CHƯƠNG 21
Hơi thở dần ồ ồ gấp gáp, thân thể cũng dần dần không xong, nhìn hai nam nhân trong phòng kia, ta nở nụ cười!
Huệ Thành Thiên, có lẽ ngươi nên hối hận vì đã nói cho ta biết ngươi không phải con của Văn Luật Duyến, bởi vì nếu như vậy có lẽ ta sẽ nghĩ một phương pháp khác cứu ngươi!
Huệ Thành Thiên, có lẽ ngươi nên hối hận vì đã nói cho ta biết, ta quả thực đã yêu trượng phu của mình, bởi vì nếu vậy có lẽ ta sẽ không cố gắng muốn phủ nhận đáp án ấy!
Huệ Thành Thiên, có lẽ ngươi nên hối hận vì bản thân quá thông minh, bởi vì có lẽ ngu xuẩn cùng thiếu bản lĩnh sẽ tốt hơn rất nhiều!
Thế nhưng mọi thứ đều chỉ là có lẽ, cho nên nam hài trong phòng kia, nhất định phải chịu thống khổ cùng cực!
Huân hương trong phòng ta đã động chân động tay, cho thêm một chút vị đạo khiến nam nhân hưng phấn.
Nếu không thể làm cho một người cả đời yêu ta, vậy ta sẽ khiến hắn cả đời chỉ hận duy nhất một mình ta!
Lẳng lặng nhìn thấy, nhìn thấy trượng phu của mình chậm rãi tới gần nam hài đang cuộn mình ở trên giường,
Ta biết điều đó đại biểu cho cái gì, ta biết!
Nhìn thấy trượng phu của mình ngày càng thô bạo, nhìn thấy nam hài giãy dụa đau đớn, nhìn thấy mọi việc bản thân đã an bài như vậy, tất cả đều tiến hành theo tính toán của mình, thế nhưng trái tim không hiểu sao lại thấy thống khổ, trên tay vẫn là khối ngọc bội kia!
“Thả ta ra…….!”
Tiếng thét chói tai phá tan bầu trời đêm yên tĩnh, ta biết người bên trong căn phòng kia đang rất thống khổ, thế nhưng ta vẫn như trước si ngốc đứng ở nơi đó, nhìn mọi việc diễn ra bên trong!
Giãy dụa, thống khổ, điên cuồng ~
Vì sao lại rơi lệ, vuốt hai má, đột nhiên phát hiện bản thân từ lúc nào đã rơi lệ đầy mặt!
Vì ai mà thống khổ? Vì ai mà rơi lệ?
Vì nam hài đang giãy dụa đau khổ bên trong, vì một người biến thái vẫn đứng ở nơi này như mình!
“Ngươi cho rằng…… cố gắng giữ mình trong sạch như vậy, người đó của ngươi sẽ để ý ư?”
“……”
“Ha ha ha ~ nó không hề yêu ngươi, nếu nó yêu ngươi sẽ không lừa ngươi như vậy, không phải sao?”
“……”
Ta tận mắt nhìn một nam hài vì yêu mà lấy dũng khí kiên cường sống sót, ta tận mắt nhìn một nam hài vì yêu mà cố gắng bảo vệ chính mình, ta tận mắt nhìn thấy……
Ta nhìn thấy một nam hài vì một câu “không yêu ngươi” mà buông tha mọi thứ……
Từ bỏ giãy dụa, từ bỏ chống cự, thậm chí cũng đã từ bỏ mọi năng lực bảo hộ chính mình……
Suối tóc tán loạn, y phục tán loạn, ánh mắt tán loạn, hết thảy đều tán loạn không chịu nổi, thứ duy nhất không thay đổi chính là mạt cười trên giường kia…….
Nghe thấy thanh âm quần áo bị xé rách, nghe thấy thanh âm nam nhân thở dốc, nghe thấy thanh âm rên rỉ thống khổ, thế nhưng trong mắt không thay đổi vẫn là mạt cười chưa bao giờ biến mắt kia, cho đến khi kết thúc nụ cười ấy vẫn không hề biến mất!
Nếu có cơ hội, ta thật sự muốn hỏi ngươi, vì sao lại cười? Nụ cười ấy vì ai mà nở rộ?
Tuyết trắng cùng ngăm đen, tinh tế cùng cường tráng, phấn khích cùng thê lương ~
Gió đêm phơ phất, trên người một mảnh lạnh như băng, bất tri bất giác nhận ra, quần áo trên người đã ướt đẫm,
Có thanh âm thứ gì đó trong phòng rơi xuống. Là thứ gì?
Là thủy tinh?
Là trân châu?
Hay là……
Nước mắt…
Nâng tay, xuyên qua khe cửa, chợt thấy một giọt lệ khẽ khàng lướt qua khuôn mặt tái nhợt, lướt qua khuôn mặt vẫn luôn tươi cười, một khuôn mặt đầy trống rỗng,
Chỉ một giọt!
Có lẽ đó là ảo giác của ta……
Thế nhưng ta lại thấy nó lăn xuống, nhỏ bé như vậy, rồi khẽ khàng biến mất ~
Không tiếng động mà khóc……
Là bi ai, là thê lương, là bất lực……
Trên giường là một mảnh hỗn độn, thân thể trần trụi méo mó ngã dồn vào bên giường, hai mắt mở to nhìn ta đang dần tiến vào đại môn, mơ hồ có thể thấy như lời nói tựa đao thương như sắp xuyên qua tấm lưng gầy ~
Ta biết ta nên đi vào,
Ta biết kết cục sắp được quyết định rồi.
_____________END 20 – 21_____________
< Nốt chương này là hết lời của hoàng hậu rùi :”)