Ta Hơi Tham Ăn Khi Là Một Nam Chính Bị Từ Hôn

Chương 7: Chương 7: Nộm dưa chuột (ngọt/mặn)




Edit: Maushi

Beta: Tự Trầm Tuyết

Danh môn đại phái, khác với danh môn chính phái, chú trọng hiển hách uy nghi, khí phách to lớn.

Núi Trọng Hoa nổi danh bên ngoài, nhưng lại không ai xưng là chính phái, lại bởi vì các đệ tử tuy tâm tính khác nhau, nhưng thực lực và thiên phú đều vô cùng xuất chúng.

Diệp Phi Diệp theo Nhan Nghiên đến nơi ở của nàng, dọc đường đi nghe nàng giới thiệu, thế mới biết rằng đỉnh Lăng Vân chỉ có thể coi là một ngọn núi bình thường trong ba trăm sáu mươi đỉnh núi Trọng Hoa, mặc dù Liên Chước tiên tử tuổi trẻ đã là chiến tông cấp sáu, xếp vào hàng cao thủ của núi Trọng Hoa, nhưng nàng chuyên tâm tu luyện, ngoại trừ thỉnh thoảng quan tâm đến Nhan Nghiên, nàng không quản trong môn phái, ngày thường cũng xuất quỷ nhập thần.

Về đến nơi ở, ta thấy ba gian nhà hai lớn một nhỏ khá khang trang sạch sẽ, gian lớn nhất ở giữa chia làm hai khu, phía trước là nơi để tiếp khách và phía sau tập hợp nhiều công năng, có thể làm nhà ăn hoặc thư phòng, gian lớn hơn ở bên trái là phòng ngủ của Nhan Nghiên, gian nhỏ hơn một chút ở bên phải nửa để tinh luyện nửa để trữ đồ.

Đây là nơi ở của một mình Nhan Nghiên, ban ngày sẽ có đệ tử ngoại môn đến hầu hạ quét tước, còn Nhan Nghiên sẽ chỉ điểm khi họ gặp trở ngại trong việc tu luyện, nhưng đến buổi tối chỉ có một mình nàng ở đây.

“Công tử đi lại cũng không tiện, ngoài sư tôn thì ta có địa vị cao nhất trên ngọn núi này, công tử không cần phải tới nơi ở dành cho khách, công tử ở đây cũng không ai dám nói gì, ta sẽ dọn phòng của ta, công tử cứ an tâm vào đó ở.” Nói xong, Nhan Nghiên chuẩn bị thu dọn đồ đạc của mình chuyển sang gian nhỏ hơn bên phải.

Diệp Phi Diệp nghĩ đến cảnh ở trong phòng ngủ của vị hôn thê, trong lòng không khỏi xoắn xuýt xen lẫn chút hạnh phúc, nhưng nghĩ lại, dù sao hắn cũng là nam nhân, sao có thể để một nữ lang nhường phòng cho hắn được, dưới kiến nghị mãnh liệt của hắn, Nhan Nghiên không thay đổi phòng ngủ, còn Diệp Phi Diệp sống trong căn phòng nhỏ.

Tiểu bỉ của núi Trọng Hoa đang đến gần, mặc dù học viện Kính Sơn hàng năm cũng cuộc tỷ thí nhưng so ra vẫn không bằng núi Trọng Hoa với hàng nghìn người tham dự, nghe ý tứ Nhan Nghiên, tiểu bỉ lần này có chút ẩn tình, nhưng nàng cũng không nói quá rõ ràng.

“Hai năm trở lại đây, thiên địa thường xuyên có dị động, vài trưởng lão túc phái ban đêm xem tinh tượng, e rằng sắp có kiếp nạn ngàn năm chưa từng có, có một cõi Hư Vô ở sâu trong dãy núi Lạc Hàn, là một nơi thích hợp để thí luyện, lần này mười đệ tử đứng đầu tiểu bỉ sẽ dẫn trước năm mươi đệ tử tinh anh đến dãy núi Lạc Hàn ở phía tây châu Trấn, gia nhập cùng với các đệ tử của môn phái khác.”

“Tham gia tỷ thí đều là các đệ tử dưới hai mươi lăm tuổi, không đạt đến cảnh giới đại chiến sư chỉ sợ khó lọt vào mười hạng đầu, nhưng cũng không liên quan gì đến ta, cho dù mười hạng đầu có thể nói là một bước lên trời, cùng trăm hạng đầu có thể đi kiếm trì sau núi một lần, nhưng cũng phải có mệnh hưởng thụ chiến tích này đã.”

“Ta sẽ không tham gia tiểu bỉ lần này, mặc dù sư tôn không hài lòng, nhưng mỗi người đều có nguyện vọng riêng, dù sao ta cũng chỉ là đồ đệ, thực lực không đủ nên không miễn cưỡng.”

Mặc dù không nói quá rõ ràng, nhưng ý tứ cũng được tiết lộ trong lời nói của Nhan Nghiên, họa hề phúc chi sở ỷ*, chiến thắng có thể không phải là một điều tốt, thậm chí có thể mang hiểm họa, nhưng đây cũng chỉ là lời nói chủ quan của Nhan Nghiên, hoàn toàn khác với quan điểm hiện tại cho rằng người ta có thể hy sinh mạng sống của mình để trở nên cường đại, vì cơ duyên mà bỏ mạng thì có tính là gì, kẻ mạnh nào mà không dẫm lên cuộc đời của vô số người khác để thượng vị?

*Nguyên văn là “họa hề phúc chi sở ỷ, phúc hề họa chi sở phục” (Lão Tử). Có nghĩa là hoạ là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của họa (Trong họa có phúc, trong phúc có hoạ).

Nhan Nghiên thẳng thắn với hắn như vậy, Diệp Phi Diệp không nói gì, nhưng trong lòng hắn hiểu rằng Nhan Nghiên không chỉ đơn giản là không muốn chiến đấu như nàng đang thể hiện, tránh cuộc tỷ thí này, tốt hay xấu không ai có thể nói rõ ràng, mọi hành động Nhan Nghiên làm đều dựa vào việc nàng có thể lọt vào năm mươi hạng đầu của cuộc thi, nhưng Nhan Nghiên không muốn có cơ duyên này, trong đó có rất nhiều điều đáng suy ngẫm.

Nhưng Diệp Phi Diệp cảm thấy rất vui, nàng không giấu giếm hắn, sẵn sàng nói lời thật lòng với hắn, nghĩa là nàng không coi hắn như người ngoài, hơn nữa những gì Nhan Nghiên nói không có gì là quá cường điệu, bo bo giữ mình cũng chỉ là một cách sống để bảo vệ bản thân thôi, đặc biệt Nhan Nghiên là vị hôn thê của hắn, nếu nàng luôn nghĩ đến việc chấp nhận rủi ro để có được cấp bậc cao hơn thì cuộc sống của hắn sẽ rất khốn khổ, chưa kể đến việc hắn sẽ chết đói như chó không có thức ăn, thậm chí còn không thể gặp thê tử mình thì có khác gì quan phu* đâu.

*người đàn ông có vợ đã mất

Việc Diệp Phi Diệp ở lại đỉnh Lăng Vân đương nhiên không gạt được sư tôn của Nhan Nghiên, nhưng vì bọn họ có hôn ước nên rốt cuộc cũng không nói gì.

Diệp Phi Diệp thậm chí chưa từng thấy Liên Chước tiên tử, nhưng chả sao cả, chỉ cần được ở bên Nhan Nghiên mỗi ngày, ban ngày tự mình tu luyện, đến bữa cơm được Nhan Nghiên đặc biệt nấu cho ăn, cuộc sống còn gì hạnh phúc hơn.

Là đệ tử có thân phận cao nhất của đỉnh Lăng Vân, Nhan Nghiên bận rộn hơn nhiều so với Diệp Phi Diệp khi học tại học viện Kính Sơn, tất nhiên cũng có nhiều quyền lực hơn, hầu hết mọi việc trên đỉnh Lăng Vân cần phải có sự chấp thuận của nàng, ngày thường nàng cũng phụ trách giảng dạy cho các đệ tử.

Đỉnh Lăng Vân không phải không có đệ tử có tu vi cao hơn Nhan Nghiên, có hai người cấp chiến linh, nhưng thân phận bất đồng, cho dù khoảng cách tuổi tác lớn, họ vẫn phải tuân theo sai phái của Nhan Nghiên, dưới tình huống bận rộn như thế, việc tu luyện của Nhan Nghiên vẫn tiến triển như vậy, đủ cho thấy thiên phú của nàng cao như thế nào.

Vì tiểu bỉ sắp tới nên dù Nhan Nghiên không tham gia tỷ thí thì vẫn còn có nhiều việc phải lo, dù muốn quan tâm hơn đến Diệp Phi Diệp thì nàng cũng không có thời gian.

Thấy tâm trạng Diệp Phi Diệp lúc tốt lúc xấu như thú cưng ở nhà buồn bực không vui, nàng cũng không có biện pháp, dứt khoát lấy các lọ nhỏ dùng để muối dưa, dạy Diệp Phi Diệp tự tay làm một số món, như vậy, sẽ thuận tiện hơn nhiều cho nàng nếu nàng hồi viện để ăn khi nàng rảnh rỗi vào buổi trưa và buổi tối.

Cũng không biết có phải do thiên phú có hạn, Diệp Phi Diệp học đi học lại cũng chỉ học được một số món nguội, món mà hắn làm giỏi nhất là dưa chuột muối, món này cũng là món mà hai người hiếm khi bất đồng khẩu vị.

Nhan Nghiên thích cho giấm, thêm đường, cùng một chút cay của cải bẹ trộn với tỏi để tạo vị chua ngọt, nhưng Diệp Phi Diệp lại thích thêm một chút muối để tạo vị mặn, Nhan Nghiên theo hắn và ăn cùng một loại hương vị với hắn, nhưng sau khi ăn vài lần, Diệp Phi Diệp liền tự cảm thấy xấu hổ.

Vị hôn thê của hắn, hắn đương nhiên phải chăm sóc nàng thật tốt, không biết nấu ăn cũng không sao, Nhan Nghiên bận rộn như vậy, kẻ hèn này còn quá đáng đến mức làm những đồ ăn theo sở thích cá nhân, huống chi hắn không phải không thể chấp nhận được vị ngọt, không cần phải ủy khuất vị hôn thê của mình.

Nghĩ là làm, món nguội của Diệp Phi Diệp đều thay đổi mùi vị, đều có vị chua ngọt, nhưng Nhan Nghiên lại bất đắc dĩ, “mặc dù ta thích vị ngọt hơn, nhưng không có nghĩa là ta chỉ ăn đồ có vị ngọt, cũng muốn thường xuyên thay đổi khẩu vị, ta sẵn sàng ăn cả ngọt cả mặn.”

Trong lòng Diệp Phi Diệp cảm động đến rơi nước mắt, hắn thầm cảm ơn tổ phụ đã sớm gói ghém hắn cho Nhan Nghiên, thê tử như vậy, nếu không phải khi sinh ra đã đính ước, hắn sẽ đi đâu tìm nàng, hắn làm sao có thể hạnh phúc được như vậy.

Trong khoảng thời gian hạnh phúc này, Diệp Phi Diệp đã đột phá cực hạn của bản thân, tăng bảy tám cân chỉ trong một tháng.

Nhưng hắn không quan tâm, đó là béo vì hạnh phúc, khi hắn rời khỏi núi Trọng Hoa, chắc sẽ sớm giảm cân thôi.

Nhan Nghiên luôn tuân thủ nghiêm ngặt các lễ nghi, cũng coi trọng mối quan hệ giữa hai người, nhưng không có hành vi thân mật nào, mặc dù Diệp Phi Diệp có chút chút khao khát tiếp xúc thân mật, nhưng hắn không đủ can đảm để nói ra, trong lòng hắn có một thanh âm nói với hắn rằng nếu hắn và Nhan Nghiên thành thân, cuộc sống của họ cũng sẽ như thế này.

Thật tốt, hắn thầm nghĩ.

Mặc dù Nhan Nghiên không thích tỷ thí, nhưng nàng biết rõ tầm quan trọng của thực lực, nàng cũng không phải là người phiền phức, sự ưu tú của nàng là điều không thể nghi ngờ.

Khi tiểu bỉ ở núi Trọng Hoa diễn ra, nàng đã đặc biệt tìm một bộ phục sức dành cho đệ tử, đưa Diệp Phi Diệp đi mở rộng tầm mắt.

Tiểu bỉ của núi Trọng Hoa khiến Diệp Phi Diệp hoa cả mắt, hắn chưa bao giờ thấy cảnh đấu võ kịch liệt lại tàn khốc như vậy, đặc biệt càng về sau lại càng mãnh liệt hơn.

Nói chung, thắng bại của ba cấp bậc nhỏ thì khó mà nói, nhưng sau khi vượt qua, muốn qua được cấp bậc thấp cũng không dễ dàng, tuy nhiên, ở núi Trọng Hoa, nhiều người lại vượt cấp thành công.

“Những người này đều là đệ tử của các trưởng lão cực kỳ cường đại, có nền tảng vững chắc, cộng thêm công pháp Thiên Cực cùng bộ pháp bảo chỉ truyền lại cho một người từ đời này sang đời khác, những người tu luyện bình thường dù chênh lệch một cấp bậc lớn cũng chưa chắc có thể đánh bại.” Nhan Nghiên giải thích với hắn.

Nhìn thấy những đệ tử với những pháp khí xa xỉ, Diệp Phi Diệp trong lòng ghen tị muốn rơi lệ, nếu không phải lão gia gia tùy thân nói với hắn rằng lão biết kho bảo địa, hắn thực sự sẽ khóc cho sự nghèo khó của mình, đặc biệt là...

“Nhan Nghiên, vậy còn tiểu thư, tiểu thư cũng như vậy sao?” Hắn không biết xuất phát từ tâm lí gì hỏi.

Thấy vẻ mặt của Nhan Nghiên nhất thời bối rối, nàng suy nghĩ một chút rồi mới nói, cũng không giấu giếm, “Cũng gần giống vậy, nhưng ta có quá ít kinh nghiệm thực chiến, ước chừng khi giao thủ sẽ luống cuống, sợ là không được!

Ồ!

Diệp Phi Diệp kinh ngạc.

Hắn không ngờ Nhan Nghiên lại lợi hại như vậy.

Nhưng nghĩ lại, nếu không có chút thiên phú thì làm sao có thể tự tin đến vậy.

Nhưng điều này có khiến hắn trông có vẻ quá vô dụng không?

Hắn muốn nỗ lực, cho dù hắn không biết nấu ăn, nhưng hắn không thể để Nhan Nghiên coi thường!

Cứ như vậy, Diệp Phi Diệp ở lại núi Trọng Hoa hơn một tháng, mỗi ngày vô ưu vô sầu ăn uống, tu luyện, ngủ nghỉ, quấn lấy Nhan Nghiên cho đến khi kết thúc tiểu bỉ.

Vào ngày mà tiểu bỉ kết thúc, Diệp Phi Diệp mặc trang phục của đệ tử núi Trọng Hoa và đi theo sau Nhan Nghiên.

Hắn vốn tưởng rằng khi kết thúc tiểu bỉ sẽ là chưởng môn lên tuyên dương rồi khen thưởng liền kết thúc, nhưng không ngờ không trung đột nhiên có dị biến, hiện ra một bảng trong suốt ánh vàng.

Có hàng ngàn cái tên trong danh sách, dài dằng dặc, nhưng lại rất mơ hồ, lộ vẻ không tầm thường.

Diệp Phi Diệp nhìn thấy rất nhiều đệ tử ở núi Trọng Hoa đều bối rối, cũng có rất ít người mang vẻ phức tạp nhưng cuồng tín, có chút khó hiểu.

Vào lúc này, lão gia gia tùy thân im lặng hồi lâu đột nhiên nói,【bảng Phụng Thiên, hóa ra họ đang tranh cái này】

“Bảng Phụng Thiên là gì?”

【Trước mặt tiểu huynh đệ là bảng Phụng Thiên, tất cả những người xuất hiện trên đó đều là những người giỏi nhất trong thế hệ của họ. Đằng sau mỗi cái tên đều ẩn chứa chiến lực bẩm sinh, là căn cơ của thành tựu chiến tôn. Nhưng thứ này dựa vào chém giết để tranh đoạt, nếu không cẩn thận sẽ lâm vào tình cảnh sinh mệnh tiêu vong, hồn phi phách tán】

“Đánh nhau vì thứ này quá nguy hiểm. ta chưa từng nghe nói về nó ở học viện Kính Sơn.”

【Cái này đối với thiên phú yêu cầu cực cao, ít nhất bẩm sinh cấp sáu, lại hạn chế độ tuổi, nó chỉ xuất hiện sáu mươi năm một lần, bao nhiêu nhân tài chỉ vì tuổi mà bỏ lỡ căn cơ tạo hóa bẩm sinh này nên không đạt được chiến tôn. Vị hôn thê nhỏ bé của tiểu huynh đệ nhìn cũng không thèm nhìn, cũng là vì bảo mệnh mà từ bỏ tiền đồ, chắc chắn nàng ấy vẫn còn bản lĩnh áp đáy hòm chưa lộ ra, nếu không trong tiểu bỉ chắc chắn sẽ có vị trí trong hai mươi hạng đầu. Hơn nữa... cùng một môn phái không thể đánh nhau, nhưng không có nghĩa là không thể giật lấy cơ hội này của người từ môn phái khác】

【Có 1.800 người trong bảng Phụng Thiên, thực tế chỉ có 180 người trong bảng Thiên, còn lại là bảng Thiên giả cũng chính là bảng Địa. Có rất nhiều thiên tài chưa từng xuất thế. Với thực lực của đệ tử núi Trọng Hoa, có lẽ sẽ có tên trong mười người đứng đầu. Danh sách này không phải không có người tu luyện cá nhân, nếu muốn gia nhập, chỉ cần giết bất kỳ ai trong danh sách là được】

Diệp Phi Diệp thậm chí còn không nghĩ đến điều đó, “ta không cần, chiến tôn trên đời cũng không có mấy người. Không đạt được thì thôi, ta không sợ bất kỳ đối thủ nào, nhưng ta không muốn rơi vào tình huống nguy hiểm như vậy.” Một lúc sau, hắn cố ý nói thêm, “ta còn muốn thú thê.”

【...】Lão gia tử tùy thân rất muốn mắng hắn không cầu tiến, cho hắn cút, nhưng không có cách nào.

【Dãy núi Lạc Hàn mà Nhan Nghiên đề cập, không tính cõi Hư Vô, cũng là một nơi tốt để luyện tập, có trấn nhỏ Lạc Hàn ở gần đó, có một số tài nguyên luyện khí không thể mua bên ngoài, tiểu huynh đệ đến đó, đương nhiên có lợi】

“Không, ta ở núi Trọng Hoa càng vui hơn.” Diệp Phi Diệp từ chối một lần nữa.

Dù lão gia gia tùy thân có thuyết phục thế nào thì Diệp Phi Diệp cũng mặc kệ, cuối cùng, Nhan Nghiên cũng có thể rảnh rỗi để cùng nhau bồi dưỡng tình cảm, hắn còn có rất nhiều đồ ăn ngon để thưởng thức, đâu còn muốn đi đâu nữa.

Năm tháng trôi qua, Diệp Phi Diệp vốn định ở lại núi Trọng Hoa thêm một thời gian, không nói đến sự thúc giục mỗi ngày của lão gia gia tùy thân, Diệp gia lại truyền đến một mật thư.

Ngay hôm đó, Diệp Phi Diệp vội vàng thu thập hành trang đơn giản, đi tìm Nhan Nghiên đang hướng dẫn các đệ tử mới, kéo nàng sang một bên, nói một cách miễn cưỡng nhưng dứt khoát, “người nhà ta gửi thư nói rằng đại ca của ta bị mất tích ở phía tây châu Trấn, ta muốn đi tìm hắn.”

Tác giả có lời muốn nói:

Bản đồ mới mở ra

Nữ chính thật ra không yếu, nhưng nàng là người hiện đại xuyên qua, để nàng đi đánh nhau giết người, chính là lấy mạng nàng

Nam chính chính là người tình trong mắt hóa Tây Thi, lý tưởng hóa nữ chính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.