Trong sơn cốc.
Tiểu Long Nữ ban đầu còn thường xuyên đề phòng Văn Trung bất ngờ xuất hiện nhìn lén nàng, nhưng qua một hồi không phát hiện điều gì nàng dần buông lỏng, không còn để tâm mà đắm mình cảm thụ dòng nước mát, để những tia nước lướt qua tẩy rửa trên da thịt mềm mại trắng bóng.
Chỉ là, sau một hồi lâu nàng bỗng cảm thấy khó xử.
Hiện giờ nàng đã sửa sang xong xuôi, y phục ướt át cũng đã mặc vào, nhưng Văn Trung còn không có xuất hiện. Nàng cũng ý thức được y phục hiện giờ không thể che lập được những địa phương nhảy cảm trên cơ thể nàng, vì vậy hai tay chia nhau ôm trên chặn dưới, thi thoảng cất tiếng kêu gọi:
- Văn Trung!
Tiếng gọi của nàng cũng không thực sự chuẩn xác, bởi lẽ do khác biệt ngôn ngữ ở thế giới này, ban đầu khi Văn Trung nói cho nàng tên của hắn, chính hắn nghe nàng đọc vài lần còn không thể nhận ra, nhưng hiện tại ít nhất vẫn là có thể nhận biết được.
Tuy nhiên nàng cũng đã gọi một hồi mà không hề thấy có động tĩnh đáp lại. Điều này để cho Tiểu Long Nữ vô cùng nghi hoặc.
Nàng còn đang cho rằng hắn vì nghe lời quá mức mà tránh đi thật xa, thì bất chợt nghe được thanh âm ngân nga từ bên trên vọng xuống:
- Có chàng trai khắc lên cây ♪
Dùng sách chi cho tốn giấy ♫
Thân chàng như gió theo mây ♩
Ngôi đây đung đưa khó thấy ♬
Giống như bức tranh mỹ nam ♮
Lẳng lặng ngồi yên nhìn thế gian ♭
Quyết không liếc xuống thấy cảnh... hở hang... à a àh... @@
...
Tiểu Long Nữ vừa nhìn lên liền thấy được một dáng người tiêu sái ngồi trên cành cây, tựa đầu vào thân cây, trên tay cầm một miếng đá mà khắc lên một khúc gỗ nhỏ.
Nàng ban đầu có đôi chút ngạc nhiên cùng thất thần khó hiểu, mặc dù không nghe ra câu hát của hắn nhưng khi vừa dứt lời lại thấy được ánh mắt kì lạ của hắn nhìn xuống, Tiểu Long Nữ không khỏi sửng sốt:
- Ngươi...
Văn Trung mỉm cười nhảy xuống đưa miếng gỗ ra hỏi:
- Nữ nhi, nàng xem ta khắc nàng đẹp không?
Trên miếng gỗ thực sự có khác hình một nữ nhân, tuy nhiên nhìn qua lại vô cùng thảm, không có một chút nào thể hiện ra vẻ đẹp của hội họa, nếu không muốn nói đến đây là một tác phẩm điêu khắc thảm họa.
Tiểu Long Nữ chỉ nhìn qua một chút, lại hỏi:
- Ngươi ở trên đó từ bao giờ?
- Từ đầu đến giờ a!
Văn Trung cười cười nói.
Tiểu Long Nữ có chút giật mình nghĩ đến hắn trước đó chứng kiến toàn bộ....lúc nàng tắm rửa sao?
Chỉ là, nàng lại rất nhanh lại phủ nhận điều này!
Mặc dù sức lực bị suy giảm nhưng bản năng nhảy cảm đối với mọi thứ xung quanh của nàng vẫn là nguyên vẹn đấy! Nàng không tin rằng hắn sớm đã ngồi đó, nhưng chỉ đến khi hắn chủ động lên tiếng nàng mới có thể phát hiện.
Hơn nữa, nàng cũng biết loại năng lực kì lạ kia của hắn, lại chứng kiến bộ dạng hiện giờ của hắn, nàng càng thêm tin tưởng vào điều này.
- Ngươi tại sao lại rách rưới như vậy?
Tiểu Long Nữ nghi hoặc.
- À...lúc leo lên không cẩn thận bị rách một chút.
Văn Trung tùy tiện nói.
Tuy nhiên nhìn qua nhưng dấu vết trên người hắn, chắc chỉ có trẻ con ba tuổi mới tin tưởng loại lời bịa đặt này.
Cành cây bình thường thực sự làm ra nhưng vết sắc bén vào tận da thịt như vậy?
Chính hắn cũng nhận thấy giải thích này thực sự ngu ngốc, nhưng không để cho Tiểu Long Nữ có hơi hội tiếp tục dùng ánh mắt không mấy tin tưởng nhìn hắn, Văn Trung vội nói:
- Nữ nhi, nàng mau chóng thay ra y phục, cẩn thận kẻo nhiễm lạnh!
Hắn tiến lại ôm Tiểu Long Nữ lên, sau đó đưa vài bộ y phục cho nàng chọn.
Tiểu Long Nữ nhìn qua một chút lại có thêm nghi hoặc khác:
- Sao ngươi lại có chỗ y phục này?
- Ta...
Văn Trung vẫn đang cúi người gần Tiểu Long Nữ, nên nàng có thể nhìn rõ mấy vết thương nơi đó, đưa tay hơi khẽ rờ nhẹ một chút, lại nhìn sang chỗ y phục nói:
- Người không phải... đi trộm về nên bị người ta đánh đuổi chứ?
Lời nói của nàng lộ ra chút ôn nhu, lo lắng.
Tuy nhiên Văn Trung nghe xong liền thiếu chút ngã ngửa.
Hắn nhìn qua thật không đáng tin như vậy?
Chỉ vì mấy bộ y phục mà hắn phải liều mình đi trộm về hay sao? Rốt cuộc coi hắn là loại người gì chứ?
Hắn hơi bực dọc nói:
- Hừ! Nếu có thì cũng là do bị chó đuổi mà thôi.
Nếu gã trung niên lúc trước ở đây và nghe được lời này, vậy nhất định sẽ chỉ vào hắn mà hô lên: Ngươi quả thật coi ta là chó!
- Vậy nàng có muốn mặc không? Nếu không... vậy cũng tốt a.
Nói đến nửa câu sau, ánh mắt hắn khẽ lướt qua dáng người tuyệt mỹ ẩn hiện dưới bộ y phục ướt át của nàng.
Tiểu Long Nữ cảm nhận được ánh mắt kì lạ của hắn, ngây ngốc một hồi lại chợt nhận nàng nãy giờ đã quên che chắn thân thể của mình, lúc này mới vội vàng đem những vị trí quan trọng ẩn giấu.
“ Dù sao cũng không phải chưa từng nhìn qua! “
Văn Trung cười cười thầm nghĩ.
Lần đầu dịch chuyển đến thế giới này, hắn cũng đã nhìn thấy nàng khỏa thân ngồi giữa đám hoa cỏ trong đêm tối. Lúc đó dưới năng lực đặc biệt do con mắt của hắn, mọi thứ che chắn quả thực hoàn toàn vô dụng, vậy nên dù cho hắn vốn không có dụng ý quan sát, nhưng toàn bộ cơ thể nàng cũng đã bị hắn thấy qua rõ ràng một lượt.
Thành ra hiện tại so ra cũng còn chưa thấm vào đâu a!
Đương nhiên, lời này cũng chỉ là suy nghĩ một chút, nhất định không thể tùy tiện nói ra.
Thực tế hiện giờ nếu hắn thật muốn nhìn, vậy cũng có thể trực tiếp nhìn lại lần nữa.
Tuy nhiên, hắn cũng không có loại ý định thừa hơi này. Liều mạng đi nhìn rồi lại phải tự kìm chế bản thân, như vậy không phải rất mệt sao?
Hơn nữa, hắn còn đang theo đuổi nàng nên dù có muốn thì cũng phải là trực tiếp nhìn a.
Tiểu Long Nữ khẽ liếc hắn, nhưng lại thấy Văn Trung vẫn chỉ đứng ngây nơi đó, liền nói:
- Người còn không rời đi... ta làm sao thay?
- À ừ... vậy để ta giúp nàng!
- Không được!
...