Edit: Maushi
Beta: Tự Trầm Tuyết
【Họ Thanh không thường gặp, e rằng cô ấy đến từ chi thứ của Khanh gia mà Mặc Mặc đã nói, không biết cố ý tiếp cận ta để làm gì?】Diệp Phi Diệp ngồi bên đống lửa, giữ một khoảng cách nhất định với Thanh Thư, lặng lẽ nhìn cô ăn, trong lòng lại vô cùng cảnh giác.
【Tiểu tử ngốc lo lắng cái gì, cô ấy tuy là một nữ lang, mà thực lực chỉ là Chiến Linh bậc hai, tuy rằng coi như là vô cùng tài giỏi, nhưng cũng không có uy hiếp được tiểu huynh đệ.】Lão gia gia tùy thân khuyên nhủ, lão ta cảm thấy Diệp Phi Diệp thật sự là chuyện bé xé ra to, ngày thường hắn rất không có đầu óc, hiện tại sao lại cảnh giác như vậy.
“Ta luôn cảm thấy có gì đó không ổn“. Đôi mắt của Diệp Phi Diệp nhìn chằm chằm Thanh Thư, nhưng đại não của hắn lại nhanh chóng suy luận, không tính cơn đau do âm hỏa trên người hắn, chính là vị trí trên bảng Phụng Thiên mà đại ca đã cho hắn, nói đến cũng kỳ diệu, thực lực của hắn đã tiến bộ rất nhiều, hắn đã gặp ít nhất mười mấy hai mươi người có tên trên bảng Phụng Thiên, có cả xếp hạng cao hơn hắn, hắn cũng chưa từng thua, vậy mà hắn vẫn đứng thứ 250!
【Tiểu huynh đệ quả thực mãi mãi 250.】 Lão gia gia tùy thân có chút cảm khái, lão ta chắc chắn bảng Phụng Thiên đã tự sinh ra khí linh, ít nhất cũng phải cấp Chiến Thần, đây chỉ là lừa gạt thằng nhóc này mà thôi. Nhưng mặt khác, điều này cũng cho thấy Diệp Phi Diệp thực sự là người mang vận, sự tự tin mù quáng của hắn không phải là hoàn toàn vô lý.
Nhưng cũng chính nhờ bảng Phụng Thiên mà đạt được thành tích Chiến Tôn cực kỳ ít ỏi trong nền tảng tạo hóa bẩm sinh mà chiến lực trong cơ thể của Diệp Phi Diệp lẽ ra phải bị ăn mòn bởi âm hỏa mới đạt được sự cân bằng vi diệu, mong manh nhưng vô cùng ngoan cường.
【Lần này chắc hẳn có rất nhiều người đi tìm kiếm hang Lãnh Minh, e rằng tiểu huynh đệ không thể đến đó một mình, nếu Thanh Thư này thực sự đến từ chi thứ của Khanh gia, có Khanh Mặc ở đó, chắc chắn sẽ không có rắc rối gì.】
“Mặc Mặc bảo ta ở đây chờ tụ họp với muội ấy, nhưng bây giờ có Thanh Thư bám lấy nên thật sự rất phiền phức, phải nhanh chóng đuổi cô ấy đi. Cũng không biết Mặc Mặc đã làm gì mà Lâm Miểu Miểu cũng muốn đi theo, ta thực sự sợ rằng họ sẽ đánh nhau một lần nữa.”
【Hai người họ đánh nhau là thật, có mối quan hệ tốt cũng là thật. Có hai người họ bảo vệ tiểu huynh đệ, tiểu huynh đệ không cần phải lo lắng về sự an toàn của bản thân.】
“... Lời này của lão thật kỳ quái → _ → Ta là một đại nam nhân, sao có thể để cho hai tiểu cô nương che chở?”
【Vậy bây giờ tiểu huynh đệ có thể thử dùng loại chiến lực không thể tùy tiện sử dụng của thể chất rách nát này đi tranh đoạt minh hỏa.】Lão gia gia tùy thân không khỏi lại lắm miệng.
Kể cũng lạ, lão ta lúc còn sống rất tốt tính và lấy thiện đãi người, thế mà chỉ để có được một thân thể không chỉ chọc tức tiểu tử thối này mà còn trở nên chua ngoa hơn.
May là Diệp Phi Diệp không biết lão ta đang nghĩ gì, cho dù có biết, hắn có khi sẽ ngốc nghếch cảm khái rằng đây chính là sức hấp dẫn của nhân vật chính!
Mà kể từ khi được ăn cơm trộn mỡ heo, Thanh Thư quang minh chính đại quấn lấy Diệp Phi Diệp, lý do rất đơn giản, đó là phải trả ơn bữa ăn này của hắn, đương nhiên nếu có thể ăn nhiều thêm mấy bữa, mỗi ngày đều được ăn thì càng tốt hơn.
Thanh Thư đi theo Diệp Phi Diệp, sau khi ăn vài bữa cơm trộn mỡ heo, vỗ nhẹ cái bụng đã no căng, có vẻ như vô tình nhưng lại nói với giọng điệu chân thành: “Tục ngữ chẳng phải có câu “tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo”* sao. Tiểu nữ ăn cơm của các hạ, các hạ bảo tiểu nữ làm cái gì cũng được!“.
*sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối lớn.
Diệp Phi Diệp thấy rất phiền, chỉ mong cô sớm rời đi, không chút nghĩ ngợi, nói bừa: “Vậy lấy thân báo đáp, cô nương cởi y phục đi“.
“Hả?“. Thấy vẻ mặt tươi cười của Thanh Thư rõ ràng hơi cứng lại, do dự một lúc, tựa hồ đang suy nghĩ lợi hại trong đó, nhưng không lâu sau lại cười càng thêm ngây thơ hồn nhiên hơn, “... Cũng không phải không được... Vẻ ngoài các hạ trông không tệ, lấy thân báo đáp cũng không lỗ, nhưng các hạ phải chịu trách nhiệm“. Một mặt cười nói, mặt khác bắt đầu cởi y phục không chút do dự.
Diệp Phi Diệp vốn dĩ muốn dọa cô, hy vọng có thể xua đuổi Thanh Thư, dù sao nữ lang đều sợ lưu manh, sao có thể ngờ cô không biết xấu hổ như vậy. Nhưng nghĩ lại, còn không phải do hắn quá ưu tú quá tuấn tú sao, tiểu cô nương luôn nhìn mặt, cho dù có tâm tư gì đi chăng nữa, giống như những gì Thanh Thư nói, cô căn bản sẽ không bị thiệt!
Đang buồn bực nghĩ thì thoáng nhìn thấy tay của Thanh Thư hành động rất nhanh, sau khi cởi xiêm áo bên ngoài thì đến lượt váy, cánh tay nõn nà mỏng manh như cành liễu, nhưng lại khiến hắn sợ đến mức suýt quỳ xuống ngay lập tức, tức khắc ngăn chặn: “Dừng dừng dừng! Tiểu cô nãi nãi, dừng lại ngay! Đừng làm tại hạ sợ!“.
Thanh Thư cũng bị hành động của hắn làm cho sửng sốt, động tác trên tay cũng dừng lại. “... Cái gì?“. Cô mờ mịt, xao lãng hỏi hắn.
“Tại hạ xin cô nương, đừng đi theo tại hạ nữa, tại hạ đang đợi người, không muốn cô nương gây thêm rắc rối cho tại hạ. Nếu cô nương thèm, tại hạ sẽ tặng cho cô nương phần mỡ heo còn dư, xin hãy mau chóng đi đi“. Diệp Phi Diệp chân thành cầu xin cô, giao phần mỡ heo còn lại.
Thanh Thư cười ranh mãnh, đồng thời kéo tay Diệp Phi Diệp, “tiểu nữ không muốn, các hạ đi đâu thì mang theo tiểu nữ là được, dù sao tiểu nữ cũng là Chiến Linh bậc hai, đủ để tự bảo vệ bản thân“.
Diệp Phi Diệp lập tức phủi bàn tay đang duỗi ra của cô, “tại hạ đã có hẹn với người khác rồi, không thể mang cô nương theo!“.
“Các hạ có hẹn với ai? Tiểu nữ nói với người ta là được.” Mặc dù Thanh Thư không nghĩ đó là một cái cớ, nhưng cô nhất định phải đi theo.
Diệp Phi Diệp nóng ruột, cũng không biết tại sao, hắn không giỏi đối phó với những nữ lang bám lấy mình, không thể đánh hay mắng họ, hắn chỉ mong mấy người Khanh Mặc nhanh chóng đến để giúp hắn thoát khỏi hoàn cảnh khó xử.
Có lẽ vận may hắn thật sự không tồi, đang nghĩ như vậy, hắn nghe thấy giọng nói của Khanh Mặc từ phía sau truyền đến, “hắn đã hẹn với chúng ta!“.
“Cô nương là?“. Thanh Thư nhìn Khanh Mặc, chỉ thấy nàng rất quen mắt, nhưng lại không dám xác nhận, sợ vô cớ mất đi khí thế.
“Cần phải giả vờ như không quen biết nhau sao? Tiểu đường muội“. Khanh Mặc lạnh lùng bước tới chỗ Thanh Thư, chào hỏi với giọng điệu châm chọc.
Thanh Thư ngượng ngùng một lúc, nhìn Khanh Mặc vài lần, lập tức nở nụ cười chào hỏi, “đường tỷ trở nên xinh đẹp, muội nhất thời không nhận ra“. Chỉ thấy cô biết nghe lời phải, “hóa ra đường tỷ biết hắn, muội đơn độc rời nhà để ra ngoài rèn luyện, vừa hay gặp được, đúng là có duyên“.
“Giữa chúng ta không có cái gọi là duyên phận“. Khanh Mặc không cho cô chút mặt mũi nào, đó là sự ngạo mạn tận xương mà Diệp Phi Diệp chưa từng thấy, “thích đi đâu thì đi, đừng đi theo chúng ta“.
Thấy sắc mặt Thanh Thư tuy rằng tái nhợt, nhưng vẫn cố chấp nói: “Lưu Loan minh hỏa trong hang Lãnh Minh sắp xuất thế, chúng ta nếu có cơ hội có được thuộc tính hỏa sao không ghé qua xem có cơ duyên hay không, cho dù đường tỷ có đuổi muội đi một lần nữa, muội cũng sẽ không đi“.
Lời này của cô hợp tình hợp lý, Khanh Mặc cũng không thể nói gì, chỉ có thể khó chịu trừng cô vài lần, ngược lại Lâm Miểu Miểu ở một bên cười tiếp lời, “nếu cô nương có gan cướp lấy cơ duyên của Khanh Mặc, tiểu nữ liền bái phục“.
Thanh Thư nhất thời không rõ Lâm Miểu Miểu nói thật hay nói mát, cô cũng không đoán được mối quan hệ giữa Lâm Miểu Miểu và Khanh Mặc, chỉ thấy thị không sợ hãi mà khiêu khích Khanh Mặc, lập tức cảm thấy rất khó đối phó, tạm thời không dám nói chuyện.
Diệp Phi Diệp lười quản những tính toán đó của nữ lang, hắn chỉ biết rằng sau khi Khanh Mặc và Lâm Miểu Miểu đến, Thanh Thư lập tức bị áp chế.
Mặc dù cảm thấy không tốt lắm khi luôn đi cùng các nữ lang, nhưng nghĩ đến tình hình hiện tại, Diệp Phi Diệp vẫn cảm thấy mình nên thừa nhận sự nhát gan của bản thân, hắn rất kiên định với tình cảm của mình và Nhan Nghiên, nhưng trong trường hợp tác giả thất đức, thiết lập hắn được vạn người thích bằng hữu của mọi nữ nhân thì sao.
Càng đi tới hang Lãnh Minh, trên đường càng có nhiều người tạo nhóm đồng hành, trời sinh thần hỏa, có không ít linh vật đi kèm, ai cũng muốn được chia một chén canh.
“Có không ít người quen“. Cũng có một số đệ tử mặc trang phục núi Trọng Hoa, Diệp Phi Diệp bất chấp có quen biết hay không đều đi tới chào hỏi, nóng lòng hỏi tình hình Nhan Nghiên.
Nhan Nghiên cũng khá nổi tiếng đối với đệ tử ở núi Trọng Hoa, đặc biệt lần này nàng một lòng bế quan chỉ để có thể đột phá Chiến Vương trong ba năm, cũng từng là chủ đề được bàn tán ở núi Trọng Hoa.
“Nhan sư tỷ đúng là đập nồi dìm thuyền, nhưng nếu không nắm chắc, e rằng cũng không dám bế tử quan“. Một đệ tử nội môn thuận miệng thở dài, bỗng thấy vẻ mặt tự hào của Diệp Phi Diệp.
Họ muốn cười nhưng không dám cười, nhưng họ cũng phải thừa nhận rằng Diệp Phi Diệp, với tư cách là vị hôn phu của Nhan Nghiên, cũng là nhân trung long phượng, hai người một cương một nhu, một tĩnh một động, cũng là bổ sung cho nhau.
Bỗng thấy một tiểu cô nương đột nhiên nói, “Nhan sư tỷ đã đưa chuông của tỷ ấy cho các hạ, sao lại không có lưỡi đồng?“.
Diệp Phi Diệp theo ánh mắt cô nhìn vào thắt lưng của hắn, thấy một quả chuông bạc lung linh xinh xắn với hoa văn dày đặc cổ kính treo ở đó, nhưng quả chuông này không có lưỡi đồng nên không phát ra âm thanh.
“Tại sao chiếc chuông này không có lưỡi đồng?“. Diệp Phi Diệp cầm chiếc chuông trong tay, hơi nghi hoặc hỏi. Chiếc chuông này được Nhan Nghiên cho hắn khi họ gặp nhau lần cuối cách đây 3 năm, vốn là một đôi, Nhan Nghiên nói rằng đây là tín vật đính ước nên hắn cũng luôn mang nó bên mình để nhìn vật nhớ người.
Thấy tiểu cô nương hơi do dự, đệ tử bên cạnh khẽ chạm vào cô, sau đó nói rõ ràng, “không có chuyện gì, chỉ là chiếc chuông này vốn là một đôi, nó có tên là Nhất Tuyến Khiên, lấy ý từ “thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên”*“.
*nghĩa là “hữu duyên ngàn dặm dây cột lại”, có ý muốn nhắc nhở chuyện hôn nhân đại sự là do ông trời đã sớm định từ trước, sức người khó lòng thay đổi được.
Diệp Phi Diệp biết điều này, nhưng hắn không bỏ qua sự do dự của tiểu cô nương, hắn đã quen trơ trẽn nên nhất quyết hỏi bằng được, tiểu cô nương không có cách nào đành nói tiếp: “Nhất Tuyến Khiên là pháp khí phòng ngự phi phàm, dưới cấp Chiến Vương rất khó gây tổn hại, ngoài ra còn có một điểm nữa là có thể dùng chiến lực rung lưỡi đồng và truyền đạt tình hình của người này cho người khác“.
Nghe đến đây, Diệp Phi Diệp lập tức hiểu ra, nhưng chưa kịp suy nghĩ thì đã nghe thấy lão gia gia tùy thân nói:【Chiếc lưỡi đồng này không phải là kim loại thông thường, một pháp khí phòng ngự cường đại như vậy thực sự rất hiếm, những công năng nhỏ khác không có thì không có thôi.】
Diệp Phi Diệp cũng nghĩ về điều đó, chiếc chuông này vốn đã đủ quý giá, hơn nữa Nhan Nghiên đang bế quan, hắn không thể quấy rầy nàng.
Là một vị hôn phu ưu tú, hắn đương nhiên sẽ an phận giải quyết mọi sự vụ của mình khi vị hôn thê của hắn có việc, nhân tiện chuẩn bị sẵn cho tương lai của hai người.
Nhưng bản thân hiện tại đúng là có vẻ khiến người khác phải lo, lần này đến hang Lãnh Minh, nhất định phải giải quyết vấn đề âm hỏa trên người, nhân tiện xem có lễ vật nào để tặng cho Nhan Nghiên không.
Nhìn xuống, da thịt trên bụng mềm như bông, Diệp Phi Diệp suy nghĩ lung tung, đã mấy tháng rồi, có phải nên rèn luyện một chút không, dáng người đẹp hơn một chút Nhan Nghiên sẽ càng thích nhỉ? Nhưng rèn luyện rất mệt, vẫn là ăn ít đi thì hơn nhỉ? Suy nghĩ của Diệp Phi Diệp không khỏi ngày càng bay xa.
Đang nghĩ, hắn thấy Khanh Mặc tiến đến hỏi: “Diệp ca ca, Miểu Miểu và muội chuẩn bị cơm chiều, huynh có gì muốn ăn không?“.
Diệp Phi Diệp cân nhắc chốc lát, mong muốn giảm cân đã đánh bại sự tham ăn, nhưng hắn không muốn bại lộ nên giả vờ nhìn Khanh Mặc vài lần, nói với giọng điệu hời hợt nhưng không thể làm lơ: “Mặc Mặc, muội lại béo lên rồi“.
Khanh Mặc:!!!
Tác giả có lời muốn nói:
Sau khi ở nhà học một học kỳ đại học, cuối cùng cũng có tin học trực tiếp tại trường, nhưng... Béo đến mức không muốn gặp người, cần phải lên lịch giảm cân.