỉ phát triển chiều cao đầu óc vẫn ngốc ngốc như vậy.
Đầu nhỏ bị người gõ gõ, bàn tay nam nhân chắp sau người, ngữ khí trầm trọng: “Ngươi không phát hiện phong tục trong thư tín gửi cho ngươi có biến hóa hay sao?”
“Hả?” Y Chu ngốc lăng, gật gật đầu: “Phát hiện a, đúng là có thay đổi, nhưng là....”
Nói đến một nửa, rốt cuộc Y Chu phản ứng lại, hắn a một tiếng, cúi đầu ủ rũ nói: “Đều do ngươi không nói rõ chứ bộ.”
Y không nói, ai có thể nhớ tới nội dung thư tín hai ngày trước cùng với nửa năm trước là giống nhau chứ!
Y Chu dời mắt, trong lòng tức giận bất bình, cảm thấy Tư Hằng cố ý bắt choẹt hắn.
Tư Hằng đương nhiên có phần có phần cố ý, nếu là bình thường còn có thể cùng đồ đệ hảo hảo bẻ xả một lát, bất quá trước mắt còn có việc quan trọng hơn.
“Ngươi có thể di chuyển huyền thiết rồi?”
“Chỉ là vừa rồi hình như có động một chút.” Chính mình có thể di chuyển được huyền thiết hay không Y Chu cũng không dám khẳng định, chuyển động vừa rồi chỉ xảy ra trong nháy mắt kì thật lại giống như ảo giác hơn.
Bất quá nếu Tư Hằng cũng thấy, vậy hẳn là không phải ảo giác, Y Chu hơi do dự, nói: “Nếu không để ta thử lại xem sao.”
Tư Hằng gật đầu: “Được.”
Đi đến bên Thiên Ngoại Huyền Thiết, Y Chu hít sâu một hơi, hai chân mở rộng thân thể hạ xuống, tay đặt phía dưới huyền thiết cắn răng dùng sức.
Khối hắc thiết không hề phản ứng tẹo nào.
Y Chu không tin, liếc mắt nhìn Tư Hằng sau lại thử lần nữa, nhưng mặc cho hắn dốc hết sức lực bình sinh, mặt nghẹn đỏ bừng, đồ vật trên tay vẫn đứng im bất động vững như Thái Sơn.
“Được rồi.” Tư Hằng xem như đã rõ, y tiến lên, sờ sờ đầu đồ đệ: “Hiện tại sức lực còn kém một chút nữa thôi.”
Tiểu gia hỏa choai choai đối diện cạn lực, thở dài một hơi.
“Trước đó kì thực là xuất hiện ảo giác rồi đi.” Hắn nói.
Dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, bị cực đá này đả kích hơn nửa năm trời, Y Chu hoặc nhiều hoặc ít đối với chính mình đều có chút hoài nghi.
“Không phải ảo giác, chỉ là ngươi vẫn còn thiếu chút sức nữa mà thôi, rất nhanh liền sẽ có thể di chuyển được.” Tư Hằng an ủi một câu, lại hỏi Y Chu tình huống tu hành thế nào rồi.
Y Chu quả nhiên bị dời đi lực chú ý, chút uể oải trong lòng liền bị quét đến một xó xỉnh nào đó, ngoan ngoãn trả lời vấn đề Tư Hằng đưa ra.
Hắn thành thành thật thật đem tình hình tu hành của mình trình bày nhất thanh nhị sở, lúc sau mới hỏi đến chuyến đi lần này của Tư Hằng thế nào.
“Sư phụ sao lại đi lâu như vậy a.”
“Sự tình có chút phức tạp.” Nhắc đến tình huống lần này, Tư Hằng không khỏi nhíu mày.
Y ra ngoài là vì nhận được tín hiệu cầu cứu của một tiểu môn phái phụ thuộc Thái Diễn Tông.
Tiểu môn phái này gọi Tam Nhãn Tông, trong thư nói bọn họ bị Song Long Tông cùng địa vực chèn ép, đối phương không chỉ ép bọn họ nhường ra linh mạch mới vừa được phát hiện, còn điểm danh yêu cầu Tam Nhãn Tông đưa ra mười đệ tử nội môn, nếu không sẽ làm cho bọn họ toàn tông hủy diệt.
Một môn phái nhỏ, thêm vào đệ tử nội môn bất quá cũng chỉ được trăm người, đối phương điểm danh đều là những đệ tử thiên phú bậc nhất, làm như thế căn bản chính là muốn đoạn tuyệt căn cơ người ta.
Tam Nhãn Tông đương nhiên không chịu, bèn cầu cứu Thái Diễn Tông.
Nguyên bản cũng không ai đem chuyện này để trong lòng, thời điểm Tư Hằng ra ngoài cảm thấy nhiều nhất mười ngày là có thể trở về.
Nhưng sau khi đi rồi, mới phát hiện ra sự tình không đơn giản như vậy.
Song Long Tông uy hiếp Tam Nhãn Tông chính là phụ thuộc vào Quy Nguyên Tông, lúc Tư Hằng đến đó, trùng hợp Quy Nguyên Tông cũng phái người đến.
Thoạt nhìn tâm cảnh không ổn, chưởng môn Tam Nhãn Long có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma trước mặt y khóc lóc kể lể. Nói đối phường ỷ vào Quy Nguyên Tông chống lưng vẫn hay chèn ép môn phái bọn họ, lần này đối phương phái người đến nhất định là muốn diệt tông bọn họ.
Vẻ mặt nhân gia tang thương, ánh mặt tràn đầy mệt mỏi, hơn nữa nhìn tâm cảnh rơi vào nguy hiểm cùng nước mắt lăn dài làm cho độ đáng tin trong lời nói tăng vọt lên.
Nhưng Tư Hằng lại không hoàn toàn tin tưởng, y cảm thấy tổng thể trong đó có chỗ nào đó không đúng, Hóa Thần tu sĩ bước đầu câu thông Thiên Đạo, bất luận cảm thấy có chút gì đó không thích hợp đều có thể là chỉ thị Thiên Đạo.
Vì biết được có chỗ không đúng, Tư Hằng cũng không vội tìm đến Song Long Tông, nhưng y không đi, Quy Nguyên Tông lại tự mình tìm tới.
Khéo ở chỗ người Quy Nguyên Tông phái lại Tư Hằng cũng có quen, đúng là Ngụy Thân.
Giữa Ngụy Thân cùng Tư Hằng vẫn luôn có khoảng cách, ở Ly Hận Thiên từng chịu qua khí thế của Tư Hằng khiến hắn vẫn nhớ mãi không quên, thêm vào sự tình của Song Long Tông cùng Tam Nhãn Tông cũng coi như thù mới hận cũ vừa lúc kéo chung một chỗ, vừa gặp Ngụy Thân liền đối với Tư Hằng chỉ dâu mắng hòe, lời nói cực kì khắc nghiệt.
Tư Hằng chưa bao giờ mặc người khinh bỉ, đương nhiên chuẩn bị rút kiếm chém người.
Nhưng trong nháy mắt bảo kiếm xuất khiếu, linh quang dần dần hiện ra, nguyên bản còn cách Ngụy Thân ba thước liền đột ngột thay đổi phương hướng, một kiếm chém thẳng về phía sau Ngụy Thân, đó là chưởng môn Song Long Tông vẫn luôn cúi đầu không nói tiếng nào.
Ngụy Thân mới vừa đem pháp bảo phòng ngự ra, chỉ rời khỏi một bước, liền thấy chưởng môn mình muốn che chở đã bỏ mạng.
Hắn càng thêm bạo nộ, đang muốn đem bản lĩnh giữ nhà của mình ra liều một phen, chung quanh lại dật ra một luồng ma khí như có như không.
Ma khí kia rất đạm, lại cực kì tinh thuần, Quy Nguyên Tông lại bởi vì đạo ma đại chiến mà mất đi địa vị, cho nên đối với ma đạo tuyệt đối là hận thấu xương, tự nhiên sẽ không thể phán sai thứ này.
Ngụy Thân lập tức bình tĩnh lại, hắn thu hồi pháp bảo, theo hướng ma khí bay tới lần tìm, kết quả khi tìm đến điểm cuối của luồng ma khí, thế nhưng đó lại là chưởng môn Song Long Tông vừa chết thảm dưới kiếm của Tư Hằng.
Làm một Hóa Thần đại năng sống hơn ngàn năm, Ngụy Thân dù là không phải đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy gì, nhưng cũng không phải không có đầu óc, hắn lập tức phát giác ra chỗ không ổn trong đó, liền phất tay bày ra trận pháp vây khốn mọi người lại.
Hai người buông xuống ngăn cách, đem sự tình suy xét toàn diện một lần, kết quả phát hiện sự tình của Tam Nhãn Tông cùng Song Long Tông hoàn toàn bất đồng với những gì họ được biết.
Tam Nhãn Tông bên này nói Song Long Tông uy hiếp bọn họ còn yêu cầu giao ra đệ tử môn hạ, nhưng Song Long Tông bên kia lại nói sau khi Tam Nhãn Tông xin qua chỉ thị của Thái Diễn Tông, muốn đem linh mạch của bọn đoạt đi.
Nếu là không hề nghĩ nhiều Tư Hằng xuất kiếm trước, hoặc là tia ma khí kia không toát ra ngoài, chờ đợi bọn họ chính là một màn đệ nhất tông môn cùng đệ nhị tông môn Tu Chân giới trở mặt thành thù.
Bọn họ vây khốn người của hai phái, nhất nhất điều tra, phát hiện trên người đại đa số bọn họ đều có tia ma khí ẩn ẩn hiện hiện.
Những người đó mạnh miệng, hỏi cái gì đều không nói, cuối cùng cũng là Ngụy Thân động thủ, bắt lấy một trưởng lão của Song Long Tông tiến hành lục soát hồn.
Một lần lục soát này lại phát hiện ra sự tình càng thêm hoang đường, những người đó chuẩn bị hạ cổ trên người Ngụy Thân!
Cổ trùng là đặc sản nơi đó, một khi rời khỏi địa phương này liền sẽ tử vong, cổ trùng kí sinh trên cơ thể người sau khi tử vong sẽ phân bố thành một loại kịch độc, đừng nói là Hóa Thần kì, dù là Hợp Thể Phản Hư, cũng sẽ mắc mưu khó thoát.
Nếu không phát hiện ra, liền tính hai bên đạt thành giảng hòa, chờ sau khi Ngụy Thân trở về cũng sẽ bỏ mạng nửa đường.
“Thật là đáng sợ!” Y Chu nghe xong, toàn thân chảy mồ hôi lạnh, hắn túm lấy Tư Hằng kéo người ngồi xổm xuống, đem cả người y sờ soạng từ trên xuống dưới: “Sư phụ ngươi không sao chứ!”
“Yên tâm, ta không có việc gì.” Tư Hằng tóm cái tay đang sờ loạn kia lại.
Người Tam Nhãn Tông không hạ cổ y, gần nhất là vì y tính cảnh giác cao, bọn họ căn bản không thể tiếp cận y, thứ hai nếu là hai người đồng thời bỏ mạng giữa đường cũng khó tránh khỏi sẽ khiến người hoài nghi.
“Vậy Ngụy Thân tiền bối không có việc gì đi.” Biết Tư Hằng không sao, Y Chu mới buông tâm, lúc này mới có tinh lực chú ý đến người khác.
“Hắn cũng không sao.”
Cổ trùng trên người Ngụy Thân vẫn còn chưa được hạ, Hóa Thần đại năng đại với khống chế thân thể đã đến cực hạn, nếu cổ trùng cứ vậy tiến vào, còn chưa kịp ló đầu chỉ sợ đã bị phát hiện rồi.
Song Long Tông dùng phương pháp đỉnh lò, những đỉnh lò đó khi cùng Ngụy Thân giao triền, có thể đem thân thể Ngụy Thân dần dần cải tạo thành đất ấm cho cổ trùng, theo sau để cổ trùng đẻ trứng, thông qua giao hợp đem trứng trùng chuyển đến trong cơ thể Ngụy Thân, lúc này liền sẽ thần không biết quỷ không hay. (?)
Ngụy Thân ngây ngốc ở đây đã được một thời gian ngắn, cũng may vẫn còn chưa đến bước cuối cùng.
Dù vậy vẫn khiến hắn không thể nút nổi cơn giận này, vừa biết được, liền đem tất cả đỉnh lò đó toàn bộ trừu hồn phách da.
Đối với chuyện này Tư Hằng không bày tỏ ý kiến gì, y cũng sẽ không đem những thủ đoạn dơ bẩn này nói lại cho đồ đệ, chỉ dùng một câu không có chuyện gì liền lướt qua chuyện này.
Đối phương muốn một lần tính kế hai đại môn phái, sẽ không có khả năng không có người đứng sau giở trò, Tư Hằng cùng Ngụy Thân đành ở lại tiếp tục điều tra.
Nhưng kết quả điều tra lại không được như mong muốn, mặc kệ hỏi gì những người đó đều ngậm miệng không nói, soát hoàn cũng chỉ tra được thủ đoạn hại người mà thôi, hiển nhiên người phía sau đã sớm có chuẩn bị, đối với những này hạ cấm chú thần hồn.
“Vậy cuối cùng các ngươi có tra được không?” Y Chu khẩn trương hỏi.
“Không được.” Người sau màn động tác cẩn thận, bọn họ vất vả lắm mới tìm được manh mối, nhưng chưa tra được gì đã lâm vào ngõ cụt.
“Sự tình khẳng định có quan hệ với ma đạo, nhưng hẳn là còn có sự trợ giúp của chính đạo bên này, còn cụ thể là ai, vẫn chưa thể đưa ra kết luận được.” Những việc này đều không phải thứ tiểu đồ đệ nhà mình nên lo lắng, Tư Hằng xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn của Y Chu nghĩ.
Thịt trên mặt đồ đệ đã mất đi phần nào rồi, Tư Hằng có chút không vui, sách một tiếng lại nhéo nhéo hai cái, nói với Y Chu: “Nhiệm vụ hiện tại của ngươi chính là hảo hảo tu luyện, sớm ngày đúc thành linh kiếm bản mệnh a.”
Bàn tay lại chuyển đến trên đầu Y Chu xoa loạn: “Linh kiếm bản mệnh một ngày không thành, ngươi một ngày cũng không thể rời tông có biết chưa.”
Búi tóc vừa chải tốt lúc sáng lại bị người nọ xoa xoa nắn nắn loạn cả lên, Y Chu rất không hài lòng, duỗi tay túm lấy móng heo kia, nhỏ giọng nói: “Ta cũng không muốn rời tông đâu.”
Tư Hằng có trở về hay không đối với việc tu hành của Y Chu mà nói không có ảnh hưởng quá lớn, việc hắn cần làm mỗi ngày rất nhiều, công khóa mỗi ngày đều chất cao như núi, hắn thật sự không có thời gian đi bồi sư phụ nhà mình đâu.
Thiên Ngoại Huyền Thiết sau khi nhúc nhích một lần liền hoàn toàn bất động tại chỗ, nhưng Y Chu được người nào đó thường xuyên cổ vũ, ngược lại cũng có suy nghĩ miên man nữa.
Hắn dần dần đã thích nghi được với trọng lượng của kiếm, kiếm pháp “mưa thuận gió hòa” cũng được hắn nắm giữ trôi chảy.
Tư Hằng lại cho hắn một bộ kiếm pháp, tên “Phi hồng“.
“Phi hồng” cùng “mưa thuận gió hòa” bất đồng, nếu nói “mưa thuận gió hòa” là nhu khắc cương, vậy “phi hồng” chính là nhanh nhưng không phá, trọng tâm kiếm pháp chính là một chữ “nhanh“.
Hai loại kiếm pháp này khác biệt rất lớn, thời điểm mới bắt đầu luyện cực kì không quen, căn bản không cách nào thi triển pháp quyết dựa trên tốc độ yêu cầu được, ngẫu nhiên lúc tập luyện, hai bộ kiếm pháp còn lẫn lộn qua lại.
Hảo kiếm pháp chỉ là gian nan lúc đầu, càng về sau sẽ càng thông thuận.
Y Chu dùng ba tháng để luyện thành thạo mưa thuận gió hòa, thời gian luyện phi hồng thì lâu hơn chút, tận bốn tháng mới lần mò ra chút môn đạo.
Thời điểm luyện kiếm Y Chu cũng không xem nhẹ những chuyện khác, khi tân pháp kiếm vừa luyện được một nửa, Y Chu rốt cuộc cũng nhấc lên được Thiên Ngoại Huyền Thiết.
__________________
#Cám: cũng mới bốn mấy chương thôi, đọc lại từ đầu cũng ổn phết nhỉ