Ta Giúp Nữ Nhân Đáng Thương Vạn Giới

Chương 47: Chương 47: Ngủ trước một giấc




Văn Trung không để ý đến nó mà quay sang nói với Tiểu Long Nữ:

- Chúng ta rời đi trước, tránh cho động tĩnh lúc nãy mời gọi mấy kẻ không tốt đẹp tiến đến!

Người không tốt đẹp ở đây, đương nhiên là Doãn Chí Bình và đồng bọn.

Lúc trước hắn cũng không có thời gian giải quyết triệt để tên này, không dám chắc gã có dám quay lại hay không, nhưng dù sao lúc đó cũng định là sẽ rời đi, nên hắn cũng không để ý nhiều.

Hiện giờ tốt nhất vẫn nên chắc chắn mọi việc thì hơn, dù sao hắn có thể thông qua chiếc vòng mà đi ngược thời gian nhưng cũng không thể tùy tiện trở lại thời gian mình từng xuất hiện, bởi trong đó có hậu quả do việc xung đột thời không mà chỉ chiếc vòng mới rõ ràng nhất.

Cú ngã vừa rồi mặc dù rất đau nhưng cũng không gây tổn thương quá nghiêm trọng với hắn, chủ yếu hắn rớt xuống cũng vì năng lượng tiêu hao sạch sẽ, ngay cả năng lực đàn hồi là năng lực đặc thù cũng vì thế mà không thể duy trì, giúp hắn chống đỡ giảm bớt lực tác động và đau đớn do va chạm mang lại.

Việc tiếp đất hoàn toàn do cơ thể của hắn của hắn trực tiếp gánh chịu, trong tình trạng trọng lực cũng không bị suy giảm. Vậy nên dù cơ thể mạnh mẽ nên không bị tổn thương quá, lớn nhưng cảm giác đau đớn, ê ẩm vẫn là nguyên vẹn.

Hắn gượng dậy tiến đến đem Tiểu Long Nữ ôm lên, tiếp tục chạy về phương hướng lúc trước.

Thời điểm được Văn Trung bế lên, Tiểu Long Nữ có thể cảm thấy được người hắn khẽ run rẩy rất nhỏ, mặc dù sau đó rất nhanh liền biến mất, nhưng lại để nàng không tự chủ nhớ đến khoảnh khắc hắn xoay người che chở cho nàng lúc cả hai rơi xuống.

Người thanh niên này rõ ràng mới là người chịu phần lớn tổn thương, nhưng sau đấy lại đem ánh mắt lo lắng, vô cùng quan tâm tập trung vào nàng trước tiên.

“ Y là người cực kỳ tốt bụng hay là....? “

Tiểu Long Nữ miên man suy nghĩ, nội tâm bình lặng của nàng từ khi gặp hắn đã không ít lần nổi lên từng đợt rung động.

Nàng từ nhỏ đã sống trong Cổ Mộ, vốn là nơi lạnh lẽo, xa lánh sự đời, nhưng nàng cũng không phải chưa từng thấy qua nam nhân. Tất nhiên, trừ Dương Quá ra phần lớn những người đó đều là đạo sĩ, tuy nhiên cũng không thiếu những ánh mắt có đôi chút bị mê hoặc hướng đến nàng.

Mặc dù không phải tất cả đều ái mộ, say mê vượt khuôn phép như Doãn Chí Bình, nhưng với những ánh mắt này nàng cảm thấy có loại nhàm chán, mà hoàn toàn thờ ơ, không buồn để ý đến.

Hiện giờ nàng lại cảm thấy ánh mắt của thanh niên trước mặt nàng, tuy có chút điểm giống, nhưng lại có điều gì đó rất khác biệt so với những người kia.

Sự gần gũi, quan tâm trong đó khiến nàng không hề có cảm giác kháng cự, mà ngược lại còn cảm thấy rung động và mới lạ.

Thêm việc hiện giờ đang nằm trong lồng ngực hắn, loại cảm giác được bảo hộ, hết sức ấm áp, dễ chịu, làm cho nàng thực sự muốn chìm đắm, níu giữ mà cảm nhận nhiều hơn.

- Chúng ta có lẽ sẽ...

Văn Trung bỗng nhìn xuống nói, nhưng lời nói ra một nửa thì bất chợt dừng lại. Bởi lẽ, hắn thấy được Tiểu Long Nữ đang chăm chú nhìn hắn, trên mặt càng hiện lên một chút dịu dàng hiếm thấy.

Mặc dù, do một số chuyện khác thường xảy ra đêm nay, nên Tiểu Long Nữ có không ít lần biểu hiện vượt trên mức bình thường, nhưng vẻ lạnh lùng, vô tình của nàng cũng chưa từng có quá nhiều vơi bớt. Vẻ đẹp cùng khí chất của nàng trước giờ giống như luôn đặt trước người tấm biển: “ Cấm sờ vào hiện vật! “, để cho người khác không cách nào dễ dàng thân cận.

Vì vậy, khi thấy biểu hiện hoàn toàn đối lập của Tiểu Long Nữ hiện tại, hắn không nhịn được đưa bàn tay vòng qua vuốt nhẹ lên gò má mềm mại, nhẵn mịn của nàng, hơn nữa còn khẽ nhéo một cái.

Hành động này bất chợt khiến cả hắn và Tiểu Long Nữ đều đứng hình, càng thêm ngây ngốc tại chỗ.

Không khí xấu hổ và khó xử để cho bước chân của Văn Trung cũng khựng lại.

Tiểu Long Nữ lúc này càng biểu lộ ra giống như một thiếu nữ ôn nhu bình thường, ánh mắt chớp động liên tục, môi hồng khẽ mở, khuôn mặt đẹp vậy mà hiện lên một vòng màu đỏ nhàn nhạt, để hắn không nhịn được muốn lập tức hôn xuống một nhát.

- Chúng ta... chúng ta... có lẽ sẽ đi rất xa, vậy nên rất lâu mới tới....

Hắn biết được cái không nhịn được của mình, nếu thực sự đi làm lần nữa, sẽ trở thành hành động quá mức giới hạn. Vậy nên hắn liền ấp úng chuyển qua nói chuyện chính sự.

- Cô nương có thể tranh thủ... ngủ trước một giấc đi.

Tuy nhiên, nửa câu sau thì hắn có thể thề rằng không hiểu sao mình lại nói ra như vậy.

Chủ đề này hơi lệch lạc so với suy nghĩ lúc trước của hắn a!

Tiểu Long Nữ không rõ có phải do xấu hổ hay không, liền giống như chú mèo nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, lập tức chớp mắt một cái thể hiện đồng ý với hắn, sau đó lập tức đem hai mắt nhắm lại.

Văn Trung vốn định thuyết phục nàng rời đến một nơi xa, nhưng thấy nàng không có chút để ý đến, hồ đồ nghe theo lời nói hoang đường của hắn, dường như chỉ muốn nhanh chóng tránh ánh mắt của hắn, cuối cùng hắn chỉ có thể bỏ qua.

Dẫu sao như vậy cũng tốt, thuận tiện để hắn có cơ hội rời xa nhất có thể, tránh đi kẻ tình địch có thể khiến cho số phận Tiểu Long Nữ cay đắng không kém gì Doãn Chí Bình tìm được.

Không lâu sau, để Văn Trung không biết một hồi nói gì là Tiểu Long Nữ vậy mà thực sự say giấc trong ngực hắn.

Nhìn khuôn mắt thanh thoát, thả lòng của nàng, hắn có chút buồn cười, vốn đã biết nàng là nữ tử rất đơn thuần, nhưng giờ mới cảm nhận được rõ ràng a, chỉ vì trốn tránh đôi chút ngượng ngùng mà dứt khoát ngủ say, cái này cũng quá thú vị rồi.

Do dự một hồi, hắn mới mạnh dạn hôn lên trán nàng một ngụm, sau đó lần nữa đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng, khẽ nói:

- Thật sự đáng yêu a!

Cảm thán một chút, Văn Trung lại nói:

- Dịch chuyển

Chiếc vòng ẩn hiện trên tay hắn hơi sáng lên, hai người lập tức biến mất.

Nếu Tiểu Long Nữ đã ngủ, hắn cũng không ngại sử dụng năng lực này, dù sao năng lượng tiêu tốn mỗi lần dịch chuyển vẫn ít hơn năng lượng duy trì và hao tổn trong thời gian hắn chạy đi.

Chỉ có điều, Văn Trung đã quên mất một việc, Tiểu Long Nữ lúc trước dù bị điểm huyệt nhưng vẫn tỉnh dậy khi cảm thấy sự đụng chạm rất nhẹ nơi mắt, đây có lẽ là vì bản năng nhạy cảm của người luyện võ trong hoàn cảnh như vậy cũng không hề mất đi.

Vì vậy, vừa rồi khi hắn rời mắt khỏi nàng, nơi khóe mắt Tiểu Long Nữ khẽ chớp động rất nhẹ, khuôn mặt càng lộ rõ nét ửng hồng đầy mê người.

Hắn không mảy may biết đến, mà liên tục lóe lên và biến mất trong màn đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.